Tạm biệt yêu thương
(truyenngan.com.vn - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại")
"Tớ đã hứa với cậu rằng tớ sẽ không khóc, bởi vậy tớ sẽ không khóc đâu, Nguyên ạ..."
***
Đầu năm lớp 10, tôi được xếp ngồi cạnh Nguyên. Nguyên tỏ ra là một người lạnh lùng và ít nói nên tôi cũng chẳng có ý định dám làm phiền cậu ấy. Hơn nữa, việc mới bước chân vào ngôi trường cấp 3 và được xếp trong một lớp học toàn những gương mặt lạ lẫm khiến tôi bận lo lắng đến mức quên cả việc bắt chuyện với cậu bạn cùng bàn.
Dần dà rồi mọi thứ cũng ổn định, bạn bè trong lớp cũng đã làm quen hết được với nhau, tôi rồi cũng nhớ được hết từng gương mặt và tên của từng thành viên trong lớp và Nguyên cũng tỏ ra thân thiện, dễ gần hơn. Những câu chuyện giữa tôi và Nguyên ban đầu chỉ đơn giản là những câu hỏi mượn bút, mượn thước hay vài vấn đề liên quan đến chuyện bài vở học hành, rồi những câu chuyện cứ dần mở rộng ra giống như kiểu:
"Nguyên này, đổi chỗ cho tớ đi!"
"Sao lại đổi?"
"Vì tớ thích ngồi cạnh cửa sổ lắm! Hồi cấp 2 tớ được xếp ngồi cạnh cửa sổ nên quen rồi, giờ ngồi thế này cảm giác cứ thiếu thiếu gì đó ấy."
"Con gái các cậu lạ thật đấy!"
Và rồi Nguyên đứng dậy đổi chỗ cho tôi thật. Có thể hành động đó rất đỗi bình thường nhưng tôi lại lấy làm cảm kích lắm. Thế là tôi bắt đầu dành thiện cảm nhiều hơn cho cậu bạn cùng bàn tốt bụng đó.
Những ngày sau đó, tôi và Nguyên thân thiết hơn.Nguyên kể cho tôi nghe về những câu chuyện của cậu ấy, về việc cậu ấy cố gắng tỏ ra mạnh mẽ tới mức lạnh lùng thế nào ngày đầu năm để tạo cho mình một lớp vẻ ngoài cúng rắn, về việc cậu ấy lo lắng tới mức chẳng dám nói gì khi được xếp cạnh một bạn gái mới toe chưa từng gặp. Nguyên cũng kể cho tôi về ước mơ của cậu ấy, ước mơ được trở thành một kiến trúc sư vẽ nên những thiết kế của tương lai, ước mơ được chu du khắp thế giới để tìm nguồn cảm hứng cho những thiết kế của mình. Tôi vừa chăm chú lắng nghe vừa âm thầm để ý tới đôi mắt Nguyên, đôi mắt ánh lên những hi vọng lấp lánh, đôi mắt của những điều rất thật tự trái tim Nguyên.
Tôi và Nguyên giờ đã trở thành bạn thân nên chẳng có gì tôi phải giấu Nguyên cả. Tôi để cậu ấy biết tôi là một đứa yêu đuối tới mức nào. Tôi để cậu ấy biết tôi có những ích kỉ của riêng mình ra sao. Và tôi cũng để cậu ấy biết chút rung động của bản thân tôi với Khôi – cậu bạn lớp trưởng.
"Này! Cậu thấy Khôi thế nào?"
"Ngoại hình được, tài năng có thừa và có kha khá vệ tinh theo sau!"
"Cậu nghĩ tớ có cơ hội chứ?"
"Có chứ, đến khi nào cậu xinh như cái Hương bí thư kiêm hoa khôi lớp mình thì lúc đó cậu có thừa cơ hội."
Tất nhiên là ngay sau khi kết thúc câu nói đó, Nguyên lãnh ngay một cú đấm trời giáng của tôi. Nhưng Nguyên chỉ nói cứng thế thôi chứ tôi biết cậu ấy tốt với tôi lắm.
Tôi còn nhớ như in buổi chiều đông hôm ấy. Khi tôi nán lại đợi Nguyên ra về thì bất chợt nhìn thấy Khôi phía cuối hành lanh, định vẫy tay gọi cậu nhưng tôi chợt nhận ra cậu ấy không chỉ ở một mình. Cậu ấy đang nói chuyện với Hương. Chẳng hiểu sao lúc ấy tôi tò mò điên lên được, tôi bước thật nhẹ ra chỗ hai người họ. Thật may là có một góc nhỏ giữa hai bức tường nên tôi chui tọt vào đó, lắng nghe toàn bộ câu chuyện.
"Hương này, ờ... ừm... có chuyện này tớ muốn nói với cậu!"
"Ừm, cậu nói đi"
"Tớ...tớ...tớ thích cậu"
Ngay cái khoảnh khắc đó, tai tôi ù đi, mọi thứ xung quanh chao đảo. Đấy, cái điều mà tôi vẫn lo sợ ấy cuối cùng cũng đến. Thực ra việc này quá đỗi rõ ràng rồi chỉ là tôi tự lừa bản thân mình không tin vào điều đó thôi. Trước giờ, tôi vẫn cứ tự tô vẽ cho mình một cái kết có hậu trong tình cảm của tôi dành cho Khôi, cứ tin rằng rồi một ngày Khôi sẽ đến cạnh tôi và nói thích tôi. Ấy vậy mà ngày hôm nay, nghe được đoạn hội thoại này, tôi cảm thấy hệt như cái cảm giác bị một trái bóng bay với tốc độ kinh hoàng đập vào mặt vậy. Đau và kéo tôi về hiện thực. Tôi không biết cuộc hội thoại đó diễn ra như thế nào, Hương có đồng ý Khôi hay không, tôi chỉ biết có cái nắm tay nào đó vừa vụt qua chỗ tôi trốn. Hai người họ đã ra về và tôi bắt đầu khóc. Tôi khóc ướt đầm khuôn mặt, khóc nhòe hết cả mắt đến độ mà không nhận ra Nguyên đang đứng ngay trước mặt mình. Nguyên chỉ im lặng đợi tôi khóc đến khi cạn sạch nước mắt rồi mới kéo tôi đứng dậy và đưa tôi về. Nguyên không trách tôi ngốc nghếch, cũng chẳng hỏi han gì, cậu ấy chắc là cũng đoán được chuyện gì và hiểu rằng im lặng là điều tốt nhất cho tôi lúc này.
Những ngày sau đó, tôi buồn nhiều. Nguyên hiểu và luôn cố làm tôi vui mỗi lúc có thể. Tôi biết Nguyên có ý tốt nhưng tôi chẳng thể nào cười nổi, đôi lúc tôi còn gắt Nguyên một cách rất vô cớ. Nhưng Nguyên vẫn im lặng để mặc tôi chất lên cậu ấy mớ cảm xúc hỗn độn mà chính bản thân tôi không thể thoát ra nổi. Nhìn cái lưng gầy của cậu đạp xe lủi thủi trong nắng chiều, tôi chỉ muốn gạt phăng nỗi buồn sang một bên để chạy tới tót lên xe Nguyên như mọi khi và rồi hai đứa sẽ lại tíu tít. Thế nhưng tôi vẫn chưa thể dũng cảm mà vứt cái nỗi buồn đó đi được và Khôi vẫn là một phần ký ức buồn mà tôi vẫn thường đem ra để nhớ về.
Thời gian cứ thế trôi và rồi chẳng ai ủ rũ được mãi, tôi cuối cùng cũng thoát ra được cái nỗi buồn chông chênh của một tình cảm đơn phương ngốc xít . Còn Nguyên, ngay khi thấy tôi trở lại là tôi của ngày nào, cậu ấy vui ra mặt, xoa đầu tôi, Nguyên dặn:
"Hứa với tớ, dù có gì xảy ra thì cũng đừng bao giờ khóc như thế nữa nhé, phải mạnh mẽ mà vượt qua, Vy ạ!"
"Tớ hứa"
Có thể tôi sẽ chẳng thể nào quên được Khôi nhưng việc tôi cứ đắm mình trong nỗi buồn không chỉ ảnh hưởng đến tôi mà nó còn khiến Nguyên cũng bị kéo vào. Tôi cười toe, cười để mong Nguyên bỏ qua cho tôi vì những ngày đã phí phạm nhiều thứ vào cái nỗi buồn ngốc xít . Nắng chiều nhẹ nhàng hoà cùng nụ cười của Nguyên vẽ lên một cảnh yên bình quá. Tại một quán nước nhỏ, có hai đứa hâm-cực-hâm cùng cười vang cả một góc phố. Tôi đã không biết rằng nụ cười ấy là nụ cười cuối cùng của Nguyên mà tôi được nhìn thấy, được nghe thấy.
* * *
Nguyên bỏ tôi lại với đầy ngổn ngang mà ra đi mãi mãi. Chiếc xe máy lao điên cuồng không kịp phanh lại tại khúc cua. Nhận đươc tin Nguyên mất, tôi bàng hoàng đánh rơi cả chiếc điện thoại. Trước mắt tôi là một hố đen sâu không thấy đáy, mọi cảm giác đều tê liệt, tôi chẳng dám nghĩ về những ngày của tôi mà không có Nguyên. Tôi nhận ra Nguyên chiếm trong tim tôi một phần lớn rất lớn.
Nguyên nằm bất động, cảm tưởng như cậu ấy chỉ đang ngủ thôi, rồi cậu ấy sẽ dậy, xoa đầu tôi và chọc cho tôi cười bằng một trò đùa ngốc xít. Mẹ Nguyên mắt đỏ hoe, hai hàng nước mắt chảy dài mãi không ngừng. Tôi lặng đi nhìn quang cảnh đám tang của cậu, vẻ ảm đạm bao trùm không gian. Cậu nằm đó, môi vẫn cười mà tôi thấy sao cậu ở xa quá, cái ranh giới giữa sự sống và cái chết quá mong manh tựa hồ như một lớp sương bàng bạc mà chỉ cần người ta bước vào đó là hoàn toàn biến mất. Tôi nhắm mắt, cố chặn dòng nước mắt đang trực chờ để ào ra...
"Tớ đã hứa với cậu rằng tớ sẽ không khóc, bởi vậy tớ sẽ không khóc đâu, Nguyên ạ..."
Tôi không khóc, việc tôi khóc sẽ như một lời khẳng định rằng Nguyên đã rời xa tôi mãi mãi và hơn nữa tôi đã hứa với Nguyên. Nguyên vẫn còn, chỉ là cậu ấy đang sống ở một tầng không gian khác và ngắm nhìn tôi bước từng bước trong cuộc đời của mình.
Ba ngày của Nguyên, tôi đến sớm. Nhìn ảnh cậu tôi không thể ngăn tim mình nhói lên một nhịp. Ba Nguyên, vẫn vẻ cứng rắn như thường ngày nhưng đôi mắt bác ấy ánh lên vẻ mệt mỏi và đau buồn đến kiệt quệ, tôi biết bác ấy đang phải gồng mình để gánh một nỗi đau về tinh thần lớn rất lớn. Ba Nguyên đưa cho tôi một cuốn sổ nhỏ của Nguyên :
"Bác nghĩ cháu nên giữ nó!"
"Cháu có thể ạ?"
"Ừ, chắc bên kia Nguyên cũng muốn vậy!"
Cuốn sổ màu nâu nhạt Nguyên dùng để ghi chép về những ý tưởng, những thiết kế của cậu mà cậu dự định sẽ thực hiện trong tương lai. Những nét vẽ tuy còn chưa được chau chuốt nhưng thực sự rất tinh tế và gây cho người xem những sự thích thú kì lạ. Tôi tin chắc, nếu Nguyên còn ở đây, cậu sẽ là một nhà thiết kế đại tài. Cuối cuốn sổ có một bì thư nhỏ, tôi tò mò mở ra xem và khá bất ngờ khi bức thư ấy là gửi cho tôi. Nguyên chưa bao giờ nói cho tôi về bức thư ấy
"Gửi Vy!
Cậu biết không, cậu là một con nhóc ngốc nghếch nhất mà tớ từng biết và cũng là con nhóc mà tớ thực sự rất yêu thương. Tớ chưa bao giờ kể cho bất kì ai về những nỗi sợ mơ hồ của mình ngoại trừ cậu. Cậu biết tại sao không? Vì tớ tin cậu. Tớ biết cậu cũng có những nỗi sợ của riêng mình nhưng cậu che giấu nó bằng những nụ cười, còn tớ, tớ lại che giấu nó bằng cái vỏ bọc lạnh lùng, bất cần. Suy cho cùng, hai đứa mình như nhau, ngốc như nhau.
Cậu có biết, cái hôm cậu bắt gặp Khôi tỏ tình với Hương tớ cũng đã chứng kiến toàn bộ câu chuyện ấy không? Tớ xin lỗi vì đã không kéo cậu ra sớm khỏi chuyện này, nhưng tớ nghĩ cậu phải thấy để biết được cái gì cần theo đuổi, cái gì cần từ bỏ. Có thể cậu sẽ buồn nhiều nhưng tớ thà để cậu buồn một lần còn hơn nhìn thấy cậu mắt lúc nào cũng rớm rớm khi thấy Khôi thân mật với Hương.
Thực sự, tớ rất sợ những giọt nước mắt của cậu, nó khiến tim tớ như bị chậm lại mất vài nhịp ấy. Cảm giác cứ nghèn nghẹn khi thấy cậu yêu đuối. Tớ chẳng thích cậu khóc đâu. Vy này, cậu vô tư và cũng có đôi khi là ngây ngô nên chắc cậu chẳng thể nhìn ra được tình cảm của tớ. Nhiều lúc định bày tỏ với cậu nhưng tớ sợ, sợ sẽ đánh mất cậu nên tớ chọn im lặng. Tớ có thể kìm lại cảm xúc của mình nhưng tuyệt nhiên tớ không thể mất cậu.
Bạn thân này, tớ thích cậu!
Nguyên."
Con người thường chẳng bao giờ nhận ra những hạnh phúc gần kề mình cho đến khi nó thực sự biến mất. Và Nguyên chính là cái hạnh phúc ấy của tôi. Chỉ là tôi không biết nắm bắt nó. Tôi quá ích kỉ, quá nuông chiều cảm xúc của mình mà chưa bao giờ tôi đặt mình ở vị trí của Nguyên để nghĩ cho cậu ấy. Toàn là Nguyên an ủi tôi, toàn là Nguyên kéo tôi dậy sau những lần tôi gục ngã, toàn là Nguyên khiến tôi mỉm cười...
"Tớ đã hứa với cậu rằng tớ sẽ không khóc, bởi vậy tớ sẽ không khóc đâu, Nguyên ạ..."
Có gì đó ấm nóng trên má. Nguyên này, cho tớ xin lỗi nhé vì tớ đã không thể giữ được lời hứa với cậu.
Cá Mập
(Hoàng Thị Khánh Linh)