Gửi bài:

Vác balo lên vai và đi

(truyenngan.com.vn - Tham gia viết bài cho tập truyện "Ai cũng có một chuyện tình để nhớ")

Đã đến lúc em nên dừng lại những chuyến đi để về làm vợ anh rồi đấy. Xin em đừng rời bỏ anh. Xin em đấy - Hạ của anh....

***

Cầu sông Hàn - 1:30 sáng - đang từ từ xoay.

Tôi đưa đôi mắt buồn nhìn về phía chiếc cầu dần đang xoay 90 độ, hai tay áp sát vào ly cafe giấy ấm nóng, mân mê, xoay xoay một cách ngớ ngẩn. Thỉnh thoảng, tôi ngẩn đầu nhìn những vì sao trên bầu trời tăm tối, u tịt, giống tâm trạng của tôi lúc này. Đà Nẵng mùa này đang vào đông, ít người đến và sông Hàn lác đác những cặp nhân tình đến đây để bảo rằng:" Dù thế giới đổi thay, em vẫn yêu anh! "- đó là ý nghĩa về cầu xoay sông Hàn do tôi nghĩ ra. Thoảng cười một mình khi nghĩ về điều đó. Và Lâm đã thấy.

- Lâu rồi anh mới thấy em cười đấy? Nghĩ gì à?

Tôi quay sang nhìn Lâm nhưng không đáp gì cả. Dường như nhận ra điều tôi cần nhất vào lúc này chính là sự im lặng, Lâm không hỏi thêm điều gì nữa, để mặc tôi trôi dạt trong những cảm xúc khó gọi thành tên.

cầu sông hàn

2:00 sáng

Cầu sông Hàn vẫn cuốn ánh mắt tôi mãi không rời. Cái lạnh, cái rét của mùa đông như đang ôm gọn tôi vào lòng. Bàn tay tê cứng và hai hàm răng cứ đánh lành cạch vào nhau...nhưng tôi vẫn cố kìm nén. Tôi quay sang nhìn Lâm, cậu ngồi cách tôi những hai mét và dõi ánh mắt vào những đoàn tàu vượt cầu qua sông. Tôi không thể nói với cậu ấy tôi đang lạnh. Đơn giản Lâm không thể lấy áo, khoát lên người tôi bởi vốn dĩ cậu ấy cũng chỉ có mỗi chiếc áo sơmi mong manh. Hơn thế nữa, Lâm không thể ôm tôi vào lòng vì Lâm sẽ không làm như thế. Chẳng ai ôm một người mà mình không hề có tình cảm đặc biệt cả. Và tôi cũng thế.

2:40 sáng

- Chúng ta về thôi...- Lâm ngập ngừng tiến lại gần.

- Không!

- Nếu còn tiếp tục như thế em sẽ lạnh mà chết mất thôi.

- Anh có về thì về đi, em không về.-Tôi ngang ngạnh cãi lại lời anh, dù giọng nói đầy yếu ớt.

- Em lạnh lắm phải không? Tôi lắc đầu, đôi mắt vẫn hướng về phía trước. Dường như bất lực trước một đứa con gái cứng đầu và lì lợm như tôi, Lâm chỉ biết thở dài.

- Chỉ cần cho em mượn bờ vai để tựa đầu là được. Lâm mỉm cười, còn tôi nghiêng đầu để tựa vào, nhưng cũng chỉ là một cái chạm nhẹ. Tôi vẫn giữ một khoảng cách gì đấy giữa đầu tôi và vai cậu ấy, một khoảng cách của một người bạn, một người em gái.

Gần 4 giờ, cầu xoay lại đúng vị trí của mình và dừng hẳn chuyển động.

***

1. MÙA HÈ TUỔI 20

Tôi sinh ra vào một ngày đầu tháng mười 12, dưới chòm sao Nhân Mã luôn tinh nghịch, dư thừa năng lượng và thích nhất là khám phá. Những chuyến đi luôn đem đến cho tôi một sự thích thú đến kì lạ. Chính vì những điều đó mà ngay khi còn bé, tôi đã viết chi chít những nơi mình muốn đến, những việc mình thích làm trong tương lai vào một quyển sổ nhỏ và gọi nó là " Hành Trình Xuyên Việt".

"18 tuổi ..."

"19 tuổi ..."

"20 tuổi ..."

Cứ như thế, mỗi khi mùa hạ hay hất với những cơn mưa bất chợt trên phố. Mấy kì thi cuối kì vừa hoàn thành xong, tôi đã lục tục chuẩn bị vác balô lên vai và đi theo sự chỉ dẫn trong quyển sổ " Xuyên Việt" của mình. Thoắt cái, đã có hai dấu stick đỏ chói xác nhận nhiệm vụ tuổi 18 và 19 hoàn thành xong. Và năm nay, nhiệm vụ tuổi 20 đang chấp chới vẫy gọi tôi từng ngày -" Tuổi 20 chu du khắp Đà Lạt. "

Vừa đến Đà Lạt, tôi lỉnh kỉnh vác balô to đùng đi dạo quanh các con đường dốc, quanh co, ngắm nghía, chen chân vào những gian hàng đồ len đông nghẹt người. Đà Lạt vốn dĩ mát mẻ như một cái tủ lạnh khổng lồ, tôi xúng xính bước trên phố đầy hoa, đầy mùi thơm và thậm chí hát nghêu ngao như một đứa con nít. Một cảm giác thoải mái và dễ chịu vô cùng!

5h30 phút chiều - Hồ Xuân Hương lấp lánh những ánh nắng vàng mùa hạ.

Tôi - một mình, thuê hẳn một " con vịt " để dạo quanh hồ - một việc mà tôi đã ao ước từ rất lâu. Một mình lái vịt dạo quanh hồ thật không mấy thoải mái khi tôi chỉ đi một mình. Tôi vụng về, hậu đậu rẽ cần sang phải thì nó lại quay vòng vòng khiến tôi chóng mặt và chao đảo. Tôi cố đạp vòng xe thật mạnh để lao về phía trước nhưng vì quá mạnh nên tôi nghe một tiếng " keng" rất lớn. Tôi chẳng biết cái gì vừa rơi ra nhưng bắt đầu từ đấy những vòng xe trở nên lỏng lẻo và không thể di chuyển được nữa.Con vịt hư đốn sao lại giở chứng ngay lúc này cơ chứ! Tôi loay hoay lo sợ giữa một hồ nước rộng lớn, nhìn khắp xung quanh rồi ra tay gọi vẫy í ới hi vọng có ai đó nghe thấy và đến giúp đỡ.

- Có chuyện gì thế? Tôi bỗng nghe có tiếng ai đó vọng lại từ phía sau.

- Đến giúp tôi với, con vịt này bị hỏng bàn đạp rồi.

- Cậu bỏ con vịt này lại đi, qua bên tôi, tôi đưa cậu vào bờ. - Một cậu con trai trạc tuổi, nhìn tôi cười và nói.

Khi an toàn lên đến bờ, tôi chỉ cúi đầu cảm ơn rối rít rồi quay đi, chẳng hỏi tên, tuổi hay một ít thông tin cá nhân nào khác. Chuyến dạo quanh hồ không còn lãng mạn như đã từng tưởng, nó làm tôi mất hết năng lượng một cách nhanh chóng. Và rồi tôi quyết định tìm nhà nghỉ thay vì tiếp tục khám phá thành phố Đà Lạt. Nhưng Đà Lạt vào hè dường như hút hết tất cả mọi người đến đây nên việc tìm nhà nghỉ đối với một đứa đi du lịch không theo tour hay bất kì một cuộc sắp xếp chu đáo như tôi, trở nên vô cùng khó khăn. Hơn 10h tối, tôi mới tìm được nơi dừng chân. Sau một chuyến đi dài với những sự cố nhỏ, tôi đã quá mệt mỏi. Vừa nhận chìa khóa phòng xong, tôi nằm ì xuống giường rồi chẳng biết ngủ quên tự lúc nào. Quên thay đồ, tắm rửa, ăn uống và quên luôn cả việc viết nhật kí. Thế nhưng, những ngày sau đó đến với tôi vô cùng suôn sẻ và đầy thú vị.

Suốt những ngày ở đấy, những cơn mưa phùn chỉ lất phất thoáng qua cho phố phường thêm lạnh rồi đi mất, chẳng đọng lại lâu. Tôi chinh phục đỉnh Langbiang, ngọn núi gắng với câu chuyên tình yêu đầy cảm động của chàng Lang và nàng Biang - dân tộc K'Ho, vào ngày thứ hai của cuộc hành trình. Vừa đi bộ vừa ngắm những rừng thông bạt ngàn trong sáng mù sương tôi bỗng thấy mình bắt đầu yêu Đà Lạt hơn Sài Gòn sáng nắng chiều mưa, đầy khói bụi và ồn ào. Cuốc bộ hơn 6 cây số để trèo lên đỉnh núi cao 2167m, chân tôi mỏi nhừ. Nhưng khi nhìn thấy cả Đà Lạt thu nhỏ từ trên cao, tôi lại phấn khích và quên tất cả. Từ trên cao Đà Lạt như một thành phố tí hon nấp mình dưới những tán thông. Những cây thông luôn căng tràn nhựa sống và thật mạnh mẽ khi ngự trị cả một cao nguyên rộng lớn. Tôi thấy mình đôi lúc yếu đuối trước những khó khăn cuộc sống, nhưng chợt có thêm nghị lực khi nhìn những cánh rừng thông xanh bất tận. Buổi tối, tôi chen chúc ở chợ mua một vài đồ lưu niệm rồi uống sữa đậu nành, ăn bắp nướng, khoai luộc trong cái se se lạnh đặc trưng rất riêng của Đà Lạt.

Những ngày ấy, đủ để tôi đánh dấu stich màu đỏ vào trang " nhiệm vụ tuổi 20" - để báo rằng: đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ! Chuyến đi nhiều cảm xúc đã nạp cho tôi đến dư thừa năng lượng để tiếp tục vượt qua những khó khăn trong cuộc sống. Mùa hè tuổi 20 của tôi trôi qua như những đám mây lững thững trên bầu trời mùa hạ. Đầy sắc màu, đầy ý nghĩa!

vac-balo-len-va-di-1

2. HỘI NHỮNG NGƯỜI THÍCH PHƯỢT TRÊN FACEBOOK

Về lại Sài Gòn, tôi có thêm nhiều bạn, nhiều kinh nghiệm hơn khi tham gia " Hội những người thích Phượt" trên Facebook. Và một trong số những người bạn hay chia sẻ kinh nghiệm và trò chuyện với tôi nhất là Quang. Quang là sinh viên năm cuối của FPT, còn tôi là cô gái năm 3 của Nhân Văn. Cả hai chúng tôi trò chuyện với nhau nhiều nhất vẫn là về các chuyến đi, dự định cho những ngày nghỉ, ngày lễ và mùa hè. Càng trò chuyện cùng nhau, tôi chợt nhận ra giữa tôi và cậu ấy có những sở thích giống nhau đến kì lạ. Thích phượt một mình, thích thổi kèn Harmonica, thích cafe bụi... và thích những điều linh tinh khác nữa. Tôi vẫn thường nhờ Quang chỉ hộ vài phần mềm hữu ích hay những mẹo nhỏ để khắc phục lỗi máy tính mặc dù chúng tôi chưa gặp nhau lần nào.

Rồi một ngày trên phố bất chợt đổ mưa, cơn mưa kéo dài mãi không dứt từ chiều đến tối. Mưa đầu mùa lì lợm như trút hết nước mắt trời xuống nhân gian để phố nhạt nhòa trong sắc cam vàng của đèn cao áp. Chiều buồn mênh mang bao trùm cả khu kí túc xá - nơi tôi đang ở. Lúc ấy, admin của hội để dòng thông báo trên Face: " Cafe - 8h - Mimosa bàn số 8 nhé! ". Người đầu tiên comment là Quang, còn tôi chỉ im lặng chìm mình theo giai điệu của piano -harmonica và guitar.

BUZZ

The Prince : Hạ đi Mimosa không?

Chuông.Gió: Mưa thế này lạnh lắm.

The Prince: Tinh thần ăn chơi mọi ngày đâu rồi nhỉ :))

Chuông.Gió: Trôi tuột theo mưa rồi ...

The Prince: Đi với Quang :) Quang qua đón Hạ được không?

Tôi gõ dòng chữ gì đấy dài lắm vào khung trả lời nhưng rồi lại xóa, xóa lại gõ tiếp, cứ thế tôi chẳng biết nói gì, chần chừ mãi hơn 5 phút tôi mới đưa ra quyết định cuối cùng: "Ừ!"

Đứng trước cổng trường đợi Quang, tôi đưa mắt nhìn những dòng xe vội vã di chuyển trên phố. Mưa vẫn tuôn nhưng nhè nhàng, chẳng có âm thanh. Đưa tay đón lấy những giọt mưa rồi tan ra lạnh đến đắng lòng, tôi lại nhớ về mối tình đầu của mình luôn gắn liền với những cơn mưa như thế. Anh đợi tôi tan trường trời cũng mưa. Anh và tôi đi cùng nhau trời cũng mưa. Đi xem phim, đi ăn kem...trời cũng mưa. Cứ mỗi lần như thế, anh luôn nắm chặt tay tôi kéo sát vào người rồi cùng nhau đi trên phố. Mặc mưa có rơi, mặc cho người trên phố dõi theo với những ánh mắt kì lạ. Anh vẫn hay dẫn theo tôi gặp hội bạn cùng lớp. Nhưng khác với những lúc ồn ào bên anh, khi ấy tôi luôn im lặng. Nhưng tôi chưa bao giờ không thích cảm giác ấy. Bên anh, bên mưa và cả những người bạn, ngỡ tình yêu ấy sẽ mãi không hề phai. Tôi đang miên man nhớ lại những ngày xa xôi ấy, bỗng ánh đèn pha chiếu thẳng vào mắt và tôi biết đó là Quang. Cậu dừng xe trước mặt tôi, chiếc áo mưa choáng lấy hết khuôn mặt nên tôi không biết cậu trông như thế nào.

"Duyên trời!" - Đó là câu nói đầu tiên khi Quang nhìn thấy tôi rồi cười một cách thích thú.

- Sao chứ...-Tôi chợt ngỡ ngàng và nhận ra đó là chàng trai đã giúp tôi ở Đà Lạt.

- Hạ lên xe đi, nhanh nào! - Quang giục.

Tôi và Quang đến Mimosa. Chiếc bàn vuông nằm cạnh cửa kính hướng ra phố đêm đã hết chỗ. Tôi loay hoay không biết mình nên ngồi cạnh ai, ngồi chỗ nào thì chợt nhìn thấy ánh mắt Quang, không một câu nói, cậu đặt tay xuống ghế rồi vỗ nhẹ như ra hiệu: Hãy ngồi đây! Tôi im lặng trong sự ồn ào của những người xung quanh, chỉ biết cuối đầu uống nước, thỉnh thoảng vờ nghiêng đầu cười để cho mọi người biết mình vẫn đang chăm chú lắng nghe mặc dù có những câu chuyện ấy chả liên quan gì đến mình. Có người bảo: " Bí Ngô trên face chém gió lắm mà, sao hôm nay im lặng thế", tôi cười trừ, Quang biện hộ : Bệnh!

Đúng là tôi bệnh thật, nhưng không phải cảm sốt thông thường mà là bệnh nhớ người yêu cũ! Chắc Quang đã nhìn thấy những dòng status yahoo đầy tâm trạng u phiền của tôi nên mới rũ tôi ra ngoài cho khuây khỏa thế này. Nhưng cũng chính vì điều ấy, tôi biết mình và Quang dường như có sợi dây đỏ của duyên trời. Tôi bật cười giữa lúc mọi người cũng đang cười vì câu chuyện tếu lâm của ai đó. Tôi lại thấy Quang nhìn tôi. Cả hai lại cười, chẳng hiểu vì sao.

Sau cuộc gặp gỡ hôm ấy, thỉnh thoảng tôi và Quang vô tình gặp nhau trong những quán càfe bụi ở đường Hàn Thuyên. Lắm lúc, hẹn gặp nhau đi hóng gió, xem phim, ăn kem. Và đôi khi, đi cùng nhau mà chẳng cần lý do.

3. EM KHÔNG MUỐN NGHE, ANH NÓI THÍCH EM!

Mùa hè khi tôi 21 tuổi - "Về với Nha Trang thôi! "

Đó là dòng trạng thái mà tôi vừa cập nhật cách đó không lâu lên Face. Có những người bạn vui vẻ nhấn like và comment:

"Bao giờ mi đi thế?"

"Nhớ mua quà về cho bọn tao đấy, không thì ở ngoài đấy luôn nhá Bí Ngô!"

"..v.v và v.v ..."

Một tuần sau khi tôi để dòng trạng thái trên Face, Quang không hề chúc mừng hay hỏi han về điều đó. Khác với mọi lần, cậu ấy luôn chúc tôi đi vui vẻ hay hỏi tôi đi cùng với ai. Tôi đang một mình nghĩ vẩn vơ về những chuyện không đâu thì điện thoại đổ chuông.

"Em có đang ở kí túc xá không?"

"Có?!" - Tôi lạnh lùng đáp lại.

"Em ra trước cổng đi, anh mang đến cho em cái này?"

"Cái gì chứ?"

"Em ra ngoài đi, anh đang đợi em trước cổng."

Hơn 15 phút sau, tôi mới đi ra ngoài đấy nhưng Quang vẫn kiên nhẫn chờ. Quang dúi vào tay tôi một tấm vé. Tôi cầm lấy rồi nhận ra đó là vé tàu hỏa đi Nha Trang. Chưa kịp để tôi nói, Quang đã giải thích.

- Anh tặng em, tiền lương tháng đầu của anh đấy.

- Em không nhận đâu, ai lại làm như thế! - Tôi trả lại tấm vé cho Quang, nhưng Quang gập tay tôi lại.

- Em cứ giữ đi, đang vào mùa thi nên giá vé có phần giảm so với trước.- Anh để mà đi, sao lại tặng em, em không cần.

- Anh có rồi.

Tôi còn chưa kịp nói thêm lời nào, Quang đã đội mũ bảo hiểm, lên ga rồi đi mất. Bỏ tôi đứng đấy với tấm vé đã nhàu nát và ánh mắt đầy hoài nghi.

***

Vẫn như mọi lần, tôi khám phá Nha Trang ngay khi vừa đặt chân đến. Vác balo to đùng trên vai suốt nguyên một ngày, mỏi nhừ và đến lúc tôi đang suy nghĩ không biết mình nên ăn gì tối nay thì phát hiện ra ví mình đã không còn nữa. Tôi bị mất ví và tất nhiên là mất tất cả tiền, giấy tờ tùy thân ở Nha Trang. Cố giữ bình tĩnh và tìm cách giải quyết, tôi kiểm tra lại tài khoản điện thoại: 10 350 đồng! - Tôi cân nhắc thật kĩ trước khi quyết định gọi cho ai, không thể gọi cho ba mẹ vì họ sẽ mắng tôi một trận trước khi giúp đỡ và nhất định mùa hè năm sau tôi phải ở nhà, không, tôi quyết định gọi cho anh - chàng hoàng tử Mưa của tôi.

Điện thoại đổ chuông nhưng không có ai nhấc máy. Tôi kiên nhẫn gọi thêm 3, 4...đến cuộc thứ 5 thì bên đầu dây kia có tín hiệu.

- Gọi cho anh chuyện gì thế?

- Anh ơi em đang ở Nha Trang nhưng...

"Cúp máy đi, lại con bé tình đầu của anh nữa chứ gì?"

"Thôi mà em, chỉ là bạn thôi mà..."

"Bạn bạn mà gọi lúc khuya thế này, đừng bảo với tôi tình cũ không rũ cũng tới nhá..."

- Alo! Hạ ơi em còn đấy không...

- Còn

- Khi nãy em bảo gì?

- À không gì đâu, em xin lỗi đã làm phiền.

Tít...Tít...Tít...

Ngồi bó gối giữa quảng trường và đợi. Đợi anh sẽ gọi lại cho tôi nhưng sao chẳng thấy. Tôi chợt hiểu ra mình phải tiếp tục đợi ít nhất đến sáng hôm sau. Cầm chiếc điện thoại trên tay và xoay xoay trong vô thức, tôi bỗng nhớ ra dịch vụ " Call me back " của Viettel. Lần này tôi gửi tin nhắn cho Quang, hi vọng cậu ấy sẽ chỉ cho tôi nhà một người quen hay một quán ăn có thể cho ăn chịu đến sáng mai trả tiền.

"- Em bị mất ví rồi."

"- Em đang ở chỗ nào thế? "

"- Nha Trang""- Chỗ nào của Nha Trang? "

"- Ngay chân tượng đài ở quảng trường..."

Tít...tít...tít...

Quang dập máy hay điện thoại cũng hết tiền như tôi? Chuyện quái quỉ gì thế này? Sao mọi xui xẻo lại đổ dồn lên tôi ngay lúc này cơ chứ? Tôi thấy có nỗi sợ nhen lên mặc dù đã từng nghĩ đến tình huống này và đã từng mỉm cười bảo đó là chuyện nhỏ. Nhưng giờ đây chẳng nhỏ chút nào, trong khi tôi đang rất đói và mệt mà chẳng còn một xu dính túi. Tôi bỗng mếu máo như một đứa con nít : " Làm sao giờ, làm sao đây...làm sao bây giờ..."

- Anh đã dặn em không nên để tất cả tiền vào một ví rồi mà?Quang xuất hiện trước mặt tôi và đưa cho tôi hộp sữa mát lạnh. Tôi cầm lấy hớp nhanh một ngụm rồi lại mếu.

- Làm sao bây giờ...làm gì giờ, em mất hết tiền rồi.

- Thì anh đã đứng ở đây rồi, còn làm sao với làm gì chi nữa. - Quang nhìn tôi cười, nụ cười giòn tan . Tôi chợt nhận ra một điều gì đó, cũng chẳng biết là điều gì, cảm thấy nhẹ nhõm, bình yên và thầm cảm ơn Viettel đã cứu tôi một bàn thua trông thấy.

Biển Nha Trang 11:30 tối - sóng vỗ bờ và lồng lộng gió.

Tôi thích nhất là ngắm biển đêm mặc cho chẳng nhìn thấy rõ những gì, nhưng chỉ cần nhắm mắt lại cảm nhận tiếng sóng và những cơn gió là quá đủ để cảm thấy yên bình. Tôi và Quang, cả hai đi dọc theo bãi biển, cái ấm nóng trên cát như vây lấy chân tôi. Tôi bỗng dừng lại rồi xoáy chân sâu xuống cát, sóng biển tràn lên lạnh toát rồi cuốn lấy cát trôi tuột ra xa. Một cảm giác như cả thế giới sụp đổ dưới chân mình!Tôi huyên thuyên kể cho Quang nghe về mối tình đầu như trong cổ tích của mình. Và hi vọng về một ngày được quay trở về bên anh. Quang tròn xoe mắt nhìn tôi khi nghe những điều đó. Thật sự tôi ghét ánh mắt ấy, xa lạ, ngỡ ngàng.

Tôi quát:

- Anh thôi nhìn em bằng ánh mắt ấy được không?

- Anh xin lỗi! Nhưng anh muốn hỏi em điều này...- Anh hỏi đi.- Em không nghĩ đó chỉ là ngộ nhận thoáng qua sao? Yêu nhau chỉ hai tháng nhưng em lại đợi chờ 5 năm, nếu cậu ấy yêu em thì đã quay về với em từ lâu lắm rồi. Ngốc!

- Không đâu, anh ấy đã hứa sẽ cho em một cơ hội khi có thể mà. Người ta cũng còn quan tâm em cơ đấy...- Em khờ đến thế là cùng, phí thời gian 5 năm qua cũng để chờ một lời hứa an ủi kia à.

- Anh biết gì mà nói chứ, em chờ ai, yêu ai là quyền của em.- Tôi bỗng nổi cáu, chẳng biết vì sao.

Nhưng Quang không tỏ ra thái độ giận dữ, trái lại, cậu hạ giọng và nhìn sâu vào mắt tôi:

- Này Hạ! Anh...thích em! Tôi ngỡ ngàng, xoay mặt đi.

- Không! Em không muốn nghe anh nói thích em.

Tôi dừng lại câu chuyện bằng một thái độ vô cùng giận dữ rồi bỏ chạy, để lại Quang một mình ngoài bãi biển.

biển

4. VỤT MẤT

Tôi nhận được thiệp cưới của anh - mối tình đầu mà tôi luôn khắc khoải mong chờ.

- Anh quyết định cưới vợ thật sao? Sao anh không cho em cơ hội quay về? Anh thật độc ác và ích kỉ. Em ghét anh...ghét anh...- Tôi khóc ròng và trách móc những điều vô nghĩa

- Em cũng đi tìm người khác đi, đừng mong chờ ở anh nữa Hạ à!- Tại sao anh lại đưa thiệp cưới cho em, anh không sợ em sẽ phá tan tiệc cưới của anh à?Anh mỉm cười và xoa đầu tôi như những ngày tôi và anh đã từng yêu nhau.

- Vì anh luôn xem em là em gái và em sẽ không làm như thế, đúng không?- Anh không nhớ những ngày ta đã yêu nhau sao?

- Quá khứ đã qua và em cũng đừng dằn vặt mình nữa. Đến bao giờ em mới có thể quên đi anh mà đi tìm người mới cơ chứ, ta không hợp nhau, níu kéo nhau về cũng sớm tan vỡ. Anh luôn ở cạnh em nhưng với vị trí của một người anh trai.

- Làm sao em có thể buông khi quá khứ quá êm đềm và ngọt ngào hả anh?

- Chẳng ngọt ngào đâu em à. Anh chẳng biết nói với em những điều này bao nhiêu lần rồi, sao em không thể hiểu và buông tất cả để nó trôi đi. Cho cả anh, em và mọi thứ nhẹ nhàng đi đôi phần.

- Em buông! Em sẽ buông được chưa? Vừa lòng anh chưa? Em sẽ không đến đâu...và em cũng không cần đến sự thương hại của anh. - Tôi hét lên trong những giọt nước mắt vỡ tan và quay mặt đi tránh ánh mắt của anh.

- Em không đến cũng không sao. Hạnh phúc sẽ đến với em mà! Hãy quên những tháng này đã qua, nó sẽ chẳng bao giờ lặp lại một lần nào nữa. Em phải quên anh, nếu không anh cũng chẳng biết làm gì khi nhìn em khóc như thế cả.

Tôi không đáp chỉ gật đầu đầy hờn giận. Anh chẳng nói thêm gì rồi bước đi bỏ lại tôi và những ngày tháng yêu nhau ở một góc trời. Tôi vẫn ngồi yên trên ghế đá và dõi theo bóng anh. Tôi xé tung thiệp cưới rồi bỗng chốc nước mắt lại trào ra, vương trên miệng, mặn đắng. Chẳng hiểu sao, tôi lại cầm điện thoại lên và gọi cho Quang. Khi Quang vừa nhấc máy, tôi không biết phải nói gì, nói thế nào và nói ra sao. Tôi chỉ khóc.

Em đang ở đâu thế?

- Hức...hức...

- Em đang ở đâu?

- Em...hức...hức...em....

- Ở đâu?

- Công...viên...

Tôi chỉ nói có bấy nhiêu đó thôi rồi dập máy. Vì nước mắt tuôn ra nhiều đến nỗi khiến tôi không thể nào nói được thành lời. Tôi không biết làm sao để mình ngừng khóc, nước mắt ở đâu sao lại tuôn ra nhiều đến như thế. Tôi ngang ngạnh, bướng bỉnh, kiêu ngạo mọi ngày đâu rồi? Tôi gục đầu vào thành ghế mà cứ ngỡ đấy là bờ vai anh, nức nở. Hi vọng một ngày nào đó được trở về bên anh bây giờ chẳng còn nữa, anh đã thuộc về người con gái khác không phải là tôi. Điều đó khiến tim tôi quặng thắt, nhói thật sâu. Đau lắm!

- Có chuyện gì thế Hạ?Tôi ngẩn đầu lên nhìn Quang đang ngồi bên cạnh tôi.

- Em lau nước mắt đi. -Quang đưa cho tôi chiếc khăn có thêu hoa rất đẹp-Trông em cứ như con mèo mà hôm qua em và anh cùng xem vậy...

Chợt, Quang cúi người nhặt những mẩu giấy đỏ mà tôi đã xé, ghép lại.

- Anh đừng làm như thế được không? - Tôi nghẹn ngào, nói trong tiếng nấc.

Như hiểu ra tất cả mọi chuyện mà không cần bất cứ lời kể nào của tôi, Quang ngẩn đầu nhìn tôi hồi lâu rồi chợt lấy lại chiếc khăn, tự tay lau những giọt nước mắt ấy. Lần đầu tiên, tôi cho phép Quang chạm vào tôi như thế. Lần đầu tiên, tôi muốn tựa vào bờ vai Quang nhiều như thế...

- Em đừng khóc nữa, rồi mọi chuyện sẽ nhanh chóng trôi quá thôi! Đôi khi ta phải học cách chấp nhận một sự thật thay vì phải đau khổ vì nó em à...

- Hết rồi! Hết thật rồi, anh ấy sẽ thuộc về người khác mất thôi...- Tôi gục đầu vào vài Quang mà nước mắt cứ tuôn trong vô thức.- Hết rồi! Hết rồi! Hết thật rồi...

Những ngày sau đó, tôi vẫn khóc rất nhiều. Mỗi lần như thế Quang luôn bên cạnh tôi như một con gấu bông biết cách làm dịu lòng người. Quang làm đủ mọi cách để tôi vui mặc dù không muốn nhưng tôi vẫn cố nén nỗi buồn để cậu ấy biết rằng : Tôi - một đứa con gái không bao giờ dễ dàng gục ngã như thế.

Mùa hè năm đó, tôi cố gạt nước mắt qua một bên và tiếp tục thực hiện những chuyến đi của mình. Đó chính là Đà Nẵng - quê ngoại! Khác với mọi lần, không để dòng trạng thái trên facebook, tôi quyết định rũ Quang cùng đi. Bởi đơn giản, tôi chợt nhận ra khi ở bên cạnh Quang tôi có một cảm giác gì đấy mà có thể gọi thành tên. Và đó là Bình Yên!

- Sao em lại muốn đến Đà Nẵng?- Em muốn ngắm cầu sông Hàn xoay.Vì khi xoay, nó mang một ý nghĩa rất lớn...

- Ý nghĩa gì?

- Nếu anh đến đó cùng em, em sẽ nói cho anh nghe...

Chuyến xe lướt êm trong màn đêm đưa tôi và Quang cùng nhau ra Đà Nẵng. Suốt đêm tôi nhìn những ánh đèn nhấp nhoáng trượt qua mắt trong vài tích tắc, nhìn khuôn mặt của Quang hiện lên những nét đẹp mà ngày nào tôi hờ hững đi. Tay Quang vẫn nắm chặt lấy tay tôi ngay cả khi cậu ấy ngủ, mùi điều hòa lạnh khô cong khiến tay Quang dường như siết chặt lấy tay tôi hơn nữa. Rũ bỏ hết mọi quá khứ liên quan đến mối tình đầu, tôi nghiêng đầu tựa vào vai Quang, ngủ một cách bình yên nhất. Tôi tỉnh dậy và nhận ra mình đang ở trong bệnh viện. Chân tôi bị không cử động được, một phần cánh tay phải, đầu, mặt và dường như khắp cơ thể đầy những vết trầy xước, tươm máu, đau thắt. Tôi không hiểu tại sao tôi lại ở đây? Tôi nhớ đêm qua tôi vẫn đang trên chuyến xe nắm tay Quang về với Đà Nẵng kia mà? Quang đâu rồi? Tại sao bây giờ lại như thế? Xung quanh tôi, những tiếng la hét như dậy lại trong tôi điều gì đó, mơ hồ, loáng thoáng qua. Đau! Tôi hét lên nhưng chẳng nhớ được gì.

- Đây là đâu thế? - Tôi hỏi cô y tá vừa bước vào.

- Đây là bệnh viện đa khoa tỉnh Đồng Nai. Chị không nhớ chuyện gì xảy ra sao?

- Tôi...tôi...

Tôi chợt nhớ lại vụ tai nạn đêm qua, chiếc xe đang chạy bỗng rít phanh lên một cách kinh hoàng. Tiếng phanh xe kinh hoàng đến nỗi tôi có thể cảm nhận sự ma sát rất lớp giữa lốp xe và mặt đường, âm thanh ấy như làm cả cánh rừng cao su tỉnh giấc. Chiếc xe chao đảo. Rồi chẳng biết biết gì đã làm chiếc xa lật ngã, một chiếc xe tải lao tới, ánh đèn xe lóe lên trước mắt rồi nhanh như cắt hất tung mọi thứ. Sau một tiếng " Ầm!" rất lớn, có cái gì đó nặng lắm đè lên người khiến tôi không thể nhúc nhích được. Tôi cố vùng vẫy trong sự đau đớn để thoát ra nhưng vô dụng. Trong đêm tối, tôi chập chờn nghe tiếng la, tiếng hét, tiếng khóc. Tôi cố lên tiếng gọi : Quang! ...cứu em...cứu em với...- Nhưng chẳng nghe lời đáp trả.

Bố mẹ tôi và những người thân, kể cả Lâm - cậu bạn thân của Quang, đã đến thăm và chăm sóc cho tôi. Tôi hỏi Lâm về Quang, Lâm bảo cậu ấy chấn thương đầu khá nặng vẫn còn đang cấp cứu. Ngay lúc ấy, tôi thật sự rất muốn chạy đến bên Quang, ôm chặt cậu ấy vào người. Nhưng phải mất cả tuần mới thuyết phục được mẹ và ba cho phép tôi làm điều đó. Khi tôi vừa đến mẹ Quang nhất định không cho tôi gặp cậu ấy, mặc cho tôi cố năn nỉ van xin nhưng vẫn không có tác dụng. Làm mẹ, ai cũng thế thôi! Làm sao có thể thứ lỗi cho một người đã suýt đẩy con trai mình vào chỗ chết. Huống hồ gì Quang lại là đứa con trai duy nhất.

Những ngày sau đó mẹ Quang có đến tìm tôi và bảo tôi tránh xa cậu ấy ra, gia đình chuyển Quang vào bệnh viện ở Sài Gòn. Tôi lặng người nhìn theo. Mọi thứ xung quanh nhạt nhòa và sụp đổ.

Mẹ và dường như cả gia đình Quang nhất quyết không cho tôi và cậu ấy gặp nhau, giữ luôn điện thoại và máy tính. Tôi cố nhờ Lâm giúp đỡ nhưng cũng chỉ là hỏi thăm tình hình sức khỏe đã đỡ hơn trước chưa mà thôi. Mãi hơn hai tháng sau, tôi thở phào nhẹ nhõm khi Lâm bảo Quang đã ổn và đã đi lại được nhưng chợt xót xa khi Lâm bảo cậy ấy nhớ nụ cười tỏa nắng, nhớ bàn tay ấm áp...của tôi.

Giờ đây, tôi nào dám xuất hiện trước mặt Quang, nếu ngày hôm ấy Quang không đi cùng tôi thì có lẽ bây giờ mọi chuyện sẽ khác. Những khi tôi thật sự rất nhớ Quang, rất muốn gặp cậu ấy. Tôi nghĩ ra hàng trăm cách để có thể gặp nhau nhưng thoáng nghĩ rồi thoáng lo âu, tôi thấy mình không xứng đáng để gặp cậu ấy thêm một lần nào nữa. Có hôm Quang lấy điện thoại của Lâm gọi cho tôi, khi tôi vừa nhấc máy, tất cả nghẹn ngào và tôi chẳng biết nói gì. Quang bảo hẹn gặp tôi ở Mimosa, tôi ừ nhưng rồi không đến. Tắt điện thoại, không login facebook và yahoo. Tôi chọn cách trốn chạy im lặng thay vì đối diện với Quang. Nhưng một ngày, hai ngày, ba ngày...Quang đã nhận ra được điều gì đó. Quang đã nhắn tin tìm tôi nhưng tôi không xuất hiện. Tôi thật sự rất sợ đối mặt với Quang. Và rồi một lần cam đảm cuối cùng , tôi gọi điện thoại cho Quang và nói: " Đừng gặp nhau nữa..." Nói xong, tôi tắt nguồn điện thoại và lặng lẽ tìm đến cầu sông Hàn.

"Quang à! Thật sự em đã yêu anh mất rồi, em cũng đã từng mơ mộng một ngày nào đó chúng ta sẽ cùng làm tất cả những dự định trong tương lai. Nhưng khi em nhớ lại ngày hôm ấy, nhìn anh nằm trên giường bệnh với những vết thương và nỗi đau mà anh cố nén lại. Em cảm thấy mình chỉ đem đến cho anh những rắc rối. Em đã suýt đẩy anh vào chỗ chết. Có ai lại đẩy người mình yêu thương vào chỗ chết như em không chứ? Lẽ ra anh không nên yêu em, em đã dành hơn phân nửa khoảng thời gian ta bên nhau để nói về mối tình đầu của mình mà không màng đến cảm nhận của anh. Em không xứng đáng với tình yêu ấy. Mình đừng gặp nhau nữa, quên em đi và hãy đi tìm cô gái nào thật sự yêu anh. Em xin lỗi!

- Quang! Em xin lỗi..."

hối hận

***

" Quang! Em xin lỗi..."

- Hạ! Hạ!...Tỉnh dậy đi em!Tôi bị lay dậy bởi Lâm. Thì ra tôi đã ngủ quên trên vai anh ấy chẳng biết tự bao giờ.

- Em mơ thấy cái gì vậy?

- Em... - Tôi thẩn thờ không nói được điều gì. Suốt cả đêm tôi nghiêng đầu tựa vào vài Lâm để bây giờ đau đến khó chịu. Tôi đưa tay lên gáy xoa xoa.

- Bây giờ là mấy giờ rồi?

- Hơn 5 giờ rưỡi.

- Em đã ngủ trên vai anh hơn một tiếng đồng hồ sao? Sao anh không gọi em vậy? - Tôi hoảng hốt.

- Vậy bây giờ em chịu về nhà rồi chứ gì?

- Ừ! - Tôi nhẹ nhàng trả lời kèm theo một cái gật đầu đồng ý hiếm hoi. Lúc về đến nhà, tôi còn chưa ăn hết bát cháo đã xin phép đi nghỉ ngơi. Thế là tôi sốt li bì suốt hai ngày sau đó. Lâm đã đến và chăm sóc cho tôi.

- Em nhìn gì thế? - Lâm hỏi khi chợt nhận ra tôi đang nhìn anh ấy.

- Em còn hai cử thuốc nữa là sẽ khỏi ngay thôi.

- Em thật không hiểu tại sao anh lại đi cùng em ra tận Đà Nẵng? Anh chỉ là bạn của Quang, giữa chúng ta chẳng có một mối quan hệ nào thân thiết hơn điều đó cả.- Anh đến đây là do Quang muốn thế. Bởi vì chẳng lần nào em đi phượt mà không gây rắc rồi cả, hơn thế nữa nó muốn anh hỏi em ý nghĩa cầu sông Hàn xoay là gì đấy.

- Là thế giới có thay đổi, em vẫn yêu anh ... - Định nói tiếp nhưng bỗng nhiên tôi ho sặc sụa, cổ họng tôi đau rát như có cái gì đấy cứa vào. Lâm vội vỗ vào vai tôi, nhè nhẹ. Cảm giác đó, giống Quang đã từng đem đến tặng tôi, yên bình, ấm áp và đáng tin cậy. Tôi lại nhớ Quang và bật khóc!

- Cái này của em? - Lâm chìa ra trước mặt tôi là quyển sổ Xuyên Việt, tôi cứ ngỡ đã bị mất trong vụ tai nạn hôm nào.

- Quang nhờ anh đưa cho em.

Đúng là quyển sổ của tôi, tôi vội vàng lật ra những trang giấy nhưng có ai đó đã viết lên nó những dự định mới.

"Năm 22 tuổi..."

"Năm 23 tuổi..."

"Năm 24 tuổi..."

"Năm 25 tuổi...."

Tất cả những dự định đó, Quang đều ghi chú cẩn thận về thời gian, địa điểm. Và đến năm khi tôi 30 tuổi - "Đã đến lúc em nên dừng lại những chuyến đi để về làm vợ anh rồi đấy. Xin em đừng rời bỏ anh. Xin em đấy - Hạ của anh." Tôi ôm quyển sổ ấy vào người như được ôm chính người tôi yêu. Suốt những đêm trằn trọc không ngủ được, tôi luôn tự hỏi mình phải sống như thế nào vào những ngày sắp tới?

5. ĐOẠN KẾT

Và rồi những mùa hè kế tiếp nhau, tôi vẫn vác balô lên vai, ngẩng cao đầu bước đi đầy phấn khởi. Vứt bỏ lại quá khứ đầy nỗi buồn, tôi vẫn đi, vẫn đi...theo ước mơ xuyên việt của mình. Cứ mỗi lần áp lực công việc, cuộc sống đè lên vai, tôi lại đi. Đi để quên hết những khó khăn hiện tại và để trưởng thành hơn sau những gì mình trải qua. Một ngày cuối đông, tháng 12 thổi những cơn gió chờn vờn lên má. Tôi ngồi đấy, bên bờ hồ, ngắm nhìn những chùm hoa liễu đỏ rực rũ mình êm ái bên hồ Xuân Hương. Phương tây, mặt trời đã lặn sau những cây thông già cỗi. Những mảng ráng vàng bao trùm cả bầu trời thành phố để hoàng hôn nhè nhẹ trôi đi lững lờ. Tôi lại thuê một chú vịt để dạo quanh hồ như ngày nào. Vẫn vậy, duyên trời hay định mệnh, con vịt ngu ngốc lại hỏng bàn đạp. Chợt, tôi nghe:

- Này Hạ, em đừng đi đạp vịt một mình nữa có được không?

- Anh đến trễ còn chọc em à!

- Thôi mà, qua với anh, anh đưa em vào bờ.

Một cách ngoan ngoãn, tôi bước đến bên Quang với nụ cười rạng rỡ như nắng, như gió của tháng mười hai.

3/11/2012

Tiểu Duyên

Ngày đăng: 29/10/2013
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín
Người trộm bóng
 

Bố mẹ chúng ta luôn già đi đến một độ tuổi nhất định, lúc đó hình ảnh của họ đã khắc sâu trong tâm trí chúng ta. Chỉ cần nhắm mắt lại và nghĩ về họ, ta lại nhìn thấy họ như mãi mãi họ vẫn thế, như thể tình yêu của ta dành cho bố mẹ có quyền năng làm cho thời gian ngưng lại

Người trộm bóng - Marc Levy

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage