Gửi bài:

Để anh ôm em lần nữa

(truyenngan.com.vn - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp yêu nhau đi")

Chúng tôi lại nói chuyện như ngày xưa, chỉ duy nhất những lúc anh nói muốn chúng tôi yêu nhau, tôi lại im lặng. Tôi vẫn như ngày ấy, lòng vẫn thật chông chênh, sợ hai chữ yêu xa đến lạ lùng...

***

22 ngọn nến tắt ngóm bên chiếc bánh gato. Không gian tối đen, 1 giây sau điện mở sáng lên, tiếng vỗ tay của lũ bạn lộp bộp lẹp bẹp mãi, hú hét inh ỏi. Đấy, đấy là cái cách mà bọn chúng ăn mừng cho sự già nua của tôi, từ tuổi 21 trẻ trung bắt đầu bước sang tuổi 22 già úa. Tự cảm thấy lòng đau như cắt, nhưng tay vẫn ôm quà, miệng vẫn ăn bánh ngon lành. Vâng, miếng bánh đầu tiên của tuổi 22

Sinh nhật tuổi 22 đã qua đi được một thời gian, tôi bỗng cảm thấy mình chín chắn lên hẳn. Tâm sự những lời như thế với con bạn, nó cứ lăn lóc ra cười: "Mày mới qua tuổi 21 được mấy tháng mà già đi được rồi đấy, con dở hơi" . Không thèm nói với nó, tôi chuyển sang tự nói với mình. Bỗng thấy những kế hoạch của tuổi trẻ tôi từng đề ra và lên lịch vài năm trước đây vẫn còn dang dở. Cuốn sổ "hành trình cuộc đời" của tôi vẫn mở, một dòng chữ mực đỏ đánh dấu sao, mức độ báo động màu da cam vẫn nằm chình ình ra đó: "14/2/2010: kế hoạch: HƯƠNG PHẠM SẼ CÓ NGƯỜI YÊU"

Đã 4 năm trôi qua kể từ ngày tôi lên lịch, là vào cái ngày mà 6 đứa phòng kí túc thì 5 đứa được nhận quà valentine, tới giờ này, tôi vẫn thế. Thật chẳng tin nổi, đã 4 năm trôi qua, "có người yêu" vẫn chỉ là một kế hoạch trên giấy.

Tôi không phải là một cô gái không biết yêu, nhưng chắc chỉ tại duyên chưa tới. Tôi vẫn dễ rung động, dễ thích... những yêu thì lại không. Có những mối tình đến, chưa kịp mặn nồng đã lạnh nhạt, đôi khi chẳng vì một lý do gì. Tôi cứ thả mình lãng đảng với những thứ cảm xúc mông lung, nửa vời, một chút thích một ai đó, rồi khi đôi bên chẳng ai bước thêm bước nữa, rồi tình cảm ấy lại thôi. Cũng không phải là không có ai thích mình, tôi vẫn có bao nhiêu người cạnh bên, bao nhiêu lời tỏ tình, thế mà vẫn chẳng thể tiến tới cùng bất kỳ một ai. Vẫn có 1 người chờ đợi tôi trong im lặng đã bao năm qua, tôi vẫn chưa đáp trả, bởi thích một ai thì thật đơn giản, chỉ cần con tim muốn thôi là được, còn yêu, lí trí tôi còn mách bảo rất nhiều. Thế nên , tôi cứ đành đóng vai kẻ ác, vờ như chẳng biết anh thích mình, vờ như vô tâm hờ hững để cho anh những nỗi buồn dai dẳng. Chắc vì tôi đã quá tàn nhẫn với anh, thế nên số phận đã trừng phạt tôi, chẳng cho tôi gặp thêm một ai để lòng có thể rung động thêm được nữa...

de-anh-om-em-lan-nua

Tôi và anh quen nhau từ lúc nào tôi cũng không nhớ nữa. Từ hồi tôi còn bé tí, anh và tôi đã biết nhau, lên cấp 3 thì thân. Nhà anh lại gần nhà tôi, bố mẹ anh suốt ngày gán ghép anh cho tôi, lúc ấy tôi cũng thuận miệng hùa theo cứ gọi 2 bác là bố mẹ. Anh thì ít nói hiền lành, còn tôi thì như một cái đài phát thanh liên tục cả ngày, chẳng ai hiểu vì sao tôi và anh có thể thân nhau được. Tôi cứ hay nói đùa, rằng: "em 25, anh 27 mà chưa có ai rước thì ta sẽ lấy nhau".

Tôi vẫn thường coi anh như anh trai mình, việc gì cũng kể cùng anh. Nhà anh, anh cũng là con một, nên cứ coi tôi như em gái. Tôi kể cho anh về những món ăn tôi thích, về những cậu bạn cùng lớp, về những lá thư ai gửi trong ngăn bàn, về những ước mơ tương lai, về cả người chồng lý tưởng... Anh thì ít khi nói mà toàn ngồi nghe tôi kể rồi mỉm cười. Anh và tôi cứ đi qua những tháng ngày như thế, rồi gần nhau lúc nào không hay. Ngày anh vào đại học, tôi mới chỉ lớp 11. Ngày không còn anh, tôi cảm thấy lòng thật trống trải. Hàng ghế đá, con đường đi học, những chiều lộng gió, tôi cứ nghe thoang thoáng tiếng cười anh. Lần đầu anh gọi về từ Sài Gòn, tôi khóc òa lên, còn anh im lặng. Vẫn như thế, anh vẫn chỉ lắng nghe tôi, còn luôn giấu những nổi niềm của chính mình. Xa nhà, tôi biết chắc anh buồn lắm, chỉ là anh cứ cố giấu đó thôi. Anh cứ dặn tôi học chăm, rồi sau này vào Sài Gòn học cùng anh, anh sẽ đưa đi chơi hết đất Sài gòn, ăn uống vui chơi thỏa thích. Đã hứa với anh, thế mà ngày vào đại học, tôi lại chọn một trường ngoài Hà Nội. Anh chẳng nói gì, tôi biết anh buồn. Nhưng tôi cũng biết rằng, chọn học những trường mà mình không thích chỉ vì anh, rồi sẽ có ngày tôi hối hận vì quyết định của mình. Tôi và anh mới chỉ là thân thiết, chưa tới mức như người yêu để có thể theo nhau cùng trời cuối đất. Tôi cũng không thích lối sống vội vã xô bồ của Sài Gòn. Tôi chọn theo con tim mình, chọn làm những điều mình thích, chọn xa nhà, xa anh...ngày ấy tôi mới chỉ 19 tuổi.

Hà Nội nhẹ nhàng hơn Sài Gòn. Nhưng lại xa lạ hơn rất nhiều. Một cô bé ở miền nam chọn học ngoài bắc, khác cả về tiếng nói, về cách ăn uống, về cả cách suy nghĩ... chẳng biết đã bao đêm khóc một mình, tôi lại gọi cho anh, vẫn như một đứa em gái... Anh lại lặng im, nhưng tôi vẫn nghe anh giấu một tiếng thở dài. Anh hay gọi hỏi thăm, và nghe tôi kể luyên thuyên về những điều tôi mới thấy, rồi cách sống ở Hà Nội, rồi những người bạn mới, rồi những niềm vui mới... Tôi hòa đồng và dễ làm quen, nên nhanh chóng có thêm những niềm vui mới, không như anh. Đã ở Sài gòn 2 năm, cách nói chuyện của anh vẫn là anh như ngày trước, vẫn buồn buồn, vẫn có chút gì đó rất cô đơn mà tôi không thể nào lý giải...một năm, rồi hai năm... cứ trôi dần đi. Tôi và anh vẫn thân nhau, vẫn nói chuyện hàng ngày, vẫn nhắn tin hàng đêm...như một người anh trai và em gái.

Chiều đó, tôi kể cho anh về một người mà tôi thích. Đó là Toàn, cậu bạn học cùng lớp tôi. Cá tính, sôi nổi và thu hút.. chúng tôi đã nói chuyện với nhau rất nhiều, dù chỉ trong thời gian ngắn, và tôi biết mình đã thích Toàn. Tôi tin rằng cậu ấy cũng biết, nhưng lại không bao giờ có lời đáp rõ ràng hay một thái độ rõ ràng cho tôi. Những lần có chuyện không vui, Toàn hay hẹn tôi ra gặp hoặc lượn lờ vài vòng Hà Nội. Tôi lại đóng vai của anh ngày xưa, là kẻ chỉ biết lắng nghe những câu chuyện của Toàn còn chẳng kể gì. Nhưng vào những lần tôi buồn muốn đi dạo phố, Toàn đã không tới. Hoặc là cậu ấy sẽ bận đi đâu với một ai đó, hoặc bận đánh điện tử, hoặc chỉ là bận... ngủ. Tôi biết cậu ấy không thích tôi, chỉ là muốn tìm một người để tâm sự lúc buồn, còn lúc hết buồn thì không cần tôi nữa. Tôi biết đấy thôi, mà vẫn nuôi hi vọng. Ngày sinh nhật cậu ấy, tôi đã lặn lội trời mưa gió, xuống tận Hà Đông, chỉ để đem cái bánh sinh nhật cho cậu ấy và rồi trở về. Đêm mưa như thế, cậu ấy vẫn để tôi trở về chỉ vì lý do rất đơn giản, cậu ấy đã hứa sẽ đi nhậu cùng mấy tên bạn, không thể tổ chức sinh nhật cùng tôi. Mời tôi vào nhà thì sao, chậm lại nửa tiếng để cắt bánh với tôi thì sao, dù không thích nhưng đó cũng là phép lịch sự cơ mà... thế mà........... haizzz

Từ sau ngày hôm ấy, tôi đã không còn liên lạc với Toàn. Dù thỉnh thoảng cậu ấy lại gọi, lại nhắn tin, lại rủ đi ăn, nhưng không bao giờ tôi đáp trả nữa.Tôi thấy thật may khi mình là người sống lý trí, đủ tỉnh táo để chẳng dính thêm vào mối quan hệ hời hợt ấy thêm tí nào nữa, cũng chẳng còn vương vấn hay tiếc nuối. Ngồi kể lại về Toàn cho anh, anh chỉ thở dài . Chiều Hà Nội mưa, anh gọi cho tôi và đánh guitar cho tôi nghe. Tiếng mưa vỗ ngoài mái hiên cứ hòa vào tiếng hát và tiếng đàn của anh, nghe thật nhẹ nhàng và cũng thật buồn...

"em, đã biết bao ngày bên em. Là anh đã, có biết bao ngày yêu em
Nhưng em vẫn ngây thơ không biết tình anh. Vì yêu em nên tim đau rã rời
Anh.. đã thấy bao người yêu em. Tim anh đã, nhức nhối thinh lặng bên em
Nhìn em yêu, tuy ngay đây nhưng rất xa xôi. Vì tim em đã trót trao ai rồi...
Tình yêu dấu kín cho em đã bao ngày thầm lặng. nhìn em không nói nên câu, nói chi đây..."

Chiều cứ mưa, lòng tôi cứ chênh chao và mông lung kì lạ. Tôi không nghĩ về Toàn, mà lại nghĩ về anh. Về người mà tôi đã coi là anh trai bấy lâu nay, về những quan tâm mỗi ngày, về những sự tận tình bao lâu nay. Khi tôi từng hỏi anh rằng sao anh chưa có người yêu, anh vẫn thường cười. Anh bảo rằng anh đang chờ đợi một người con gái, nhưng lại biết là chẳng thể đến được với nhau. Những câu chuyện rời rạc ghép lại, và tôi biết rằng người con gái anh nói là tôi... Bản nhạc đã kết thúc, tôi và anh cùng lặng im. Tôi cũng nghe tiếng mưa đang rơi ở bên anh, Sài Gòn và Hà Nội đều đang nhòa trong tiếng mưa ào ạt. Tôi ngồi bên khung cửa sổ rất lâu, và suy nghĩ rất nhiều. Bao lâu nay, tôi và anh đã quá thân thuộc cùng nhau, tôi cứ mặc nhiên cho rằng sự có mặt của anh bên tôi như một lẽ thường tình. Chẳng bao giờ nghĩ thứ anh dành cho tôi đó là tình yêu...

de-anh-om-em-lan-nua-1

Nhưng là có tình yêu thì sao chứ, tôi và anh nào có thể ở bên nhau. Anh Sài Gòn, còn tôi Hà Nội. Tôi chưa biết ra trường rồi mình sẽ thế nào, có về nhà, vào Sài Gòn không, hay là ở lại nơi thủ Đô này. Còn anh, chắc chắn anh sẽ ở lại Sài Gòn lập nghiệp.

Yêu xa ư, chẳng bao giờ tôi nghĩ về điều đó. Hai con người cách nhau cả nghìn cây số, và tương lai thì còn quá mông lung, làm sao tôi có thể bất chấp mà yêu được. Tôi có cuộc sống của riêng tôi ở khoảng trời của chính mình, và anh cũng thế. Tôi không đủ tự tin rằng mình có thể yêu một người khi một năm chỉ được gặp mặt một đôi lần, chẳng thể gặp mặt nhau mỗi ngày và ngày ngày chỉ nối tiếp yêu thương bằng những cuộc gọi và tin nhắn... quá mơ hồ, quá mong manh.

Tôi đã 22 tuổi, đã là sinh viên năm cuối. Chẳng đủ hồn nhiên để đánh đổi hai chữ tình yêu thiêng liêng của mình vào những tình cảm xa vời vợi và mong manh đến thế. 22 tuổi, thì khác gì 21, khác gì 20... thế mà sao những suy nghĩ lại khác xa đến vậy. Tôi chẳng đủ can đảm để yêu anh, chẳng đủ niềm tin để tin rằng mình có thế tiếp tục tình yêu đó, nên tôi đành làm kẻ vô tình. Tôi có đủ vô tâm và tàn nhẫn để chỉ coi anh như người anh, người bạn, để coi như chẳng biết gì về tình cảm của anh. Đã 4 năm rồi, anh và tôi vẫn thế. Vẫn nói chuyện, vẫn tâm sự cùng nhau, nhưng dường như chúng tôi đều tự hiểu rằng mình chẳng thể là một cặp. Anh cố gắng cho tôi can đảm, hi vọng, còn tôi thì cố gắng quên, cố gắng hững hờ. Có những lần say, anh vẫn nói là yêu tôi. Bao yêu thương của anh đấy, đâu có phải là tôi không hiểu. Tôi biết, tôi hiểu, và đã biết bao lần rung động. Thế nhưng lại cứ cố kìm lòng mình, chẳng thể được rung động vì anh, chẳng thể để trái tim lãng đãng trong những mối tình sẽ chẳng đi về đâu như thế .

Nhiều lần, tôi đã chọn cách im lặng, và tạo giữa anh với tôi một khoảng cách. Thế nhưng, chẳng thể được bao lâu. Một con người mà bạn yêu và yêu bạn đấy, bạn đâu có nỡ vô tình lặng im khi họ cứ cố gắng tiếp tục, đâu có nỡ từ bỏ khi họ cứ cố gắng duy trì. Vì là yêu thôi, bạn đâu thể dối người và dối lòng nhiều đến thế. Bạn có thể vô tình với họ bên ngoài đấy, nhưng rồi lòng đâu có bao giờ bình lặng. Vừa là cái cảm giác yêu thương, tiếc nuối và vừa có cả xót xa. Nói ra thì dài dòng thế, nhưng rồi, nó cũng chỉ là "yêu"...

Cho tới ngày, tôi chợt đọc được một dòng chia sẻ trên facebook: "Nếu bạn không phải là người con gái ích kỷ, và nếu biết bạn không thể đến được với họ, thì hãy để họ đi. Có thể ngay lúc đó là đau khổ, là xót xa, là tiếc nuối... nhưng rồi sẽ quên... Họ sẽ quên và bạn cũng sẽ quên. Thời gian có thể làm lành sẹo bất cứ vết thương lòng nào"

Đó là một chiều hè có mưa rơi, đọc xong câu nói đó và tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Về anh, về tôi, về những tình cảm mông lung này. Tôi chia sẻ câu nói đó lên facebook, và từ giờ phút đó tôi quyết định sẽ xa anh. Tôi đâu có quyền cứ giữ anh khư khư cho mình như thế, khi tôi biết rằng chẳng thể mang lại hạnh phúc mà sẽ chỉ toàn là những hi vọng mong manh, rồi đến khi nhìn lại thực tại sẽ vỡ tan như những bong bóng xà phòng. Kỉ niệm nhiều, yêu thương cũng nhiều... nhưng có là gì đâu, khi biết chắc sẽ có một ngày kết thúc và sẽ là một kết thúc buồn. Không thể tin mình là người con gái ích kỉ đến thế đã 4 năm rồi, đã tới lúc tôi nên quên anh đi thôi...

Nhưng cuộc đời thật trớ trêu. Tới giờ phút quyết định chấm dứt với anh, tôi mới nhận ra lúc đó mình đã yêu anh tới thế nào. Nói tạm biệt khi còn chưa kịp bắt đầu, tôi có cảm giác như có bàn tay ai bóp chặt trái tim mình, đau đớn thổn thức đến không thể thở được. Chiều hôm đó anh gọi, tôi đã không bắt máy. Anh nhắn tin, tôi đã không trả lời. Cứ thế , bao nhiêu cuộc gọi nhỡ, bao nhiêu tin nhắn điện thoại, tin nhắn facebook... cứ dày thêm dần, anh cứ nhắn đều mỗi ngày trong tuyệt vọng, còn tôi cứ xóa dần trong nước mắt. Thấy anh onl facebook thì tôi off. Nhiều lần trong đêm đang ngủ tôi bắt máy trong vô thức, nghe tiếng anh lại tắt. Cứ thế 1 tuần liên tục... Và rồi những tin nhắn thưa dần, những cuộc gọi thưa dần... Tôi vừa có chút hụt hẫng, nhưng lòng thấy vui hơn cho anh. Anh sẽ quên tôi, sẽ quen với cuộc sống không quan tâm tôi mỗi ngày, sẽ tìm được một người con gái mới và dành cho anh. Một người con gái có thể bên anh trọn đời... không phải tôi.

Con bạn tôi nghe tôi kể, nó chỉ biết lắc đầu ngao ngán: "Mày cứ yêu anh đấy đi thì sao, đã ai bắt mày cưới đâu mà mày lo xa thế. Cứ yêu nếu mày muốn đi đã, đừng suy nghĩ nhiều " ... Nhưng tôi thì không thể... tuổi 22, tôi chẳng còn ngây thơ để nhắm mắt yêu đại một người, khi biết rằng sẽ chẳng đi về đâu. sẽ có những người nói tôi thật dở hơi, nhưng chỉ khi yêu, mới biết rằng, khi yêu một ai đó thật lòng, bạn luôn vẽ một tương lai cùng người đó trước mắt. Sẽ là cuộc đời dài gắn bó cùng nhau, nắm tay nhau trên đoạn đường còn lại, yêu thương nhau, sống cùng nhau, và già đi ... cùng nhau. Sẽ thế nào nếu tôi và anh đã yêu nhau đến thể, và rồi khi nghĩ về tương lai, lại là một tương lai cùng một ai khác chẳng phải anh. Vậy yêu để làm gì, để làm gì cơ chứ... Thế nên chúng tôi chỉ có thể xa nhau.

de-anh-om-em-lan-nua-2

Những ngày tháng sau đó, anh đã chẳng liên lạc cùng tôi. Anh đã có công việc của mình, còn tôi thì bận rộn cho việc học. Công việc , học hành, những suy nghĩ tương lai cứ như một mớ bòng bong trong đầu quấn lấy tôi suốt cả ngày... Nhưng chỉ cần đặt lưng xuống giường và nhắm mắt lại, tôi lại nghĩ về anh. Tôi lại nghĩ về tiếng cười của anh, về những lần khóc lóc than vãn cùng anh,về cả những mùa hè về quê cùng anh đi dạo trên bờ biển, về cả buổi chiều mưa Hà Nội cùng bản guitar da diết buồn ngày đó... . Tất cả về anh cứ xoáy sâu trong trái tim tôi cho tới khi mệt lữ và ngủ thiếp đi. Không như tôi nghĩ, thời gian chẳng thể làm vết thương lành sẹo, mà cứ đau âm ỉ mỗi đêm như thế. Tôi là kẻ đã gây ra vết thương cho anh, mà sao lòng lại cứ đau đến thế này... . Những lần thấy mình đang nhớ về anh, tôi lại cố gắng nhắm mắt cho quên đi. Thế mà trong giấc mơ, anh vẫn xuất hiện. Là giấc mơ tôi và anh cùng nhau đi trên bờ biển dài ngày đó. Rồi ngồi lại, anh đánh đàn còn tôi hát. Chẳng biết giấc mơ ấy đã lặp lại bao nhiêu lần, và mỗi lần tỉnh bừng dậy lại thấy nước mắt rơi...

2 tháng trôi qua thật dài, anh đã chẳng còn liên lạc gì cùng tôi nữa. Anh chắc đã quen với cuộc sống không tôi, quen với những con người mới, quên hết cả những yêu thương và đau buồn tôi mang tới. đúng rồi.... Ngược lại với yêu không phải là ghét, ngược lại với yêu là lãng quên....

Thế thì tại sao, tại sao tôi vẫn chưa thể quên anh.........

Ngày hôm ấy, khi tôi đang ngồi một mình bên khung cửa sổ, nhìn lơ đãng ra ngoài chẳng hiểu mình đang nghĩ gì, thì có tiếng chuông điện thoại reo. Bắt máy lên, tôi nghe tiếng của mẹ anh. Nhà tôi với nhà bác ở gần nhau, tôi vẫn hay nói chuyện và tâm sự cùng bác. Bác hỏi chuyện tôi một lúc, sau đấy tôi mới biết bác cũng đang ở Hà Nội. Căn bệnh dạ dày của bác lại tái phát, tới lúc nặng phải ra Hà Nội chữa bệnh, giờ vẫn nằm trong viện Bạch Mai. Nhà tôi ở ngay gần đó, nghe bác nói xong, tôi chạy ngay ra mua một ít hoa quả rồi qua viện thăm bác. Tìm mãi mới tới phòng, gặp bác đang nằm trên giường bệnh, tự nhiên tôi lại ứa nước mắt thương bác vô cùng. Từ bé đã thân thiết với bác, cứ luôn coi bác như người thân, giờ thấy bác nằm viện cũng có cảm giác như người nhà. Thấy tôi chưa vào mà đã ướt nhòe hai mắt, bác cười mắng tôi : " con bé này, bác chỉ bị đau dạ dày ra đây chữa thôi,có chết đâu mà mày khóc thế hả" .

Ngồi cùng bác một lúc nói đủ thứ chuyện ở nhà, ở quê..tôi nghe có tiếng mở cửa bước vào. Anh bước vào, tay cầm tô cháo mua cho bác, đứng sững trước cửa nhìn tôi. Tôi cũng nhìn anh, chết lặng chẵng biết nói gì, cũng không ngờ sẽ gặp anh ở hoàn cảnh này. Bác vẫy tay gọi anh, cười bảo với tôi : " à, lúc nãy bác quên nói với con, thằng Bình xin nghỉ vài tuần ra đây chăm bác đấy. bác đã bảo không sao, để bác trai ra chăm mà nó cũng cứ không chịu. còn em Hương ở gần đây, lâu chưa gặp nó nên mẹ gọi nó sang luôn. Lâu rồi cũng chưa gặp nhau, mẹ cho hai đứa gặp nhau luôn".

Anh im lặng bước vào, còn tôi ngồi cúi mặt. Anh vẫn nói chuyện bình thường, vẫn có ít câu xã giao hỏi thăm tôi như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng mắt chẳng nhìn tôi lấy một lần. Tôi bỗng thấy bàn tay mình run run, chờ bác ăn xong, tôi xin phép bác ra về. Bác bảo anh đưa tôi về, vì trời cũng đã muộn. Anh đứng dậy, và tôi bước theo sau. Suốt quãng đường từ phòng bệnh tới nhà tôi, anh và tôi chẳng nói một lời. Đi bên anh đấy thôi, mà như 2 người xa rất xa nhau. Anh lạnh lùng và trầm lặng, một anh mà chưa bao giờ tôi gặp trước đó. Nhưng tôi còn muốn gì nữa chứ, tôi là người đã làm cho mối quan hệ này ra như thế cơ mà. Tôi bước tới cổng, và anh quay mặt về. Im lặng, vẫn thế, và không nói một lời nào.. Đêm đó, lại một đêm không ngủ, nước mắt lại rơi. Tưởng sẽ chẳng còn gì nữa, thế mà vì sao khi gặp lại tôi lại chẳng thể kìm nén những cảm xúc của mình thế này. Tôi chẳng thể ngăn mình nhìn anh, ngăn trái tim mình đập loạn nhịp, ngăn bản thân cảm thấy đau lòng.. vì sao................

Những ngày sau đó, tôi vẫn đều đặn tới thăm bác. Mỗi khi tôi tới, anh đều kiếm lý do để ra ngoài. Tôi nói chuyện vẫn cười với bác , mà lòng cứ thấy xót xa. Khi tôi ra về, vẫn thấy anh ngồi trầm ngâm ngoài ghế đá sảnh bệnh viện một mình. Từ đó về sau, tôi chỉ vào thăm bác một lúc ngắn, rồi xin phép ra về. Tôi chẳng muốn vì mình mà anh khó xử hay bất tiện thêm nữa. Anh cũng biết điều đó nhưng vẫn lơ đi, và chúng tôi cứ như những người chẳng hề quen biết nhau. Tôi vẫn nấu đồ ăn mang tới cho bác. Thức ăn bệnh viện vừa đắt đỏ lại không đảm bảo, nên tối nào tôi cũng nấu thêm đồ cho anh và bác rồi mang đến. Bác từ chối, nhưng tôi cứ kiên quyết nên bác đành nhận. Bác cứ hay trêu : "ăn đồ ăn của con dâu nên mau khỏi bệnh", tôi thì cứ cười mà lòng cứ quặn lại, và cứ nghĩ về anh. Chiều hôm đó cũng mang thức ăn tới cho bác, nhưng bác mới tiêm thuốc nên đã ngủ. Anh đứng dậy định bước ra ngoài , tôi đặt hộp cơm xuống rồi bước ra luôn.

"Anh ngồi lại đi, không cần phải tránh đâu. bác ngủ rồi, em về luôn"

Anh quay lại nhìn tôi, và tôi quay mặt bước đi. Tới cổng bệnh viện, tôi nghe tiếng anh gọi: "Hương. Đợi anh" Tôi giật mình nhìn lại, thấy anh đang chạy theo ở phía sau, vẫn chưa hiểu ra chuyện gì. Anh nhìn tôi, khuôn mặt vẫn lạnh lùng như thế : " đi ra ngồi với anh một lúc" ... rồi anh bước đi trước. Chẳng biết làm thế nào, tôi cũng bước chân theo. Công viên gần bệnh viện đã vắng người. Ánh đèn thành phố phản xuống mặt hồ đang gợn sóng, ánh lên mặt tôi và anh. Chẳng ai nói với ai một câu nào, cứ ngồi lặng im như thế mãi. Tôi im lặng, mà thật ra cũng chẳng biết nói gì cùng anh nữa... Nói gì đây, chúng tôi còn là gì của nhau nữa đâu cơ chứ. Tại sao ngồi bên anh vẫn buồn đến thế, vẫn đau đến thế, lòng vẫn cứ thấy xót xa. Chẳng thể để lòng chao đảo thêm nữa, ngồi bên anh nữa tôi sợ tôi không kìm được lòng mình sẽ khóc mất Tôi nén tiếng thở dài và đứng dậy: "về thôi anh". Anh vẫn chẳng đứng dậy, chỉ cứ ngồi và trân trân nhìn tôi. Chợt thấy mắt mình long lanh, tôi quay người lại và bước đi thật nhanh. Bỗng thấy tiếng bước chân, và bàn tay ôm thật chặt từ phía sau, thật chặt...

"anh à...".. tôi nói, nghe một giọt nước mắt nóng hổi rơi trên má, đẩy bàn tay anh ra.

"em đừng nói gì cả". anh vẫn giữ chặt hơn không buông, chỉ nói thế và im lặng . Tôi chỉ nghe tiếng thở anh bên vai mình, tiếng trái tim đập nhanh, tiếng thở dài kìm nén bao lâu nay của anh hắt ra thật dài, thật buồn, thật mệt mỏi..... Tôi thấy trái tim đau thắt lại, quay lại ôm lấy anh và khóc òa lên. Yêu anh bao nhiêu, nhớ anh bao nhiêu, thì xót xa bấy nhiêu. Tôi xót xa cho cả cái sự trớ trêu của cuộc đời, cả cái sự nhát gan của chính mình. Anh cứ dỗ dành bao nhiêu, tôi cứ khóc bấy nhiêu.

Đó là một buổi tối thật dài, tôi cứ ở trong vòng tay anh. Anh vẫn còn yêu tôi, vẫn muốn chúng tôi đến bên nhau, còn chỉ có mình tôi nhút nhát. Bác chuẩn bị ra viện, anh cũng sắp vào Sài gòn. 1 tuần đó, anh đã không còn tránh tôi nữa. Tôi, anh và bác lại nói chuyện vui vẻ với nhau. Tôi đưa anh đến mấy quán ăn ngon ở Hà Nội, và những lúc bác ngủ, anh và tôi lại đi dạo phố cùng nhau. Chúng tôi lại nói chuyện như ngày xưa, chỉ duy nhất những lúc anh nói muốn chúng tôi yêu nhau, tôi lại im lặng. Tôi vẫn như ngày ấy, lòng vẫn thật chông chênh, sợ hai chữ yêu xa đến lạ lùng. Ngày cuối cùng anh ở lại Hà nội, tôi và anh lại ngồi bên ghế đá cùng nhau. Anh lại hỏi tôi thêm lần nữa, tôi lại cứ tiếp tục lặng im. Anh nhìn tôi thật lâu, nắm bàn tay tôi thật chặt: "Ngốc ạ. Em đừng nghĩ nhiều đến thế. Nếu yêu thì sẽ luôn có cách để được cùng nhau. Bỏ qua anh, sẽ không hối hận chứ" Anh cười, tôi thì lại nhìn ra mặt hồ. Những ánh sáng trên mặt hồ cứ lấp lánh, đôi bàn tay tôi và anh vẫn đan thật chặt, còn đôi mắt cứ mãi long lanh. Ngồi bên anh, bỗng cảm thấy mình thật nhỏ bé biết bao.

Đêm đó, tôi đã nghĩ thật nhiều. Cơn mưa đêm cứ rả rích không ngừng, cơm mưa cứ rơi mãi cho tới khi trời sáng. Sáng hôm đó, tôi tiễn anh và bác ra sân bay. Bác ôm tôi , dặn tôi mạnh khỏe... còn anh thì nhìn tôi rất lâu. Khi bác đang ngồi đợi, anh kéo tôi ra ngoài và ôm tôi một lần nữa thật lâu, lại tiếng thở dài thật buồn. " để anh ôm em lần này nữa, sợ sau lần này anh chẳng thể ôm em nữa. vào Sài Gòn rồi lại sẽ nhớ em hơn nữa mất ...". đã gần tới giờ, anh đành chào tạm biệt và quay mặt đi. Mắt anh có chút long lanh, còn má tôi đã tràn nước mắt từ lúc nào. Nhìn anh bước đi từ phía sau, chợt thấy yêu anh vô cùng. Khoảng cách ư, nỗi sợ hãi ư... nào có là gì, khi mà tôi và anh đã yêu nhau. Đúng như anh nói, chỉ cần chúng tôi yêu, rồi mọi khó khăn cản trở đều có cách giải quyết, mọi con đường tối đều sẽ có lối ra. Những điều quý giá nhất trong cuộc đời chỉ đến 1 lần, sao tôi có thể từ bỏ để rồi mai sau hối hận.

Tôi hét to gọi anh, tiếng nói còn vỡ đi vì nước mắt : " anh đi mạnh khỏe nha . Em cũng yêu anh. Vài tháng nữa thôi.. Đợi em ở Sài gòn. Anh còn nhớ lời hứa ngày xưa không, em 25, anh 27 nếu chưa ai rước thì mình sẽ cưới nhau. Nhớ nhé "

Tôi thấy phía xa có một nụ cười rạng rỡ, anh lại chạy đến ôm chầm lấy tôi. Có một cơn gió thoảng qua, dịu mát , ấm áp và hạnh phúc đến lạ lùng.....Tôi từng nghe câu nói, rằng vì trái đất này tròn, nên những người yêu thương nhau sẽ trở lại bên nhau". Thật ra cũng không hẳn là vì trái đất tròn đâu, ta bên nhau bởi vì ta yêu nhau, thế thôi ...

Nhung Nhái

Ngày đăng: 19/04/2014
Người đăng: Phương Vũ
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

  • Chung nhịp đập Chung nhịp đập Gương mặt hắn hiện ra ma mị khuất sau đám khói đang lố nhố chạy trốn đốm đỏ vừa lóe lên đầu điếu thuốc. Khà, vuốt nhẹ một chút cafe...
  • Nụ hôn cuối cùng
Nấm Linh Chi khô Điện Biên
Notebook
 

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage