Gửi bài:

Bỏ cuộc

Ngày đầu tiên cô gặp anh, tóc cô còn dài, còn xù, còn mảnh. Trên tay vẫn đeo mấy cái vòng gớm ghiếc như trừ tà, lông mi chẳng thèm sắp xếp lại cho ngay hàng thẳng lối. Cô đụng anh trên hành lang. Ối! Á! Xin lỗi! Bảng vẽ cọ màu rớt lung tung túa lua xua lên hết cả. Cô giương đôi mắt mèo lên, quắc một phát. Anh co rúm cả người.

***

Cô lúc ấy chưa từng yêu ai. Khiếp, mới chỉ 18 thôi mà. Cô chu mỏ nói vậy khi cả hai đang đi ăn cùng nhau lần đầu tiên tại quán ăn sau trường, trước cái tròn mắt dẹt của anh. Cái quán đó bé xíu, ẩm thấp, mà đông. Cô ăn hồn nhiên, mồ hôi chảy trên trán cũng chẳng buồn quẹt. Miệng luôn hồi: Ăn đi, ăn đi. Nhìn vậy thôi chứ ngon lắm. Trời ạ, bỏ sa tế vào mới ngon này. Líu ra líu ríu.

Anh dạo ấy đã đủ điềm tĩnh rồi, vì yêu đương cũng kha khá. Thảng hoặc tự nói với lòng không yêu nữa. Nhưng khi cả hai ăn xong, đứng dậy, nhìn cô lúi húi moi một cục tiền lẻ trong túi ra, đưa cho anh phần của mình một cách thản nhiên và tự nhiên nhất trên đời, thì một điều gì đó buồn cười đã xuất hiện. Buồn cười như chính cái cách cô trố mắt mèo, hỏi: "Cười gì đấy?" vậy.

bo-cuoc

Sau này, anh hỏi: "Ngày xưa yêu anh như thế nào?". Cô nằm trong lòng anh và trả lời nhẹ bâng: "Em thích đôi mắt của anh. Nó mệt mỏi và xấu xí, rồi tò mò không biết anh hay thức khuya làm gì mà để đôi mắt ra nông nỗi ấy nhỉ? Từ hôm đó, em luôn đi ngang phòng đào tạo để xem hôm ấy anh có tiết không. Nếu có, em sẽ đứng đực mặt ra, suy nghĩ rằng anh đang ở cái xó xỉnh nào trong cái trường này nhỉ, rồi lỉnh ngay tới đó, giả vờ tình cờ, giả vờ xởi lởi, thảo mai. Hoặc là chỉ cần trong câu chuyện của tụi bạn xuất hiện tên anh thôi, là tim em đập cứ như sắp bị nhồi máu. Buồn cười nhất là lần đầu tiên anh nạt em khi chúng ta vô tình đi ngang qua một cái ổ điện bị bật nắp rất nguy hiểm. Em ngây thơ định đưa tay vào đóng nắp lại, bị anh quát một câu "Trời ơi cái đồ khùng này, muốn chết à?" rồi kéo tay em ra. Từ lúc đó trở đi, em nhận ra em chỉ muốn được duy nhất anh bảo vệ mà thôi". Những lời nói ấy, thề là những điều đẹp đẽ nhất mà anh từng nghe được. Xúc động không gì tả nổi. Anh kéo cô tới gần hôn, miệng liên hồi: "Thương quá! Yêu quá".

Thương thật. Yêu thật. Chẳng đùa.

Anh nặng nợ nhiều với quá khứ. Quá khứ với nhiều người cùng quãng thời gian không thể xóa nhòa. Lúc gặp cô, anh vẫn chưa thôi với người cũ. Cái người có mái tóc dày luồn mãi không hết cùng mùi hương như được ướp bằng cả cánh đồng hoa bạt ngàn. Một buổi chiều tan tầm, người đó xuất hiện trước mặt anh, ngay hành lang dài rộng, tay mân mê vạt khăn choàng và nói vài điều gì đó. Nói rất lâu, im lặng cũng rất lâu. Ở góc khuất hành lang, cô đứng chùi nước mắt. Chùi hoài, mà cứ rớt hoài.

Cô thôi không ăn mặc lôi thôi, không mang vòng vèo dị hợm. Cả mái tóc cũng được tỉa tót gọn ghẽ. Thỉnh thoảng hứng lên còn đi uốn xù. Cô gội đầu bằng cà phê. Đứng giữa đám đông, nhìn ánh mắt lấp lánh của anh khi anh cất tiếng hỏi: "Trời, mùi cà phê ở đâu nghe quyến rũ quá!??" cô đã cười một mình rất lâu.

***

Thời gian trôi. Ai cũng phải lớn lên. Tình yêu cũng phải lớn lên. Nhưng chẳng mất đi. Nó vẫn nằm đó. Trong những cái níu tay của cô lúc cả hai qua đường, ở xưởng vẽ vào những đêm cả hai thức trắng cày đồ án, trong rạp chiếu phim thơm mùi bắp rang bơ, dưới mặt bàn bày trò nghịch ngợm khi cả hai buộc phải tham dự những buổi tiệc sang trọng kệch cỡm đông người. Mọi sẻ chia cuộc sống họ dành cho nhau một cách thầm lặng và chân thành. Anh yêu thương, bảo vệ cô bằng tất cả tình yêu mà anh có. Nhưng tình yêu anh lang thang, trái tim anh lơ lửng. Cô thường xuyên sợ mất anh, qua những con đường, những buổi triển lãm vắng lặng. Cứ nghĩ tới, là đau lòng không tả nổi. Có nhiều ngày, cô nhốt mình trong phòng, dưới xưởng vẽ ngổn ngang, tự hành hạ mình bởi những bản nhạc của Sade. Cô vẽ điên cuồng, hát điên cuồng. Anh vội vã kiếm tìm. Cô thản nhiên ném cho anh vỏn vẹn: "Sẽ không bao giờ bỏ rơi em chứ? "Anh trả lời nhẹ tênh. Không bao giờ, ngốc nghếch!

bo-cuoc-1

À! Rồi! Ngày đó cũng đã đến. Sau 4 năm. Sau khi đi qua tất cả các con đường trong thành phố, tất cả những quán ăn nóng nực, tất cả những quán cà phê, quán bar đông người – cùng nhau. Ở đâu cũng tồn tại một câu chuyện của cùng một người. Khi thói quen nhấn chìm yêu thương, khi yêu thương chỉ còn là trách nhiệm, thì trái tim rất dễ lạc đường. Nhưng không ai đủ can đảm để buông tay. Ngồi ở quán nhỏ, khi cô nhóc trên sân khấu đang chỉnh lại dây đàn, bỗng nhiên lồng ngực cô thắt lại. Vì anh thôi không còn hỏi cô bài này là bài gì nữa. Mắt anh vẫn mệt mỏi, nhưng lấp lánh. Quay sang cô, mắt anh mệt mỏi, và trống không. Cô nắm chặt bàn tay anh, siết, cố níu lấy một điều gì đó. Đau lòng quá, khi anh siết lại bằng tất cả mọi phản xạ và thói quen tự nhiên nhất trên đời. Hơi ấm bỗng dưng bay đi đâu mất. Muốn thảng thốt. Anh sắp bỏ rơi em rồi đúng không? Biết rằng nếu cô có hỏi câu hỏi đấy, thì anh vẫn sẽ dịu dàng: "Anh vẫn sẽ bên cạnh em, đến khi nào em bỏ anh đi". Nhưng cô không còn muốn nghe câu trả lời ấy nữa. Trong một phút chốc, cô nhận ra niềm tin bao lâu nay bỗng vỡ tan từ lúc nào.

Có những ký ức trải dài theo năm tháng, và người ta hoàn toàn sống dựa vào nó. Niềm tin vào cuộc sống, tình yêu vào thế giới này, tất cả cũng từ đó mà ra. Như mỗi lần cô bơ phờ vì đồ án, quần áo tóc tai xộc xệch, mặt tái mét, mắt thâm quầng, thì vẫn có anh bên cạnh. Như mỗi khi cô bị cuộc đời quất cho tơi tả, thì luôn có anh cùng những cái ôm siết của mình. Cô thường xuyên coi người đàn ông này là tất cả cuộc sống của cô. Giờ bỗng nhiên, mọi thứ hóa hư vô. Cứ gặp anh là tim lại nhói lên từng hồi, nước mắt luôn chực chảy tràn. Như cuốn sách dày cũ kỹ, ai cũng biết rằng từng tờ giấy sắp rơi ra, sắp rách, chỉ cần một cái chạm khẽ thôi. Nhưng chẳng ai muốn vứt đi, bởi nó cũ kỹ và đáng giá. Đôi lần, ở xưởng vẽ tối tăm, cô giấu mình trong góc khuất, lần mò từng trang sách với tất cả tình yêu trong 4 năm qua. Rồi khóc. Nước mắt len lỏi qua từng mẩu bút chì rơi vãi, thấm ướt giấy gió mềm mại. Cô ước rằng bản thân mạnh mẽ. Như con nhỏ mà cô mới gặp hồi chiều. Cái con bé ấy, nhỏ con như một chú nhóc, đánh trống điên cuồng, buổi tối lại đi chà đĩa ở quán bar. Mọi thứ ở nó đều tỏa sáng một cách bền bỉ và bất ngờ. Kể cả khi con nhỏ không có mái tóc dày, không có váy hoa kiêu kỳ và giày búp bê nhẫn nại.

Một ngày khác. Cây cổ thụ trước trường lá rơi xào xạc. Cô đi giữa hành lang, nhớ lại trọn vẹn những cảm giác của 4 năm về trước. Gió lùa vào mái tóc cũn cỡn, nhọn hoắt. Cô đi lại chỗ đám bạn của mình, nói về một album cũ kỹ của Sade mà vô tình hôm qua cô mới nghe lại. Đồ án vẫn dang dở. Ông thầy già khó tính vẫn chưa thôi làm khó học sinh. Với khóe mắt dường như chưa từng mệt mỏi, cô nói cười và sống động. Nhưng nếu ai tinh ý nhận ra, thì cô bây giờ – đã thôi không còn ngây thơ. Sự ngây thơ của nhiều năm về trước đã biến mất. Cuối hành lang, anh xuất hiện. Anh sửng sốt và nín lặng trước mái tóc ngắn và quần jean rách lỗ chỗ đang đứng trước mặt mình.

- Làm sao đấy?

- Đốt nến làm nguyên liệu cho đồ án, loay hoay sao nó cháy xém mất một mảng tóc. Thế là cắt luôn. Hì.

Anh im lặng, chẳng biết đang nghĩ gì.

- Tối nay đi xem phim nhé?

- Ừm, anh.

Ở rạp chiếu phim lạnh cóng, mùi bắp rang bơ vẫn xộc vào mũi như thường khi. Khiếp, cái phim gì mà kỹ xảo đắt giá thế? Đến nỗi không có một phút giây nào rảnh rang để có thể nhìn sang người ngồi bên cạnh, hỏi xem có lạnh không? Khoác áo nhé. Hoặc thì thầm vào tai, tý xong mình đi ăn khuya. Bốn đôi mắt dán chặt vào màn hình. Cô biết rằng anh đang bị hút vào đấy. Anh thích những thước phim hoành tráng, những chi tiết đắt giá trên màn hình. Đã bảo đấy là con người của nghệ thuật mà...

Cô vẫn nhìn chằm chằm về phía màn hình, phát hiện ra có một con ruồi đậu trên vai của cái thằng ngồi hàng ghế trước. Con ruồi to thật to. Mà cái thằng đấy, coi phim mà nhiều chuyện quá, cứ quay sang con nhỏ bên cạnh huyên thuyên về scandal mới nhất của thằng diễn viên chính, khiến những thước phim cứ như dòng xe đông đúc buổi chiều tan tầm lướt qua trước mắt cô, những lời thoại cứ như tiếng đám đông ở sân bay ngày cuối tuần, ồn ào và nghẹt thở. Cô chửi rủa cái cảm giác cô độc và lạc lõng lúc này, đến mức phải tìm sự đồng cảm ở một con ruồi. Ngay khi nhân vật chính ngã từ tầng 17 xuống đất gây nên hiệu ứng bất ngờ và rúng động trong cả rạp, thì từ khóe mắt của cô, một giọt nước rơi ra. Lặng lẽ. Đớn đau. Đến chẳng buồn gạt đi. Tiếng ồn ào vẫn còn, rồi thưa thớt, và tắt hẳn. Một bãi cỏ xanh mướt cùng nụ cười của hai nhân vật chính tuyệt đẹp hiện ra, tiếng xuýt xoa của mọi người vỡ òa. Nước mắt vẫn chưa kịp khô, thì anh đã quay sang. Chắc để bảo rằng cảnh phim này là đắt giá nhất phim đấy.

Khuôn mặt khi nhìn nghiêng cùng giọt nước đang lăn chầm chậm từ khóe mắt tựa hồ như cả một ký ức đập vào tim anh đau nhói, làm tắt nụ cười hớn hở trước đó. Tắt lịm.

Anh vội vàng nắm tay cô.

- Em sao vậy?

- Đau lòng.

Anh hốt hoảng đưa cả hai tay ôm lấy khuôn mặt cô, xoay qua và nhìn thẳng vào mắt. Cô như bất động, hướng ánh nhìn vào khoảng không mênh mang trong mắt anh, nước mắt vẫn rơi thành từng giọt trên mu bàn tay anh.

Tí tách. Tí tách

Suốt cả cuộc đời sau này, đó mãi mãi là thước phim gây ám ảnh nhất trong cuộc đời anh.

Ở phòng chiếu phim tối tăm và vắng lặng, giữa ánh đèn chớp tắt của màn hình, người con gái anh yêu nhiều nhất khóc không thành tiếng trong đôi bàn tay anh. Với tất cả nỗi đau của tình yêu tuổi 20 cộng lại.

Đêm hôm đó, anh chở cô về nhà. Và ôm cô trong lòng xuyên đêm. Cô nằm yên, nhẹ bẫng, hơi thở cũng hóa hư không. Chỉ có anh là trăn trở với những tiếng thở dài của mình. Màn đêm đổ đầy cả hai, mang đến trong không khí vẻ héo hắt đáng thương. Ngoài khung cửa sổ, trăng vẫn sáng lấp lánh. Bỗng nhiên dòng ký ức trong anh ào về. Cô từng cùng anh nằm dưới không biết là bao nhiêu bầu trời đêm như thế này. Như buổi tối trên biển năm nào, cả hai nằm ngắm sao và nói những câu sến súa hường huệ mà người ta không bao giờ tưởng tượng được người ta sẽ nói khi yêu. Như cái ban công lộng gió nhà cô, dù muỗi cắn đến sưng vù bắp chân cũng không nỡ rời nhau ra để nói lời tạm biệt. Như trên cung đường quốc lộ đầy hiểm nguy – khi xe chết máy giữa chừng khiến cả hai đành phải ngủ vạ vật ngay trên mặt đường nhựa ấm nóng – cô gác đầu lên cánh tay anh, lời yêu thương bật ra giữa hai hàm răng đang va đập vào nhau vì sợ hãi. Anh nhìn xuống cô gái đang nằm trong lòng anh bây giờ. Cô của tuổi 22. Đôi lông mi cong nhắm hờ, sống mũi thẳng đang thở ra từng quãng đều đều, chợt thấy thương cô vô hạn. Anh cũng không biết rằng, lòng cô lúc này cũng đang nổi sóng. Từng đợt, từng đợt. Tim vỡ ra từng mảnh, từng mảnh. Hai tâm hồn tổn thương đang nằm sát cạnh nhau mà không biết làm cách nào để vá víu và lấp đầy

- Chúng ta... có thể tiếp tục được không?

- Chắc là không thể rồi, bởi em không muốn trở thành kẻ đồng sở hữu trái tim người khác.

- Chỉ là một cơn say nắng...

- Đừng nói điều đó với một giọng điệu run rẩy và không tự tin...

- Sao em chưa từng bao giờ cố gắng lôi anh ra khỏi cơn run rẩy đó? Chỉ cần em níu tay anh thôi..

- Em níu anh đủ cả bốn mùa. Nhìn xem, có bao giờ anh thôi không để lòng mình lơ lửng không? Mà em cũng chẳng đủ thực tế để đủ kéo anh gần bên em.

Một tiếng thở hắt nhẹ.

- Còn nhớ lần đầu tiên mình gặp nhau không? Em chẳng bao giờ xếp tiền ngay ngắn trong ví cả. Anh vẫn còn nhớ em móc môt cục tiền trong túi ra, lấy đúng số tiền phần bún bò của mình và đưa anh. Anh thấy thật buồn cười. Vì điều đó chạm vào sĩ diện của anh. Chỉ một tô bún bò thôi đấy. Rồi cả khi em còng lưng trong studio của trường suốt đêm vì lỡ đổ một vết cà phê vào bài vẽ. Anh đứng ở cửa, hét lên Bún bò không? Em nhăn mặt, lắc đầu, mắt rưng rưng, nhưng cái vẻ thèm thuồng vì đói hiện rõ trên khuôn mặt. Nhìn thương lắm

Cô cười thành tiếng.

- Lần đầu tiên anh hôn em là khi chúng ta đi xem triển lãm tranh. Anh lừa em bằng cách la to lên á tranh nude kìa khiến em mất cảnh giác. Đến tận bây giờ anh vẫn nhớ rõ khuôn mặt của em cùng câu cảm thán "Á trời ơi nụ hôn đầu đời của tôi" lúc đó. Thề với em, nếu anh có cầm một vật gì quý giá dễ bể trên tay chắc anh cũng cho nó rơi tự do luôn rồi.

Cô cười thành tiếng.

- Em biết gì không? Ngay từ giây phút đó, anh đã nghĩ rằng dù cuộc đời có ra sao, anh cũng sẽ không bao giờ thôi yêu thương em, bảo vệ em. Vì tất cả những điều đầu tiên đẹp đẽ nhất cuộc đời này em đã mang đến theo những cách như vậy...

Cô thôi cười thành tiếng. Lạ kỳ là đến tận bây giờ, những câu nói ấy vẫn khiến cô xúc động. Như vào mùa hè tuổi 18 anh nói yêu cô, tuổi 19 anh hứa sẽ không bao giờ xa cô, tuổi 20 anh đi du lịch cùng cô, tuổi 21 cả hai vững tin hơn vào cái gọi là tương lai và cuộc sống. Cô đã nuôi dưỡng tình yêu này bằng tất cả sự hồn nhiên và không toan tính nhất trên đời, đến nỗi nó bạc màu từ lúc nào cô cũng chẳng biết. Giờ thì cô nằm đây, trong vòng tay anh, nhưng chỉ nghe nỗi sợ hãi và mỏi mệt len lỏi xung quanh. Cô chùi khô mắt, nói lặng lẽ:

- Em sẽ thôi không khóc nữa. Em sẽ cười như ngày xưa em từng. Em chỉ muốn anh biết rằng, được gặp anh và yêu anh – là điều tốt đẹp chân thành nhất cuộc đời mà em từng có.

Sáng hôm sau, một buổi sáng mùa thu đầy gió, họ đi ngang nhau trên hành lang quen thuộc. Tóc cô ngắn, nhưng vẫn còn xù và mảnh. Trên tay lại đeo mấy cái vòng gớm ghiếc như trừ tà, lông mi lại rối bời như ngày xưa. Mọi thứ ở cô vẫn vậy. Chỉ duy nụ cười cô dành cho anh là khác. Nụ cười sau 4 năm – nụ cười của người đã thôi không còn tin vào những câu chuyện tình yêu vĩnh cửu.

Người ta dễ dàng gặp định mệnh của mình trên lối đi, nhưng cũng dễ dàng đi lướt qua nhau như hai người xa lạ.

Thiên Bình

Ngày đăng: 07/01/2014
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Nấm Linh Chi khô Điện Biên
I love you
 

This simple I love you

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage