Gửi bài:

Nói đi Chi, anh sẽ đồng ý

(truyenngan.com.vn - Tham gia viết bài cho truyện ngắn "Ai cũng có một chuyện tình để nhớ")

- Cháo! Mẹ tôi nấu. Cậu ăn cũng được mà không ăn cũng chẳng sao...Tôi về. – Nói xong Chi hậm hực bước đi mặc cho Việt có réo gọi tên Chi.

***

Chiều, mặt trời lặn dần sau những tòa nhà cao trong thành phố, những mảng vàng ít ỏi không còn đủ làm thành phố rực rỡ như ban ngày.Đó là lúc trên phố đông người hơn hẳn. Chi cũng vừa tan trường và đứng ngay trạm xe buýt nhưng vừa đến nơi thì điện thoại của Chi bỗng reo lên inh ỏi. Nhìn vào màn hình hiển thị tên, Chi cười khúc khích rồi nhấc máy.

"Chuyện gì à?"

"Đợi Việt qua đón Chi nhá".

"Lên xe buýt rồi...hề hề"

"Xuống đi...đợi Việt qua mà."

....

noi-di-chi-anh-se-dong-y

Chi đứng đợi, nghe xong hơn ba bài rap thì Việt đến. Người cậu ướt đẫm mồ hôi vì phải cưỡi con ngựa sắt hì hục chạy hơn 5 cây số mà chỉ trong vòng mười lăm phút. Chi ngoan ngoãn lên xe để Việt chở dạo vài vòng phố trước khi ai về nhà nấy. Thật ra, Việt không cần gọi cho Chi thì Chi cũng sẽ đứng đợi cậu đến mà thôi. Đơn giản, đó là nhiệm vụ mà mẹ của Chi giao cho Việt để bảo vệ cô con gái bé nhỏ không biết đi xe đạp của mình. Thỉnh thoảng, Chi cũng đến trường bằng xe buýt nhưng Chi chẳng thể nào chịu nổi được cái chứng say xe nên đành cậy vả Việt. Chẳng biết Việt có suy nghĩ giống Chi hay không, chứ với Chi, được Việt đón đưa mỗi ngày đã trở thành một thói quen.

Nhà Chi và nhà Việt chỉ cách nhau cái hàng rào được phủ đầy hoa tigôn. Những bông hoa tigôn cánh mỏng manh, nho nhỏ cuốn quanh bờ rào rồi leo lên vách tường vòng hoa cái cửa mỗi nhà. Để mỗi lần Chi mở cửa ra, trông Chi cứ như một nàng công chúa và ngược lại, Việt – Hoàng Tử.

Hôm nay vẫn thế, Chi bật tung cánh cửa để đón lấy những cơn gió se se lạnh ùa vào phòng mình, căn phòng ngập những bản rap của L.E.G. Chi lại chống cằm nhìn xa xăm cái gì đó trong đêm, trên cao, những ngôi sao đêm lấp lánh lấp lánh, sáng ngời trong mắt một cô bé yêu đời hay mơ mộng. Rồi Chi cố hát thật to để thỏa niềm vui thích của mình. Lúc ấy, bên kia, đối diện cửa sổ của Chi, Việt thò đầu ra khung cửa và nhoẻn miệng cười.

- Chào công chúa!

Thú thật, cái nụ cười làm lộ hai cái răng khểnh của Việt làm Chi khó chịu vô cùng. Cũng không hẳn là ghét, nhưng Chi cho rằng vì hai cái răng khểnh đó mà khiến Chi bối rối đem lại nhiều suy tư(!?) Và điều đó thể hiện rất rõ khi Việt cười xong, Chi im bặt, mặt đỏ ao, đóng sầm cửa lại.

***

Như thường lệ, đồng hồ nhích dần đến 6h thì Chi phải có mặt ở trước cổng để Việt chở đi học. Mằc dù Việt lớn hơn Chi một tuổi và cả hai học khác trường nhưng lại cùng một con đường thẳng tấp, hai bên là những hàng me xanh, thỉnh thoảng lá me bay tung khắp trời trông lãng mạn vô cùng. Cứ thế, đều đặn suốt hơn hai năm qua, trừ những ngày Việt bận đột xuất Chi phải nhờ bạn hoặc xe buýt chứ còn lại tất cả là những ngày đến trường cùng với Việt. Việt chở Chi lướt qua những con phố đông nghẹt người, những lúc đèn đỏ hay ngã rẽ xe càng đông hơn khiến Việt thắt phanh hơi gắt. Những lúc đó, Chi thẹn thùng siết nhẹ vào lưng Việt. Việt mỉm cười nhưng Chi nào thấy.

***

Vừa cầm ổ bánh mì vừa bước lên xe buýt, Chi lẩm bẩm vài câu gì đó để chỉ trích Việt. Ai bảo cậu đêm qua chở cô gái nào đấy về nhà khuya lơ khuya lắc trong cái lạnh chết người mà chẳng có một cái gì để giữ ấm để cho hôm nay lăn quay ra ốm, nghỉ học và bắt Chi đi học bằng xe buýt. Vì không thường xuyên đi học bằng xe buýt nên Chi xém chút nữa là trễ học. Vừa tới cổng trường, Chi chạy hụt hơi lên cầu thang vừa ngồi phịch xuống bàn thì trống báo luôn vào học, chả kịp ăn ổ bánh mì.

Linh – con bạn thân – cười toe toét quay xuống hỏi.

- Làm gì đi trễ thế công chúa?

- Tại cái lão Ji, ốm quay ra đấy nên phải tự đi học bằng buýt. – Chi nhún vai, nhai vội vã ổ bánh mì mặc dù trống đã báo.

- Ừ. Tội nhỉ. – Linh đẩy gọng kính thoáng chút suy tư.

Chi không để ý, cố nhai ngấu nghiến ổ bánh mì mặc dù Chi biết ăn như thế thì mất ngay cái hình tượng gương mẫu của một lớp phó nhưng người ta thường bảo đói quá nên sinh liều. Chi cũng không ngoại lệ.

- Ê hay là nhân cơ hội này mày làm cú đúp đi! – Linh lại lên tiếng.

- Cú đúp gì? – Vừa nhai, vừa nói khiến cái giọng nhỏ nhẹ trong trẻo của Chi hôm nay trông cứ là lạ.

- Tao thường thấy khi một người con trai gặp trắc trở thì cơ hội chấp nhận lời tỏ tình của ai đó rất cao. Hoàng Tử Ji của mày đang ốm thì mày nhân cơ hội này mà sang săn sóc thế nào sau khi hắn khỏe mạnh cũng nhung nhớ cái ánh mắt triều mến và bàn tay dịu dàng của mày khi ... tặc tặc... - Linh cười trong thích thú.

- Thôi đi nàng.

- Mày không " tỉnh tò" hắn biết đâu ở trường hắn có cô nào xinh hơn máy, dễ thương hơn mày " tỉnh tò" là mày thua cuộc ngay.

- Khiếp! Vớ vẩn...

Linh đang cố công kích Chi thì giáo viên đã bước vào lớp. Do không để ý đến nên điều đó khiến Chi phải vỗ ngực bình bịch vì...nghẹn (?!). Cả lớp nhìn Chi cười khẩy khẩy. Còn Chi, lại càng ghét cay ghét đắng cái "tên tài xế ham chơi" thêm gấp ngàn lần. Chi tự hứa với bản thân sau khi về nhà sẽ sang mắng cho Việt một trận để cho hắn biết thế nào là hủy "hợp đồng đưa đón".

Đúng thật, vừa về đến nhà Chi đã mon men bưng tô cháo sáng cho Việt để "trả thù". Nhưng khi Chi vừa bước vào thì thấy hắn đang nói cười vui vẻ với cô gái nào đấy, bên cạnh còn có cái bát đã sạch nhẵn cháo. Chi đoán chắc đó là cái cô gái mà Việt thỉnh thoảng có nhắc đến cho Chi nghe. Tên thì Chi không nhớ vì Chi đâu quan tâm còn về ngoại hình thì Việt tả rất giống. Cái cô đó có vóc người nho nhỏ, có nụ cười trông rất duyên, hơi cao và đặc biệt là mái tóc dài đen mun. Thường thì nghe xong những câu chuyện về cô gái đó Chi chỉ le lưỡi lắc đầu và lẩm bẩm một mình là không thích. Không cần để Việt lên tiếng, Chi đã mỉm cười ( như một thủ tục để chào cô gái xa lạ đó) rồi quay sang Việt.

- Cháo! Mẹ tôi nấu. Cậu ăn cũng được mà không ăn cũng chẳng sao...Tôi về. – Nói xong Chi hậm hực bước đi mặc cho Việt có réo gọi tên Chi.

noi-di-chi-anh-se-dong-y-1

***

Hôm sau, Chi cố tình dậy sớm hơn mọi ngày để tránh gặp mặt Việt. Tuy Chi không thích xe buýt nhưng biết làm sao được vì Chi bỗng dưng không muốn gặp Việt chút nào. Suốt đêm hôm qua, Chi mở yahoo và liên tục thay đổi dòng status về cảm xúc của mình. Nhưng khi Việt vừa onl, Chi vội vã sign out ?!

Hôm sau, hôm sau, hôm sau nữa cũng thế. Đã hơn một tuần trôi qua, ngày nào Chi cũng đến đến trường bằng xe buýt. Mặc Chi biết ngày nào Việt cũng đứng trước giàn hoa tigôn đợi Chi trong cái lạnh buổi sớm nhưng Chi vẫn mặc. Việt gọi điện thoại thì Chi không nhấc máy, pm yahoo thì Chi bảo lớp Chi mấy bữa nay bận thi văn nghệ nên phải đến sớm để bàn chuyện. Những ngày kế tiếp cứ xáo trộn, trong đầu Chi lúc nào cũng có thể tưởng tượng ra cái cảnh Việt và cái cô gái đó bên nhau, còn thân hơn cả mình. Chi hơi tiếc một điều tại sao không học cùng trường của Việt sớm hơn để khỏi tình trạng hai người hai nơi mà uất ức thế này.

Mọi chuyện đã đi sang ngày thứ chín của sự giận dỗi, hờn trách vu vơ. Hôm nay, vẫn thế, trời vẫn lạnh run người, Chi mím môi bước nhanh ra khỏi cửa để đến trạm xe buýt. Cái lạnh này khiến Chi nhớ lại những lúc được Việt chở trên con ngựa sắt, dù lạnh nhưng có lạnh đến mấy khi siết nhẹ vào lưng Việt thì cái lạnh bỗng tan nhanh đến kì lạ. Chi lủi thủi đi, miệng vẫn không quên gào thét tên Việt, trách móc đủ điều mặc cho người đi đường có nhìn Chi như một con thú nhồi bông biết nói. Rồi bỗng, Chi đâm sầm vào lưng một ai đó. Chi nhớ ngày thường trạm xe búyt chỉ một mình Chi đứng nên lủi thủi đi mà không nhìn đường cũng chẳng đâm ai vậy mà...Chi ngoảnh cổ nhìn lên thì nhận ra Việt. Việt cười toe nhìn Chi. Lại cái răng khểnh đáng ghét, mặt Chi đỏ hây hây.

- Chào công chúa!

- Cái đồ hâm. - Chi hậm hực. - Cớ gì đứng đây?

- Hôm nay đi xe buýt chung Chi nhá.

- Xe đạp đâu?

- Xì lốp rồi.

- Thảm nhỉ.

- Chẳng hề. – Việt cười tinh ranh – Như vậy mới có cớ đi xe buýt cùng Chi.

Xe đến, Chi nhanh nhảu bước lên còn Việt thì chậm rãi thôi, việc gì phải gấp gáp như Chi. Xe hết băng ghế, nên cả hai đành đứng, dù gì cũng chỉ đứng quá mười lăm là cùng. Xe lại băng băng lướt đi trong gió, rồi có tiếng phanh rít lên thật gắt để dừng lại đón khách. Và điều đó khiến Chi vô tình ngã nhào vào người Việt, ôm chầm lấy Việt. Một cách tự nhiên và bình thản Việt nhìn Chi và hỏi.

- Ngày nào Chi cũng ngã như thế khi đi xe buýt à?

- À, ...

- Thế mọi ngày Chi thường ôm ai? – Việt ngổ ngáo hỏi làm Chi không sao trả lời được.

Rồi Chi chẳng nói gì, quay mặt đi. Chẳng hiểu vì sao trong Chi có cảm giác gì đấy kì lạ lắm. Cái cảm giác đấy không sao diễn tả hết thành lời, chỉ có thể biểu hiện bằng nụ cười mà thôi. Thế nhưng Chi vẫn còn cay cú cái vụ cô gái kì lạ kia rất nhiều.

***

Chi online và Việt cũng thế. Hai cái nick sáng trưng hiển thị lên hai màn hình của nhau. Bên nhà Việt, chẳng biết Việt đang làm gì mà mở nhạc thật inh ỏi. Chi đoán đó là bài " My love - Westlife", cái bài hát mà mấy lần Việt hát cho Chi nghe. Tuy đôi chỗ Việt hát rất ngố nhưng với Chi thì đó là bài hát hay nhất mà Chi từng nghe

BUZZ!

Chuông Gió: Nè cậu, cậu biết mở nhạc như thế là ảnh hưởng đến hàng xóm lắm không?

Jimi.Star: Thế thì để tắt vậy ^^"...só ri...

Chuông Gió: Ai bảo cậu tắt, mở lớn lên cho tôi nghe nữa :P

Jimi.Star: Chi này?

Chuông Gió: Sao?

Jimi.Star: Đừng gọi nhau bằng tôi với cậu nữa nghe xa lạ lắm.

Chuông Gió: Ừ!

Jimi.Star: Mà cũng dẹp luôn cái cách gọi Việt – Chi luôn nha.

Chuông Gió: Chứ gọi nhau bằng gì?

Jimi.Star: Dù gì Việt hơn tuổi Chi nên gọi nhau anh với em đi ;)

Chuông Gió: :) ( emo hình cười như một lời đồng ý ).

Jimi.Star: Dạo phố nhé.

Chuông Gió: Bây giờ à?

Jimi.Star: Ừ ^^"...

Cả hai nick sign out cùng một lúc.

Nhanh như cắt, Việt đã cưỡi sẵn con ngựa sắt đứng trước giàn hoa tigôn để đợi Chi. Chi vội vã khoát thêm cái áo ngoài, chạy nhanh ra cổng.

Rồi Việt lại chở Chi lướt qua những con phố rực sáng ánh đèn. Ngỡ ngàng, Chi nhận ra mọi thứ đã sang đông, nên sáng nào trời cũng lạnh mù sương là phải. Chi ngồi im lặng phía sau Việt, những lúc Việt phanh xe gấp Chi bỗng thấy bàn tay trở nên gượng gạo vì chẳng biết tựa vào điểm nào để khỏi ngã.

- Việt...à không anh Việt này?

- Sao?

- Cái cô gái ấy...là bạn gái anh hả?

- Sao em hỏi vậy?

- Thấy hai người đi cùng nhau hoài nên em hỏi.

- À, ừ, cùng đường nên đi chung thôi ( thấy ở đâu mà hỏi mình như thế nhỉ?).

- Bạn...bạn....bạn gái anh thật hả?

- Ừ, bạn gái anh.

- Vậy thì chúc mừng anh.- Mắt Chi bỗng đo đỏ, có chút gì đó cay cay kì lạ. Nhưng Chi ngồi sau lưng Việt thì làm sao cậu ấy biết được. Trái tim Chi như chao đảo.

- Việc gì phải chúc mừng anh – Việt cười khẩy – Đừng nói với anh là chúc mừng việc anh có bạn gái nhé ngốc!

- Thì chứ còn việc nào nữa... - Giọng Chi đanh đá hẳn.

- Ôi dào, thì là con gái nên bạn gái thôi mà. Chứ anh ế trơ ế trỏng có ai mà ham...

- Thật không?

- Thật mà. – Việt dừng xe, ngoảnh mặt lại nhìn Chi một cách tin cậy.

- Thế thì sao cô ấy lại đến nhà chăm sóc anh cơ chứ, con gái gì mà...

- Chẳng qua cô ấy đến để chép bài hộ anh thôi, tại hôm trước vì cô ấy nên anh bệnh. Xem như một cách chuộc lội của hai đứa bạn bình thường. – Việt nhấn mạnh " bạn bình thường" để hi vọng

Chi hiểu ra một cái gì đó.

- Thế thì thôi vậy! – Chỉ ngoảnh mặt để né tránh đôi mắt của Việt đang xoáy sâu vào Chi.

Trái tim Chi lại chao đao thêm một lần nữa khi Việt lên tiếng.

- Nói đi Chi, anh sẽ đồng ý mà?

- Nói ?! – Chi ngỡ ngàng nhìn Việt. Nhưng nhanh như cắt những lời " động viên" của Linh loáng thoáng trong đầu Chi để Chi phải bật lên thành tiếng - Ừ, mình yêu nhau anh nhé!

Tất nhiên như Việt nói từ đầu " Nói đi Chi, anh sẽ đồng ý mà!". Rồi cậu lại chở Chi băng qua những con phố, những con phố bỗng nhộn nhịp hắn lên. Những cây thông giáng sinh, những ông già tuyết được trang trí khắp phố.

Đông về.

Giáng sinh về.

Đâu đó tiếng Jingle bell vang lên một cách rộn rã, trên tất cả nẻo đường và cả trong đôi mắt sáng ngời của Chi.

***

Sáng sớm, giàn hoa tigôn rung lên bởi những cơn gió đông, Chi ngắm mình thật hoàn hảo trước gương rồi mở tủ lấy thêm cái khăn quàng cổ màu xanh tím than đã đan cách đó không lâu. Việt đến, Chi chẳng nói gì, quàng cái khăn vào cổ Việt rồi nháy mặt.

- Nhiệm vụ của một cô bạn gái là quan tâm người mình yêu!

noi-di-chi-anh-se-dong-y-2

21-12-2011

Tiểu Duyên

Ngày đăng: 31/10/2013
Người đăng: Phương Vũ
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Mật ong rừng chuẩn thơm ngon sạch của Điện Biên
Không thể quên em
 

Nếu khoảng cách giữa chúng ta là một ngàn bước chân, em chỉ cần đi trước bước đầu tiên, anh sẽ đi về phía em chín trăm chín mươi bước còn lại”

Không Thể Quên Em - Hoa Thanh Thần

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage