Hà Nội, Cà phê và Những câu chuyện tình
Dường như ở Hà Nội, những anh chàng đẹp trai thường chơi với nhau thì phải. Tôi thầm cười khúc khích trong đầu với ý nghĩa kỳ quặc hiện lên khi nhìn thấy Minh đứng chờ ở cổng...
***
Khôi. Tách Espresso đậm đà và bí ẩn
Tôi nhìn thấy anh trong một sáng mùa thu đẹp trời ở New York. Chỉ là một dáng hình bước ra từ cửa tiệm café nơi tôi làm thêm, và lướt nhanh qua con phố tấp nập, nhưng trong lòng tôi đã dâng lên cảm giác thân thuộc lắm. Ngay trong giây phút ấy tôi đã thầm ước được thấy anh một lần nữa. Và tôi đã được toại nguyện, không chỉ một lần mà rất nhiều lần. Anh thường chọn chiếc bàn nhỏ ở góc phòng, nhìn ra ngoài con đường lớn, nhâm nhi cốc Espresso, thi thoảng đọc một tờ báo và phần lớn thời gian là chúi đầu vào laptop: anh là một người bận rộn. Càng ngày cái cảm giác thân thuộc càng dâng lên trong tôi, mỗi lần bưng tách cà phê ra bàn anh, tôi đều nán lại lâu một chút, lau qua chiếc bàn hoặc kê lại ghế... cốt để được ngắm anh lâu hơn. Nhưng tôi và anh vẫn chưa nói chuyện với nhau lần nào ngoài những lời thoại giữa nhân viên và khách hàng.
Một tuần sau ngày tôi gặp lại anh trong quán, tôi liếc qua chiếc laptop của anh, và thấy homepage là một trang tin tức của Việt Nam. Thì ra cảm giác thân thuộc là đây. Tôi mỉm cười, và ngay lúc đó anh ngẩng mặt lên nhìn tôi. Tôi cứng đơ người trong 5 giây. Khuôn mặt anh đẹp quá, đôi lông mày rậm, đôi mắt sáng và ấm áp, chiếc mũi Việt không cao nhưng nhìn rất duyên, đôi môi dày, hồng và mềm mại... từng đường nét cứ như là được tạc tượng vậy. Thế rồi anh mỉm cười lại, và bắt chuyện với tôi, bằng tiếng Việt:
- À, hoá ra người phục vụ anh hàng ngày là một cô gái Việt Nam. Em tên gì vậy?
- Dạ, em là Linh...
- Chào Linh, anh là Khôi, rất vui được gặp em. Em sẽ để anh mời em một tách Cappuccino chứ?
***
Chúng tôi đã gặp, làm quen và trò chuyện với nhau như thế. Anh là Khôi, đang học MBA, giỏi, hiền lành, ga lăng và rất yêu Hà Nội. Tôi thì sống ở bên này từ bé, đang học năm thứ hai ở college.
Gia đình tôi là một gia đình Việt kiều rất lạ, vừa gia trưởng vừa tiến bộ. Bố tôi bắt tôi học ở bên này đến hết đại học và cao học rồi mới cho về Việt Nam, ngoài ra thì rất ít cho tôi liên lạc với họ hàng ở quê nhà. Bố giải thích cả gia đình bố và mẹ đều rất đông con, thời chiến tranh Việt Nam bố tôi đã phải vật lộn học và làm để thành đạt như ngày hôm nay, vì thế bố muốn tôi được học hành tử tế trong một môi trường quốc tế, khi đã thành đạt và đủ khả năng thì mới cho về nước làm việc. Nhưng tôi biết một lý do khác, một bí mật nơi con người nghiêm nghị của bố tôi mà mẹ đã nói cho tôi biết. Đó là vì Hà Nội trong cả bố và mẹ luôn đẹp và có sức quyến rũ đến kỳ lạ. Bố sợ nếu cho tôi về Việt Nam từ bé, tôi sẽ "nghiện ngập" nơi đây và bỏ bê việc học bên này.
Tôi chỉ được phép tìm hiểu về Việt Nam, về Hà Nội nơi đại gia đình tôi sinh sống qua Internet, qua những câu chuyện vụn vặt của mẹ, và qua Khôi. Từ ngày quen anh, tôi như bị hút vào những lời anh nói, những chuyện anh kể, cứ lúc nào rảnh rỗi là tôi lại đòi anh kể về một Việt Nam hiện đại và đang chuyển mình từng ngày. Khôi nói anh thấy thú vị khi nói chuyện với tôi – một cô gái Việt với giọng chưa chuẩn, luôn háo hức nghe chuyện anh kể và quyết tâm sẽ về Việt Nam trong một ngày gần nhất.
Từ những cuộc tán gẫu bên bàn café, rồi đi chơi, xem phim, shopping... tôi đã gắn bó với anh tự lúc nào. Chính Khôi cũng nói anh có cảm giác thân thuộc với tôi một cách kỳ lạ. Thế nhưng chúng tôi chưa bao giờ tiến xa hơn mức bạn bè và anh em kết nghĩa, mặc dù trong lòng tôi, một thứ gì đó như là tình yêu đã nhen nhóm từ rất lâu rồi...
***
Linh. Chén Mocha phức tạp và bướng bỉnh
Có thể bạn cho rằng đây là một câu chuyện tình yêu quen thuộc giữa hai người đồng hương tìm thấy sự đồng cảm nơi đất khách. Nếu được như thế thì thật tốt... dù tôi cũng không biết có tốt thật hay không nữa. Sau hơn ba tháng quen nhau, Khôi về nước nghỉ đông. Một tuần nhõng nhẽo, năn nỉ và hùng biện với những lý do hùng hồn, cuối cùng tôi cũng đã được bố cho phép về Việt Nam trong một tháng, cùng với mẹ.
Sướng rơn lên và háo hức thu xếp đồ, tôi đếm ngược từng ngày, từng giờ để được gặp Khôi ở Hà Nội, được anh dẫn đi chơi Hồ Gươm, Hồ Tây và lê la quán xá như anh từng hứa. Lúc về đến sân bay Nội Bài, sau khi rùng mình trước cái lạnh buốt của mùa đông Hà Nội mà lần đầu tiên tôi được cảm nhận, việc đầu tiên tôi làm là chạy đi tìm bốt điện thoại công cộng để gọi Khôi. Tim tôi reo lên khi nghe giọng anh mừng rỡ và ấm áp:
- Linh đấy à? Nhớ em gái quá đi mất.
- Yay, em đây. Em vừa về Hà Nội này, chúng mình gặp nhau ngay nhé.
- Ồ, ngay bây giờ thì không được rồi. Anh đang đèo mẹ đến gặp một người cô họ hàng xa của anh. Cô ấy mới về Việt Nam. Có cả một cô em họ nữa, hy vọng cô bé Việt kiều ấy cũng thú vị như em. Chúng mình sẽ gặp nhau sớm nhất có thể nhé. Chào em.
Anh cười ấm áp rồi kết thúc cuộc gọi. Mẹ đã bắt taxi và gọi tôi đi. Mẹ nói chuyện với chú lái taxi với tiếng Việt nhanh chóng mặt mà tôi mãi mới hiểu kịp. Một người con gái Hà Nội gốc như mẹ, xa nhà đã gần hai chục năm, bây giờ gặp lại Hà Nội không tránh khỏi hân hoan và bỡ ngỡ. Chờ mẹ nói cười rộn ràng một lúc lâu, tôi nhỏ nhẹ hỏi:
- Mình đang đi đâu đây mẹ?
- À, gặp một người bác của con. Họ hàng xa lắm, có khi mẹ cũng chưa kể với con bao giờ đâu. Nhưng có mỗi bác ấy có nhà rộng và đủ cho hai mẹ con mình ở trong một tháng thôi.
- Vâng. Thế hẹn nhau ở đâu hả mẹ?
- Xem nào... café Phố Cổ ở 11 Hàng Gai. Bây giờ phố cổ chắc đã thay đổi nhiều lắm rồi.
- Bác ấy hẹn mẹ ở quán café á?
- Không. Bác ấy có một cậu con trai, tức là anh họ của con đấy. Cậu ta giới thiệu chỗ này để gặp mặt.
Nếu là Khôi thì Khôi cũng sẽ giới thiệu một quán cà phê nào đó trên những con phố cổ, với cái tên đậm chất xưa cũ, để gặp mặt người cô của anh từ nước ngoài về. Anh là người cực kỳ trân trọng từng không gian Hà Nội đúng chất. Trùng hợp quá, biết đâu tôi lại gặp anh và mẹ anh ở đấy. Tôi hí hửng với ý nghĩ này lắm, thích chí nghêu ngao hát suốt đoạn đường...
***
Giá như lúc đó tôi hỏi mẹ tên anh họ tôi là gì. Lẽ ra tôi nên hỏi thêm một chút về gia đình anh và gia đình tôi. Thì tôi đã không bị shock đến như thế khi gặp bác tôi và anh ngồi chờ ở quán.
Khôi cũng shock, dù mức độ không bằng tôi. Anh chỉ sững sờ những phút đầu, rồi mừng rỡ và trò chuyện tíu tít. Tôi thì còn tâm trạng nào mà tiếp chuyện mọi người nữa. Tôi như người vô hồn suốt ba ngày, chỉ quanh quẩn trong phòng, không nói chuyện với ai, đặc biệt là với Khôi. Bác tôi, mẹ tôi và Khôi thì nghĩ đó là một dạng culture shock, nên để yên cho tôi tự thích nghi. Hàng ngày tôi chỉ yên lặng ngắm Khôi, lúc anh ăn, anh ngồi xem tivi, anh chơi bóng rổ trong sân, anh vào phòng tôi cố gắng bắt chuyện nhưng tôi chỉ lặng im... "Anh họ" đối với tôi trở thành khái niệm xa lạ. Hai mươi tuổi, đùng một phát, tôi có một người họ hàng xa lắc xa lơ. Hơn nữa lại là người tôi đã có tình cảm từ trước. Tôi không chấp nhận điều đó. Với mọi người, Khôi là anh họ của tôi, còn tôi thì không bao giờ nghĩ như thế.
Đến ngày thứ tư, tôi vừa ngủ dậy thì đã thấy anh ngồi cạnh giường, khuôn mặt vẫn vậy, đẹp và thánh thiện như một bức tượng thần. Đôi mắt sáng ấm áp của anh nhìn tôi nửa trêu đùa nửa trìu mến. Thực sự lúc đó tôi chỉ muốn bật khóc thật to, cho thỏa những ức chế và đau đớn trong mấy ngày qua. Nhưng tôi kìm lại được, đưa mắt nhìn anh ngụ ý một câu hỏi. Anh mỉm cười:
- Thôi nào cô em, culture shock thế là đủ rồi nha. Hôm nay anh sẽ dẫn em đi chơi, ok?
Tôi ngập ngừng gật đầu. Dù sao mục đích về Việt Nam của tôi cũng là được đi chơi Hà Nội với Khôi mà. Tôi lọ mọ chuẩn bị và mặc đồ. Sau 20 phút lựa chọn quần áo và make up, tôi lại là tôi – một cô gái New York phong cách và hiện đại. Khôi đặt hai tay lên bờ vai trần của tôi, le lưỡi: "Thời tiết Hà Nội không đùa được đâu em. Đừng mặc áo hở vai như thế. Để anh lấy chiếc khăn quàng cổ cho". Anh đi ra phía tủ quần áo của tôi rồi, mà hai vai tôi vẫn nóng râm ran.
Hôm đó trời lạnh và có gió, cái lạnh buốt thấm vào da thịt. Ngồi sau xe anh và khẽ ôm lấy anh, tôi vừa vui vừa buồn. Giá như đây là buổi đi chơi của hai người yêu nhau, chứ không phải là anh em họ. Chúng tôi dạo quanh Hồ Gươm, ních căng bụng đủ thứ quà Hà Nội, những món ăn lần đầu tôi được nếm thử. Nem chua rán, nộm bò khô, bánh xèo, hoa quả dầm và xôi gà... gặp món nào tôi cũng sà vào ăn thử, mặc Khôi cứ cười tủm tỉm và trêu tối nay tôi sẽ phải uống đến ba chục viên Berberin mất. Anh chỉ cho tôi cây lộc vừng bên Hồ Gươm, hàng liễu mềm mại bên Hồ Trúc Bạch, đường Hoàng Diệu với những cây xà cừ cao vút, và cứ thế, chúng tôi cùng khám phá Hà Nội...
Tôi đã yêu Khôi từ lần đầu tiên nhìn thấy anh trên con phố tấp nập ở New York. Ngay lúc này, giữa lòng Hà Nôi, tôi đi bên anh, rộn ràng và háo hức như một cô gái trong buổi hẹn hò đi chơi lần đầu tiên với người yêu. Tối hôm đó, tôi đã quyết định rằng tôi sẽ yêu Khôi, dù anh và mọi người có chấp nhận điều đó hay không.
***
Minh. Cốc Cappuccino độc đáo và cuốn hút
Tôi thức dậy, vừa đi vừa ngái ngủ vào bếp tự làm một bát ngũ cốc ăn sáng. Bác và mẹ tôi đã tiếp tục hành trình shopping và khám phá Hà Nội. Khôi có lẽ vẫn đang ngủ. Tôi ăn sáng và nhìn ra cửa sổ. Ngôi nhà bé xinh, với tường và những khung cửa sổ trắng tinh khôi, khu vườn nhỏ luôn xanh mướt và khoảng sân yên tĩnh trước hiên nhà. Tôi yêu ngôi nhà này và yêu những người chủ của nó. Nhưng không phải là yêu theo kiểu người thân ruột thịt. Tôi không thể quen với việc bác và Khôi là họ hàng của tôi. Hai mươi năm xa quê hương, tự dưng phải nhận bao nhiêu người quen người thân đâu phải dễ.
Nhất là khi, tôi đã trót yêu một trong số họ mất rồi.
Tôi mở tủ lạnh lấy chai nước thì thấy mảnh giấy nhắn của Khôi. "Hôm nay anh có việc phải đi sớm. Sẽ có anh Minh bạn anh đến đưa em đi ăn phở cuốn trên Hồ Tây nhé. Nhớ mặc ấm, hôm nay lạnh đấy. Yêu em gái." Tôi tìm quanh một chiếc bút bi, bôi đen chữ "gái" phía cuối và mỉm cười tự mãn. Đôi khi cái cảm giác lừa dối được bản thân ấy đủ khiến con người ta thấy vui và lạc quan cho cả một ngày.
Dường như ở Hà Nội, những anh chàng đẹp trai thường chơi với nhau thì phải. Tôi thầm cười khúc khích trong đầu với ý nghĩa kỳ quặc hiện lên khi nhìn thấy Minh đứng chờ ở cổng. Những đường nét trên khuôn mặt Minh cũng hài hòa và đẹp như ở Khôi, nhưng có phần gãy gọn và sắc sảo hơn. Sau những phút làm quen lúc đầu, chúng tôi thân nhau nhanh chóng. Minh nói chuyện rất duyên, cười tươi và nhiệt tình – heh, tôi thích con trai Hà Nội rồi đấy! Anh hỏi nhiều về New York và cuộc sống bên Mĩ, bởi sang năm anh định sang học master. Minh không say mê Hà Nội với những con phố cổ như Khôi. Nếu như Hà Nội của Khôi là những sáng mưa phùn, cà phê Đinh, nhạc Trịnh và tâm tình, thì Khôi nhanh nhảu dẫn người ta lên Highlands Coffee, vừa nghe iPod và chat chit, vừa ngắm nhìn thành phố và con người đang chuyển động không ngừng.
Nhìn đôi mắt Minh, tôi biết anh yêu Hà Nội cũng chẳng kém gì Khôi, chỉ có điều yêu theo một cách khác mà thôi.
Tôi tranh thủ cơ hội để tìm hiểu thêm về Khôi:
- Anh Minh chơi thân với anh Khôi lắm đúng không? Em thấy hai anh có nét giống nhau từ ngoại hình đến tính cách.
- Chơi thân thì đúng, bọn anh học chung từ cấp 2 cơ. Thế giống nhau thế nào nào? – Minh nháy mắt tinh nghịch.
- Thì... đẹp trai, cao ráo, giỏi giang, nói chuyện hay, ga lăng và yêu Hà Nội. Chuẩn không?
- Absolutely. À, có một điểm khác.
- ?
- Anh không có một cô em họ xinh xắn và đáng yêu như Linh đâu.
Tôi đập vài vai Minh một cái, anh cười thành tiếng sau câu đùa có chút tán tỉnh. Người phục vụ đem hai tách Cappuccino ra. Tôi ngạc nhiên:
- Lúc nãy anh cũng order Cappuccino à?
- Ừ, sao em?
- Anh Khôi hay uống Espresso cơ.
- Đắng ngắt. Anh thì phải có chút sữa mới uống được. Cuộc sống phải có chút lãng mạn và ngọt ngào khuấy động lên chứ. Em cũng Cappuccino kìa.
- Trước khi gặp Khôi ở New York thì em nghiện Mocha. Nhưng từ khi anh ấy mời em Cappuccino thì em chuyển luôn. Cũng ổn.
- Thực ra thì... anh không có ý gì đâu, nhưng, đừng đổi loại café yêu thích của mình nếu không phải vì một lý do quan trọng. Nhắc đến Latte và Cappuccino anh mới nhớ. Thằng Khôi...
- Dạ...? – Tôi háo hức.
- Khôi nó hay mời Cappuccino cho bạn bè hay đồng nghiệp, chắc là do đi uống với anh nhiều. Còn với bạn gái, người yêu hay bất kỳ cô nào nó định cưa cẩm, nó đều mời Latte. Chỉ khác nhau một chút về bọt sữa và sữa thôi, nhưng thằng hâm ấy giải thích lằng nhằng lắm. Latte thì nhiều sữa và ít bọt sữa hơn, em biết đấy... bớt phù phiếm hơn Cappuccino
Cảm ơn anh Minh rất nhiều. Giờ chỉ còn làm cách nào để Khôi mời tôi Latte thôi. Một tuần sau đó, Khôi bận, hàng ngày tôi vẫn đi chơi với Minh, buổi tối thì áp dụng đủ những "bí mật về Khôi" mà Minh bật mí ngày hôm đó về... cưa cẩm anh. Tất nhiên tôi không phải loại con gái lao theo trai. Tôi biết cách để thể hiện tình cảm riêng nhưng vẫn có thể ôm cổ nũng nịu Khôi trong phòng anh mỗi tối. Mẹ và bác tôi "đánh hơi" được điều bất thường trong ánh mắt tôi nhìn Khôi ngày càng nồng nàn rõ rệt hơn. Đôi lần, mẹ nhắc khéo tôi về vấn đề tình cảm và ý tứ của con gái Việt, không quên lôi từ "anh họ" ra nhắc đi nhắc lại khiến tôi chỉ muốn bịt chặt hai lỗ tai.
...
Gloria Jean's sáng Chủ nhật. Lâu lắm tôi mới đi café với anh buổi sáng. Tôi nhanh nhảu bắt đúng lúc Khôi order một Cappuccino cho tôi, để giả vờ thủng thẳng nói:
- Thay bằng Latte được không anh?
- Nếu em thích. Nhưng không phải anh mời đâu nhé.
***
Gió đầu mùa lạnh và buốt tái tê. Hôm nay Khôi đi từ sớm. Dạo này anh hay ra khỏi nhà rất sớm và về lúc tối muộn, khuôn mặt vui tươi, hay huýt sáo rồi tự cười một mình. Chắc do công việc thuận lợi, mà thôi, cần gì phải tìm hiểu lý do, miễn anh vui là được. Tôi uể oải kéo rèm cửa sổ. Thời tiết hôm nay không thích hợp lắm để đi chơi, mưa phùn sẽ thấm vào da và dễ gây cảm lạnh. Thế là tôi mở laptop, check mail và chat chit. Có mấy email và offline messages của Minh, cái gần nhất thì mới gửi nửa tiếng trước. Chắc anh cũng ngại trời mưa nên ở nhà.
Dạo này Minh khá quan tâm đến tôi, thường nhắn tin buổi đêm và dẫn tôi đi chơi nhiều nơi lắm, có những chỗ Khôi còn chưa giới thiệu cho tôi kia. Minh thuộc tuýp con trai "Cappuccino", ga lăng theo kiểu ăn nói có duyên và khéo léo, có một độ "chơi" nhất định và vừa phải, không quá đào hoa. Nói chuyện với anh thì vui lắm, nói cả ngày cũng được. Tôi biết anh được rất nhiều nàng mê mẩn, bằng chứng là khăn quàng và găng tay tự đan mỗi ngày một nhiều trong tủ của anh. Con gái Việt Nam giỏi thật, biết học đan khăn và dành thời gian để đan khăn cho một người con trai nào đó... Ờ mà tôi cũng là con gái Việt Nam đấy thôi. Nhưng mà tôi chỉ giỏi "chôm chỉa" khăn quàng mà những cô gái kia đem tặng Minh thôi.
Điện thoại tôi nhá sáng. Chắc tin nhắn của Minh (nghĩ xong, tôi bật cười, bây giờ trong đầu tôi lại còn có kiểu mặc định như thế kia đấy). Hai lần rung, rồi ba lần rung... Minh gọi điện.
- Xuống nhà đi em ơi!
- Hả? Trời mưa thế này anh định đi đâu?
- Đi xem phim ngày mưa.
- Giời ơi, lạnh lắm không đi đâu đâu. Thôi để em xuống mở cửa cho anh vào nhà chơi.
Nhưng Minh không vào nhà. Vừa ra cổng, Minh đã đưa chiếc áo khoác của anh cho tôi:
- Đây, khoác vào rồi lên xe đi.
- Ơ kìa... Em đang mặc váy ngủ mà.
- Váy ngủ của em thì còn đẹp hơn váy người ta đi chơi. Thôi lên xe đi em, nhanh nào.
Tôi đành đi cùng Minh, mặt nhăn nhó vì lạnh. Kéo khóa áo khoác của anh lên đến tận cằm, hít hà mùi nước hoa CK, tôi vòng tay tự ôm mình thật chặt.
Megastar, ngày mưa vẫn rất đông, chủ yếu là những đôi đi xem phim để tránh mưa. Mua vé xong, còn hơn một tiếng nữa, chúng tôi rủ nhau xuống tầng 1 ngồi Highlands. Tôi hay có thói quen, từ khi làm part time ở quán café, là quan sát nhanh những khách hàng trong quán để chú ý xem họ có đang vẫy mình không. Và ánh mắt tôi lướt qua... Khôi. Tôi tần ngần một lúc. Minh nhìn theo ánh mắt tôi, định vẫy, nhưng tôi ngăn lại.
Khôi đang ngồi với một cô gái. Hai cốc cà phê trên bàn, một Espresso, một Latte, đã đủ để tôi hiểu tất cả.
***
Tôi chẳng thể tập trung được vào bộ phim, mặt cứ ngẩn ra và mắt nhìn vào một khoảng không vô định. Hình ảnh Khôi cười nói thân mật với một cô gái "Latte" cứ lởn vởn trong đầu tôi. Minh ngồi bên cạnh tôi, chỉ lặng im, không cười nói nhiều như mọi ngày. Điều đó chợt làm lòng tôi dâng lên một cảm giác có lỗi, dù sao cũng là Minh rủ tôi đi xem phim mà. Lúc ra khỏi phòng chiếu, chưa kịp mở miệng xin lỗi anh, Minh đã nói:
- Đó là An. Một người bạn của cả hai bọn anh, quen qua một nhóm bạn. Nhưng mà chuyện An với Khôi thì chắc cũng mới thôi. Nhà An ở Hàng Bông em ạ! An kém em một tuổi thì phải.
Tôi không nói gì. Một cô gái phố cổ, vậy là quá ổn đối với Khôi rồi. Mắt tôi rơm rớm nước. Minh chợt nắm lấy tay tôi: "Đừng khóc ở đây, Linh. Em không phải khóc, cũng không cần khóc. Dù sao Khôi cũng là anh họ của em mà. Đừng lẫn lộn trong tình cảm như vậy chứ". Tôi mở to mắt nhìn Minh. Một gã lãng tử như anh cũng đủ tinh để nhận ra tình cảm của tôi với Khôi ư? Tự nhiên tôi thấy tủi thân vô hạn. Tôi cúi mặt xuống. Trên đường về, người tôi nóng ran và tim đập thình thịch, vì xấu hổ, vì buồn. Tôi sốt, có lẽ là do ngấm thêm cái lạnh nữa. Về đến nơi, Minh dìu tôi vào nhà. Trong cơn váng đầu, tôi đuổi anh đi. Trước khi về, anh bảo: "Bây giờ em khóc được rồi đấy. Khóc đi. Anh mong sau khi khóc xong, em sẽ tỉnh ra và đừng mù quáng như hiện giờ, nhé!"
An. Ly Latte ngọt ngào và thanh khiết
Một tuần sau hôm đó, Khôi dẫn An về giới thiệu cho mọi người. Tôi tỏ thái độ ghét An. Ghét ra mặt. Lúc đầu là vì Khôi, sau là vì tôi ghen tị với An. Con gái gì mà vừa xinh, vừa giỏi, vừa khéo léo đảm đang. An được lòng bác tôi lắm, trộm nghĩ tôi mà là con gái bác thì sẽ suốt ngày bị đem ra so sánh và chỉ trích mất thôi. Con bé không biết tôi có tình cảm với Khôi, chỉ biết Khôi với tôi rất thân nhau, nên cố lân la bắt chuyện (và lấy lòng). Nhưng An hỏi gì, tôi cũng chỉ trả lời nhấm nhẳng, hoặc xổ ra một tràng tiếng Anh đậm giọng Mĩ để nó thôi không hỏi nữa. Mỗi lần như thế, đôi mắt to tròn của An lại cụp xuống. Chắc nó đang thắc mắc vì sao nó lại bị ghét như thế. Hoặc có khi tôi là người đầu tiên nó gặp mà lại ghét nó cũng nên.
Tôi lại cảm lạnh. Mùa đông Hà Nội khắc nghiệt hơn tôi tưởng. Cái đau rát nơi cổ họng, nhức buốt trong đầu và nóng phừng nơi hai mắt khiến tôi trở nên đanh đá và nóng tính hơn. Tôi hạch sách mọi người, bắt đền Minh, bắt tội Khôi và hành hạ An. Chắc mọi người sẽ ghét tôi và mong 10 ngày nữa qua nhanh để tôi xéo đi lắm đây. Một buổi sáng, Minh đến thăm tôi. Đang nói chuyện, anh bỗng kể:
- Khôi nó cũng nhờ anh nói với em giúp. Nó không hiểu tại sao em ghét An như thế. Nó có mỗi cô em họ yêu quý nhất, mà bây giờ lại không vừa lòng người yêu nó, nên nó cũng không yên tâm.
Tôi không trả lời, nhắm mắt lại, giả vờ ngủ. Minh thở dài và đứng dậy ra về:
- Đừng có trẻ con như thế nữa. Anh không dám nói An là cô gái hoàn hảo, nhưng An không đáng bị em đối xử như thế.
Minh vừa về thì An vào phòng tôi. Đặt cốc nước cam lên bàn, nó ngồi thừ ra trên giường tôi. Tôi hé mắt ra nhìn trộm An. Gương mặt nhỏ thanh thoát, mái tóc đen mềm tôn lên nước da trắng hồng mỏng manh của một tiểu thư Hà thành. Tôi đang nhìn đến đôi môi hồng thì An bỗng nói:
- Chị Linh này..
Nó biết tôi đang nhìn trộm nó rồi, hừ.
- What?
- Sao chị lại ghét em như thế?
Tôi không trả lời.
- Anh Khôi không có chị em gái, cũng không có bạn gái thân. Chỉ có mỗi chị là thân thiết và hiểu anh ấy nhất thôi. Lúc đầu gặp chị, em đã hớn hở nghĩ chị sẽ là "đồng minh" của em, sẽ cùng giúp em giải quyết những lúc bọn em có khúc mắc hoặc cãi nhau.. Bây giờ thì em không hy vọng gì nữa vào điều ấy, nhưng ít ra em mong chị hãy đối xử với em bình thường, đừng ghét em như thế, được không chị?
- Tôi chỉ hơn An có một tuổi thôi. Không đủ nhiều để có thể thành chị em đồng minh thân thiết đâu. Với cả, anh Khôi yêu An quá rồi còn gì. Cần gì phải nhờ đến tôi để tìm hiểu về anh ấy nữa.
- Em yêu anh ấy, em hiểu anh ấy là người tình cảm và ấm áp. Nhưng em vốn được dạy dỗ nghiêm khắc từ bé, lại là con một nên bố mẹ quản lý rất chặt. Em không rõ tâm lý con trai, không có nhiều kinh nghiệm để hiểu đàn ông họ nghĩ gì chị ạ! Nếu có một người như chị Linh tư vấn cho em những lúc cần thì tốt quá...
- Thôi được rồi, tôi cần ngủ. An đi ra đi.
An đi ra, nhưng hôm sau lại đến, lại vào phòng tôi nói chuyện, rồi lại bị tôi đuổi đi. Ngày kia, ngày kìa, cũng vẫn như thế... Những cốc nước cam hàng ngày An pha cho tôi, chúng ngọt và mát lành vô cùng.
Còn hai ngày nữa là tôi, mẹ tôi và Khôi sẽ quay lại Mĩ. An khổ sở ngồi nghĩ quà để tặng Khôi. Ban đầu tôi nghĩ, vẽ chuyện quá, quà cáp thì cứ khăn quàng, găng tay, ví da thắt lưng mà chiến chứ sao... Dường như An hiểu nhận xét ấy của tôi, con bé trầm ngâm:
- Em muốn món quà của em không chỉ để dùng như một món vật chất thực dụng. Quà tặng của người con gái Hà Nội cho người mình yêu luôn có hơn một ý nghĩa, luôn chứa những lời nhắn nhủ. Em muốn món quà của em sẽ khiến anh ấy luôn nhớ đến em và mối tình chớm nở nơi Hà Nội. Em muốn những lúc ngán ngẩm nhìn McDonald, KFC và Starbucks, anh ấy sẽ nhìn món quà của em, và nhớ chân gà nướng, nhớ nem chua rán, nhớ trà sữa và hoa quả dầm... nhớ cả cảm giác thoải mái ngồi ăn với em nữa chị ạ...
Tôi im lặng. An hiểu Khôi hơn tôi rất rất nhiều, và chắc chắn tình yêu của An dành cho Khôi mới là tình yêu thực sự. Tự nhiên tôi bỗng thấy thương An. Thấy mình lên mặt và hống hách quá chừng. Chắc trong lòng con bé đang sốt ruột như lửa đốt, nhưng An vẫn dành thời gian đến nhà và thăm tôi hàng ngày. Cái dáng bé nhỏ ấy đã trở thành quen thuộc. An ngây thơ, non nớt và trong sáng hơn tôi nhiều lắm. Thế nên tôi cứ gọi An là "con bé", dù An kém tôi có một tuổi.
- An..
- Dạ, chị muốn ăn gì ạ, để em xuống lấy? Hay là nước cam hôm nay em pha nhạt quá? Hay...
- Không. – Tôi bật cười trước sự cuống quýt của An khi nghe lời gọi đầu tiên của tôi với nó. – Chị chỉ hỏi em đã nghĩ ra ý tưởng gì về món quà chưa thôi?
Như được mở lòng, An nói một tràng:
- Dạ chưa chị ơi, khó quá! Em với anh ấy cũng mới yêu thôi, tặng quà yêu đương nồng nàn quá cũng không ổn, mà tặng quà thông thường thì sẽ không vừa lòng người tình cảm như anh ấy. Ơ... chị hỏi thế tức là chị muốn giúp em đúng không chị, đúng không chị?
Tôi cười thầm trước sự nhí nhảnh kinh khủng của An. Giả bộ nghiêm mặt, tôi ra lệnh:
- Không biết. Bây giờ An cứ đèo chị lượn một vòng xem sao.
Chúng tôi mất một buổi chiều lang thang các shop, nhưng không chọn được gì. Càng lúc tôi càng thấy mình... chả hiểu gì về Khôi cả. Còn An, An hiểu anh, hiểu mọi khía cạnh tâm hồn của anh, đến mức không thể chọn được một món quà vừa ý mọi khía cạnh đó. Một chàng trai Hà Nội hào hoa, phóng khoáng, nhưng cũng đầy ắp nội tâm và một tình yêu Hà Nội sâu sắc... Sẽ phải tặng quà gì cho chàng trai đó khi anh bay đến nơi phương xa, để anh luôn nhớ đến người đã tặng quà?...
- Em nghĩ ra rồi chị Linh ơi! Một chiếc ví da có hai ngăn cạnh nhau để lồng ảnh. Một tấm ảnh em với anh ấy. Một tấm ảnh Hà Nội yêu thương của hai đứa...
***
Cà phê rất khác. Những người con Hà Nội rất khác.
Một ngày trước khi tôi bay. Tôi hẹn gặp Minh. Trời lộng gió, hai đứa đỗ xe bên Hồ Tây. Tôi khẽ rùng mình vì một cơn gió tạt qua. Minh cười:
- Anh cho mượn vai đấy.
Tôi nhoẻn cười, mắt nhìn xa xăm. Minh nghiêng đầu nhìn tôi rồi tò mò hỏi:
- Chuyện An và Khôi ok rồi chứ?
- Ok từ lâu rồi. Từ hôm anh bỏ về và An vào phòng em ấy.
- Anh tưởng An vào phòng "tiếp cận" với em tận một tuần, em mới chịu làm hòa cơ mà?
- Thì tất nhiên em vẫn phải kiêu lên một tí chứ. Nhưng mà từ hôm An vào nài nỉ em, em đã hết ghét An rồi.
- Thật á?
- Một cô gái Hà Nội với phẩm giá cao quý, hy sinh cả sĩ diện của mình vì người mình yêu, thì cô gái ấy không đáng bị ghét một chút nào.
- Ừ ha...
- Với cả, từ lâu em đã nhận ra tình cảm của em với Khôi chỉ là ngộ nhận. Em vẫn yêu anh ấy, nhưng là yêu một người anh lớn. Tình cảm của em với Khôi ngay từ đầu đã là do cảm giác thân quen rồi mà. Tình cảm của An mới là tình yêu đúng nghĩa. Hai người họ như hai nửa trái tim được sinh ra ở Hà Nội, để tìm thấy nhau, để thuộc về nhau. Họ mới là những con người Hà Nội đúng nghĩa, đa cảm, đa chiều và sâu sắc. Còn em, em chỉ là một con bé Việt Kiều nhạt nhòa và lạc lõng nơi quê hương của chính mình thôi.
- Không phải đâu. Em cũng là một người con gái Hà Nội, em đẹp theo kiểu khác. Em có sự trẻ trung và sắc sảo. Cứ gì con gái Hà Nội là phải giỏi-tài-xinh như An? Ví dụ như anh chẳng hạn, tính cách của anh chẳng hề giống một chàng trai Hà thành mộng mơ chút nào. Nhưng có ai dám nói anh không phải người Hà Nội, không yêu Hà Nội nào?
- Ừ, chúng ta là những người con Hà Nội rất khác... Miễn là chúng ta đều yêu Hà Nội. Theo kiểu của riêng mình. Thế là đủ.
Minh vẫn quay khuôn mặt đẹp trai của mình ra phía Hồ Tây, miệng nhoẻn một nụ cười. Nụ cười ấy đem lại cho tôi cảm giác thân thuộc hệt như lần đầu tiên tôi thấy Khôi cười vào một sáng mùa thu tại New York xa xôi. Tôi buột miệng nói ra những cảm nghĩ ngay lúc đó của mình:
- Em chợt nghĩ, hình như tình cảm của em với Khôi, xét cho cùng cũng chỉ là tình yêu Hà Nội máu thịt sâu xa trong lòng em mà thôi.
- Vậy... em sẽ yêu một người con trai Hà Nội khác, yêu theo đúng nghĩa chứ?
Câu hỏi của Minh rơi vào khoảng không im lặng. Chúng tôi cứ ngồi cạnh nhau như vậy, ngắm những tia nắng cuối cùng lóe sáng rồi vụt tắt ở xa tít phía chân trời.
***
Sân bay Nội Bài ngày tiễn biệt. Một tháng hít căng lồng ngực cái không khí thân thuộc ấm áp nơi Hà Nội, một tháng với biết bao cảm xúc, bao kỷ niệm và sẽ là bao nỗi nhớ. Mắt rơm rớm, An ôm hôn Khôi, thơm nhẹ lên má tôi kèm câu nói nhỏ nhẹ: "Chị nhớ "quản lí" anh ấy giúp em nhé, nhất là khi có cô nào... tặng ví da cho anh ấy, hihi!" Còn Minh chỉ lúng túng đứng một chỗ, lén nhìn tôi. Lúc bối rối, trông anh ngộ ngộ và thật đáng yêu. Tôi trao cho Minh một cái ôm chặt, khẽ thì thầm vào tai anh lời tạm biệt. Anh chỉ nhoẻn cười, đôi mắt anh dâng tràn sự quyến luyến và những tình cảm không thể nói thành lời.
Tôi vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh.
Bởi vì, cả hai đứa đều biết, nếu còn duyên nợ với Hà Nội, thì ắt sẽ còn duyên nợ với nhau thôi.