Hồng Trà
1.Nắng ngày một cao.Tiếng ve ran làm Nhã thấy bức bối ngột ngạt.Khách đông ,từ trưa tới giờ đi đi lại lại làm chân nhã mỏi nhừ lại thêm giày cao gót,mỗi lần bước ,Nhã phải mím môi lại vì đau.Chiếc áo dài Thượng Hải mà 2 tuần trước khi mới vào làm,Nhã rất sung sướng thì giờ đây như đang thít chặt lấy người Nhã.Màu đỏ tươi của nó khiến Nhã có cảm tưởng mình đang hút hết nắng về quanh mình như 1 ngọn đuốc.Cả những chiếc đèn lồng,những chiếc rèm lụa đỏ hình như cũng đang bốc cháy.Nhã nghe trong đầu ong ong.Nhã nghĩ đến ngày mai,tháng sau và rất có thể là trong gần bốn năm tới,chiều nào Nhã cũng phải tới đây,mặc chiếc áo dài màu đỏ này,bưng trà lên cho khách,nếu còn muốn tiếp tục học xong đại học.Có 1 bàn tay giưo lên ra hiệu ở bàn 6,Nhã vội vã bước lại ,nghiêng mình cố nở 1 nụ cười.Chàng trai mắt 1 mí đen thẫm đang ngồi 1 mình.Người con trai nói bằng giọng Bắc Kinh không lẫn đi đâu được : "Làm ơn cho tôi 1 tách trà quý phi!".Nhã quay đi,giọng Bắc Kinh ấy còn với theo:"Chốc nữa vắng khách,bạn lại ngồi nói chuyện với tôi 1 chút,được không?"
Hết ca,trời đã xẩm tối.Nhã sung sướng thay chiếc áo phông rộng thùng thình,đi vào đôi xăng đan bệt,náo nức vì mình được giải thoát và vì Kiên đang đợi ngoài kia.Như thương lệ,Kiên đèo Nhã đến quán quen,gọi cho Nhã 1 ly kem to.Nhã tụt chân khỏi đôi dép,ngồi thoải mái,đung đưa,thấy bao đau dớn tan đi đâu hết.Kiên bắt đầu nói,ban đầu Nhã không để tâm,rồi dần dần không thể không cảm thấy sức nặng của những lời nói ấy đè lên vai mình."...Bố mẹ anh cứ nói mãi vì chuyện em đi bưng đồ uông phục vụ người ta.Gia đình anh...Em biết đấy...Anh có thể đóng tiền học cho em mà..."Nhã im lặng,nghĩ đến sự mệt mỏi và bức bối.Nhưng nếu về đến nhà sẽ lại còn bức bối ngột ngạt hơn.Từ ngày bố lấy dì Vân,2 bố con không còn hay trò chuyện như trước.Người chạy xe ôm ngày một đông,bố phải tranh thủ cả buổi tối.Dì Vân sau khi sinh chỉ ở nhà trông 2 đứa bé sinh đôi nhỏ xíu,ốm luôn.Căn nhà 15m2 bừa bộn đồ chơi,quần áo bẩn,khăn mặt trẻ con ,mùi bột,mùi mồ hôi,mùi nước đái trẻ luẩn quẩn,không lối ra.Những tiếng chì tiếng bấc trong lúc thiếu thốn cũng không có loií ra:"Em không thể kiên à!".Về đến nhà.Nhã lăn ra ngủ vùi.Giấc ngủ nặng nề mê man,chập chờn những lời Kiên nói lúc tối:"Anh không thể kiên nhẫn hơn được nữa...Anh không thể...không thể..."
2.Lại 1 ngày trôi qua.Nhã lê bước về nhà.Dì Vân đã tha 2 đứa trẻ sang hàng xóm chơi,Nhã nhìn bài vở ,có cảm giác nếu mình học bây giờ có thể sẽ phát điên mất.Kiên không đợi đón Nhã.Thế nghĩa là anh đã quyết định rồi.Hay là Nhã tìm 1 công việc khác...Nhưng ,làm gì bây giờ?Ở quán trà này,Nhac chỉ làm nửa buổi mà được trả lương khá cao,lại có cơ hội thực hành tiếng Hoa.Khách hàng vào quán cũng không như ở các quán khác.Họ nhỏ nhẹ và lịch sự..Hơn nữa ,Nhã nghĩ đến những chữ Tâm,chữ Nhẫn treo trên tường,những lọ hoa cúc khuy áo giản dị luôn tỏa mùi thơm thanh nhẹ,cả những chiếc chuông gió nơi cửa sổ reo leng keng khi có gió,tất cả đã quen thuộc biết bao.Nhã biết,thế là Nhã cũng đã quyết định rồi.Nhã tới gần cửa sổ,nơi có chiếc gương treo,cúi mình soi vào đó.Chiếc gương này là vật duy nhất của mẹ Nhã còn giữ được.Nó đã lấm tấm những vết ố vàng,do bà ngoại để lại cho mẹ,Nhã vẫn gọi là chiếc gương "hồi môn".Khi Nhã dọn lên gác xép,chính kiên đã treo chiếc gương vào đó.Ở đây ,tán xà cừ còn chưa vươn tới,để lộ 1 khoảng trống nắng chiếu vào lấp lánh tỏa sáng.Hôm ấy,Nhã cũng ngồi nhìn vào gương như thế này,thấy sau lưng mình hiện ra khuôn mặt góc cạnh rất đẹp trai của Kiên,đôi mắt ánh lên nét cười rất dịu dàng,âu yếm.Đã bao lần,Nhã soi mình vào gương,khi khóc rã rời vì nhớ mẹ,khi vật vã tủi thân vì bố cưới dì Vân,khi phập phồng lo sợ ngày bố bảo không có tiền đóng học ....Nhưng chưa bao giờ Nhã thấy mình cô đơn và tội nghiệp như lúc này,khi biết không bao giờ còn thấy lại nơi đáy gương nụ cười của Kiên.Vội,Nhã tháo chiếc gương cho vào tủ ,khóa lại,hy vọng mỗi lẫn nhìn vào giờ trống hoang kia lòng sẽ bớt nhớ tới Kiên.Vì Nhã cần tiếp tục sống,sống mạnh mẽ...
3.Quán ngày 1 đông khách.Ông chủ có vẻ dễ tính hơn,lúc vắng khách cho phép Nhã được ngồi nói chuyện.Cậu bạn người Bắc Kinh chiều nào cũng đến,ngồi bàn số 6,kêu rà Qúy Phi,đôi mắt 1 mí rất đen đăm đăm nhìn Nhã,kiên nhẫn chờ khi khách vãn.Tiểu Xương kém Nhã 2 tuổi,theo bố sang làm ở đại sứ quán Việt Nam.Xương hay kể cho Nhã nghe về những rắc rối của mình,những rắc rối thường nảy sinh trong những gia đình quá giàu có.
Nhã nghe,thấy giàu quá hay nghèo quá đều khổ như nhau,cố đưa ra những lời khuyên hợp lí cho Xương,mà thực ra là cho chính mình.Tiểu Xương khen Nhã nói tiếng Hoa "lưu loát",nhưng không bao giờ chịu thêm 2 tiếng jie jie vào sau tên Nhã.Mỗi lúc hết giờ làm,tim Nhã lại nhói lên nhìn ra cửa để rồi nhận ra sẽ chẳng bao giờ nữa Nhã còn được thấy lại cái dáng chống xe quen thuộc.Có lần Nhã nhìn thấy Kiên đang đèo 1 cô bạn,đi cùng 1 nhóm bạn nữa.Họ vừa đi vừa hát 1 điệu nhạc nhộn nhạo.Nhìn thấy Nhã,Kiên sững ra 1 giây,rồi lại hát tiếp và phóng xe qua.Chỉ 1 thoáng ấy thôi mà Nhã thấy rõ ràng hơn bất kì 1 lời nói nào nếu Kiên nói ra.Thỉnh thoảng ,lúc tan ca,Tiểu Xương đưa Nhã về.2 đứa đi bộ,nói ra những câu chuyện không đầu không cuối.Xương không giống Kiên,việc gì Nhã làm Xương cũng nhiệt liệt tán thành.Có lần trên phố,2 đứa bỏ chân trần thi nhảy lò cò như 2 người điên,ba lô đập bồm bộp sau lưng.nhã kể cho Xương nge về gia đình mình,về những ước mơ của Nhã,về Kiên.Xương nói:"Cuộc đời này cũng giống như 1 tách hồng trà vậy.Lúc đầu càng đắng chát thì về sau càng ngọt đậm đà".
Trời vào thu.1hôm,có 1 người đàn ông đến tìm Xương,Nhã đoán là cha Xương.2 cha con nói chuyện gì rất lâu.Lúcngười đàn ông đi rồi Xương vẫy Nhã lại bàn,gọi cho Nhã 1 tách trà quý phi,loại trà 25.000đ,bằng 2 ngày lương của Nhã.Thì ra ;à Xương bỏ sang VN chơi để gây áp lực với cha mẹ,chứ không phải theo cha sang công tác."Bây giờ Xương đã thuyết phục được cha dàn hòa với mẹ"."Thế thì tốt quá!".Nhã thành thật reo.Chiều ấy,khi đưa Nhã về nhà,Xương bỗng nhiên bảo:"Nhã thật là tốt.Hẳn là những người thân đều cần Nhã..."Nhã cười,nghĩ ngay đến Kiên.Anh không cần Nhã.Vắng Nhã ,anh vẫn cười,vẫn hát.Còn Nhã,mỗi buổi đi về lại cảm thấy 2 bàn tay mình sao mà thừa thãi,không có ai cầm tay nhã nữa,trong lòng muốn gào lên gọi tên Kiên.Nhã quay lại nhìn Xương ,thấy trong mắt cậu con trai kém mình 2 tuổi kia 1 câu nói khác sắp bật ra,Nhã vội vã:"Xương không cần đưa chị Nhã về đâu,Xương về đi!"Rồi để mặc Xương đứng sững như vậy trong buổi chiều thu sâm sẩm buồn,Nhã bỏ chạy,văng vẳng bên tai lời ca trong quán lúc chiều:"wo hai zhan zhe deng ni,xi wang ni hui wo shen fang".
4.Trời trở rét.Quán của Nhã với rèm lụa đỏ,đèn lồng nổi bật lên trên cả dãy phố,ngay cả chiếc biển quán cũng đã tỏa ánh sáng ấm áp ,an lành.Nhã đi giày cao gót đã quen,giờ có thể sải những bước tự tin.Hôm biết tin được học bổng,Nhã đã tính hay là bỏ làm.Ông chủ kêu "ầy a,Tiểu Nhã à,mày mà bỏ thì quán này gay lắm đó!".Nhã biết giờ có tìm Kiên thì cũng đã muộn.Nơi bàn 6,Xương nhìn Nhã đăm đăm chờ đợi.Nhã lại nhớ đến những bình cúc khuy áo chỉ mình Nhã biết giữ cho lâu tàn,mới hiểu mình đã gắn bó với nơi này biết bao nhiêu,vào đúng lúc Nhã bơ vơ nhất.Giờ mọi việc đã ổn.Số tiền Nhã đưa cũng làm mặt dì Vân giãn ra nhẹ nhõm...
Nhã lại bàn ngồi với Xương,thầm biết ơn Xương thật nhiều.Những ngày ấy,nếu không có những tình cảm chân thật của Xương làm sao Nhã có thể 1 mình hàng ngày đi ngược lại chiều gió thổi mà không sờn lòng bỏ cuộc."Nhã à,tôi sắp phải về TQ rồi.Tôi...à,chỉ cần Nhã đồng ý,tôi sẽ ở lại-Nhã thấy thế nào?"Xương nắm lấy bàn tay bé nhỏ xanh xao của Nhã,siết chặt."Tình yêu đâu có đơn giản như vậy,Xương ơi.Nếu chỉ đơn giản có thế,Nhã đã chạy ngay đến tìm Kiên để nói với anh rằng anh không có lòng can đảm nhưng Nhã thì có,rằng trong tim mình Nhã vẫn gọi tên Kiên như gọi mối tình đầu..."Tiểu Xương hãy làm em trai Nhã đi,được không?"Xương vùng tay ra,đứng phắt dậy ,hét to:-ni tou le ưo de xin,ni zhi dao ma?
Cả quán ngẩng lên nhìn Xương,cười ồ trước cách dùng động từ mạnh mẽ của cậu bé 19 tuổi.Xương đỏ bừng mặt nhưng vẫn chăm chăm nhìn Nhã bằng ánh mắt quyết liệt,dữ dội.Ánh đèn lồng đỏ trên cao hắt vào đôi mắt ấy 1 màu lửa cháy.Nhã thốt nhận ra Xương chẳng trẻ con như mình vẫn tưởng:"Tôi sẽ quay lại!Tôi cần Nhã!"
5.Nhã mở tủ,đem chiếc gương "hồi môn" treo lại nơi góc nắng.Nhã thấy khuôn mặt mình trắng xanh,đôi mắt mở to bình thản.Nhã biết cho dù có hay không có Kiên,dù chênh vênh trên đôi giày cao gót với chiếc áo đỏ thắm hay nhảy lò cò chân trần trong mưa,Nhã vẫn phải ngẩng cao đầu đối mặt với khó khăn.Nhìn thẳng vào đáy gương,Nhã bỗng nhớ đến cái đập tay xuống bàn và đôi mắt quyết liệt của Xương khi Xương nói cần Nhã.Thì thầm,Nhã nói với chính mình:Kiên à,em sẽ...
H2T409