Gửi bài:

Luôn ở bên cạnh tớ...mãi như thế này nhé

(truyenngan.com.vn - Tham gia viết bài cho tập truyện: Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau đi)

Tớ thích cậu nhiều lắm, cô nhóc của tớ à, nhưng tớ chưa nói ra đâu. Tớ nghĩ rằng mình cần gom góp sự can đảm, tớ khi nào gom đủ tớ sẽ nói với cậu. 

 

***

luon-o-ben-canh-to

Năm mình 7 tuổi...

Vào những đêm hè nóng nực, ở quanh khu tập thể của mình, các bà các mẹ lại tranh thủ hóng gió tán chuyện, còn lũ trẻ con tụi mình lại được dịp nô đùa thỏa thích mà chẳng sợ bị la mắng, quản thúc.

Khi đó, tớ và cậu rủ nhau leo tót lên sân thượng ở tầng 3, nơi mà trẻ con như tụi mình không được bén mảng tới. Ấy vậy mà cậu lôi tớ đi bằng được, ban đầu tớ sợ lắm, tớ sợ bị mẹ mắng. Nhưng cậu cứ nắm chặt lấy tay tớ và bảo rằng: "Không sao đâu, đêm nay trời nhiều sao lắm mà chỉ ngắm ở đó mới đẹp thôi, tớ còn muốn cho cậu biết một số bí mật nho nhỏ của tớ". Cậu cứ nói, ánh mắt cậu lóe lên sự tin tưởng, rồi tớ gật đầu chấp thuận.

Leo được lên đó, tớ và cậu nằm dài ra, và ngắm những vì sao đang tỏa sáng trên bầu trời, công nhận trời hôm đó nhiều sao thật

- Cậu thích ngắm sao đến thế sao?

- Dĩ nhiên rồi, chúng rất đẹp lại còn ý nghĩa nữa

- Ý nghĩa gì?

- Khi còn sống mẹ tớ thường nói rằng: Nếu như ai chết đi, rời xa khỏi thế gian này thì linh hồn của họ sẽ hóa thành những vì sao và những vì sao đó luôn dõi theo và phù hộ cho gia đình, cho người thân của họ.

- Vậy thì...vì sao của mẹ cậu đâu?

- Ở đó đó...

Cậu vừa nói vừa chỉ tay lên phía cuối chân trời, nơi có một vì sao đang tỏ sáng lấp lánh. Tớ cũng chẳng biết tên ngôi sao đó nữa, cậu bảo rằng cứ đặt tên là ngôi sao của mẹ Duy hay ngôi sao của Duy, tớ chỉ cười rồi đôi mắt tớ mơ màng hướng về phía bầu trời nơi có hàng ngàn vì sao đang tỏa sáng, và khi ấy cậu có biết không? Tớ ao ước muốn biết được ngôi sao nào là của ba tớ, chẳng bao giờ ai nói cho tớ biết, ai chỉ cho tớ biết ngôi sao của ba tớ...!

Nhật ký, ngày...tháng...năm

Tớ nghĩ cậu cũng thích những vì sao giống như tớ, tớ luôn nhìn thấy điều đó trong đôi mắt trong veo như làn nước mùa thu của cậu. Tớ có một vì sao- vì sao của mẹ tớ, vì sao luôn phù hộ, luôn che chở cho tớ, dõi theo tớ từng bước chân trong cuộc sống này. Tớ cũng biết cậu cũng muốn một vì sao, cậu muốn biết rằng trong hàng triệu vì sao đang tỏa sáng trên bầu trời kia, đâu sẽ là vì sao của ba cậu. Cậu đã rất buồn khi không biết điều đó, vì chẳng ai chịu nói với cậu, kể cả mẹ cậu. Nhưng Hạ Thu ơi cậu hãy an tâm đi! Tớ hứa với cậu rằng, rồi cho tớ tới một ngày nào đó, không xa đâu tớ sẽ tìm thấy vì sao của ba cậu, dẫu cho khoảng trời kia có mênh mang cỡ nào! Tớ hứa đó, bạn thân ạ!

***

Năm mình 10 tuổi...

Cậu cùng với mấy đứa con trai trong khu tập thể rủ nhau đi ăn trộm khế của nhà bà Tư. Bà Tư là một bà lão cô độc, bởi lúc nào bà cũng chỉ một mình, ăn một mình, đi một mình và ở cũng một mình. Bà ấy ít khi nói chuyện với mọi người, nên giữa bà và những người trong xóm luôn tạo ra một khoảng cách nào đó. Tớ thương bà ấy lắm, bà ấy không như mọi người vẫn thường nghĩ đâu, bà ấy cũng thân thiện lắm đó lại còn tốt bụng nữa, bởi vì tớ đã nhiều lần trò chuyện với bà ấy.

Thế mà lũ con trai, trong đó có cả cậu dám đi ăn trộm khế của bà ấy. Tớ đã thấy hết rồi, bà ấy đã già yếu nên chẳng còn đủ sức để quát tháo các cậu, khi các cậu chạy đi, tớ đã nhìn thấy bà lặng lẽ thu nhặt những chiếc lá, những quả khế non rơi vương vãi trên khoảng sân nhỏ, lúc đó tớ chạy lại, tớ nhìn thấy sự buồn rầu trong đôi mắt của bà. Bà bảo rằng: Bà không tiếc mấy quả khế đó, chỉ cần các cậu xin là bà ấy cho ngay.

Sau hôm đó, tớ có gặp cậu

- Tại sao các cậu lại làm việc đó?

- Việc nào cơ? Tớ không hiểu? Cậu tỉnh bơ nói

- Các cậu đã ăn trộm khế của nhà bà Tư ngày hôm kia.

- Sao...sao cậu biết?

- Tớ nhìn thấy

- Bọn tớ chỉ lấy một ít thôi, cũng có nhiều nhặt gì đâu, bà Tư có một mình cũng có ăn hết đâu...Cậu vẫn nói tỉnh bơ

- Vấn đề không phải ở đó, cậu hiểu không?

...

- Bà ấy đã rất buồn, không phải buồn vì mấy quả khế mà buồn vì hành động của các cậu, bà ấy luôn cô đơn, từ cái ngày con trai bà bỏ đi...

Cậu vẫn im lặng, không nói gì. Mắt cậu cúi gằm xuống mặt đất, có lẽ cậu đã biết lỗi của mình, cậu đang hối hận

- Ai cũng từng mắc lỗi, nhưng quan trọng là phải biết sửa...

- Vậy thì tớ phải làm như thế nào?

Cũng từ hôm đó, vào những buổi chiều hay những ngày rảnh rỗi không phải đi học. Tớ và cậu thường xuyên sang nhà bà Tư, giúp bà dọn dẹp nhà cửa, nhặt rau cho bà, phụ bà nấu cơm hay đọc sách, kể chuyện cho bà nghe. Rồi cuối tuần vào những ngày thứ bảy bà lại đãi chúng mình bằng những chiếc bánh lá nhỏ nhỏ, xinh xinh, thơm thơm, mà bà vẫn gọi là món bánh của đồng nội. Tớ đã nhìn thấy những nụ cười, niềm hạnh phúc nho nhỏ trong đôi mắt, trong nụ cười của bà.

Và cũng vào năm đó, kỳ lạ thay con trai của bà ấy, đã trở về.

Nhật ký, ngày...tháng...năm...

Cậu luôn là một cô bé tốt bụng mà. Tớ biết mình làm sai, nên tớ đã dẹp ngay đi cái tính sỹ diện hão của một thằng con trai và vứt nó vào một xó xỉnh nào đó trong lòng mình. Tớ luôn nghe lời cậu, như nghe lời ba tớ vậy. Tớ cũng chẳng biết tại sao mình lại làm như vậy nữa. Phải chăng vì ánh mắt hồn nhiên nhưng đôi khi cũng đầy cương nghị của cậu.

Tớ thấy mình thật là hãnh diện khi có một người bạn can đảm và tôt bụng như cậu. Hãy luôn làm bạn tớ nhé, bạn thân!

***

Năm mình 13 tuổi...

Lần đầu tiên, tớ thấy cậu cãi nhau với ba cậu. Và cũng là lần đầu tiên, tớ nhìn thấy cậu khóc, nhìn thấy nước mặt thật sự của một thằng con trai. Đó là khi cậu nhìn thấy ba cậu đi cùng người phụ nữ khác, rồi cậu kể với tớ rằng: Có đôi lần, ba cậu còn dẫn người phụ nữ đó về nhà cậu ăn cơm. Cậu không thích bà ta, cậu không muốn bất kỳ một người phụ nữ nào bước chân vào nhà cậu, động vào căn bếp của mẹ cậu. Cậu không chịu ăn thức ăn mà bà ta nấu, ba cậu nói cậu, rồi quát cậu. Cậu cãi lại, rồi sau đó cậu vụt chạy đi. Mất tăm. Ba cậu đuổi theo nhưng chẳng kịp, tớ thấy bác ấy quay trở lại, nhìn người phụ nữ đó. Ánh mắt hai người hiện lên sự buồn bã.

Tớ cũng chạy theo cậu, cậu chạy nhanh quá nên tớ chẳng đuổi kịp. Nhưng tớ biết chắc nơi cậu sẽ trốn. Và cuối cùng, tớ cũng tìm thấy cậu trên cánh đồng hoa cỏ may, thực chất đó chỉ là một bãi đất hoang trong thành phố, vào một dịp thu về ở trên mảnh đất đó, lại xuất hiện những bông hoa cỏ may. Nên tớ và cậu quyết định đặt tên nó là cánh đồng hoa cỏ may.

- Con trai gì mà khóc tèm lem vậy trời?

Cậu lau vội đi những giọt nước mắt trên mặt mình, cậu luôn tỏ ra ra mạnh mẽ mà, cậu nói con trai là không bao giờ được khóc, nhưng giờ đây cậu đang khóc trước mặt tớ

- Tớ thấy cậu chạy đi, nên tớ chạy theo...Cậu cãi nhau với ba à?

- Ừm

- Người phụ nữ đó là ai vậy?

- Ba nói rằng...bà ta sẽ trở thành mẹ kế của tớ...Tớ không bao giờ chấp nhận được điều đó, nên tớ cãi lại ba.

- Tớ nghĩ rằng ba cậu cũng rất buồn

...

- Trong cuộc sống ai cũng có sự lựa chọn của riêng mình, ba cậu cũng vậy và tớ nghĩ ông ấy cũng chỉ muốn tốt cho cậu thôi.

- Nhưng...nếu như vậy thì ba tớ sẽ không còn nhớ tới mẹ tớ nữa và chỉ yêu thương người đàn bà đó thôi.

- Không bao giờ ba cậu quên mẹ cậu, bởi vì ba cậu rất thương cậu, ba cậu muốn có người chăm sóc cho cậu, bù đắp lại những mất mát trong lòng cậu. Mẹ cậu cũng thương cậu, nên ở một nơi nào đó mẹ cậu cũng sẽ cảm thấy an tâm về cậu...Tin tớ đi, mọi người đều muốn tốt cho cậu mà thôi...

Tớ đưa khăn giấy cho cậu, nắm lấy bàn tay cậu: "Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi mà"

Suốt buổi chiều hôm đó, tớ cứ ngồi bên cạnh cậu như vậy, tớ nghĩ rằng cậu cần chút bình yên, một chút bình tĩnh để suy nghĩ lại mọi chuyện. Và tớ tin cậu sẽ làm được, cố lên cậu bé!

Nhật ký, ngày...tháng...năm...

Tớ không ngờ cậu lại am hiểu vậy đâu, nói toàn những câu triết lý à, chẳng biết cậu lấy nó ra ở đâu nữa. Tớ không ngờ cô bạn nhỏ nhắn của tớ lại cừ đến như vậy, cậu hiểu mọi chuyện trong cuộc sống này hơn tớ nhiều, so với cậu tớ còn trẻ con lắm. Ấy vậy mà, đã có lúc tớ tự tin nói rằng, sẽ chăm sóc cậu, bảo vệ cho cậu...

Sau lần đó, tớ không còn giận ba tớ nữa, nghe lời cậu tớ suy nghĩ mọi chuyện theo chiều hướng tốt đẹp hơn, tớ cũng kịp nhận ra rằng, trong cuộc sống này có quá nhiều thứ tốt đẹp, và đôi khi những giá trị tốt đẹp đó ở ngay bên cạnh mình, quan trọng là ta kịp nhận ra nó và trân trọng nó như trân trọng bản thân mình vậy.

À cậu này, mẹ kế của tớ tức là dì tớ ấy, bà ấy tốt lắm. Và bà ấy luôn nhắc tới cậu đó!

***

Năm mình 15 tuổi...

Có đôi lần cậu vu vơ hỏi tớ rằng: "Yêu là gì cậu nhỉ?"

Tớ cốc vào đầu cậu, một cái rõ đau: "Yêu đương gì chứ, lo học đi ông tướng"

Mỗi lần cậu hỏi tớ câu đó, khi ở một mình trong căn phòng bé nhỏ của tớ, tớ ngẩn ngơ nghĩ rằng: Yêu là khi ta luôn nghĩ về người đó, nhớ về người đó, nhớ ánh mắt, nhớ nụ cười của người đó. Những hình ảnh về người đó cứ mãi hiện hữu trong tâm trí của ta, và ngay cả khi ta đi ngủ, hình ảnh của người đó cũng hiện về trong những giấc mơ...những giấc mơ ngọt ngào.

Yêu còn có thể là đôi khi nghĩ về những kỷ niệm trong quá khứ, ta lại một mình, một mình khẽ mỉm cười vu vơ, ngu ngơ và dại khờ như những tia nắng, ngọn gió khẽ mơn trớn trên những bông cỏ may mỏng manh, dịu dàng.

Và điều quan trọng là...tớ, tớ đã cảm nhận được những điều đó trong lòng tớ, trong trái tim của tớ. Tớ vẫn luôn hy vọng, tớ một ngày nào đó cậu sẽ hiểu...

Nhưng để rồi cho tới một ngày khác, không phải cái ngày nào đó mà tớ vẫn thường mộng mơ...

Tớ đang ngồi ở một quán cóc vỉa hè, trên con đường gió, con đường mà tớ thích nhất. Tớ nhâm nhi cốc trà sữa trên tay. Và khi ấy, băng qua trước mặt tớ là hình ảnh của cậu, trên chiếc xe đạp mà thi thoảng cậu hay qua đèo tớ đi học. Nhưng hôm ấy, cậu không đi một mình, cậu còn đèo thêm một bạn nữa, bạn ý trông xinh xắn lắm, hình như học bên lớp A3 thì phải, tớ cũng chưa bao giờ nghe cậu kể về bạn ấy. Cậu cười rất tươi và bạn ấy cũng vậy, còn trong lòng tớ những mơ mộng bấy lâu nay dường như vỡ vụn ra như những vòng bánh xe quay tròn, lạo xạo trên những thảm lá khô.

Tối hôm đó về nhà, chẳng hiểu sao tớ lại khóc. Những giọt nước mắt cứ chảy dài một cách tự nhiên trên gương mặt tớ. Cậu gọi điện cho tớ, tớ không nghe, cậu nhắn tin cho tớ, tớ cũng không thèm trả lời. Và đó cũng là lần đầu tiên, tớ giận cậu, kiểu giận hờn vu vơ chẳng có lý do gì cả. Mãi tới tuần sau đó, tớ mới lại nói chuyện với cậu

- Nè- Cậu đưa tớ cốc trà sữa.

Tớ cầm lấy, không thèm nói một lời

- Giận gì mà ghê vậy, cả tuần liền, cũng chẳng cho người ta một lý do

- Kệ tớ, thích thế

- Đúng là con gái, có chuyện gì nào, nói tớ nghe đi

- Không có gì đâu, một chút chuyện cỏn con thôi

- Ừm

- Hôm trước tớ thấy cậu đi cùng một bạn nào đó?

- À...bạn lớp phó văn thể bên A3, tớ tới câu lạc bộ vẽ, bạn ấy cũng tới đó nên đi cùng.

- Bạn ý xinh thật đó

- Ừm, tớ thích bạn ấy

- Thích

- Ừm, nhưng chỉ là trước kia thôi, tớ nghĩ rằng nó chỉ là cảm giác thoáng qua, kiểu như ấn tượng đầu tiên nhưng sau đó thì phai mờ dần, y như gió vậy thoáng đến rồi thoáng đi.

Tớ khẽ cười

Cậu cũng vậy

Bên ngoài kia những tia nắng vẫn đùa vui bên vòm lá!

Nhật ký, ngày...tháng...năm...

Tớ chẳng hiểu mấy hôm trước cậu giận tớ vì lý do gì nữa. Nhưng điều quan trọng là, hôm nay cậu đã nói chuyện lại với tớ. Cậu hỏi tớ về bạn lớp phó văn thể lớp A3, nên phần nào tớ cũng đoán được lý do cậu giận tớ, giữa tớ và bạn ý không có chuyện gì đâu. Ban đầu tớ có thích bạn ấy thật, nhưng tớ nghĩ rằng đó chỉ là những cảm giác bất chợt, thoáng qua thôi như những cơn gió vậy.

Trong lòng tớ, tự khi nào, tớ cũng chẳng biết nữa. Có thể là từ khi trái tim của một người con trai khẽ rung rinh trước người con gái mình thích. Tớ luôn cảm nhận được những điều đó, mỗi khi đi bên cậu, bên cạnh cậu, khi nhìn thấy cậu cười, khi nhìn vào ánh mắt trong veo như làn nước mùa thu của cậu. Tớ thích cậu nhiều lắm, cô nhóc của tớ à, nhưng tớ chưa nói ra đâu. Tớ nghĩ rằng mình cần gom góp sự can đảm, tớ khi nào gom đủ tớ sẽ nói với cậu. Bạn thân à, đừng nghe lời tán tỉnh của mấy anh lớp trên nha, chờ tớ góp đủ sự can đảm đã nha...

***

Năm mình 16 tuổi...

Cậu chuyển sang lớp tớ, chẳng hiểu cậu chuyển sang vì lý do gì nữa. Khi được hỏi, thì cậu ương bướng nói rằng: Tớ thích thế. Tớ cũng đến chịu cái tính cách ẩm ương của cậu thôi, con trai gì mà sáng nắng, chiều mưa, trưa dâm mát. Tớ nói vậy thôi, nhưng cậu biết đấy, trong lòng tớ cảm thấy vui lắm, bởi vì tớ có thể ngày ngày trông thấy cậu, hay ngắm nhìn cậu ở một góc nào đó trong lớp.

Cậu học giỏi lại nhiều tài lẻ, nên lũ con gái trong lớp và thậm chí cả những lớp bên cạnh đều săm soi, tăm tia cậu mỗi khi cậu đi đâu, hay làm gì. Còn cậu thì luôn tỏ ra ga lăng, hễ có ai tớ nhờ chỉ bài là cậu nhiệt tình giúp đỡ ngay, mục đích chính của bọn nó là được ở gần cậu, mải mê nhìn cậu chứ có bao giờ thèm để ý tới bài giảng của cậu đâu mà, đồ con trai ngốc nghếch. Phải chăng lũ con trai rơi vào những trường hợp đó đều trở nên như vậy. Tớ chẳng thèm quan tâm, nhưng quyển sách tội nghiệp nằm trên bàn lại phải hứng chịu sự bực tức của tớ.

"Duy à, chiều qua chở tớ đi hiệu sách"

"Tớ bận rồi"

...

"Duy à, nhờ cậu làm việc này hộ tớ"

"Cuối tuần nha. Tớ đang hơi bận"

Tớ nhắn tin nhưng chỉ nhận được những cậu trả lời như vậy. Con trai luôn vô tâm mà.

Cuối tuần...

- Tại sao dạo này nhìn mặt cậu lúc nào cũng nhăn nhó vậy?

- Đâu có

- Lại còn chối. À, chiều qua nhà tớ, tớ chỉ cho cái này, hay lắm

- Tớ không đi được, cậu rủ người khác đi, bọn cái Nga chắc sẽ thích thú lắm khi nhận được lời mời của cậu đó

- Nhưng...tớ thích rủ cậu cơ

- Cậu nghĩ mình rủ ai cũng được sao, tớ không giống bọn nó cậu hiểu không, cậu từ chối tớ vài lần, nhẽ nào tớ không thể từ chối cậu một lần.

- Tớ chỉ, hơi bận một chút thôi, tớ xin lỗi

- Tạm thời hôm nay tớ bận rồi, bye cậu. Hẹn gặp lại

Rồi tớ vụt chạy đi, trước sự ngỡ ngàng của cậu. Chuyện cũng không có gì, ấy vậy mà tớ đã biến nó thành như vậy đó. Tớ có là gì của cậu đâu nhỉ, cũng chỉ là bạn bè thôi mà. Trong đầu tớ luôn hiện hữu ý nghĩ độc chiếm cậu, nhưng giờ đây cậu đâu còn là cậu bé vô tư lự như ngày nào, cậu đã lớn rồi mà, cũng đến lúc cậu cần cho bản thân mình một không gian riêng, hay một khoảng trời riêng. Tớ cũng đã nghĩ rằng, cho tới một thời điểm nào đó, cậu sẽ không còn lại trong cuộc sống của riêng mình tớ nữa. Tớ đã quá mộng mơ rồi phải không? Tớ nghĩ mình cần phải thực tế hơn cậu à, tớ sẽ sửa, tớ hứa là sẽ không bao giờ làm cậu phiền lòng nữa đâu.

Nhật ký, ngày...tháng...năm...

Đôi lúc tớ cũng chẳng hiểu nổi trong lòng cậu đang nghĩ gì nữa. Để hiểu rõ một người con gái khó đến vậy sao? Tớ phải làm gì đây để hiểu cậu nhiều hơn? Tớ thấy mình vẫn mơ hồ, vẫn chơi vơi giữa hàng đống cảm xúc lộn xộn, tớ chẳng biết phải làm thế nào để có thể sắp xếp nó theo đúng trật tự nữa. Cậu không chịu nói gì, không chịu chia sẻ cứ giận tớ hoài thôi à, tớ chẳng biết khi nào mình mới có thể đuổi kịp cậu đây.

Nhưng sự thực, trong lòng tớ rất nhớ cậu, bạn thân à, đừng bao giờ bỏ tớ lại chơi vơi, lẻ loi một mình như vậy nữa. Tớ phát sợ cái cảm giác đó, từ lâu lắm rồi, từ cái ngày mẹ tớ ra đi theo những vì sao. Suôt cả cuộc đời này, có hai người phụ nữ luôn quan trọng đối với bản thân tớ, một là mẹ tớ và người còn lại chính là cậu đó.

Đừng bao giờ bỏ chạy như vậy nữa nhé, tớ e là có một ngày tớ sẽ không thể nào đuổi kịp được cậu đâu.

***

Năm mình 18 tuổi...

Cậu luôn tỏ ra mình mạnh mẽ lắm. Nhưng mới chạy có một đoạn thôi là lại bị ngất à. Cứ như thế này, thì làm sao mà bảo vệ được tớ hả.

Tớ nghĩ rằng mọi chuyện chỉ đơn giản thôi, chẳng có gì phức tạp đâu. Nhưng không ngờ mọi chuyện trong cuộc sống đôi khi lại quá sức tưởng tượng của một con người. Mọi chuyện tới nhanh quá, khiến tớ chẳng biết làm cách nào để tiếp nhận mọi chuyện nữa. Ba cậu nói với tớ cậu bị bệnh nặng lắm, phải phẫu thuật mới khỏi. Cậu muốn giấu tớ nhưng cũng chẳng được.

Cậu vào bệnh viện, cậu nằm đó, qua những lần hóa trị trông cậu yếu đi nhiều lắm, người cậu nhợt nhạt đi nhưng mỗi khi thấy tớ, cậu luôn nở một nụ cười như tia nắng mùa thu vậy, tớ cũng cảm thấy ấm áp lắm.

Bác sỹ nói nếu phẫu thuật thì tỷ lệ thành công cũng không còn, trong quá trình phẫu thuật rất có thể sẽ xảy ra sự cố, nhưng nếu không phẫu thuật thì cậu sẽ không qua khỏi, bác sỹ còn nói điều quan trọng nhất là sự quyết tâm của chính bản thân cậu, đó chính là mấu chốt của sự thành công.

- Cậu phải quyết tâm nhé Duy.

- Tớ biết mà, nhưng tớ vẫn sợ lắm...

- Sợ cái gì nào?

- Tớ cũng không biết nữa, tớ chỉ linh cảm thôi, cứ mỗi lần nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ là y như rằng...tớ lại gặp ác mộng

- Có ba, có dì, có cả tớ và có mẹ cậu nữa, cậu nhìn đi bên ngoài khung cửa sổ ý, nơi có vì sao sáng nhất đó...cậu biết là mẹ cậu sẽ luôn phù hộ cho cậu mà, mạnh mẽ lên chàng trai.

Tới nói rồi, nắm chặt lấy bàn tay cậu. Cậu khẽ mỉm cười:

- Luôn bên cạnh tớ...mãi như thế này nhé...!

Tớ gật đầu mỉm cười chắc chắn.

Đêm hôm đó, bầu trời nhiều sao lắm và ở phía cuối chân trời xa xa kia, có một vì tinh tú, à không hai vì tinh tú chứ, một của mẹ cậu, một của ba tớ, vẫn luôn tỏ sáng như cầu nguyện sự bình an cho cậu vậy.

Ngày mai cậu sẽ phải phẫu thuật để tách bỏ khối u ác tính. Tớ biết cậu sẽ làm được mà, gắng lên nhe, chàng trai của tớ, rồi mọi chuyện sẽ ổn cả thôi mà!

Nhật ký, ngày...tháng...năm...

Mặc dù cảm thấy yếu ớt lắm, nhưng tớ vẫn không thể từ bỏ cuốn nhật ký này được, như không thể từ bỏ cậu vậy. Cuốn nhật ký này luôn gắn với cuộc đời của tớ và bên trong đó, trong những trang nhật ký này luôn hiện hữu những hình ảnh của cậu, cô bé đáng yêu à. Tớ biết mình không thể từ bỏ được thêm điều gì nữa đâu, tớ sẽ cố gắng hết mình bạn thân à. Tin tớ đi. Tớ hứa đó.

À, khi mà tớ tỉnh lại, tớ sẽ nói với cậu một điều...đối với tớ, nó quan trọng lắm.

***

Tớ đã cảm thấy hơi sợ, khi người ta đưa cậu vào phòng mổ, nhưng tớ an tâm hơn khi nhìn thấy ánh mắt của cậu.

Tớ đã ngồi chờ suốt nhiều tiếng bên ngoài phòng mổ, trong đầu tớ không còn khái niệm nào gọi là thời gian nữa

Tớ chắp tay và nguyện cầu cho cậu, mong xóa nhòa đi khoảng cách...giữa sự sống và cái chết.

Bất chợt, trong đầu tớ hiện ra hình ảnh mùa thu, trên cánh đồng hoa cỏ may với những tia nắng dịu dàng...!

***

Mùa thu 20...

Tớ lặng lẽ ngắm nhìn những chiếc lá vàng rơi vào mùa thu Hà Nội, những tia nắng vẫn mơn trớn đùa vui trên vòm lá...như thuở nào.

Mùa thu lần thứ hai mươi, mọi thứ vẫn vậy, chẳng có gì thay đổi cả, nhưng cuộc sống của tớ cũng có chút thay đổi...

- Gì mà ngẩn ngơ vậy cô gái, mau lên xe đi, muộn học bây giờ.

- Biết rồi, ông tướng.

...có chút thay đổi, khi cậu...thực sự bước chân vào cuộc sống của tớ, trong khoảng trời ...chỉ của riêng mình tớ, hay mắc kẹt trong những giấc mơ ngọt ngào của tớ.

Dĩ nhiên là cậu không bao giờ ra đi, vì cậu luôn là chàng trai dũng cảm mà, cậu phải ở lại để còn bảo vệ còn chăm sóc tớ chứ, con gái có phải lúc nào cũng mạnh mẽ được đâu, cậu nhỉ?

Chưa bao giờ tớ thấy mùa thu đẹp đến như vây!

Đoạn kết của nhật ký, để mở ra... chuỗi ngày dài những yêu thương...!

Cậu cứ giành nhau với tớ cuốn nhật ký này à, cậu viết linh tinh gần hết rồi còn đâu. Cậu không biết đọc nhật ký của người khác là phạm pháp à, tớ có nói vậy, nhưng cậu vẫn tỉnh bơ và nói rằng: Chẳng phải trong cuốn nhật ký này, luôn hiện hữu hình ảnh của tớ sao, nên nó cũng có phần của tớ. Cậu nói xong, giật nhanh lấy cuốn nhật ký từ tay tớ, rồi viết lên những câu chữ linh tinh chẳng ăn nhập gì với nhau cả

"Tớ thích cậu

Tớ quý cậu

Sau này tớ sẽ lấy cậu

Em yêu anh"

Vẫn mãi chỉ là cô nhóc hồn nhiên, vô tư của tớ thôi....

"Luôn bên cạnh tớ...mãi như thế này nhé..."

Nguyên Nguyên 

Ngày đăng: 27/04/2014
Người đăng: Nguyen Nguyen
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín
thời gian luôn là như vậy
 

Thời gian quá chậm đối với những người phải chờ đợi, quá nhanh đối với những người đang sợ hãi, quá dài đối với những người đang buồn rầu, quá ngắn đối với những người đang vui...


Hẹn gặp lại em - Septiny

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage