Hôn em là phải xin phép!
(truyenngan.com.vn - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau đi")
- Đâu ra cái luật hôn vợ là phải xin phép hả?
- Thế đâu ra cái kiểu vợ đang mệt còn lôi vợ ra mi là thế nào?
- Ờ, tớ thích đấy, vợ làm gì được tớ nào? Ngay sau đó, cô sẽ không thôi cào cấu, cắn xe anh đủ trò cho chừa cái tội "hôn vợ mà không xin phép".
***
Sài Gòn một chiều cuối thu...
Nắng lại nhuộm vàng trên mỗi góc ồn ào của thành phố vốn dĩ chưa bao giờ thôi náo nhiệt. Cây bắt đầu thay áo mới. Mặc kệ không khí hối hả tất bậc, mấy chiếc lá khô vẫn thanh thản trôi mình lả lướt. Gió lùa trên vòm hoa giấy nghe lao xao, đâu đây vang lên tiếng ngân khe khẽ. Thời gian... trôi nhanh thật! Thấm thoắt đã 4 năm kể từ ngày cô rời xa nơi này. Lặng lẽ đến, lặng lẽ đi xa một mái ấm cứ ngỡ sẽ rộn ràng tiếng cười hạnh phúc, xa một người đã ngỡ sẽ chẳng bao giờ cách chia.
...
Cầm tờ kết quả xét nghiệm trên tay, anh và cô không thôi nhìn nhau nghẹn lòng. Chân cô chẳng thể trụ nổi, chỉ có thể yếu ớt dựa vào anh.
- Làm sao có thể?
- Làm sao ông trời có thể tàn nhẫn với em như vậy?
-Tại sao lại cướp đi quyền được làm mẹ của em kia chứ?
Kiếp trước cô đã gây nên tội tình gì để giờ đây lại đau đến xé lòng như vậy? Nước mắt cô chảy dài, tiếng nấc nghẹn đắng nơi cuống họng chẳng thể nào bật ra. Nỗi uất ức đến cùng cực khiến trái tim cô như chết đi sống lại, cô đấm lên ngực mình, để cái đau thể xác có thể khỏa lấp đi phần nào đớn đau đang dày vò tâm can cô. Anh lặng người, chỉ biết ôm ghì cô vào lòng. Vợ anh, chẳng thể nào làm mẹ được nữa! Cái tương lai gia đình bốn người quây quần bên nhau mỗi chiều, cu Tí sẽ kể cho ba nghe chuyện Tí giúp bạn ở lớp, bé Bo sẽ lăn xăn vào bếp giúp mẹ nấu cơm cho cả nhà. Cái tương lai đầm ấm hạnh phúc ấy đóng sầm trước mặt anh. Người con gái nhỏ bé anh đang ôm trong tay sao bỗng xa xôi đến lạ. Cô lau nước mắt, cầm tờ xét nghiệm, bước đi thất thần, bóng dáng xiêu vẹo đổ dài trên thềm bệnh viện.
Kể từ ngày đó, cô như người mất hồn, cơm chẳng chịu ăn, nhà cửa cũng chẳng dọn dẹp, việc ở công ty cô cũng ném qua một bên. Anh tất tả chạy ngược chạy xuôi giữa nhà và bệnh viện, vừa phải chăm cô, vừa phải chăm sóc bệnh nhân, trong lúc này nếu anh không đủ tỉnh táo, anh không biết cô còn có thể dựa vào ai được nữa.
...
- Con bỏ nó đi, đàn bà không biết sinh con thì làm vợ cái nỗi gì.
- Cô ấy là vợ con, là con dâu của mẹ, mẹ nỡ lòng nào nói như vậy?
- Nhưng con là đứa con trai duy nhất của cái nhà này. Nó không sinh con được thì mặt mũi nào mẹ nói chuyện với ba con đây hả?
- Chúng con có thể xin con nuôi mà mẹ.
- Con nuôi? Nực cười! Con của chúng mày nhưng không phải cháu của mẹ. Một là mày bỏ nó, cưới vợ khác về sinh cháu cho mẹ. Hai là mẹ không có đứa con như mày.
...
- Cái này là cái gì? Cô giải thích cho tôi đi! Anh tức giận ném xấp hình trước mặt cô.
- Anh còn không nhìn rõ à. Anh bị tôi cắm sừng rồi đấy.
Anh tát cô, cái tát trời giáng hằn in lên gương mặt gầy gò của cô. Thật sự anh không thể tin vào mắt mình, không thể tin là cô có thể phản bội anh như thế. Và càng không thể tin chính tay anh đã đánh cô. Cô là người on gái đầu tiên và duy nhất anh muốn chăm sóc và bảo vệ trong cả cuộc đời này. Anh yêu cô nồng cháy và mãnh liệt như cái tuổi 20 đầy nhiệt huyết của mình vậy. Nhưng anh đã tin lầm cô.
Và cô đã rời xa anh như thế, rời xa người đàn ông cô yêu nhất trên đời này, rời xa những mộng ước thuở đôi mươi xinh đẹp, cũng bởi vì cô chẳng thể sinh con, chẳng thể làm mẹ bình thường như bao người phụ nữ khác.
...
Tao Đàn - đêm thành phố gió và mây
Váy trắng, áo len móng mảnh và giày vải, cô thưởng cho mình một tối trong lành hiếm hoi nơi công viên um tùm cây lá. Cô thích cây, thích vẻ phóng khoáng hoang dại của nó, thích vẻ yếu đuối khép mình của cỏ, và thích cả cái mạnh mẽ kiên cường dù có bị chân người giãm đạp vẫn sẽ hiên ngang mà đứng lên. Là một nàng Kim Ngưu đỏng đảnh, cô cũng đã từng làm anh khổ sở không biết bao nhiêu lần ngày còn yêu cô.
-Tránh em ra, không có lại gần, không có lại gần *múa tay múa chân loạn xạ*.
- Ê, nắm tay em là phải xin phép *cười toe*.
- Ấy, đã hỏi ý kiến em đâu mà ôm người ta thế *mặt mèo giận dỗi*.
- Hic, bắt đền anh đấy, hôm sau đứng xa em ra *nước mắt lưng tròng sau một hồi đứng hình vì anh hôn mà chẳng nói với cô một tiếng*.
Sau này, khi cô đã là vợ anh, cô vẫn hay giận dỗi như thế.
- Đâu ra cái luật hôn vợ là phải xin phép hả?
- Thế đâu ra cái kiểu vợ đang mệt còn lôi vợ ra mi là thế nào?
- Ờ, tớ thích đấy, vợ làm gì được tớ nào?
Ngay sau đó, cô sẽ không thôi cào cấu, cắn xe anh đủ trò cho chừa cái tội "hôn vợ mà không xin phép".
Cô khẽ cười khi mảng kí ức xưa hiện về rõ mồn một, tựa cái nắm tay, cái ôm khẽ, hơi thở ai ấm nồng nàn trên vai cô. Khẽ rùng mình vì cơn gió lạnh thổi qua, tiếng bước chân ai quá gần sát lại làm cô thoáng giật mình, ngoảnh lại, chẳng có ai cả, là cô tự mình dọa mình thôi.
Cô nhớ anh da diết. Nhớ nỗi nhớ của những người yêu nhau. Bốn năm trôi qua, cứ ngỡ đớn đau kia sẽ làm cô quên được anh nhưng nào đâu có thể. Ngày đó cô tìm mọi cách để rời xa anh, cô không muốn vì cô anh phải chịu tội với gia đình. Anh nào có lỗi gì. Cô nào có lỗi gì. Lỗi là do số phận không cho anh và cô được bình yên bên nhau mà thôi. Nước mắt lại khẽ rơi, một giọt mặn đắng. Lau vội dòng quá khứ lăn dài trên má, cô lặng lẽ bước đi, cô độc, âm thầm như cái bóng đang nối gót theo sau cô vậy.
Lotte Cinema
Ôm hộp bắp rang và li nước, cô thu mình trên chiếc ghế xem bộ phim mà có lẽ trước đây, dù có anh ngồi sát bên cô vẫn sẽ hét vô tội vạ vì sợ. Giờ thì cô vẫn chưa hết sợ, chỉ là khi những cô gái kia run lên bên người yêu của mình, cô đơn giản sẽ nhắm nghiền mắt lại, vì không thấy cô sẽ không còn phải sợ nữa. Thì ra là thế, như cái cách anh choàng tay qua vai bịt mắt cô lại, như cái cách anh xoay đầu chỉ để cô nhìn thấy anh. Cô đã từng quá quen vì lúc nào cũng có anh bên cạnh. Bốn năm, đi qua không biết bao nhiêu nơi, trải mình không biết bao nhiêu chuyện, cô vẫn luôn tự hỏi cô đã có thể quên được anh chưa? Chỉ có điều chắc chắn khi một chàng trai nào đó tiếp cận tán tỉnh mình, cô vẫn sẽ tạo cho mình một vỏ bọc của bà cô già khó gần, ế chồng, chỉ vì quanh cô, không có ai đủ ấm áp, tin cậy, anh lành và bình yên để cô ngoan ngoãn không giãy giụa trong tay anh như ngày ấy.
Cô khẽ cười chính mình, bỏ anh lại giữa những đơn côi và tổn thương phản bội, để rồi hết ngày này tháng khác nhớ anh khôn nguôi. Không ít lần muốn tìm quên nhưng rồi bỗng nhận ra càng muốn quên lại càng nhớ. Cô đã vì anh khóc ướt gối không biết bao đêm. Khóc vì nhớ anh. Khóc vì cô đơn mà không được anh vỗ về. Khóc vì nỗi xót xa của người con gái không bao giờ có thể làm mẹ. Khóc vì một tổ ấm ngỡ đã thành hình bỗng chốc vụt tan. Không biết tự bao giờ cô đã quá quen với những chiêm bao mộng mị, cô ôm anh trong mơ để rồi sang tỉnh giấc chỉ thấy lẻ loi trong căn phòng hiu hắt nắng. Bốn năm cô chưa hết khắc khoải nhớ anh, khắc khoải quên rồi lại khắc khoải đau trong kí ức. Nước mắt cô lại rơi. Màn ảnh ma mị hiện lên trước mắt cô "Giá như ngày đó em chưa từng rời xa anh..."
Cô đứng dậy khi rạp chiếu phim chỉ còn lác đác vài người. Một người vội vã ngồi sau lưng cô bước nhanh ra cửa. Một dáng hình... cô không nhớ đã gặp ở đâu. Chỉ biết là rất quen. Nhưng rồi cô mau chóng xua đi cái ý nghĩ huyễn hoặc ấy, thành phố này liệu còn ai nhớ tới cô?
Cầu ánh sao - trời đổ mưa...
Cô có hẹn với nhóm bạn thời đại học, đã lâu rồi không gặp cái lũ lóc chóc như trẻ nít ấy. Không gian nơi đây vẫn vậy, có khác chăng vì đã kinh qua nhiều sóng gió, kinh qua nhiều con đường mà ta thấy nơi đâu cũng in dấu chân mình. Nơi đây, Valentine đầu tiên của anh và cô, không vồn vã, không ồn ào, chỉ là đi bên nhau nghe gió về lành lạnh, nghe nhịp tim nhau rộn ràng mà tha thiết bình yên. Tụi bạn vậy cứ mải mê với câu chuyện trăn trở vô tận từ cái thuở chân ướt chân ráo nơi phố thành cho đến ngày tốt nghiệp, ngày vật lộn với sếp mới ở công ty, đứa đã lập gia đình, đứa còn ế, vậy mà vẫn hỉ hả với nhau. Thật tình chỉ khi gần những đứa bạn thân mới thấy mình trẻ con đến thế nào.
Tạm biệt cái nhóm vị thành niên hơn gần 30 tuổi, cô rảo bước dọc chiếc cầu lấp lánh ánh đèn quen thuộc. Đã hơn bốn năm tròn cô không được đặt chân lên mảnh kí ức ngọt ngào của riêng cô. Nơi ghế đá ấy cô đã từng tựa vào anh bình yên thế nào, nơi cô đứng đây anh từng ôm cô nồng nàn ra sao, tất cả, tất cả trở về bên cô rạo rực, thổn thức như mới hôm qua vậy. Trái tim cô chợt buốt.
Gió thổi mạnh và mưa bắt đầu rơi, nặng hạt, lạnh tê tái. Sài Gòn cuối thu chợt đỏng đảnh lạ thường. Mặc mưa có rơi, cô vẫn im lìm đứng đó, chẳng một ai thấy cô khóc, chẳng ai đến bên cô lúc này, đôi cánh tay gầy gò cô tự ôm lấy cái thân thể vốn mỏng manh giờ lại càng nhỏ nhoi hơn của mình trong mưa. Và cô cũng nào biết, phía xa kia, có một chiếc ô đang ngập ngừng đứng đó, muốn đến bên để ôm xiết cô vào lòng nhưng lại thôi. Anh buông thõng đôi cánh tay, mặc cho mưa thốc vào mặt, đau đến nghẹn lòng. Giờ thì anh đã hiểu, tại sao ngày đó cô lại rời xa anh. Có trách, chỉ trách anh đã quá yêu đứa con gái ngốc dại là cô.
Giàn hoa giấy hồng tươi ngày anh đến...
Dầm mưa và sốt li bì mấy ngày liền. Cô vẫn thế, lười, lười và lười.
- Vi à, con có ở nhà không? Có người đến tìm này.
Cô uể oải ngồi dậy, vò đầu mệt mỏi, ở cái thành phố quá ư đông đúc này, có mấy người biết nhà cô đâu, ngoài mấy chị bạn cùng công ty với ông anh họ. Haizzz, ai lại ghé nhà cô vào một ngày đầu tuần như thế này?
Khoác vội chiếc áo len mỏng, ho sù sụ, mặt đã trắng bệch nay còn xanh thêm vì cảm cúm với sốt vì dại dột dầm mưa, xỏ vội đôi dép lê, cô mở cửa. Giàn hoa giấy lò dò trên cổng nhà rung lên khe khẽ, cô ngỡ ngàng nhìn anh - người đàn ông đã lâu rồi cô không gặp, không được an ủi vỗ về, không được anh ôm trọn vào lòng những ngày cô vô cớ giận dỗi. Cô đứng như trời trồng, mặc cái bộ dạng tả tơi trông đến là buồn cười của mình lúc này. Anh kéo cô vào nhà, đóng cửa lại.
Cô trân trân nhìn anh. Dường như không tin nổi vào mắt mình, cô đưa hai tay lên dụi dụi rồi lại tròn mắt nhìn anh lần nữa.
Anh đưa tay lên sờ trán cô, hình như vẫn chưa hết sốt. Cô vẫn thế, vụng về và lười nhác chăm sóc bản thân khi không có ai bên cạnh.
Dường như đã tỉnh táo hơn chút, cô vội cầm tay, lôi anh ra khỏi nhà:
- Anh đến đây là...mm.. g...?
Chưa kịp để cô nói hết câu, anh đã hôn cô - cái hôn bốn năm nay anh mong chờ, cái hôn cho thỏa những nhớ mong, những dằn vặt đớn đau. Ngày cô đi, anh đã điên loạn đạp phá mọi thứ mang hình bóng của cô trong nhà, nhưng đâu đâu anh cũng thấy cô, đâu đâu cũng là kí ức hạnh phúc về cô. Anh hận cô, nhưng càng hận lại càng nhớ cô đến đau lòng. Là cô quá ác với anh, là cô quá ngốc nghếch hay tại anh chưa đủ tài giỏi, chưa đủ bản lĩnh để che chở cô giữa cuộc đời này. Nhưng anh sai hay cô sai bây giờ không còn quan trọng nữa, điều duy nhất trong tâm trí của anh lúc này là cô đang ở đây, trong vòng tay anh, nhỏ bé, nhưng hiện hữu đủ để anh cảm thấy yên lòng.
Cô đẩy anh ra, tay che miệng, lắp bắp:
- Anh...anh...
- Lại mắng anh hôn mà không xin phép em nữa à Mèo Ngốc?
Cô không nhìn nhầm, là anh đang cười với cô, là anh đang ở đấy ngay trước mặt cô, là tay anh ôm lấy cô, là môi anh hôn cô ấm áp. Cô không lầm, cô không mơ, thật sự là anh đã đến đây-bên cô.
- Sao anh có thể?... không thể nào? Làm sao có thể?...
Anh ôm cô vào lòng.
- Là những ngày qua anh đã đi theo em, theo em đến nhữn g góc kỉ niệm ngày đó, theo em gặm nhấm những nỗi buồn không tên, theo em để bất lực nhìn nước mắt lăn dài trên đôi gò má người con gái anh thương mà chẳng dám lại gần, theo em để biết rằng em chưa bao giờ quên anh, chưa bao giờ thôi nhớ anh, và cũng để anh nhận anh chưa bao giờ ngừng yêu em, chưa bao giờ ngưng kiếm tìm em giữa cuộc đời lắm chông chênh này. Anh biết tất cả rồi thế nên xin em đừng rời xa anh thêm phút giây nào nữa, được không?
"Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau đi anh..."
Cô cuộn mình trong chiếc chăn dày, trong vòng tay anh, như con mèo nhỏ dụi mình tìm nơi ấm áp. Dù không thể làm mẹ bình thường như bao người phụ nữ khác, dù không được trải qua chín tháng mười ngày mang nặng đẻ đau, nhưng với cô, chỉ cần người đàn ông này bên cạnh, bao nhiêu đớn đau vẫn có thể bất chấp vượt qua không hối hận. Miễn là còn yêu nhau, còn thương nhau, đi đâu rồi cũng sẽ tìm về.