Gửi bài:

Một câu xin lỗi cho người

(truyenngan.com.vn - Tham gia viết bài cho tập truyện ngắn "Tháng năm không ở lại")

Tôi bắt gặp ánh mắt anh nhìn tôi một thoáng rồi quay đi. Tia nhìn đầy đau đớn. Tôi chợt nhận ra mình vừa phạm một sai lầm không thể thứ tha.Tôi biết tôi vừa cứa vào tim anh một vết dao tàn ác.

***

Nhà anh và tôi có chung bức vách. Dãy phố chợ một tầng lầu thiết kế mặt tiền gần giống như nhau. Hàng hiên tầng triệt liên thông, còn bancon lầu, chỉ cách nhau một hàng rào thấp.

Anh lớn hơn tôi ba tuổi, nhưng có vẻ rất già dặn, điềm đạm như một ông già. Hai gia đình là hàng xóm rất thân, và anh với tôi chơi đùa với nhau từ nhỏ. Nói là cùng nhau chơi đùa, nhưng thật ra chỉ có tôi thường thích trêu đùa, vòi vĩnh, còn anh luôn chiều chuộng tôi...vô điều kiện.

mot-cau-xin-loi-cho-nguoi

 

Học chưa hết lớp 12, ba anh đột ngột qua đời, anh phải bỏ học để giúp mẹ tiếp tục quản lý công việc kinh doanh của gia đình. Lúc ấy tôi cũng vừa chuyển trường lên tỉnh học, nên anh và tôi không còn gặp nhau mỗi ngày. Thỉnh thoảng mỗi lần tôi về thăm nhà, thì anh sang chơi, nói chuyện với các em tôi nhiều hơn với tôi, đôi mắt anh nhìn tôi như ngày một lạ đi, nhưng nó vẫn mang theo sự ấm áp ngọt ngào đến khó tả, khiến tôi đôi lúc phải lãng tránh tia nhìn ấy. Khi tôi thi tú tài 1, tú tài 2, thì anh là người đầu tiên thông báo kết quả cho gia đình và chiều hôm ấy sẽ là buổi cơm thân mật anh mừng tôi thi đậu.

Tôi vẫn nhớ buổi sáng sau một tuần có kết quả thi tú tài 2, mẹ anh gọi tôi sang nhà anh. Bà mở hai tủ lớn chứa đầy vải đẹp, bảo tôi chọn bao nhiêu tùy thích. Nhưng tôi không dám nhận, ép mãi không được, bà lại cho tôi xem bao nhiêu là nữ trang từ kim cương đến hồng ngọc và nói:

- Đây là nữ trang bác dành cho con dâu. Con có thích không?

Tôi ấp úng:

- Dạ nữ trang bác dành cho con dâu bác, thì con đâu dám nói là thích hay không.

- Vậy con làm con dâu bác đi, có được không?

Tôi...hoảng hốt:

- Con không dám đâu. Con không biết...

Và tôi vội chào bác, gần như bỏ chạy về nhà.

Những ngày sau đó, tôi hơi dè dặt với anh, nhưng anh vẫn như không có gì thay đổi, vẫn cười nói vui vẽ với tôi và các em tôi, thỉnh thoảng vẫn mời tôi và một số bạn quen thân đến nhà anh "liên hoan nhỏ". Tôi cũng quên dần lời "đề nghị" của mẹ anh, và cũng bớt giữ khoảng cách e dè giữa anh và tôi.

Suốt những ngày hè năm ấy, tôi tất bật lo cho chuyện chọn trường học tiếp, nên cũng ít gặp anh. Mãi đến lúc gần vào năm học mới, anh mời tôi và nhóm bạn thân đến nhà anh tham gia tiệc...chia tay để tôi lên Sàigòn học. Chưa bao giờ chúng tôi được phép uống rượu trong các buổi ăn, nhưng hôm đó, anh nhất định khui bia. Đám bạn reo hò hưởng ứng, còn tôi uống chưa được nửa ly đã nghe đầu óc quay cuồng. Người ta nói "rượu vào, lời ra " thật đúng. Đám bạn có thêm hơi men tha hồ tán phiếm, với đủ mọi đề tài. Ngược lại, tôi trở nên ít nói hơn. Thấy tôi cứ yên lặng, một bạn đập tay tôi nói như châm chọc:

- Xin thông báo năm sau Thắng cưới vợ, cô dâu ở Chợ Lách. Tôi không hiểu sao các bạn nữ quận mình không giữ được đám thanh niên, cứ để các cô gái ở xa "cướp" hết ?

Không kịp suy nghĩ, tôi đốp chát trả lời:

- Chứ không phải muốn cưới mà...người ta không đồng ý?

Cả phòng nhao nhao:

- Chứ không phải làm cao...coi chừng "ế "!

Tôi bắt gặp ánh mắt anh nhìn tôi một thoáng rồi quay đi. Tia nhìn đầy đau đớn. Tôi chợt nhận ra mình vừa phạm một sai lầm không thể thứ tha. Tôi biết tôi vừa cứa vào tim anh một vết dao tàn ác.

Đêm ấy, bancon nhà anh đèn thắp sáng suốt đêm, hắt lên cái bóng lặng lẽ của chàng trai hàng xóm. Tôi nằm trong phòng mình, nghe nỗi ân hận xâu xé cả trái tim, nhưng tôi không dám mở cửa bước ra, dù chỉ để nói với anh một lời xin lỗi. Tôi biết làm gì để anh không bị tổn thương đây? Tôi đau đớn nhận ra ý nghĩa tiệc chia tay chiều hôm ấy mà anh dành cho tôi bằng cả tấm lòng yêu thương và trân trọng. Còn tôi đã hất tung tất cả bằng thái độ đầy cao ngạo, dù rất vô tình.

Ngày tháng dần trôi, tôi không biết anh có còn nhớ đến tiệc chia tay năm ấy và sự tổn thương mà tôi đã vô tình đem đến cho anh? Nhưng mỗi lần gặp anh, tôi đều thầm thì trong lòng mình một câu – "xin lỗi ".

Thái Thi Kim Lập

Ngày đăng: 04/10/2016
Người đăng: Phương Vũ
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Gia vị người Thái Tây Bắc
thời gian luôn là như vậy
 

Thời gian quá chậm đối với những người phải chờ đợi, quá nhanh đối với những người đang sợ hãi, quá dài đối với những người đang buồn rầu, quá ngắn đối với những người đang vui...


Hẹn gặp lại em - Septiny

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage