Gửi bài:

Mưa đầu mùa

Lúc mới gặp, tôi đã có dự cảm không tốt về tương lai của mình...

***

- Tới trường đón chị về đi,mà nhớ mang theo cho chị cái áo mưa nhé, nhanh lên đấy.

Cái giọng lanh lảnh đầu dây bên kia vừa dứt, tôi thở hắt, uể oải, rướn mình ngồi dậy, hai mắt vẫn còn đờ đẫn. Hai bàn tay đan vào nhau vặn kêu răng rắc.

Trở trời, thời tiết thay đổi làm cái đầu tôi nhức ong óc. Tôi lom khom nhìn qua của sổ rồi phịch xuống. Ngoài trời, những cơn mưa đầu mủa tuôn xối xả, những giọt mưa mát lạnh đánh vào kính cửa sổ rào rạt, trước cổng nhà hoagiấy rơi lã chã, vài cánh hoa bị cơn mưa lớn giày xéo, vài cánh trôi đi theo dòng nước xoáy. "Chà! Mưa lớn thế này mà phải ra ngoài thì ngại lắm". Nghĩ là nghĩ thế nhưng tôi vẫn bước được ra khỏi giường. Tôi trùm lên mình cái áo mưa cánh dơi rộng thùng thình, dắt chiếc xe cub 50 đã ngả màu sơn và không quên mang theo cái áo mưa theo lời "chị " dặn.

mua-dau-mua

Chiếc xe lao vào cơn mưa mù trời, biến mất vào khoảng không. Nước mưa cứ tấp vào mặt tôi liên hồi, làm tôi mất thăng bằng mấy lần. Mưa của vùng cao nguyên mang lại niềm vui cho người làm nông, mấy tháng trời khô hạn, đất đai khô cằn,cây cũng như người, tàn tạ, héo khô, những cơn mưa đầu mùa như món quà mà ông trời ban xuống, mà ông trời cũng hào phóng quá đỗi, không chỉ mưa một vài ngày, mà mưa cứ rúc rích suốt mấy tháng liền.

Tôi chẳng thích mưa tí nào, mưa đối với tôi là loại thời tiết chỉ mang lại cho con người ta sự cô đơn. Và với một đứa con trai đa cảm như tôi thì mưa tựa như một người khách vô tình lướt qua trước hiên nhà rồi để lại trong tôi sự trống trải đến não lòng mà thôi. Chiếc xe cũ kỹ vẫn xé màn mưa đi về phía có "bà chị" đang đợi. Nhớ lại cái vụ chị chị em em này tôi thấy như có cục tức chặn ngang cổ họng.

Liên là đứa con gái mà hình như kiếp trước có nợ nần gì đó để rồi kiếp này phải è lưng ra mà trả. "Món nợ kiếp trước" trở thành hàng xóm của tôi khi Liên từ dưới quê lên thành phố học. Ngày xưa ba nhỏ có kết nghĩa anh em gì với bác hàng xóm nhà tôi, sau này khi Liên vào cấp ba, ba nó gửi gắm em kết nghĩa, vậy là Liên trở thành hàng xóm của tôi theo tính chất bắc cầu trong toán học. Lúc mới gặp, tôi đã có dự cảm không tốt về tương lai của mình. Bác hàng xóm qua nhà, nhờ tôi đưa Liên cho biết đây biết đó và cậy nhờ luôn tôi chở đi học ngày hai buổi đi về vì tôi và Liên học chung một trường, nó học lớp mười, tôi thì mười một, nó học buổi chiều tôi học buổi sáng. Chẳng biết ai dạy nhỏ cái sự tự tin hay là thiên bẩm mà lần đầu bắt chuyện nó đã chọc quê tôi:

- Cám ơn anh Tần chịu làm lái xe riêng cho em nghe.

Tôi mặt nóng bừng bừng không biết là vì tức tối hay vì xấu hổ nữa, tôi có nhịn:

- Không sao đâu em, bác bên nhà nhờ anh thì anh giúp thôi.

Ba năm, anh có chịu chở em đi học ba năm luôn không?

Nó lém lỉnh làm tôi như phát sốt khi nghĩ tới quãng thời gian phía trước. Tôi xụi lơ ậm ờ:

- À, ừ thì anh sẽ cố mà.

- Mà anh ơi, nếu sau này em đậu đại học thì anh phải vất vả thêm bốn năm nữa đấy.

Nó bồi thêm một đòn như trời giáng khiến tôi muốn khịu hai đầu gối muốn ngồi xụp xuống:

- Ừ, em cố học cho giỏi, em mà vào đại học anh tình nguyện chở em thêm bốn năm nữa.

Mới chỉ có mấy câu dạo đầu mà Liên đã làm tôi tối mặt tối mày, không biết sau này nó còn làm tôi say xẩm đến chừng nào. Ngày đầu chở Liên đi học đúng là cực hình đối với tôi và cả với chiếc xe cub bé nhỏ. Nhìn nó không đến nỗi quá khổ nếu không nói là nhỏ con so với nhiều đứa con gái thành phố khác, mà cứ hễ ngồi lên chiếc xe thì không tài nào xe tôi chạy hết tốc lực được. Liên thanh minh với giọng đầy tự hào:

- Ở dưới quê em ăn dữ lắm nhưng em làm phụ ba má nhiều nên nó hổng có mập chỉ là chắc xương thôi.

Một lần, chiếc xe dở chứng đạp mấy cũng chẳng nổ, tôi đành mang chiếc xe đạp nằm im lìm trong xó cửa từ khi có chiếc cub, mới đạp được vài vòng tôi thở không ra hơi, tôi la lên bai bải:

- Thôi xuống, người gì đâu mà nặng trình trịch à.

Nó cũng chẳng thua tôi, la toáng lên:

- Anh sao thế? Tại anh yếu xìu chứ bộ.

Tôi tự ái:

- Anh mà yếu á, thử vật tay ai hơn nào.

Vừa nói dứt lới tôi biết mình bị hớ, dù là con gái nhưng những gì nó kể cho tôi nghe khi nó còn ở quê làm tôi lạnh sống lưng, bao gạo ba bốn chục ký nó bưng khỏe re, nó bơi thi với máy đứa trong làng kể cả con trai thì không nhất cũng nhì, rồi cái vụ chắc xương, chắc cốt của nó nữa. Mới nghĩ tới đó thôi tôi thấy rùng mình và hi vọng nó không nghe thấy tôi dong dỏng thách đấu,. nhưng nó đâu có điếc, nó hào hứng:

- Anh nói đấy nhé. Mà thi đấu phải có cá cược mới vui. Này nhé, nếu em thua em tình nguyện chở anh đi học bằng xe đạp trong vòng một tuần, còn nếu anh thua thỉ phải gọi em là " chị" trong vòng một tháng.

Nghe đến thế tôi toát mồ hôi hột nhưng thấy vụ cá cược này mình bị thiệt tôi cố cãi:

- Không được, sao em chỉ có một tuần, anh tới một tháng.

- Thì anh là con trai cơ mà, cơ hội thắng của anh lớn hơn, thì khoảng cược kia anh phải chịu thiệt tí chứ. Còn bây giờ anh phải chở em tới trường, trời gần mưa rồi đó.

Liên nói lý làm tôi chẳng thể phản ứng, đành xuôi tay chấp nhận vụ cá cược nhiều rủi ro này.

Tôi ì ạch mãi cũng tới được đến trường. Tôi lấy làm quyết tâm lắm, nếu chiến thắng lần này tôi sẽ được nghỉ ngơi trong một tuần, tôi tha hồ thả mình theo mây gió, và hả hê nhìn Liên kì cạch đạp xe với bộ mặt đầy nhăn nhó, mà nghĩ mình cũng ác thiệt, ai đời một đứa con gái phải chở một đứa con trai bao giờ. Nhưng tôi mặc kệ, ai biểu nó hành tôi từ ngày tôi biết nó là ai và ngược lại, đây là dịp trả thù ngàn năm có một sao tôi bỏ lỡ cho được.

Các bạn biết không, tôi đã thua, thua trước một đứa con gái, Liên chẳng cho tôi thắng được một lần mặc dù tôi cứ tìm cớ này cớ khác để đấu lại, nào là tôi chưa chuẩn bị xong, nào là đổi từ bàn sang ghế, rồi thì tôi đổ cho là Liên chơi ăn gian...Rút cuộc tôi thất bại toàn tập, thua một cách thảm hại nhất có thể. Liên nhảy cẩng lên lần đầu thắng tôi, sang lần thứ hai thứ ba nó chẳng buồn làm như thế mà cứ chiều theo ý tôi lần này đến lần khác, đến lần thứ mười nó gạt phắt không vật tay nữa vì tay cả hai đứa đều rã rời sau cuộc đấu không cân sức. Và tôi biết, từ giờ sẽ phải gọi Liên bằng chị và Liên có quyền xem tôi là cậu em dễ bảo trong vòng một tháng

Mưa vẫn như trút nước, vài chiếc xe thấm nước chết máy, may thay xe tôi không dở chứng như thế.

- Sao lâu thế?

Tiếng lanh lảnh quen thuộc nghe sao mà chua chát. Tôi bực minh:

- Đang nhức cả đầu còn phải đi đón em, không cảm ơn thì thôi ở đó mà còn....

Chưa dứt câu Liên chặn ngang họng:

- Ý, là chị chứ cậu em!

Tôi giận tím mặt nhưng trời mưa mỗi lúc mỗi lớn.. Tôi đưa áo cho Liên nào ngờ nó đòi:

- Không, chị không mặc cái áo này đâu, chị muốn mặc cái áo cánh dơi kia kìa.

Nó chỉ chỉ tay vào cái áo mưa tôi đang mặc, tôi nổi cáu:

- Sao được, giờ cởi ra thì mất thời gian lắm.

Liên giậm chân giậm cẳng thình thịch hình như muốn đòi cho bằng được:

- Nhưng em thích, anh cho em đi.

Bao nhiêu ánh mắt của mấy đứa học sinh nhìn sang cứ tưởng tôi là anh trai mà ăn hiếp em gái, tôi đành cởi áo đang mặc đưa cho nó, tôi phán một câu:

- Con gái lớn rồi mà nhõng nhẽo như con nít.

Chiếc xe cub lại bon bon trở về trên con đường cũ, lại xé nước, nhưng lướt đi một cách chậm rải, những hạt nước bắn lên cả đầu xe. Hai đứa im lặng, mỗi đứa mỗi dòng suy nghĩ riêng. Lạ, con nhỏ này ngày thường cứ như cái máy nói, hết chuyện này đến chuyện khác vậy mà hôm nay, trên chiếc xe cub đời 50, trong cơn mưa ướt vai, nó im lặng Mà Liên chẳng bao giờ để tâm hồn tôi yên ổn quá năm phút, cái giọng lanh lảnh lại cất lên nhưng lần này nghe có vẻ êm tai:

- Hồi nãy, anh có nhận ra điều gì không?

Tôi lớ ngớ hỏi ngược::

- Nhận ra điều gì?

Liên cười mỉm:

- Thì em gọi Tần là anh rồi đó.

Tôi ngạc nhiên khi nhớ lại vụ cá cược:

- Nhưng, thời gian một tháng chưa kết thúc mà.

Liên lấp lửng:

- Em muốn kết thúc thì kết thúc thôi.

Tôi hỏi dồn:

Nhưng tại sao?

Liên bâng quơ như chính mình không biết đích xác câu trả lời:

- Chẳng vì sao cả, nhưng có khi là tại những cơn mưa đầu mùa.

Câu nói lấp lửng của Liên làm câu chuyện chìm dần vào cơn mưa trắng trời. Tôi ngoái đầu và bắt gặp đôi mắt ánh lên niềm vui, niềm hân hoan của người con gái tuổi mới lớn. Cô gái đùa nghịch với cơn mưa như những người bạn lâu ngày gặp lại. Tôi bất chợt thấy mình nóng ran dù trời đang rất lạnh. Từng giọt, từng giọt rơi vào cõi lòng cô độc, hạt mưa nhỏ li ti sao làm con tim tôi đau nhức. Tôi chợt nhận ra, mình đang ghen, ghen với mưa, ghen với người khách vô tình lướt qua trước hiên nhà nhưng đã mang theo đi trái tim của một người con gái thân thuộc.

Tôi sốt cao, trong cơn mê sảng tôi thấy mình đi lạc vào một vùng sa mạc rộng lớn, tôi khát khô họng, tay chân bủn rủn, đôi mắt lờ đờ chỉ thấy toàn là ảo giác. Tôi nằm bất lực rên những tiếng kêu trong vô vọng và lịm đi trong chính giấc mơ của mình. "Mưa, mưa !" tôi thì thào. Những hạt mưa mát trong, ngọt lịm, tôi chưa bao giờ vui mừng đến thế, vui mừng đến nỗi tôi không kịp nhận ra mưa chỉ rơi đúng nơi mình gục ngã. Nhưng mưa lại chỉ lướt qua, và lại để tôi khô khát, quằn quại chóng chọi với cái nóng nơi sa mạc khô cằn. Tôi sực tỉnh, một bàn tay mát lạnh còn hơn cái cảm giác tôi có được trong cơn mơ, nó lan ra khắp người, tôi thấy mình nhẹ tênh. Tôi lờ mờ thấy Liên và trong giây lát tôi nhận ra bàn tay Liên đang nằm trên trán mình Tôi trông nó lo lắng lắm, nó hỏi một cách nhẹ nhàng khác với mọi lần khiến tôi hơi bối rối:

- Sao rồi anh Tần, anh đỡ sốt chưa?

Tôi mỉm cười một cách mệt mỏi và trả lời nó cũng nhẹ nhàng không kém:

- Anh đõ rồi, em đừng lo.

Câu trước nó nhẹ nhàng là vậy, câu sau đã thấy nó bốp chát:

- Ghớm, ai thèm lo lắng cho anh. Thôi ăn miếng cháo đi rồi uống thuốc cho mau khỏe.

Tôi đỡ bát cháo vun đầy lá tia tô từ tay Liên và ăn một cách ngon lành. Ăn xong tôi đưa mắt về phía Liên đang dỡ lấy từng viên thuốc :

- Cháo em nấu cho anh hả?

Nó lắc đầu nguầy nguậy:

- Đâu có, mẹ anh nấu đó.

Tôi cố chứng minh lời tôi nói là đúng:

- Làm sao thế được, cháo mẹ anh nấu anh ăn biết liền à!

Liên làm như không muốn nói chuyện này nữa, Liên đưa thuốc cho tôi:

- Anh không tin thì thôi, anh uống thuốc nè.

Vừa uống xong mấy viên thuốc tôi liền thắc mắc:

- Mà sao em qua đây chăm sóc anh vậy?

Tôi tưởng nó sẽ nói là nó lo lắng cho tôi, ai đời nó bảo:

- Tại em muốn anh mau khỏe để còn chở em đi học nữa chứ.

Tôi nhìn đồng hồ :

- Bộ em không đi học à?

Nó đưa tay lên trán tôi làm tôi hơi bất ngờ và có chút gì xấu hổ, nó châm chọc:

- Trời, sốt có ba chín độ rưỡi mà đã mất trí nhớ rồi sao, hôm nay là chủ nhật mà.

Nó nhấn mạnh bốn chữ "ba chín độ rưỡi" như muốn chọc tôi nhưng tôi chẳng thèm cự cãi làm gì mà nếu có muốn thì cũng cũng không được, tôi không muốn nói những lời cay cú, bây giờ tôi chỉ thích nói những lời nhẹ nhàng âu yếm, mưa đã tưới mát tâm hồn tôi. Ngoài trời cơn mưa vẫn chưa dứt, vẫn rỉ rả từ hôm qua tới giờ, mưa làm tôi miên man và tôi thiếp đi, tôi lại mơ, lại lạc vào sa mạc nhưng tôi không đi một mình, đi bên cạnh tôi là cô gái tuổi mới lớn đang nghịch đùa với cơn mưa đầu mùa.

Kha Đình

 

Ngày đăng: 26/04/2014
Người đăng: Văn Đình Tấn
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Gia vị người Thái Tây Bắc
thần thoại hylap
 

Kẻ thì có, người thì không

thù hận nảy ra khi ganh ghét trong lòng

Thần thoại Hy Lạp

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage