Gửi bài:

Một câu chuyện tình

Cô hội tụ đầy đủ tất cả những điều mà anh không thích.

Thích đánh mắt khói.

Tóc ngắn

Mang giày boot hầm hố.

Yêu màu đen, ghét màu pastel

Thẳng tính và không bao giờ uốn lưỡi trước khi nói.

Anh từng nói thẳng với cô như vậy, rằng không có điều nào ở cô làm anh vui lòng cả.

Duy chỉ có một điều, một điều duy nhất mà anh và cô đều biết rõ, dù không ai nói ra

Là cô yêu anh nhiều hơn bất cứ bao người khác.

***

mot-cau-chuyen-tinh

Tình yêu cô dành cho anh lên xuống thất thường như đồ thị hình sin. Sau một khoảng thời gian dài bị anh vô tình,cô hạ quyết tâm sẽ quên anh và ngừng yêu anh. Cô đã làm được, thậm chí là làm rất tốt. Nhưng cuối cùng, cô vẫn không thể lờ đi dòng tin nhắn " Gặp nhau nhé?" vào một buổi chiều mùa đông lạnh lẽo. Lúc ấy, cô đã đứng tần ngần rất lâu trước gương, thử tìm cho mình một bộ đồ nào đó mà cô nghĩ anh sẽ thích... Nhờ vậy mà cô nhận ra cô cũng có một item mang tên là váy trong tủ quần áo của mình. Cô mặc thử, và nhăn nhó bước đi. Tưởng tượng trong đầu cảnh ngồi chéo chân một bên sau anh, có thể té ngã bất cứ lúc nào cô quẹt chân trúng người khác. Nghĩ vậy, cô lại mặc skinny đen, áo thun đen, thêm một chiếc khăn màu đỏ quấn dày quanh cổ. Cô chọn một đôi bốt cao gót, cũng màu màu đỏ. Ít nhất gót giày nhọn này cũng có thể giúp người khác nhận ra cô có thừa sự nữ tính của một cô gái.

Anh đã có người yêu. Cô đã từng rất can đảm với lòng mình rằng, dù có yêu một ai đó nhiều đến mức nào thì cũng phải chừa chỗ cho sự tự trọng và kiêu hãnh. Huống hồ chi, cô là một cô gái nổi tiếng kiêu hãnh. Cô biết vậy, nhưng vẫn yêu.

Cô không yêu mù quáng. Bằng chứng là cô không bao giờ là kẻ gọi điện hoặc nhắn tin trước cho anh, cũng không đòi hỏi ở anh bất cứ danh phận gì như bạn gái, cũng không phát cuồng lên mỗi khi đứng trước anh. Cô lạnh lùng mà ấm áp, tỏ vẻ cách xa nhưng lại rất gần bên. Tình yêu cô dành cho anh, chỉ cần anh nhìn sâu vào mắt cô là có thể thấy rõ. Nhưng chẳng bao giờ anh nhìn thẳng vào mắt cô quá 5 giây cả. " Cách đánh mắt màu khói của em khiến anh sợ".

Nhỏ bạn thân biết chuyện và đã trách móc cô rất nhiều.

- Nó không yêu mày đâu. Hoặc có, thì cũng không nhiều. Chỉ đơn giản là tham lam. Có rồi, lại muốn có nữa. Đàn ông ai cũng thế.

- Tao biết thế. Nhưng không dứt được. Yêu rồi.

- Nó yêu mày, nhưng không đến với mày, không can đảm bỏ người yêu. Vì sao? Hả?

- Yêu ai đâu nhất thiết phải có người đó. Chỉ cần anh ấy nhận ra được tao yêu anh ấy nhiều đến mức nào là được.

- Đừng dối lòng. Nếu vậy thì đêm đêm đừng mò vào facebook của hai người đó xem hình rồi lại thức trắng đêm suy nghĩ vẩn vơ.

- Thật ra thì...anh ấy nói anh ấy cần một ai đó ổn định. Kiểu như ai đó ngoan và hiền. Mà mày thừa biết, tao không hề ổn định, từ tính tình đến cuộc sống riêng. Tao chỉ hợp để yêu. Một món gia vị lạ mà thôi.

- Vớ vẩn thật. Nếu vậy thì hãy cho trái tim mày thời hạn đi. Nó không đáng để mày khổ sở hoài như vậy.

- Tao còn trẻ mà, đúng không? Tại sao không thử yêu hết lòng vì một người, dù biết trước rằng sẽ đau khổ, sẽ thiệt thòi. Tình yêu thì làm gì có đau khổ hay thiệt thòi? Yêu thuộc về cảm xúc, chỉ cảm xúc mà thôi, mày hiểu chứ? Tao nếu có khóc, thì cũng không phải do đau khổ, mà là vì tao đã yêu anh ấy quá nhiều, nhiều đến mức tự làm đau bản thân mình. Thế thôi. Tao vẫn ổn. Ổn cả.

- Nhưng nó có yêu mày không?

- .....

Cô chắc chắn là anh có yêu cô. Cô biết thế. Vì những ký ức về anh in sâu trong cô không sao xóa mờ.

Đó là khi anh đã hết sức bực bội khi cả hai chạy hết một vòng trung tâm thành phố biển mà không thể kiếm lấy một tiệm thuốc tây.:' Từ đây về Sài Gòn là 8 tiếng ngồi xe. 8 tiếng!. Em không uống thuốc say xe làm sao mà em chịu nổi? Cái thành phố gì mà kỳ cục vậy? Một tiệm thuốc tây cũng không có là sao?".

Đó là khi anh ôm cô trong lòng và nói nhỏ:" Em hy sinh vì anh nhiều quá". Nói nhỏ thôi, nhưng cô vẫn nghe thấy được.

Đó là khi anh nói :"Anh thương em" trong một vài lần anh hôn cô. Thương, chứ không phải yêu. Từ "thương", nó gây xúc động mạnh hơn nhiều.

Đó là khi anh cằn nhằn về những chiếc móng tay có những vạch trắng trên bàn tay của cô. Rồi sau đó là dắt cô đi ăn hải sản. Chỉ bởi vì :" Em thiếu chất vôi đó. Ăn hải sản nhiều vào".

Đó là khi cô tức giận vì bị một đứa con gái chơi xấu, cô đã post những lời lẽ không hay lên facebook. Anh tức khắc gọi điện và nói ngắn gọn:" Xóa chúng đi. Không đáng để em phải tức giận. Nghe anh". Và cô xóa liền, bất kể "kẻ thù" của cô còn chưa kịp đọc. Cơn giận của cô phút chốc đã nguội tắt rồi.

Vậy đấy. Chắc hẳn anh sẽ không bao giờ biết những điều nhỏ nhặt này lại in sâu trong cô và gây ấn tượng mạnh ghê gớm. Chính thế, cô đã nghĩ, anh có yêu cô. Đủ để làm cô thỏa mãn.

Bỗng một thời gian, anh biến mất. Không thấy nick anh sáng trên yahoo, facebook đóng bụi, hộp thư đến trong điện thoại của cô buồn đến ảm đạm. Với hàng tá những câu hỏi bủa vây trong đầu, cô gạt sự kiêu hãnh sang một bên và nhắn tin cho anh:" Dạo này em không thấy anh."

5 phút.

10 phút.

Tin nhắn đến sau 15 phút:" Anh ra biển. Giải tỏa căng thẳng."

" Vậy à? Ở đâu vậy?"

" Nơi ngày xưa mình đến đó."

" Lần này anh đi với ai?"

" Anh đi một mình. Em đang trong kỳ thi đúng không? Đừng trách vì sao anh không rủ em nhé. Anh không muốn ảnh hưởng đến việc học của em. Với lại anh chỉ muốn giải tỏa stress."

" Ừm. Giữ gìn sức khỏe. Trời lạnh đó".

Sau đó, cô đã đứng một mình thật lâu. Chẳng hề nghĩ gì trong đầu đâu, thật đấy. Nhưng cô lại lôi cái vali đầy bụi trên đầu tủ xuống, nhét vào vài bộ quần áo mùa đông. Một vài chai sữa dưỡng ẩm, son môi, chì kẻ mắt, nước hoa. Gọi taxi, ra bến xe vì giờ này cô biết chắc chẳng còn chuyến bay nào. Suốt quãng đường dài ngồi trên taxi, cô chỉ về nhớ vụ án thuốc say xe và tiệm thuốc tây ngày nào. Chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ làm mọi suy nghĩ trong cô trở nên ngọt ngào hơn bao giờ hết. Bỗng nhiên thời tiết trở nên lạnh hơn. Cô hạ cửa kính, thở hơi khói ra ngoài khung đường buốt giá. Một vài vệt hơi nước đọng trên mặt cửa kính xe, cô vội di di tay lên đó, khẽ khàng viết tên anh. Đột nhiên không thấy lạnh nữa.

Rạng sáng, cô đã đặt chân đến resort. Kéo cao khăn choàng cổ, cô cùng chiếc vali màu đỏ đổ dài trên con đường đầy sỏi. Trời vẫn lắc rắc mưa, như những ngày xưa cô đã từng đến đây cùng anh. Có ai đã nói với cô đừng nên sống trong kỷ niệm nhiều quá. Nhưng như mọi lần, cô luôn gạt đi mọi lý lẽ của người đời. Rõ ràng, những kỷ niệm với anh đang là thứ sưởi ấm cô hiệu quả nhất ngay lúc này.

Khi cô tiếp tân giở sổ đặt phòng ra, cô liếc nhanh và thấy tên anh, ở đúng căn phòng ngày xưa họ từng ở. Cô mỉm cười, đặt căn phòng ngay sát bên. Trên con đường mòn dẫn về phòng, cô khe khẽ hát một vài câu hát vu vơ và tưởng tượng ra gương mặt anh khi anh nhìn thấy cô ở đây. Niềm vui thật khó nói thành lời.

I have died everyday
waiting for you
Darling, don't be afraid
I have loved you for a
Thousand years
I'll love you for a
Thousand more

Mặt trời buông xuống vài tia nắng hiếm hoi qua khung rèm cửa. Cô vội vàng dậy sớm, vệ sinh cá nhân thật kỹ. Khoác lên mình một bộ đồ ấm áp và tự nhủ:" Thật hâm khi tới vùng biển vào mùa đông này, anh à. Nhưng em cũng thật hâm, khi bỏ cả kỳ thi quan trọng trước mắt và đến đây, chỉ để gặp anh."

Trước dãy phòng ở của khách là một con đường mòn kéo dài tít tắp. Cô bước vội, ghé mắt nhìn vào căn phòng của anh. Đóng cửa. Chắc anh đang ăn sáng ở nhà hàng rồi. Cô thầm nghĩ rồi bước vội bước chân hơn. Lại khe khẽ hát, lại nghĩ vu vơ. Ngay ngã rẽ của con đường mòn, cô thấy bóng anh. Rõ ràng đến thế mà. Cái áo thun Lacoste màu cam quen thuộc. Dáng đứng quen thuộc.Cô chuẩn bị cất tiếng gọi và đi tới.

Thì một cô gái chạy vụt ra.

Cô ấy mặc một chiếc váy hoa nhẹ nhàng, cùng khăn choàng cổ màu pastel có những họa tiết trang nhã.

Cô ấy chạy đến bên anh, nhìn anh cười an nhiên.

Anh nhìn cô ấy, và cười lại.

Nụ cười ấm áp nhất mà cô từng thấy.

Họ vừa mới khám phá ra điều thú vị nào đó trong bụi hoa gần đấy.

Họ đang bước đi về phía cô,đang rúc rích cười với nhau.

Cô không kịp quay lưng nữa. Đôi chân cứ theo quán tính mà bước về phía trước.

Ngay khi anh nhìn thấy cô, cô đã cảm thấy vô cùng đau đớn. Vì trong mắt anh hiện rõ vẻ bất ngờ, thảng thốt. Như đang gặp phải điều mình không bao giờ trông đợi. Cô thấy rõ vẻ bối rối nơi anh. Vẻ ngỡ ngàng trong đôi mắt anh. Nhưng bàn tay anh vẫn nắm chặt cô người yêu bé nhỏ.

Trái tim cô, như viên pha lê trong suốt, bỗng chốc rơi xuống đất.

Vỡ loảng xoảng.

Vỡ tan rồi.

Giây phút ấy tưởng dài, hóa ra lại rất ngắn ngủi. Anh dường như chỉ khựng lại đúng một phần nghìn giây. Cô biết cô nên làm gì. Cô ngẩng đầu thật cao, bước qua họ. Tiếng giày trên sỏi kêu lạo xạo . Đôi giày cao gót cô đang mang dưới chân là đôi giày nữ tính nhất mà cô vừa mua được. Cô đã nghĩ anh sẽ là người đầu tiên nhìn thấy nó, cô tưởng tượng ra cảnh anh bỡ ngỡ nhìn cô thật lạ lẫm trên đôi cao gót đó. Giờ đây, nó rất hiệu quả khi tạo nên một gương mặt kiêu hãnh đến tự tin.. Một giọt nước mắt trào ra trên mi, ngay khi cô sượt qua vai anh.

Như hai người xa lạ.

Trên con đường mòn xa xôi.

Chạy thật nhanh về phía biển. Gót giày nhọn làm bước đi trên cát trở nên khó khăn. Cô tháo chúng và tức giận ném ra xa. Nước mắt rơi trên cát lã chã. Cô khóc to thành tiếng. Lần đầu tiên cô cảm thấy kiệt sức như thế. Vậy mà cô đã tưởng tượng biết bao nhiêu, rằng anh sẽ bất ngờ khi gặp lại cô, chạy đến bên cô với vẻ mặt rạng rỡ. Trách cô vì sao lại bỏ học mà ra đây. Cô sẽ trả lời rằng Anh sẽ buồn lắm nếu đi biển một mình trong mùa đông này.

Bây giờ biển mùa đông.

Tất cả mọi giác quan của cô bây giờ, cũng hóa thành mùa đông rồi.

Cô ngồi trên bờ biển cho đến khi trời tối. Phía xa xa kia là ánh đèn từ nhà hàng. Rực rỡ. Ấm cúng.. Cô tự hỏi Sao lúc sáng cô không cho anh một cái tát, như trong một bộ phim tình cảm sướt mướt nào đó thường thấy trên tivi? Rồi cô tự bật cười với chính mình. Thà như cô không biết anh đã có người yêu, thà như anh giấu giếm để đến với cô, thì cái tát sẽ trở nên lãng mạn như phim biết bao nhiêu. Cô đi vô quán pub nhỏ trên bờ biển. Đêm đó cô đã uống hết tất cả các loại cocktail mà cô chưa từng thử qua, Pub nồng nặc mùi khói.

Say khướt. Say khói.

Cô xiêu vẹo trên con đường mòn trong đêm khuya.Đôi giày kiêu hãnh bị bỏ quên trên bãi biển.

Một điều gì đó cũng đã trôi vào quên lãng rồi.

Có một điều mà cô đã không nói với cô bạn thân. Thật ra cô đã cho trái tim mình một hạn mức đó chứ. Khi tình yêu cô dành cho anh không chỉ là cảm xúc nữa, mà trở nên gây đau, thì đó cũng là lúc cô từ bỏ. Nhưng không có nghĩa tình yêu đã chết. Cô vẫn còn yêu anh, yêu rất nhiều, nhưng không còn cần anh nữa. Giống như giấc mơ ngọt ngào hằng đêm của cô vẫn còn đó, nhưng anh thì đã đi ra khỏi đó rồi.

Giờ thì tóc cô vẫn ngắn.

Vẫn mắt khói

Mang giày boot hầm hố

Yêu màu đen, ghét màu pastel

Không bao giờ uốn lưỡi trước khi nói.

Khuôn mặt vẫn kiêu hãnh và tự tin.

Mọi thứ y như cũ.

Nhưng trái tim thì không.

Nó đau hơn tất thảy.

Cứ mỗi lần cô muốn đánh đổi chút kiêu hãnh cuối cùng để chạy đến bên anh, nói yêu anh, yêu nhiều lắm, thì nụ cười trong sáng của cô bạn gái anh sáng hôm nào lại hiện về trong cô. " Đúng rồi anh à. Cô ấy sẽ cho anh nhiều điều hơn em. Ít nhất là cho anh sự an nhiên mà em không hề có".

Từ mùa đông đó trở đi, cô không ra biển thêm bất kỳ lần nào nữa.

Thiên Bình

Ngày đăng: 27/12/2014
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Mật ong rừng chuẩn thơm ngon sạch của Điện Biên
EM độc thân em quyến rũ
 

Chỉ bởi vì không ăn tối với Hoàng tử thì đâu có nghĩa rằng bạn không cần ăn như một Nữ hoàng. Chỉ bởi vì giưởng bạn vắng bóng đàn ông thì đâu có nghĩa bạn không thể mặc đồ lót bằng len khi ngủ. Chỉ bởi vì bạn không quan hệ trong suốt nhiểu tháng, thì đâu có nghĩa bạn không được phép đọc “Kama Sutra”. Những đêm nóng bỏng đâu chỉ dành riêng cho những nhân tình

Em Độc Thân - Em Quyến Rũ - Amande Ford

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage