Gửi bài:

Sóng gió để rồi hạnh phúc

(truyenngan.com.vn - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình bất châps hết yêu nhau đi")

Tôi chỉ cần một bàn tay đan lấy tay tôi, dìu tôi đi suốt cuộc đời. Vậy là đủ.

***

Gia đình bất ngờ khi nghe tôi thông báo dọn ra ở riêng. Mẹ là người đầu tiên phản đối, tiếp đó là đến ba tôi. Cuối cùng anh trai tôi không nói gì nhưng nhìn gương mặt tươi cười của anh, tôi biết anh ủng hộ chuyện tôi ra ở riêng.

"Gia đình ta giàu có, ba mẹ dư sức lo cho con, tại sao con lại muốn ra ngoài ở làm chi cho khổ tấm thân?"

"Con lớn rồi mẹ à, con biết tự chăm sóc cho mình. Ở nhà hoài đến ngày nào khôn."

Tôi vừa dứt điểm câu nói đó, anh trai tôi phá lên cười và tặng tôi một tràng pháo tay nồng nhiệt. Thấy tôi kiên quyết nên ba mẹ không ép tôi nữa.

song-gio-qua-di

Dọn ra ở riêng đồng nghĩa với việc tôi phải tự mình kiếm sống. Tôi làm bartender cho quán cà phê của anh Phong. Anh ấy là chiến hữu của anh tôi. Công việc không lúc nào ngơi tay nhưng lại khá hấp dẫn. Hàng ngày tiếp xúc với các loại cocktail, dần dần tôi đâm nghiện và nhớ rõ mùi vị của từng loại. Quán nằm ở trung tâm thành phố nên lúc nào cũng đông khách, kiểu bài trí lại hiện đại và bắt mắt, phù hợp cho đủ mọi tầng lớp. Khách ở đây hầu hết là các bạn trẻ tới họp lớp, tổ chức sinh nhật hay tiệc tùng gì đấy. Được nghe nhạc miễn phí, được nghe lỏm những câu chuyện dí dỏm, sôi nổi, hào hứng của đám thanh niên, tôi xem đó là một niềm vui lớn, là những phút thư giãn để xả stress. Quán có nhiều tiết mục đặc sắc dành cho học sinh sinh viên. Như từ thứ hai đến sáu, là thời gian cho các DJ hàng đầu thi nhau cất lên những giai điệu tuyệt vời và đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ. Còn thứ bảy và chủ nhật, có các ca sĩ, nghệ sĩ tới biểu diễn. Ai thuộc gu âm nhạc sôi động, cuồng nhiệt thì nên đến các ngày trong tuần. Còn ai thích lãng mạn, thích chìm đắm trong những bản tình ca bất hủ nhẹ nhàng thì không nên bỏ qua hai ngày cuối tuần. Nói tóm lại, quán cà phê nơi tôi làm thêm đáp ứng đầy đủ, từ đồ uống đến nhân viên phục vụ tận tình, chu đáo. Đây đúng là một sân chơi khá lý thú và bổ ích.

Tối thứ bảy hôm nay, anh Phong nói sẽ có một nghệ sĩ đặc biệt tới quán chơi guitar. Tôi hồi hộp lắm, không hiểu sao lại có cảm giác thế nữa. Người mà anh Phong nói cuối cùng tôi cũng chạm mặt. Đó là một chàng trai còn rất trẻ, có nụ cười khiến tôi chất ngất đến mức quên pha chế thức uống cho khách. Lần đầu tiên biểu diễn, anh đã làm cho tất cả mọi người ở đây thật sự kinh ngạc về tài nghệ đánh đàn của mình. Tiếng đàn trong suốt, mượt mà như ánh trăng rằm, có lúc cuộn trào, mạnh mẽ, có lúc lại dịu dàng, êm ả như ru người ta vào cõi mộng. Tôi và anh chưa nói chuyện lần nào nhưng có giao nhau bằng ánh mắt. Đôi mắt anh ấm áp, long lanh như hai vì sao sáng trong đêm, tỏa ra thứ ánh sáng khiến bất cứ ai nhìn vào cũng đều choáng ngợp. Mỗi lần nhìn ánh mắt đó, tim tôi như ngừng đập.

Anh tên Nhân. Sau buổi biểu diễn đêm đầu tiên, anh tới quán thường xuyên hơn, không chỉ vào tối thứ bảy. Những lúc không diễn, anh ngồi một góc, nhâm nhi ly cà phê, nhìn mọi người ca hát, nói chuyện, nhảy nhót. Bản tính anh khá điềm đạm. Style ăn mặc của anh chỉ độc nhất một loại, quần bò và áo sơ mi. Những ngày rét mướt, anh đến quán kèm theo chiếc khăn choàng cổ màu tím nhạt. Đó là màu anh thích. Rồi thì tôi và anh cũng có cơ hội nói chuyện với nhau. Anh dễ gần, thân thiện và tốt bụng. Tôi thích cái cách kể chuyện của anh, hài hước, vui tính. Chúng tôi có nhiều điểm tương đồng, nhiều sở thích trùng nhau. Chẳng hạn như thích lên face kết bạn, thích đi dạo dưới mưa và lê la phố xá. Những lần tan ca trễ, anh hay đợi tôi cùng về. Suốt dọc đường, chúng tôi trò chuyện không ngớt. Có anh, tôi thấy con đường về nhà ngắn hơn và luôn mong trời mau sáng đến quán để được gặp anh.

Dường như tôi đã thích anh. Thích thật lòng chứ không phải là cơn say nắng thoáng qua. Tôi vui khi anh đến và buồn bã âu lo khi quán vắng đi tiếng đàn mượt mà của anh. Với tôi, Nhân là người bạn tuyệt vời, anh mang đến cho tôi nụ cười và những ngày bình yên khi hai đứa rong ruổi ở Hồ tây. Hôm đó tiết trời se se lạnh. Gió thổi hiu hiu tạo nên một không gian mơ mộng. Anh bảo cuộc sống của anh không giàu sang như người ta, có đôi lúc anh muốn vứt bỏ tất cả để chạy theo những thứ xa xỉ. Anh muốn nổi tiếng, được nhiều người biết đến và kiếm thật nhiều tiền. Nhưng rồi anh đã không còn muốn thực hiện ý định bởi mỗi người có một số phận khác nhau. Hạnh phúc đâu phải đến từ vật chất. Có những thứ ấy, công danh, tiền tài, địa vị mà thiếu vắng tình yêu thì cuộc sống sẽ nhàm chán nhường nào. Nhân cười và bảo rằng giờ anh chỉ muốn tìm một cô gái hợp ý mình và cùng cô ấy sống vui vẻ bên nhau đến suốt đời. Tự dung tôi thấy ngượng ngùng và hơi đỏ mặt khi trông thấy nụ cười của anh. Chính tôi cũng đâu biết mẫu bạn gái lý tưởng của anh là gì nên tôi đã không trông mong vào mối tình từ một phía của mình.

song-gio-de-roi-hanh-phuc-1

Rời Hồ Tây, chúng tôi đi dạo trên con đường Phan Đình Phùng. Hai bên đường là hai hàng cây sấu. Lá sấu, hoa sấu, quả sấu rơi vương vãi đầy lối đi. Những cánh hoa như những hạt mưa bụi lất phất bay khiến lòng người dấy lên một cảm xúc bâng khuâng khó tả. Tôi nhặt lá sấu rồi ném vào không trung. Tôi cứ làm như thế nhiều lần và thích thú với trò chơi này. Nhân bước sau tôi, anh không lên tiếng, ngắm nhìn bầu trời Thu mát mẻ, trong vắt. Còn tôi thì lại ngắm anh. Đến một khoảnh khắc nào đó, hai đôi mắt chạm nhau, ẩn chứa những nỗi niềm thầm kín. Tôi bối rối quay mặt đi.

Tôi bị ốm, nghỉ làm hai ngày. Ngồi trên giường, bên cạnh là những viên thuốc đắng ngắt, tôi bỗng thấy nhớ những bài hát sôi động ở quán, những bước chân ra vào, những tiếng cười, câu chuyện của các vị khách quen thuộc và cả tiếng đàn của Nhân nữa. Làm việc ở Dejavu không bao lâu nhưng tôi yêu mến tất cả những thứ nơi đây. Nó như ngôi nhà thứ hai của tôi vậy. Vì nơi đó tôi được sống và được trải nghiệm nhiều điều bổ ích, nơi đó có người con trai mà tôi đã trót yêu.

Điện thoại rung nhè nhẹ. Tin nhắn từ Nhân. "Em đỡ bệnh chưa?"

Dù hơi mệt, tôi vẫn cố gắng reply cho anh yên tâm. "Không sao, em thấy khá hơn rồi."

"Nghe giọng em còn yếu lắm, em đã ăn gì chưa?"

"Chưa." Tôi thừa nhận vì khá mệt nên tôi chẳng thể nấu được gì.

"Tối nay anh có làm món bánh caramen như trong sách hướng dẫn, vừa mới hoàn thành xong cách đây mấy phút. Để anh đem tới cho em nhé!"

"Ngay bây giờ sao?" Tôi nhìn đồng hồ và nghĩ anh chỉ đùa.

Không quan tâm, tôi tắt điện thoại rồi ngồi dựa lưng vào chiếc gối được kê ở phía sau, nhâm nhi cốc ca cao nóng cho đỡ đói. Nhưng chỉ được năm phút, sự yên tĩnh bị phá vỡ bởi tiếng chuông cửa. Tôi hoàn toàn bất ngờ khi Nhân đến. Bên ngoài trời lạnh nhưng anh chỉ một chiếc áo mong manh, trên tay cầm hộp bánh. Tôi tự hỏi tại sao anh lại đối xử tốt với tôi như vậy.

Tôi ngước nhìn anh, vẻ mặt nhợt nhạt, đôi môi tím tái nhưng vẫn nở nụ cười tươi như ánh ban mai. Tôi xúc động rơi nước mắt rồi cứ thế mà đứng khóc ngon lành như một đứa trẻ, quên cả việc mời anh vào nhà. Chúng tôi cùng nhau ăn hết hộp bánh do chính tay Nhân làm. Khi tôi hỏi công thức làm bánh, anh nói ngắn gọn, "Một chút yêu thương, một chút hạnh phúc và một chút mong nhớ." Tất cả các gia vị cảm xúc được đưa vào trong bánh. Đây là những chiếc bánh ngon nhất mà tôi được ăn từ trước đến nay. Đột ngột anh ôm lấy tôi, thì thầm nói lời yêu. Đêm hôm đó, hai bờ môi hòa làm một. Cho đến khi Nhân về rồi, nụ hôn đó vẫn còn vương vấn trên môi tôi.

Cuộc sống cứ bình lặng trôi đi, những tưởng sẽ chẳng có điều gì ngăn cản hay ai đó xen vào chuyện tình cảm của tôi và Nhân thì một chiều nọ, mẹ bất chợt ghé thăm nơi tôi ở khi chúng tôi chơi trò đố nhau. Mẹ đứng sữa nhìn tôi rồi quay sang trừng mắt với Nhân. Sự việc đã diễn ra rồi, tôi đành thú nhận mọi chuyện với mẹ rằng tôi và anh yêu nhau. Suốt buổi chiều mẹ chẳng nói gì, chỉ có ánh mắt mẹ trông rất giận dữ. Tôi biết mẹ không thích anh.

Qua ngày hôm sau, mẹ bảo tôi dọn về nhà ở. Tôi không chịu. Mẹ sai người tới thu dọn đồ đạc mặc tôi năn nỉ thế nào bà cũng không thay đổi ý nghĩ. Ngoài giờ lên lớp, tôi không được phép ra ngoài, nếu có đi thì cũng có người đi theo. Dần dần tôi cảm thấy mình bị mất quyền tự do. Mẹ cũng bắt tôi phải nghỉ làm ở Dejavu để chuyên tâm vào việc học hành. Nhưng mẹ nào biết tôi càng nghỉ thì càng không thể học được chữ gì vào đầu. Đã hơn hai tuần không gặp Nhân, tôi nhớ anh vô cùng. Chẳng biết anh có nhớ tôi không. Tôi định gọi cho anh thì anh lại gọi đến. Chúng tôi chớp lấy thời cơ nói chuyện với nhau như đã mấy năm rồi không nói vậy. Anh bảo cũng rất nhớ tôi.

"Chừng nào thì chúng ta mới gặp được nhau?"

"Em cũng không biết nữa."

"Tự dưng thấy nhớ ly Grasshopper cocktail mà em pha mỗi lần anh đến quán."

"Em nghỉ làm ở quán rồi."

"Tiếc nhỉ, có phải vì anh nghèo nên mẹ em mới không cho chúng ta tiếp tục quan hệ?"

"Không phải đâu..." Tôi cũng không biết phải lý giải thế nào, dường như mẹ tôi có quan niệm đó thật.

Tôi còn muốn nói với anh nhiều lắm. Chợt có tiếng mở cửa phòng rồi mẹ tôi bước vào, bà giựt phắt điện thoại trên tay tôi.

"Mẹ cấm con không được gọi cho nó nữa."

"Mẹ, sao mẹ lại đối xử với con như thế, anh ấy có lỗi gì..."

Bốp!

Tôi chao đảo, ngã khuỵu xuống đất. Nước mắt dàn dụa.

"Mẹ nhắc một lần nữa, nếu con còn tiếp tục qua lại với nó thì mẹ không chắc mẹ sẽ làm gì với nó đâu."

Tôi nhịn đói mấy ngày, sức khỏe yếu dần. Cứ tưởng dùng chiêu "tuyệt thực" để đấu tranh với những quan điểm cổ hủ của mẹ thì mẹ sẽ xiêu lòng, sẽ không cấm cung tôi ở nhà nữa. Nhưng tôi đã lầm, thậm chí bà còn khóa cửa nhốt tôi trong phòng. Tiếng mở khóa lách cách. Anh trai đem thức ăn vào, dỗ thế nào tôi cũng nhất quyết không chịu ăn. Yêu mà không được gặp nhau thì thà chết còn hơn.

"Anh đã biết chuyện của em rồi." Anh tôi nói.

Tôi chộp lấy cánh tay anh."Anh giúp em thoát khỏi chỗ này đi, em muốn gặp anh Nhân."

Sự nài nỉ cùng với những giọt nước mắt của đứa em gái tội nghiệp là tôi đây đã làm động lòng ông anh vốn chẳng biết tình yêu là gì.

"Nhưng phải nhanh đấy, có thể hôm nay mẹ về sớm."

"Em biết rồi."

Chỉ đợi có thế, tôi vào phòng vệ sinh rửa mặt, thay đồ. Nếu để Nhân nhìn thấy bộ dạng tôi thế này, không chừng anh còn không nhận ra tôi nữa. Tôi chạy một mạch đến nhà anh. Cánh cửa đóng im lìm. Điện thoại tắt máy. Tôi đến Dejavu. Anh Phong bảo,đã lâu rồi Nhân không còn biểu diễn ở quán nữa. Kể từ khi tôi nghỉ làm, anh cũng bỏ đi biệt tăm. Lúc tôi quay lưng định tiến ra cửa thì anh Phong gọi lại, bảo tôi chờ một chút. Anh vào trong rồi quay ra đưa tôi một lá thư. Là Nhân gửi cho tôi.

Anh xin lỗi vì ra đi mà không nói lời từ biệt với em. Có lẽ hai chúng ta khác biệt nhau quá lớn, thế giới của anh và em không giống nhau. Anh chẳng có gì ngoài hai bàn tay trắng, không thể mang đến em một cuộc sống giàu sang, hạnh phúc. Anh không làm được vậy hãy để người khác thay anh làm điều đó. Em hãy quên anh đi.

Tôi xé nát tờ giấy rồi chạy như bay trên phố. Dừng lại khi đã mệt lả người, tôi quỳ thụp bên bãi cỏ. Anh là đồ hèn, dám yêu tại sao không dám chấp nhận vượt qua thử thách. Chỉ cần chúng ta kiên trì thêm một chút nữa thôi thì hạnh phúc sẽ đến, sao anh lại bỏ cuộc dễ dàng như vậy chứ? Tôi cứ thế mà hét lên. Đúng, nếu chúng tôi cùng nhau đối đầu với sóng gió thì bây giờ, lệ đâu hoen bờ mi, trái tim đâu phải rạn vỡ và nỗi nhớ đâu kéo dài mãi. Tình yêu không thể tự quyết được, phải nghĩ đến đối phương nữa. Nếu có một ngày tình yêu của Nhân cũng kiên định như tôi và nếu có một ngày anh ấy vượt qua khó khăn, tình yêu của chúng tôi sẽ không còn sóng gió nữa thì đó mới chính là hạnh phúc đích thực, thử thách với tôi không còn quan trọng nữa. Từ bây giờ thời gian của tôi sẽ dừng lại ở đây, hy vọng một ngày nó sẽ trở lại!
Hai tháng sau, tôi nhận lời đi du lịch ở Vienna cùng với cô bạn thân. Một phần, tôi không muốn bị mẹ ép hôn cho một gã đàn ông giàu có, lớn hơn tôi tới 13 tuổi. Một phần vì tôi muốn dành ra chút ít thời gian để ngẫm nghĩ về chuyện tình giữa tôi và Nhân. Rốt cuộc là tại sao tôi và anh, hai đứa hai nơi? Chẳng phải vì một chữ "nghèo" sao. Người ta yêu nhau, cưới nhau chỉ vì tiền nhưng tôi thì không. Với tôi, tình yêu là chân thành, phải xuất phát từ hai trái tim. Bất luận ra sao tôi cũng tìm được anh. Nếu định mệnh đã an bày cho chúng tôi gặp nhau rồi yêu nhau thì chắc chắn thượng đế sẽ không nỡ chia lìa chúng tôi đâu. Tận trong thâm tâm tôi vẫn luôn tin như thế, tin rằng có một ngày hạnh phúc nhất định sẽ đến với chúng tôi.

Trong tình yêu, niềm tin quyết định tất cả.

Những buổi chiều lang thang ở Gloriett. Nắng vàng ruộm trải dài khắp lối đi. Những cánh hoa dại nở đầy cả vỉa hè, ven đường. Chỉ cần một cơn gió nhẹ thôi cũng làm đám hoa bay tứ phía rồi từ từ tiếp đất nhẹ nhàng. Tôi nhặt một bông hoa lên, nước mắt bỗng dưng trào ra. Cái cảm giác ở một mình một nơi xa lạ, giữa thành phố tráng lệ, không có người nắm tay, không có người đi cùng tôi quãng đường phía trước khiến tôi bơ vơ, lạc lõng. Lòng tôi u buồn, nỗi buồn ấy cứ trải rộng vô bờ đến mức vạn vật xung quanh tôi ảm đạm và thê lương. Nhân bảo tôi quên anh đi. Quên một người dễ dàng vậy sao khi tôi đã yêu anh quá nhiều.

Điện thoại rung bần bật trong túi quần kéo tôi về thực tại. Tôi mở ra đọc tin nhắn của Uyên. "Cậu đang ở đâu?" Tôi trả lời cô bạn rằng tôi muốn được yên tĩnh một mình. Kể từ phút giây đó, Uyên không làm phiền tôi nữa.

Đêm tối lặng yên, tôi đứng trước quảng trường Heldenplatz, ngẩng đầu nhìn những vì sao như đang rơi. Trái tim nhớ anh mỗi lúc một nhiều. Mí mắt tuôn ra từng giọt nước. Cứ thế, tôi đứng đấy và... khóc. Người qua đường nhìn tôi ái ngại, họ tưởng tôi bị cướp giật mất hết tiền nên tới hỏi thăm, an ủi. Tôi lau nhanh nước mắt và bảo rằng không sao. Tôi trở về nhà trọ của Uyên.

Uyên xem ti vi ở phòng khách, vừa thấy tôi, liền nói.

"Mình có nấu bữa tối, cậu ăn đi."

"Mình không muốn ăn." Tôi trả lời nhạt thếch.

"Không ăn lấy sức đâu mà mai đi tiếp, chẳng lẽ cậu định gục ngã ở nơi này, cậu cứ buồn mãi về Nhân thì anh ấy cũng đâu có xuất hiện. Hãy xem giữa cậu và Nhân có duyên không phận đi."

Tôi lắc đầu, cố chấp. "Không hiểu sao mình cứ nghĩ là sẽ gặp lại anh ấy."

Uyên giơ hai tay đầu hàng."Thôi được, tùy cậu, tối mai có buổi hòa nhạc kỷ niệm ngày sinh của Mozart, đi cùng mình nhé."

"Mình không có hứng thú." Tôi đáp với vẻ mệt mỏi.

"Đi đi," Uyên lắc lắc cánh tay tôi."Cậu không thấy là chuyến du lịch của tụi mình thật trùng hợp sao, mình không muốn bỏ lỡ cơ hội này."

Uyên đưa ánh mắt nài nỉ nhìn tôi và tôi biết mình chẳng thể từ chối lời đề nghị của cô bạn.

Sáu giờ tối tại nhà hát Vienna Opera House chật kín người. Phải mất cả tiếng đồng hồ, tôi và Uyên mới chen qua được đám đông để tới hàng ghế đầu. MC giới thiệu chương trình rồi ngay sau đó một nhóm người từ bên trong bước ra đồng loạt cúi đầu chào khan giả. Có đầy đủ tất cả các nhạc cụ vỹ cầm, mandolin, organ, sáo, trúc...

Tôi chết lặng khi nhìn thấy Nhân trong số người ấy. Anh vẫn như ngày xưa, vẫn gương mặt thanh tú, hàng mi cong, tỏa sáng và cuốn hút như vầng trăng đêm vừa ấm áp lại có chút gì đó ngạo mạn. Anh – lại một lần nữa khiến tim tôi nghẹt thở. Tiếng đàn của anh trong veo như sương sớm, xuyên qua đầu tôi nhức nhối. Không thể diễn tả được niềm vui của tôi ngay lúc đó. Anh mãi chú tâm vào buổi biểu diễn nên không nhìn thấy tôi dù khoảng cách giữa chúng tôi không xa lắm. Một thời gian không gặp Nhân, anh đã nổi tiếng như thế này rồi ư? Tôi mỉm cười và hãnh diện vì anh. Mẹ tôi mà nhìn thấy cảnh này, không biết mẹ sẽ nghĩ gì, có thể suy nghĩ của mẹ sẽ khác đi. Tôi hạnh phúc như tìm lại kỷ niệm ngày xưa. Nó chưa một lần vỡ nát trong lòng tôi.

Buổi hòa nhạc kết thúc, những tràng vỗ tay nồng nhiệt như pháo nổ ngày tết. Nhiều người lên tặng hoa cho Nhân, trong đó có một cô gái tóc vàng. Cô ấy còn hôn lên má anh, còn anh thì mỉm cười thật tươi. Tôi bần thần, hóa ra cái kết thúc của một người thành tài là như thế. Anh thật sự đã quên tôi rồi sao? Chợt, mắt anh chạm phải mắt tôi. Giờ thì tôi đã hiểu. Tôi dư thừa trong cuộc gặp gỡ này.

Bỏ chạy đi thật xa rồi mà anh vẫn đuổi theo tôi. Anh níu tay tôi lại và nói rất vui vì được gặp tôi ở đây.

"Anh sống hạnh phúc chứ?"

"Không như em thấy đâu."

"Vậy cũng tốt, em mừng cho anh. Lẽ ra em không nên chứng kiến buổi gặp này, cứ làm ngơ đi thì tốt hơn nhỉ. Chúng ta nên chia tay thực sự để sống vui vẻ cho cả hai. Ừ, cứ vậy đi!"

Tôi nói một tràng dài rồi quay lưng. Nhưng anh đã ôm chặt từ phía sau, vùi mặt lên tóc tôi.

"Anh đi tìm tương lai và hạnh phúc cho hai chúng ta, giờ thì anh đã thành công rồi, anh muốn đem niềm vinh quang này về cho mẹ em để mẹ em không còn bảo anh là thằng bất tài, vô dụng nữa. Thời gian qua anh đã đủ mạnh mẽ để vượt qua sóng gió, giờ đây anh có thể chính thức ngỏ lời cầu hôn với em được rồi."

Nước mắt tôi ướt đẫm vai áo Nhân. Thì ra tôi đã hiểu lầm anh. Hạnh phúc và khổ đau trộn lẫn vào nhau. Anh vẫn ôm tôi thật chặt. Không uổng công tôi chờ đợi bấy lâu nay. Tôi chỉ cần một bàn tay đan lấy tay tôi, dìu tôi đi suốt cuộc đời. Vậy là đủ.

Mặt Trời ló dạng sau đêm dài u tối. Ánh nắng ban mai phủ khắp con đường có đôi tình nhân trẻ đang dạo bước, tay trong tay.

Quách Thái Di

Ngày đăng: 16/04/2014
Người đăng: Phương Vũ
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Gia vị người Thái Tây Bắc
Sam Sam đến đây ăn nè
 

Trong mỗi câu chuyện về cô bé lọ lem thời hiện đại đều cần có một vị CEO

" ...Con hổ nhè con thỏ trắng từ trong mồm ra, nói rất đắc chí: ” Thì ra cậu thích tớ.” Con thỏ trắng ngạc nhiên nói: “Làm sao mà cậu biết?”

Con hổ đắc chí vung vẩy cái đuôi: ” Bởi vì tớ vừa mới ăn cậu vào trong tim rồi.” 

Cái con hổ này chẳng có tí văn hoá nào, con thỏ trắng khinh khỉnh nhìn nó. Đồ ăn nuốt vào thì đi xuống dạ dày chứ, không phải là vào tim. =))

[Sam Sam]

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage