Tóc ngắn, vai gầy
(truyenngan.com.vn - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay mình bất chấp hết yêu nhau đi")
Tình yêu là một thứ kì lạ, nó khiến một kẻ ngốc nghếch càng trở nên ngốc nghếch hơn.
***
"Nếu có một ngày anh chợt quên em mất rồi
Là ngày gió ngừng trôi."
("Ngày gió ngừng trôi " – Bùi Bích Phương )
Một ngày gió nổi.
Quán cà phê quen, một mình. Mái tóc ấy đã dài quá vai, đôi vai ấy gầy hơn xưa nhiều lắm, những ngón tay thon dài, xanh xao đan vào nhau một cách máy móc. Đôi mắt mỏng manh hướng nhẹ sang phía bên kia đường, nơi ấy từng có một người nói với Vai Gầy rằng: "Đừng đợi anh."
Đừng đợi anh. Đừng đợi một người không cần em.
Hai năm trước.
Vai Gầy cầm theo tờ giấy hẹn phỏng vấn xin việc chạy thục mạng đến một công ty quảng cáo có tiếng. Công việc trông bọn trẻ ở cô nhi viện kéo dài hơn cô nghĩ. Ma bắt cô đi. Muộn giờ hẹn tới gần một tiếng đồng hồ thì dù đối phương có dễ tính tới mức nào cô cũng thấy tương lai mình đang tối dần dần rồi.
Loanh quanh một hồi tìm đúng phòng phỏng vấn tuyển nhân viên đồ họa, Vai Gầy túm lấy tay một cô nàng váy ngắn, đôi chân dài chông chênh trên một đôi cao gót màu vàng chanh.
- Xin lỗi, chị cho em hỏi ai là người chịu trách nhiệm phỏng vấn nhân viên đồ họa ngày hôm nay vậy ạ?
- Hình như giờ phỏng vấn đã kết thúc rồi thì phải. – Váy Ngắn liếc nhìn Vai Gầy rất không thiện chí. Đâu ra cái kiểu đi thử việc trễ cả tiếng đồng hồ như vậy cơ chứ?
Nhìn ra ánh mắt săm soi của Váy Ngắn dừng trên bộ yếm bò của mình, Vai Gầy kéo kéo lại dây áo, hì hì cười.
Cô nàng được dẫn vào phòng của Trưởng Phòng. Sau tiếng gõ cửa là một giọng nam trầm thấp:
- Vào đi.
Vì hôm nay những người tới phỏng vấn vào vị trí thiết kế không một ai phù hợp với yêu cầu của Trưởng Phòng nên coi như Ông Trời vẫn còn ưu ái nhân vật nữ của chúng ta lắm. Vai Gầy khẽ thở hắt, ưỡn ngực, ngẩng cao đầu bước qua Váy Ngắn để bước tới trước bàn làm việc của một người đàn ông mặc chiếc áo Sơmi Đen. Tiếng đóng cửa vừa vang lên, Vai Gầy lập tức mở miệng:
- Chào anh, em là...
Người đối diện liền ngẩng đầu nhìn Vai Gầy. Đôi mắt với đuôi mắt dài nhìn cô dửng dưng, khóe mắt ánh lên một tia cười như có như không. Thôi xong rồi, tia cười ấy cứ thế chạy thẳng vào tim cô, từng tầng, từng tầng mà không hỏi qua xem cô có cho phép hay không.
Một ngày nắng hanh, Sơmi Đen đã xuất hiện.
Trong cuộc phỏng vấn, Sơmi Đen chỉ hỏi Vai Gầy đúng một câu:
- Em thấy gì khi bước chân vào đây?
Mọi sự chuẩn bị gần như trôi sạch, trước khi cô kịp suy nghĩ, một câu nói đã được thốt ra:
- Hình như có một nụ cười trong đáy mắt anh!
Môi Son nói rằng Ông Trời là một lão già ngớ ngẩn khi lúc nào cũng mắt nhắm mắt mở sắp đặt số phận cho Vai Gầy. Với Môi Son, Vai Gầy là con bé lẩn thẩn nhất cô từng kết bạn, lại còn là bạn thân. Vì Chúa, cuộc đời cô cũng có lúc lẩn thẩn như vậy. Vai Gầy sống vô lo vô nghĩ, thơ thẩn giữa cái xã hội bon chen, toan tính đến nghẹt thở này. Cơ mà có lẽ Ông Trời đã trót mê mẩn cái kiểu ngẩn ngẩn ngơ ngơ ấy nên luôn bắt thằng cha Số Phận mỉm cười với cô nàng. Và Vai Gầy được nhận vào làm việc.
Những ngày say nắng của đứa trẻ 24 tuổi.
Dáng người Vai Gầy không phải Gầy mà là cực kì gầy. Cô nàng có dáng vẻ loắt choắt của một đứa học sinh cấp ba, cộng thêm cách ăn mặcdowr đời, màu mè hoa lá hẹ và mái tóc cắt ngắn nhuộm vàng loe hoe, chưa từng có ai nghĩ rằng cô đã bước qua cái sinh nhật lần thứ 24 của mình. Nhờ có dáng người quá bé nhỏ, mỗi buổi sáng Vai Gầy mới có thể chen chân vào chiếc cầu thang máy đông như xe bus giờ tan tầm của công ty với một hy vọng rằng mình được đứng cạnh "người đàn ông có tia cười trong mắt" lúc nào cũng đứng phía trong cùng kia. Chiếc thang máy rú lên tiếng còi chết tiệt báo quá tải, mọi người đổ dồn ánh mắt vào dáng người bé tí vừa chui vào cuối cùng. Nguyên lí của việc đi thang máy công cộng: Đứa vào cuối cùng sẽ là đứa bị đào thải đầu tiên. Vai Gầy hậm hực, cô nặng chưa tới 43kg, làm sao có thể làm cái tủ kim loại này quá tải được cơ chứ? L Cúi gằm mặt nhìn hai mũi giày của chính mình cọ cọ vào nhau trông dáng vẻ rất tội. Thở hắt ra, thôi được rồi, chị đây sẽ đi cầu thang bộ, hãy cứ coi như chị đây tặng cho mấy người cái phước được đứng trong cái tủ sắt thừa thịt thiếu Oxy ấy đi. Sự ấm ức chưa kịp nguôi ngoai thì một giọng nam trầm thấp quen thuộc cất lên:
- Khoan đã. – Vài giây sau là tiếng thang máy hoạt động.
Một bóng áo đen lướt qua cô nàng. Là Sơmi Đen. Anh nhìn Vai Gầy, đáy mắt lại ánh lên tia cười ẩn hiện: "Cô bé này đúng là rất quen mắt..."
Mỗi ngày, từ chỗ làm việc của Vai Gầy, nhìn thẳng lên là tấm kính trong suốt ngăn cách phòng Trưởng Phòng với các nhân viên. Thi thoảng ánh mắt cô sẽ đụng phải ánh mắt anh, cô lập tức trốn tránh. Sơmi Đen sẽ dừng lại một chút, thú vị nhìn dáng vẻ luống cuống giả vờ làm một việc gì đó khi bị bắt quả tang nhìn trộm sếp của cô nàng.
Sơmi Đen cũng biết mỗi ngày cô bé Tóc Ngắn Vai Gầy nọ đều cố gắng đợi anh ở cửa thang máy, anh cũng biết mỗi giờ ăn trưa cô đều ở lại cùng anh, anh cũng biết cô bé ấy còn làm những việc ngốc nghếch hơn thế để được nhìn thấy anh – dù chỉ một chút.
Vốn dĩ nên nói: Tình yêu là một thứ kì lạ, nó khiến một kẻ ngốc nghếch càng trở nên ngốc nghếch hơn.
Một ngày đổ mưa.
"Nếu có một ngày anh chợt quên em mất rồi, là ngày gió ngừng trôi..."
Vai Gầy ngồi ở lan can ngoài cửa công ty, hai tay chống lên thành kim loại, hai chân đung đưa trong không trung. Đôi giày màu hồng chấm bi lấm tấm vài giọt nước mưa, mái tóc vàng loe xoe cũng bị nước mưa làm ướt một mảng, hai vai áo dính chặt vào đôi vai mỏng. Mọi người đã về được một lúc nhưng Vai Gầy vẫn ngồi lại đây, vì anh ấy vẫn chưa về. Cô nàng ngồi đung đưa trong mưa, lẩm nhẩm một bài hát quen, ôi, cái sự yêu đời khiến người ta ghen tị kinh khủng.
Sơmi Đen bước ra đến cửa, cô nhóc con ngồi trên lan can quay lại nhìn anh, nụ cười của cô vẫn đượm ngọt trên môi. Nó như ngàn tia nắng xuyên qua làn mưa tới thẳng đáy mắt anh. Cô nàng khịt khịt mũi nhảy xuống, chạy lại phía anh:
- Trưởng phòng, em quên ô rồi!
Cô nhóc này. Anh vừa thấy cô từ chối vài đồng nghiệp rủ cô về chung ô, vậy mà bây giờ dám mặt dầy ra đòi chung ô với anh.
Anh chẳng nói chẳng rằng, bung ô đi qua cô. Mặt Vai Gầy xịu xuống như đứa trẻ không được cho kẹo. Đi được vài bước, anh ngoảnh lại:
- Không về sao?
Về chứ, phải về chứ. Con đường về mưa tuôn xối xả, bàn tay nhỏ chạm khẽ vạt áo anh. Một bên vai anh ướt sũng, chiếc ô nghiêng nghiêng về phía cái đầu vàng hoe loe xoe lắc lư bên cạnh. Đôi giày hồng chấm bi bước đều bước với đôi giày da đen trên hàng gạch ướt nước mưa. À, trời mưa mà giàn hoa giấy bên đường vẫn tươi xinh thế!
Một ngày giọt nắng vàng ươm.
Vai Gầy gõ gõ vào tấm cửa kính xe của Sơmi Đen. Tấm kính vừa hạ xuống, đập vào đáy mắt anh lại là nụ cười tươi hơn cái nắng ngoài kia.
- Trưởng phòng, em trễ xe bus rồi!
Sơmi Đen nheo mắt, từ bao giờ anh lại phải lo cho những thiếu hụt trong cuộc sống của cô nhóc này vậy? Cô nàng như một chú mèo nhỏ chạy lẽo đẽo theo anh nhưng chỉ dám chạm nhẹ vạt áo anh như trong chiều mưa hôm trước.
- Trưởng phòng, máy tính em bị điên rồi!
- Trưởng phòng, em mất chìa khóa ngăn kéo rồi!
- Trưởng phòng, em còn chưa ăn sáng!
- Trưởng phòng, bla bla bla ... !
...
- Trưởng phòng, em thích anh mất rồi!
Em thích anh mất rồi, em thích anh từ lúc nhìn thấy tia cười đáy mắt anh, càng thích hơn cái cảm giác chạm nhẹ vạt áo anh. Tính em hay quên, hay làm mất đồ, thật hay khi anh lại có thể giúp em bù đắp những điều ấy. Vậy, anh sẽ đặt em vào tia cười trong mắt chứ?
Sơmi Đen xoa nhẹ mái tóc ngắn bị gió thổi tung của Vai Gầy, câu nói của cô vẫn ngắn gọn như thế, vẫn mang tính chất tự sự hơn là yêu cầu nhưng chắc anh biết cô đã phải rút bao nhiêu can đảm mới có thể nói với anh: Em thích anh mất rồi.
Một ngày trời âm u.
Vai Gầy nói với Môi Son rằng Sơmi Đen chỉ xoa đầu cô như thế rồi bỏ đi. Anh có ý gì thế? Anh muốn nói cô còn quấ trẻ con ư?
- Tao cũng không biết cái tuổi của mày bị mày quăng đi tận đâu nữa. Mày định trẻ con mãi như này hả cưng?
- Chỉ những đứa già đời thích bôi son đỏ choe choét như mày mới thấy tao trẻ con L
Hừm, trẻ con cũng có quyền được thích anh chứ.
Những ngày muốn hy vọng.
Chỉ có trẻ con mới thích dán những tờ giấy nhắn nhỏ xíu màu vàng vào cốc cà phê giấy rồi đặt lên bàn làm việc của anh.
Chỉ có trẻ con mới viết những nét chữ tròn xoe: "Em thích anh mất rồi!" lên những tờ giấy nhắn vàng vàng nho nhỏ ấy gửi riêng anh.
Nhưng anh vẫn vậy, vẫn cười với cô bằng ánh mắt, vẫn nhẹ nhàng "giúp đỡ" cô, và vẫn coi như những tờ giấy kia chưa từng xuất hiện.
Can đảm để hỏi anh rằng: "Anh có thích em không?" cô không có. Can đảm để vượt qua cái chạm hờ vạt áo cô càng không có. Cô chỉ có một can đảm duy nhất, đã bày ra rồi, anh không vứt đi nhưng cũng chẳng tiếp nhận. Những ngày này dài ra đằng đẵng với những hy vọng chẳng thấy điểm dừng.
Một ngày tưởng chừng hy vọng đã được đáp trả.
Làm thêm, cái công việc tỉ người ghét, mình cô thích. Vì Sơmi Đen nói sẽ đưa cô về nếu quá muộn.
Giờ về cũng không hẳn quá muộn nhưng Vai Gầy vẫn được anh hộ tống về tận nhà.
Trên xe, Vai Gầy ngả đầu vào ghế, chăm chú nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của anh. Cái mũi cao với đôi môi mỏng kia, đến bao giờ mới chịu là của riêng cô thế? Kéo cửa kính xuống, Vai Gầy thò hẳn đầu ra ngoài, ánh đèn đường đượm vàng nhuộm màu mắt cô cũng vàng. Gió thổi ngược mái tóc ngắn như muốn cuốn bay những hy vọng vốn dĩ quá mỏng manh đang níu lại trên từng suy nghĩ của Vai Gầy.
Sơmi Đen kéo đầu Vai Gầy vào trong, ấn cho cửa kính đóng lại, chỉ buông một câu:
- Nguy hiểm đấy.
"... Có buồn không anh, vì em đã yêu dại khờ. Có buồn không anh, vì em ước mơ quá nhiều..."
Câu hát vừa rơi ra khỏi viền môi Vai Gầy, cô thấy chiếc xe đột nhiên dừng lại, một cánh tay mạnh mẽ kéo cô lại gần, ý thức cuối cùng tan biến khi mảnh môi mỏng kia chạm vào viền môi cong cong của cô.
Đêm nay, có vẻ như hy vọng cũng được đáp trả thật ngọt ngào.
Những ngày ngọt hơn viên kẹo đường.
Vai Gầy thích cảm giác anh ôm trọn cô vào lòng rồi khẽ lẩm bẩm sao vai cô gầy thế. Cô thích anh vần vò mái tóc ngắn rồi nói cô hãy nuôi tóc dài đi.
- Tại sao?
- Sẽ có cảm giác em lớn hơn một chút.
Cô lè lưỡi. Dài gì chứ. Ngắn như này không phải rất đáng yêu sao?
Chuyện cô ở bên anh, anh nói không muốn mọi người biết. Vai Gầy biết anh lo lắng mọi người sẽ dị nghị sau lưng cô. Mọi người trong công ty cũng đoán ra được Vai Gầy thích Sơmi Đen đến mức nào. Họ thường nhìn cô với ánh mắt ái ngại, đôi khi pha chút thương hại. Mọi người chắc thương cảm cho đứa con gái thích lẽo đẽo theo một người lạnh lùng như anh. Nếu họ biết anh cho phép cô ở bên anh như này chắc họ rớt hết hàm xuống đất mất.
Vai Gầy thích được trốn vào phòng làm việc của anh lúc mọi người đi ăn trưa, khẽ ôm sau lưng anh, hít hà mùi bạc hà đặc trưng chỉ riêng mình anh có.
Những ngày này với cô ngọt ngào hơn viên kẹo bọc đường, vì anh là viên kẹo bạc hà nhân đường của riêng cô rồi J
Vai Gầy ôm chặt eo anh, hít thật sâu mùi bạc hà của anh, nói thật khẽ:
- Yêu anh.
Sơmi Đen chỉ nhẹ đỡ tay sau gáy cô, đặt lên trán cô một nụ hôn như có như không.
Đến bây giờ cô cũng biết một điều, anh chưa bao giờ nói yêu cô. Những thứ anh trao chỉ là những nụ hôn, những quan tâm, nhưng quan trọng là những nụ cười nơi đáy mắt. Cô tự nhủ với mình rằng, chỉ bấy nhiêu với cô cũng là quá đủ rồi.
Sơmi Đen rất bận rộn. Anh thường bỏ rơi Vai Gầy với những kế hoạch, những dự án. Cô không trách anh. Chỉ ngồi một chỗ nhìn anh bận rộn thôi cô cũng thấy ngọt ngào lắm rồi. Một kẻ ngớ ngẩn như Vai Gầy khi yêu, chỉ cần anh ho một tiếng cô cũng thấy cuộc đời này tỏa nắng lung linh.
Hôm nay cũng vậy. Sơmi Đen hẹn sẽ tới ăn tối cùng Vai Gầy nhưng rồi lại lỡ hẹn. Anh nói cần đi ăn với khách hàng. Cô chỉ bĩu môi một chút, dọn dẹp một chút những thứ mình đã bày biện ra, cũng chẳng nhiều nhặn gì, chỉ có mấy món ăn, những cây nến vàng, lọ hoa cắm dở với bộ váy xinh đẹp cùng chai nước hoa nồng nàn thôi. Cô ôm một bụng hờn dỗi trèo lên giường. Khi cơn ngủ vừa nhẹ nhàng tới thì nhạc chuông cô cài cho riêng anh vang lên:
- Em ngủ rồi sao?
- Em vừa mới nằm. Anh về chưa?
- Em đếm tới 10 rồi ra mở cửa nhé.
Anh cúp máy. Vai gầy ngẩn ngơ rồi đứng dậy, vơ chiếc áo sơmi lớn khoác tạm bên ngoài bộ đồ ngủ ngăn cũn cỡn rồi ra mở cửa.
Sơmi Đen đã đứng bên ngoài từ lúc nào. Trông anh có vẻ khá mệt mỏi. Cô khẽ kéo tay anh, xót xa chạm vào má anh lạnh buốt. Anh đưa tay kéo cô vào vòng ôm của mình và hạ môi xuống. Vai Gầy khéo léo dùng tay đẩy cánh cửa chính khép lại.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, bên cạnh đã không còn ai. Vai Gầy ngồi dậy, khoác chiếc áo sơmi đen của anh rồi đi ra phòng khách. Anh đang nói chuyện điện thoại với ai đó. Tiếng nói rất khẽ như sợ cô tỉnh giấc. Cô nhón chân đi tới, ôm chầm lấy anh từ phía sau, hít hà mùi hương bạc hà của riêng anh. Anh giật mình, cúp điện thoại, quay lại ôm cô vào lòng.
- Ai gọi đó anh? – Cô cảm thấy anh có chút kì lạ.
- Em đoán thử xem. – Anh bật cười: - Bé con ưa tò mò.
Anh không nói, cô cũng không hỏi. Có những chuyện làm ăn của anh mà cô nghĩ mình không nên tham dự vào.
Thời gian về sau những cuộc điện thoại anh không muốn nói trước mặt cô ngày càng nhiều. Dù không nói ra nhưng trong lòng cô vẫn dấy lên cảm giác khó chịu.
Mãi cho tới một ngày. Ngày trời nổi cơn giông.
Ngày bão về.
Mưa to như thể chưa bao giờ được mưa. Ông Trời trút xuống cửa kính bên bàn làm việc của Vai Gầy những hạt nươc to như mảnh thiên thạch vỡ. Đoán không chừng vài phút nữa đống "thiên thạch" ấy sẽ làm nứt toác cửa kính ra mà đập vào mặt cô mất. Chẳng thà cô chịu để cho chúng đập nát cô đi, vì bây giờ trái tim cô cũng đủ ránh rưới rồi.
Khi Vai Gầy lê lết được cái thân mình mỏng manh như hạc đến công ty cũng đã ướt lướt thướt như chuột lột rồi. Vừa lầm bầm nguyền rủa cái xe oto đi sát vỉa hè hắt nước lên quần áo mình, Vai Gầy vừa run rẩy lập cập ngồi xuống ghế. Trên bàn xuất hiện một tấm thiệp màu đỏ - Thiệp Mời Cưới. Của anh. Của Sơmi Đen của cô.
Tên Cô Dâu dĩ nhiên không phải Vai Gầy. Cô với anh mới chỉ không liên lạc một ngày mà anh đã tổ chức đám cưới với người con gái khác? Hôm nay là đầu đông rồi, không phải ngày Cá tháng Tư. Vậy cái thứ trên bàn cô là cái gì vậy?
Cô Dâu bước ra từ cửa phòng của Sơmi Đen. Chị ấy đẹp lắm, tóc đen dài, khuôn mặt trái xoan với đôi môi mọng, đuôi mắt dài. Cô Dâu và anh yêu nhau 3 năm rồi. Cô gái đẹp kiêu sa ấy xa anh một thời gian để đi du học. Bây giờ chị ấy đã trở về. Chị ấy trở về, cướp tất cả mọi thứ trên tay Vai Gầy. Người đàn ông của cô sau một đêm cũng nghiễm nhiên trở thành của chị ấy. Vai Gầy biến thành kẻ thứ ba chen chân vào câu chuyện tình yêu của họ.
Kẻ thứ ba cầm trên tay tấm thiệp cưới của anh, nước mắt khó nhọc dằn vặt nhau nơi mi mắt. Anh thậm chí còn không quay mặt về phía này. Cô đường hoàng trở thành một con ngu trong chính tình cảm của mình. Cơn lạnh chạy dọc từ gót chân lên tới đỉnh đầu. Cô tuột tay làm rơi tấm thiệp xuống đất, trái tim cô cũng rơi theo, tiếng nó vỡ ra loảng xoảng lẫn vào tiếng mưa. Anh ngó lơ. Anh không nghe thấy. Anh cố tình không nghe thấy. Cúi xuống nhặt tấm thiệp, mảnh vỡ của trái tim cứa vào từng mạch máu, đau rát.
Cơn giông ấy vẫn còn kéo dài.
Trời vẫn mưa như trút nước, Vai Gầy lang thang ngoài đường. Đêm càng lúc càng sâu, mưa càng lúc càng lạnh. Cô bước đi như một con ngớ ngẩn. Mái tóc ngắn rối tới thảm hại, đôi vai gầy tới đáng thương. Một đứa trẻ nếu không yêu sẽ rất vô tư, nếu yêu sẽ rất chân thành, nếu bị tình yêu dối lừa sẽ rất đớn đau.
Một bàn tay mạnh mẽ kéo cô ngược lại. Cô nhận ra vòng tay này, vòng tay ngàn lần cô muốn giữ, yêu thương nhiều tới dại điên. Anh đã tìm cô cả ngày tối. Anh nhìn thấy những giọt nước mắt quằn quại trong những mảnh vỡ nơi trái tim cô. Anh nghe thấy tiếng rơi vỡ đến chói tai trong lồng ngực đang thổn thức.
"Dẫu biết bên nhau là mình đang dối lừa, vẫn mãi yêu người thiết tha. Hãy giữ cho nhau một nụ hôn cuối cùng, với trái tim đắm say.
Ước muốn bên nhau cùng về nơi cuối trời, dẫu ước mơ chỉ thế thôi..."
- Anh xin lỗi.
Cô túm lấy cổ áo anh, cô hôn anh trong cơn mưa tầm tã, đôi vai gầy trong cánh tay anh khẽ run rẩy. Giữa môi hôn anh thấy mặn chát. Là nước mắt cô pha với nước mưa, là cánh tay gầy bám chặt lấy tay áo anh như thể sợ anh sẽ tan biến trong cơn mưa ấy.
Cô mấp máy môi giữa muôn vàn giọt nước mắt, giữa khoảng cách tưởng chừng rất gần của hai đôi môi mà hóa ra lại xa đến vời vợi:
- Em có thể không? Có thể làm kẻ thứ ba cướp anh từ chị ấy không?
Thực ra cô muốn hỏi: "Trong tim anh đã từng có lúc nào có em không?"
- Em chỉ cần được nhìn thấy anh mỗi ngày thôi. Cho phép em ở bên anh, làm kẻ thứ ba cũng được, làm kẻ không ai biết đến cũng được.
Thực ra cô muốn nói: "Em cần anh, cần đến vô vàn."
Làm ơn, cho cô được đóng vai phản diện trong cuộc đời anh, một lần thôi.
- Anh không xứng đáng.
Không phải anh không xứng đáng mà là anh không cần em.
Một mối tình không đầu không cuối. Mối tình chẳng thể gọi là tình yêu như một thú vui trong cuộc đời anh và là một nỗi đau trong cuộc đời cô.
Anh đến bên cô và rời xa cô rất nhanh. Nhanh tới mức một cơn gió thoảng qua đã không còn thấy bóng dáng anh bên cuộc đời cô nữa.
Ngu ngốc yêu anh trong dối lừa. Ngu ngốc yêu anh nhiều hơn cần thiết. Ngu ngốc yêu anh bằng ánh cười nơi đầu mày cuối mắt. Để đến lúc nó trôi đi cô không kịp giữ.
Anh đi, đi về phía không có đôi vai gầy, mái tóc ngắn.
"Tôi hay đánh mất đồ.
Mất ví,
Mất tiền,
Mất chứng minh thư.
Và mất cả một người chưa từng có,
Mất cả tuổi xanh khờ dại một mình yêu.
Có những thứ đôi lần quên nên mất.
Chỉ riêng anh giữ mà vẫn rời tay.
Thoắt một chớp mắt,
Đồng hồ lệch giây,
Là trái tim ôm cả đời rạn nứt.
...
Tôi hay đánh mất đồ.
Mất hết thân mình,
mất cả đời xanh."
- Đừng đợi anh.
Đừng đợi một người không cần em.
Gần hai năm qua, từ ngày Sơmi Đen và Cô Dâu dắt tay nhau rời đi khỏi nơi chứa đựng những kỉ niệm chỉ thuộc về anh và Vai Gầy. Cô chẳng thể giữ nổi đôi chân anh vì vốn dĩ cô không phải người đủ quan trọng với anh.
Mái tóc ngắn đã được nhuộm đen, dài quá vai. Đôi vai gầy khẽ co lại trong những ngày đầu đông. Một đông nữa sau ngày mất đi anh.
Vai Gầy đang ngồi trong một quán cà phê đối diện với đài phun nước ngày anh "chia tay" cô. Người hẹn cô ra đây ngày hôm nay là một người cô ngàn lần không thể nghĩ tới: Cô Dâu.
Chị ấy vẫn thế. Vẫn đẹp và đằm thắm. Chị mỉm cười với cô. Chị cười hiền lắm. Chị hiền nên anh yêu, anh cưới. Thật muốn hỏi chị về anh nhưng can đảm không có đủ cho cô mở lời. Chị đẩy về phía cô một chiếc hộp giấy và một phong thư. Chị nói:
- Anh ấy và tôi yêu nhau 3 năm nhưng chúng tôi đã chia tay từ trước khi tôi lên đường đi du học. Chúng tôi vẫn liên lạc với nhau như những người bạn. Sau đó một thời gian anh ấy phát hiện ra mình bị ung thư máu. Bác sĩ nói anh ấy không có nhiều thời gian. Đó cũng là lúc cô xuất hiện. Anh ấy nhờ tôi chuyện thiệp cưới và rời ra nước ngoài. Sau khi rời đi 6 tháng thì anh ấy...
Câu nói bỏ lửng như cơn gió thoảng qua tai Vai Gầy, tách cà phê rơi tuột xuống đất, tiếng vỡ một lần nữa như cứa đứt tâm can cô. Nỗi đau còn lại gì khi nó xuất hiện lần thứ hai?
Cầm chiếc hộp giấy đổ ra là 88 tờ giấy vàng ghi ba chữ Em Thích Anh và 103 tờ giấy ghi hai chữ Yêu Anh. Là nét chữ tròn xoe của cô. Là những ngây ngô khờ dại những ngày đầu yêu anh. Là những mảnh ghép trái tim cô mà anh vẫn nâng niu bấy lâu nay. Là những đớn đau tới quằn quại mà cô không thể nói ra bằng lời hay nước mắt.
Lại một mình cô thẩn thơ giữa dòng người vội vã, ngược xuôi.
"Nợ nhau tình yêu nhưng vẫn rời xa
Dõi theo dù ngược lối, dù đôi chân em mệt mỏi
Dõi theo anh, từng bước đi cho quên dần lối..."
Cùng một người, cùng một tình yêu, anh lại rời bỏ cô lần thứ hai. Lần này anh dập tắt mọi hy vọng vốn mỏng hơn sợi chỉ trong cả trái tim và lý trí của cô.
Nỗi đau kéo dài hơn nỗi buồn. Kéo xuống tận từng ngóc ngách, từng mạch máu, từng tri giác của cô.
Mái tóc ngắn lửng lơ bay bay trong gió, đôi vai gầy thôi run rẩy. Cô bước từng bước lên lan can sân thượng của một tòa nhà cao ốc. Từ nơi cao ngất này cô nghĩ mình có thể chạm tới anh, chạm tới nỗi đau khắc sâu trong nỗi nhớ nơi tâm can mình. Liệu anh có phải là một ngôi sao nào đó trên kia? Đôi mắt cô ngây dại, nụ cười cô ngớ ngẩn, cô đưa tay với mãi ngôi sao trên cao ấy. Với mãi, với mãi, cho đến lúc bàn chân cô trượt khỏi lan can, rơi xuống.
Trên môi cô vẫn hiện hữu một nụ cười ngọt như nắng giữa đêm đông. Cô thấy anh rồi, cô có thể ở bên anh một lần nữa rồi.
"Cô bé của anh.
Lúc em đọc được những dòng chữ này là lúc anh đang ở ngay bên cạnh em, chỉ là em không nhìn thấy thôi, nhưng em sẽ cảm nhận được. Vậy nên, em đừng khóc.
Xin lỗi em vì biết bản thân mình không thể ở bên em nhưng lại ôm ấp tình yêu của em.
Ngày đầu gặp em không phải lúc chúng ta ở công ty. Anh nhớ một cô bé tóc ngắn, dáng người bé nhỏ ngày nào cũng chạy tới giúp việc ở cô nhi viện gần nơi anh tới khám bệnh. Anh từng nhớ nhung nụ cười ngọt hơn nắng của một cô bé anh chưa từng biết tên, đoán chừng cô bé ấy mới 19, đôi mươi.
Cho tới ngày gặp em ở buổi phỏng vấn xin việc, anh nghĩ, có lẽ em là món quà cuối cùng Ông Trời tặng cho cuộc đời anh.
Những ngày bên em là những ngày anh rất hạnh phúc.
Bên em, điều duy nhất anh hối tiếc là không thể làm cho thời gian dừng lại.
Em từng hỏi anh có thể để em làm kẻ thứ ba cướp anh về bên em hay không? Không cần thiết, vì anh luôn ở bên em, sẽ mãi bên em. Trong trái tim em. Cho tới lúc em không cần nữa, anh sẽ rời đi.
Cô bé, những ngày này em có còn khóc vì anh nữa không hay đã cất anh ở đâu đó xa xôi rồi?
Anh thật sự rất nhớ em, cô bé.
Anh xin lỗi khi không thể bảo vệ em dù chính anh cũng mong muốn điều ấy tới vạn lần.
Đừng đợi anh, cô bé. Cất anh đi, cất kĩ vào. Dành trái tim và nụ cười của em cho người có thể ở bên và bảo vệ em suốt đời.
Cuối cùng, Vai Gầy của anh: Anh yêu em!"
Uyên Nguyễn