Gửi bài:

Này cô bạn thân, mình yêu nhau đi

Cuộc sống vẫn tiếp diễn, bạn thân thì vẫn còn đó có mất đi đâu mà sợ, chứ có phải tình yêu đâu mà sợ xa mặt cách lòng hay lo sợ mất người yêu. Sự lựa chọn không để trái tim mình yêu ai đến lúc này đúng là vẫn còn rất hiệu nghiệm, những yêu thương mong manh sẽ không phải tan vỡ khi mà nó chẳng được hình thành.

***

Tôi là một chàng trai có trái tim cảm nhận yêu thương nóng bỏng, nhiều lần xem phim tình cảm hay đọc truyện đều cảm giác đồng cảm sâu sắc mà rơi lệ theo, hay gọi là đa sầu đa cảm nhưng có một sự thật trái ngược đó là tôi không để trái tim ấy yêu ai, chính xác hơn là tôi không dám yêu.Bởi vì trong trí óc của tôi có một nổi ám ảnh về tình yêu, tôi không dám yêu bởi vì mái ấm gia đình bất hạnh đã reo giắc vào tâm hồn của một đứa trẻ thơ nổi sợ hãi về niềm yêu thương mong manh, dễ tan vỡ. Tôi nhìn bạn bè tay trong tay, nói những lời yêu thương có cánh hay trao nhau những món quà mà tự dặn lòng đừng mơ mộng như họ rồi đắm chìm vào bể dâu. Tôi không tỏ tình, không theo đuổi, tán tỉnh bất kì một cô gái nào cho dù cô gái ấy có ý thích mình đi chăng nữa, kiểu như " Tình yêu đến anh không mong đợi gì, tình yêu đi cũng không hề hối tiếc". Tôi vẫn vô tình, hờ hững như thế cho đến cái ngày gặp được Nhung, đối với tôi lần đầu gặp thì cô bạn cũng không có gì đặc biệt, vẫn giữ khoảng cách, trò chuyện như những người bạn. Và thế rồi tần số trò chuyện giữa hai đứa ngày càng tăng, ừ thì sau đó Nhung có được một vị trí mới trong tim tôi và nó là vị trí của một cô bạn thân. Đến ngày noel thì tôi cũng chúc Nhung một ngày giáng sinh ấm áp, vui vẻ như bao người bạn khác mà có đặc biệt hơn tí là có thêm một cái thiệp tặng khi Nhung đề nghị hai đứa FA tụi mình đi ăn chè thái cho ấm áp... thế nhưng cô bạn thân lại làm tôi lúng túng, ngại ngần khi phá vỡ những gì mà từ trước giờ tôi cho là tự nhiên nhất.

Này cô bạn thân mình yêu nhau đi

- Không tặng quà à? Đàn ông con trai gì tệ thế - Nhung nghiêng đầu tra hỏi

- Ơ...thì bạn bè như thế là được rồi, rườm rà chi tốn kém – Tôi đặt tấm thiệp vào tay cô bạn thân

- Vậy à, chắc tại tui tự rước cái rườm rà, tốn kém vào người nên tặng cho cậu bạn thân một món quà noel đặc biệt thế này – Nhung vừa dứt lời thì đưa tôi một quả cầu thuỷ tinh chứa nhiều hạt giấy và bông tuyết trắng xốp. Những con hạt giấy này do chính tay Nhung gấp với những lời nhắn bí mật bên trong nó.

- Chặc...thật là ngại quá, kiểu này vừa che mặt vừa nhận quà thôi – Tôi đỡ lấy món quà mà tặc lưỡi.

- Thôi ăn chè lẹ đi ông, còn lượn vài vòng rồi về - Nhung vừa ăn chè vừa xăm xoi tấm thiệp.

- Ừ

Khoảng lặng giữa hai đứa trên một chiếc xe đạp bỗng dưng xuất hiện, không hiểu sao thường ngày nói chuyện rôm rả mà giờ cô nàng bỗng dưng im bặt. Tôi cảm thấy áy náy về món quà nên đành gợi ý bù đắp lại cho cô bạn thân, nhưng thật sự là bạn bè thì cần gì phải tặng rườm rà cơ chứ, người ta yêu nhau thì mới bày vẽ cho lãng mạn, tình cảm.

- Nhung này, tôi hát tặng bà một bài xem như bù thêm quà noel nhé – Tôi hồi hộp nói

- Được đó, bài gì thế? – Giọng Nhung niềm nở

- Cô bé mùa đông, đừng...chê nhá – Tôi vẫn đang run vì lần đầu làm việc này

- Tuỳ, thì hát đi – Nhung vỗ vai tôi trấn an.

- ........." Vội nhặt chiếc lá tôi nhớ về, cô bé đáng yêu của tôi. Mùa đông đến em vẫn cười...."

- Hay đó chứ, vậy mà lâu nay giấu – Nhung vỗ tay rồi nói.

- Bạn bè mà, không có dịp đặc biệt tự dưng hát làm chi, người ta yêu nhau thì mới hay hát cho nhau nghe mỗi ngày thôi – Tôi gãi đầu

- Thôi tới kí túc xá rồi kìa, cho tui xuống đi

- Ừ, bạn hiền ngủ ngon hen

- Ngủ ngon – Nhung quay đi với một nụ phớt trên môi.

Trên đường về, tôi vẫn không hiểu cảm giác khi nãy sao lạ quá, mọi khi vẫn đưa cô bạn thân về vô tư, vô ưu mà hôm nay sao xốn xang khó chịu trong tim. Tại sao cô bạn thân lại im lặng sau khi trao quà xong nhưng sau đó trở nên vui vẻ khi nghe mình hát? Rồi tạm quên đi cái vụ noel, tôi đang trong kì nghỉ tết thì hai đứa không gặp được nhau nên chỉ có thể thỉnh thoảng liên lạc qua tin nhắn, mà chỉ có " chúc ngủ ngon" với " năm mới vui vẻ" thì chẳng có gì phải bận tâm cả. Nhưng điều khiến một trái tim lạnh như tôi thổn thức nguyên một đêm giao thừa chứ không phải ngủ ngon lành như mọi năm lại đến.

- I miss you – Tin nhắn từ Nhung sau gần một tuần bận rộn không liên lạc vào những ngày cuối năm

- Me too – Tôi bối rối và sau vài phút suy nghỉ, chất vấn bản thân cũng nhắn lại được

- Thật không? Nhớ với tư cách gì?

- Bạn bè mà, nhớ nhau cũng bình thường thôi

- Ừ - Nhung nhắn gọn

Tôi đâm ra khó hiểu, tự dưng Nhung lại nhắn tin chặn đứng cuộc trò chuyện đang cao trào hăng say với bàn phím điện thoại của mình. Tôi thở dài rồi lại nghĩ mông lung về ba chữ " I miss you" đến hết ngày, một cô gái tư dưng lại đi nhớ mình là sao? Lần đầu tiên có một cô bạn nhớ đến mình khi lâu ngày không gặp, có lẽ vì mình là bạn đặc biệt của cô ấy, một người bạn thân rất thân. Tôi lại thêm lần nữa hững hờ để mặc những suy nghĩ đó trôi qua, bởi tôi biết mình hiện tại không cần tình yêu thì cũng không cần phải định nghĩa những cảm xúc đó làm gì. Kì nghĩ tết kết thúc, tôi nhận được tin báo từ cô bạn thân đó là cô nàng sẽ chuyển đến một nơi ở mới xa chổ tôi hiện giờ và cũng có nghĩa là việc thỉnh thoảng cùng nhau đi dạo phố hay ăn chè sẽ không còn nữa. Lần cuối trước khi Nhung chuyển trọ, cô nàng ngồi sau xe mà cứ ôm hông mà chẳng ngại ngùng, như thể sắp chia xa rồi để cô nàng tự do thể hiện tí còn tôi thì bối rối mà ngượng ngùng.

- Này, giữ cái yên xe ấy – Tôi quay lại nhắc nhở

- Không thích – Nhung bướng bỉnh xiết chặt vòng tay

- Èo...Làm gì lưu luyến dữ vậy, lâu lâu tôi tới thăm bà mà

- Thiệt hả? Nhớ nhé – Mắt Nhung sáng hẳn lên

- Ừ, tới nơi rồi kìa.

- Bye, nhớ là lên chơi đó nha – Nhung vẫy tay tạm biệt không quên nhắc lại

Đêm đó, tôi vẫn chưa nhận ra điều gì là thiếu vắng, vì cứ nghĩ rằng mọi thứ vẫn đang tồn tại rất bình thường đó thôi. Cuộc sống vẫn tiếp diễn, bạn thân thì vẫn còn đó có mất đi đâu mà sợ, chứ có phải tình yêu đâu mà sợ xa mặt cách lòng hay lo sợ mất người yêu. Sự lựa chọn không để trái tim mình yêu ai đến lúc này đúng là vẫn còn rất hiệu nghiệm, những yêu thương mong manh sẽ không phải tan vỡ khi mà nó chẳng được hình thành. Nhưng suy nghĩ là thế, mà thực sự vài ngày sau tôi cảm nhận được sự thiếu vắng và một khoảng trống vô hình xuất hiện rồi rõ ràng hơn khi ngày valentine đến. Bình thường nếu Nhung còn ở gần bên mình thì cô nàng đã đề nghị hai đứa đi ăn chè cho ấm bụng rồi, thế nhưng ngày này có phải là ngày lễ tình bạn đâu cơ chứ, vì vậy chỉ là tin nhắn " valentine vui vẽ" mà chẳng cần quà cáp, socola, hoa hồng cho tốn kém, rườm rà. Lần này thì Nhung cũng như tôi nên chẳng tặng gì cả mà chỉ nhắn tin chúc mừng ngày lễ vậy thôi, nhưng sự thiếu vắng mà tôi cho là bình thường lại gợi nhớ món quà noel vừa qua. Tôi ngồi trước bàn mà cầm quả cầu thuỷ tinh lắc mãi đến chán mà vẫn thấy trong lòng nặng trĩu tâm sự không biết giải toả cùng ai.

- Đang làm gì đó? Nhung gọi đến

- Ở nhà mà cầu mưa – Tôi đáp bâng quơ

- Vô duyên, người ta có đôi có cặp thì đi chơi chứ mưa sao đi. Rãnh thì hát cho tui nghe bài nào

- Ưm...cũng được, thích nghe bài gì? – Sau một hồi lưỡng lự, tôi cũng đồng ý.

- My Love, biết bài đó không?

- Nhung hên đấy, mới vừa thuộc lyric hôm qua – Tôi bỗng vui mừng vì mình biết bài cô bạn muốn nghe

- Hát đi rồi tui báo cho tin này...vui lắm – Nhung lấp lửng

- ............So I say a little prayer.And hope my dreams will take me there

Where the skies are blue, to see you once again... my love

- Hi, cảm thấy vui hơn rồi. Mai chủ nhật, ông lên thăm tui đi, tui nấu cơm cho ăn – Nhung niềm nở

- Ok, lên liền. Hì – Tôi nghe mà cứ ngỡ sắp lên thiên đường

- Ngủ ngon.

Này cô bạn thân mình yêu nhau đi

Sáng hôm sau, tôi dậy thật sớm chuẩn bị chuyến đi thăm cô bạn thân đã hơn nửa tháng mà chưa gặp. Trong lòng cứ nôn nao cảm giác khó tả, chẳng biết mình sẽ vui như thế nào khi gặp lại cô bạn, thấy hình dáng quen thuộc ấy lại xuống hiện trước mặt thì sẽ làm gì đây? Tôi đi đến đúng địa chỉ được Nhung nhắn tối qua, trong căn phòng nhỏ chỉ có một người con gái đang tất bật nấu ăn và mồ hôi lấm tấm trên gương mặt tươi tắn. Cô bạn thấy tôi đang đứng ngẩn ngơ trước cửa thì nở một nụ cười thật tươi, đôi mắt lúc ấy sao long lanh đến thế, cứ ngỡ như nếu không vướng bận thứ gì thì cô ấy đã chạy đến ôm lấy tôi. Còn tôi thì sau khi ngẩn ngơ biết mình cũng chỉ có thể cười đáp lại và bước vào nhà như một vị khách. Bữa cơm được dọn ra, cô nàng cứ chăm chú nhìn nét mặt biểu cảm của tôi khi gắp thức ăn mà khiến cho chính tôi cũng chẳng tự nhiên ăn được.

- Ăn đi, nhìn gì mà nhìn. Món nào tui cũng thấy ngon hết.

- Ừ, hì. Ăn nhiều món cốt lết nướng này đi – Nhung gắp cho tôi.

- Mà đây là lần đầu tiên có một người con gái nấu cho tui ăn đấy

- Cảm giác thế nào? – Nhung ngưng đũa hỏi ngay

- Giống như...- Tôi lúng túng

- Giống ai?

- À...mẹ tui – Tôi đáp bừa

- Thôi ăn đi ông, canh nguội hết rồi kìa – Ánh mắt cô bạn thoáng thất vọng

Sau bữa cơm, chúng tôi ngồi tán chuyện một lúc thì tạm biệt nhau, nhưng cả buổi nói chuyện dường như Nhung chẳng còn nhiệt tình, vui vẻ trước những câu nói hài hước của tôi và điều ấy dường như giúp tôi hiểu ra mình đang dần mất đi một phần nào trong Nhung. Trước khi tiễn tôi về, Nhung có nói một điều làm tâm trạng tôi giờ này cứ rối bời mãi và làm việc gì cũng thẩn thờ như người mất hồn " Món quà noel lần trước Nhung tặng vẫn còn giữ chứ, nhớ trân trọng nó nhé bởi vì sẽ đến lúc ông chỉ còn nó bên cạnh thôi" .Tôi thao thức nhiều đêm cùng quả cầu thuỷ tinh rồi sau đó lại tò mò tháo những con hạt giấy ra để gấp lại và tình cờ phát hiện những tâm thư từ những mảnh giấy xinh xắn ấy. Có khoảng 100 con hạt giấy và chúng được đánh dấu theo thứ tự của nó, mỗi tờ chỉ viết một đến hai từ mà tôi đã dần mở ra xem hết từng tờ..." yêu.....không yêu...". Tôi hiểu ra nếu không dám lựa chọn giữ lấy Nhung bên cạnh thì có thể chúng tôi sẽ khó đối mặt với nhau, mà bản thân tôi luôn sợ mình lựa chọn sai thì hai đứa sẽ còn được như trước hay không? Nếu lựa chọn cô ấy là bạn gái thay vì là một người bạn thân thì ngộ nhỡ sau này cuộc tình tan vỡ chúng tôi cũng chẳng có thể nào là bạn. Tôi cố chấp xem hai đứa là bạn thân và như chưa hề thấy những dòng chữ trong con hạt giấy đó nhưng thật sự không đơn giản như vậy, một tháng vừa qua mỗi khi tôi nhắn tin hay gọi đến thì Nhung có vẻ rất bận...Bận bên cạnh một người khác, người đó thay thế tôi chăng? Mỗi lần nhận được tin nhắn " Tui đang bận dạo phố với bạn, thôi nha", " Thôi bạn tui đến rồi, cúp máy đây", " Có người khác hát tặng tui bài đó rồi" bỗng cảm giác hụt hẫng trào dâng, tôi hiểu được cảm giác bị người khác hờ hững. Ngày hôm sau đó, tôi lại gặp một chuyện buồn về phía gia đình, định nhắn tin tâm sự với cô bạn thân thì nhận lại được từ Nhung tin nhắn càng làm nỗi buồn thêm thấm đẫm " Kệ ông, ai quan tâm chi". Bực tức, khó chịu, đau lòng nhưng mọi thứ cứ dồn nén mãi mà chẳng thể sẽ chia cùng ai vì vậy tôi gọi vài thằng bạn đi nhậu, tôi đón xe buýt lên chỗ bọn nó làm vài lon bia cho quên đi sầu muộn, quên đi mình đang cô đơn và buồn bã vì một đứa con gái. Đến khoảng 10h đêm, ai về nhà nấy nên chỉ còn mỗi tôi lò dò ra trạm xe buýt mà ngu ngơ trong men say cứ ngỡ còn đón được xe về. Chưa đến nổi say khước, tôi gọi điện cho thằng bạn cùng phòng trọ chạy xe lên chở mình về. Gọi lần đầu không ai bắt máy, tôi cảm nhận nỗi cô đơn cào xé trong tim, giờ chỉ có người thân mới tận tình mà đến đón mình về chứ bạn bè kiểu gì cũng lười nhác mà trốn tránh xách xe đi chở một thằng say xỉn. Thế nhưng tôi vẫn bấm máy gọi lần hai, mừng phát quýnh lên vì thằng bạn bắt máy và không đợi nó nói gì tôi nói luôn rồi cúp máy như sợ nó chẳng chịu đồng ý " Tao nhậu hơi say, đang ở....mày làm ơn lên đón dùm tao với, hết xe buýt rồi". Tôi ngồi chờ đợi trong cảm giác lâng lâng, đầu óc suy nghĩ lung tung và hai tay ôm mặt ngồi co ro tại trạm xe buýt. Bỗng tiếng xe máy dừng ngay gần đấy, tiếng kèn xe báo hiệu nhấn vang.

Này cô bạn thân mình yêu nhau đi

- "Bíp, bíppppp"

- Ơ, ai đó? Mày hả Trí? – Tôi nheo mắt vì ánh đèn xe chói vào mặt

- Nhậu đến mức tàn tạ thế này hả?....Hức...Tui không đến thì ngủ ngoài đây rồi sao?

- Cái quái gì thế này! Sao lại là....Nhung – Tôi tròn mắt há mồm ngạc nhiên

- Lên xe đi, ông mà có mệnh hệ gì thì...Hức – Nhung khẽ lau vội nước mắt

- Có đâu, lâu lâu mới vầy thôi à. Mà sao bà biết tui ở đây? – Tôi lủi thủi ngồi phía sau

- Ông gọi tui mà, đang chuẩn bị đi ngủ thì gọi đến. May mà còn nói rõ được trạm xe ở đâu

- Ờ...Cảm ơn

- ......

- Bà có người yêu rồi hả? – Tôi khẽ hỏi

- Ừ, có rồi mà giờ đi lo cho một thằng bạn thân say xỉn làm gì cơ chứ - Giọng Nhung giận dỗi

- Tại tôi thấy....tôi đọc được con hạt giấy thứ 99 rồi – Tôi ngập ngừng

- Rồi sao? – Nhung đáp lạnh lùng

- Này cô...bạn thân...

- Thôi im lặng để tui lái xe – Nhung ngắt lời

- Mình yêu nhau đi được không?

 

Ngày đăng: 22/04/2014
Người đăng: ngoc nhu tran
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

  • Sương mù Sương mù (truyenngan.com.vn - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Hỏi nó có sợ không? Thực ra nó cũng hơi sợ. Nhưng chỉ là một...
Gia vị người Thái Tây Bắc
Two different People with different insight!
 

Two different People with different insight! Depends how you act !

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage