Gửi bài:

Thư mục "Kỉ niệm"

(truyenngan.com.vn - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại")

Đâu cần phải cố quên, cũng đâu cần phải hối tiếc hay ghen tuông, chúng ta chỉ cần nhớ về mọi chuyện đã qua, như một kỉ niệm đẹp, phải không?

***

Đêm, thành phố nhập nhoạng ánh đèn. Phương ngồi tựa đầu vào thành ghế salon, tay quẹt quẹt Ipad. Na ngồi kế bên lật giở, ngắm nghía từng trang tạp chí.

Không chú thích chắc chẳng ai biết Na và Phương là một cặp. Những buổi hẹn hò của hai bạn vẫn thường lặng lẽ và tự do như vậy, mỗi người một việc, có cảm giác như chỉ cần ngồi cạnh nhau là thấy vui rồi...

thu-muc-ki-niem

"Phương này..."- Giọng Na dịu dàng.

Mắt Phương vẫn dán vào từng cột biểu đồ xanh đỏ trên màn hình. "Sao Na?"

"À, thôi không có gì..." Na đứng lên vẫy taxi ra về. Lúc Phương vừa nhìn lên thì chiếc taxi đã đi mất hút về phía cuối phố. Chưng hửng vì không biết điều gì đang xảy ra, nhưng Phương chỉ biết lắc đầu rồi lại cuối xuống, tiếp tục hí hoáy bấm những kí tự vô hồn. Phương cũng không hiểu vì sao mình lại có thể bình thản đến như thế...

Tình yêu vốn đã kiệm lời, sau hôm đó lại vô tình rơi vào những khoảng lặng bất tận. Một tuần không gặp gỡ, không nhắn tin, thế là tự nhiên trở thành "người bình thường" của nhau.

***

Khu Nhà Thờ Đức Bà nhìn vậy chứ cũng chật chội, không đủ cho bàn chân Phương thoả chí rong ruổi trong một buổi chiều không buồn không vui. Chỉ mất đúng 30 phút để đi vòng quanh rồi quay lại chỗ cũ, Phương thở dài, ngồi xuống quán quen.

Café, một mình.

Phương rút điện thoại, hí hoáy bấm tin nhắn, rồi bất chợt dừng lại. Cúi mặt hút một hơi dài, ly Matcha đã vơi quá nửa, Phương để nỗi nhớ trôi tuột vào bụng. Tin nhắn bị xóa đi. "Thoát và lưu dự thảo?" Chọn Không.

Dạo này Phương không uống café. Bẵng đi một thời gian khá lâu, đủ lâu để Phương phải mất khoảng nửa tiếng suy nghĩ mới mường tượng lại được vị café tan trong miệng như thế nào. Hôm nay không là ngoại lệ, bước vào quán, cầm menu và nhìn ngay vào góc Non-coffee, Phương gọi một loại đồ uống hỗn hợp, chua chua, the the, ngọt ngọt. Một lựa chọn đầy đủ vitamin, dinh dưỡng, năng lượng, không có chất bảo quản, không có đường hóa học, không có chất gây mất ngủ và trăn trở.

Những ngày sau khi mối tình đầu nhạt nhòa dần mà không rõ lý do, Phương cố tình thiết kế cuộc sống mình thật vừa vặn hòng khỏa lấp đi khoảng trống mà ai đó đã để lại. Học tập khởi sắc. Sức khỏe ổn định. Thu nhập đều đặn. Gym mỗi ngày. 4 tuần cắt tóc một lần. Thời gian còn lại làm việc nhà, trồng cây, đọc sách. Đầu óc Phương lúc nào cũng thảnh thơi, nhẹ như mây bay. Ừ, giờ thì đâu có gì khiến Phương phải bận tâm nữa.

Cuộc sống yên bình và bân bịu. Không có chỗ cho những thứ phù phiếm và xa xỉ như nỗi nhớ, sự cô đơn len lỏi vào mỗi ngày của Phương. Thỉnh thoảng, cũng có những thứ tương tự thoáng qua, rồi bay đi rất nhanh và dường như không để lại dấu vết gì. Đầu óc Phương giờ đang được sắp xếp cho đề tài, bài vở, dự án, hoạt động xã hội. Mỗi thứ một ngăn, trật tự, quy củ.

Phương vẫn là Phương, và Sài Gòn vẫn là Sài Gòn với từng dòng người nối đuôi nhau trên phố, bình lặng nhưng vội vã. Góc đại lộ lao xao, lúc nào cũng lồng lộng gió. Những luồng xe đi ngược chiều rọi đèn thẳng vào chỗ Phương ngồi. Những ánh điện xa xa, mờ ảo như bokeh. Phương không mang kính, Phương cận 3 độ.

Tự nhiên Phương thích nhìn cuộc sống mờ mờ như vậy, ảo diệu, lung linh.

***

Ngồi ngắm nhìn Sài Gòn chán chê, Phương bất giác rút điện thoại trong vô thức, bấm phím gọi tắt: "Na phải không, café nhé, chỗ cũ". Một lời hẹn buông ra bâng quơ, thậm chí còn không dám hi vọng người được mời sẽ đến. Có một thực tế là khoảng thời gian sau lúc chia tay, con người ta hay có tâm lý muốn biết "người cũ" đang ở đâu, làm gì, có khỏe không, người yêu mới có tốt hay không... Chỉ là cảm giác muốn biết, dù không rõ lý do, dù chẳng để làm gì.

Cuối cùng Na cũng có mặt, vẫn đầm trắng, vẫn tóc bím và xinh như mọi khi. Chỉ có ánh mắt ngượng ngùng và nhẹ nhàng kéo ghế ngồi đối diện, thay vì ngồi cạnh như thói quen cũ.

"Dạo này Phương thế nào?"

"Ổn, còn Na?

"Na cũng ổn, Hiếu quan tâm Na nhiều, và thích nghe Na kể chuyện về Phương"

Cuộc trò chuyện có cảm giác bị kéo ra lê thê và bị ngắt quãng bởi những quãng nghỉ giữa chừng, dài miên man. Na vẫn xinh như ngày nào, và trông có vẻ đang hạnh phúc với cuộc tình mới chớm nở. Có lẽ cả hai đều không muốn nhắc lại về chuyện đã qua, về mối tình cứ nhạt dần không lý do và tự động chấm dứt mà không cần một trong hai bên phải lên tiếng. Phương không nhắc, nhưng luôn nhớ. Đã định bụng sẽ hỏi cho ra nhẽ lý do đột nhiên ra về giữa chừng, nhưng giờ

Phương thấy không cần thiết phải như vậy nữa.

Phương ổn, Na ổn, mọi chuyện đã ổn.

Phương nghĩ thầm, chắc mình phải cảm ơn người con trai nào đó đã mang đến hạnh phúc cho cô gái xinh xắn nhất quả đất này, thứ hạnh phúc mà mình không thể mang tới cho Na. Một cuộc tình chấm dứt có nghĩa là cần có một người phù hợp hơn cần được đặt đúng vị trí xứng đáng, chỉ đơn giản như vậy, sao Phương không nghĩ ra từ trước ta?

Na vẫy tay ra về trong vội vã. Cuộc hẹn đột xuất kéo dài 20 phút và vỏn vẹn 3 câu nói ngắn ngủi, nhưng cũng làm Phương thấy nhẹ lòng và an tâm lắm. Phương bật laptop, mở thư mục "My love" ngồi lục xem và nhớ lại từng cái note, từng tấm hình chụp chung của hai đứa... Phương là con trai, sẽ không có kiểu xóa hình, đốt thư hay khóc lóc như trong tiểu thuyết những năm 80. Phương chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, click chuột phải, chọn "rename": My memory. Có thứ tình yêu gọi là chia tay, và có một thư mục vừa mới được đổi tên là Kỉ niệm.

Quán café lại bật một điệu nhạc quen của Adele:

"Never mind, I'll find someone like you
I wish nothing but the best for you, too"

Đâu cần phải cố quên, cũng đâu cần phải hối tiếc hay ghen tuông, chúng ta chỉ cần nhớ về mọi chuyện đã qua, như một kỉ niệm đẹp, phải không?

Minh Đức

Ngày đăng: 13/02/2014
Người đăng: Phương Vũ
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

  • Ký vãng Ký vãng (truyenngan.com.vn - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") "Ừ...Tao là thế đấy..." Tôi rít lên đánh thức cơn mơ hồ ập...
  • Uống trà và Thôi khóc
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên
cuộc sống sai lầm
 

Cuộc sống có thể dạy cho chúng ta rất nhiều thứ, những thứ ấy khác hoàn toàn so với sách vở. Có nhiều cái biết là dễ nhưng làm thì khó. Mỗi người đều biết làm thế nào mới là đúng đắn nhất nhưng chưa chắc mọi người đều không phạm sai lầm.

Con người vốn rất giỏi trong việc đề ra những câu châm ngôn nhưng lại không nghe theo nó.

Nữ Hoàng Tin Đồn - Thẩm Thương My

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage