Lời thương chưa ngỏ
(truyenngan.com.vn - Tham gia viết bài cho tập truyện "Ai cũng có một chuyện tình để nhớ")
Ai cũng từng đi qua cảm xúc, cuộc đời vốn dĩ là một chặng đường dài và những ngõ rẽ quanh co, chúng tôi gặp nhau ba tháng ở một ngã ba đời để rồi vẽ lên trong lòng những đường tơ nhè nhẹ, và cũng từ đó rẽ ra những cuộc đời riêng.
***
Chiều thứ tư, vừa bắt đầu tiết năm trời mưa lất phất. Những cơn mưa cuối cùng còn xót lại có chút gì đó hoang mang. Tôi ngồi nhìn bâng quơ ra cửa, nghe trong hơi gió mùi lá dứa thơm nồng từ xe khoai mì của mấy cô bán hàng dưới lầu bốc lên. Một cảm giác thân quen ùa về làm tôi nhớ nhà da diết. Nhớ ngày mới lên Tây Nguyên, những buổi chiều ngồi ngắm mưa rừng từ lớp học lòng tôi luôn nhớ về quê nhà ở đồng bằng. Giờ về đây ngồi giữa lòng quê hương tôi lại nhớ như in hương vị của núi rừng, nhớ đám bạn nơi miền sơn cước. Chợt nhận ra rằng, hai tiếng "Quê hương" chỉ đơn thuần là nơi ta gắn bó trong những tháng ngày lớn khôn với bao kỉ niệm êm đềm mà thôi.
Đang ngồi suy nghĩ vu vơ trống trường đã vang giòn giã dưới sân. Tiếng ồn ào, nhốn nháo, tiếng í ới gọi nhau, tiếng cười đùa ngược xuôi từ các dãy lầu. Tôi lặng lẽ ôm cặp ra khỏi lớp đi thẳng xuống bãi giữ xe.
Bãi xe vắng lặng, từng hàng từng hàng xếp bên nhau đều tăm tắp. Tôi đang dắt xe ra thì nghe tiếng Lợi chạy lại từ xa.
- Chờ đi với.
- Nhanh lên.
Nhìn vẻ mặt hớt ha hớt hải của Lợi chạy theo trông thật buồn cười, nhưng tôi chẳng còn tâm trạng để bông đùa. Trời chiều vẫn còn vài hạt mưa bụi rơi rơi, gió vẫn nặng hơi nước làm lòng tôi thấy trống trải quá, mùi khoai mì hấp lá dứa vẫn cứ men theo gió từ cổng trước chạy ra tận cổng sau và xông thẳng vào mũi làm tôi nhớ hương vị nồi khoai má nấu mỗi chiều.
- Có chuyện gì buồn à? Thấy tôi lủi thủi dắt xe đi Lợi dắt xe lên ngang hỏi.
- Ừ!. - Tôi không buồn quay qua chỉ ậm ừ một tiếng rồi tiếp tục đi.
Hình như Lợi biết lúc ấy yên lặng là cần thiết nên không hỏi gì thêm. Một sự im lặng đôi khi cũng được xem là sự thấu hiểu sẻ chia chăng. Tôi thích Lợi chổ ấy, không thừa, không thiếu, nói khi cần và biết im lặng đúng lúc. Vòng xe lăn đều đều giữa buổi chiều tàn, chỉ có tiếng gió vi vu, tiếng xe cót két, tiếng lòng của tôi và bên cạnh đó có hắn.
Hai đứa cứ thế đạp xe bên nhau, có đôi lần Lợi nhìn qua định hỏi gì đó nhưng thấy tôi buồn buồn lại thôi.
- Về nha!
- Ừ!
Tới ngã tư, tôi chào Lợi một tiếng rồi rẽ trái về nhà, còn hắn đạp tiếp sáu cây số nữa. Bỗng dưng tôi quay lại nhìn Lợi từ sau: cao nghêu, lưng khòm..
- Ê...! - Tôi quay xe chạy theo gọi to.
- Gì...? - Lợi ngơ ngác hỏi.
- Nhìn đằng sau giống "ông quại" tui quá!
Lợi trợn mắt, xô nhẹ tay lái tôi rồi hai đứa cười khì xua đi cái lặng thinh của buổi chiều vì nỗi nhớ nhà bâng quơ của tôi.
***
Tập thể 10A23 là một nồi chè thập cẩm, tôi và tụi bạn vẫn hay bảo thế. Trường tôi là trường điểm của tỉnh chỉ sau trường chuyên, học sinh từ các huyện xét tuyển vào, huyện xã nào đông thì dồn vô một lớp học chung, lớp nào cũng là dân một xã hay một huyện nên thành quen biết nhau cả chỉ có lớp tôi là khác. Cũng có thể ví von 10A23 là nơi hội tụ đủ mọi tinh hoa của các huyện xã nhỏ lẻ. Xã Hàm Cường có bốn người, Hàm Trí có hai người, Hàm Tân có bốn người, Hàm Đức có năm người rồi Mũi Né một người, và tôi - Đắc Lắc. Số còn lại là dân đảo Phú Quý, đây cũng là lực lượng bè phái đông nhất trong lớp. Tôi là dân Hàm Thắng nhưng cấp hai không học ở đó. Nhà tôi chuyển lên Đắc Lắc rồi mới chuyển về lại nên được đưa vào hàng "hiếm" mà thêm vào nồi lẩu thập cẩm này.
Năm học mới, trường mới, bạn mới, chỉ ra vô biết mặt chứ chưa kịp biết hết tên. Quen đầu tiên dĩ nhiên là một đám bạn "hàng xóm ": bạn cùng bàn, bàn trên, bàn dưới và thành viên trong tổ. Tôi không biết ai và lẽ dĩ nhiên cũng không ai biết tôi. Nhưng gì nhỉ! Tôi được mọi người trong lớp biết đến và những lớp cô dạy Văn biết tên vì bài văn nằm trong ba bài hay nhất trong các lớp cô dạy. Tôi vẫn còn nhớ như in cảm giác lúc cô đọc bài văn viết về quê hương sau bốn năm xa cách, "Ai cũng có một quê hương để mà nhớ mà thương mỗi khi đi xa và dĩ nhiên tôi cũng có một miền quê để thương để nhớ...". Giọng cô ấm nồng du dương theo từng dòng cảm xúc, lúc ấy tôi sướng rân người, tự thấy mình nổi như Hàn Mặc Tử trong nồi lẩu thập cẩm này.
Từ đó, thần dân 10A23 ai cũng biết tôi, đôi lúc giới thiệu với ai về tôi là cứ cái giọng , "Con quỷ này viết văn hay "gêêễm"... " , cái cách tụi nó kéo dài tiếng "gễm" làm tôi bậc cười, tiếng đặc sản của quê tôi đấy. Bốn năm rồi tôi mới được nghe lại, hay còn hơn tiếng nhạc.
Tôi phát hiện ra Lợi trong một lần quay xuống bàn dưới mượn thước, bất chợt gặp ánh mắt đang nhìn về phía tôi: nhìn chằm chằm, nhìn đăm đăm, nhìn chăm chú như thể nhận dạng tội phạm vậy. Ngay giây phút đó tôi hết hồn quay lên. Rồi tự cười cho cái tật nhát gan của mình, "Mắc gì phải quay lên nhỉ, hắn nhìn trộm tôi mà", nhưng bỗng dưng lại nghe bổi hổi bồi hồi trong tim. Suốt buổi học hôm ấy, cứ mỗi lần có cảm giác ai đó đang nhìn là y như rằng quay xuống hắn đang "tích cực" nhìn lên.
Tiết, ngày, tuần trôi qua trong bâng quơ, Lợi cứ ngồi đó nhìn về phía tôi, một cái nhìn không cần dấu diếm hay che đậy, thích là nhìn mà chẳng cả nể gì ai cả. Từ đó tôi cũng dần hình thành thói quen lâu lâu giả vờ quay xuống bàn dưới mượn tập để xem hắn có nhìn tôi không. Rồi lại thấy một chút bối rối, vui vui khi vô tình bốn mắt chạm nhau. Nhưng biết mặt thế thôi chứ hai đứa vẫn chưa dám làm quen.
Một hôm nhân lúc ra chơi giữa giờ nhỏ Hoa ngồi bên bàn dưới khều lưng tôi "bật mí".
- Thằng quỷ Lợi nó thích mày "gễm".
- Sao mày biết?
- Thì thằng Lợi nó là bạn thằng Hải, mà thằng Hải là bạn thân của tao, nên nó kể.
Giọng nhỏ hồ hởi như phát hiện ra chuyện gì động trời lắm vậy. Cũng đúng, Hàm Đức tụi nó có năm người, bộ sậu ba đứa của hắn, và nhỏ Hòa, nhỏ Hoa, chuyện trong nhà ngoài phố nào mà chả biết. Mà cũng lạ, lớp đông thế mà tôi khoái chơi với nhỏ Hòa, rồi ma xui quỷ khiến thế nào nhỏ này lại là em họ hắn.
Chuyện hắn thích tôi chẳng có gì là lạ, trong nhóm ai cũng biết, và trong lớp cũng có vài đứa biết. Cứ mỗi lần đạp xe về chung là nhỏ Hòa cứ nói vô, nhắc lại cái chuyện xưa như lớp 10A23 của tôi vậy, "Thằng quỷ Lợi nó thích mày lắm đó!". Mỗi lần nghe câu đó tôi cười gạt phăng đi nhưng kỳ thật trong lòng vui lắm.
***
Trường nghỉ thứ năm, chủ nhật, Lợi nhà xa nên ở trọ, chỉ về nhà vào mỗi chiều thứ tư và thứ bảy. Chính những lần đi về đó mà có cơ hội để nói chuyện với nhau và thành quen. Mỗi khi có dịp về chung là cả đám bi bô đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, chạy xe dàn hàng năm hàng bảy trên đường cười giòn tan trong chiều. Và dường như có một sự ghép đôi nào đó, đi một lúc chỉ còn tôi và Lợi phía sau. Hai đứa cũng hợp khẩu, tám thôi là tám, tám xiên lục địa, tám chuyện đông chuyện tây, rồi kéo chuyện về cái đám rau răm nhà hắn rồi qua cái thời ba tôi nuôi vịt đẻ bỏ cho lò trứng lộn xa lắc xa lơ.
- Mai mốt Lợi bỏ rau răm cho nhà bạn.
- Tui bỏ trứng lộn cho Lợi, lỡ có thiếu tiền cho gói đầu một chuyến.
- Vậy thôi hai đứa mình hợp tác làm ăn hen!
- Ừm! Bà bán trứng lộn ông bỏ rau răm, duyệt!
Những câu chuyện vu vơ chẳng đâu vào đâu chỉ là cái cớ để nói chuyện cùng nhau, đi cùng nhau trong những buổi tan trường, để cười sảng khoái, để cho đường về bớt xa, nhưng có đôi lúc cũng cảm thấy có chút tiếc nuối vì câu chuyện còn dang dở nhưng ngã tư đã nằm ngay trước mặt. Tôi rẽ về trong sự tiếc nuối, Lợi đạp thẳng trong nỗi buồn vu vơ ước gì đường xa thêm chút nữa.
Lâu lâu tôi vẫn hay hỏi Lợi vườn rau nhà dạo này có xanh tươi, hắn lại hỏi tôi đã nói nghiệp cha ông chưa và bao giờ vịt mới cho lứa trứng đầu tiên. Cái phi vụ hợp tác đó có bao giờ thành thật?
Người mến người tự khắc có cách làm nên những sự tình cờ vô lý nhưng hiển nhiên tồn tại. Bất cứ lúc nào ra về dù tôi có tới trước hay tới sau thì xe Lợi vẫn hiển nhiên nằm bên cạnh, cứ như là hắn mua vé couple cho chúng nằm chung với nhau vậy. Và lòng tôi lại thấy vui vì sự kì công đó của hắn. Đôi lúc tôi muốn thử lòng kiên nhẫn của Lợi nên thay đổi chổ để xe thường xuyên, và vẫn một kết quả, xe hắn cứ như Sam bám mãi vào xe tôi tưởng như không thể tách rời. Sao mà dễ thương quá! Có một làn gió nhẹ len qua tim tôi mỗi chiều nơi bãi xe chậc chội.
Lớp học từ đó có người công khai nhìn tôi từ bàn hai cuối lớp dãy bên kia sang bàn hai đầu lớp dãy bên này. Không biết từ lúc nào tôi cũng hay nhìn xuống cuối lớp, đôi khi bốn mắt chạm nhau, không cười không nói rồi lặng lẽ quay lên. Những buổi học thể dục xếp hàng khởi động thì nhìn sau lưng luôn là Lợi, hắn tận dụng mọi cơ hội để có thể đứng bên tôi. Thế đấy, hắn chẳng ngại ngần gì để tỏ rõ qua thái độ là thích tôi nhưng chưa bao giờ hắn nói.
Những tháng ngày mến thương âm thầm cứ lặng lẽ trôi qua, tôi mơ hồ hiểu rằng trong tim tôi đã có một chút nhớ nhung dành cho Lợi. Đôi lúc chỉ có hai đứa về cùng trên đoạn đường vắng tôi ước gì hai đứa là một đôi. Rồi kỳ thi học kỳ một gần tới, tôi cuống cuồng đi học thêm môn Lý vì phần toán vận tốc tôi còn mù mờ quá. Và nhờ vào những buổi học thêm ấy hai đứa xích lại gần nhau hơn khi hắn cứ kiếm cớ đi đường vòng để đạp cùng tôi, mượn cớ gởi cặp trên giỏ xe để có cớ trò chuyện.
Hôm ấy tối thứ năm, lớp học thêm Lý khá đông người. Tôi đang đứng ngu ngơ chổ để xe thì hắn đạp vào dựng xe bên cạnh.
- Cho gởi cái cặp.
- Ừ!
Vừa nói xong hắn ném cặp cái phịch lên giỏ, cặp nặng làm xe chao đảo, tôi khó chịu ra mặt"Làm gì để mạnh dữ vậy?" làm hắn ngớ người xin lỗi rồi vào lớp. Lúc ấy tôi đang bực mình vì không biết tối nay về hay ở, mọi hôm cô vẫn dạy buổi sáng nay lại đổi buổi tối, mười giờ mới về. Tôi không muốn ở lại nhà chị, mà về thì không dám đi vì nhà xa sáu ki lô mét, đường lại tối mà nghe đâu đường có ma.
Tôi ngồi học trong tâm trạng bần thần, Lợi thấy tôi xa lạ hơn mọi hôm nên lâu lâu lại lén nhìn qua dò xét, nhưng tôi chẳng nói gì. Tan học, đường xá vắng tanh, tôi vẫn chưa quyết là nên về hay ở. Lợi đạp song song vì cùng đường về nhà trọ. Hắn mới đạp xe hơn chục cây số từ nhà xuống mai đi học. Đạp được một đoạn hắn hỏi:
- Đi về một mình à?
- Chứ đi với ai?
- Không sợ à?
- Sợ gì? Mắc gì sợ?
Tôi mạnh miệng vậy chứ trong đầu tính ghé nhà chị ngủ. Bỗng một ý nghĩ tinh quái lóe lên trong đầu, " Không biết mình về hắn có đưa mình về không nhỉ?. Phiêu đây! Hắn mới đạp xe xuống, dể gì..?" Và linh cảm mách bảo rằng tôi sẽ đoán đúng. Đoạn đường rẽ về phòng trọ đã qua, Lợi vẫn lẽo đẽo đạp xe đều đều theo, tôi biết nhưng vẫn cố tình hỏi:
- Tới chỗ rẽ rồi sao không về?
- Về nhà.
- Mới xuống sao giờ về?
- Tự nhiên thấy nhớ má nên về!
- Chà! Có hiếu quá ta, mới về thăm má xuống, nửa đêm lại nhớ chạy về.
Tôi bông đùa chọc Lợi nhưng trong lòng vui như mở cờ trong bụng.
Đường đêm vắng vẻ, qua khúc đèn sáng là một màn đêm dầy đặc không trăng, lắm sao nhưng những vì sao li ti không làm nên ánh sáng. Thỉnh thoảng có chiếc xe máy chạy qua ồ ồ một lúc rồi biến mất trong màn đêm, con đường lại im ắng đến tịch liêu. Khúc ấy chỉ có ruộng đồng mênh mông thưa bóng người, đi ban ngày đã thấy vắng huống hồ gì ban đêm. Đường chỉ có tiếng xe cót két, gió khuya lành lạnh sóng lưng, chúng tôi đạp xuyên qua màn đêm đen nghịt không bóng người, tôi pha trò nói chuyện huyên thuyên để xua đi sự sợ hãi trong lòng. Đến đoạn đường có ma!
- Phịch!
- Ma!
- Rớt cặp!
- Hết hồn!
- Đồ nhát gan!
- ........
- Rầm!
- Á!
Cặp hắn sút quai rơi phịch xuống đường kêu một tiếng rõ to. Tôi hết hồn thắng gấp và xe chới với ngã chỏng khoèo xuống đường. Nhanh như cắt Lợi nhảy xuống xe nhào tới. Lợi ôm vai đỡ tôi dậy, miệng hỏi liên hồi "Có sao không? Có sao không?". Tôi đứng như trời trồng không nói được lời nào trước hành động quá nhanh của hắn, và vì trên vai tôi có bàn tay người lạ đang bấu chặt vào. Tôi đứng bất động nhìn hắn chẳng nói được lời nào, trong tim có một luồng máu nóng chạy nhanh qua. Rồi hình như hắn hiểu ra vấn đề, bẽn lẽn thả vai tôi ra rồi dựng xe hai đứa dậy. Có một vết xước nhẹ nơi cổ tay nhưng tôi vẫn trả lời "Không sao!".
Cặp hắn lại nằm trước giỏ xe tôi, vô tình tay hắn lại chạm nhẹ vào tay tôi, một cái chạm rất khẽ khàng nhưng sao lòng tôi lại thấy bâng quơ quá đỗi. Hắn vẫn hay mượn cớ gởi cặp và tay hai đứa cũng hay vô tình chạm nhau.
Trời khuya bớt lạnh, đường về bớt xa và nỗi sợ ma cũng không còn nữa, chỉ còn tiếng cười nói của tôi và hắn. Tự nhiên tôi thấy hai đứa như vợ chồng A Phủ đang chạy vào đêm tối đi tìm vùng đất sống, còn tôi và hắn đang chạy xuyên đêm tối để đi tìm nơi chất chứa những yêu thương vụng dại tuổi học trò.
Hai đứa lặng lẽ đạp xe bên nhau thì đã tới ngã tư rẽ về nhà.
- Về nha!
- Ừ!
- Chắc nửa đêm má thấy đạp về hết hồn cho mà coi! - Tôi bông đùa.
- Hi, tại nhớ má.
Hắn phì cười rồi đạp đi. Tiếng xe đạp xa dần, hắn biến mất trong màn đêm. Tôi đạp xe về. Đường quê ngủ sớm, chỉ còn tiếng lóc cóc của chiếc xe cà tàng và mấy con chó hiếu kì sủa ỏm tỏi cả lên. Đường về nhà hắn hãy còn xa!
Hắn không nói thích tôi. Hắn cũng chẳng bảo sẽ đưa tôi về. Hắn chỉ tạo ra những tình huống tình cờ để gặp tôi, đi bên tôi, để trò chuyện cùng tôi. Ngay cả việc chạy hơn mười cây số về nhà giữa đêm khuya hắn cũng không bảo là đưa tôi về mà hắn chỉ tình cờ đi cùng trên con đường vắng thế thôi.
Sóng mỗi lúc một mạnh hơn trong lòng tôi, sự cảm mến ngày càng len lỏi đến từng nơi sâu thẳm trong mớ cảm xúc ngỗn ngang không rõ ràng. Tôi và hắn ngầm hiểu chúng ta mến nhau, thinh thích một tí thôi đủ để thích đứng gần nhau, đi với nhau, nói chuyện cùng nhau, nhưng không là gì cả.
Ngày tháng lặng lẽ trôi trong chút mến thương vụng dại tuổi học trò. Nghe má bảo năm nay café xuống giá, hơi khó khăn, thương má tôi muốn trở về sống bên gia đình, sống nơi mà tôi gắn bó suốt thời cấp hai, và tôi quyết định chuyển về lại Đắc Lắc.
Đó là những ngày đầu đông, mùa của những lạnh lẽo, hoang mang với một chút nhớ nhung rất đỗi nhẹ nhàng, có chút gì đó tiếc nuối vu vơ. Những ngày tôi sắp chuyển đi bệnh tim Lợi tái phát, có lúc hắn xỉu ngay trong lớp, tôi nhìn với chút lo lắng nhưng chẳng dám tỏ ra quan tâm trước mặt mọi người. Nghe Hòa bảo là hắn bị bệnh tim nặng lắm, rồi sẽ chuyển ra trường dân tộc nội trú học cho chương trình nhẹ bớt với gần nhà. Tôi nghe lòng buồn vô hạn!
Học kỳ một kết thúc. Tôi rút hồ sơ - Hắn rút hồ sơ - lặng lẽ xa nhau không một lời từ giã. Lần cuối cùng tôi gặp Lợi là lúc hắn vào lớp một tí thăm bạn bè rồi vội vã đi khám bệnh. Hắn vừa đi vừa nhìn về phía chỗ ngồi quen thuộc của tôi, tôi nhìn theo hắn, ánh nhìn cuối cùng hai đứa dành cho nhau vẫn là cái nhìn không nói rồi sau đó mới nghe lòng có chút buồn len nhè nhẹ qua tim. Có một chút mất mát, trống vắng, trái tim tinh khôi một lần bối rối. Và rồi từ giây phút ấy xa nhau!
...
Năm tháng qua đi tôi chưa một lần trở lại quê cũ, về mái trường xưa, những cảm xúc ấy vẫn còn ấm trong tim khi nghĩ đến. Rồi tôi vào đại học, trong vạn nỗi tình cờ tôi gặp một nhỏ dân Hàm Đức trong lớp học tiếng Anh. Hỏi ra không khỏi ngỡ ngàng khi biết nhỏ gần nhà hắn, biết hắn. Nghe bảo hắn bệnh, nghỉ học sớm, và lấy vợ sớm khi tôi vẫn còn tìm ước mơ nơi giảng đường đại học. Một chút vu vơ ùa về! Dường như giữa tôi và hắn là nơi hội ngộ của những sự tình cờ: tình cờ gặp, tình cờ quen, tình cờ đưa về, rồi lại tình cờ biết tin nhau ở một phương trời xa lạ. Hắn đã an phận làm người lớn khi tôi vẫn còn trên con đường đi tìm tương lai.
Ai cũng từng đi qua cảm xúc, cuộc đời vốn dĩ là một chặng đường dài và những ngõ rẽ quanh co, chúng tôi gặp nhau ba tháng ở một ngã ba đời để rồi vẽ lên trong lòng những đường tơ nhè nhẹ, và cũng từ đó rẽ ra những cuộc đời riêng. Bao năm qua đi, cảm xúc mến mến thương thương vẫn còn ấm nồng trong tim chưa bao giờ phai nhạt. Không biết hắn có còn nhớ tôi, nhớ một chút rau răm hột vịt lộn, nhớ một lần phải trở về nhà giữa đêm khuya vì một cảm xúc chưa gọi thành tên, hiểu lòng nhau nhưng lời thương chưa dám ngỏ.
Mai tôi về thăm lại quê xưa sau nhiều năm xa cách, và biết đâu tôi lại tình cờ gặp hắn trên con đường quê thuở nào rồi lại cùng nhau ôn lại một chút kỉ niệm chưa kịp nhạt nhòa theo tháng năm.
Ôi! những vu vơ dại khờ của một thời tuổi mộng! Viết cho một người nằm ở vùng trời ký ức!
Tuyền Nguyên