Đơn giản là...thích
(truyenngan.com.vn - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp yêu nhau đi".)
Thích một người...chỉ đơn giản...là thích thôi.
Yêu một người...cũng đơn giản chỉ là yêu thôi...
***
Lặng! Nghe thật lạ phải không?
Lặng! là tên một quán trà không lớn lắm giữa lòng thành phố rộng lớn này.
Lặng! Thật khó khi nó nằm ngay trên con đường nhộn nhịp tấp nập người qua lại.
Lần đầu nhìn thấy quán trà này là khi tôi giúp thằng bạn chuyển đồ sang nhà mới. Lúc đi ngang qua đây, cái tên của quán đã tạo cho tôi một cảm giác gần gũi lạ thường.
Tôi không phải là người thành phố, tôi là một thằng nhà quê chính cóng, lên thành phố học tập, thực tập rồi một ngày nào đó sẽ là đi làm. Dưới quê luôn yên tĩnh, thanh bình, không như thành phố ồn ào, nhộn nhịp... Có lẽ chính vì điều này, ngay từ đầu tôi đã cảm thấy Lặng! rất quen thuộc với mình, có cái gì trong tôi cứ thôi thúc mình đến với nó, dù biết rằng đó chỉ là một cái tên không hơn không kém, không thể nào có được cái không khí bình lặng được giữa nơi thành phố đông đúc này.
Tháng Năm. Chủ Nhật Tuần Thứ Nhất.
Tôi đứng trước lớp cửa kính của Lặng!, ngẩn người nhìn tên của quán... Tôi đã muốn đến đây từ rất lâu rồi, nhưng lại không có thời gian, đến tận bây giờ tôi mới có thể đi đến nơi này, nơi chạm đến nỗi nhớ nhà khôn nguôi sâu trong đáy lòng tôi.
Tôi hít sâu một hơi, cười nhẹ. Chỉ là vào một cái quán lại khiến tôi khẩn trương đến thế...thật lạ. Đẩy nhẹ cửa kính, tôi chậm rãi bước vào. Đảo mắt một vòng, quán không lớn nhưng bài trí rất đơn giản, vài cái bàn gỗ, ghế gỗ, xung quanh thoang thoảng hương hoa cỏ nhè nhẹ khiến người ta bất giác thả lỏng mình.
Quán chỉ lác đác vài bóng người riêng lẻ, dường như mục đích cũng như tôi, tìm một chút yên ả nơi nhộn nhịp. Đến quầy gọi một tách trà xanh, chọn một chiếc bàn trong góc khuất, tôi nhắm hờ hai mắt, chậm rãi cảm nhận không khí thanh bình hiếm có này.
Đến bây giờ tôi mới để ý, từ khi cánh cửa kính thủy tinh đó khép lại, nơi này như đã tách thành một không gian riêng biệt, không còn tiếng xe cộ ồn ào, không còn bụi bay mù mịt... Chỉ có hương thơm nhè nhẹ của hoa cỏ.
Tôi tại sao không nghĩ đến những thứ đại loại như tường, kính cách âm ngay từ đầu chứ? Cười khẽ, nơi này thật tuyệt, có lẽ tôi sẽ trở thành một khách quen.
Tiếng tách sứ va chạm cùng mặt bàn làm tôi bừng tỉnh. Hai mắt khẽ chớp. Là một cô gái tóc dài đang mỉm cười ngọt ngào nhìn tôi, lại nhìn tách trà xanh trên bàn, chắc cô là người vừa đưa nó đến đây. Tôi cười nhẹ, gật đầu đáp lại. Cô gái cúi nhẹ người rồi mới chuyển bước vào trong. Tôi nhíu mày, có chút bực tức khó tả, ngay cả một chữ cũng không nói? Có cách tiếp khách lạ như thế này sao? Tôi lắc đầu, không muốn cảm xúc của mình vì điều này mà bị nhiễu loạn.
Nhấp thử một ngụm, thanh thanh, vị ngọt dư âm trên đầu lưỡi , thật tuyệt.
Tháng Sáu. Chủ Nhật Tuần Thứ Nhất.
"Cho tôi một tách trà xanh nhé." Tôi mỉm cười nhìn cô phục vụ rồi lại tìm về vị trí trong góc khuất.
Đã một tháng. Haiz...ai bảo làm nhà giáo là rảnh rang? Ra đề thi, chấm bài thi, lại còn phải giúp học trò ôn thi tốt nghiệp, rồi đại học. Một tháng không đến, tôi thật nhớ nơi này.
Ánh mắt tôi chuyển đến cô gái ở quầy bán, cũng chính là cô phục vụ tôi vừa gọi trà. Cô ấy vẫn không nói một tiếng, chẳng lẽ nhìn tôi khó ưa đến thế sao?
"Nhìn tôi rất đáng ghét sao? Sao cô không nói với tôi lấy một tiếng?" Tôi thật sự không nén được tò mò, nhân lúc cô bưng trà đến, vội vả hỏi cô.
Cô gái dường như bị tôi dọa, hai mắt mở to nhìn tôi, sau đó lắc lắc đầu.
"Thế sao cô không nói gì? Lần trước cũng thế?" Tôi không cam lòng tiếp tục truy vấn.
Vẫn là im lặng. Mấy phút sau, cô gái liên tục lắc đầu rồi chạy nhanh vào trong.
Tôi chán nản. Đây là thế nào?
Tháng Bảy. Chủ Nhật Tuần Thứ Ba.
Tôi cười khẽ. Ngón tay gõ trên mặt bàn theo điệu nhạc. Vẫn buổi tối cùng giờ với hai lần trước, tôi đã có mặt ở Lặng!
Lặng! hôm nay rất khác. Lúc tôi mới bước vào còn tưởng mình quá mệt mỏi nên đã đến nhằm nơi, suýt tí thì rời khỏi, cũng may tôi lại thoáng thấy hình bóng nhỏ bé của cô gái kỳ lạ thấp thoáng bưng trà cho khách.
Hôm nay Lặng! chìm đắm trong những bản nhạc không lời. Tiếng nhạc dìu dịu, êm ả, có khi lại ngân cao, réo rắt, du dương, lúc buồn khi vui, thật sự rất phong phú.
"Sao hôm nay quán lại bật nhạc?" Dường như nơi này cũng chỉ có mình cô thôi nhỉ? Tôi cũng muốn hỏi thế nhưng rồi lại không nói ra khỏi miệng.
Cô gái lúng túng, hai tay nâng lên rồi lại hạ xuống, miệng mấp máy muốn nói lại thôi. Lúc tôi tưởng cô sẽ lại bỏ chạy thì cô gái lại cúi người, dùng tay viết lên mặt bàn.
Tôi theo dõi ngón tay mảnh khảnh của cô, là 7-7.
7-7 là gì? Tôi nâng mắt định hỏi thì cô gái nhìn tôi cười ngượng ngùng rồi lại chạy biến đi mất. Tôi kinh ngạc đến há hốc mồm. Tự nhiên có cảm giác mình chính là con quái vật dọa người, hết lần này đến lần khác làm người ta chạy trối chết.
Tháng Tám. Chủ Nhật Tuần Thứ Hai.
Kỳ thi chấm dứt, khỏe thật. Ngừi thầy mới ra trường tôi đây cuối cùng cũng có thể thả lỏng.
Cuối cùng tôi cũng biết 7-7 mà cô gái nói đến là gì. Mùng bảy tháng bảy, Ngưu Lang, Chức Nữ gặp nhau.
Lần này tôi không cần gọi thì tách trà xanh đã ngay ngắn xuất hiện trước mặt tôi. Tôi mỉm cười nhìn cô, cô vẫn vậy, yên lặng cười thật tươi. Tôi nghĩ cô không thích nói chuyện.
"Điều này có chứng tỏ tôi đã trở thành khách quen không?"
Cô gái gật đầu liền mấy cái, hai mắt sáng ngời cũng lấp lánh ý cười. Tôi kinh ngạc nhìn cô, cô lúc này thật đẹp. Chẳng lẽ đây là đãi ngộ của khách quen? Không còn bộ dáng như nhìn thấy quỷ?
"Thế khách quen có được ưu đãi gì không?" Tôi trêu cô, hy vọng cô sẽ nói với tôi vài câu.
Cô gái nhíu mày, nghiêng đầu suy nghĩ. Tôi chỉ nói đùa thôi, thế mà cô lại nghiêm túc suy nghĩ đến thế sao?
"Này, tôi chỉ đùa thôi, cô đừng trưng ra bộ mặt đau khổ đó chứ." Tôi cố nói thật hóm hỉnh, mong rằng cô sẽ không để ý đến chuyện này nữa.
Cô gật đầu, lại rảo bước nhanh chóng vào trong.
Tôi thở dài chán nản, cô giận rồi sao? Tự nhiên cảm thấy thật buồn.
Tháng Chín. Chủ Nhật Tuần Thứ Nhất.
Nhập học. Lại bắt đầu đau đầu vì "học trò cưng", cũng may vẫn còn Lặng!.
Càng ngày tôi càng xem Lặng! như nhà mình rồi thì phải...
"Đây là gì?" Tôi nhìn nhánh hoa giấy được thắt tỉ mỉ để cạnh tách trà, có chút tò mò cầm lên.
Cô im lặng chỉ vào cành hoa rồi lại chỉ vào tôi.
"Tặng tôi sao?" Tôi nhướng mày.
Cô mỉm cười gật đầu, lại chỉ vào tôi và tách trà. Mấy phút sau tôi mới à một tiếng bừng tỉnh.
"Đây là "ưu đãi" của tôi à?" Tôi cười tủm tỉm, đóa hoa này làm rất khéo.
Cô ngại ngùng gật đầu, hai má phơn phớt đỏ nhìn rất đáng yêu. Sau đó...cô lại chạy vào trong.
Tôi lắc lắc đầu, sao vẫn cứ thích bỏ lại người khác thế nhỉ?
Tháng Mười. Chủ Nhật Tuần Thứ Ba.
Tôi đảo mắt ngang dọc, cố tìm kiếm bóng người quen thuộc. Nhưng vẫn không thấy cô đâu...
"Cô...ừm...cô phục vụ lúc trước đâu rồi ạ?" Tôi có chút gượng gạo nhìn chị phục vụ mới.
"À, ý em là Giản Y đấy à? Con bé hôm nay xin nghỉ, nên chị làm thay."
Xin nghỉ sao? Cô bận việc gì hay đã xảy ra chuyện gì rồi? Thật lo mà. Nhưng mà cái tên Giản Y này...cũng thật lạ.
"Chị...cô ấy...sao không nói chuyện?" Nửa năm, tôi vẫn chưa nghe cô nói lấy một câu...
Nụ cười trên mặt chị có chút khựng lại:"Con bé...từ lúc xin vào làm đến nay...vẫn không nói gì."
Là...không nói được sao? Cô ấy...có buồn vì chuyện này không?
Lặng! hôm nay sao thật buồn...
Tháng Mười. Chủ Nhật Tuần Thứ Tư.
"Tuần trước tôi có đến, nhưng không thấy cô, cô không sao chứ? Có cần tôi giúp gì không" Đến Lặng! vừa thấy cô tôi đã không nén được mà vội vả hỏi dồn.
Cô hé miệng, hai tay nâng lên đang định ra dấu, quán lại có thêm hai vị khách, là người Trung Quốc, hai người đang nói gì đó với nhau. Tôi nhíu mày, họ nói cũng quá lến tiếng rồi, thật ồn ào. Lúc tôi quay lại thì thấy cô nhìn tôi đầy phức tạp, gương mặt cũng có chút hoảng sợ, lo lắng.
"Cô không sao chứ?" Tôi thật sự rất sốt ruột, sợ cô có chuyện gì.
Cô lắc đầu, nhưng tôi thấy sự chán nản trong ánh mắt cô, vừa mở miệng, cô lại vội vả vào trong như trốn tránh.
Tôi thở dài. Dù gì cũng quen nhìn theo bóng cô rồi.
Tháng Mười Một. Chủ Nhật Tuần Thứ Hai.
Lại không thấy cô.
"Chị...Giản Y, cô ấy sao không thấy?"
"Nó chuyển sang ca buổi trưa rồi em."
Tôi thất vọng. Dường như cô chuyển sang ca buổi trưa là vì tôi...
Tháng Mười Hai. Chủ Nhật Tuần Thứ Ba.
Không gặp được cô, cảm giác trong ngực có chút khó chịu, như bị đè nặng.
Lúc đầu tôi cứ nghĩ là do không biết lý do lại bị người khác xa lánh nên khó chịu. Nhưng bây giờ chợt nhận ra không chỉ là khó chịu, còn có lo lắng, còn có...nhớ... Không biết từ khi nào, bóng dáng nhỏ nhắn của cô đã in sâu vào lòng tôi.
Buổi trưa ở Lặng! đặc biệt yên tĩnh hơn, trong quán không có ai, dường như tôi là người khách duy nhất.
Không theo thói quen tiến đến góc bàn quen thuộc mà đi thẳng đến quầy bán. Cô ở đó, nhìn tôi một cách kinh ngạc.
Khi tôi tiến gần hơn, cô như một chú thỏ nhỏ bị dọa sợ, hoảng hốt chuẩn bị bỏ chạy. Tôi tóm vội lấy tay cô:
"Đừng trốn nữa. Anh chỉ muốn em cho anh một cơ hội..." Tôi rối rắm, lời nói cũng có chút loạn thì phải...
Cô kinh ngạc đến nổi quên cả gạt tay tôi ra.
"Anh...thích em." Dường như lúc nói ba chữ này, gương mặt của tôi cũng đỏ ửng vì tôi cảm thấy,...mặt mình thật nóng, cả tai nữa.
Cô xoay người thốt ra một câu mà tôi không hiểu. Lần này đến tôi kinh ngạc, cô...lại nói tiếng Trung.
Cô thấy vẻ mặt nghi ngờ của tôi, vội vả dùng tay bịt miệng mình.
"Em...em là người Trung Quốc." Cô khó khăn nói, dường như vẫn chưa quen nói tiếng Việt.
Tôi thu hồi vẻ kinh ngạc, cười khẽ:"Chuyện em là người nước nào thì có liên quan gì đến việc anh thích em."
Tôi chỉ là nhất thời kinh ngạc. Cô biết nói, lại còn không phải là người Việt, thế mà cô có thể nghe hiểu tôi nói gì, điều này làm tôi cảm thấy thật may mắn.
Cô mở to hai mắt nhìn tôi không thể tin được:"Khôn...Không phải...người Việt...rất ghét..."
"Ý em là ghét người Trung Quốc?" Tôi giúp cô nói hết phần còn lại, nhìn cô gật đầu, trông mong nhìn mình, tôi bật cười.
"Mỗi người có một quan điểm riêng mà. Người khác ghét, chưa chắc anh đã ghét. Với lại người phân tốt xấu cũng đâu phải dựa trên quốc gia, đất nước,. Anh cũng đâu thể quơ đũa cả nắm được." Nói một hơi xong tôi mới nhớ tới...không biết cô nghe có hiểu hết được không.
Tôi ngại ngùng nhìn cô:"Giản Y, em nghe hiểu hết không?"
Cô gật đầu rồi lại lắc đầu. tôi bật cười to, sờ sờ mái tóc dài của cô, hôm nay cô xỏa tóc, tóc của cô rất đẹp.
"Sau này anh sẽ chỉ cho em, Việt Nam có rất nhiều điều hay." Tôi cố gắng nói thật đơn giản. Tiếng Việt thật sự rất đa dạng, phong phú, thơi gian cô đến đây chưa lâu, có thể nghe hiểu như thế đã là quá tốt rồi.
Cô hưng phấn gật đầu, hai mắt híp lại thành một đường cong, cô đang rất vui, tôi cũng vậy.
Thích một người...chỉ đơn giản...là thích thôi.
Yêu một người...cũng đơn giản chỉ là yêu thôi...
Nếu đã thích, nếu đã yêu...thì những điều này đâu khó để vượt qua.
Yu