Gửi bài:

Chuyện tình thư viện

(truyenngan.com.vn - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau đi")

Giờ thì cậu có thể khẳng định chắc chắn rằng: tối nay cô ấy không đến.

***

Họ là những sinh viên học khác lớp nhưng cùng một khoa toán của 1 trường Đại học Sư phạm. Cậu ấy có dáng người thư sinh và học lớp A chất lượng cao. Cô ấy là một người nhỏ nhắn, học lớp D, không xinh đẹp, không có gì nổi bật. Họ vẫn chăm chỉ lên thư viện học bài vào các buổi tối. Họ không có hẹn trước nên lúc đi mỗi người 1 khoảng trời riêng nhưng thỉnh thoảng lúc về họ lại tình cờ bước trước bước sau dưới những tán cây hoa sữa dẫn vào kí túc xá...

chuyen-tinh-thu-vien

Tối thứ 3... 19h00'.

Cô bao giờ cũng lên thư viện sớm và ngồi yên lặng mở sách học bài ở 1 góc cửa sổ có lắp những tấm kính sẫm màu và những chiếc ri – đô màu xanh đậm khép kín. Cô mặc 1 chiếc quần vải màu xanh, chiếc áo sơ mi cổ đức và tóc búi gọn sau gáy. Cô luôn ăn mặc kín đáo kể cả những ngày hè oi bức nhất. Với vẻ cương nghị và cầu tiến, cô cứ mải miết học và học...

Cửa mở, cô khẽ ngước đôi mắt ngỡ ngàng nhìn lên. Cậu ấy bước vào, trên người mặc 1 chiếc áo phông màu xanh đồng phục của đội bóng đá lớp. Nhắm mắt vào cô vẫn thấy rõ đó là chiếc áo số 7, và chẳng biết từ khi nào cô quan tâm và nhớ đến số 7 không phải vì nó là con số của cầu thủ CR7- Ronaldo mà bởi vì thứ gì đó mà cô cũng không rõ nữa. Trong khoảnh khắc cô khẽ mỉm cười. Cậu đưa mắt nhìn quanh tìm chỗ trống, không gian đông người và yên tĩnh như trong đêm. Chỉ có tiếng sột soạt mở trang giấy...Ánh mắt cậu chợt dừng lại trên gương mặt cô, lấp lánh như cuời. Lặng lẽ, họ nhìn nhau... chút bẽn lẽn và dè dặt. Cậu sợ phá vỡ sự yên bình ở góc học tập của cô, cậu đặt nhẹ nhàng sách vở lên chiếc bàn tròn rộng cô đang ngồi, nhưng là ở dãy ghế bên đối diện. Cô khẽ khàng cúi xuống, trầm lặng nhìn chiếc ghế trống bên cạnh mình và nghĩ : Cậu ấy chẳng bao giờ muốn ngồi cạnh mình đâu... Căn phòng chìm trong im ắng, ai cũng cắm cúi với công việc của mình. Họ tập trung ghi chép, dán mắt vào sách vở để chuẩn bị cho kì thi kết thúc học phần sắp tới. Từ lúc cậu đến, cô như thấy mình đang lạc vào giữa vườn hoa xuân thắm và nghe những bản nhạc hay nhất của thiên nhiên, cô hít thở thật sâu rồi lấy hết dũng khí nhìn cậu trong giây lát và luống cuống hỏi nhỏ:

- Cậu làm bài 10 ở trang 241 trong quyển sách bài tập chưa?

Cậu rướn người về phía cô, lắng tai nghe đón nhận âm thanh duy nhất trong căn phòng có đề biển : "Giữ trật tự". Chợt cậu nhớ là mình không mang quyển Bài tập giải tích hàm theo. Dạo này cậu hay đãng trí đến lạ, có hôm lên thư viện quên cầm thẻ và cầm bút. Cậu thì thầm khẽ bảo:

- Cậu đưa sách đây tớ xem

Cô nhìn cậu thoáng bối rối. Thực tình cô cũng không rõ nó nằm ở đâu nữa, có khi nó đang ngủ quên trên giá sách hay dưới gối cô nằm rồi. Ngập ngừng trong giây lát, cô chợt nhận ra là những cặp mắt lạ đang tò mò nhìn về phía mình. Mặt đỏ như quả hồng, cô cúi xuống rút trong vở ra 1 tờ giấy A4, nắn nót viết từng chữ một.

"Tớ để quên trong phòng nhưng tớ thuộc đề bài: giả sử L là 1 không gian con tuyến tính đóng của không gian Hinbe H, x € H . Chứng minh rằng điều kiện cần và đủ để
x ┴ L là: || x || < || x – y || với mọi y € L ".

Cô trao tờ giấy cho cậu, chăm chú quan sát và chờ đợi. Cậu cẩn thận đọc đi đọc lại rồi hí hoáy viết, trong lòng khấp khởi niềm vui.

"Bài làm: Nếu L là 1 không gian tuyến tính đóng của không gian Hinbe H thì mỗi x € H được biểu diễn 1 cách duy nhất dưới dạng: x = u + 0 trong đó u € L ( u là hình chiếu trực giao của x trên L) và ..... => Điều phải chứng minh" . Khi đọc lại cậu còn rà soát, kiểm tra từng dấu chấm phẩy và lỗi chính tả rồi mới đưa cho cô. Cậu cũng không hiểu sao mình lại viết tỉ mỉ và sạch sẽ thế, nếu có thằng bạn nào hỏi bài, cậu chỉ đáp gọn gàng đáp số hoặc hướng dẫn qua loa cách giải thôi. Cô mỉm cười nhỏ nhẹ nói:

- Cảm ơn nhé!

Họ lại mải mê đọc và viết. Nóng. Cô khẽ khàng vén tóc mai, lau hờ hững giọt mồ hôi lấm tấm trên trán rồi lấy quyển vở quạt nhè nhẹ.Cậu ra vẻ đánh trống lảng, không chú ý tới cô, đứng dậy từ từ và... mở cửa kính rồi buộc dây túm chiếc ri- đô vào 1 góc. Gió bên ngoài thổi vào mát rượi. Cô cảm nhận được làn khí mát tự nhiên chạm vào da. Dễ chịu và khoan khoái, cô đưa mắt nhìn xa xăm vào khoảng trời lấp lánh ánh sao. Yên tĩnh. Có tiếng côn trùng thủ thỉ điều gì đó. Cô mỉm cười mơ mộng, trong lòng cậu thấy xốn xang...Cô chợt nhìn lên đồng hồ treo tường đã 9h tối, cô vẫn thường về giờ này, cô sợ buổi tối ngoài trời vắng vẻ và cô độc. Thư viện đóng cửa lúc 9h30, cô nghĩ cậu vào muộn hơn cô nửa tiếng nên chắc còn muốn học thêm nữa. Cô đứng dậy thu gọn sách vở vào chiếc túi vải màu đỏ có hình chú heo Mônkuro Boo dễ thương rồi gật đầu cười nụ chào cậu ra về. Cậu cũng đáp lại bằng 1 cái gật đầu duyên dáng.

chuyen-tinh-thu-vien-1

Tối thứ 5... 19h00' ngày 20/10.

Cô ấy luôn là người có mặt trước, ngồi cạnh cửa sổ như 1 ẩn số. Nhưng nhìn hết bàn này sang bàn khác, hết hàng ghế trước xuống hàng ghế sau cậu vẫn không thấy cô đâu. Cậu mặc 1 chiếc áo sơ mi trắng dài tay, sơ vin trông thật lịch lãm, bảnh trai. Khi cậu đẩy cửa bước vào phòng đọc tổng hợp, ánh mắt các cô gái dừng lại trên gương mặt cậu với 1 vẻ mến mộ. Cậu ngồi xuống 1 cái ghế trống, đôi mắt vẫn ngó nghiêng tìm kiếm. Rõ là cô ấy không có ở đây. Cô ấy đến muộn hay không đến? Cậu băn khoăn tự hỏi. Cậu ngồi thiền không mở sách, vẻ sốt ruột chờ đợi, gương mặt căng như dây đàn ghi ta. Ánh sáng từ chiếc bóng đèn túyp phản chiếu cái bóng bất động của cậu lên mặt bàn. Cậu gõ gõ những ngón tay lên quyển sách và ngước nhìn về phía bàn thủ thư, dưới bàn là dải băng màu đỏ với dòng chữ viết hoa: "TRI THỨC LÀ SỨC MẠNH". Cậu buông tiếng thở dài thườn thượt.

Ba mươi phút trôi qua chậm chạp như sên bò, cậu nôn nóng nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường. Thỉnh thoảng cậu lại giật mình, đôi mắt mơ màng tia đơn sắc hi vọng dõi nhìn cánh cửa ra vào. Cậu quan sát từng người một: không phải dáng ấy, không phải gương mặt ấy, không phải túi xách ấy... Cậu thẫn thờ cúi xuống, trong lòng bồn chồn lo nghĩ: Sao giờ này vẫn chưa thấy lên? Cậu bắt đầu mở sách, những ngón tay vô cảm lật từng trang, cậu không nhìn vào số trang, không nhìn dòng chữ,cậu nhìn vào cái gì đó mà chính cậu cũng không rõ. Cậu chống tay lên cằm nhớ lại.

Buổi chiều trên giảng đường, cô ấy mặc chiếc áo cổ lọ có hình chú heo Boo Boo, chiếc quần Jeans màu xanh và ngồi trên ghế đá dưới chùm hoa sữa thơm nồng nàn. Có lẽ cô thích chú heo dễ thương ấy, trông cô thật đầy đặn và duyên dáng. Khuôn mặt cậu trở nên đăm chiêu, đôi mắt mơ màng trầm tư "Một ngày nào đó mình sẽ tặng cô ấy hộp bút có hình chú heo Boo Boo"

Cậu bỏ ngỏ trang sách, dựa lưng vào ghế tựa, khoát tay đảo mắt nhìn quanh. Bốn bức tường vôi trắng có 1 tấm biển xanh ở góc với dòng chữ lớn: "IM LẶNG – TRẬT TỰ". Bốn góc phòng có treo những lẵng hoa nhựa, những dây lá xanh rì rủ xuống tha thướt. Hoa? Cậu xoáy sâu cái nhìn vào nó. Hình như cậu chưa từng tặng hoa cho bạn gái nào. Chắc cô ấy cũng thích những bông hoa. Hôm nay cậu bạn tầng giường trên mua về 1 bó hoa hồng nhung Đà Lạt xếp thành hình trái tim 300.000 đồng khoe đem tặng 1 nàng khoa Văn. Cậu thở dài gấp sách lại, bước nặng trĩu ra khỏi ghế ngồi, cậu ra ngoài hành lang và đi về phía tủ mục lục, cậu rút các ngăn kéo ra nhưng chốc chốc cậu lại hướng đôi mắt về phía thang máy Mitstubishi. Im ắng. Không 1 bóng ai ra vào đó nữa. Giờ thì cậu có thể khẳng định chắc chắn rằng: tối nay cô ấy không đến. Cậu trở lại phòng đọc tổng hợp với khuôn mặt đầy tâm trạng. Cậu bước chậm chạp đi về phía bàn thủ thư, lấy ra 1 phiếu mượn sách để trong 1 cái hộp nhựa con và điền các thông tin vào mẫu phiếu. Bác thủ thư cầm tờ phiếu nheo nheo mắt đọc rồi chau mày, nhìn cậu ngạc nhiên hỏi:

- Cháu mượn sách nào, sao không ghi tên sách?

Ôi chao, cậu không nghĩ là mình lại nhanh quên thế, giờ cậu đứng lặng chân tần ngần vắt óc nhớ lại cũng không nhớ nổi tên sách là gì. Cậu không quay lại tủ tra tài liệu để tìm tên sách nữa, cậu chào bác rồi lủi thủi ra về. Trên vỉa hè tranh tối tranh sáng, cậu lại nhớ những buổi tối se lạnh bước sau chân cô. Cô bước thật vội vã như sợ màn đêm khép lại, còn cậu thì cứ bước theo như cái bóng 1 vệ sĩ âm thầm.Cậu không gọi cô lại, trong lòng nghi ngại tự hỏi: Không biết cô ấy đã có bạn trai chưa? Trong túi quần chẳng còn xu nào... Đã bao lần bước sau cô, cậu lại hình dung cô sẽ là 1 cô giáo ở thành phố, còn cậu chỉ là 1 thầy giáo trường làng với mảnh vườn nhà đơn sơ 1 mẹ già. Bố cậu mất khi cậu chưa học cấp 3, ngày thi đỗ thủ khoa Đại học mẹ phải bán con trâu duy nhất để lo cho cậu nhập học. Cậu bước đi man mác buồn, nỗi buồn theo gió len vào những chùm hoa sữa..

Tối thứ 7... 19h00'.

Lần đầu tiên cậu đến đúng giờ đến lạ. Cậu bước vào phòng đọc của thư viện, đôi mắt mở to đảo khắp 1 lượt. Không còn chỗ trống nào, sang tuần là bước vào kì thi nên ghế nào cũng có người ngồi. Kia rồi! Cô ấy đang ngồi cặm cụi viết lách, vẫn chiếc đồng hồ đeo tay có hình chú heo con quen thuộc, vẫn cái chỗ tâm tình cạnh cửa sổ có ri – đô khép kín tạo những nếp sóng biển rì rào. Trong lòng cậu hân hoan khó tả . Chợt cô ngẩng đầu lên. Ánh mắt họ gặp nhau. Trái tim cô lỗi nhịp với đôi mắt mở to dường như choán ngợp cả khuôn mặt cậu,1 ngày cứ như 1 tuần cô không gặp cậu vậy. Cánh tay cô giơ cao đầu bút bi ra hiệu, không còn là cái gật đầu và cúi xuống thông lệ như ngày nào nữa.Cậu bước đến nhanh nhẹn với 1 nụ cười tươi tắn đáp lại. Cô đẩy những quyển sách của mình sang bên, trên bàn là 1 khoảng trống nhỏ đủ cho cậu đặt tay viết. Cậu kéo ghế và ngồi xuống cạnh cô, đây là lần đầu tiên cậu cách cô 1 sải tay, cậu thấy trán nóng ran như đang sốt.

- Tối hôm nọ cậu bận à, sao không thấy lên thư viện? Cậu thì thầm hỏi

- Uhm... tớ chờ 1 người bạn- Cô bối rối đáp

- Ai thế, bạn trai à? Cậu hỏi dồn dập như ấp ủ và mong đợi câu hỏi này từ lâu lắm rồi.

- Tớ nhận được mảnh giấy trong phòng nhắn buổi tối sẽ có 1 người bạn đến chơi- Rồi cô rụt rè đưa mảnh giấy màu gấp thành hình con hạc cho cậu xem. " Ở phòng đợi anh nhé. Kí tên: Cái đuôi"

- Thì ra các cậu ấy trêu, tớ làm gì có bạn trai nào...Cô ngập ngừng với đôi mả ửng hồng.

Cậu cười trừ. Cậu nhớ có một hôm bước sau lưng cô 2 bước chân qua cổng kí túc xá bỗng từ đâu một vỏ chai C2 rơi trúng đầu.Vậy là từ trên cao có đài quan sát, cậu nghĩ lại thấy vui vui : đúng là con gái! Rồi họ lại im lặng, chăm chú như bao người khác. Khoảng 8h30 cô đứng dậy ra ngoài, khuôn mặt cô vẫn giữ 1 thái độ thân thiện, niềm nở. Cậu len lén nhìn cô, phân vân, tự nhủ, trong lòng mọc lên 1 dấu hỏi lớn như một con sóng to cuộn trào: Không biết cô đi đâu? Đã 10 phút trôi qua mà chưa thấy cô quay trở lại, chiếc túi hình chú heo Boo vẫn đang tinh nghịch trên ghế trống. Như 1 bóng điện bừng sáng, cậu khẽ " à" 1 tiếng rồi mở chiếc túi xinh xắn ấy bỏ vào quyển sách toán Đại số tuyến tính nâng cao mà cậu tìm mượn được. Cậu ghi vội vàng vào mặt sau của mảnh giấy cơ nãy: "Cậu cầm nó học thi cho tốt nhé!". Không do dự, đắn đo nữa, cậu đứng vụt dậy, bước vào phòng đọc báo chí, thì ra cô đang ngồi thư giãn giải trí sau giờ học. Cậu thấy cô đang hí hoáy ghi chép mục gì đó trong 1 tờ báo Phụ nữ. Cô khẽ liếc mắt nhìn cậu, cười duyên. Cậu giả bộ làm ngơ, đứng như cột điện trước cái tủ đựng báo và tạp chí, cậu chưa vào phòng đọc này bao giờ nên chẳng có mối bận tâm với 1 tờ báo nào.Cậu rút bâng quơ lấy 1 tờ báo thể thao rồi ngồi xuống cạnh cái tủ 3 tầng, đôi mắt nhìn đâu đâu...

Đã đến giờ thư viện gần đóng cửa, cô giật mình thảng thốt, tối nay cô mải học nên về muộn hơn mọi khi. Cô đứng dậy nhìn cậu lúng túng, thẹn thùng. Im lặng, Họ cùng nhau trả thẻ và cùng đứng trước cửa buồng thang máy. Đã mấy lượt người trôi qua ồ ạt bước vào và cô cậu vẫn cứ chờ... Họ ngập ngừng, lưỡng lự chưa muốn về cùng những người khác, cứ như có lực hút dưới chân giữ họ lại.Cậu bấm nút thang máy, cô thấy trong lòng cảm giác yên tâm như có 1 điểm tựa. Trong buồng chỉ còn có 2 người, thang máy từ từ đi xuống, cậu thấy thời gian như trôi dốc thật nhanh. Ước gì thang máy mất điện và dừng lại, trong đầu cậu nảy mầm ý nghĩ tinh quái. Tự nhiên cậu nhoẻn miệng cười 1 mình. Cô đưa mắt thoáng nhìn cậu, ánh mắt lung linh như những vì sao, rồi cô lại dán mắt vào những con số và con chữ trên cửa buồng thang máy " 9 persons 600kg" " Chắc cậu ấy hơn 50kg". Cô nghĩ và cười tủm tỉm. Cô chợt nhớ trong túi xách có hai que kẹo mút hình trái tim cô để dành cho cậu, cô đưa tay lục tìm dưới đáy túi và đưa cho cậu 1 chiếc. Cậu cầm lấy và giữ nguyên trên tay như giữ dành cho cô vậy. Bất chợt 2 cánh cửa mở, cậu nhường cô bước trước và như thói quen, cậu bước sau 1 nhịp.Chợt cô dừng lại, bóng tối mờ mịt, chỉ có ánh đèn đường hiu hắt dưới chân, cô đợi cậu sánh đôi.

- Cậu lần đầu vào phòng đọc báo thấy hay không? - Cô đánh bạo hỏi nhỏ.

- À, ừ, có, tớ đọc báo thể thao, thế cậu đọc được gì? - Cậu bước thật chậm cùng cô.

- Hì, dự đoán tính cách trên 1 tờ báo Phụ nữ. Cô reo vui và mở cuốn sổ ghi chép đọc to : Cậu thuộc cung Bảo Bình, là người quyến rũ và thú vị. Bạn có thể là người nhút nhát, nhạy cảm, dịu dàng và kiên nhẫn. Là người thẳng thắn, chung tình, nghiêm túc và tốt bụng. Bạn luôn giữ vững sự độc lập của mình nên gần gũi với bạn không dễ... Cô dừng lại, khẽ đưa mắt thăm dò cậu, chỉ thấy cậu mỉm cười im lặng, cô thích thú đọc tiếp tính cách của cô...

Họ rảo bước gần vào cổng kí túc xá, không gian thật im lìm, cậu đưa mắt nhìn lên tầng 3, phòng của cô còn bóng điện, ngoài cổng chỉ còn 1 hàng hoa hồng nhung bày bán dưới gốc cây hoa sữa đang trêu đùa chàng gió. Cậu nhét tay vào túi quần, vẫn trống không và rách mép như mọi khi. Cậu bất chợt dừng lại rồi dùng hết dũng khí, cậu mạnh mẽ nhảy lên với tay bẻ 1 cành hoa sữa, hương thơm nồng còn vương vấn trên cánh tay cậu. Cậu đứng im, ngập ngừng trao chùm hoa thương.Cô tròn xoe mắt, rạng ngời những chân trời tươi mới, đón nhận với đôi tay run run. Bàn tay thô ráp của cậu khẽ chạm vào những ngón tay trắng muốt ấy...Cô nín thở và lồng ngực phập phồng những suy nghĩ chưa thành câu thành chữ. Cậu sợ tuột mất bàn tay ấy, cậu bỗng rời chùm hoa và nắm bàn tay cô thật chặt. Và như có luồng điện giật nóng ran, cậu đỏ mặt ấp úng nói :

- Sang tuần thi tốt nhé! Cậu chạy ù lên cầu thang và biến mất....

Cô bước sau nhịp nhàng như bước lên những cung nhạc sâu lắng. Cô khẽ chạm môi vào những bông hoa và đu mình trong hương thơm ngào ngạt quyến rũ ấy, cô cảm nhận được vị ngọt đầu đời từ cánh hoa mềm mại thanh khiết mà đậm sâu tình yêu tròn đầy...

Lê Thị Thu Trang

Ngày đăng: 19/04/2014
Người đăng: Phương Vũ
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên
Chính vì yêu
 

Có lúc, cô thầm hỏi, tại sao chúng ta không thể lựa chọn ký ức cho mình, ghi nhớ niềm vui, quên đi nỗi buồn, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Dù thế nào đi nữa cô vẫn yêu anh, chính vì yêu, mới có thể vì một phần ngọt ngào mà quên đi chín phần đắng cay...

Trích "Anh có thích nước Mỹ không?" - Tân Di Ổ

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage