Anh đây...
(truyenngan.com.vn - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không trở lại")
Ngoài kia trời đang dần chuyển mùa, dòng xe cộ vẫn hối hả ngoài đường, người đi kẻ đến, không biết trong những dòng xe hối hả đó có ai gặp được ai, ai lạc mất ai. Anh thấy mình may mắn khi còn kịp giữ được em...
***
Nhớ ngày chân ướt, chân ráo về ngôi trường ấy, chính thức xa gia đình để ở lại trường học tập, một ngôi trường nội trú khang trang, nghiêm ngặt và xa nhà, cô chỉ là cô bé mới 11 tuổi, ngây ngô, sợ sệt và lo lắng trước một cuộc sống mới không có bố mẹ bên cạnh thường xuyên.
Còn anh - học trên cô 4 khoá, anh cuối cấp thì cô mới vào, ngày ấy anh làm trong đội tự quản của trường, chuyên đi kiểm tra. Nhắc nhỏ bảo vệ cho 2 dãy ký túc xá toàn học sinh ở xa, nên với nhiều người, các anh chị như là những người thân trong gia đình. Nhưng cũng nỗi khó chịu, chẳng là trường có kỷ luật rất nghiêm, buổi sáng dù mùa đông hay mùa hè thì 4h30 đã phải dậy xếp hàng tập thể dục sau một hồi trống, rồi theo khu vực được phân chia đi quét dọn vệ sinh quanh trường, xong cũng là lúc trời sáng nên lại vệ sinh cá nhân, ăn sáng và lên lớp học, vào mùa đông ai cũng rất ngại phải dậy sớm, nên đội tự quản thường đi kiểm tra từng phòng, ai dậy muộn, hoặc không dậy thì thứ 2 sẽ được nêu tên trước toàn trường, trừ điểm thi đua...
Vì trường đây là trường nội trú, học sinh được tuyển đa số đều ở xa và cũng phải có thành tích học tập tốt, nên trong tất cả các cuộc thi bao giờ cũng chỉ còn lại ngôi trường này và trường cấp 2 Thị trấn, chẳng thế mà sự ghen tỵ, cạnh tranh cũng xảy ra thường xuyên, học sinh trường nội trú tập trung ở trong ký túc, khoảng 1 đến 2 tháng mới về thăm nhà một lần nên thầy cô giáo, bạn bè, anh chị khoá trên như một gia đình thực sự, và dựa vào nhau để học, để sống, ốm đâu, bệnh tật cũng tự chăm nhau...
Còn nhớ hôm ấy có ca sỹ Long Nhật về biểu diễn, thời đó nổi tiếng lắm với bài hát "Tóc em đuôi gà" nên học sinh cũng háo hức, nhưng vì trường cô phải học tự học cả buổi tối, học xong thì về phòng đi ngủ nên rất khó để được đi xem, sang đêm thứ hai ban quản lý ký túc cho phép được đi, vậy là học xong cả trường ùa ra sân vận động cách trường một đoạn không xa cũng may là vẫn kịp nghe được 2 bài hát, lúc về đi qua một bãi cỏ rộng mà nhà trường muợn để học môn thể dục, thấy lác đác người ngồi nhưng từng đôi một, nên mọi người chỉ nghĩ là những người yêu nhau ngồi tâm sự thôi, khi đi vào giữa bãi cỏ đồng loạt những người ngồi đấy dậy đuổi đánh, hò hét, dù không phải là lần đầu vì trường cô hay bị thanh niên phố vào gây sự, đánh nhau, trộm cắp nhưng vẫn rất hoảng hốt, mọi nguời la hét chạy loạn lên, có tiếng thét, kêu la, tiếng chạy uỳnh uỵch, các thầy cô trong trường, người dân xung quanh cũng lao ra trợ giúp. Chị Linh là người nắm tay cô chạy nhưng chắc hoảng hốt quá nên bỏ tay lúc nào không biết, cô chỉ nhớ mình loạng choạng rồi ngã xuống dưới hố cát dùng để học môn nhảy cao, nhảy xa , chân thì trẹo đau điếng, xung quanh vẫn có tiếng chạy, đấm đá huỳnh huỵch, hoảng quá cô co rúm người bật khóc nức nở, bỗng có bóng người cao to tiến lại gần, trời tối nên không biết ai, là ta hay địch nên càng hoảng, người run bần bật, khóc không ra tiếng được nữa theo phản xạ cô lùi lại, rồi bóng người đó nói nhanh:
- Anh đây, đứng dậy đi nhanh
Khi 2 anh em chạy về đến cổng trường thấy mọi người vẫn đứng đó nhao nhao đang xếp hàng điểm danh và lo lắng khi thiếu người, chị Linh đang đi đi lại lại đến phát khóc, hình ảnh đó trở thành một ký ức đẹp nhất với cô, về tình cảm của mọi người.
Sau đó không lâu anh ra trường,câu chuyện anh quay lại tìm cô hôm cũng chỉ còn là kỷ niệm giữa hai anh em, năm anh học lớp 12 thì gia đình xảy ra chuyện, bố mẹ anh đi đám cưới họ hàng bị tai nạn giao thông, mất luôn tại chỗ, cả ngành giáo dục huyện ngày ấy có kêu gọi giúp đỡ mỗi ngưòi ít nhất là ngày lương để giúp anh, anh về sống với bà nội và năm đó không thi đại học được, cô nghe mẹ kể anh vào Nam đi làm, cũng mất tin anh từ đó.
***
Khi học năm 2 đại học, cô giáo chủ nhiệm cũ ở trường mất, cô nghe tin mà rất buồn nhưng vì đang thi nên không về được, mãi 2 tháng sau mới về để đến viếng cô một mình, ký ức ngày xưa ùa về với người cô hiền lành, dịu dàng và thương học sinh hết mực, cứ ngồi đó trước bàn thờ nhỏ rất giản dị của cô, bỗng có tiếng loáng thoáng người đến viếng, lặng lẽ lùi ra, mắt sưng húp nên cô cúi gằm mặt xuống ra đứng bên cạnh, bỗng vị khách mới vào ôm chầm lấy cô, là đàn ông, người quen chắc, nhưng là ai?, nghe có giọt nước mắt rơi xuống tóc mình....Anh đây..Giọng quen quen
Là anh- người đã quay lại tìm cô ngày hôm đó, anh khác quá, già đi, đen lại nhưng cũng đúng thôi, ở trong hoàn cảnh đó nếu là cô chắc không thể nào trụ vững.
2 anh em quay về ngôi trường cũ, mấy năm qua đi mà khác quá, hôm đó là chủ nhật trong trường chẳng còn ai, chỉ có bác bảo vệ và vài em học sinh ở lại, cùng ngồi lại chiếc ghế đá, nơi có gốc cây xà cừ rất to, vỏ xù xì, cái dáng nghiêng nghiêng xiêu vẹo, cô đã từng lấy dao khắc tên mình trên đó, nhưng giờ lớn quá không biết ở chỗ nào nữa. Anh ngồi lặng thinh, đăm chiêu, có lẽ mỗi người đang tìm lại cho mình một vùng cảm xúc cũ ở nơi này, nơi cô và anh đã trải qua quãng thời gian đầy vui vẻ, khó khăn nhưng hạnh phúc bởi tình cảm mà tất cả mọi người dành cho nhau..
- Em biết gia đình anh có chuyện, anh vẫn ổn chứ?
- Anh ổn, còn em bây giờ sao rồi, vẫn hay mít ướt thế hả? - Anh vừa nói vừa nheo mắt chọc cô, anh cười cười nhưng nhìn vào mắt anh cô hiểu anh vẫn đau lòng lắm, cả ngày hôm đó họ ngồi lại trường, nói những câu chuyệ không đầu không cuối, nhắc về những kỷ niệm cũ khiến cả hai đều rưng rưng, chiều muộn chỉ kịp trao đổi số điện thoại.
Sau đó anh quay vào Nam tiếp tục làm việc, anh đã tự đi làm và thi đại học, và họ thường xuyên liên hệ qua điện thoại và chát yahoo, anh như một người anh trai, lúc nghiêm khắc, lúc lại chiều chuộng, lúc khó tính, nhưng đôi khi tâm lý, cô không giấu mong ước từ nhỏ là có một người anh trai để có thể được làm nũng, được bảo vệ, anh bảo – Gì chứ cái đó anh có thể làm được, thế là anh trở thành anh trai cô, khỏi nói là vui thế nào. Từ đó hầu như ngày nào hai anh em cũng nói chuyện, đủ mọi thứ nhưng chủ yếu là cô nói anh nghe, khi vui cô thao thao kể đến hết cả pin điện thoại, có chuyện buồn cô bắt anh phải làm mình vui, chỉ tội anh không biết làm như thế nào, lúc thì dỗ dành, rồi kể chuyện cười, lúc bí quá anh hát cho cô nghe, mỗi lúc như thế kiểu gì cũng cười vì anh hát rất tệ..Có lẽ trong cuộc sống của cô anh góp một phần không thể thiếu, cô thường hỏi.
- Sau này anh lấy vợ rồi có chiều nổi em thế này không?, nếu anh lấy vợ rồi có còn hát cho em nghe, kể chuyện cười cho em không? Anh bảo – Anh làm được mà, chỉ vậy thôi, lúc nào anh cũng kiên nhẫn ngồi nghe hết những gì cô nói rồi chốt lại được vài từ đại loại như thế. Mỗi lần gọi điện hay chát để nói chuyện với nhau câu đầu tiên bao giờ cũng là ..Anh ơi...balabala ..Và câu đầu tiên anh trả lời cô dù thế nào cũng là Anh đây, cô đã từng nhiều lần bật khóc khi anh cầm điện thoại, thậm chí có những hôm chỉ cần anh nói xong câu Anh đây thì cô tắt máy và đi ngủ, một cảm giác được che chở, được bảo vệ, bạn cô phán rằng "Mày may mắn có ông anh thế đấy, chả bù cho ông anh tao, chung bố mẹ sinh ra mà suốt ngày đấu khẩu nhau", ừ chắc là cô may mắn thật.
***
Năm thứ 3 sinh viên, cô bắt đầu biết yêu, anh ấy là người vui tính, nói nhiều và hài hước, bên cạnh anh ấy lúc nào cô cũng cười hết cơ, anh cũng rất lãng mạn, chính vì thế mà cô "chết" ngay màn tỏ tình của anh bên cây cầu với chong chóng... Cô khoe với anh về mối tình của mình, anh bảo - Ừ em gái anh phải vui và hạnh phúc nhé
- Thế bao giờ em có chị dâu?
- Em sẽ là người biết đầu tiên đấy tẹt ạ
- Xí, khéo mà bác ế chỏng chơ ra đấy, em không biết phải có chị dâu nhanh cho em có đồng minh
- Không ai chịu nổi tẹt bằng anh đâu, lúc đó đừng kêu nhé!!!
Rồi thời gian trôi đi đến ngày chuẩn bị cho ngày thi tốt nghiệp, bận việc học, việc lớp, chuyện riêng nữa những cuộc điện thoại giữa 2 anh em thưa dần, anh luôn cập nhật những thông tin của cô qua con bạn thân ở cùng phòng, thi thoảng học muộn cô lại nhắn cho anh cái tin hỏi thăm bơ vơ chỏng chơ lúc 1h sáng, để rồi hôm sau nghe anh trách thức muộn không tốt, chuyện tình yêu có lúc giận hờn, lúc mệt mỏi cô lại lôi anh ra để anh phải nghe, để anh làm cô cười, có những hôm thức cả đêm vì giận nhau, lại thêm chứng mất ngủ, anh cũng thức trọn đêm " hầu chuyện" .
Chỉ còn hơn 2 tháng nữa là thi tốt nghiệp, cô xếp lịch học hành ôn tập cho đàng hoàng, nhưng rồi mọi thứ không như ý muốn, cô chia tay người yêu sau hơn 1 năm gắn bó, có lẽ do nhiều lý do đã tích tụ lại, đến một thời điểm nó đã bung ra, đến mức kiên quyết chỉ sau một sự việc xảy ra tuy nhỏ, chỉ một vụ va chạm nhẹ cũng đủ xe ngã và cô bị đau ở chân, các hành xử của anh chạm đến lòng tự ái cao ngút trời của cô, phải mất gần 1 phút để có thể định thần lại, anh xuýt xoa, tiếc cái vết trầy xước ở chiếc xe mới đắt tiền hơn cả vết thương đang chảy máu ở chân cô, từ giây phút ấy, tim cô quặn thắt và đau đớn, ánh mắt nhìn tò mò của người đi đường, người tức giận bàn tán có, người nhìn cô với ánh mắt thương hại, bỗng nhiên cô trở thành một cô bé đáng thương trên đường, đó là giây phút đầu tiên trong cuộc đời mình mà cô không khóc nổi như mọi khi, mắt ráo hoảnh mà tim như có người đang cầm kéo cắt vụ ra từng mảnh, vẫy vội chiếc taxi mới đến vội lê lên xe về thẳng trước sự bất ngờ của tất cả mọi người.
Con bạn vừa rửa và băng bó vết thương vừa hỏi liên tục về mọi chuyện, cô thậm chí còn không thể nói gì với nó được nữa, lầm lũi như một cái bóng, trấn an bạn và lên giường đi ngủ, cả đêm hôm ấy gối cô thẫm đẫm nước mắt
Sáng mai bị sốt cao, đầu nặng như đeo cả tấn đá, giọng khản đặc, toàn thân rã rời, cái chân giờ mới thấy đau thật thảm hại.
Anh gọi điện liên tục, cô trách con bạn sao nói cho anh biết, nó thề sống chết là chưa nói gì hết, anh bảo ngủ dậy tự nhiên thấy lo lắng bất an, nên gọi điện hỏi xem có ai bị làm sao không, cô bảo chị bị cảm nhẹ và khan cổ thôi, anh thở phào và dặn dò thuốc thang cho cẩn thận, anh cúp máy cô cầm mãi cái điện thoại mà đầu bên kia đã tút tút từ lúc nào, cứ thế, bất động. Bấm số gọi lại
- Anh ơi..
- Anh đây..
- Em đau
- Hả? em đau ở đâu?
- Ở trong tim, đau lắm
Im lặng một lúc
- Em khóc đi
- Em không khóc đâu
Tiếng cúp máy và thuê bao không liên lạc được nữa, ngay sang hôm đó cô bị bạn bè ép phải nhập viện vì sợ cái chân bị nhiễm trùng, chúng phân công nhau mang cơm đến và ở lại chăm sóc, bác sỹ bảo chân chỉ bị phần mềm không cần quá lo lắng, nhưng bị sốt cao nên tốt nhất là ở lại để theo dõi và điều trị.
Ngày thứ 2, bạn bè lên trường hết rồi, cô nằm thu lu trên giường, mắt nhìn vô định không có chút cảm xúc gì, mọi thứ trỗng rỗng, dù gì đây cũng là mối tình đầu của cô, đâu dễ mà quên nhanh được, mà quan trọng là sự thất vọng vô cùng về người cô đã yêu. Mê man trong suy nghĩ, không khóc mà nước mắt cứ đẫm hết gối rồi thiếp đi, cảm giác cái đầu nặng trĩu, chân tay bỗng nhẹ bẫng, đầu óc mơ màng...Cô sốt cao nhưng vẫn nge trong đầu tiếng lao xao của mọi người, tiếng dụng cụ lách cách, loảng xoảng, có người gọi cô, người ra vào tấp nập, bỗng cánh tay hơi nhói lên, chắc cô bị tiêm hay truyền gì đó, tất cả những gì diễn ra như trong mơ và rồi bỗng chốc cô chìm sâu vào giấc ngủ, không còn cảm nhận được gì nữa...
***
Mấy hôm nay không hiểu sao anh thấy trong lòng cứ chộn rộn, lo lắng, cảm giác đó khiến anh luôn giật mình trong những giấc ngủ, nó giống hệt như cái ngày định mệnh ấy, ngày bố mẹ anh mãi mãi ra đi, bỏ anh lại bơ vơ trong căn nhà thênh thang, lúc ấy anh mới chỉ là cậu bé chưa tròn 18 tuổi. Gọi điện về quê không có vấn đề gì, gọi cho em, em bảo chỉ sốt nhẹ thôi, anh bỗng thở phào mỉm cười vì nghĩ mình nhạy cảm quá chăng? Nhưng rồi em gọi lại, em bảo em đau, nhưng em không khóc ngay giây phút ấy anh biết giác quan của anh chưa bao giờ sai, soạn đồ, giao lại công việc trong vòng 20 phút, anh tức tốc bắt xe về bắc.
Bạn em ra đón và kể tóm tắt mọi chuyện mà cô ấy biết, anh dường như chẳng nghe được gì, bỗng nhiên thấy thật khó chịu, không ở một bộ phận nào mà toàn thân thể, có cái gì đó như đang gặm nhấm từng thớ thịt, cảm giác hối hận, cảm giác mất mát...tất cả khiến anh như muốn khụy xuống, khi nhìn nằm trên giường bệnh, mọi gắng gượng của anh chính thức sụp đổ, anh không thể che giấu cảm xúc của mình được nữa, anh đứng lặng nhìn em và khóc.
Thực ra chưa bao giờ anh muốn làm anh trai em cả, từ giây phút nhìn thấy em bên bàn thờ cô giáo, anh đã biết mình yêu em mất rồi, nhưng anh sợ em không nghĩ thế, nên chỉ dám âm thầm đứng bên cạnh em, nhiều hôm em kể chuyện tình cảm với cậu ta anh như muốn phát điên, những lúc như vậy anh lại tìm cách để quên đi thứ tình cảm dành cho em, chỉ để lại ở mức như một anh trai như em muốn, anh thật ngu ngốc nhỉ?... Không biết em có nghe được những lời anh ấy nói hay không nhưng có một điều chắc chắn từ hôm nay anh sẽ không cho phép ai có thể làm tổn thương em lần nữa, kể cả anh.
Ngoài kia trời đang dần chuyển mùa, dòng xe cộ vẫn hối hả ngoài đường, người đi kẻ đến, không biết trong những dòng xe hối hả đó có ai gặp được ai, ai lạc mất ai. Anh thấy mình may mắn khi còn kịp giữ được em...
Phạm Hoa