Gửi bài:

Nắng không mùa

(truyenngan.com.vn - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau đi")

Có những khi thời gian như đóng băng và mỗi ngưởi chỉ có thể sống với giây phút đó trong cuộc đời duy nhất một lần.

***

"Lão khọm già!" lũ trẻ đều đua nhau châm chọc ông lão mỗi lần đi qua khu nghĩa địa này. Ông lão lúi húi quét lá cây rồi móm mém cười, chả bận tâm đến những lời ác ý đó. Tôi ban đầu cũng nằm trong đám trẻ láo toét ấy nhưng một lần nọ vì cuống cuồng bị con chó của lão rượt đuổi đã ngả trỏng chơ lấm lem bùn đất, lão thấy thế liền xua con chó đang gầm gừ và lau chùi cho tôi rồi còn tặng tôi một quả táo đỏ mọng nước nữa. Lão bảo:"táo đỏ chỉ dành cho những đứa bé ngoan"Và từ ngày đó tôi tin tôi là một cô bé ngoan.........

Không thật vậy sao?tôi đã tám tuổi rồi còn gì?tôi đã lớn lắm rồi......... Thế là, mỗi ngày khi đi học về, ngang qua khu nghĩa địa, tôi lại ghé đến nhà ông lão chơi và nhận một quả táo đỏ. Tôi cũng không biết làm sao ông có nhiều táo đến thế?tôi ăn nhiều đến nỗi trong kí ức tuổi thơ tôi tôi luôn nghĩ mình là công chúa của loài táo.........

- Ai vậy ông? - tôi cầm tấm hình một cậu bé trai mặc một bộ đồ màu trắng có đôi mắt u buồn xen lẫn chút ngang tàng

- Cháu ông đấy!ông lão huơ huơ lũ ruồi nhặng đang bu quanh chén cơm khô khốc

- Nhìn quen quá, cháu đã thấy nó ở đâu rồi ông ơi!

Ông lão gật gù mỉm cười

- Cháu phải gọi là anh nhé!đừng gọi là nó!vì nó lớn hơn cháu ba tuổi đấy

- Vậy sao ông gọi bằng nó?

Ông lim dim mắt

- Vì ông lớn hơn rất nhiều tuổi!

Từ đó tôi tin rằng nếu sau này tôi lớn hơn ai thật nhiều tuổi tôi có thể gọi người ta là nó, nghĩ tới đó thôi tôi đã thích thú lắm rồi

- Vậy thì con sẽ ăn cho mau lớn để được nhiều tuổi như ông ông nhé?hi hi.........

Sau đó, tôi mới nhớ ra là tôi hay nhìn thấy cậu bé ấy hát trên ti vi. Nhưng không lần nào tôi nhìn thấy cậu bé ấy đến thăm ông lão cả nên tôi đồ rằng ông lão có gì đó rất đỗi bí mật. Chẳng biết ông lão ở cái nghĩa địa này bao lâu, nhưng cả xóm đều gọi ông là lão khọm già, ông lão có vẻ thích cái biệt danh ấy vì không thấy ông có ý kiến gì. Rồi một ngày, tôi hay tin ông lặng lẽ qua đời, cha tôi làm trong đội mai táng thấy ông không nghèo khổ không có người thân qua lại nên đứng ra tổ chức lễ tang cho ông. Ngày đó là một buổi chiều mùa hạ, mưa lất phất. Đoàn người đưa tiễn ông chỉ lơ thơ vài người và con chó trung thành. Sau tôi đem con chó ấy về nuôi nhưng ngày nào nó cũng quanh quẩn bên mộ ông không ăn uống gì rồi cứ thế mà chết. Khi cha tôi gói ghém đồ đạc của ông để đốt theo ông, tôi đã xin giữ lại tấm hình cậu bé trai mặc bộ đồ trắng ấy. Đó là mùa hè năm tôi mười hai tuổi, từ đó tôi ít khi ăn táo nữa.

Thời gian cứ thế mà trôi, tôi không nhớ mình đã đi qua bao mùa hạ trong đời. Kí ức về những quả táo luôn tồn tại torng giấc mơ mỗi đêm, tôi thấy mình bay lơ lửng trên bầu trời cùng những quả táo đỏ, cứ thế bay mãi bay mãi lên cao.........

- Có ai ở đây không?bán cho chai nước suối!

Tôi giật mình thức giấc- Ra liền!

Tôi vội vã bước ra quầy bán hàng- mẹ đâu rồi ta?

Trước mặt tôi là một chàng trai chừng hai mươi tuổi, mặc bộ đồ trắng tinh, mái tóc gợn sóng nhìn rất quen nhưng bất giác không kịp nhận ra. Tôi lấy chai nước suối Aquafina đưa cho anh ta

- Sáu ngàn rưỡi!

- Mắc hơn siêu thị năm trăm rồi!anh ta đỡ lấy rồi nheo mắt

- Ơ, cái anh kia!tôi dừng lại trên đôi mắt anh ta, đôi mắt u buồn và có vẻ ngang tàng......... tôi ngờ ngợ......... không lẽ là.........

- Bé này, em biết đường tới nghĩa địa Cần Giuộc không?

- Anh muốn tới nghĩa địa sớm vậy à?tôi nhếch mép

Anh ta như hiểu ý tôi, anh cười khẩy

- Anh đi thăm người thân bé à!

- Tôi lớn rồi, đừng có kêu bé à!tôi cau có

- Vậy sao?vậy cô em biết thì chỉ dùm với, anh mới tới đây lần đầu!

Tôi bối rối với sự suy nghĩ của mình, liền nói

- Anh kêu tài xế chạy thẳng chừng năm mươi mét thấy cái đường nhỏ quẹo trái chạy vô chút là tới!

Anh ta nhìn theo hướng tay tôi chỉ

- Cảm ơn em nhé!rồi quay lại trả tiền. Tôi định thối lại thì anh ta huơ tay- Thôi khỏi!tạm biệt em!cám ơn em nhiều!tóc đẹp đó!

Tôi nhìn xuống mái tóc dài ngang eo của mình bù xù vì giấc ngủ trưa bị đánh thức. Anh ta bước lên chiếc xe hơi màu đen bóng loáng và lẩn đi trong đám bụi đất đỏ. Tôi ngẩn người ra......... là anh ấy sao?. . lâu lâu tôi vẫn nhìn thấy anh ấy trên báo Mực Tím......... đã mấy năm rồi nhỉ?từ dạo ba tôi nằm liệt một chỗ, đồ đạc trong nhà đều cắp cặp ra đi, mẹ con tôi chỉ còn cái quầy tạp hóa để sống, tôi nghỉ học và cũng không có ti vi để xem, bạn bè cũng không còn ai......... chợt tôi sực nhớ ra mình còn cầm trên tay tờ giấy một trăm ngàn- làm sao thối lại đây?

- Thơ à, con đi thăm mộ ông Nhân chưa?tiếng cha tôi từ buồng bên cạnh vọng ra

- Dạ chưa, chắc là mẹ đi chợ rồi cha ơi, con đợi mẹ về đã!

- Ừ, nhớ đi nha con, một năm có một ngày, tội nghiệp lão không người thân!con coi thắp nén nhang cho ông ấy ấm lòng!

- Dạ, mẹ về rồi cha!

Người phụ nữ ốm yếu hiền hậu quẹt mồ hôi trên tóc, lấy nón lá phe phẩy

- Đây nè, nhang, trái cây, con đi sớm rồi về!

- Dạ, con đi đây mẹ!

Tôi xách giỏ từ tay mẹ rồi lững thững đi ra, hướng về phía nghĩa địa. Thấp thoáng sau lũy tre già úa, tôi trông thấy bóng hai người đàn ông đang đứng trước mộ ông Nhân, ông lão khọm già của tôi thời thơ ấu. Đã nhận ra anh ấy, nên tôi tiến thẳng về phía họ, đặt giỏ xuống. Anh ấy nghe có tiếng động liền quay lại nhìn tôi. Mắt anh đỏ hoe, không hiểu vì khói hay vì xúc động?- Ơ, cô em đi đâu vậy?

- Đi thăm mộ ông tôi!

- Ở đâu? - anh ngạc nhiên

- Ở đây! - Tôi ngồi xuống dọn trái cây ra trên mộ ông, những trái táo đỏ rực dưới ánh nắng hè

Anh ta bất ngờ - Đây là ông của anh mà?

Một hình ảnh thoáng vụt qua tâm trí tôi, là cậu bé trong tấm hình ngày xưa đây sao?Tôi quay lên, ngước nhìn cho kĩ. Dưới ánh nắng mặt trời, gương mặt anh với đôi chân mày rậm và ánh mắt u buồn xen lẫn ngang tàng cùng mái tóc gợn sóng lấp lánh như tỏa hào quang. Tôi đưa tay dụi mắt cứ nghĩ là mình nằm mơ, tôi lặng lẽ thắp nhang cho ông rồi nhẹ giọng

- Bao năm qua, anh không về thăm ông lấy một lần!

- Em là ai?

- À, hàng xóm thôi!

Mặt anh như giãn ra

- Ừ, anh chỉ mới biết được tin tức về ông cách đây vài ngày, ông bỏ nhà đi từ khi anh còn nhỏ, bây giờ tìm được ông thì ông đã.........

Anh nghẹn ngào

- Ba mẹ anh không đến à?

- Họ giận ông, phải khó khăn lắm anh mới tìm được đó!giọng anh như chùng lại- lâu quá rồi nhưng anh vẫn nhớ gương mặt ông hồi đó......... anh thở dài.........

Nắng không mùa

Rồi chúng tôi yên lặng, chẳng ai nói với ai lời nào. Dưới ánh mặt trời là ba chiếc bóng in trên mặt đất gồ ghề đầy sỏi đá. Chỉ có tiếng gió thi thoảng len giữa những bụi tre kêu ken két. Khói nhang bay bay giữa không trung. Tôi ngồi đó hồi lâu liền đứng dậy.

- Thôi, tôi về đây!

Anh chợt vịn hờ vai tôi

- Cám ơn em nhé!

Tôi phẩy tay

- Không có gì, mọi năm cũng đâu có ai?

Anh rụt tay lại

- À anh quên hỏi em tên gì?

Tôi ngập ngừng

- Anh hỏi làm gì?

Anh ta mỉm cười

- Để nhớ tên chứ làm gì?

Tôi cau mày, tự dưng cảm thấy bực mình trước nụ cười của anh ta

- Nhớ làm gì chứ?tôi không có tên!

Anh ta cười tươi hơn

- Em biết anh chứ?em cứ vặn ti vi lên hay đọc báo là biết tên anh thôi!

Tôi lơ đãng

- Chừng nào anh về?

Anh ta với tay bứt một nhánh lá gần đó se se trong lòng bàn tay- Em hỏi làm gì?

Tôi ngước mắt nhìn anh, anh đứng cao hơn tôi một cái đầu. Tôi dúi vội vào tay anh tiền thừa khi nãy rồi lóng ngóng bỏ đi- tiền thối chai nước!Tôi quay bước đi, một cảm giác xao xuyến dâng tràn trong tim. Một cảm giác rất lạ của một cô bé gần bước qua tuổi mười bảy. Anh gọi với theo

- Em chưa cho anh biết tên!

Trời bắt đầu lất phất mưa phùn, giọng anh ấy vẫn vang vọng bên tai tôi

- Hẹn gặp lại em nhé!

Trong không gian chói chang của một buổi trưa mùa hạ, cơn mưa phùn lất phất rơi, tôi nhìn vào trong giỏ, còn sót lại một quả táo đỏ bị dập một bên. Tôi đem về cất trong ngăn tủ bí mật có tấm hình của cậu bé ngày xưa và tự nhủ- con đã gặp cháu ông rồi ông ạ!Bàn tay anh ấy rất mềm, ông yên tâm nhé!"Ngoài trời, mưa vẫn rơi rơi, những cơn mưa phùn đầu mùa hạ năm tôi mười bảy tuổi.

.............

Cha tôi mất nửa năm sau đó, trước khi qua đời cha tôi đã đưa cho tôi một xấp thư dày của ông khọm già viết cho cậu cháu trai của mình. Vì cha tôi không nỡ vứt đi nên còn giữ lại, cha nói:"Tội nghiệp ông lão, có mỗi thằng cháu cưng mà chết cũng không được gặp"Rồi cha dặn tôi nếu sau này, người thân ông có tìm về thì giao lại những bức thư này cùng một số tiền ông lão còn để lại cho họ. Tôi nước mắt ráo hoảnh cùng mẹ lo tang cho cha. Có những nỗi đau chỉ người trong cuộc mới hiểu được vì tôi đã đi qua nhiều cuộc chia ly như thế đó......... Tôi ngồi tần ngần trên giường, nhớ lại đám tang của ông lão khọm già, lòng không khỏi xót xa nhưng nước mắt không thể rơi, tôi cầm những lá thư của ông trên tay tò mò giở một lá trên cùng ra đọc

"Di thương yêu của ông!

Ông cũng không biết khi nào cháu với ông mới gặp lại nhau. Ông viết lá thư này vì nhớ cháu nhưng không dám gửi cho cháu. Chuyện người lớn làm gì thì làm, cháu đừng giận ông cháu nhé!Ông luôn là người có lỗi với ba mẹ cháu, ông không mặt mũi nào nhìn ba mẹ cháu được nữa, ông phải bỏ nhà đi thôi. Nhưng ông luôn yêu cháu và nhớ cháu nhiều lắm. Cháu có thường xuyên ăn táo không?Vì bé ngoan sẽ được ăn táo đấy!Ông vẫn thường xuyên nghe tin tức về cháu, thấy cháu mau lớn, ông không còn nhận ra cháu của ngày xưa nữa. Ông ở đây rất tốt, có bé Thơ hay chạy đến chơi với ông, nó là một cô bé ngoan. Mùa mưa có chăn, mùa hè có quạt, hàng xóm rất yêu thương nhau, họ gọi ông là lão khọm già, xem ra ông đã già thật rồi nhưng ông rất thích biệt danhh đó, cháu yên tâm ca hát và cố gắng học hành nhé. Cháu hát rất tốt đấy. Ông luôn yêu cháu!

Ông nội của cháu......... "

Tôi vò đầu bứt tóc, biết anh ấy rồi nhưng làm sao đưa những lá thư tràn đầy tình yêu này cho anh ấy đây?hay là cứ đợi tới ngày giỗ ông năm sau chắc anh ấy lại về. Tôi nhìn lá thư với những hàng chữ đều đặn muốn phai màu theo thời gian mà xót xa- Chắc phải trả tấm hình này cho anh ấy luôn vậy dù sao cũng không phải của mình, thư, tiền nữa. Tôi cất chúng vào ngăn tủ bí mật rồi ngồi thừ ra nghĩ ngợi

- A, nhớ rồi!tôi lôi ra tờ báo cũ- đây rồi, quán cà phê của anh ấy......... mình tò mò quá......... Sài Gòn. .

Tôi lại mở ngăn tủ ra rồi đóng lại rồi mở ra cả chục lần, cuối cùng tôi quyết định lấy chúng ra xếp cẩn thận vào một chiếc bao ni lông rồi cho vào ba lô. Đêm về khuya, trời trở lạnh, tiếng côn trùng râm ran ca mãi những khúc ca dường như vô tận.........

Nắng không mùa

Tôi đón chuyến xe bus lúc chín giờ sáng. Tôi ngồi trên xe thơ thẩn đọc sách cho qua thời gian. Chiếc xe lắc lư thỉnh thoảng lại vấp ổ gà khiến tôi chạm phải người ngồi bên cạnh. Người đó là một thanh niên cỡ tuổi tôi nhưng làn da ngăm đen vì sương gió, vẻ mặt phong trần. Anh ta nhe răng cười với tôi, tôi chào đáp lễ lại rồi tôi thiếp đi lúc nào không hay, đến tận bến xe tôi mới tỉnh giấc. Tôi bước xuống xe với tấm bản đồ trên tay. Đường Pastuer......... không xa mà cũng không gần. . đi bộ thôi, đỡ tốn tiền xe ôm. Tôi đã quen với việc đi bộ từ hồi nhỏ đến tận bây giờ. Nắng đã lên cao, mồ hôi tôi nhễ nhại, xe cộ inh ỏi chay vụt qua mặt, đâu nhỉ?a, đây rồi, trước mặt tôi là một quán cà phê nhỏ xinh mãi trên lầu một, đường đi vào phải đi qua một khu chung cư. Tôi bước từng bước lên bậc thang và hồi hộp mở cửa quán, một luồng không khí mát lạnh phả vào mặt tôi. Tôi lóng ngóng đứng đó chả biết làm sao, đã gần trưa mà quán cũng không đông mấy. Một anh nhân viên trong bộ đồng phục đen tiến đến gần tôi mỉm cười và mời tôi ngồi vào bàn. Tôi liền gật đầu chào và nói:- cho mình hỏi thăm chút được không bạn?

Anh ta ngạc nhiên

- Gì thế em?em đến xin việc làm à?

Tôi gãi đầu

- À không, cho mình hỏi đây phải quán của anh Thiên Di không vậy?

Anh ta bèn gật đầu

- phải, xin mời!

Tôi huơ tay

- À không, mình không uống nước, xin hỏi mình muốn gặp anh ấy thì phải làm sao?mình có chuyện quan trọng cần gặp!"

Anh ta bật cười

- Nhiều người như em lắm đó em biết không?

Tôi bối rối

- vậy giờ mình phải làm sao đây?

Anh ta liền thay đổi thái độ, chắc tại nhìn tôi thấy tội nghiệp hay sao ấy

- Anh có số điện thoại của chị trợ lí anh Di, anh có thể cho em!anh ta lại nhìn tôi dò xét

Tôi ái ngại

- Mình không xài di động, hay là bạn gọi dùm mình được không?mình sẽ trả tiền cước phí lại cho bạn! tôi cố nài nỉ

Anh ta thoáng ngạc nhiên rồi bấm số......... - chị ấy không bắt máy!anh ta trả lời tôi

Tôi thất vọng- vậy thôi, cảm ơn bạn nhé!Tôi nhìn qua quán một lượt, định bụng chắc là không thể gặp được Di rồi, quán nhỏ gọn trang trí các vật dụng cổ xưa như trong truyện cổ tích. Tôi mở cửa đi ra, lững thững bước xuống cầu thang. Ôi trời, tôi không tin vào mắt mình nữa, tôi lắc đầu. Là Di với một chàng trai đang ẵm một chú chó lông xù màu xám đang đi ngược chiều tôi. Anh đi ngang qua tôi, tôi quay người lại thì bắt gặp ánh mắt anh ấy ngoáy lại nhìn tôi. Di vô cùng ngạc nhiên

- Ơ, cô bé, ở đâu ra vậy?

Tôi ấp úng- em, em đi ngang qua đây.........

Di cười tươi tắn

- Thật không đó?

Tôi hít thở- thật ra, em tìm anh có việc!

Anh bật cười

- Em hay thật đấy!thôi sẵn gặp đây rồi lên uống một ly cà phê chứ?

Anh bước xuống kéo vai tôi và đẩy cửa bước vào. Nhân viên trông thấy chúng tôi thì gật đầu chào. Chúng tôi bước tới một chiếc bàn trắng và ngồi xuống. Một cô gái đem trà ra cho chúng tôi. Rồi anh nhân viên khi nãy đem thực đơn ra, anh nhìn tôi bối rối. Tôi gật đầu chào. Di không để ý liền nói

- Cho anh ly Affogato. uống gì Khang?anh quay qua chàng trai bên cạnh. Đôi mắt sắc nhọn của Khang khiến tôi ớn lạnh.

- Marrocchino! Khang thờ ơ

- còn em? Di hỏi tôi. Tôi nhìn vào tờ thực đơn toàn tiếng anh, càng tá hỏa hơn khi thấy biển giá, tôi lật tới lật lui cố tìm ra loại nào rẻ tiền nhất. Chờ lâu, Di lền nói- hay em uống giống anh nhé?rồi vậy đi. Tôi vừa nhìn lên thì anh nhân viên đã ghi xong và quay bước đi. Di bẻ tay như một cậu bé nhỏ, anh hỏi tôi

- Sao em lên tận đây?có việc gì à?hay là đi chơi?

- À, em có cái này muốn gửi cho anh đây!

- Quà nữa à?Khang nhếch mép

Tôi bối rối- Dạ, không anh!

Di liếc nhìn vào chiếc ba lô kaki màu nâu đã sờn cũ của tôi. Tôi lấy ra chiếc bọc ni lông đen, bên trong có chứa thư, hình và tiền của ông lão. Khang cười nghiêng ngửa- Ôi mẹ ơi, cái bịch ni lông!Di đang hớp một ngụm trà, anh ấy sặc cả nước trà trước tràng cười của Khang. Tôi bình thản lấy ra xấp thư, tấm hình Di lúc nhỏ và số tiền ông lão để lại đưa cho anh. Di cầm lấy, bất giác anh nhìn tôi, anh nhìn tôi như thế mất vài giây rồi nhìn vào tấm ảnh và xấp thư. Tôi lơ đãng ngó nghiêng ra cửa sổ cố tránh ánh mắt của anh, tôi nhìn xuống đường, xe cộ tấp nập chạy xuôi chiều về phía xa lạ

- Tất cả là của ông anh để lại cho anh đó!

Chợt tôi thấy bàn tay anh run run. Đôi mắt u buồn của anh còn xa xăm hơn nữa. Anh không nói gì vội vàng mở lá thư phía dưới cùng ra đọc. Mắt anh chăm chú như muốn nuốt từng con chữ. Anh nhân viên đem cà phê ra và chúc chúng tôi một câu gì đó mà bên tai tôi giờ không còn nghe được âm thanh nào nữa. Tôi đang suy nghĩ về ông lão khọm già của tôi ngày xưa, những kí ức chợt ùa về nhanh như sóng biển. Tất cả chỉ mới là ngày hôm qua......... không khí bỗng nhiên chùng xuống, chẳng biết nói gì tôi ngỏ lời với Khang

- Cho em ẵm nó xíu nhé!

Khang cẩn thận vuốt đầu chú chó nhỏ- Bin bin, ngoan nào!Tôi ôm lấy chú chó vào lòng, nó ngửi ngửi tôi rồi liếm liếm mặt tôi khiến tôi rất nhột, tôi thầm nghĩ"lông mượt quá, như lông cừu ấy"nhưng không nói ra. Bỗng dưng nó quặn người rồi ói vào ngực tôi, tôi nhăn mặt- Chết em rồi!Khang bật cười sặc sụa. Chiếc áo sơ mi trắng của tôi nhanh chóng thấm cái đống nước nhờn nhợn hăng hăng ấy và chảy dài xuống tận chiếc quần tây đen của tôi. Di chợt sực tỉnh

- Ấy chết, có sao không?

Khang đỡ lấy Bin bin, giọng đầy châm chọc- Nó không thích em rồi!

Tôi vội vã đứng dậy trao Bin bin cho Khang- Em vào nhà vệ sinh cái!

Tôi rửa ráy, kì cọ mãi hồi lâu nhưng thôi rồi, cả người tôi đều ướt sũng như mắc mưa, lại hăng hăng mùi hôi thật khó chịu. Chiếc áo kate màu trắng mỏng manh nhìn xuyên thấu cả bên trong khiến tôi đỏ mặt. Không biết làm sao tôi đành trở ra. Tôi ngồi xuống ghế, khoanh hai tay trước ngực cố gắng che lại nhưng càng che giấu thì trông tôi càng lúng túng như một tên tội phạm. Di quẹt mũi bối rối

- Có được không?ướt thế này coi chừng cảm lạnh đó!

Tôi không suy nghĩ được gì nhưng càng ngày thấy càng lạnh vì máy lạnh với bộ quần áo ướt nước. Tôi ngập ngừng

- Xong việc rồi, em về đây!Tôi giở ba lô ra để lấy tiền trả ly cà phê- chết rồi!

Di giật mình

- sao vậy?

Tôi hoảng hồn

- cái, cái bóp của em......... mất, mất rồi, sao em về được đây?

Di bình tĩnh

- Em kiếm lại xem?

Tôi đổ hết đồ trong ba lô ra kiểm tra, Khang cười nụ cười đầy khéo léo. Tôi run rẩy- không có.........

Di trấn an tôi

- Không sao đâu, để tài xế của anh đưa em về!dù sao anh cũng cám ơn em về chuyện này, coi như đền ơn em vậy. Nhưng trước tiên phải làm cho em khô đã!

Chúng tôi ra về, Di đi trước tôi. Anh im lặng, bỏ di vật của ông vào chiếc giỏ da. Anh mặc một bộ đồ màu đen trông như một chú mèo mun lạnh lùng, dáng anh gầy gầy, cao cao, trônganh rất giống ông nội. Chúng tôi không nói gì mãi cho đến lúc lên xe. Anh như sực nhớ ra điều gì - À, em tên gì vậy?

Tôi rụt rè - Thơ!

- Thơ à? Thế em có biết làm thơ không?

Tôi ngước lên bắt gặp ánh mắt anh nhìn tôi đầy hứng thú

- Dạ, em không biết!

- Vậy à?ừm, em thân thiết với ông của anh lắm à?

Tôi vân vê gấu áo- Hồi nhỏ, em đi học về ngang chỗ ông hay ghé ông chơi!

Anh nhắm mắt, tay cầm chặt cái giỏ xách, ngả đầu vào ghế xe, khẽ nói với anh tài xế:- Tắt máy lạnh đi anh!Chiếc xe hơi phóng nhanh qua những con đường rồi đỗ lại một ngôi biệt thự sang trọng. Anh bước xuống xe, tôi vội xuống theo anh vì không biết cách mở cửa xe hơi. Anh nói

- Anh đưa Khang về dùm em nhé rồi lát em gọi cho anh!

Di bế lấy Bin bin rồi mở cổng, tôi rụt rè bước vào, đập vào mắt tôi là khoảng sân vườn xanh um với những giàn hoa hồng trắng, loại hoa mà tôi thích nhất. Di khóa cổng lai rồi thả Bin bin xuống, tôi như lạc vào một vùng đất mới, nơi tôi chưa từng thấy bao giờ kế cả trong những giấc mơ. Di đi ngang qua chỗ tôi ngồi rồi mở cửa nhà, tôi mãi ngắm những đóa hoa trắng muốt nên anh hối thúc- vào đi, em phải thay đồ mau thôi!

Tôi bước theo anh vào nhà- Ồ!ngôi nhà màu trắng ngăn nắp với những đồ vật trang trí mang dáng vẻ cổ xưa giống như quán cà phê của anh vậy. Những con búp bê vải và những thứ đồ chơi linh tinh được sắp xếp rất cẩn thận. Tôi chú ý tới một chiếc đồng hồ cổ có kim phút quay mãi không ngừng. Di chạy lên lầu đem xuống cho tôi một chiếc đầm ngủ của nữ. Anh hồn nhiên

- Em thay đồ đi!

Tôi e ngại- Mỏng quá.........

Anh bật cười lớn tiếng- Của bạn gái anh đó, anh chỉ có mỗi cái này!

Tôi tròn xoe mắt, sao trên báo anh trả lời phỏng vấn là chưa có người yêu nhỉ?Tôi liền cầm lấy, đi thay đồ, cảm giác sờ sợ. Tôi ngại ngùng bước ra, mặc đồ người khác quả thật không tiện nhưng đành vậy. Cảm giác trút bỏ khỏi người bô quần áo âm ẩm hăng hăng thật là dễ chịu và đỡ lạnh hơn nhiều. Di với tay lấy bộ đồ của tôi

- Đưa đây anh sấy khô, nhanh thôi!em ngồi chơi, tự nhiên nha!

Di nhìn tôi, ánh mắt bối rối, bộ ngực tôi và làn da tôi dưới cánh áo mỏng phập phồng, chiếc áo ngủ bằng lụa màu đen hai dây có viền đăng ten quả không hợp với cô gái mới lớn quê mùa như tôi. Tôi rúm ró vì là lần đầu tiên mặc đầm ngủ như thế. Di đưa tay quẹt mũi- Chờ anh chút!Anh bước vào nhà bếp xử lí bộ đồ của tôi, anh nói vọng ra- Bin bin hư quá nha, con có sao không này?Như chưa có chuyện gì xảy ra, Bin bin cứ quấn lấy chân Di, Tôi ra ngoài phòng khách, đi lòng vòng ngắm nhìn căn nhà, tôi trông thấy một cuốn sổ tay trên tủ liền với lấy mở ra đọc thử, tính tôi vốn thích quan sát và tò mò mọi thứ chung quanh mình. Từng dòng chữ ngay ngắn hiện lên. .

"Tôi chạy theo em

Mệt nhoài

Chiếc đồng hồ trên tay tôi

Ngừng chạy

Đó là giây phút em đánh mất chính mình

Rơi vào vòng tay kẻ khác

Em chạy theo nỗi đau

Rượt đuổi nhau

Chúng ta dừng lại

Khi thời gian đóng băng

Chỉ còn trái tim đập mãi

Không ngừng......... "

Gì thế này? thơ à? Đúng là nghệ sĩ lãng mạn thật. Tôi thì chẳng bao giờ lãng mạn vì cuộc sống thực tế của tôi không như tôi mơ ước. Mặc dù hồi xưa ông lão khọm già ngày nào cũng kể chuyện cổ tích công chúa hoàng tử cho tôi nghe. Tôi hỏi:

- Ông ơi, hoàng tử có thật không hả ông?

Nắng không mùa

Ông cười bảo:

- Có thật đấy!

Tôi ôm ông:

- Ở đâu hả ông?

Ông vuốt ve mái tóc ngắn ngủn của tôi và nói- Trong một tòa lâu đài

Tôi liếm môi- thế làm sao mình đi đến đó được?làm sao mình gặp được hoàng tử?

Ông giải thích

- Chỉ có những cô bé ngoan ngoãn, chăm ăn, chăm học mới gặp được hoàng tử thôi!

- Ồ, thế thì cháu sẽ ăn nhiều và ngoan ngoãn chăm học nhé ông?thế hoàng tử có đẹp giống ông không?

Ông bẹo má tôi- Hoàng tử rất trẻ trung, mái tóc quăn và cưỡi con ngực trắng óng ánh tuyệt đẹp không già như ông!

Mắt tôi đầy hào hứng- Vậy thì sau này, cháu sẽ đi giải cứu hoàng tử vì hoàng tử ở một mình trong tòa lâu đài thì buồn lắm!Và cháu sẽ xin hoàng tử cho cháu cưỡi con ngựa bạch.

Ông ôm tôi vào lòng- Ông ru cháu ngủ nhé!Tôi nhắm mắt lại và đi vào giấc ngủ, tôi lại mơ thấy mình bồng bềnh trên những áng mây chung quanh là hàng ngàn quả táo đỏ bay lơ lửng.........

- Thơ, em ăn trái cây nè!

Tôi sực tỉnh lại, trong giây phút nào đó tôi đã để tâm trí mình lang thang qua những miền vô định. Tôi quay lại, một cơn gió từ cửa sổ lùa qua mái tóc dài của tôi làm chúng bay bay nhè nhẹ. Di nhìn tôi, trong phút chốc, ánh mắt chúng tôi chạm nhau. Đó là một ánh nhìn ngập đầy nắng, ánh nắng lạc mùa ấm áp và nồng nàn. Di bối rối ngồi xuống ghế sofa. Tôi vội để quyển sổ lại chỗ cũ. Tôi nói- Nhà anh nhiều đồ chơi quá ta?

Di gãi cổ- Trang trí ấy mà!

Tôi ngồi xuống đối diện anh, giờ tôi mới nhìn kĩ đôi mắt anh, đôi mắt sáng lấp lánh phảng phất nét u buồn nhưng mang chút ngang tàng, ngạo nghễ. Đôi mắt ấy đã ở trong tuổi thơ tôi suốt nhiều năm qua. Di không thấy tôi nhìn anh, anh loay hoay gọt những quả táo đỏ. Tôi hỏi

- Anh thích ăn táo à?

Anh gật đầu

- Hồi nhỏ, ông hay mua táo cho anh ăn, nhưng anh không thích, còn quăng đi nữa, nhưng từ ngày ông bỏ nhà đi, anh mới thấm thía.........

Tôi ngước nhìn anh- Hồi xưa, ông hay cho em táo, em thích ăn lắm vì ông nói bé ngoan mới được ăn táo.

Anh sững lại nhìn tôi

- Ông cũng hay nói với anh như thế nhưng lúc nhỏ anh quậy lắm, không sợ ai hết nhưng anh thương ông nhất vì ông hay cho anh bánh kẹo và cho anh con chó Bu bu, mà nó mất lâu rồi.........

Tôi hớp ngụm nước

- Cha mẹ anh đâu?

Di thản nhiên

- Họ ly dị rồi, emkhông đọc báo à?

Tôi bối rối

- em xin lỗi, báo chí đôi khi viết không thật nên em không tin lắm!

Di đưa miếng táo cho tôi

- còn gia đình em thì sao?

Tôi vuốt tóc

- Ba em mới mất, em chỉ còn mẹ!

Di cắn miếng táo

- Chia buồn với em nhé!. .

Thấy Di ngại ngùng, tôi muốn xóa tan bầu không khí ảm đạm này liền chỉ vào chiếc áo đầm tôi đang mặc

- Anh ghê quá, có cả áo ngủ của bạn gái anh ở nhà anh này!

Anh lúng túng

- Anh mua tặng cô ấy, chưa kịp tặng thì cô ấy giận anh rồi. Anh để đó luôn!Anh không hư hỏng như em nghĩ đâu!Di hắng giọng

Tôi khẽ vuốt ngón tay lên chân mày nghĩ ngợi. Anh hỏi

- Thế em có người yêu chưa?

Tôi mãi suy nghĩ nên không trả lời anh. Bin bin nhảy chồm vào lòng anh, anh liền vui vẻ đùa giỡn với nó. Chợt anh ôm bụng- anh đói bụng quá!

Ừ nhỉ đã quá trưa rồi mà sao tôi không thấy đói nhỉ?Anh gãi gãi đầu Bin bin

- Bà vú anh bị bệnh, nhập viện rồi, lát anh cũng phải vào thăm bà!Hay là anh với em nấu gì đó ăn luôn nhe, sáng giờ anh chưa ăn gì hết!

Tôi liếc nhìn anh- Em ăn chay, với lại em chỉ biết nấu sơ sơ thôi

Anh đứng dậy- Sao cũng được, nấu đại đi, sẵn có dịp đổi khẩu vị một bữa.

Chúng tôi đi vào bếp, anh chỉ tủ lạnh cho tôi rồi đi thay đồ. Tôi không giỏi nấu ăn cho lắm, tôi biết anh rất thích có người yêu nấu ăn ngon nhưng quả thật tôi lực bất tòng tâm, với lại anh cũng nói với tôi anh có người yêu. Tôi chọn vài con cá để ra rã đông, cố nhịn sự buồn nôn trước mùi tanh tưởi đó, rồi đem ra bó rau muống, xắt bí đỏ. Tôi mải mê làm vừa suy nghĩ về cô người yêu của anh nên không hay anh đứng sau lưng tôi lúc nào. Tôi quay lại thì tông phải anh- Trời, anh làm em hết hồn!Đầu tôi đụng vào cằm anh, anh xoa xoa cằm

- Anh đang nhìn em nấu mà!

Tôi ái ngại- Anh phụ em với!

Anh với tay lấy bó rau muống- Lặt cái này sẽ bị đen móng tay đó, eo ơi!

Chúng tôi hì hục nấu nướng như một đôi vợ chồng mới cưới. Tôi thỉnh thoảng lén nhìn anh, anh mặc một chiếc áo thun màu trắng với quần thể thao xám, trông anh như một chú gấu bông lù xù

- Cuối cùng cũng xong!Di thở phào. Chúng tôi dọn đồ ăn ra bàn, một dĩa cá cháy xém, một dĩa rau muống xào tỏi ngả màu và một tô canh bí đỏ chay lỏng bỏng nước

- Ăn thôi, xin mời!Di bẻ tay kêu răng rắc. Tôi ra dấu thánh giá rồi nói- mời anh!

Di ngạc nhiên nhìn tôi

- em có đạo à, sao lại ăn chay trường?

Tôi mỉm cười

- Chẳng có luật nào cấm cả, em đâu có ham ăn như anh?

Anh cầm đũa

- Em có vẻ hiểu anh quá ta?ăn uống là nghề chính của anh mà?ca hát chỉ là nghề phụ thôi. Anh bật cười sảng khoái, lần đầu tiên tôi thấy anh vui như vậy.

- Ăn được không đó?Tôi cố nhịn cười

Di nịnh bợ- Có ăn là mừng rồi!

Bên ngoài, ánh nắng nhấp nháy nhảy múa trên những cành cây cao đầy vui vẻ. Ăn xong, tôi giúp anh rửa chén, cho Bin bin ăn, tôi thay lại đồ rồi anh nhờ anh tài xế chở chúng tôi đến bệnh viện. Bà vú của anh đang nằm hôn mê. Tôi thấy anh rất khác khi bên cạnh tôi lúc nãy, anh trở về như trước, lặng lẽ, u hoài, không nói lời nào. Tôi cúi đầu chào bà

- Cháu chào bà ạ!

Anh khẽ thở dài, nắm lấy tay bà. Tôi đứng cạnh cảm thấy lòng dâng lên một xúc cảm không lời. Một hồi lâu, anh mới quay lại nói với tôi

- Để anh tiễn em!

Chúng tôi đi bên nhau qua những dãy hành lang trong bệnh viện. Từng đoàn người đi về phía không một vùng ánh sáng. Anh không nói gì, hai tay đút vào túi quần. Mãi cho tới khi ra đến cổng, anh mới choàng tỉnh

- Em về nhé, cảm ơn em!

Anh đưa tôi vào xe và lịch sự mở cửa xe cho tôi. Xe lăn bánh mà anh vẫn đứng đó, trời đã bớt nắng gắt nhưng bóng anh vẫn in dài trên bờ tường trắng toát như một dấu chấm than xiêu vẹo. Tôi về nhà, không ăn không uống nằm dài suốt ba ngày liền. Tôi nghĩ là mình chẳng còn cơ hội nào nữa cả. Hai tháng sau, vào một đêm khuya mưa rất lớn, anh đã tìm tôi. Tôi mở cửa, sững sốt trông thấy anh gầy xộp hẳn đi

- Sao anh ở đây giờ này?

Anh thổn thức

- Bà vú anh mất rồi!

Tôi không biết nói gì, trong phút chốc anh ôm lấy tôi và bật khóc. Người anh ướt sũng, mắt anh nhòa lệ, chẳng hiếu mưa trời hay mưa mắt trong anh?tôi khẽ ôm lấy anh vỗ về, anh loạng choạng gục đầu trên vai tôi. Tôi phải dìu anh vào nhà, đỡ anh nằm trên giường cho anh bình tĩnh lại, anh cứ nằm im mở mắt nhìn lên trần nhà, không nói lời nào nữa. Lòng tôi thổn thức theo từng dòng nước mắt anh rơi rơi. Tôi ngồi bên cạnh, lặng lẽ nắm lấy tay anh, bàn tay gầy ốm làn da trắng nổi cả gân xanh, lạnh lẽo mất hết sức sống. Tôi chùi nước mắt cho anh nhưng nước mắt cứ rơi ra mãi không ngừng. Chúng tôi cứ như thế cho đến khi gần sáng thấy anh nhắm mắt tưởng anh đã ngủ nên tôi cũng gục đầu lên ngực anh mà ngủ thiếp đi. Khi ánh nắng mặt trời đã lên cao, tôi tỉnh giấc thì anh đã đi từ lúc nào, tôi thấy mình tựa đầu trên một chiếc gối, có chiếc mến đắp trên người, cùng tờ giấy viết vội"Anh đi đây, mẹ em rất ngạc nhiên khi gặp anh nhưng mọi chuyện cũng ổn, cảm ơn em vì tất cả!hẹn gặp lại em!"

Tôi đem tờ giấy cất vào ngăn tủ bí mật, nơi những hy vọng không bao giờ mất.........

Có những khi thời gian như đóng băng và mỗi ngưởi chỉ có thể sống với giây phút đó trong cuộc đời duy nhất một lần. Vào một mùa hè nắng cháy của tháng sáu, Di đi cùng anh tài xế và một cô gái về dọn mộ của ông về Sài Gòn. Anh tần ngần đứng bên tôi im lặng rất lâu. Tôi nhìn cô gái xinh đẹp gần như quen thuộc vì cô ấy là một diễn viên nổi tiếng ai cũng biết. Tôi nắm chặt giỏ xách đầy táo đỏ, tôi lấy một trái dúi vào tay anh. Anh cúi nhìn tôi, bất chợt anh nắm lấy tay tôi và đặt vào tay tôi một lá thư. Tôi quay lưng bước đi, mùa hè năm nay không có mưa phùn, tôi ngoái lại nhìn thấy họ lên xe, tôi trông thấy cô gái mệt mỏi gục đầu vào vai anh còn anh thì cầm trái táo trên tay và lơ đãng nhìn ra cửa sổ. Tôi cứ đứng như thế rất lâu cho đến khi chiếc xe chạy khuất hẳn. Tôi giở lá thơ của anh ra"Thơ yêu thương của anh, anh sẽ giải quyết mọi chuyện. Anh đã yêu em qua những lời kể của ông anh và anh sẽ làm theo lời ông dạy. Thật ra anh đã thích em ngay từ lần đầu nhìn thấy em. Hãy tin tưởng nơi anh và chờ đợi anh, anh sẽ quay lại tìm em, đừng đi đâu cả, hãy ở yên ở đó. Nhanh thôi. Chờ anh em nhé!"Tôi xúc động mắt nhòa lệ!!!......... đâu đó trong không gian là bài hát của anh"anh mang ánh mắt u buồn, mang trong mình hơi thở của gió, nhẹ nhàng len qua em và trôi đi trong một chiều ngập nắng, những mùa hạ đã đi qua đời anhnhư một làn tóc rối bồng bềnh ôm trọn lấy anh, tình ta sao xa xôi vời vợi, tại vì em hay tại vì anh quá hững hờ. Những vết thương lòng héo úa theo thời gian vì không ai có thể lấp đầy khoảng trống tâm hồn, nơi anh hoang mang giữa dòng đời lạc lõng, em đừng đi đâu cho đến khi anh quay lại sau lưng, nơi đó là một màu nắng không mùa......... "Tôi biết một màu nắng không mùa vừa đi qua tôi......... Trên cao, ánh mặt trời lan tỏa khắp nơi ban phát cho những người hạnh phúc lẫn những kẻ cô đơn, báo hiệu một mùa hè mới đang đến trong cuộc đời.........

Phương Gia

matichtrenbando@yahoo. com

 

Ngày đăng: 21/04/2014
Người đăng: Maria Phương Gia
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Gia vị người Thái Tây Bắc
John Lennon - waste time
 

Đừng phí hoài thời gian đi tìm kiếm những điều phù phiếm, hãy sống cuộc sống của chính bạn

by John Lennon

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage