Trò đùa trẻ con
(truyenngan.com.vn - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau đi")
Và rồi, y như phim, anh cúi xuống, hôn cô.
***
Nắng tháng 5, nắng Sài Gòn, đã bắt đầu cau có và gay gắt.
Mới bước chân sang ngày đầu tiên của tháng 5, cũng chẳng có gì thay đổi nhiều so với tháng 4, cây vẫn xanh và trời vẫn trong vắt. Có chăng, thì là hoa phượng đã thắm hơn, ve có vẻ kêu nhiều hơn.
Chủ nhật, theo thói quen, hai người ra country house ngồi, nhâm nhi café, thậm chí cứ thế mà ngồi hết sáng.
Không gian lãng mạn. Thời tiết cũng có vẻ rất biết phối hợp. Nắng nhẹ, gió cũng nhẹ... Nhìn từ đằng xa, thực sự là 1 khung cảnh lãng mạn, một đôi tình nhân hạnh phúc. Cứ ngồi nhìn nhau, ánh mắt trong sáng...
"upa, em nghĩ, nên kết thúc được rồi."
Hai tay vân vê gấu áo, cô cúi gằm mặt, như đang nhận lỗi với người lớn.
Anh nhìn cô chằm chằm, không nói gì.
Mọi người trong quán không hẹn mà gặp, đưa ánh mắt về "đôi tình nhân", như cảm thấy có luồng không khí quỷ dị. Rồi họ lại băn khoăn.... Chà, không biết có phải tình nhân thật không nữa, không khí này thật giống như là em gái đang nhận lỗi với anh trai vậy. Nhưng rồi, người ta lại khẳng định, à, đó là đôi tình nhân thật đấy, chắc giận giỗi gì nhau thôi.
Vì sao ư.
Vì, anh chàng kia đã đẩy ghế đứng dậy, bước hai bước đến trước mặt cô bé đó.
Và rồi, y như phim, anh cúi xuống, hôn cô.
.....
***
Tháng 3 vừa đi qua, học sinh cuối cấp bắt đầu chạy nhanh hơn trong guồng quay học tập. Hồ sơ đã nộp, đã bắt đầu thấy sức nóng của kì thi quan trọng nhất cuộc đời con người.
Thế mà, có một cô nhóc vẫn thảnh thơi chơi bời, lúc thì mè nheo anh trai đi ăn uống, lúc thì bám gót đám bạn anh đi tụ tập. Vẫn cứ mơ mơ mộng mộng, bình chân như vại, và bày đủ thứ trò cho các ông anh đau đầu.
"Học không lo học, suốt ngày chúi mũi vào mấy cái tiểu thuyết tình yêu với phim Hàn. Năm nay không đỗ đại học, anh cho em về với bố mẹ đấy, không nuôi con heo lười là em nữa đâu."
Nghiêng đầu nhìn người anh trai ruột mà tính cách trái ngược mình, Thiên An cười nhe cái răng khểnh : "trừ khi anh hai muốn bị tố cáo là vẫn chưa có người yêu. Chị dâu hôm trước chụp ảnh với anh để gửi cho bố mẹ là giả."
"em...."
Lè lưỡi trêu anh trai, cô phủi mông đứng dậy, chạy ra hiên lấy báo.
Ồn ào một lúc, anh còn tưởng cô em gái quý hóa lại gây sự gì với con mèo nhà hàng xóm, thì Huy cùng An vào nhà.
Cô nhóc đi sau, mặt ỉu xìu, cái vẻ thách thức vừa 3p trước bay đi đâu mất.
Ngồi ngoan ngoãn trong góc nhà, An để mặc anh hai cùng anh "hai phẩy"bàn công chuyện. Cũng chẳng thèm phản ứng gì khi anh hai phàn nàn việc cô lười học.
Đang im lìm gặm nhấm cái sự "bất thường"một mình, cô giật mình khi có bóng đen bao trùm lên cả người mình. Huy cười hiền, kêu cô đi country house với anh không.
Chẳng rõ là mình gật hay lắc, cô cứ ngốc hồ đồ mà để "anh hai phẩy"của cô dắt đi ra khỏi nhà.
***
Từ nhỏ cô nhóc đã quen được chiều chuộng, quen sống tự do tự tại, không theo khuôn khổ gì cả. Theo anh trai vào Sài Gòn sống, cũng chưa hề có lần nào khóc nhè mè nheo đòi về ngoài Bắc với bố mẹ.
Cá tính như con trai, thật chẳng hợp với cái tên.
Vẫn tự hào là không gì bào mòn được niềm đam mê của mình, thế mà hôm nay, cô nhóc bị đả kích lớn.
Ngồi trong quán café, Huy chẳng hỏi han gì, cũng không có cố gợi chuyện để cô nói ra lí do đeo cái bộ mặt đưa đám vào cái ngày cô thích nhất trong năm.
Đột nhiên...
"Upa, em buồn quá."
Từng tờ giấy ăn trong hộp bị rút ra, xoắn lại không thương tiếc bởi bàn tay mũm mĩm.
"Sao mà buồn".
Không ngẩng đầu ra khỏi tờ báo kinh tế mới nhất, anh hỏi lại vẻ là không mấy quan tâm... thực ra, cũng đang căng tai ra nghe.
"Hic...... người ta chê chuyện em viết không có cảm xúc thật"
...
"Upaaaaaaa.... anh giúp em 1 việc được không ???"
Ôm chầm lấy cánh tay anh, cô giở thói nũng nịu.
Giật nảy mình, quay sang nhìn cô em gái của bạn thân, mà cũng như em gái mình : "Em lại định làm gì ?"
"Upa, anh với em hẹn hò đi".
.........
Cười xòa, đưa tay xoa đầu cô, tiện thể vò cho đám tóc mai xù hết cả lên. Anh đặt báo xuống : "anh không có thời gian chơi với em đâu, còn phải đi làm. "
Anh đứng dậy, toan bỏ đi, cô kêu ầm lên : "anh không giúp em, em sẽ mách anh hai việc anh đã làm với cái máy tính yêu quý của anh ấy"
Đứng sững. Huy lại ngơ người trước sự uy hiếp của con mèo nhỏ này.
Khoanh tay trước ngực, tiểu ma nữ hằm hè : "anh biết anh hai em yêu máy tính hơn yêu người rồi đó..."
"Nhưng mà anh giúp em thế nào đây, cái gì mà hẹn hò... thôi, anh trai đi làm lấy tiền đưa em gái đi vi vu lấy cảm hứng viết là được ha. Mà em sắp thi rồi, không lo ôn thi mà suốt ngày viết lách thế..."
Cầm điện thoại.... "a lô, anh hai à... à, anh Huy bảo có chuyện thú tội.....um...um".
Bịt mồm con mèo lại cho khỏi kêu ngao ngao, Huy nhanh chóng giật lấy cái điện thoại, tắt đi. Anh lầm bầm, lại chịu thua nhóc con này.
Cô cười khoái chí.
"Anh đừng lo, nhanh nhất là 1 tuần, chậm nhất là 1 tháng thôi mà.... upaaaa, từ giờ anh là người yêu của em"
Bực không bực được, quát không quát được, cũng không thể nhận lời cái trò trẻ con này.... Rồi chợt, Huy nhớ ra.
"à, haha... em định lừa anh đúng không, hôm nay chưa câu được con cá nào hả. 1/4 tuyệt đối không thể tin bừa, đặc biệt là em, nhóc con."
Tức giận, khoanh tay, giậm chân huỳnh huỵch. Cô như đứa trẻ ... đi lừa người ta nhiều quá, giờ nói thật không ai tin.
"Em không lừa anh. Em thề, em đang vô cùng, vô vô cùng nghiêm túc."
"...."
"Anh im lìm gì vậy....à, anh chỉ là giúp em có cảm giác hẹn hò để em viết thôi mà, có phải là làm người yêu thật đâu. Anh hai sẽ không biết đâu, sẽ không có chuyện gì cả. Sau khi em viết xong, anh sẽ lại là anh hai phẩy mà..."
Ôm đầu, anh thực sự bị con mèo này kêu ngao ngao bên tai, đến loạn cả đầu rồi.
"Em... thật hết trò rồi à. Bộ em chưa yêu ai hết hả? Mà có bao nhiêu nhóc con bằng tuổi em, sao không giơ nanh vuốt ra vồ lấy 1 con chuột nào mà chơi, lấy anh ra làm chuột bạch. Anh..."
"ya ya ya... òa, anh hai phẩy không sợ em, cũng không sợ anh hai ăn thịt vì quấy cái máy tính yêu quý của ông ấy ha...."
Lại im lặng.
Cô tiếp tục công kích :
"upaaa à, đó là em tin anh mà. Anh xem, giờ xã hội đại loạn, em lại nhỏ nhoi yêu đuối như thế, nhỡ bị lừa bán đi thì sao. Em chả có thì giờ yêu đương với ai cả. Mà, bọn con trai bằng tuổi... em thực sự cảm thấy như là chị chúng nó. Thật quá trẻ con... túm lại, em sẽ không làm phiền anh mà. Xem nào....à, em cũng không biết bọn trẻ yêu nhau chúng nó đi đâu làm gì, thôi cứ như một số phim Hàn em thích đi, hehe..."
Sự phấn chấn của cô bị cắt đứt bởi tiếng than thấu trời của anh.
Chỉ có thể âm thầm khóc, thiên a, sao lại có thể tống xuống đất một con mèo thành tinh, quấy phá cuộc sống của các anh trai nó thế này.
...
Cứ thế, trò đùa trẻ con bắt đầu, từ ngày cá tháng tư.
Sau đó, là chuối ngày không biết là vui hay buồn, là phúc hay họa, nên cười hay nên khóc của Huy.
Đường đường là trưởng phòng kinh doanh của một công ty liên doanh với nước ngoài, đã qua cái tuổi có thể lê la quán vỉa hè, ăn hết quà vặt này đến món ăn khác, lại phải cúi đầu chịu thua một cô nhóc 18 tuổi, cùng cô lang thang mỗi tối.
Nhưng cũng phải cảm ơn cô nhóc, làm anh sống lại thời sinh viên. Lê la các quán cóc, ra công viên uống café bệt, đi hội chợ sinh viên...
10h tối ngày thứ 15 kệ từ hôm làm "người yêu"của cô nhóc, anh nghĩ thực sự không thể tiếp tục được nữa. Thiên Bình đã nghi ngờ việc "mờ ám"hai người đang giấu giếm. bạn bè thì thắc mắc, sao suốt ngày thấy đi với cô nhóc Thiên An này, bỏ cả vài bữa tụ tập ăn nhậu cùng anh em...
Đang tính xem nên chấm dứt chuyện này thế nào, thì cô gọi điện.
"upaaa, anh ra nhà thờ Đức Bà đi"
"em lại định làm gì thế, có biết mấy giờ rồi không."
"người yêu à, em đang ở đó, anh ra điiiii màaaaaaa "
Lại thế nữa, lại giở cái giọng "dụ dỗ"ra. Anh già thật rồi sao, cứ nghe cái giọng thánh thót ngân dài này, lại muốn bất chấp mọi việc mà chạy ngay đến... không, lần này không được nhường nhịn, An An của anh bị chiều quá thành hư rồi.
"anh không đến đâu, em về nhà đi, Bình lại chẳng chạy nhặng lên đi tìm em rồi đấy. mấy tuổi rồi, còn bày trò trẻ con."
Cúp máy. Anh ngồi thừ người trên ghế. Rồi lại hoang mang không hiểu mình vừa làm gì.
Kim đồng hồ quay tròn...quay tròn. Đầu anh cũng đang xoay mòng mòng. "Muộn như thế còn ra đường, thật đáng đánh đòn... mà con bé làm gì ở đó không biết... không biết về nhà chưa..."
Anh gọi cho Bình.
3 phút sau, đã có người đến giày không kịp đeo, quần áo không kịp thay, phóng xe ra khỏi nhà.
Sài Gòn về đêm, vẫn ồn ào náo nhiệt, còn sôi động hơn ban ngày.
Nhà thờ Đức Bà, âm nhạc rộn ràng. Từng vòng tròn người quây quanh một ban nhạc đường phố nào đó. Tiếng đàn, tiếng hát, tiếng người nói xôn xao, tạo nên thứ âm thanh vui vẻ.
Nhưng trong con mắt và đôi tai của kẻ đang sốt ruột, thì đúng là cực hình.
Không nhìn thấy bóng dáng con mèo nhỏ đâu, anh cuống lên phóng xe quanh nhà thờ, rồi lại vứt xe đấy chạy bộ đi tìm.
Trong cả trăm người, tìm một người.
Trong bao đôi tình nhân ngồi trước cửa nhà thờ, tìm một con mèo đáng ghét hại anh đến tâm thần bất định.
Chạy lên bậc thang cao nhất, nhìn ra xung quanh, anh càng tìm càng sốt ruột.
"cãi nhau với Bình thì cũng không nên chạy ra đường thế chứ. Để anh bắt được em, sẽ cho lên chảo rán, biến thành con mèo quay đi....". đi đi lại lại, lẩm bẩm một mình, rồi ngồi phịch xuống bậc thềm.
"chú gì ơi, chú chắn hết tầm nhìn của cháu rồi"
Giọng nói trong trẻo mang cảm giác nghẹn nghẹn, như con mèo bị viêm họng.
Anh thở dài, quay lại. trong góc tối bên trái cửa nhà thờ, con mèo thành tinh đang ngồi thu lu như bị ai bắt nạt.
Tiến tới, ngồi xuống bên cạnh. Thật muốn la mắng om sòm một trận, nhưng nhìn những vệt nước còn chưa khô trên mặt cô nhóc, mọi bực dọc vì tự nhiên bay đâu mất.
Đưa tay xoa đầu cô nhóc, tiện thể vò cho đám tóc mai rối xù lên. Anh rất thích làm thế. Trông cô nhóc sẽ thật giống con mèo xù.
"nhóc con này, em làm bọn anh phát điên lên thật đấy. thằng Bình nó hiền như bụt vậy mà đánh được e một cái. Còn anh.... Aiz, mất hết hình tượng, đang đêm chạy ra đường như thằng điên. Vốn bình tĩnh như thế, cũng bị em làm cho rối tinh rối mù. Thật là... mấy quả tim già bọn anh không chịu được đâu. Có chuyện gì thì chạy đến nhà bạn, chửi rủa anh hai em một lát rồi về chứ..."
Tuôn một tràng... anh cũng không nghĩ có ngày lại ca thán như đàn bà thế này. Thật là, loạn hết cả lên mà.
Con mèo nhỏ vẫn im lìm.
Anh đành ngồi im.
"em thi biên kịch, anh hai không cho"
"..."
"em nói, em không thể giống anh hai, từ bỏ đam mê để học theo ngành bố mẹ định sẵn. sống như thế thật mệt mỏi. ... anh hai yếu đuối, đến cuối đời sẽ ngồi hối hận.."
Thở dài. Nói như cô nhóc, bị đánh là phải. gò má vẫn còn hơi sưng đỏ, Bình phải giận lắm mới ra tay tát cô em gái yêu của mình như thế.
"bố mẹ không đồng ý, em còn không thấy sao. Đằng này, anh hai cũng nói em mơ hão... thật là. Không ai tin em hết sao, em thực sự, thực sự muốn trở thành nhà văn, thành biên kịch mà."
Sụt sịt. lần đầu tiên anh thấy con mèo khóc.
"vậy.. em chỉ thi 1 trường thôi à?"
Đưa tay quẹt ngang quẹt dọc trên mặt, mèo kêu ngao ngao bằng giọng bị nghẹt mũi: "không, em thi 2 trường. thi đại học ngoại ngữ nữa."
"thế à. Học gì?"
"văn hóa và ngôn ngữ Hàn Quốc."
"ya, thực sự thích mấy tên diễn viên ca sĩ Hàn Quốc thế cơ à.", anh bắt chước cái giọng gào thét của cô.
"ye, maj-ayo....haha"
"vừa khóc vừa cười, đúng là đồ con mèo"
"em thi ở Hà Nội, sẽ về với bố mẹ. xa nhà lâu, cũng thấy nhớ. Hì hì"
"....."
Quay ra nhìn anh, cô lại phì cười.
"anh thực sự chạy ngay ra khỏi nhà, còn mặc nguyên quần ngố áo phông, đi tổ ong...haha, thật tội nghiệp cái xe máy của anh quá."
"hừ, còn bị gọi là chú. Lòng tốt bị xem thường thế đấy"
Cười khanh khách. Rồi, con mèo giơ hai tay vòng lấy ôm tay anh, cọ cọ đầu vào vai anh, kêu ngao ngao "upaaa, anh tốt nhất".
Có thứ gì ấm áp dâng đầy. anh im lìm, nghe tiếng tim đập "thình thình thình", mà chẳng rõ là tim ai.
"upa, đang nghĩ gì vậy"
"... anh nhớ tới con mèo ở nhà, nó cũng ôm chân anh và cọ đầu, y như em vừa làm..."
Sau đó, cửa chính nhà thờ om sòm tiếng mèo gào, tiếng đấm bụp bụp, tiếng cười khanh khách....
***
....
Đêm nhạc Hàn.
Cô gào hét, cô cháy hết mình với sức trẻ căng tràn trong lồng ngực.
Anh cứ phải canh chừng cô, canh cả xung quanh cô nữa, xem có tên nào trong lúc hỗn loạn mà lợi dụng móc túi hay làm bậy. Rồi cố chen lấn để mà giữ cho cô có một khoảng không gian nho nhỏ... đủ thở.
Vật vã 3 tiếng đồng hồ, anh cũng chờ được đến lúc kết thúc mà lôi cô "người yêu"về.
Cô thực sự biết cách làm mấy quả tim già khô cằn của bọn anh phải loạn lên chạy maratong. Nhưng sau đó lại ngoan ngoan "giở trò mèo"ra làm mềm lòng các anh.
Không hiểu nổi, Bình đồng ý cho cô nhóc viết lách, chạy lung tung, không cần luyện thi ở lò, lại còn cho đi xem đêm ca nhạc tiền triệu...mà anh chẳng hiểu bọn họ hát hò nhảy nhót cái gì.
"upaaa, hyun joong của em đẹp trai nhở"
"hừ, vâng, đẹp."
"upa, mặt anh có chữ này."
"chữ gì... mà sao em cứ 1 câu upa, 2 câu upa. Em không nhớ tên anh hả?"
Vừa đưa tay lau lau mặt, không hiểu sao lại có chữ trên mặt mình, vừa làu bàu với cô nhóc.
Cô tròn mắt, rồi cười khúc khích, "trên trán anh ghi rõ 1 chữ ghen to tướng kìa. Hahaha. Gia Huy upa, chỉ có anh em mới gọi như thế, là em quý anh nhất đó."
"thật à"
"jeongmallo"
"cái gì?"
"là thật đấy. ...ya, thói quen của em mất rồi. mian haeyo Gia Huy upa... òa, em nói tiếng Hàn hay thật ấy. sau này, nhất định em sẽ qua đó du học."
Lắc đầu bất lực. trẻ con bây giờ, hình như đứa nào cũng thế. "tiếng Việt hay mà, con mèo kêu ngao ngao bằng tiếng Việt anh còn hiểu được, em ngao ngao tiếng Hàn, anh lại tốn công nhớ phiên dịch."
"xì... có người yêu nào như anh không, cứ ném đá em hoài."
"...". Rốt cuộc, cô nhóc này muốn chơi trò trẻ con đến bao giờ.
"An An, hai tiếng người yêu không gọi bừa được đâu. Anh chịu đưa em đi chơi, muốn em vui vẻ, lang thang theo em khắp chỗ này hẻm kia, không phải là yêu em, mà do cái trò em bày ra. Em là em gái anh, nói như thế người ngoài nghe thấy chả tốt cho cả em lẫn anh."
"nhưng... đúng là đang làm người yêu mà... ay, thảo nào em vẫn chưa viết được. thực sự đúng là như anh trai với em gái đi chơi vậy, không có cảm giác gì cả"
"em còn muốn cảm giác cái gì nữa, không yêu nhau thì cảm với giác cái gì. Anh thấy, em viết về tình anh em đi, yêu với đương, khi nào biết thì hãy viết."
"... vậy, chúng ta yêu nhau là được mà."
Thở hắt. thật sự là, hết thuốc chữa rồi. sao có con người không suy nghĩ được quá 5 giây vậy chứ.
"em nghĩ yêu là trò chơi thật à. Thực sự nghĩ, chỉ cần đi chơi như người yêu, là thành yêu nhau à?"
"vâng, không phải sao?"
"em.... Rồi, cứ coi là có thể, vậy sau đó thế nào. Sau khi em viết được câu chuyện như ý rồi, sẽ thế nào nữa?"
Ngẩn ngơ ... được 5 giây, cô nhóc lại nói hùng hồn : "thì, lại quay về làm anh em thôi. Anh không hiểu à, nếu em nói chuyện này với một tên con trai bình thường, sẽ rất dễ bị lợi dụng aaa, rồi bị thịt lúc nào không biết. thế nên hai tuần trước em mới nhờ anh chứ, anh rất tốt, lại là coi em như em gái, em cũng coi anh như anh trai, sẽ chẳng có gì nguy hiểm cho em cả..."
"em bị điên à.... ừ, anh coi em như em gái, nhưng anh trai thì cũng là con trai. Em nghĩ mang anh ra làm trò đùa, làm vật thí nghiệm, làm cái khiên chắn gió cho em, rồi xong việc là quẳng đi à."
Giật mình. Gia Huy upa của cô đang to tiếng mắng cô. Lần đầu tiên bị anh mắng. dạo này, mọi người cũng nóng nảy như thời tiết ấy, cả ngày to tiếng với cô.
"taxi !!!"
Anh gọi xe kìa, để làm gì?. Anh mở cửa xe, cầm tay cô kéo lại rồi ấn vào trong.
"em về nhà đi, rồi tự suy nghĩ lại. trò đùa của em đến đây là kết thúc được rồi"
Rồi anh đi.
Cô vẫn cứ ngốc hồ đồ không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
***
12h trưa, đang nắng gay gắt, thì trời đổ cơn mưa. Cơn mưa đầu mùa, nhanh đến nhanh đi.
Anh vừa họp trực tuyến xong, bụng đói cồn cào. Đang tính nhờ thư kí đi mua cái bánh ăn tạm, thì thấy tiếng lao xao, rồi cửa mở.
"trưởng phòng, có người gặp anh. Cô bé nói không có hẹn trước, nhưng nói là em gái anh..."
"Gia Huy upa"
Không đợi thư kí nói xong, Thiên An chen ngang, nhảy vào phòng làm việc.
Anh giật mình. Đã vài ngày không gặp cô nhóc, cái giọng trong trẻo này,...anh thực sự có chút nhớ nhớ.
Nhìn lên, anh lại bị dọa cho hết hồn. con mèo nhỏ tóc mai bết lại, dính chặt vào mặt, cả người ướt sũng. Tay cầm cái túi to đùng, cũng ướt sũng.
"em làm gì vậy, ra ngoài không biết cầm ô theo, ướt hết như thế này... cô Tâm, cô lấy giúp tôi một cái khăn bông"
Anh tăng nhiệt độ của máy điều hòa để cô nhóc khỏi rét. Khăn bông được đem đến, lại ấn cô ngồi xuông ghế, tự tay lau tóc cho cô.
"ya, anh nhẹ tay thôi, muốn tóc em rụng hết à"
Cô nhóc giật khăn, lau qua loa rồi choàng lên người, toe toét cười. bỏ túi bóng ướt sũng, cô lôi ra một hộp đựng cơm to đùng.
Lần lượt đặt từng khay lên bàn, vừa xếp vừa nhanh nhảu nói : "em không giỏi nấu ăn. Đây là đồ ăn Hàn, nhưng là nguyên liệu Việt.... đây, là quà hối lộ của em. Xin lỗi Gia Huy upa."
Rồi lại như con mèo con, nhích dần, nhích dần lại gần chủ nhân, vươn "hai chân"ôm lấy tay anh, lắc lư lắc lư, cọ cọ đầu vào vai anh kêu ngao ngao "đừng giận An An nữa nhá. Nhá nhá nhá nhá nhá !!!!!"
.... Haiz, ai nói chỉ có hồ ly tinh biết dụ dỗ người. con mèo thành tinh này, cũng thật biết cách làm người khác mơ mơ hồ hồ .
Hậu quả của việc giữa trưa ra đường, dầm nắng rồi dầm mưa, mèo nhỏ của anh đã lăn đùng ra ốm.
Nằm trên giường, khăn ướt trên trán, lim dim ngủ. Lúc này, mèo nhỏ mới có vẻ giống cái tên của mình một chút. Nhìn qua, sẽ thấy như con mèo lười ngủ ngày, đáng yêu xinh xắn. Nhìn kĩ một chút, lại thấy có cảm giác bình an.
Trên bàn, la liệt những giấy. Đều là bản nháp cô viết.
Đọc qua, anh không khỏi phì cười. Cô nhóc này, thực sự chưa biết yêu đương gì, dám viết gì mà tình yêu khắc cốt ghi tâm. Đúng là đọc nhiều tiểu thuyết quá, bị loạn thật rồi.
Con mèo cựa mình, tròn mắt nhìn anh.
Anh hai đi công tác, anh hai phẩy chăm sóc cô, cũng là chuyện thường rồi. Nhưng mà, chưa có lần nào mở mắt ra là nhìn thấy mặt cả. Lần này, lại còn ngồi trực nữa.
"... oa, upa, trông anh hôm nay rất giống mĩ nam aa"
Đặt tay lên trán cô, anh lẩm bẩm. "chà, sốt cao đến ngu người đi rồi".
Đem thuốc cho cô uống, anh tự nhiên ra một quyết định, mà cũng không hiểu do bị lây bệnh ngốc của cô, hay do đọc bản thảo của cô khiến anh cũng "sốt bị ngu người"đi rồi.
Túm lại, Gia Huy nói với An An của anh rằng : "khi nào em hết sốt, anh sẽ tiếp tục chơi trò làm người yêu của em trong một tuần. sau đó, hãy viết 1 câu chuyện thật hay, đừng có mà tự tưởng tượng theo mấy cuốn tiểu thuyết kia nữa."
......
Ngày thứ nhất.
Mèo nhỏ nói, muốn đi xem triển lãm búp bê Nhật.
Hai con người 1 lớn đầu, 1 tiểu quỷ, làm loạn cả phòng trưng bày. Lúc định mua 1 con, thì mèo nhỏ lắc đầu lè lưỡi.
"một cái con búp bê bé tẹo này, bằng hơn 2 tháng lương của anh đấy, Gia Huy-chan"
"lại gì nữa vậy"
"ya, chúng ta đang ở triển lãm búp bê Nhật mà, phải có tí không khí chứ. Aaa, đi chụp ảnh, được vào mặc kimono rồi kìa"
... anh nghĩ, ai là người yêu thật của con mèo này, sẽ phải đi luyện công phu tĩnh tâm.
Con mèo nhỏ, mặc kimono, thực sự không còn là mèo nữa.
"ày, mèo hen biến thành thiếu nữ từ bao giờ thế này"
"hơ, em xinh lắm chứ bộ, hehe"
Trẻ con lớn thật nhanh, không còn là con mèo 9, 10 tuổi bám đuôi đòi cõng , đòi quà bánh nữa rồi.
"oa oa, Gia Huy-chan, anh thật đẹp trai a... oa, nhìn xem, em thật là xinh a. oa, chúng ta giống như từ trong phim bước ra ấy"
Haiz. Anh ôm đầu, thật xấu hổ với đám trẻ xung quanh. Con mèo của anh lớn gì chứ, vẫn chỉ là mèo thôi, kêu ngao ngao không ngừng, còn là kêu gào những câu rất "êm tai"thế nữa.
.....
Ngày thứ hai.
Vừa đi đón mèo nhỏ tan học, anh có điện thoại của đối tác. Không kịp đưa cô về nhà, anh phải cho mèo nhỏ đi theo.
Không ngờ, ông chú Hàn Quốc này rất thích mèo nhỏ của anh. Mèo nhỏ, không thể giỏi bằng phiên dịch viên của công ty, nhưng cô mèo nhỏ cứ liến thoắng về đồ ăn, về văn hóa Hàn, làm ông chú kia cười ha hả suốt. dự án đầu tư lần này, coi như cũng chắc đên 8 phần là thành công.
Để "cảm tạ"mèo nhỏ, anh đưa cô nhóc đi ăn kem.
Vừa ra dáng người lớn là thế, thoắt cái lại biến thành đứa trẻ con 9, 10 tuổi. ăn liền tù tì 3 cốc kem.
"em nhìn thấy kem, thực sự rất giống mèo nhìn thấy cá rán, nhóc con ạ"
Cô cười ra vẻ bẽn lẽn, rồi lại chăm chú nhìn menu xem còn có thể chén món gì tiếp. thực sự rất có quyết tâm muốn vét sạch tiền trong túi anh.
"em thực sự không giống mèo mà. Anh có phải bị cuồng mèo không, suốt ngày mèo hen, mèo nhỏ, mèo con, mèo thành tinh..."
Con mèo của anh lại kêu gào rồi.
"còn không giống. ăn còn không biết chùi mép kia kìa"
"hả, đâu đâu".
Rồi, bây giờ đã thành mèo thực sự, thè lưỡi ra liếm mép. Không nhịn được, anh cười phá lên.
"trời ạ, em chắc chắn là mèo đầu thai thành người rồi. xem này", vươn tay, đặt lên môi cô nhóc "một viền socola thế này... em không có gương sao. Con gái gì chứ, rõ là con mèo"
Mặt trời đang lặn, nhỏ dần, dịu dần, đỏ dần.
Nắng, không còn gắt nữa, đã sắp tắt rồi.
Cơ mà sao, cô nhóc thấy mặt nóng nóng.
Mặt anh và mặt cô, gần nhau quá. Giờ mới để ý, Gia Huy upa của cô có đôi mắt rất đẹp, lông mi lại rất dài. Thật ghen tị.
Ngòn tay nhẹ nhẹ di chuyển trên môi cô. Chẳng biết cô ăn uống kiểu gì, dính nhiều kem vậy sao, lau mãi chưa hết sao.
...
Cô cứ tròn mắt nhìn anh, thở cũng không dám thở, mặt tự dưng hồng lên. Anh thấy rất buồn cười, muốn trêu trọc một chút.
Nhưng, kì lạ, sao anh lại lấy tay lau, chẳng phải giấy ăn rất nhiều sao.
Cái miệng suốt ngày kêu ngao ngao này, không nghĩ lại nhỏ thế. Môi, cũng không nghĩ lại mềm thế.
...
Bất chợt, 4 con mắt nhìn nhau.
Từ từ lùi ra xa... anh cười xòa, lại đưa tay xoa đầu vò tóc cô.
"ăn chậm chậm thôi, lạnh quá sẽ bị viêm họng đấy".
Cúi mặt xuống cốc kem. Cô nghe trong gió có tiếng "thình thình thình thình". Không biết là tim của người nào đập.
....
Ngày thứ ba.
Cô nhóc đi sinh nhật bạn, về muộn, kêu anh tới đón.
Thần kì thay, đi đến chân cầu thì xe chết máy.
Đưa vào tiệm sửa chữa, người ta nói phải hôm sau mới xong. Thế là, 2 con người, một cao một thấp, một lớn một bé, tung tăng cuốc bộ về nhà.
"upaa, em đau chân quá".
Mèo lại kêu gào.
Nhìn xuống đôi giày thể thao, anh thở dài. "em thật là, câu em vừa nói, chỉ có thể áp dụng khi người ta đi giày cao gót thôi. Em ấy à, đến cả giày búp bê cũng không đi, kêu ca như thế thật mất mặt"
"aaaa, gì chứ, em đau chân thật mà... upaa à, cõng em"
"a, phiền chết đi. Bảo đi taxi về em không nghe, giờ lại đòi cõng. Anh già rồi, em to đầu rồi, không như hồi em 9, 10 tuổi được."
Vừa làu bàu, anh vừa phăm phăm đi trước.
Chẳng mè nheo được, cô nhóc đành phụng phịu theo sau.
Rồi, rầm....
Con mèo nhỏ chẳng biết nhìn thấy chuột hay sao, tự nhiên chạy cuống lên, rồi vấp, rồi đổ kềnh.
"chạy gì mà chạy chứ, ai kêu em chạy hả.... ngã đau thế này, chân em có sao không, có đau ở đâu không"
Quả tim già của anh, lại được một phen chạy như ngựa.
"đau đau đau, cả người đều đau. Huhu, đã bảo chân em đau, cõng mà..."
Haiz, lại có người phải chịu thua.
"em nhìn nhỏ như thế, mà nặng như heo vậy"
"gì chứ, em nhẹ mà"
"nhẹ gì mà nhẹ... này này, đừng cựa, ngã bây giờ. Ôm chặt anh...này này, em định giết người à, sao thít cổ anh thế"
"anh lúc nói thế này lúc nói thế kia, không cõng nữa, cho em xuống"
"yên, ngã tiếp thì em đau, không phải anh đau đâu."
... cứ như thế, ồn ào cả một con đường.
Ngày thứ tư và thứ năm, hai người không gặp nhau.
Lí do cũng thật buồn cười.
Cô nhóc không chịu đi viện khám chân.
Thế là kiểu chó mèo cãi nhau, chẳng ai nhường ai.
Ngày thứ sáu, cô nhóc ở nhà một mình, cơm chẳng buồn nấu, cả ngày ăn mì, cuối cùng đau dạ dày.
Anh đến, định bụng làm lành với con mèo nhỏ. Hai ngày không gặp, thực sự là nhớ tiếng kêu ngao ngao, nhớ bộ móng vuốt ôm lấy tay anh, cái đầu cọ cọ vào vai anh.
Vào nhà, thấy một con mèo nằm lăn lóc dưới đất.
Hốt hoảng, anh bế thốc cô nhóc lên.
"làm sao thế này, em bị làm sao vậy hả"
"đau... đau bụng"
quên cả chìa khóa xe, anh bế cô nhóc chạy một mạch ra khỏi nhà.
Giờ mới biết, thì ra, mấy cảnh bế người chạy trong phim, cũng không khoa trương và vô lí chút nào. Trong lúc người ta lo lắng đến phát điên, thì có thể quên hết mọi việc bình thường hợp lí.
...
Anh hai đi công tác về, mua bao nhiêu quà cho cô.
Cuối tháng tư, đi đâu cũng thấy học sinh vác cặp đi học, rồi quay cuồng với thi cử.
Cô ngồi ôm máy tính, nhìn đi nhìn lại, rồi ấn nút gửi.
Lần này, bản thảo bị chê tơi bời nữa, chắc cô phải nghe lời anh trai, tập trung ôn thi thôi.
....
Bản thảo bị từ chối thật.
Buồn thiu, cô ôm sách theo các bạn đi ôn thi.
Nhìn đám phượng đỏ chót nở bung trên cây, cô bất chợt nhớ tới gương mặt quen thuộc.
Kì lạ, những ngày tháng đi chơi tự do, đúng là làm cô hư người thật sao, còn bị ngốc đi nữa. chẳng thể tập trung vào mấy bài toán cô viết trên bảng.
...
Còn nơi nào đó, có con người nào đó, đang gọi một đống đồ ăn Hàn, rồi ngồi thừ người ra nhìn.
***
"upa, tình yêu là gì"
"à.. anh cũng không biết nữa"
"gì, không phải anh có người yêu rồi sao"
"ừ, yêu là yêu thôi, nói sao được cho em hiểu, khi nào yêu rồi thì tự biết... nhưng mà, đến lúc đấy, người yêu của em chắc chắn phải qua cửa ải của bọn anh, hehe"
"xì... em đọc rất nhiều tiểu thuyết, thấy họ nói mỗi người một kiểu. câu em tâm đắc nhất, là "để thích một người cần một khoảng thời gian , nhưng để yêu một người, chỉ cần trong một khoảnh khắc."... không biết có đúng không, nhưng nghe thật là thích."
Nhìn cô nhóc cười, anh chợt có suy nghĩ : thực ra, yêu rất đơn giản. Đó là gặp được một ai đó. Khi ai đó quay đầu bước đi, mình mong ai đó ngoảnh mặt trở lại, cười với mình và làm mặt xấu. Khi ai đó cười, có cảm giác như nụ cười ấy làm cho xung quanh ai đó bừng sáng. Yêu, là ở bên ai đó, thành một thói quen, gần thì có vẻ thấy bình thường, xa thì lại nhớ, nhưng dù có rắc rối thế nào, vẫn không muốn từ bỏ thói quen ấy... ừ, có thể để yêu, chỉ cần trong một khoảnh khắc... đó là khoảnh khắc khi ai đó ôm lấy tay mình, cọ đầu vào vai mình... khoảnh khắc mà trái tim già nua có thể rung lên, nhìn gương mặt ai đó, có ham muốn bất chấp cuộc đời này có thổi giông tố nào đến, cũng sẽ nguyện vì ai đó mà làm tấm khiên chắc gió suốt đời...
***
Country house xôn xao.
Nụ hôn đột ngột, làm cô choáng váng.
Đơn thuần, chỉ là môi chạm môi thôi. Cũng không khác lắm lúc cô bá vai anh hai, hay anh, thơm chụt lên má.
Nhưng mà, thực sự giống như thuốc tê, làm tê liệt hết đầu óc, cơ thể cô mất rồi.
"em còn thiếu cái này, mới có thể viết được truyện, nhóc à. Đến đây được rồi, đã có đủ tư liệu cho em dùng rồi đấy."
Anh bước ra khỏi quán.
Có đôi tình nhân ngồi cạnh nghe được, cũng im như phỗng, mặt nghệt ra y như cô, không hiểu "đôi"này chia tay cái gì mà nói năng kì quái.
...
tháng 6, tháng 7, tháng 8...
cuộc sống trở về như nó vốn thế, trẻ con đi học, người lớn đi làm, và con mèo nhỏ thì ngồi chờ ngày tháng trôi, để chờ giấy báo nhập học.
đi thi về, con bé te tởn nói, đỗ rồi.
nhưng vui vẻ xoa đầu nó, chỉ có anh hai, không có anh hai phẩy.
nó biết, trò đùa của nó đi quá xa rồi.
ban đầu, nó chỉ nghĩ đơn thuần là muốn biết cảm giác có một người con trai tốt như anh, quan tâm, chiều chuộng nó... sau dần, nó cũng không biết cảm giác với anh là giữa em gái với anh trai, hay là gì nữa. nó sợ
rồi nó phũ. Nó phủi tay coi như toàn bộ sự việc đúng là nó lợi dụng anh, lợi dụng một cách ngốc nghếch, vì một lí do ngốc nghếch.
Việc nó làm tốt nhất từ bé đến giờ, chính là bày trò, và phủi tay.
... nhưng mà, anh là người lớn, cũng chấp nó sao. Anh cướp nụ hôn đầu của nó, rồi biến mất tăm, bay sang Hàn làm việc với ông chú Hàn Quốc kia...
Đáng ghét.
Tháng 9, cô khăn gói ... va li to nhỏ, bay ra thủ đô.
Bố mẹ đón cô, vui được 5 phút, rồi bắt đầu "đe dọa"rằng, học không lo học, mà chỉ bày trò như ngày bé, thì sẽ tống cổ về lại Sài Gòn, cho hai anh em tự quản, bố mẹ đươc rảnh tay đi vi vu...
Thật là, không ai tin cô, cần cô hết.
...
Mùa thu Hà Nội.
Lâu lắm rồi, cô mới được chạm vào cái nhẹ nhàng êm dịu của thời tiết. không còn nắng gay gắt, không còn nhịp sống sôi động, Hà Nội cuối thu dịu dàng, e ấp như người thiếu nữ đang trong một tình yêu ngọt ngào.
Mùa thu Hà Nội, hình như có người nói, cái thứ mùa không nóng không lạnh này, dễ làm con người ta xao xuyến, nhớ về một điều gì đó...
Rồi... con mèo lười lại thấy khó chịu ngay, khi những cơn gió bắc đầu tiên tràn về.
Rét. Rét cắt da cắt thịt. cái rét cũng bao năm rồi cô nhóc mới gặp.
Chưa quen với thời tiết, con mèo nhỏ lăn ra ốm.
Cái giường bên cửa sổ. con mèo nhỏ nhìn qua cửa bị mờ hơi nước, đoán ngoài trời đang mưa.
Dưới nhà, có tiếng ồn ào.
Cửa phòng khẽ mở, mẹ cô vào, nói có người đến thăm.
Kì lạ, có ốm nặng lắm đâu, thăm nom gì chứ.
Mà, bạn bè của cô, chắc đang trong lớp học chứ nhỉ...
Vươn vai ngồi dậy, con mèo nhỏ dụi mắt.... rồi lại dụi mắt.... lại dụi mắt.
Trước mặt cô, là anh hai phẩy của cô.
Cúi người, xoa đầu, làm xù mớ tóc mai trên đầu cô. Gia Huy cười cười.
"An –ie à, em với anh hẹn hò đi"
.....
Và rồi kẻ từ đó, hai người sống "chí chóe"bên nhau, hạnh phúc mãi mãi.
Một con mèo thành tinh, và một "ông chú"nửa mùa.
Thanh Thuý