Gửi bài:

Hoa anh đào, ngày trở lại

(truyenngan.com.vn - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau đi")

- Thế còn anh, em đi bỏ anh ở lại à?

- Anh ở lại nhưng em sẽ trở về mà...Anh hỏi em câu này là lần thứ 42 rồi đó. Hi

***

Xuống máy bay cô kéo vali hướng về phía cổng ra. Đã 2 năm rồi kể từ ngày cô đặt chân tới sân bay để đến một nơi lạ lẫm thực hiện ước mơ của cô – Nhật Bản. Phải chăng nơi ấy có sức hút với cô như vậy. Nhưng giờ đây cô đang ngắm bầu trời của đất nước mà cô đã lớn lên suốt 21 năm, cách xa đất nước mà một ngày trước cô vẫn ngắm bầu trời đêm. Trời Hà Nội đang mưa. Ngày cô đi nắng đẹp như từ lâu rồi cô mới thấy bầu trời đẹp tới vậy? Đưa tay đón một chiếc taxi trở về nội thành, ngồi trong xe cô quá khứ ùa về theo suy nghĩ của cô....

hoa-anh-dao-ngay-tro-lai

2 năm trước.

Cô thích tiếng Nhật, yêu thích đất nước này và yêu một loài hoa của nơi ấy – hoa anh đào. Cô ao ước một lần được đặt chân tới đây điều đầu tiên cô muốn làm nhìn ngắm loài hoa ấy, đẹp và mỏng manh. Đang mơ màng trong bộ ảnh hoa anh đào mà mới tìm được và không để ý là anh đang đứng phía sau cô.

- Loài hoa này có gì mà em thích nó tới vậy ?? Anh lật lật cuốn sách đang cầm trên tay nói với cô.

- Úi trời! Làm em giật cả mình. Đơn giản là vì nó mỏng manh giống em này...Nó tít mắt mơ màng – Mà anh đến lúc nào thế?

- Anh mới thôi. Em mỏng manh từ bao giờ thế nhỉ ?

- Mới thôi ạ - Cô làm bộ trẻ con trả lời Anh – đẹp thật, nếu có cơ hội nhất định em sẽ tới đó.

- Thế còn anh, em đi bỏ anh ở lại à?

- Anh ở lại nhưng em sẽ trở về mà...Anh hỏi em câu này là lần thứ 42 rồi đó. Hi

- .....

Phương tìm cách chọc anh, nhưng anh vẫn luôn im lặng vào phút cuối với những suy nghĩ của mình. Anh vốn là người khô khan và không cho ai biết suy nghĩ của mình nhưng không hiểu sao cô lại yêu anh yêu sự quan tâm vụng về nhưng trân thành, yêu cách anh trách móc cô thay cho những lời ngọt ngào mà những người yêu nhau thường nói cho nhau nghe. Anh đã đi làm và cô thì đang là sinh viên điều đó cô tự gật đầu cho là hợp lý, mà hơn cả anh là chàng trai của ngành xây dựng đó là cách cô lý giải khi cô bạn thân cô phàn nàn anh không lãng mạn. Có lúc cô nhõng nhẽo trách móc anh sao không nói được với cô nửa lời ngọt ngào, nhưng tình yêu của cô dành cho anh lớn hơn những điều ấy, cô hiểu và luôn yêu anh như vậy.

Một ngày...

- AAAAAAA. Người yêu ơi em đã nhận được học bổng du học Nhật rồi. Trời ơi, em không thể tin nổi bài phỏng vấn ngớ ngẩn của em lại được nhận. Tối nay làm về qua chúc mừng em nhé.

Cô nói trong điện thoại vui mừng tới nỗi hét thật to vào điện thoại để nói với anh biết, muốn nói thật nhiều. Vừa nhảy tung tăng trên đường cô vừa kể lể cho anh mà chẳng quan tâm người đi đường đang nhìn cô với ánh mắt kì lạ.

- ừ, tan làm anh qua. Rồi anh tắt máy

Anh đón cô vào buổi chiều sau tan làm, vi vu trên chiếc xe của anh cô huyên thuyên về những thứ cô sẽ làm ngay sau khi tới đó, dự định của cô....Họ dừng lại vào một quán cafe bờ bồ ngày cuối xuân.

- Em muốn đến đó thật à?

- Anh hiểu hơn ai hết điều đó mà, đến Nhật là ước muốn của em từ bé. Em sẽ đi hai năm anh ạ.

- Hai năm à ? Em không đi có được không vậy? Ở Việt Nam em cũng sắp học xong đại học rồi còn 1 năm nữa thôi. Qua đó người lạ, cuộc sống khác, em có thể thích ứng được không ?

- Ai đi xa cũng phải vậy mà anh. Đừng bảo em từ bỏ ước mơ của mình vậy chứ. Trước giờ anh luôn ủng hộ em mà ??

- Anh ủng hộ em mọi thứ nhưng chuyện này em nghe anh được không ? Nơi đó xa anh quá. Anh không thích cảm giác những ngày xa em.

- Không, nhất định không. Em gặp anh để anh chúc mừng em vậy mà anh lại bảo em không đi nữa là sao? Em đi chắc chắn đi. Em đi nhưng em sẽ trở về mà. Và mình cũng vẫn có thể liên lạc với nhau, bây giờ công nghệ hiện đại anh biết đó. Nếu anh vẫn muốn nói với em như vậy thì mình không gặp nhau nữa.

Cô đứng dậy ra về. Anh không đưa cô về mà ngồi yên lặng bên cốc cafe vừa mới được chị chủ quán bưng ra. Những ngày chờ đợi visa và chuẩn bị bay cô nhớ anh thật sự nhớ. Nhưng anh vẫn im lặng, anh muốn cô ở lại nhưng đó là ước mơ của cô. Anh cũng không liên lạc cho cô kể từ chiều hôm đó, không trả lời điện thoại cũng như tin nhắn của cô. Ngày cô đi anh cũng không tới tiễn, cô mất liên lạc với anh từ đó.

***

Hôm nay, Hà Nội ngoài trời vẫn đang mưa cô lặng nhìn mưa vẫn không có gì thay đổi sau 2 năm. Cuộc sống bên Nhật đã làm cô thay đổi rất nhiều. Khi tốt nghiệp đại học bên Nhật cô được một công ty Nhật giữ lại làm tại Nhật nhưng cô quyết định trở về Việt Nam làm cho chi nhánh của công ty bên Việt Nam. Và cũng là thực hiện một lời hứa các đây 2 năm " Em đi, em sẽ trở về". Suốt 2 năm cho tới ngày trở về, anh không hề liên lạc với cô 1 lần, cô có rất nhiều điều muốn hỏi anh nhưng cô không biết sẽ hỏi anh từ đâu. Đang mơ màng nhìn đường phố Hà Nội. Chợt nhớ ra điều gì cô với điện thoại.

- Em về tới Việt Nam rồi anh ạ??

- Tới rồi à? Anh định tối sẽ gọi cho em. Anh xin lỗi vì không tới tiễn em ra sân bay được. Cho anh gửi lời hỏi thăm tới gia đình em nhé. Cảm các trở về quê hương thế nào ?

- Vâng. Thân quen anh ạ. Mọi thứ hình như chưa bao giờ thay đổi.

- Lại nhớ rồi à cô bé ? Người đó em vẫn chưa tìm được cách liên hệ sao?

- Chưa anh ạ. Em sẽ tìm cách liên lạc khi sắp xếp mọi thứ ổn định lại.

Đó là Huy, người anh cùng quê cô gặp tại trường đại học khi nhập học nhưng anh học cao học sau khi hoàn tốt nghiệp đại học và đang làm cho một công ty của Nhật. Anh luôn quan tâm, giúp đỡ cô. Là người mà ở đất nước lạ lẫm ấy, những ngày cô nhớ anh, nhớ nhà, những lúc cô cần Huy, Huy đều có mặt. Người có thể chọc cho cô cười dù thế nào đi nữa. Người có thể biết cô thích gì, ăn gì và hiểu cô hơn cả anh. Cô ngạc nhiên vì điều đó, cứ nghĩ rằng anh là người hiểu cô nhất nhưng giờ thì khác. Huy luôn tìm cách lôi kéo cô ra ngoài đi lang thang hoặc làm gì đó những ngày đầu khi cô khóc vì nhớ anh, nhớ nhà. Những trò ngịch ngợm của Huy làm cô đang khóc cũng có thể ôm bụng cười. Những ngày cô ốm là ngày Huy tất bật chạy từ chỗ làm tới chỗ cô, đi học rồi lại về chỗ cô. Một mình cô không thể làm gì được. Những khi cô phụng phịu làm mặt " em không ăn quen đồ Nhật" Huy chỉ cốc đầu cô một cái rùi nhăn nhở " Lại đòi ăn đồ Việt à? Đi". Thế là cô lại được Huy đưa đi. Sở dĩ cô thích nũng Huy vì đôi lúc Huy giống anh về cách chiều theo ý cô. Nhớ lại ngày đầu tới Nhật tự mình chuẩn bị mọi việc mà bên cạnh không có người quen quả thật là khó khăn. Nhưng vô tình cô đụng vào anh khi đang chạy đi làm thủ tục nhập học và câu nói "xin lỗi" tiếng Việt vô tình của cô làm Huy thoáng bất ngờ nhưng cũng vui vì gặp cô. Và từ đó Huy đã giúp cô rất nhiều trong thời gian cô ở Nhật. Đôi lúc cô thầm cảm ơn Huy về những gì anh đã làm cho cô. Huy muốn cô ở Nhật, giúp cô xin một công việc ở Nhật nhưng cô đã nói sẽ về Việt Nam. Huy cũng tôn trọng cô. Trước ngày cô ra sân bay, cô từng mong Huy sẽ về Việt Nam cô sẽ có thêm một người bạn để tâm sự, nhưng Huy cười nói rằng "anh yêu nơi đây cô bé à, có gì cứ điện qua cho anh".

Về Việt Nam, ô đi làm cho một công ty của Nhật có chi nhánh tại Việt Nam. Công việc không quá vất vả. Và sau giờ làm cô lang thang tại những nơi mà cô và anh thường hay tới, kí ức ùa về chưa bao giờ cô quên. Nhưng dường như anh đã quên cô mất rồi. Đã 2 tháng kể từ ngày cô trở về. Cô đã lần tìm hỏi bạn bè anh về anh nhưng họ đều không biết. Anh biến mất kể từ ngày cô đi Nhật không lâu, có liên lạc với bạn bè nhưng rất ít. Mọi thứ với cô giờ khó khăn để có thể tìm được anh. Có thể anh chuyển chỗ làm và đã lập gia đình. Dù biết các khả năng đó có thể xảy ra nhưng cô muốn anh trả lời những câu hỏi vẫn còn trong đầu cô kể từ ngày cô quyết đinh tới Nhật. Đôi lúc buồn cô đều nói chuyện với Huy. Huy luôn lắng nghe cô nói, nghe cô tâm sự. Nói chuyện với Huy giúp cô thoải mái hơn rất nhiều sau công việc và những chuyện của quá khứ.

Cô đứng chờ ở cửa sân bay để đón một đối tác của công ty và Giám Đốc công ty mẹ đến Việt Nam. Lướt qua cô hoà vào dòng người vừa xuống máy bay một cảm giác quen thuộc. Cô ngoảnh lại lẫn trong đám đông bóng dáng của anh, nhưng biến mất nhanh chóng sau đó. Nhầm rồi. Có lẽ thời gian quá lâu làm cô không cả nhận ra bóng anh. Cô thở dài.

Sau một tuần làm việc mệt vất vả để kí hợp đồng với đối tác, kết quả thuận lợi cô tự cho mình lang thang ven hồ tây vào một chiều đầu thu. Thời tiết se lạnh của mùa thu là cảm giác làm cô luôn nhớ đến Hà Nội khi ở Nhật. Nắng nhạt màu, gió thổi ven bờ làm những gợn sóng liên tiếp. Ngồi trên tầng của quán cafe nhìn hồ tây buổi chiều làm cô nhớ anh. Đang nhấp tách Cafe thì điện thoại của cô kêu, là Huy.

- Alo?

- Này, ra sân bay đón anh đi, anh đang lên máy bay về Việt Nam.

- Á. Có thật không vậy anh? Cô hét lên trong tiệm cafe, sau đó cô mới chú ý là mọi người trong tiệm đang nhìn cô.

- Thật chứ anh đùa em để làm gì? Đó nghe thấy tiếng máy bay chưa?

- Anh dám lừa em. Em cho anh đi bộ về Hà Nội luôn đấy.

Tại sân bay, cô đứng chờ Huy xuống máy bay. Một bóng người lướt qua đám đông bên cạnh cô. Lại hình bóng giống anh. Cô chạy theo gọi tên anh, người đó không ngoảnh lại. Cô dừng lại trước chiếc taxi vừa lướt qua trước mặt cô.

- Em nhìn thấy người đó à?

Huy đã đứng bên cô từ lúc nào. Huy luôn tìm ra cô dù cô ở đâu trong đám đông.

- Hình như em nhìn thấy, nhưng người đó không trả lời - Những dòng nước mắt lăn dài trên má cô – Chắc lại nhầm rồi, thời gian lâu rồi làm em quên mất hình bóng anh ấy rồi thì phải....Sao em lại vô tâm tới nỗi không nhớ được cả hình dáng của anh ấy....

- Đừng khóc nhè thế chứ, ai cũng có lúc nhầm lẫn mà em - Huy lau nước mắt cho cô - trẻ con thế này bao giờ mới lớn được hả? Về thôi.

Huy nắm tay cô kéo cô rời khỏi đó và đón một chiếc taxi. Đứng bên Huy cô luôn cảm thấy mình thật nhỏ bé. Cô luôn làm Huy phải lo lắng như vậy. Cô mang ơn Huy quá nhiều.

- Anh về hẳn hay về có việc chơi vậy?

- Anh về hẳn đó, tin không?

- Không.

- Sao không?

- Vì anh yêu Nhật như thế nào em biết rõ chứ.

- Ừ anh yêu Nhật thật đấy, yêu lắm. Nhưng mà......anh không nỡ để người em ở đây mà khóc lóc thế này đâu.

- Thôi đừng đùa em nữa đang tâm trạng mà.

- Anh có đùa đâu thật mà. Ôi cái mặt cười lên cái cho anh xem nào. Cười mới xinh, ủ rũ thế kia xấu lắm anh không yêu đâu.

- Sao anh thích chọc em thế nhỉ? Ai yêu anh. Cô phụng phịu nhìn Huy.

- Rồi! Thì anh yêu em

- Chứ sao tự nhiên lại nói với em thế ? Bình thường anh vẫn coi em là em gái mà sao hôm nay lại nói gì lạ vậy?

- Có hai việc lần này trở về anh muốn hoàn thành. Một là: "Phương à, anh yêu em. Anh nói thật đó, từ tận trái tim anh, anh muốn nói: Anh yêu em". Mới đầu là giúp đỡ em, quan tâm em vì một người cũng nhưng anh đã yêu em từ khi nào mà anh cũng không biết. Có thể đó là điều có lỗi với một người nhưng anh muốn nói thật trái tim mình trước khi cho em biết toàn bộ sự thật. Việc anh yêu em không liên quan gì tới việc thứ hai anh sắp nói. Anh biết em yêu một người rất nhiều, trong tim em có thể không có chỗ cho anh, nhưng anh vẫn muốn nói. Đừng trả lời anh vội. Anh sẽ nhận câu trả lời của em sau 1 năm nữa cô bé à. Từ thật trái tim em chứ không phải là do hoàn cảnh. Anh tôn trọng quyết định của em. Thứ hai, anh đã cất khá lâu một việc anh hứa với một người cho tới ngày cần nói cho em biết.

Huy đưa cho cô một bức ảnh và kèm một lá thư. Ảnh có cô và anh. Cô không hiểu điều gì đang xảy ra.

- Anh biết anh ấy? Anh ấy đang ở đâu anh biết chứ? Cho em biết đi. Chuyện gì thế này? Ngay từ đầu anh đã biết anh ấy - Cô gần như thét lên với Huy. Cô không đủ bình tĩnh để tưởng tượng ra chuyện gì.

- Người trong ảnh là bạn thân của anh từ nhỏ. Hồi anh lên đại học anh được gia đình cho đi du học Nhật và xin việc bên đó. Nhưng anh và cậu ấy vẫn liên lạc thường xuyên với nhau. Rồi một ngày sau giờ làm việc cậu ấy điện thoại cho anh nói có người yêu, cho anh xem ảnh em. Anh biết rất nhiều về em do cậu ấy kể. Rồi cậu ấy nói, em muốn đi du học. Nhưng không lâu sau đó cậu ấy mắc phải căn bệnh ung thư giai đoạn cuối đó là điều cậu ấy không ngờ tới. Cậu ấy yêu em, không muốn rời xa em. Nhưng cậu ấy không muốn em đau khổ chứng kiến cậu ấy dần ra đi. Cậu ấy nhờ anh tìm cho em một xuất học bổng đi du học, nhân đó trường anh theo học cao học có xuất học bổng dành cho sinh viên Việt Nam. Và chuyện gì sau đó em biết đấy. Anh đã về kịp trước lúc đi cậu ấy đi. Cậu ấy nhờ anh dõi theo em, chăm sóc em và gửi lại em hai vật đó nếu em trở về Việt Nam sau 2 năm du học. Sau khi em qua Nhật anh định tìm em, nhưng lại tình cờ anh gặp em tại trường.

Nước mắt lăn dài trên má cô, bàng hoàng mọi thứ ngoài sức chịu đựng của cô. Nó quá bất ngờ và đột ngột. Chuyện gì vậy? Người cô yêu đã không còn? Vào cái lúc cô vui vẻ trên đường đi du học ư? Nghĩ tới đó cô không thể chịu đựng được:

- Không đúng mọi chuyện sao có thể như vậy được. Anh nói dối đúng không? Nói đi........... Anh ấy không muốn em đi mà... không đúng không hợp lý....

Sau một hồi khóc và nói đến không ra lời. Cô ngất lịm đi ngay sau đó. Khi tỉnh dậy Huy đang ngủ gục trên bàn. Cạnh gối cô vẫn còn bức ảnh và lá thư chưa mở của anh. Cô lặng lẽ mở lá thư của anh:

"Em à, khi em đọc lá thư này cũng có nghĩa là em đã trở về. Em đã hứa với anh như vậy mà phải không. Thật sự anh không muốn rời xa em chút nào. Anh muốn nhìn em thực hiện ước mơ của mình rồi trở về bên anh, cùng anh đi tiếp chặng đường. Nhưng ông trời muốn anh đi tới một nơi xa em lắm. Đừng trách anh cho em đi mà không để em gặp anh nhé, anh không muốn nhìn em khóc cũng không muốn nhìn em chịu đựng đau khổ. Như vậy anh sẽ không thể đi được đến nơi mình cần đến. Em khóc xấu lắm, hãy cười thật nhiều. Em cười anh cũng sẽ thấy vui. Anh yêu em tới hôm nay - ngày em mở lá thư này. Sau hôm nay mình chia tay em nhé. Ngày hôm nay anh đã là quá khứ. Và hiện tại em phải đi tiếp. Mùa đông sau này vắng anh em sẽ lạnh lắm đấy. Hãy tìm cho mình một người quan tâm chăm sóc đem đến cho em hạnh phúc, người sưởi ấm trái tim em, người yêu em hơn anh. Người ấy xứng đáng để em tin tưởng đi cùng đến hết con đường. Nếu người ấy xuất hiện thì đừng vì anh mà đánh mất nhé. Anh phải thấy em thật hạnh phúc. Kết thúc con đường ấy anh sẽ chờ em. Người yêu anh mạnh mẽ lắm phải không, luôn mạnh mẽ như vậy em nhé ".

Huy đưa cô tới nơi mà anh nằm nghỉ. Cô khóc tới khản tiếng, đứng nhìn anh, sao cô lại trách móc anh suốt hai năm qua khi mà anh quan tâm cô tới vậy, anh yêu cô nhiều như vậy. Khi mà cô là người không hiểu chuyện đã vội giận dỗi anh. Người coi anh là ích kỷ và rời xa anh vậy mà anh chưa từng trách cô đến phút cuối anh vẫn lo lắng cho cô. Cô tự trách bản thân mình.

Hoàng hôn dần xuống cô ngồi đó chịu đựng nỗi dằn vặt của chính bản thân cô.

- Mình về thôi em. Tối rồi..

- Anh về đi, để em yên tĩnh một mình.

- Anh đưa em về, để em một mình anh không yên tâm.

- Kệ em! Anh về trước đi.

- Vậy anh về trước, em cũng về sớm nhé muộn rồi cũng nguy hiểm lắm. Nếu cần anh giúp gì cứ nói. Ngày kia anh trở lại Nhật rồi. Có việc gì em cần giúp đỡ thì liên lạc với anh nhé. Anh rất sẵn sàng. Anh và em vẫn là bạn phải không? Ngày kia em ra tiễn anh nhé.

Ngày Huy bay cô không ra tiễn anh.

Huy trở lại Nhật, anh không muốn rời xa cô lúc này. Nhưng giờ cô không cần có anh ở bên. Vẫn đi làm, hằng ngày anh vẫn gọi điện và nhắn tin cho cô nhưng không một tiếng trả lời. Đã có lúc anh muốn trở về Việt Nam tìm cô, anh nhớ cô. Nhưng đó quả là điều tồi tệ, cô đâu cần anh khi mà trong lòng cô chỉ có Dương. Anh cũng không còn có thể đứng trước mặt Dương. Anh đã hoàn thành mong muốn cuối cùng của Dương. Nhưng sự việc lại không như anh mong muốn. Vì anh đã yêu Phương. Đã một năm trôi qua rồi một mùa anh đào nữa lại đến. Cô yêu loài hoa này, loài hoa ấy vẫn nở, vẫn khoe sắc trên những con đường phố Tokyo, nhưng vắng nụ cười của cô. Huy nhớ cô.

1 năm sau ngày Huy về Nhật.

Tại sân bay Tokyo. Nắng ở Nhật đẹp thật, nó không gay gắt như ở Hà Nội, mùa này anh đào nở rộ trên khắp các đường phố của Nhật. Cô nhớ cảm giác đi dưới con đường hoa anh đào cùng Huy, có lúc kéo anh chạy trên con đường đó không biết bao nhiêu lần, hò hét thật to cảm giác của cô. Đã 1 năm cô xa Nhật, xa Huy nơi đây là nơi cô đã xa anh của quá khứ, cũng là nơi cô tìm được cảm giác thân quen cho riêng mình ở đất nước xa lạ này. Ngày trở lại nơi đây khác hẳn lúc cô lần đầu tới Nhật. Mong tìm lại cảm giác ấy một lần nữa, mong tìm lại con người ấy. Đã xa rồi ngày cô yêu anh, anh đã giúp cô đóng lại cho cô một trang giấy của cuộc đời. Anh mong cô lật thêm một trang mới. Những gì là quá khứ cô luôn dành cho nó một vị trí nhất định trong tim. Cô sẽ không bao giờ quên anh. Nhưng cô phải sống vì hạnh phúc của mình và vì một người luôn dõi theo cô từ một nơi nào đó. Cô kéo vali:

- Alo, ra sân bay đón em đi.

- Giờ này? Em tới Nhật sao? Không đùa anh đấy chứ? Sao tới mà không nói với anh một tiếng – Huy còn chưa thể tin vào những điều anh vừa nghe. Cô đang ở Nhật.

- Thế có định đón em không hay để em đi taxi tới công ty anh đấy hở.

- Có có, chờ anh chút.

....

- Một năm qua em thế nào?

- Em vẫn tốt, em tìm lại những nơi em và anh ấy từng đi, lưu giữ lại những kỉ niệm về anh ấy.

- Một năm vừa rồi em không liên lạc gì với anh. Anh tưởng em giận anh nên quên luôn anh rồi chứ.

- Em quên thế nào được ạ.

- Lần này em qua Nhật có việc gì thế?

- Em qua để trả lời cho câu hỏi một năm trước của anh. Từ tận trái tim em. Em qua đây để tìm lại một thứ mà trước em vô tình em không nhận ra. Khi anh đi em nhận ra em đã đánh mất thứ rất quan trọng với mình. Nhưng dằn vặt bản thân em không cho phép mình liên lạc với anh. Giờ cho em nhận lại nhé được không anh ? Cô nhìn Huy cười.

- Ý em là?

- Đừng nhìn em khó hiểu như thế. Là em đồng ý. Sao lần này anh lại ngốc thế. Lâu không gặp em nên bộ xử lý thông tin của anh chậm hả. "Cốc". Giờ anh nhận thức lại được chưa.

- Rồi rồi anh đã hiểu. Chỉ là bất ngờ ngoài suy nghĩ của anh. Huy cười trong hạnh phúc.

- Em quên mất hương vị Nhật rồi. Hôm nay dẫn em đi ăn thả phanh đấy nhé.

- Ủa em không sợ béo hả?

- Béo có anh yêu rùi không sợ.

Những cánh anh đào vẫn rơi trong gió.

Ở một nơi rất xa có một người đang mỉm cười.

Nguyễn Ngọc

Ngày đăng: 19/04/2014
Người đăng: Phương Vũ
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

  • Non Dimenticar Non Dimenticar Tôi bất lực, nhưng tôi biết cô ấy còn đau khổ hơn tôi. Vậy nên chỉ đành có thể ghì chặt lấy cô ấy, khóc thay cho cô ấy. *** 1. Tôi và Phùng...
  • Ngày chưa thật thu
Gia vị người Thái Tây Bắc
Two different People with different insight!
 

Two different People with different insight! Depends how you act !

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage