Gửi bài:

“Hey! Quay lại đây và cãi nhau với anh”

"Ai bảo anh yêu một cô gái ương bướng và đầy mâu thuẫn như em cơ chứ."

Writing for you. Juno!

***

tình cờ

- Hey, nhóc.

- Sao vậy anh bạn?

- Cái váy. Nhìn xem.

Và khi con nhỏ loay hoay gỡ cái váy dài đến mắt cá chân đang vướng vào chiếc balo to sụ đặt dưới ghế của anh bạn bên cạnh, thì một bàn tay đã nhanh hơn một bước.

- Hey nhóc, nhẹ tay thôi chứ, hỏng balo của tôi bây giờ.

- Bộ anh nghĩ cái balo của anh quan trọng hơn cái váy của tôi à.

- Ít ra thì nó quan trọng với tôi.

- Nhưng cái váy mới là điều tôi quan tâm.

...

Lời ra tiếng vào, giọng trầm trầm một anh chàng cao lêu nghêu với chất giọng chanh chua của một con nhóc cao 1m57 hoà lẫn, đan xen tạo thành hợp âm khó chịu đối với những hành khách trên chiếc xe Bus, rồi......

Toạc.........

Hậu quả của một bàn tay kéo, một bàn tay ra sức giật, là chiếc váy xanh lét của con nhỏ rách gần đến đầu gối. Con nhỏ đơ người, miệng như sắp mếu.

Anh con trai bên cạnh thảm hại hơn, chân tay như thừa thãi còn nét mặt thì như tên ăn trộm bị phát hiện. Cả hai đứa cứ đứng đơ người như vậy, cho đến khi tiếng phanh xe cái "Két" và tiếng phụ xe càu nhàu:

- Hai đứa xuống vỉa hè giải quyết!

Rồi...

Đứa con gái lườm tên con trai bên cạnh một cái cháy sém, chanh chua.

- Đúng là tên dê xồm.

Người bên cạnh giật mình, nhăn mặt cãi lại.

- Bộ nhóc nghĩ cái váy xanh lét như con sâu khoai này đẹp thế cơ á? Người gì mà như dở hơi, nóng bức thế này lại mặc váy. Dê ai chứ không thèm dê con sâu khoai.

Đứa con gái cười ngu, tay chống nạnh, oang oang.

- Việc tôi mặc chiếc váy này ảnh hưởng tới túi tiền nhà anh hả? Còn cái balo màu đỏ của anh thì sao? Con trai mà đeo balo đỏ, không đồng bóng thì cũng sắp sửa lên đồng.

- Sâu đo còn kêu người khác đồng bóng. Nói chuyện thì cứ phải ngửa mặt lên mới nhìn thấy người ta, sao cứ cãi nhem nhẻm thế nhỉ?

- Đồng bóng còn chê gu ăn mặc của người khác. Nói chuyện cứ phải cúi xuống mới nói được với người ta, to đầu mà không biết nhường trẻ con. Hở?

...

Một đứa con trai cao lêu nghêu, với một đứa con gái mặc chiếc váy xanh rách gần đến đầu gối, cứ thế, chỉ vì cái lí do ngớ ngẩn, đứng đối đáp nhau như trẻ con. Từ chuyện gu ăn mặc tới tính cách, từ chuyện trên trời dưới biển, tới chuyện vì sao lai đi chuyến xe Bus ấy để giờ gặp nhau, và ra nông nỗi này. Rồi kết lại hai chữ: "Oan Gia."

Ấy thế mà, Trái Đất đúng là tròn và cuộc đời còn lắm những điều tưởng chừng như "Không thể" lúc này thì sẽ " Có thể" lúc khác. Chàng trai có chiếc balo màu đỏ, tên Ju ấy, sau này, lại là bạn trai của tôi, Ki - con nhỏ mặc chiếc váy xanh như sâu đo.

cô gái măc váy xanh

***

Có lần, Ju đưa cho tôi một chiếc lắc tay nhỏ, ngó nghiêng nhìn tôi một chút, rồi thản nhiên nói:

- Cái lắc xấu xấu này có vẻ hợp với em đấy, Ki à.

Tôi nhún vai.

- Em nghĩ năng khiếu thẩm mĩ của anh là số 0 đấy, Ju ạ.

- Có thể em sẽ đúng trong vài trường hợp hi hữu, nhưng trong trường hợp này thì không. Chỉ là anh muốn chọn một món đồ phù hợp với người mà anh muốn tặng.

Ju chẳng cần nghĩ ngợi, giật lấy chiếc vòng từ tay tôi, rồi nằm xoài ra chiếc ghế, nghĩ ngợi mông lung.

Còn tôi, lại cắm cúi vào đống bài Tiếng Anh nâng cao trên bàn.

Rồi, cũng chẳng biết từ lúc nào, chiếc lắc tay nhỏ ấy đã vòng khít vào cổ tay tôi, tìm hiểu ra mới biết, đó là chiếc vòng mà Ju đã dành cả tháng lương đi làm thêm của mình để mua được nó.

---

Hay có lần, đi chơi với nhóm bạn, tôi có nhắn tin cho Ju.

- " Hey anh, em đang đi chơi với bạn và tình cờ gặp mối tình đầu của mình. Em nên làm gì bây giờ. Ju?"

- " Mời người ấy đi uống capuchino. Sau đó, em hãy cùng cậu ta ôn lại kỉ niệm. May mắn, hai người có thể nối lại chuyện ngày xưa."

Tối ấy, khi đi chơi về. Tôi đã thấy Ju đợi mình ở trước cổng.

- Chuyện tình hai người thế nào? - Ju hỏi.

- Cũng không tồi. Sao vậy Ju? Anh ghen à? - Tôi cười toe.

Ju ra vẻ suy nghĩ kĩ càng lắm, rồi trước khi biến mất cùng chiếc xe đạp của mình, Ju véo má tôi, cười mỉm.

- Ghen là cái gì hả Ki? Có ăn được không?

Vậy đấy.

---

Có hôm tan học, trời mưa như trút. Ju có gọi điện cho tôi. Tôi biết Ju sẽ cấm tôi đi dưới trời mưa, nên tôi có ý không nghe điện thoại. Ju biết cái tính trẻ con của tôi. Thích mưa và sẽ viện cớ lấy lí do không có áo mưa để dầm mưa, bất chấp sau trận dầm mưa ấy tôi có ốm ly bì đi nữa, tôi cũng vẫn sẽ đày mưa.

Tôi cũng biết thừa tính Ju. Ju sẽ la ó, rằng tôi trẻ con hay đại loại là dở hơi khi dầm mưa như vậy. Tôi hiểu, Ju quan tâm tới tôi. Nhưng cách Ju quan tâm đôi lúc khiến tôi phát bực.

Mặc kệ điện thoại rung bần bật trong cặp. Tôi vẫn lững thững đi bộ về - dưới trời mưa. Mưa rào rào trên mặt đường, bấp bõng trên mặt hồ, rồi lại tí tách trên những tán lá. Tôi thích mưa, thích tiếng mưa, thích ngắm mưa. Thích đến phát rồ, vậy mà...Ju cấm tôi đi dưới trời mưa!

Thật tệ khi ngăn cấm sở thích của người khác. Gì chứ, chinh bản thân Ju cũng chết mê chết mệt với bóng đá còn gì? Có lần vì mải chơi bóng đá, mà Ju quên khuấy tìm tài liệu bài học cho tôi. Kết quả, bài làm của tôi gần như dở tệ nhất lớp.

Vậy mà khi gặp tôi, Ju vẫn cười tươi rói, nhăn nhở.

- Thất bại là mẹ của Thành công. Bố của Thành công là chồng của Thất bại. Ki ạ.

Hừm!

Tôi vừa tận hưởng cơn mưa của mình, vừa tự mâu tuẫn với bản thân. Cho đến khi có tiếng còi xe máy inh ỏi bên đường.

- Em ơi. Xe ôm không?

Tôi chẳng quan tâm. Mấy gã xe ôm vẫn hay cà chớn như vậy. Tôi không ngoảnh lại, lắc đầu nguây nguẩy.

Tên xe ôm vẫn chưa chịu đi, lè bè.

- Em ơi. Xe đi. Anh không tính tiền ôm.

- Bộ khùng hả. - Tôi gào lên.

Rồi khi tôi quay đầu lại, định bụng "ném" vào mặt tên xe ôm vài ba câu nữa, thì nụ cười tinh quái quen thuộc khiến tôi sững sờ.

- Ju? - Tôi lắp bắp.

- Ờ. Thế nào. Ôm hay xe? - Ju hất hàm.

- Không xe. Không ôm. - Tôi nguýt dài - Đi bộ!

Ju không nói gì, vẫn kiên nhẫn phóng xe chầm chậm theo bước chân tôi. Mưa vẫn rơi như trút. Ào ào. Xối xả. Tôi bắt đầu thấy hơi lạnh. Độ 5 phút, tiếng xe máy vẫn rề rề đằng sau. Tôi bực mình.

- Anh không mặc áo mưa thì về trước đi. Người gì đâu mà dai như đỉa.

- Anh về để lại một đứa cứng đầu như em đày mưa một mình hả?

- Em thích mưa. - Tôi chống chế.

- Anh thích bám đuôi theo em. - Ju ngoan cố.

Vậy là, trong trận mưa rào hôm ấy, một đứa con gái đeo balo, đầu trần. Và một thằng con trai phóng xe máy chầm chậm theo sau. Vừa đi, vừa cãi lí. Át cả tiếng mưa, át cả sự lạnh lẽo của hơi nước.

Hậu quả của cái ngày mưa ấy, Ju sốt cao còn tôi thì ... vẫn "khoẻ nhăn răng." Lúc tôi trách Ju đang ốm dở lại còn cố tình đày mưa theo tôi, Ju lườm tôi, gắt gỏng.

- Kệ anh.kệ anh

Ju là vậy. Vẫn biết thừa là tôi ương bướng nhưng vẫn cứ doạ nạt vài câu. Rồi sau đó, sẵn sàng đi cạnh tôi. Quan tâm tôi, theo cách của Ju.

Đấy là tình yêu của chúng tôi. Không phô trương, không ồn ào, không lãng mạn. Muốn quan tâm nhưng cứ tỏ vẻ như là không. Cố tình thể hiện tình cảm dưới lớp vỏ vô tâm và như cố chứng minh, người kia chẳng là gì của mình. Rồi khi có ai hỏi về mối quan hệ của hai đứa là gì, thì cả hai đều nhất trí: " Người yêu."

Tôi cũng chẳng nhớ tình yêu của chúng tôi bắt đầu từ khi nào. Chỉ biết rằng, dù hơn tôi 2 tuổi, nhưng Ju vẫn luôn chấp nhặt và cãi lí với tôi. Suốt ngày chành choẹ đấu khẩu, lâu dần thành quen. Một ngày không cãi nhau thì cứ thấy thiếu thiếu, nói với nhau đôi ba lời ngọt ngào lại thấy rùng mình không quen. Nửa đùa nửa thật. Đôi khi hờ hững, đôi khi vô tâm, đôi khi lại thấy bất an trong lòng. Mập mờ khó đoán. Có lẽ đó cũng là lí do, dù quen biết nhau cũng đã gần năm rồi, mà chúng tôi chưa giận dỗi lần nào. Hoạ chăng thì chỉ có vài phút bốc đồng to tiếng, sau đâu lại vào đấy. Vẫn cứ cười toe khi chêu chọc được người kia, vẫn những câu nói đầy ẩn ý, và mối quan hệ gán mác " Người yêu" ấy.

---

Ngoài giờ học trên giảng đường, tôi có làm thêm ở "Pooh" còn Ju nhận làm gia sư. Cả tôi và Ju ít khi nói về công việc làm thêm của mình, vì cả hai đều cho rằng, đó là thời gian của tự do.

Pooh là quán thú nhồi bông nằm sát rìa đường tay phải đường Đê La Thành. Công việc làm thêm của tôi không mấy nặng nhọc, chỉ là nhận đơn đặt hàng, bọc cho thật xinh xắn và sắp xếp chúng theo danh sách, rồi cùng một cậu bạn nữa giao hàng cho khách.

Cậu bạn làm cùng ca với tôi tên Thiện.

Thiện bằng tuổi tôi và cũng đang là sinh viên. Thiện khá hoà đồng và nhanh nhẹn. Ngồi nói chuyện với Thiện, tôi thấy cả Hà Nội như nhỏ lại. Nơi đâu câụ ấy cũng đã từng đi, nơi đâu cậu ấy cũng đã khám phá. Những lúc rảnh rỗi, khi Thiện thao thao bất tuyệt về những chuyến đi như vậy, tôi chỉ biết tròn mắt lắng nghe.

Đôi lúc, Thiện khiến cả tôi và chị chủ quán khá bất ngờ.

Cậu ấy có thể bất thình lình tặng hoa cho tôi và chị chủ quán vào đầu tuần. Chẳng vì lí do nào cả, chỉ đơn giản là : Muốn chào một tuần mới vui vẻ.

Hay có những lần, Thiện tặng tôi cả một bó hồng to đùng, chỉ với lời nhắn. " Chúc quán Pooh hôm nay rộn ràng."

Chị chủ quán cười đầy ẩn ý, còn tôi chỉ biết cười trừ nhận bó hoa ấy.

Thiện là một cậu bạn chu đáo và tâm lí như vậy đấy.

***

Đầu tháng 6 là thời điểm bọn tôi thi hết học phần. Cả tôi và Ju đều tất bật với bài vở rồi lại công việc làm thêm. Đã gần một tuần nay tôi và Ju chưa gặp nhau. Hễ Ju được nghỉ thì tôi phải đi học, tôi nghỉ thì Ju đi dạy gia sư. Cuối tuần, Ju nhắn tin cho tôi.

- Hey, Ki. Cãi nhau với anh đi.

Tôi ôm một chồng vở ra bàn học, thở không ra hơi, nhắn tin lại.

- Anh qua học giúp em để em cãi nhau với anh. Được không?

- Sao em học nhiều vậy Ki? À, đúng. Học dốt nên phải cần ôn kĩ. Hazzz

Tôi lừ mắt nhìn cái icon cười ngất của Ju. Vẫn cái kiểu thích chọc tức người khác như thế.

- Anh đi mà cãi nhau với cái đầu gối ấy. Em đi học. Vì sự nghiệp shopping không cần nhìn giá. Cứ ngạo nghễ như ai kia có mà trượt thẳng cẳng.

Nhắn xong tin nhắn ấy. Tôi cất điện thoại vào ngăn kéo bàn, tiếp tục với đống bài vở của mình. Cũng chẳng thèm để ý giờ giấc. Chỉ đến khi nhìn đồng hồ đã 2 giờ sáng, tôi mới lật đật mang điện thoại đặt báo thức. Tin nhắn cuối ngày của Ju.

- Ngủ sớm nhé Ki.

ngủ sớm

Thi cử cũng vừa chấm dứt, thời gian rảnh của tôi cũng không có nhiều. Pooh vào những dịp nghỉ hè thường rất đông khách. Chị chủ quán bận với chuỗi cửa hàng bên đường Hồ Tùng Mậu nên cả ngày tôi và Thiện ở Pooh suốt. Hết nhận đơn đặt hàng qua mạng của khách, rồi lại gói đồ, in thiệp, kèm hoa tươi và giao hàng

21 giờ, khi tôi đang loay hoay với món quà cuối cùng, Thiện bất ngờ ôm một con gấu Pooh to sụ đến trước mặt tôi.

- Nè Ki. Tặng cậu này.

Tôi ngỡ ngàng, còn chưa kịp phản ứng gì. Thiện đã cướp lời.

- Hôm nay tròn 2 tháng Thiện làm ở Pooh.

- Vậy lẽ ra mình phải đổi chỗ cho nhau mới đúng chứ. - Tôi la lên . Rồi lại ngập ngừng - Xin lỗi Thiện nhé. Hay lát về chúng mình đi ăn Kem. Ki mời.

Thiện thoáng chút bối rối, hỏi lại tôi.

- Tối nay Ki không bận hả?

- Ừ. Hè mà. Với lại hôm nay Pooh đông khách. Ăn mừng ha!

- Ừ. - Thiện cười híp mí.

Trên đường tới quán Kem, Thiện say sưa kể về những kế hoạch nghỉ hè của cậu ấy, nào là tình nguyện, trồng cây, làm thêm, viết truyện. Tôi ôm con gấu Pooh to sụ ngồi sau xe, chỉ biết cười ủng hộ. Giờ tôi mới phát hiện ra, Thiện là một người thật năng nổ, ưa hoạt động xã hội nhưng cũng đầy mộng mơ.

- Hey Ki. Hè này cậu có kế hoạch gì? - Thiện quay người lại hỏi tôi.

- Ừ. Cũng có thể ngoài giờ làm thêm, tớ dành thời gian cho một người đặc biệt.

- Đặc biệt? Chắc người đó là bạn trai của Ki hả?

Tôi không trả lời câu hỏi của Thiện. Cảm thấy có chút ngượng ngùng khi trong đầu hiện lên nụ cười của Ju.

- Hà Nội hôm nay đông hơn mọi ngày đúng không Thiện?

- Ừ. Cuối tuần mà. Mà chủ yếu là sinh viên. À không, chủ yếu là những đôi.

- Đôi?

- Ừ. Ki nhìn xem. Đôi là đôi. Phía tay trái là một đôi đang ôm nhau tình tứ nhé. Bên phải cũng có một đôi, à, phía trước. Một đôi nữa luôn.

Tôi bật cười. Lúc nào Thiện cũng hài hước như vậy. Nhưng cũng chẳng hiểu vì lí gì, tò mò, tôi nhìn theo hướng tay của Thiện. Đúng là một đôi thật.

Nụ cười trên môi bỗng trở nên sượng sùng. Chẳng phải dáng người cao cao kia, chiếc áo mày xanh nhạt ấy, là Ju đó sao? Giật mình, hụt hẫng, chẳng cần suy nghĩ, tôi kêu Thiện dừng xe lại.

Vội vàng bấm số điện thoại của Ju. Chàng trai mặc chiếc áo xanh bên kia đường buông tay cô gái bên cạnh, mở điện thoại nghe.

- Sao em gọi cho anh muộn vậy Ki?

- Anh đang ở đâu vậy Ju?

- Anh đang dạy thêm. Còn em?

- Anh dạy môn gì? Ở đâu? Với ai?

- Anh dạy tăng ca. Sao hôm nay em lạ...

- Trả lời em đi.

- Anh dạy môn Lí. Cho một cậu nhóc. Đường Lê Đức Thọ.

- Môn Lí giờ có thêm phần thực hành ở ngoài trời nữa hả anh? Cậu nhóc anh dạy có tóc xoăn và buộc hai bên đúng không?

Người áo xanh bên kia đường ngơ ngác nhìn quanh. Tắt điện thoại, tôi nghẹn ngào.

- Thiện. Để hôm khác mình ăn Kem được không?

---

Những ngày sau đó , tôi vẫn dành phần lớn thời gian cho Pooh. Cả ngày điện thoại lúc nào cũng trong chế độ im lặng.

Chợt nhận ra, thì ra tôi vốn dĩ không hiểu Ju. Ju đâu phải là một chàng trai khô khan như tôi vẫn nghĩ. Chẳng phải cô gái đi cùng Ju hôm đó tay ôm một bó hoa thật to hay sao? Dù quen nhau hơn một năm, Ju chưa từng tặng tôi một bó hoa nào to như vậy. Ju biết tôi không thích hoa, Ju cũng biết tôi không cầu kì và Ju biết thừa tôi sẽ la ó bó hoa Ju tặng. Nhưng Ju đâu biết rằng. Từ sâu trong trái tim, tôi vẫn muốn được Ju tặng một bó hoa thật to một cách bất ngờ. Vẫn muốn nhận những tin nhắn ngọt ngào chúc ngủ ngon, chứ không phải vài ba câu bâng quơ đơn giản: " Ngủ sớm nhé." Vẫn muốn được nghe Ju nói những lời nhẹ nhàng quan tâm, chứ không phải cách mà tôi và Ju vẫn hay cãi lí, chành choẹ nhau.

Tôi đâu có quan tâm bó hoa Ju tặng tôi to như thế nào, cũng đâu quan tâm Ju có thức cùng tôi hay cũng vì thức xem bóng đá, để 2 giờ sáng nhắn cho tôi cái tin đủ ba chữ :

" Ngủ sớm nhé" ấy . Điều tôi muốn biết : Tôi là gì trong trái tim Ju mà thôi.

Tôi không khóc, và cũng không có lí do gì để khóc. Chỉ là tôi ngộ nhận, là chính tôi vẫn luôn cho rằng thứ tình cảm mập mờ kia là tình yêu. Làm gì có tình yêu nào có nhiều mâu thuẫn đến vậy? Làm gì có những người đang yêu nào lại thích nói những lời nặng nề, lại thích làm người ta tổn thương như thế? Vốn dĩ, tôi và Ju chẳng có mối ràng buộc nào, và tôi, sao lại hi vọng một lời giải thích, từ Ju?

Ju im lặng. Và tôi cũng im lặng. Có cần một lời giải thích cho mối quan hệ mập mờ này không? Cái tính ương bướng của Ju và tôi đã trả lời tất cả. Không cần một lời giải thích nào cả. Bởi, ta đã là gì của nhau?!

buồn một mình

Pooh hôm nay bình lặng hơn mọi ngày. Chiếc đài nhỏ êm ru với giai điệu quen thuộc. Tôi ngồi mộng mơ, lẩm nhẩm giai điệu bài hát.

" ....

Take me to your heart take me to your soul
Give me your hand before I'm old
Show me what love is - haven't got a clue
Show me that wonders can be true

They say nothing lasts forever
We're only here today
Love is now or never
Bring me far away.

....... "

Bài " Take me to your heart" vẫn đều đặn phát ở Pooh gần tuần nay. Thiện cũng từ bỏ thói quen nghe nhạc Rock của cậu ấy cũng bằng từng ấy thời gian để nhường cho tôi chiếc đài với bài hát phát đi phát lại không biết chán. Cậu ấy vẫn tặng tôi những món quà nhỏ như mọi ngày, chẳng vào bất cứ dịp nào đặc biệt. Hôm nay, Thiện đưa cho tôi một chiếc đồng hồ cát.

Tôi ngồi ngắm nghía chiếc đồng hồ một lúc lâu, rồi hỏi Thiện.

- Thiện có muốn thời gian quay trở lại không?

Thiện có vẻ đăm chiêu suy nghĩ câu hỏi của tôi lắm, cậu ấy ôm cây đàn ghita lại gần chỗ tôi, và ngồi xuống. Nhìn thẳng vào mắt tôi, Thiện thẳng thừng.

- Không.

- Sao lại vậy? - Tôi ngạc nhiên.

- Vì những điều tốt đẹp luôn ở phía trước. - Thiện mỉm cười, bàn tay lướt nhẹ trên cây đàn. - Còn Ki thì sao?

- Tớ không biết.

Tôi cười ngượng, tránh ánh mắt của Thiện. Nụ cười của cậu ấy trong mắt tôi bỗng nhoè nhoẹt đi. Tôi không muốn cho Thiện biết là mình đang khóc. Tôi không muốn khóc vì Ju. Không muốn khóc vì lí do cả tuần nay Ju gần như biến mất. Tôi trong mắt Ju là cô gái ương bướng và mạnh mẽ. Chứ không phải là cô gái dịu dàng, yếu đuối. Hoàn toàn không.

Thiện ngập ngừng.

- Cậu không sao chứ Ki?

- Ừ. Tớ không sao. - Tôi nghẹn ngào.

- Nếu cậu có tâm sự. Cứ nói. Tớ sẽ nghe. Nếu muốn khóc, cứ khóc. Càng kìm nén, càng đau lòng.

Thiện vừa dứt lời. Tôi khóc oà lên như một đứa trẻ. Bao nhiêu ấm ức, bao nhiêu tủi hờn kìm nén trong lòng, bây giờ được dịp vỡ oà. Rằng mối quan hệ mập mờ giữa tôi và Ju. Rằng lí do tôi bỏ về giữa chừng trên đường đi ăn Kem hôm đó, rằng Ju không nhắn tin, không gọi điện, không giải thích. Nức nở. Tủi giận. Tôi cảm thấy mình như là một con ngốc. Một con ngốc có lúc nghĩ rằng. Ju yêu tôi.

Thiện không nói gì cả, cậu ấy ngồi lặng nghe tôi sụt sùi. Chốc chốc lại đưa khăn giấy cho tôi.

***

Tối, Thiện đưa tôi về. Suốt đường đi, tôi ngồi lặng thinh sau xe. Thiện cũng không hỏi tôi, cậu ấy chỉ lẳng lặng đạp xe. Tôi cũng thầm biết ơn sự im lặng ấy.

Gần về đến nhà, tôi và Thiện đi bộ. Chợt, Thiện hỏi tôi.

- Ki có thích chiếc đồng hồ cát của Thiện không?

Tôi mỉm cười. Ngắm nghía chiếc đồng hồ cát trong tay.

- Có. Rất thích. Tất cả những gì Thiện tặng từ lúc chúng mình làm chung ở Pooh. Ki đều giữ cẩn thận.

- Thật không? - Thiện hồ hởi.

- Thật. - Tôi khẳng định. - Bộ Thiện nghĩ Ki không giữ gìn chúng cẩn thận sao? - Tôi hoài nghi.

Thiện nghe vậy, chối rối rít.

- Không. Không. Chỉ là, chỉ là....Thiện hơi bất ngờ thôi.

Nhìn điệu bộ của Thiện, tôi không nhịn được cười.

- Haha. Ki đùa đấy.

Thiện nhìn tôi, rồi cũng chợt nhận ra. Cậu ấy cười híp mí.

- Sao em về muộn vậy?

Nụ cười trên môi ngượng nghịu, trước mặt tôi, là Ju. Là đôi mắt màu nâu, là mái tóc khói, là cái nhìn lạnh tanh khó đoán ấy. Nhưng, tôi phớt lờ câu hỏi của Ju. Chúng tôi còn gì để nói với nhau nữa?

Thiện quay sang nhìn tôi, ngập ngừng.

- Thiện về trước nhé Ki.

- Ừ. Thiện về cẩn thận. Hôm nay, cám ơn Thiện nhiều nhé.

Thiện cười, lúng túng vòng xe quay lại. Chỉ còn tôi và Ju. Tôi định sẽ đi một mạch vào nhà, thì một bàn tay từ đằng sau kéo lại.

- Ki. Em nói chuyện với anh một lát được không?

- Không. - Tôi thẳng thừng, không quay đầu lại.

Ju đến trước mặt tôi, nhìn sâu vào đôi mắt sưng húp vì khóc cả buổi chiều nay của tôi, hạ giọng.

- Em khóc đúng không Ki?

Cổ họng tôi nghẹn ứ, bao giận hờn, bao trách móc giờ bỗng như cơn gió thoảng qua. Tôi lảng tránh ánh mắt của Ju.

- Anh đừng quan tâm.

- Ki. Chuyện anh đi dạy thêm. Anh muốn nói với em.

- Chuyện anh dạy thêm một cậu nhóc môn Lí đấy à? Em không muốn nghe.

Tôi gạt tay Ju khỏi vai mình, lục tìm chìa khoá mở cổng.

- Ki. Sao em ương bướng vậy?

- Đúng. Từ trước giờ em vẫn ương bướng đấy. Mà em cũng chẳng có lí do gì phải nghe anh giải thích cả. Em không quan tâm.

Ju im lặng. Chỉ còn tiếng tôi mở cặp lục tìm chìa khoá trong vô thức. Rốt cuộc cũng chỉ là do tôi ương bướng. Vậy, là do tôi sai?

Chừng khi tôi tìm được chìa khoá, và đang cố mở cánh cổng sắt. Giọng Ju trầm xuống.

- Em thích chiếc đồng cát đó nhiều như thế sao?

Tôi cố đóng chiếc cổng lại, trả lời.

- Em rất thích. Rất rất thích.

- Anh không biết là em cũng thích những thứ như vậy.

- Còn rất nhiều điều anh không biết về em. Cũng còn rất nhiều thứ em không biết về anh lắm. Ju ạ. Và chúng ta, có bao giờ hiểu nhau?

---

Tôi không biết Ju đứng trước cổng bao lâu. Chỉ biết,chừnng 2 tiếng sau đó, điện thoại của tôi rung bần bật. Tin nhắn của Ju.

"Anh hiểu em. Ki ah."

Tôi không trả lời tin nhắn, cố gạt bỏ ra khỏi đầu hình ảnh của Ju, cố trấn an rằng mọi chuyện vốn dĩ vẫn như vậy. Chỉ là tôi đang phức tạp hoá mọi chuyện.

Tôi tự nhủ đừng nên hi vọng nữa. Đừng hi vọng một lời giải thích của Ju. Ju và tôi, tương đồng bởi cái tính ương bướng và cố chấp. Chúng tôi chỉ có thể là những người bạn mà thôi. Tôi nhắn tin trả lời Ju.

" Vậy chúng ta là bạn như trước."

15 phút sau, điện thoại báo có tin nhắn.

"Ừ"

Vứt chiếc điện thoại sang một bên, tôi dần chìm trong giấc ngủ. Với những mảng sáng đen nhạt nhoà, nhập nhoè nụ cười, nhập nhoè nước mắt. Tan ra.

buồn

***

Tháng 7. Hà Nội nắng nóng và ngột ngạt. Quán kem gần bờ hồ khá đông. Sau một hồi chen lấn, tôi và Thiện cũng tìm được một chỗ ngồi như ý.

Từ vị trí này, có thể nhìn bao quát hết lòng hồ với cơ man đèn hoa đăng rực rỡ. Chẳng phải ngày gì, nhưng những cặp tình nhân vẫn hay thả hoa đăng ở đây, theo phong trào. Mặt nước lấp lánh ánh đèn hoa đăng, rực rỡ cả một góc hồ. Cảnh đẹp, Kem ngon, không khí lại mát mẻ, nên thường thì buổi tối ở đây khá đông.

Thiện đẩy một ly Kem lại gần phía tôi, chọc.

- Ăn kem cho nóng. Ki.

Tôi xoay xoay ly Kem, chậm rãi múc từng thìa một.

- Ki có muốn thả đèn hoa đăng không? - Thiện reo lên.

- Nhìn trên này thì đẹp thôi. Chứ xuống thả thì hơi mệt đấy. - Tôi đáp.

- Ủa. Sao Ki biết. Thiện tưởng đèn hoa đăng dễ thả mà.

- Ừ. Dễ. Nhưng xuống đó còn lắm khâu cầu kì lắm. Ki thả rồi mà. - Tôi vẫn chú tâm vào cốc Kem của mình.

- Ki thả rồi ?

- Ừ!

- Với ai vậy?

- Ju.

Cả tôi và Thiện đều ngập ngừng sau câu trả lời của tôi. Nụ cười trên môi bỗng trở nên gượng gạo. Tôi vẫn nhớ, có lần tôi và Ju cùng thả đèn hoa đăng ở đây. Lần ấy, Ju mua một chiếc đèn hoa đăng thật to trong khi chọn cho tôi một chiếc đèn đúng bằng lòng bàn tay. Tôi bực lắm. Khi đèn của Ju dập dình trên mặt hồ, tôi còn lấy đá ném cho nó chìm nghỉm. Lúc ấy, ghét Ju lắm.

Vậy mà bây giờ, khi đến những nơi ngày trước hai đứa hay đến, những kỉ niệm "xấu xí" cứ hiện rõ lên mồn một. Những lần nói chuyện nhỏ nhẹ hiếm hoi thì không nhớ, chỉ toàn nhớ những lúc chành choẹ nhau. Buồn cười thật!

Đến khi tôi và Thiện chuẩn bị ra về. Điện thoại của tôi báo có tin nhắn từ một số điện thoại lạ.

" Chị Ki à. Em là cô gái đi cùng anh Ju hôm ở quán Kem. Bây giờ em không muốn giải thích gì nhiều. Anh Ju đang bệnh rất nặng trong bệnh viện. Chị đến ngay nhé. Đường XXX."

Mắt tôi đỏ hoe. Đường từ quán Kem tới bệnh viện chỗ Ju nằm khá xa. Dù Thiện luôn trấn an tôi rằng Ju không sao, nhưng nụ cười yếu ớt, đôi mắt lạnh lùng xa xăm của Ju hôm ấy chập chờn trong đầu tôi, khiến trái tim tôi đập loạn nhịp. Càng nghĩ, nước mắt càng rơi.

***

Trên giường bệnh, tay và chân Ju quấn băng trắng toát. Hơi thở yếu ớt. Tôi khóc sướt mướt, nắm chặt lấy tay Ju.

Ju cố mở mắt nhìn tôi. Giọng trầm xuống.

- Chào em. Anh Ju đây.

Tôi mếu máo, trách Ju.

- Đến giờ phút này mà anh còn đùa được à?

- Anh tưởng em thích đùa. - Ju cười.

- Anh cái gì cũng tưởng. Ông Tưởng chết lâu rồi. - Tôi cố chống chế.

Bỗng, Ju nắm chặt tay tôi, giọng trùng xuống.

- Ki. Có điều này. Trước khi chết, anh phải nói với em.

Tôi khóc nấc lên thành tiếng. Ju sắp chết? Sắp chết là sao.

- Anh đừng nói linh tinh. Chết gì mà chết. Anh băng bó ở tay và chân. Không chết được. Tệ nhất bị liệt. Em sẽ chăm sóc anh mà. Ju! Anh đừng nói gở - Tôi gào lên.

Ju lặng nhìn tôi, sau bật cười thành tiếng. Nhưng cũng cố kìm nén lại.

- Cô gái hôm trước anh đi cùng, mà em nhìn thấy đấy. Là em họ anh. Em ngốc lắm.

- Vâng. - Tôi sụt sùi.

- Anh nói dối em lúc em gọi điện, là vì anh sợ em nghĩ linh tinh. Là vì cái tính trẻ con, ương bướng, cố chấp của em.

- Vâng.

Ju siết chặt tay tôi hơn nữa.

- Anh biết là anh chưa từng nói yêu em. Anh biết là mỗi lần gặp nhau, chúng ta đều cãi lộn, nhưng Ki à, chính những lúc cãi lộn với em, là những giây phút anh thấy em đáng yêu nhất. Anh sợ, nếu nói yêu em. Em sẽ bỏ chạy và trốn tránh. Vì em ương bướng mà. Nên, anh yêu em theo cách của anh. Ki ạ.

Tôi mếu máo.

- Anh đừng nói nữa Ju. Em biết là anh yêu em mà. Anh nghỉ cho khoẻ đi.

- Em có yêu anh không Ki?

- Có. Có. Em yêu anh. Rất nhiều. - Tôi rối rít.

Ju mỉm cười, đưa tay vén những lọn tóc mái loà xoà của tôi. Nói nhỏ.

- Em có biết là, tụi con trai chỉ trêu chọc người con gái mà họ thầm yêu không?

- Vâng. Giờ em mới biết. Mà tay này của anh băng trắng mà vẫn cử động được hở?

Nét mặt Ju bỗng biến sắc. Ju còn chưa biết trả lời tôi ra sao, thì....

- Hahahaha....

Sau lưng tôi, Thiện đang lấy tay ôm bụng. Tôi đưa đôi mắt khó hiểu nhìn Ju, Ju cười gượng. Nói nhỏ.

- Thiện chắc ăn nhầm Kem hỏng nên thế đấy em. Thiện, đừng cười nữa. Ki, chúng ta nói chuyện đến đâu rồi nhỉ?

Tôi ngây người, trả lời theo bản năng.

- Đến đoạn " sao tay anh băng trắng mà lại cử động được" . Ủa. Sao anh biết cậu ấy tên Thiện? Hai người gặp nhau rồi à?

- À. ừ....

- Kết thúc có hậu rồi anh Ju ơi. - Thiện cố nhịn cười, tiến lại gần chỗ tôi.

Vẫn chưa hiểu chuyện gì, tôi hết nhìn Ju, rồi lại quay sang nhìn Thiện. Thiện cười toe, kể lể.

- À. Thì từ lúc Ki làm thêm. Anh Ju có bí mật đến quán Pooh vài lần. Cái hôm Ki nhin thấy anh Ju với cô gái ở quán Kem ấy, là Thiện cố tình chỉ cho Ki biết đấy. ừm. Đại loại là cũng chỉ muốn Ki biết rõ tình cảm của mình thôi. Ki yêu anh Ju. Đúng không?

Tôi ngẩn người, rồi la toáng lên.

- Vậy là mọi chuyện đều do 2 người tự ý lên kế hoạch sao?

- Ầy. Thật ra thì cũng tại em không chịu thừa nhận em yêu anh thôi mà. - Ju cười, phân bua.

Tôi cố giữ cho giọng mình bình tĩnh, hỏi lại Ju.

- Vậy mấy vết băng này của anh...

- Hahaha. Em nhìn này. Là anh giả vờ đấy.

Ju giơ hai cánh tay băng trắng của mình lên, vẫy vẫy. Tôi tức đến tận cổ. Lườm Ju, cháy sém. Chưa kịp phân rõ trắng đen, Thiện đã cướp lời tôi.

- À. Chiếc đồng hồ cát mà Ki thích là của anh Ju mua đấy. Anh Ju nhờ Thiện tặng giúp.

Trời.!!!

Tôi kêu lên, đuổi theo cái dáng đang cố tẩu thoát của Thiện, bên tai còn vang tiếng của Ju.

- Hey! Quay lại đây và cãi nhau với anh.!!!

Là vậy đấy!

---

Đó là cách thể hiện tình yêu của Ju. Là cách mà chúng tôi đến gần nhau hơn. Ju nói với tôi rằng: "Có thể cách thể hiện tình yêu của anh không giống như những gì em muốn. Và có thể em không nhận ra. Nhưng anh yêu em. Theo cách của anh." Lúc ấy, tôi sẽ vênh mặt lên, rồi chống chế: "Ai bảo anh yêu một cô gái ương bướng và đầy mâu thuẫn như em cơ chứ."

Còn bạn, người yêu bạn thể hiện tình yêu bằng cách nào? Và, bạn có nhận ra điều đó không?

Kio.

Hải Phòng. Ngày 9-7-2013

Ngày đăng: 09/07/2013
Người đăng: Kio ❤
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Nấm Linh Chi khô Điện Biên
I love you
 

This simple I love you

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage