Níu giữ những sắc màu bay đi
(truyenngan.com.vn - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại")
Em không thể lơ lửng như quả bóng mãi thế được. Em đã cố rất nhiều, gắng rất nhiều để chạm tới lòng anh, nhưng em kiệt sức rồi...
Em phải rơi xuống đất thôi...
1.
- Đồ uống của quý khách đây ạ.
My bưng khay đựng hai tách mocha đá tới cho khách, khẽ cúi người chào rồi quay lưng lại, vừa đi vừa xoa mạnh lòng bàn tay. Những ngày gần đây, thời tiết đột ngột chuyển lạnh, vậy mà chẳng hiểu tại sao, đã 11 rưỡi rồi mà quán cà phê của My vẫn còn khách lui tới.
- Tao cũng muốn được đi chơi như họ. Sao chúng mình phải khổ thế mày nhỉ?
Thư đứng bên cạnh, ánh mắt dõi theo nhóm bạn ba người đang bước từng bước lên cầu thang gỗ. Đến khi bóng dáng họ khuất dần qua tấm sàn tầng ba, Thư mới cúi đầu tỉ mẩn đếm lại số tiền thu được trong ngày. Giai điệu du dương của "The Christmas Song" vang lên trong không gian tĩnh lặng. Ánh đèn vàng ấm áp phản chiếu lên những chiếc cốc treo ngược như những vầng hào quang tí hon. My bước ra khỏi quầy, tiến tới tấm cửa kính lớn trước mặt, giơ tay cậy cậy những mảng sơn trang trí còn đang dính chặt trên đó.
- Ngày nào cũng nhìn thế gian rồi than vãn với bản thân rằng, "Tại sao mình lại phải như thế này? Tại sao mình lại không được như thế kia?" trong khi đã biết thừa câu trả lời, chính là thói làm nũng với đời của con người. Lạm dụng thói này quá cũng không tốt đâu.
Thư nhún vai, khẽ bĩu môi. Nhìn bạn mình vẫn cặm cụi cậy từng mảng sơn trên kính, lau lau phủi phủi, miệng buông ra một câu rất "chẳng liên quan" rồi chẳng thèm ngoảnh mặt lại nhìn mình lấy một cái, Thư chỉ biết thở dài rồi đếm lại xấp tiền trên tay. My và Thư là hai cô gái kì quặc. Vốn đang có công ăn việc làm ổn định, họ không chịu yên vị hưởng thụ mà hò nhau mở thêm một quán cà phê nằm đối diện với một con phố lớn. Những lúc rảnh rang, My và Thư lại tới quán, phục vụ bưng bê như những nhân viên bình thường. Đôi khi Thư thấy, mình và My đúng là những kẻ dở hơi. Họ mua việc vào người chẳng phải để kiếm tiền mà để "kiếm thêm những nỗi buồn dư lắng vốn không có khoảng trống". Buồn cũng là một nhu cầu thiết yếu làm trọn vẹn cảm xúc mà, cứ cố vui mãi sao đặng.
My hà hơi lên tấm kính, dùng móng tay khẽ gẩy lớp sơn mỏng lên. Ngoài đường vắng tanh, chỉ có anh bảo vệ của quán đang ngồi ở bên kia đường, run run bên cạnh vài chiếc xe của khách, làn khói thuốc mờ mờ, trăng trắng như bọc sương bao quanh gương mặt sạm vuông của anh.
Rồi My vô thức đưa mắt vọng lên mớ dây điện chẳng chịt phía trên đầu anh bảo vệ.
Ngừng động tác.
My lặng im, đôi mắt dừng lại ở một quả bóng tròn bị mắc kẹt trên dây điện.
Quả bóng ấy vẫn còn ở đó.
Tay cầm giẻ kì thật mạnh, thật nhanh trên nền kính mờ đục vì hơi nước, đôi môi My khẽ mím lại. Chuông tin nhắn vang lên, My chẳng buồn lôi ra mà vẫn tiếp tục công việc của mình.
Bên kia mặt kính, gió đông đang khò khè rít từng hơi mạnh.
Muộn lắm rồi, phải khẩn trương lên thôi.
2.
- My này.
- Hả?
- Liệu có phải tao quá nhỏ nhen và hèn mọn không?
- Là sao, tao không hiểu?
- Tao đi ghen tị với bạn thân nhất của mình, liệu tao có phải đang quá nhỏ nhen không?
- Mày thử nói xem?
- Có nhiều lúc tao trộm nghĩ, nếu như anh ấy biết tình cảm của tao trước khi gặp Vy, liệu anh ấy có yêu tao không? Tao đã nghĩ rất nhiều, đã cho rằng mình hẳn phải có một vị trí nào đó trong tim anh ý, chỉ là tao chậm chân thôi. Tao đã cho mình cái quyền ngộ nhận đầy ấu trĩ ấy. Để rồi, cái bức tường niềm tin tao chồng bằng gạch vụn đó, lại đổ sầm xuống, làm tao mỏi nhừ, làm tao xây xước và tê dại mày ạ... Tao nhầm, mày ạ... 7 năm qua, tao vẫn luôn nhầm, mày ạ...
Thư say.
Cô ấy say, vậy mà hai hốc mắt vẫn khô đặc, tựa như đã cạn ráo nước mắt từ lâu. Dù cho trong lòng chất chứa bao tâm sự, Thư cũng không bao giờ, hoặc ít nhất, là chưa bao giờ khóc trước mặt My. Đối với Thư, vị đắng của tình trộn lẫn với vị cay của hơi men chỉ là một trải nghiệm mà ai cũng nên có một lần ở đời.
- Trông cái Vy hạnh phúc lắm mày ạ. Còn tao, tao thấy tao hèn lắm mày ạ. Tao vừa cảm thấy vui cho nó, vừa cảm thấy ghen tị với nó, ghen tới mức ứa nước mắt. Ha ha... Quái lạ, cuộc đời này quái lạ quá...
My thở dài. Cô nắm chặt lấy tay Thư mà lòng không khỏi nhói đau. Thư vẫn tiếp tục nói những điều chẳng đầu, chẳng cuối bằng cái giọng khản đặc, nghẹn bứ nước mắt nơi cuống họng.
- Họ sắp đính hôn rồi.
Thư khẽ cười, đôi mắt dán chặt vào tấm bảng "Close" trước mắt. Cô quen anh, thích anh từ những năm đầu cấp 3, cho đến tận hôm nay, mối tình đơn phương này cũng đã gần 7 năm rồi. Thư thấy đèn đường ngoài kia như nhòe đi, hòa trộn thành bức tranh sặc sỡ với những mảng màu ấm áp, lung linh. Những quả bóng ánh sáng, chen chúc nhau chật chội, thả lềnh bềnh, lơ đãng giữa thinh không quện mùi gió lạnh. Đông đúc đấy, mà sao vẫn lẻ loi vậy... Ấm ám đấy, mà sao vẫn giá buốt vậy... Yêu thương đấy, mà sao vẫn đau đớn vậy...
Rồi Thư đột nhiên bật cười, tiếng cười hòa vào tiếng nấc. Cô đưa tay lên gãi những vệt dài trên má do nước mắt qua đi để lại.
Lòng My rối bời, chỉ biết quay đi chỗ khác. Cô hít mạnh một hơi, rồi nhắm chặt mắt trong chốc lát. Làm như vậy, có thể nước sẽ không chảy xuống.
- Mày là người bình thường, không phải thánh nữ, đừng giày vò bản thân mãi thế. Chẳng ai cấm cũng như phán xét được mày vì trong chốc lát đã ghen tị với hạnh phúc của cái Vy cả, miễn là mọi thứ đều nằm trong giới hạn của nó. Ganh ghét ư? Đó dẫu chăng cũng chỉ là biểu hiện cho quyền mưu cầu hạnh phúc cá nhân của riêng mỗi người thôi. Ngộ nhận ư? Đó cũng chỉ là một cách mày đặt cược niềm tin thôi. Miễn là mày không hành động ngu xuẩn, còn mọi chuyện đều có cách an bài của riêng nó rồi.
Thư lặng im. Đoạn, cô phá lên cười, đấm nhẹ vào lưng My.
- Nếu không cố với tới, làm sao biết được khoảng cách là bao xa. Nếu không cố chạm tới, làm sao biết được mình đang lơ lửng nơi đâu. Mày cũng đâu có sung sướng hơn tao. Nếu muốn sống mà không bị dày vò, mày nên làm chuyện này càng sớm càng tốt...
Thư khịt mũi, dựa đầu vào vai My. Trong lòng My khẽ nhói lên một tiếng, đôi mắt cô theo thói quen, ngước lên ngóng vọng qua ô cửa kính còn đang vương vấn sương đêm.
My nhìn quả bóng màu xanh mắc kẹt trên dây điện, rồi quay lại tới bạn mình, kẻ trông có vẻ đang ngắc ngoải vì rượu, nói năng không đi theo trật tự logic nhưng thực ra lại khá tỉnh táo.
- Chuyện gì?
- Gỡ quả bóng ấy xuống. Nó đang dần thoát khí rồi.
3.
Đêm nay em không ngủ được.
Cái Thư say lắm anh ạ.
Lần đầu tiên, em thấy nó vừa khóc, vừa cười, vừa nói những lời trẻ con, vừa buông ra những lời triết lí. Nó vẫn luôn là đứa cứng rắn và quyết đoán, nhưng trong chuyện tình cảm, nó chỉ như con búp bê bột gạo thôi, cái mà chúng mình vẫn cùng nhau làm ngày xưa ý anh, đấm phát là biến dạng, ha ha.
Chúng em có thể ganh đua nhau trong mọi việc, nhưng trong tình yêu, cả em và Thư đều có chung một điểm xuất phát, chẳng ai cao, cũng chẳng ai thấp. Nó thầm yêu Nam, nhưng nó dốt quá, không chịu bày tỏ tình cảm sớm, để lão ấy đi yêu người khác. Giờ nó vật vờ như hồn ma vậy, đi không thấy tiếng, thở không thấy hơi.
...
Vũ này, anh có biết, quả bóng em tặng cho anh vào ngày anh thất tình có ý nghĩa gì không?
Mười lăm năm trước, có người đã tặng cho em một quả bóng bay và nói với em rằng, "đừng khóc, đừng khóc, vẫn còn có anh thương My cơ mà, anh sẽ bảo vệ My, sẽ không để đứa nào chế giễu My là đứa không cha nữa".
Anh biết không, người ấy là tuổi thơ của em, là niềm vui của em, là hạnh phúc của em, là quãng trưởng thành của em. Anh biết không, người ấy dịu dàng đến vậy, ấm áp đến vậy, một kẻ yếu đuối như em làm sao có thể không thích người ấy chứ.
Em vẫn luôn tin rằng, quả bóng bay người ấy tặng em năm đó, thực sự chứa đựng những yêu thương, những quan tâm của người ấy tới em.
Thế là em đã đơn phương yêu người ấy mười năm rồi.
Vào năm người ấy thất tình lần thứ nhất, em tặng người ấy một quả bóng bay. Người ấy gạt đi, nói rằng, người ấy không phải trẻ con, tặng một quả bóng có phải là quá ấu trĩ và vô nghĩa không. Quả bóng chưa chạm tay người ấy, và tình cảm của em cũng chưa với tới tim người ấy. Người ấy bỏ đi, em đứng đó một mình, bần thần, lạc lõng. Rồi em buông tay, quả bóng bay lên trời, mất hút giữa những tầng mây.
Vào năm người ấy thất tình lần thứ hai, em tặng người ấy một quả bóng bay. Người ấy nhìn em, lặng thinh. Cho đến khi cánh tay em đã dần cảm giác thấy sự trơ trọi khi cứ mãi hướng về phía trước, thì cuối cùng, người ấy cũng vươn tay ra, nhận lấy quả bóng.
Thế rồi, người ấy thả lỏng sợi dây, và quả bóng lại một lần nữa bay lên trời.
Em đã suy nghĩ rất nhiều về điều này. Ngay cả khi nhìn thấy quả bóng mắc kẹt giữa đám dây điện đối diện quán cà phê, em vẫn không khỏi bồi hồi và băn khoăn về tình cảm của mình.
Ban đầu em nghĩ, có thể đây là một tín hiệu tốt.
Nhưng rồi một ngày, hai ngày, ba ngày... trôi qua...
Em để mặc quả bóng như vậy, ngày nào cũng ngước lên nhìn, và tiếp tục đếm thêm một ngày, hai ngày, ba ngày...
Nhưng anh biết không?
Quả bóng bắt đầu mất khí, vì nó không thể lơ lửng mãi trên trời được. Nó đang yếu dần, lụi tàn dần. Ngày hôm qua, em đã nhờ người gỡ quả bóng ra khỏi đám dây điện. Em không thể để nó lủng lẳng, phất phơ mãi như thế được, vì đến cả làm một vật trang trí, nó cũng chẳng thể, thì em còn lí do gì để giữ lại?
Nhìn cái Thư say đến độ "chết y như ngủ", em mới nhận ra rằng, em đã thích anh quá lâu. Sau chừng ấy năm, chẳng lẽ chưa một lần nào anh lờ mờ nhận ra tình cảm của em sao? Là anh không hiểu, hay không muốn hiểu...
Em không thể lơ lửng như quả bóng mãi thế được. Em đã cố rất nhiều, gắng rất nhiều để chạm tới lòng anh, nhưng em kiệt sức rồi...
Em phải rơi xuống đất thôi...
Và vì em chẳng có cơ hội hay lí do để giãi bày thật lòng trước anh, và vì em chỉ dũng cảm nhất khi đối diện với chính mình, và vì em cần tìm lấy một lối thoát cho con tim...
Ngày mai, mọi chuyện sẽ quay về với quỹ đạo của nó.
Nhất định đấy... :)
4.
"Cũng muộn rồi đấy, em tan ca rồi thì về trước đi Thảo. Để chị đóng cửa cho."
"Vậy em về trước ạ. Chị cũng về sớm chị nha. Em chào chị."
Tiếng cửa đóng, dù rất khẽ, nhưng cũng đủ khuấy lên trong không gian tĩnh mịch của quán vắng một tiếng dài não nề.
My tiến tới góc phòng, cài lại chốt cửa sổ. Ngoài kia, mưa lâm thâm. Trời lạnh, và gió buốt đang nhởn nha qua từng khe cửa, vòng đôi tay êm ả ôm lấy mái tóc My.
"Khéo hôm sau phải bít luôn cái cửa này vào quá."
My khẽ nói, rồi bật cười thành tiếng vì độ dở hơi của mình. Theo thói quen, cô khẽ đưa mắt nhìn về hướng quen thuộc của mình.
Cô đã từng lau tấm kính ấy sáng bong kin kít chỉ để được đứng đó lâu thêm một lúc nữa.
Cô đã từng ngăn không cho nhân viên gỡ quả bóng bị mắc kẹt ấy xuống, chỉ để được ngắm và củng cố hy vọng lâu thêm một chút nữa.
Cô đã từng gửi yêu thương vào trong một quả bóng, để niềm tin của mình nán lại lâu thêm một chút nữa.
Nhưng rồi, quả bóng ấy vẫn luôn luôn tuột khỏi tầm với.
Dẫu sao cũng chỉ là quả bóng bay thôi mà...
Quả bóng...
Bóng bay...
Khoan đã!
My giật mình, lập tức kéo chốt, mở tung cửa.
Ngay khi ánh mắt hạ thấp xuống gốc cây nơi vỉa hè phía dưới, My cảm thấy sống mũi mình có chút cay cay. Trái tim cô dường như bị bóp nghẹt, khí quản cô dường như bị thắt chặt...
Mưa nhẹ thôi, nhưng lạnh và run lắm.
Gió dịu thôi, nhưng sắc và buốt lắm.
Anh đứng đó, nở nụ cười rạng rỡ khi trông thấy khuôn mặt mếu máo của em bên ô cửa sổ.
Anh đứng đó, trùm bóng bay rực rỡ ủ ấm cả vùng trời héo hon, bạc sẫm.
Anh đứng đó. Anh đợi em.
"Anh xin lỗi." - Anh cất giọng trầm khàn - "Anh đã đến rồi đây."
Minh Minh