Gửi bài:

Chưa gõ ai mà biết cửa có mở hay không

(truyenngan. com. vn - Tham gia viết bài cho tập truyện ngắn"tháng năm không ở lại")

"Hồi bé, tôi đã từng có những ước mơ "độc đáo" như làm Tôn Ngộ Không hay Nữ oa nương nương để làm được những điều phi thường không một ai làm được. Nhưng sau này khi lớn lên tôi chỉ còn lại duy nhất một mong muốn... can đảm thêm một chút để... tỏ tình. Nhưng cả hai điều đó lúc nào cũng xa vời như vậy... "

- Trích facebook của Cà Rốt -

***

- Cầm hộ khăn cho tôi! Đi đánh bóng chuyền đây! - Hắn ném chiếc khăn ống màu nâu đỏ qua phía nó rồi nhập hội với lũ con trai đang đứng trước sân bóng. Và nó cũng bắt lấy quàng vào cổ như một phản xạ tự nhiên. Hắn kéo tay đẩy nó qua bên kia nơi lũ con gái đang ngồi tám. - Cẩn thận kẻo bóng rơi trúng đầu đấy!

Nghe qua thì có vẻ giống như một cậu bạn trai đang âu yếm người yêu của mình nhưng sự thật không phải như thế.

...

chua-go-ai-ma-biet-cua-co-mo

- Lạnh không? - Hắn choàng tay qua cổ ôm lấy nó không một chút ngập ngừng, không hề để ý mọi thứ xung quanh, hắn cũng không thèm để ý nó đang đỏ mặt. Bờ vai rộng của hắn chắn lối hết thảy mọi thứ, chỉ thấy một cảm giác ấm áp vô cùng trong lòng. – Sao mặt nóng thế này? Đừng nói bà xấu hổ nhé?

- Ai xấu hổ chứ? - Nó vùng vằng thoát ra khỏi vòng tay ấy, chăm chú vào cuốn sách đang đặt trên bàn.

Hắn có một sở thích... thích ôm nó, với hắn chỉ đơn giản là vậy. Ôm hay là hôn với hắn mà nói thì cũng là chuyện bình thường, hắn sẵn sàng "cưỡng ôm" nó bất cứ lúc nào, và bất cứ ở đâu...thậm chí ngay trước mặt giáo viên. Tất cả mọi người sẽ không thèm nói gì hắn bởi họ đã nói quá nhiều. Hắn đối xử với nó hoàn toàn khác với tất cả mọi cô gái khác. Không galang, không lịch sự. Hắn gây cớ với nó mọi lúc, thích bắt nạt nó. Hắn ôm nó và luôn xem nó như một món đồ mà hắn độc quyền sở hữu. Còn nó ư? Nó bị ép phải chấp nhận và dần dần thích hắn như một thói quen.

Nếu một cô gái khác mượn hắn mp3, hắn ngay lập tức "dâng lên tận tay" còn với nó, hắn cắm chiếc tai nghe rồi đưa nó một đầu. Nhất quyết nghe chung với nó, nhất quyết chọn bài, nhất quyết bắt nó nghe bài hắn thích.

Nếu một ai khác nhờ nó lấy xe ra khỏi cái bãi đỗ xe, hắn không ngần ngại lao vào nhắc bổng nó lên, trao tận tay cho cô gái đó, còn với nó ư? Hắn bắt nó lấy cả xe hắn rồi đứng dưới gốc cây mà cười nhởn nhơ.

Còn nữa, hắn không bao giờ uống chung bình nước của ai nhưng chỉ chực nó đến là uống một hơi hết cái bình nhỏ của nó.

Nhưng mà....

- Ê! Ông ơi! Tôi thích bằng lăng, hái giùm tôi đi! - Nó kéo tay áo Hắn.

- Không! - Hắn lắc đầu.

- Ông không thích uống rượu mời rồi! - Nó cười lớn ngoạm một miếng vào tay hắn rồi bỏ chạy té khói.

Vừa vào học đã thấy trên bàn có cành bằng lăng tím ngắt, nó quay sang phía hắn nheo nheo mắt cười ha hả.

- Tôi đi ngang qua đó thấy chùm hoa này vướng mắt quá, tiện thể hái luôn cho bà thôi! Không phải mừng vội.

Hắn luôn thế, cái kiểu quan tâm của hắn là không thích để người khác biết đang được hắn quan tâm. Nếu kêu khát nước thì ngày sau đó luôn có chai nước khoáng trong cặp với một tin nhắn đại loai là "tiện thể mua cho bà" , "tôi đang có hứng"... Hoặc nếu nó kêu buồn thì sẽ lôi ngay nó ra khỏi nhà bằng đủ trò thú vị mà hắn bày ra. Nếu nó bị ốm thì lập tức bắt nó xuống phòng y tế rồi chép bài giùm. Dù là Hắn như thế với tất cả những cô gái nhưng trái tim nó vẫn chông chênh mỗi lần "tiện thể" hay "hứng lên" của Hắn.

...

Tháng 3... trời bắt đầu chuyển nắng. Mùa chia tay đến gần hơn bao giờ hết với lũ học trò. Vừa lo ôn thi, vừa sợ chiếc đồng hồ cát đang rơi đến những giọt cuối cùng mà vẫn còn những điều "chưa nói" trong tim, lũ học trò cuối cấp như muốn đóng băng những khoảnh khắc cùng nhau này lại.

Buổi chiều, trời chợt đổ mưa tầm tã rồi lại trở nắng se.

- Áo mưa ông đâu? Sao lại ướt như chuột lột thế kia?

- Tôi là nam nhi mà! - Hắn cười cười, nhảy ra ngoài sân hong những giọt nắng hiếm hoi cho nhanh khô chiếc áo sơ mi trên người.

Nó yên lặng cúi đầu vào quyển vở, nghe bên ngoài gió ríu rít lùa qua khung cửa sổ. Lũ bạn đang ngồi hàn huyên về một cái đề thi Đại Học năm nào đó.

– Cáo (tên hắn) không ở đây à? - Một cô gái ló đầu vào, miệng cười tươi để lộ chiếc răng khểnh duyên dáng.

Nó lắc đầu nhìn chiếc ô còn chưa kịp ráo nước trên tay người đối diện.

- Lát nữa phiền cậu đưa ô cho Cáo nhé! Nói là tớ cảm ơn nữa. Lúc nãy vội quá! - Nói rồi, cô bạn chạy mất hút sau dãy hành lang.

Nó để ý thấy hình như cô ấy đang đỏ mặt...

Chiều hôm đó nó thấy hắn chở cô gái có chiếc răng khểnh ngang qua. Hắn đang cười, cô gái cũng cười...hai má lúm hằn sâu duyên dáng.

...

Nó muốn giận, thật sự muốn giận Hắn lắm...nhưng nó chẳng tìm thấy cái quyền gì để giận.

Nó chỉ là "bạn thân" của Hắn mà thôi. Bạn thân! Bạn thân! Hai tiếng thật "ngọt ngào" mà khiến cho dũng khí 18 năm qua của nó vỡ tan tành. Giá như Hắn chỉ là một anh nào đó lớp trên thì nó sẽ hét lên ấy chứ. Bởi... nếu có bị từ chối thì cũng không mất đi hai chữ "bạn thân" quý giá kia...

...

Tháng 4, nắng bắt đầu mỗi lúc một gay gắt hơn. Mùa hè rục rịch chứng tỏ độ "hot" không ai sánh bằng của mình.

- Chiều hôm nay bà đoán xem Cô ấy có đi không? - Tiết Văn, mặc kệ cho thầy đang khản cổ với tiết mục "hồn Trương Ba, da Hàng Thịt" Hắn giật cây bút trên tay nó bắt nó chú ý vào câu hỏi của mình.

- Ừm... Cái đó ông đi hỏi Cô ấy chứ? - Nó tiếp tục ghi ghi chép chép gì đó vào trong vở, không quên đạp vào chân nó một cái rõ đau. - Để yên cho tôi học!

Cô ấy mà Hắn nói ở đây chính là cô gái răng khểnh má lúm đó. Suốt một tháng qua, Hắn không quên cho nó xem những tin nhắn mùi mẫn của hai người. Còn đi ở đây là đến cổ vũ Hắn trong trận đá bóng chung kết chiều nay.

- Nếu chiều nay lớp mình thắng thì tôi sẽ tỏ tình... - Hắn đỏ mặt. Dưới ánh mặt trời dường như long lanh như một "chàng tiên nữ" . – Tôi muốn để Cô ấy nói nhưng mà lâu quá.

- Tỏ tình??? - Nó gần như đứng phắt dậy mặc kệ cho ánh mắt đáng sợ của thầy giáo đang hướng về phía nó. Hai chữ quá nhạy cảm làm cho mọi con mắt đổ dồn về phía nó đang ngồi.

Hắn cười nhẹ, khẽ thì thầm như chỉ đủ mình nghe.

- Haha, ừ, tỏ tình!

...

Tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên. . . 2-1 tỉ số nghiêng về phía lớp nó.

Ngồi ở một nơi rất xa sân bóng, nắng hắt vào mặt nó tạo thành vệt đỏ dài trên má. Có ông mặt trời chứng giám sự ích kỉ trong nó đang nguyện cầu lớp nó thua để giữ Hắn bên nó thêm chút nữa. Thi thoảng Nó nhìn thấy ánh mắt kiếm tìm Răng Khểnh của Hắn. Nó vội vã bỏ ra khỏi nhà thi đấu.

***

Tôi trả lại bình nước và áo cho Cáo, mỉm cười nhìn cậu ta chạy theo cô gái vừa mới chạy ra, vội như thể sợ ai đó cướp mất cô "bạn thân" của cậu. Đã đến lúc để "thắng chức" cho cô gái ấy rồi.

Có một chàng trai đã thầm thích một cô gái như thế. Và cũng có một cô gái ngờ nghệch chẳng bao giờ nhận ra tình cảm của chàng trai.

Nếu hôm đó không phải vì trời mưa to mà chàng trai sợ cô gái quên mang theo ô nên cố tình ngang qua góc phố đó thì tôi đã không bắt đầu được vai diễn đầu tiên trong cuộc đời mình.

Nếu không phải chàng trai muốn cô gái can đảm thêm chút ít, tự tin hơn chút ít, để nói ra tình cảm của mình thì vở kịch đã không bắt đầu.

Chưa "gõ" ai mà biết "cửa" có mở hay không?

p/s: Mà giả sử dù cho nó không "mở" đi nữa thì trời vẫn xanh, nắng vẫn vàng... và tuổi học trò vẫn đẹp.

iwscool

Ngày đăng: 15/02/2014
Người đăng: Phương Vũ
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên
Love and to be loved
 

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage