Gửi bài:

Hoán đổi

(truyenngan.com.vn - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau đi)

Phúc luôn xem tôi là Nhi. Tôi luôn nghĩ nếu Phúc biết tôi không phải là Nhi chắc cậu ấy sẽ không thư từ gì nữa. Từ đầu đến cuối là vở kịch của mỗi mình tôi, một mình tôi độc diễn, tôi biết sớm muộn gì mình cũng phải hạ màn.

***

Tôi và Nhi là bạn thân của nhau học cùng một lớp thời trung học, là bạn thân nhưng chúng tôi lại khác nhau nhiều lắm từ tính cách đến ngoại hình. Mọi người đánh giá, Nhi là cô gái xinh đẹp, duyên dáng, cặp chân thon dài. Còn tôi chỉ là một cô gái nết na hiền thục, cái hiền thục của những người có tính Phật, thường chỉ biểu lộ ra trong hoàn cảnh làm phúc, cứu người. Nhi luôn nổi bật trước đám đông, tôi là cái bóng của cô ấy, sự tầm thường và mờ nhạt của tôi càng làm nổi bật vẻ đẹp của Nhi.

hoan-doi

Có rất nhiều bạn trai trong trường thích Nhi. Họ tiếp cận tôi để hỏi thăm về Nhi. Tôi không thể ngờ trong số đó lại có cả Phúc. Phúc là một học sinh cá biệt của lớp, cậu ấy là một học sinh hư trong mắt bạn bè và thầy cô giáo. Mặc dù cậu ấy có một ngoại hình đẹp giống như các minh tinh màn bạc nổi tiếng. Cậu ấy luôn ngồi một mình ở cái bàn cuối cùng trong lớp học.
Một ngày, Phúc chặn đường tôi, cậu ấy đưa cho tôi một bức thư, cười một cách ma mãnh, tràn đầy ngỗ ngược. Phúc nhờ tôi gởi giúp lá thư này đến Nhi, tôi chẳng thể chối từ. Khi tôi đưa lá thư cho Nhi, cô ấy nhìn lá thư với ánh mắt lạ lùng rồi nói:

- Cậu ta nghĩ mình là ai chứ ? Cậu ấy nghĩ là người cùng một thế giới với mình à. Xem bộ dạng như lưu manh của hắn, mới nhìn thôi đã muốn tránh thật xa rồi.

Tôi không ngờ Nhi lại tàn nhẫn, quá đáng đến thế, cô ấy đã dán bức thư tình của Phúc lên bảng thông báo của nhà trường. Người con trai như Phúc trong mắt Nhi chỉ như mây khói lướt qua mắt mà thôi. Tôi đọc được trong mắt Phúc là nỗi buồn phiền, nhục nhã, ánh mắt của cậu ấy chỉ có sự lạnh lẽo, sâu như một giếng nước.

Tôi và Nhi cùng trúng tuyển vào đại học của một thành phố lớn. Phúc thi trượt đại học, tình hình của cậu ấy càng lúc càng xấu, cậu ấy trở thành kẻ thừa của xã hội, hay uống rượu say khướt, lại còn thường xuyên đánh lộn nữa. Có lẽ bức thư tình bị bêu trước trường đã giết chết lòng tự trọng của cậu, hoặc cậu ấy vốn mặc cảm bản thân là kẻ vô dụng ? Cứ như thế này thì cậu ấy sẽ tự hủy duyệt bản thân mình mất thôi.

Tôi biết có một cách có thể vực cậu ấy dậy, tôi giả làm Nhi viết cho cậu ấy một bức thư điện tử đầu tiên :

"Mình là Nhi đây, mình xin lỗi bạn, lúc ấy mình còn nhỏ dại nông nổi, cho nên đã làm một việc không đúng, bạn hãy cố gắng lên, năm sau mình tin là bạn sẽ thành công, mình chờ tin vui của bạn."

Vài ngày sau, tôi nhận được thư điện tử trả lời của Phúc :

"Mình rất cảm ơn Nhi, vì bức thư ấy của bạn mình quyết định đi học ôn lại để năm sau thi đại học, mình nhất định sẽ báo tin vui đến cho bạn vào năm sau."

Vậy là từ đó, tuần nào tôi và Phúc cũng viết thư điện tử cho nhau. Phúc không hề biết tôi giả làm Nhi. Còn Nhi cô ấy cũng không hề hay biết gì. Tôi tiếp tục diễn vai Nhi, tôi cũng đặt ra ba điều kiện cho Phúc: "Một là không được gọi điện cho mình, hai là không được gặp mặt, ba là duy trì bí mật này, không được cho ai biết. Nếu bạn vi phạm một trong ba điều trên thì mình sẽ không bao giờ làm bạn với bạn nữa". Đó là ba nguyên tắc do tôi sợ bại lộ tung tích mà đặt ra thôi, không ngờ Phúc vì sợ mất Nhi mà đồng ý với tôi những điều kiện trên.

Nhi trở thành hoa khôi của trường đại học, xung quanh cô ấy có rất nhiều vệ tinh, cô ấy rất bận rộn, thời gian lúc nào cũng kín mít. Nhi cũng bắt đầu hẹn hò, hết người này đến người khác, cô ấy vẫn hay kén cá chọn canh, hình như vẫn chưa tìm được một nửa vừa ý. Nhi luôn khiến cho bạn con trai sôi sục lên vì cô ấy, đám con trai trước mặt cô ấy đều là những kẻ không có tự trọng. Tôi không nói cho Nhi biết chuyện của Phúc.

Năm sau Phúc thi đậu đại học nhưng trường đại học của cậu ấy không cùng thành phố mà tôi và Nhi đang học. Tôi có báo tin này cho Nhi biết, Nhi đã tỏ ra hết sức kinh ngạc. Nhưng rồi cô ấy cũng quên ngay vì cô ấy còn bận rộn hẹn hò với bạn trai.

Phúc viết thư điện tử nói muốn gặp tôi nhưng tôi ra điều kiện cho cậu ấy « Khi nào bạn tốt nghiệp đại học thì mình mới gặp bạn. » Cũng như lần trước, tôi bảo nếu bạn vi phạm điều kiện này thì bạn sẽ mất mình mãi mãi. Phúc vì sợ mất Nhi nên đã đồng ý với điều kiện tôi đưa ra.

Trong bốn năm, tôi và Phúc đã viết rất nhiều thư điện tử. Phúc luôn xem tôi là Nhi. Tôi luôn nghĩ nếu Phúc biết tôi không phải là Nhi chắc cậu ấy sẽ không thư từ gì nữa. Từ đầu đến cuối là vở kịch của mỗi mình tôi, một mình tôi độc diễn, tôi biết sớm muộn gì mình cũng phải hạ màn.

Tôi và Nhi sắp tốt nghiệp ra trường. Nhi vẫn xinh đẹp như ngày nào, khiến không biết bao nhiêu chàng trai phải cúi rạp mình xin chết. Trong số các vệ tinh quây bọc, có một chàng đã lọt vào mắt xanh của Nhi. Họ tình cờ quen nhau trong một cuộc vui sinh nhật và mối quan hệ của họ ngày càng thân thiết. Quang là giám đốc trẻ đầy tài năng, tuy bề ngoài không đẹp trai nhưng bù lại có dáng vẻ đạo mạo rất đàn ông. Xung quanh Quang cũng có rất nhiều cô gái trẻ thầm ao ước một tấm chồng như thế. Nhưng vị giám đốc trẻ trung đầy năng lực đó chỉ chú ý và mong muốn có được tình yêu của Nhi mà thôi. Trong một lần đi chơi, anh ta ngỏ ý rằng chỉ muốn lấy một người con gái như Nhi làm vợ, rằng anh ta đã sắp xếp một chổ làm việc tốt cho Nhi ngay sau khi cô tốt nghiệp ra trường. Trước lời đề nghị ngọt ngào ấy, cộng thêm cơ ngơi tiền đồ xán lạn của một vị giám đốc trẻ khiến cho Nhi không khỏi suy nghĩ.

Ngày tôi và Nhi tốt nghiệp đại học cũng là ngày Nhi đồng ý nhận lời cầu hôn của Quang. Không biết bằng cách nào mà Phúc cũng biết chuyện này. Tối hôm đó tôi nhận được một lá thư điện tử của Phúc viết: "Anh rất đau lòng khi biết em sắp lấy chồng. Từ khi anh nhận được lá thư đầu tiên của em, anh đã biết anh yêu em rất nhiều. Vì vậy, đừng rời xa anh. Nếu em xa anh, tất cả những chuyện anh làm đều trở nên vô nghĩa."

Không còn cách nào khác, bắt buộc tôi phải hạ màn vở kịch này, tôi đành viết một lá thư trả lời kể hết toàn bộ sự thật nhưng trong thư tôi không nói tôi là ai mà chỉ nói rằng tôi đã giả danh Nhi. Kể từ hôm đó tôi và Phúc không còn viết thư điện tử cho nhau nữa. Vài tháng sau, Nhi rực rỡ tươi cười trong bộ váy áo cô dâu đắt tiền, lộng lẫy theo chân vị giám đốc trẻ giàu có về dinh.

Phúc tốt nghiệp đại học với tấm bằng loại giỏi và vốn tiếng Anh khá tốt, Phúc được tuyển vào làm cho một công ty nước ngoài. Phúc đam mê với nghề nghiệp nên chỉ trong vòng hai năm Phúc đã được làm Gíam đốc kinh doanh.

Một buổi sáng chủ nhật đẹp trời, tôi còn đang ngủ nướng thì nghe thấy tiếng chuông gọi cửa. Trước mắt tôi là một chàng trai tuấn tú với khí chất rạng ngời, trong tay anh là một đóa hoa hồng đỏ thắm. Trong lúc tôi còn đang ngạc nhiên đến sững sờ thì Phúc đã đeo vào tay tôi một chiếc nhẫn với lời nói đầy xúc động :

- Hãy làm vợ anh, em nhé !

Cảnh vật đang yên lặng, bỗng nhiên tôi vì không cầm lòng được, khóc nấc lên đầy hạnh phúc và sung sướng.

Thu Hiền

Ngày đăng: 21/04/2014
Người đăng: Phương Vũ
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín
Leo Buscaglia about risk
 

Cười thì sợ giống người điên.
Khóc thì bị kêu mềm yếu.
Đưa tay kết bạn thì rủi ro khi quan hệ.
Chia sẻ tâm tư thì như phơi bày trần trọi bản thân.
Đem ý tưởng, giấc mộng của mình trình cho đám đông mang rủi ro bị gọi là ngây thơ.
Yêu lỡ không được đền đáp.
Sống thì chịu rủi ro về cái chết.
Hy vọng mang rủi ro tuyệt vọng.
Cố gắng thì bị rủi ro vì thất bại.
Nhưng các rủi ro phải được chấp nhận và vượt qua vì cái nguy hiểm nhất cho đời người là không dám làm gì rủi ro.
Người không dám rủi điều gì là người không làm được điều gì, không có gì, và trở thành vô nghĩa.
Người ấy có thể tránh được những đau đớn và buồn bã, nhưng bạn đó sẽ không học gì, cảm nhận gì, thay đổi gì, phát triển gì hay yêu ai và sống thế nào.
Trói buộc vào nỗi sợ, người ấy biến thành nô lệ và từ bỏ tự do cho mình.
Chỉ những ai dám nhận rủi ro, người ấy mới thực sự tự do.

Leo Buscaglia

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage