Gửi bài:

Khi người ta yêu

(truyenngan.com.vn - Tham gia viết bài cho tuyển tập truyện ngắn "Ai cũng có một chuyện tình để nhớ")

- Nhanh nào lên xe!

- Này nhá lại trể mất 15 phút đấy nha.

- Thôi mà xin lỗi nhé. Nè đền cho nè

Khuôn mặt nũng nịu của hắn với màn hối lộ bằng 2 thanh kẹo Alpenliebe ngọt ngào không kém phần hấp dẫn làm tôi không thể không tít mắt cười tươi được.

***

Có lẽ ông trời đã ban cho tôi một thằng bạn thân là hắn để hạn chế sự ngang tàn không kiểm soát của tôi. Hắn hiền một cách tự nhiên, hiền đến lạ kì mà ai nhìn vào cũng hỏi: "Thật á, 2 đứa chúng mày là bạn thân à..." ^^

khi-nguoi-ta-yeu

Cũng không trách được người ta ngạc nhiên. Vì tôi là một đứa con gái nếu xét tổng quan thì xinh xắn và rất đáng yêu nhưng đó chỉ là bên ngoài, còn thực chất bên trong cực kì ngang tàn, độc ác, độc tài và độc đoán. Những cái gì tôi nói ra chỉ có đúng và đúng. Tôi luôn là người kể ra những câu chuyện không đầu và cũng không cuối, lưng chừng của sự yêu thương là vô vàn những tiếng kêu thất thanh khi hắn lỡ làm sai chuyện gì cũng không đến nỗi là nghiêm trọng nếu như không muốn nói là chẳng có gì đáng để quan tâm.Tôi là đứa bắt hắn chuyển từ xế hộp sang cùng tôi ung dung thẳng tiến trên chiếc xe đạp chỉ vì cái cân tôi dẫm lên hơi xích chút xíu. Rồi từ chiếc xe đạp tôi lại bắt hắn chở tôi đi học mỗi ngày, nhìn hắn đạp lên dốc mồ hôi nhễ nhại mà nhìn thương thương. Nhưng tôi vừa kịp hỏi có mệt không thì hắn đã toe toét cười tươi như hoa kèm theo đó là: không mệt đâu.

Kệ mệt thế mà còn bày đặt, hứ. cũng chính tôi luôn giận hờn hắn để hắn chạy theo năn nỉ xin lỗi ríu rít cùng với những thanh kẹo alpenliebe ngọt lịm không thể cưỡng lại. nó dường như có ma lực mạnh lắm khiến tôi quên ngay lập tức những giận hờn để cười tươi và thốt ra câu khiến hắn đủ hiểu rằng tôi hoàn toàn tha thứ cho hắn: đưa đây. Yêu Hoàng nhất đấy.

Ngày đấy ba hắn là một người đàn ông làm thủy lợi. Số lần về phép của ông rất ít nhưng tình yêu thương của hắn dành cho ông vô kể. Thế nhưng lần về phép cuối cùng của ông là lần hắn 12 tuổi. Mẹ hắn dường như chết lặng khi nghe tin ba hắn lập gia đình với người phụ nữ khác, hắn trầm lặng, sống ẩn mình với cải vỏ bọc ngoài của con nhà giàu. Hắn chỉ chơi với mình tôi, chỉ xem riêng tôi là bạn.

- Sang đây nhanh đi. có cái này hay lắm để tao kể mày nghe.

- Đã bảo là không được gọi tao mày mà, cái tật mất nhận thức!

- Ừ thì qua đây tớ nói cái này. khổ @@

5 phút sau hắn có mặt với nụ cười rất chi là tươi. Vì nhà hắn gần nhà tôi đồng thời ba mẹ hắn và ba mẹ tôi quen biết nhau nên chuyện hắn ở nhà tôi thường xuyên chẳng phải là việc lạ.

Vừa nhìn thấy hắn tôi liền ra giọng rất chi là ngọt ngào.

- Hoàng ơi Minh buồn ngủ quá đi thôi

- Rồi thì sao. Hoàng nhìn tôi bằng con mắt như muốn nói: Biết hết rồi đấy

- Mắc màn cho Minh ngủ cái đi, đi mà Hoàng dễ thương.

- Biết ngay mà. Láo vừa thôi nhá.

- Hì, chỉ Hoàng thương Minh nhất á. hì.

Hoàng ngậm ngùi làm theo ý nguyện của tôi. Ném cho Hoàng cái ánh mắt cảm ơn cùng với hành động đạp mông đóng của kèm theo tiếng vọng ngàn thu:

- Cảm ơn nhá thôi về ngủ đi.

Rầm. Tôi cũng cảm thấy hết nói với chính tôi.

Có lẽ Hoàng đã quá quen với việc bị bắt nạt.Llúc đầu thì hắn còn phản kháng một cách quyết liệt nhưng sau những mà đe dọa cực kì vũ phu thì sự phản kháng ngày càng yếu ớt và bên cạnh đó thì bị dập tắt một cách tàn bạo. Có lần hắn bảo tôi:

- Có thể giảm bớt án cho Hoàng được không. Mức án của Minh ghê gớm quá.

Nhưng liền bị tôi cho mất ngay tư tưởng liền. Nói với ai chứ tôi thì không dễ đâu cưng.

Mẹ tôi thường nhìn tôi với ánh mắt không mấy thiện cảm khi tôi bắt nạt hắn. Hắn luôn nịnh hót mẹ tôi , điều đó làm tôi cực kì căm phẩn. Nên mẹ tôi là người cưng hàng nhất vì dễ bảo, ngoan, hiền đâu như tôi.

- Bác nhìn kìa Minh nhìn cháu ghê gớm chưa kìa.

- Minh con có thôi ngay đi không hả???

- Ha ha.  - Hắn cười sảng khoái nhưng liền bị tôi cảnh cáo bằng ánh mắt ăn tươi nuốt sống nếu như không có mẹ tôi đứng đấy.

Thế rồi ngày tháng học trò của tôi và hắn cũng trôi qua không kém phần vui nhộn. Hắn giờ đây là một chàng trai có sức hấp dẫn với bao cô gái. còn tôi giờ sắp là sinh viên rồi đấy. Tối nay mẹ tôi làm tiệc mừng và tiễn con gái đi học, Buồn ơi là buồn. Tan tiệc hắn chở tôi đi ăn kem, hắn chẳng nói chẳng rằng cứ nhìn tôi như vẻ sắp không được bắt nạt nữa rồi đấy. Nhìn thằng bé mà thấy thảm.

- Thôi về đi mai minh còn lên xe sớm nữa.

Chiếc xe dừng ngay cổng. Tôi thấy hắn lôi từ cốp xe một hộp quà to to. Nói là tặng tôi rồi hắn về không một câu từ biệt. Hứ càng ngày càng mất lịch sự.

Hí hửng chạy vào phòng, tôi mở quà liền. Ôi toàn kẹo alpenliebe thôi thanh nào thanh nấy ngọt ngào. Kìa có cái gì khác màu với kẹo nằm lấp phía cuối hộp. Thư à sến thế nhỉ

"Có những yêu thương chưa bao giờ được nói ra khi nhìn minh ngọt ngào như những viên kẹo alpenlebe. Lúc ấy hoàng đã muốn nói ra tất cả, muốn nói là Hoàng yêu minh, muốn che chở cho Minh nhưng hoàng sợ sự ngọt ngào ấy bị phai nhạt. Hoàng không phải nghe lời minh một cách vô điều kiện thế đâu vì Hoàng biết Minh ghét mắc màn, thích ăn hiếp Hoàng. Vì khi yêu người ta luôn bỏ hết lòng sĩ diện của mình để làm vui lòng người mình yêu. Nhé cô bé alpenliebe ngọt ngào"

Ngoài kia gió mùa đông bắc kéo về nhưng tôi thấy lòng mình ấm áp...

Khổng Lồ

Ngày đăng: 24/10/2013
Người đăng: Khổng Lồ
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Mật ong rừng chuẩn thơm ngon sạch của Điện Biên
Stevejobs nói về cuộc sống
 

Không ai muốn chết cả. Ngay cả những người muốn lên thiên đường cũng không muốn chết để được ở đó.

Cái chết là đích đến mà tất cả chúng ta đều phải trải qua. Chưa ai thoát được nó. Nhưng tự cái chết nó là như thế, bởi cái chết đơn giản là phát minh tuyệt vời nhất của 'Sự sống'. Nó là chất xúc tác thay đổi cuộc sống. Nó loại bỏ người già để tạo đường cho lớp trẻ. Bây giờ bạn có thể còn trẻ, nhưng ngày nào đó không lâu, tự bạn sẽ trở thành người già và bị loại bỏ.

Thật tiếc khi phải nói ra điều trớ trêu đó nhưng đó là sự thật".

Steve Jobs - Đại học Stanford, tháng 6 năm 2005

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage