Vẫn yêu màu tím hoa lục bình
(truyenngan.com.vn - Tham gia viết cho tập truyện ngắn "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau đi")
Năm tháng qua đi, tình yêu của đôi trẻ dần lớn lên theo từng ngày, vẫn những hứa hẹn đầy tương lai và vẫn cái cách yêu trẻ con nhưng đầy xúc cảm. Hoa lục bình vẫn là màu hoa thương thương, nhớ nhớ tô điểm cho mối tình vụng dại của đôi lứa.
***
Hoàng hôn buông lơi dòng sông, những tia nắng cuối ngày sóng sánh trên mặt nước làm lóe lên những tia sáng lung linh tựa hồ như luồng sinh khí đánh tan những đám mây mới vừa đó làm u ám cả bầu trời. Mấy hôm nay sông Thơ hứng chịu những cơn mưa dữ dội, nước lại kéo về và đương nhiên lục bình lại đến.
Diễm ngồi mơ màng bên dòng sông để ngắm lục bình trôi nổi dập dờn theo con nước. Không biết tự bao giờ Diễm lại si mê màu tím hoa lục bình đến ngây dại, đối với cô, hoa lục bình là loại hoa đẹp nhất trên thế gian này. Bởi sự si mê, cuồng dại màu tím lục bình cho nên mỗi chiều sau khi tan học Diễm lại nấn ná ở sông Thơ để ngắm hoa lục bình dăm ba phút rồi mới về nhà. Sông Thơ là con sông ở phía sau ngôi nhà nhỏ của mẹ con Diễm, con sông phủ đầy kỉ niệm thân thương của hai mẹ con.
Diễm được Trời phú cho một nhan sắc mỹ miều mà bất cứ ai nhìn vào cũng cảm mến và cuốn hút. Độ tuổi trăng tròn vành vạnh lại khiến cho vẻ đẹp của Diễm tỏa sáng hơn bao giờ hết và lẽ đương nhiên, bất cứ chàng trai nào cũng muốn có được cô. Tiếng thơm đồn xa, từ đầu làng đến cuối ngõ lúc nào Diễm cũng được vây quanh bởi đám trai làng. Và trong số những chàng trai bám đuôi đó thì Hoàng là chàng trai được Diễm ưu ái nhất, bởi lẽ, Hoàng là chàng trai duy nhất biết yêu màu tím hoa lục bình giống cô.
Vào một ngày đầu thu, cái nắng oi ả của mùa hạ nhường chỗ cho những tia nắng dịu nhẹ. Người ta thường nói, mùa thu là mùa của sự thăng hoa tình yêu và chính vì lẽ đó nên sau một thời gian con tim nhảy nhót, xao xuyến và rung động thì Diễm và Hoàng cũng trở thành một đôi kể từ những ngày chớm thu dịu nhẹ ấy.
Hơn một năm trôi qua, hoa lục bình vẫn nở tím một dòng sông và những cánh hoa trôi nổi ấy chính là nhân chứng cho tình yêu ngây thơ vụng dại của hai người. Để rồi, mỗi lần hai đứa giận nhau lại tìm đến mùa tím hoa lục bình để thổn thức.
Ánh trăng hôm nay thật lung linh nhưng đầy ma mị, thoắt lại hiện lên sáng chói lung linh trên mặt nước, thoắt mờ mờ ảo ảo khiến cho tâm hồn người thưởng trăng phải đê mê. Đắm mình trong ánh trăng huyền ảo có ngọn gió lộng thênh thang ấy, Hoàng ngồi trên bờ đê sông Thơ để đợi Diễm.
Nhắm nghiền đôi mắt nhớ về những kí ức đẹp đẽ của cô nàng tình si, bỗng nhiên có một bàn tay quàng qua mắt Hoàng. Lúc nào cũng vậy, đây là trò đùa quen thuộc của Diễm và hình như Diễm không cảm thấy trò đùa của mình cũ rích mà ngược lại, cô cảm thấy vô cùng thích thú bởi vì mỗi lần chơi trò này cô lại được Hoàng vòng tay ra sau để ôm chiếc eo thon thả của mình.
Như mọi lần, sau khi Hoàng vòng tay ra sau ôm vòng eo thon thả rồi nhẹ nhàng đặt lên đôi môi đỏ mộng của Diễm một nụ hôn nhưng hôm nay nụ hôn của Hoàng không nhẹ nhàng mà lại cháy bỏng và cuồng nhiệt. Ghì chặt Diễm trong vòng tay rắn chắc, hai lồng ngực nóng hổi cọ sát vào nhau, tiếng đập của hai trái tim nhộn nhịp tựa hồ như muốn vỡ tung khỏi lồng ngực, mọi mạch máu dâng trào khiến cho cơ thể của đôi trẻ nóng lên theo từng cung bậc cảm xúc. Sông thơ êm đềm chảy, từng cánh hoa lục bình hé nở trước sự thăng hoa tình yêu của đôi trẻ.
Sau những phút giây cảm xúc chảy tràn, Diễm nằm mơ màng trên đám cỏ xanh để thả hồn theo cánh hoa lục bình chập chờn dưới nước. Hoàng nhìn Diễm e dè nói: "Anh...anh...xin lỗi. Nhưng anh sẽ chịu trách nhiệm với em"
Diễm nhắm ghiền đôi mắt và nói với giọng rất nhỏ: "Em tự nguyện cho nên cái em cần không phải là hai chữ chịu trách nhiệm mà là tình yêu"
Hoàng dìu Diễm lên tựa đầu vào ngực mình: "Em hãy dùng lý trí mà cảm nhận nhịp đập của trái tim anh đi. Dù đường đời có bao nhiêu ngã rẽ và xô đẩy anh đi đâu nhưng trái tim này luôn tình nguyện để lí trí em điều khiển. Được chưa em yêu của anh?"
Năm tháng qua đi, tình yêu của đôi trẻ dần lớn lên theo từng ngày, vẫn những hứa hẹn đầy tương lai và vẫn cái cách yêu trẻ con nhưng đầy xúc cảm. Hoa lục bình vẫn là màu hoa thương thương, nhớ nhớ tô điểm cho mối tình vụng dại của đôi lứa.
......
Bầu trời hôm nay cao vời vợi, những khóm hoa dại bung nở hai bên vệ đường, làn gió êm đềm thổi tung làn tóc mơ màng của Diễm. Hoàng đèo Diễm trên chiếc xe đạp và tung tăng trên con đường dẫn về làng quê bé nhỏ.
Diễm ngồi sau lưng Hoàng ca hát ríu rít, Hoàng vừa đạp vừa gắng sức châm chọc Diễm: "Nghe em hát mà chân anh nó cứ bủn rủn không thể nào đạp được"
Diễm nhéo sau lưng Hoàng một cái và đáp lại bằng giọng thanh cao: "Được nghe em hát là một vinh dự to lớn của anh, không biết thưởng thức còn ở đó mà chê kiểu này kiểu nọ"
Xe đạp đã lên dốc và đang chuẩn bị lao xuống con dốc kế tiếp, Hoàng thở phào một cái và nói: "Giờ em muốn sao? Ngừng hát hay muốn lao xuống dốc mà không cần dùng thắng?"
Diễm vẫn nguyên tính ương bướng: "Anh có gan thì cứ thử, em sẵn sàng chiều lòng" – mỗi lần Hoàng trêu chọc Diễm thì Diễm luôn là người thắng cuộc.
Hoàng thả lỏng cơ thể, nhắm mắt để xe chạy tự do. Xe đạp càng lúc càng chạy nhanh, lao qua những ổ gà trên đường làm Diễm chao đảo phía sau. Hoảng hốt cô níu áo Hoàng nói: "Thôi, em sợ rồi, anh thắng lại đi, em thua rồi"
Hoàng mở mắt ra nhưng ôi thôi, chiếc thắng đã không còn nghe sự điều khiển của bàn tay Hoàng, không biết từ khi nào chiếc thắng đã bị đứt. Sắc mặt Diễm không còn chút máu bởi vì phía trước là một chiếc xe tải đang xi nhan qua đường.
"Rầm"
.....
Căn nhà nhỏ được bà Quyên dựng sau mé sông kể từ ngày người đàn ông đó bỏ rơi mẹ con bà. Cái đêm mưa gió bão bùng, bà bụng mang dạ chửa chạy như người điên lao ra sông Thơ với hy vọng được sống cùng người mình yêu đi đến tận cùng trái đất. Nhưng rồi bao cơn mưa đã tận, chuỗi đêm đợi chờ đã tàn, bình minh vẫn cứ lặp đi lặp lại trên sông Thơ nhưng mãi mãi hình bóng của người bà yêu vẫn chỉ là lời hứa trên chót lưỡi đầu môi. Để đến lúc bà gục ngã ngay trên bờ sông thì bà mới chợt nhận ra là mình đã bị bỏ rơi thật sự, nước mắt hòa vào nước sông, nổi thất vọng thả trôi theo con nước và nổi buồn chôn chặt sau màu tím hoa lục bình, bà gượng dậy để tiếp tục con đường chông gai phía trước.
Bầu trời bỗng dưng đổ mưa, ngồi bên cửa sổ hứng những giọt mưa lạnh tanh bà lại nhớ đến ký ức ngây dại một thời. Tưởng đã bị lãng quên theo màu thời gian và thả trôi theo con nước nhưng giờ đây, khi cảm xúc chạm đến đến bà vẫn thấy đau vì vết thương lòng ngày nào giờ vẫn rỉ máu và nổi đau ấy vẫn còn vẹn nguyên như mới ngày hôm qua.
Sông Thơ vẫn yên bình chảy, hoa lục bình chở đầy thương nhớ vẫn tím một dòng sông mà người thì cứ ra đi mãi mãi. Đã bao lần bà đứng ngây người ở sông Thơ để đợi chờ một điều gì đó quá hư vô và cũng không ít lần bà phải nhỏ lệ vì không thoát ra được hình ảnh của một người đàn ông ghim chặt trong trái tim mình. Dẫu biết là mình bị phụ, dẫu biết là người ta không xứng với tình cảm của mình nhưng trái tim bà vẫn hướng về một người. Bà bất chấp mọi sự giằng xé của lí trí để nuông chiều cảm xúc và lén nghĩ, lén nhớ về tình yêu ngây dại thởu đôi mươi của mình.
"Rầm" cửa nhà được bật toang trước những kí ức bà đang thổn thức. Một lũ người kéo đến đột ngột xông vào nhà, nước mưa từ những người kéo đến làm ướt cả một khoảng rộng. Bà Hoa tóc tai rũ rượi, nước mưa vẫn đang còn ròng rọc chảy từ trên đầu chảy xuống, ánh mắt sắc lạnh, thái độ hung tàn lao nhanh đến cấu xé bà Quyên. Vừa đánh bà Hoa lại liên tục chửi bới và nguyền rủa không dứt.
"Mày dạy cái đồ con hoang đó như thế nào hả? Mẹ con mày muốn từ chim sẻ hóa thành phượng hoàng thì bà này sẽ đánh cho mày thành gà trụi lông. Đồ đàn bà hư không biết dạy con gái để nó đi quyến rũ con tao"
Những lời nói của bà Hoa như cứa sâu vào tim bà, nổi đau khổ tột cùng của ngày xưa giờ lại lặp lại khiến bà chơi vơi trong mớ cảm xúc hỗn độn mà quên việc phải đánh trả hay hỏi nguyên nhân vì sao?
Những người đàn ông lực lưỡng đi cùng bà Hoa ra sức đập phá mọi vật dụng trong nhà, tiếng vỡ vụn của bộ ly bình rít lên một tiếng động sáng loáng. Lúc này bà Quyên mới sực tỉnh. Vội vàng ngẩng đầu dậy và chạy đến ngăn cản bọn người hung tàn kia.
"Các ngươi làm gì vậy? Ai cho phép các ngươi vào đây đập phá đồ nhà tôi"
Bà Hoa chanh chua chỉ vào mặt bà Quyên: "A...mày còn dám to mồm hả? Đứa con hoang nhà mày dám dụ dỗ quý tử nhà tao để bây giờ thằng con cưng nhà tao phải nằm viện kia kìa"
Bà Quyên vẫn chưa hiểu: "Con bà nằm viện thì có liên quan gì đến con gái nhà tôi?"
Bà Hoa chống nạnh, dùng tay xỉa xói và lấn tới ép bà Quyên vào mép tường: "Nó dụ dỗ con tao, rủ nó đi chơi, nhởn nhơ ngồi sau bắt con tao đèo để xe tung té nhào ra đường phải nằm viện. Mày vừa lòng chưa?"
Như một luồng điện chạy thót tới tim, bà Quyên vội vàng nắm tay bà Hoa hỏi dồn dập: "Thế con tôi sao rồi? Nó đang ở bệnh viện nào?"
Bà Hoa bĩu môi giễu cợt: "Con hoang của mày hả? Chạy đến bệnh viện mà hốt xác nó về đi"
Lời nói của bà Hoa như nhát dao chí mạng đánh trúng tim, xuyên qua màn mưa bà tức tốc lao đến bệnh viện. Vẻ hoảng loạn làm bước chân của bà loạng choạng cứ xoắn vào nhau và không biết đoạn đường từ nhà đến bệnh viên bà đã té bao nhiêu lần. Nước mắt hòa vào trong nước mưa chảy ròng rọc thành dòng trên đôi má gầy gò của bà.
Vừa chạy bà Quyên vừa gào thét: "Con ơi, con đừng bỏ mẹ..."
.....
Trong hành lang bệnh viện, người của nhà bà Hoa đứng vây quanh căn phòng cấp cứu đang sáng đèn của Hoàng.
Đối diện là phòng của Diễm, cô vẫn đang hôn mê nhưng không một bóng người lai vãng. Cánh cửa phòng cấp cứu của Diễm mở ra, bác sĩ nhìn quanh tìm kiếm thân nhân của cô. Vội đi đến đám người nhà Hoàng và liên tục hỏi: "Ai là thân nhân của cô gái này?"
Không một tiếng trả lời, mọi người cứ chăm chú nhìn cửa phòng cấp cứu của Hoàng, vị bác sĩ lại hỏi thêm một tiếng: "Tôi hỏi ai là thân nhân của cô gái này"
"Là tôi"- bà Quyên mặt mày bơ phờ, áo quần ướt nhem vội vàng lao đến túm lấy tay bác sĩ và hỏi với giọng mếu máo: "Con gái tôi sao rồi bác sĩ?"
Như chờ đợi một câu nói an lành thốt ra từ miệng của vị bác sĩ nhân từ kia, nước mắt bà không ngừng rơi trên khuôn mặt khắc khổ.
"Con gái bà đã qua cơn nguy kịch nhưng máu bị mất quá nhiều, chúng tôi đang kiếm người nhà để lấy mẫu máu chuyền" – vị bác sĩ hiền từ đáp.
Bà Hoa chụp tay bác sĩ: "Hãy lấy máu tôi, tôi là mẹ của em nên có lẽ hai mẹ con tôi có cùng một nhóm máu"
Mở cửa phòng bệnh sau khi đi lấy mẫu xét nghiệm về, bác sĩ nói với bà Hoa bằng một vẻ mặt hớn hở: "Thật may mắn, hai mẹ con bà có cùng nhóm máu nhưng...." – bác sĩ ngập ngừng.
Vẻ hoảng hốt, khó hiểu hiện lên đôi mắt của bà Quyên: "Nhưng sao hả bác sĩ, có vấn đề gì à!"
Bác sĩ thở dài nói: "Thể trạng bà rất yếu. Nếu với tình trạng này thì sau khi chúng tôi lấy máu của bà thì e là bà sẽ bị kiệt quệ mất"
Bà Quyên xua tay: "Không sao đâu? Bác sĩ nhìn tôi vậy chứ tôi khỏe lắm, cho máu xong tôi về nhà ăn uống bồi bổ vào là được ấy mà"
Bác sĩ ngập ngừng: "Nhưng..."
Chưa nói dứt câu thì đã bị bà Hoa ngắt lời bằng hành động chìa tay ra trước mặt: "Đừng nhưng nhị gì hết, bác sĩ hãy tin tôi đi"
Không thể từ chối trước hành động cao cả của người mẹ nên bác sĩ đã ậm ừ nhận lời: "Bà muốn cho máu thì hãy theo y tá làm giấy cam kết và hãy hứa với tôi là về nhà ăn uống bồi bổ thêm nhé!"
Ngồi nhìn con gái đang nằm trên giường bênh, nước mắt bà Quyên lại rơi: "Con ơi, con là niềm tin là cuộc sống của mẹ nhưng mẹ không cho phép con gặp bất cứ bất trắc nào hết"
Bên ngoài hành lang lại có tiếng động xôn xao. Cửa phòng cấp cứu của Hoàng đựợc bật tung. Vị bác sĩ hỏi: "Ai là người nhà của cậu thanh niên bên trong?"
Bà cô của Hoàng chạy đến: "Là tôi. Cháu tôi sao rồi?"
Bác sĩ: "Chúc mừng bà. Cậu ấy đã qua cơn nguy kịch"
.....
Trời mùa thu dịu nhẹ, hoa lục bình vẫn âm thầm trôi trên sông Thơ nhưng người yêu hoa đã vắng bóng.
Hoàng và Diễm được chuyển qua phòng hồi sức, sau những giờ đồng hồ hôn mê thì Diễm đã tỉnh lại. Hình ảnh đầu tiên khi Diễm mở mắt ra là người mẹ hiền từ chăm chú nhìn cô, nở một nụ cười bình yên với mẹ. Bà Quyên ôm cô vào lòng: "Tỉnh rồi, may quá....con gái của tôi tỉnh rồi. Cám ơn Trời Phật đã cho con tôi sống lại"
Bỗng Diễm cất giọng: "Mẹ...anh Hoàng đâu?"
Bà Quyên ú ớ: "Ờ...nó không sao?"
"Không sao là tốt rồi? Mẹ kêu anh ấy qua đây với con đi, con nhớ anh ấy »
Dường như nụ cười trên môi bà Quyên vụt tắt : « Hoàng...nó...nó... »
Diễm nhìn mẹ như muốn đợi chờ câu trả lời, ánh mắt tội nghiệp của cô cuốn sâu vào trái tim đang thắt lại của bà Quyên : « Con và Hoàng yêu nhau lâu chưa ? »
Diễm nở một nụ cười hạnh phúc : « Được hơn một năm rồi mẹ, chúng con cũng định công khai nhưng... »
Bà Quyên nhỏ lệ : « Con đã biết mối quan hệ giữa nhà mình với nhà Hoàng ra sao rồi chứ ? Tại sao con cứ muốn dây vào cái gia đình đó ? Con có muốn mẹ chết đi không ? »
Diễm nước mắt nước mũi giàn giụa, nhớ lại những kí ức buồn mà gia đình Hoàng đã giáng xuống đầu hai mẹ con mình : « Con biết mẹ tủi khổ và chịu những thiệt thòi lớn nhưng con yêu anh Hoàng, con yêu màu hoa tím lục bình »
Bà Quyên thở dài, lắc đầu ngán ngẩm : « Mẹ đã cấm con bao nhiêu lần không được yêu màu tím hoa lục bình, cấm con ra bờ sông ngắm hoa mà tại sao con cứ dối mẹ như thế ? »
« Mẹ à ! Con hiểu những gì mẹ nói nhưng con không thể nào không yêu màu hoa ấy, bởi vì, trong màu hoa ấy có hình ảnh của anh Hoàng »
Bà Quyên chỉ thẳng vào cánh cửa phía trước : « Con yêu Hoàng, vậy thì con đi đi, mở cánh cửa đó ra và tìm gặp người con yêu đi. Nó đang ở phòng bên cạnh con đó. Thử coi con có lọt vào được căn phòng đó không rồi tính chuyện yêu nhau. Nếu họ để cho con vào thăm Hoàng thì mẹ cũng cho phép hai đứa quen nhau, nhưng nếu họ không cho con vào thì từ nay hãy quên Hoàng đi »
Diễm nhìn mẹ rồi lấy hết can đảm lê bước chân và bật tung cánh cửa, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt Diễm là đám người nhà Hoàng bao vây căn phòng. Diễm bước chân liêu xiêu đến trước mặt bà Hoa : « Cô, anh Hoàng sao rồi ạ ! »
Bà Hoa hung hăng đứng đật dậy chỉ vào mặt Diễm : « Cô còn nhắc đến con trai tôi sao ? Loại con hoang như cô sao có tư cách để hành hạ con tôi như vậy ? »
Diễm nới bằng giọng yếu ớt của một người bệnh : « Cô...con không có. Con và anh Hoàng yêu nhau thật sự »
Bà Hoa nhếch môi : « Yêu ? Buồn cười. Cô dựa vào cái gì để yêu con trai của tôi ? Dựa vào một người mẹ lăng loàn, hư đốn chuyên đi cướp chồng người khác hay dựa vào cái nghề chăn vịt đầy tự hào của mẹ con cô »
Cơn tức đã lên tới tột độ, Diễm thở hổn hển, từng hơi thở cứ dồn lên : « Cô không được sỉ nhục mẹ tôi, cô có thể nói bất cứ điều gì chỉ duy nhất là không được đụng đến mẹ tôi »
Bà Hoa và cả đám người cười lớn : « Ta cứ sỉ nhục thì sao nào ? Thực chất mẹ mày sao thì ta cứ nói vậy thôi »
Diễm hét lớn : « Các ngươi im đi, dựa vào gì mà các ngươi có quyền hạ nhục người khác như vậy ? »
Bà cô của Hoàng cất tiếng : « Dựa vào gia tộc chúng tôi, dựa vào quyền thế và tài sản của chúng tôi đang có. Không phải cô muốn từ vịt hóa thiên nga nên mới đeo bám thằng Hoàng nhà tôi đấy thôi. »
Nổi uất hận dồn nén tận não, cô tiến về phía cô của Hoàng và nói : « Phải...các ngươi có tiền nhưng đồng tiền không có tư cách cướp đi lòng tự tôn của một người đâu ? Đừng tưởng có tiền là có thể lăng mạ người khác như thế ? »
Cô của Hoàng đẩy Diễm một cái thật mạnh làm cho Diễm té nhào xuống : « Đồ con hoang, mày có tư cách gì dạy đời bà hả ? »
Bị té xuống nền gạch một cái rất mạnh cộng với thể trạng không được tốt cho nên Diễm chỉ biết khóc thét lên: « Các ngươi dựa vào gì mà cứ nói tôi là con hoang ? Tôi là con hoang thì các người là đồ quỷ dữ»
Bà Hoa chạy tới túm tóc Diễm : « Mày nói ai là quỷ, vậy để tao cho mày biết quỷ dữ là như thế nào nhé ? »
Bà Quyên vì muốn con gái thông suốt và muốn cô căm thù gia đình họ để từ bỏ tình yêu ngang trái kia nên từ đầu câu chuyện bà chỉ đứng ở cánh để nhìn con gái đối diện với sự thật phủ phàng. Khi thấy Diễm bị xô ngã, ban đầu bà cũng định cho con tự đứng lên để học cách bước tiếp nhưng rồi với tình thương vô bờ bến của mẹ bà không cho phép mình làm ngơ trước nổi đau của con.
Bà lao tới tát bà Hoa một cái : « Bà làm gì con gái tôi thế ? »
Ngay lập tức bà Hoa túm tóc bà Quyên quay mấy vòng, chứng kiến cảnh mẹ mình bị ức hiếp, Diễm cũng bò dậy để bênh vực mẹ nhưng do thể trạng quá yếu lại bị đẩy một cái quá mạnh nên nhất thời cô không thể đứng lên nổi, nhìn mẹ mình bị đám người vây quanh, Diễm chỉ biết gào khóc.
Cảnh tượng hôm nay gợi nhớ đến kí ức năm nào của tuổi thơ, những vết thương ngày nào giờ lại toang hoác và dấy lên cuồn cuộn trong tâm khảm của Diễm. Ngày đó, Diễm chỉ mới 10 tuổi, cả nhà bà Hoa kéo mẹ ra ngoài đường để biêu riếu. Họ nói, mẹ dám lăng nhăng với chồng họ,họ thấy cảnh mẹ cút con côi nên thừa thế ức hiếp. Kể từ ngày đó, Diễm ghét cay ghét đắng gia đình Hoàng, tự hứa với lòng là sẽ trả thù sự chà đạp lên lòng tự tôn. Nhưng cuộc sống đôi lúc vẫn hay chệch hướng và trớ trêu thay con tim Diễm không thể chối từ Hoàng – người đang mang dòng máu của những con người được coi là « quỷ dữ » nơi vùng quê bé nhỏ ấy
Nằm trong phòng bệnh chợt nghe tiếng mẹ mình cãi vả, linh tính có chuyện không hay xảy ra nên Hoàng bật cửa ra ngoài. Hình ảnh cả gia đình cùng nhau xúm đánh bà Quyên còn Diễm thì lê lết dưới nền nhà gào khóc, tim Hoàng như vỡ vụn, ngay lập tức Hoàng chạy đến và hét lên : « Mọi người đang làm gì thế ? »
Lúc này đội bảo vệ của bệnh viện mới tức tối chạy đến giải tán đám người nhà bà Hoa.
Bà Quyên với đầu tóc rối bời, mặt mày thâm tím, áo quần xộc xoạc nằm sống soài giữa nền nhà. Diễm trườn người đến ôm lấy bà Quyên, hai mẹ con ôm nhau khóc thảm thiết : « Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ...Chính con đã hại mẹ. Chính con đã khiến họ chà đạp lên mẹ »
Bà Quyên nói không nên lời : « Con có thấy số phận mẹ con mình như thế nào chưa ? Có thấy tình yêu của con rồi sẽ ra sao chưa ? Họ có tiền, họ ở trên cao...mình nghèo thì luôn luôn chịu thiệt thòi con ạ !»
Tiếng khóc xé lòng của hai mẹ con Diễm cộng với sự ngang ngược của mẹ mình đã khiến Hoàng thật sự lúng túng, lê từng bước nặng nhọc với hai hàng nước mắt giàn dụa trên khuôn mặt nhuốm đầy tiếc nuối, cúi người xuống vội lau dòng nước mắt trên bờ mi của Diễm nhưng bị Diễm đẩy tay ra : « Anh đi đi, từ nay tôi với anh không còn nợ gì nhau hết »
Gượng hết sức lực cuối cùng, Diễm dìu mẹ quay lưng bước đi bỏ lại sau lưng hình ảnh người đàn ông cô yêu hết mực.
Hẫng !
Một cảm giác nhói lên nơi lồng ngực đang phập phồng loạn nhịp khiến Diễm lê bước nặng nề.
Hoàng nhìn theo hình bóng liêu xiêu của Diễm mà quặn thắt nơi đáy lòng, cổ họng đắng chát và mi mắt cay cay. Thầm trách sao ông Trời cứ thích trêu ngươi, trách sao số phận hai gia đình cứ quay vòng trong mớ hiềm khích không thể nào lột bỏ được. Ngày đó, Hoàng đã từng nghe mẹ thủ thỉ bên tai, mẹ nói là « con đàn bà đó phá nát hạnh phúc gia đình người khác, nó là con đĩ....không được giao du với nhà họ »
Tuổi nhỏ nên Hoàng chỉ biết ậm ừ cho qua chuyện và cũng không ngờ rằng, sau hàng loạt những trận cấu xé, cãi vã nhau giữa hai bà mẹ đã trở thành bức tường to lớn chắn ngang cuộc tình vốn dĩ đẹp như mơ của hai người.
.......
Màu tím hoa lục bình vẫn phủ đầy sông Thơ. Trời hôm nay lại mưa, trận mưa không to cũng không nhỏ nhưng đủ sức nhấn chìm con người ta chơi vơi trong mớ cảm xúc. Bởi lẽ, mưa là khoảng kí ức đẹp nhất đối với Diễm và Hoàng, ngày đó, cứ mỗi lần trời mưa là Diễm cứ giả bộ thả rơi vật gì ngoài trời để có cớ chạy ra nhặt và lôi kéo Hoàng ra tắm mưa chung. Bạn bè vẫn hay nói rằng : « Hai đứa này mắc bệnh thèm mưa »
Cơn mưa lất phất như dẫn lối Diễm trở về với sông Thơ – nơi hẹn hò lý tưởng của đôi tình nhân hôm nào.
Kể từ ngày ở bệnh viện, Diễm đã hứa với lòng là sẽ quên Hoàng, quên luôn màu tím hoa lục bình. Đã bao lần đi ngang qua dòng sông Diễm chỉ muốn dừng lại để say trong sắc tím hoa lục bình và nuông chiều cảm xúc bản thân nhớ về hình ảnh đậm sâu trong trái tim mình nhưng khi ý nghĩ đó vừa lóe lên thì ngay lập tức bị lý trí nhấn chìm. Vội vàng cất bước đi nhanh để thoát khỏi vùng kỉ niệm đó, những lúc như vậy tim Diễm lại se thắt và nước mắt lại rơi trên từng bước chân.
Cơn mưa hôm nay đúng vào dịp kỉ niệm hai năm quen nhau của hai người. Ngồi trong phòng cuộn mình trong chăn ấm, Diễm tự nhủ với lòng : « Chỉ là hôm nay thôi, qua hết hôm nay mình sẽ sống vì mình, mình sẽ quên tất cả »
Với một mớ kỉ niệm hỗn độn vây quanh cộng hưởng với không gian kí ức ngày xưa trở vẹn nguyên trong tâm trí, Diễm như kẻ bị mộng du đi theo tiếng gọi con tim hướng về sông Thơ – nơi có màu tím hoa lục bình.
Đã ba tháng trôi qua Diễm cứ nhủ với con tim rằng : « Hãy quên Hoàng đi và quên luôn màu tím hoa lục bình » nhưng rốt cuộc Diễm cũng không đủ nghị lực để làm như vậy.
Cứ tưởng ngần ấy thời gian ngoảnh mặt với hoa lục bình thì sẽ quên được màu hoa và quên luôn cả Hoàng. Nhưng Diễm đã sai, bởi vì, càng ngày nổi nhớ lại cứ đầy lên thêm một chút để đến hôm nay - khi dám đối diện với sự thật thì Diễm mới chợt nhận ra là mình không thể ngừng yêu Hoàng cũng như ngừng si mê sắc tím hoa lục bình ngây dại ấy. Dẫu biết rằng tình yêu của mình không thể tiếp tục nhưng trái tim Diễm bất chấp tất cả và cứ u mê hướng về hình bóng của Hoàng. Ông trời quá trêu ngươi vì đã đặt cô đứng giữa lằn ranh giữa chữ hiếu và chữ tình. Nếu quẳng tình yêu đi thì chắc chắn cô sẽ đau đớn suốt cả cuộc đời nhưng nếu chạy theo tình yêu thì cô lại không can tâm để mẹ chơi vơi trong sự sỉ nhục, phỉ báng của gia đình Hoàng.
Một bên là lý trí còn một bên là con tim, hai trạng thái cảm xúc đối lập khiến cho lồng ngực Diễm quặn thắt mỗi lần nghĩ đến. Ngẩng mặt lên bầu trời để hứng những giọt mưa đang xà xuống, bờ mi ướt đẫm bởi chất lỏng mằn mặn trào ra từ khóe mắt, tại mưa chứ Diễm đâu có khóc ? Dưới làn mưa lất phất, làn gió có một vòng tay quàng qua vòng eo thon thả của Diễm, ngay lập tức luồng cảm xúc quen thuộc ùa về, vẫn vòng tay ấy, vẫn hơi ấm ấy khiến toàn thân Diễm run nhẹ. Không tin vào sự thật, nhẹ nhàng xoay người lại – là Hoàng. Đầu tóc ước nhem, đôi mắt đỏ hoe, vẻ u buồn nhuốm lấy khuôn mặt điển trai của anh ấy.
« Là anh sao ? Anh đến đây từ khi nào ? »
« Em có biết là em ác lắm không ? Tại sao lại chối từ mọi sự liên lạc của anh ? Em có biết em đang hành hạ anh không ? »
« Em xin lỗi, nhưng.... »
Hoàng đưa ngón tay chặn bờ môi đang tím dần của Diễm : « Xuỵt...đừng nói chữ nhưng. Em có biết anh đứng đây bao lâu rồi không ? »
Diễm hỏi lại : « Chẳng lẽ là từ lúc em ra đây đã có anh đợi »
Hoàng lắc đầu nhẹ : « Một ngày thì có thấm thía là bao ? Ba tháng dài như một thế kỉ anh đã chờ em ở đây - nơi có màu hoa lục bình chúng mình yêu thích. Nhưng mãi đến hôm nay, mới thấy được hình bóng của em mặc dù em ở cạnh mé sông. Em vô tình hơn anh nghĩ đấy !»
Diễm vội vàng đẩy Hoàng ra : « Không, em phải về với mẹ em, không khéo mẹ anh tìm anh không thấy lại tới gây sự và đánh đập mẹ em. Em đã nói với anh rồi, số phận trớ trêu không cho phép hai ta ở gần nhau »
« Chẳng lẽ chỉ vì một nổi lo sợ ấy mà em nỡ từ chối anh cả một đời này sao ? Nếu như em từ chối anh thì anh sẽ nhảy xuống sông chết cho em thấy. Đời này không được sống với tình yêu thì còn gì ý nghĩ ? »
Diễm hốt hoảng níu tay Hoàng, nước mắt đẫm bờ mi: « Anh à, anh đừng ép em như thế ? Tại hai gia đình chúng ta có hiềm khích không thể hóa giải, nếu... »
Hoàng xua tay : « Anh bất chấp tất cả, anh chấp nhận bỏ tất cả để được yêu em và nắm tay em đi đến cuối con đường. Như thế có đủ chưa ? Có xứng với tình yêu của em chưa ? »
Diễm ôm Hoàng, hơi nóng của hai người lan tỏa và nhau, nhịp đập của hai trái tim lại chung lối. Nước mắt của Diễm hòa chung với nước mưa khiến bờ vai của Hoàng nóng hổi : « Ngốc à ! Em mới là người không xứng với tình yêu của anh. Em sai rồi, đừng rời xa em nhé ! »
Nước sông Thơ dường như dâng tràn lên một chút, không biết vì nước mưa hay nước mắt của hai người. Hoa lục bình lại được nhuốm màu yêu thương bởi chứng kiến tình yêu sắt son và đẹp đẽ của đôi lứa.
.......
Cơn mưa buổi chiều khiến cho tiết trời hôm nay trở lạnh, giật mình thức giấc giữa đêm khuya bà Quyên nghe văng vẳng đâu đây âm thanh não nũng phát ra từ góc phòng Diễm. Giữa đêm khuya thanh vắng tiếng khóc thút thít của Diễm khiến cho nổi lòng của người mẹ lại nát tan. Có cái gì đó bóp nghẹt nơi lồng ngực khiến bà gợi nhớ đến hình ảnh của chính mình năm nào ! Sự đau khổ tột cùng của năm xưa cứ như một cuốn phim quay chậm lởn vởn đâu đó trong không gian chật hẹp của ngôi nhà. Bà phải làm gì đây ? Chẳng lẽ để con gái lại đi trên vết xe đổ của chính mình hay nhẫn tâm giết chết đi tình yêu khắc cốt ghi tâm của con ?
Đi ngang qua căn phòng rỗng toác của Diễm, bà thấy con mình đang thổn thức và chơi vơi trong nổi đau quen thuộc mà ngày xưa bà cũng đã từng trải. Bước nhẹ nhàng đến bên Diễm, đưa đôi bàn tay gầy yếu vuốt nhẹ lên mái tóc mượt mà như tấm thảm của con bà lại chậc lưỡi và thở dài trong vô vọng : « Người ta nói, căn mẹ cốt con, con gái hay đi trên con đường mà người mẹ đã đi qua. Qủa không sai chút nào ? Ai bảo mẹ con mình yêu màu tím hoa lục bình để số phận lại trôi nổi, dập dềnh như thế này ? »
Diễm ôm lấy mẹ và khóc càng to hơn : « Con xin lỗi mẹ, thực sự là con không thể nào ngừng yêu mẹ ạ ! »
Ôm con trong đôi vòng tay bao la của người mẹ, bà Quyên lại nghẹn ngào : « Số phận của những người yêu hoa lục bình đúng thật là đau khổ. Mẹ không trách con đã yêu hoa lục bình bởi lẽ ngày con chào đời ở mé sông, hoa lục bình phủ tím một dòng sông thì mẹ cũng thầm nghĩ đến viễn cảnh của cuộc đời con. Con đã khóc suốt ba tháng trời khi chia tay với cậu Hoàng. Mỗi lần con khóc là mỗi lần tim mẹ quặn thắt nhưng mẹ lại không thể làm gì giúp con ?»
Diễm nói trong tiếng nấc : « Mẹ ơi, giá như trên đời sống mà không có tham – sân - si thì tốt quá mẹ nhỉ ?»
Bà Quyên nhìn con trong dòng nước mắt giàn dụa : « Có tham sân – sân – si con mới biết tình yêu đích thực là như thế nào ? Tình yêu hé mầm từ lòng thù hận, sự sân si khiến cho con người ta cảm thấy trân trọng hơn và khao khát hơn »
« Bây giờ con phải làm gì đây hả mẹ ? Thực sự con không biết làm gì hơn bởi vì con thương mẹ nhưng cũng thương anh Hoàng lắm »
Ngắm nhìn con đang ngụp lặn trong nổi đau và chơi vơi giữa lằn ranh chữ hiếu và chữ tình, và Quyên chấp nhận hy sinh tất cả để cho con gái được hạnh phúc. Âu cũng để bà có một niềm tin về tình yêu đích thực và mong chờ vào một kết quả tốt đẹp chứ không như cuộc đời của bà.
Lau vội dòng nước mắt trên khóe mi của Diễm, bà nhẹ giọng hỏi : « Con yêu Hoàng đến nhường nào ?»
« Con yêu anh ấy hơn chính bản thân mình »
« Thế Hoàng thì sao ? Con có tin chắc cậu ấy yêu con như con yêu cậu ấy ? »
« Con tin tuyệt đối » - Diễm khẳng định mạnh mẽ.
Bà Quyên gật đầu mỉm cười : « Thế giờ, điều con muốn làm gì nhất ? »
Diễm ấp úng lẳng tránh đôi mắt của mẹ : « Anh Hoàng rủ con ngày mai trốn khỏi vùng quê này, rời xa những hiềm khích của thế hệ trước để xây đắp tình yêu của chúng con »
Bà Quyên xoay Diễm lại và nhìn xoáy sâu vào đôi mắt Diễm : « Thế con định thế nào ? Hãy nói thật lòng mình đi, đừng dối lòng mình»
Có một sự ăn năn hằn lên khuôn mặt tội nghiệp của Diễm : « Con muốn đi theo tiếng gọi con tim nhưng con không thể vì con còn mẹ »
Bà Quyên mỉm cười ôm con vào lòng và nói với giọng khích lệ : « Con gái yêu của mẹ, mẹ nghe được những lời này coi như đã mãn nguyện, cám ơn con đã nghĩ đến mẹ »
Diễm nhìn mẹ đày trìu mến : « Con là con của mẹ sinh ra mà »
« Bây giờ con đã có câu trả lời rồi đó, hãy đi theo tiếng gọi con tim đi. Mẹ còn có cuộc sống của mẹ cho nên con hãy đi tìm hạnh phúc của con. Nếu con đã dám tin và tình yêu thì mẹ sẽ cho phép con chắp cánh tình yêu đó »
Diễm ấp úng : « Nhưng...còn mẹ thì sao ? Con không thể bỏ mẹ ở lại đây để gia đình Hoàng chà đạp và ức hiếp. Hay là mẹ đi theo hai đứa con đi, tụi con sẽ chăm sóc mẹ đến cuối đời »
Bà Quyên nhìn xa xăm ra cửa sổ : « Con có tình yêu thì mẹ cũng có tình yêu vậy. Người đàn ông mẹ yêu và cũng là ba con đã trở về, sau khi con theo Hoàng thì mẹ sẽ theo ba con. Từ nay mẹ có ba con nên mẹ không sợ ai ức hiếp hết. Con yên tâm »
Ánh mắt Diễm chợt lóe lên một tia hy vọng tựa hồ như có thể thắp sáng căn nhà nhỏ hẹp này, hàng ngàn câu hỏi Diễm muốn hỏi: « Thế hả ? Ba con trở về rồi hả ? Vậy từ nay con không phải mang tiếng là con hoang nữa. Ba về...nhưng giờ ba ở đâu ? Sao mẹ không cho cha con con gặp nhau»
Bà Quyên thở dài tựa như có cái gì đó nghẹn ngào nơi cổ họng : « Ba con ân hận vì đã bỏ rơi mẹ con mình nên nhất thời không dám đối diện với con. Sợ con từ chối ông ấy, con hãy để một thời gian mẹ sẽ cho hai cha con con gặp nhau nhé ! »
Diễm gật đầu mừng rỡ ôm chồm lấy mẹ, trái tim cô đang hân hoan vì cuối cùng bao khó khăn cũng đã có cách tháo gỡ. Với ý nghĩ từ nay sẽ được sống với người mình yêu là Diễm lại thấy lâng lâng trong người.
Bà Quyên vuốt nhẹ ngàng tấm lưng của Diễm : « Nhưng hãy hứa với mẹ là sẽ sống tốt nhé ! Hãy biết yêu bản thân mình và khi nào con cần mẹ thì vòng tay của mẹ luôn chờ đón con trở về »
Diễm gật đầu hứa với mẹ trong niềm vui sướng. Đêm ấy Diễm lâng lâng trong người không thể nào chợp mắt.
Bà Quyên lặng lẽ rời phòng Diễm và đi ra mái hiên ngồi, ngước nhìn bầu trời đen kịch không một ánh sao, bà lại mỉm cười thầm nhủ : « Hãy sống tốt nhé con ! »
Vì muốn con gái hạnh phúc, bà can tâm hy sinh tất cả kể cả việc nói dối về sự trở về của người đàn ông ghim chặt bấy lâu nay trong lòng bà. Màn đêm không trăng, không sao rộng thênh thang và hoang vu như chính tâm hồn rỗng toác của bà.
Sông Thơ êm đềm chảy, lục bình vẫn tím một dòng sông chỉ có điều màu tím hôm nay thật lung linh bởi vì được ánh trăng phản chiếu. Bà Quyên chính là người chèo đò đưa Hoàng và Diễm đến bến phà để rời khỏi làng quê bé nhỏ này. Nhìn đôi trẻ hạnh phúc nắm tay nhau bước lên bến phà bà lại rơi nước mắt và nhắn nhủ : « Vì mẹ, hai con hãy sống cho thật tốt và hãy giữ cho tình yêu của mình luôn nở hoa trên đường đời này nhé ! Chúng con đã bất chấp tất cả để đổi lấy tình yêu thì hãy trân trọng nó »
Bến phà từ từ di chuyển cũng chính là lúc bà Quyên phải đối diện với quãng đường cô độc chỉ có một mình bà bước tiếp. Ngẩng mặt lên Trời cho nước mắt chảy ngược vào tim, bà nở một nụ cười an nhiên : « Rút cuộc con gái tôi cũng có một cái kết đẹp, cầu mong cho tình yêu của hai con vẫn đẹp như màu tím của hoa lục bình và êm đềm như nước sông Thơ hiền hòa chảy »
Sông quê êm đềm chảy, hoa lục bình nhấp nhô theo mái chèo khua nhịp để tiễn bước người mẹ trở về ngõ vắng. Dẫu bao tháng năm qua đi thì trái tim bà vẫn vẹn nguyên hình ảnh của người đàn ông năm nào đã phụ bạc. Bất chấp mọi sự gằng xé của lý trí, con tim bà vẫn đường một chiều xuôi nhịp đập, vẫn yêu sắc tím hoa lục bình bởi lẽ trong màu hoa ấy có hình ảnh của ai đó mà bà vẫn đợi chờ bóng ấy.
Đêm ấy, trong giấc ngủ mộng mị bà đã thấy người đàn ông ấy trở về nắm lấy đôi tay của mình rồi hai người cùng chạy ra sông Thơ để ngắm hoa lục bình. Màu tím hoa lục bình lởn vởn phía trước và hai người chạy mãi, chạy mãi cho đến khi bóng hai người khuất dần để lại sau lưng là những đóa hoa lục bình hé nở ẩn chứa nụ hôn hạnh phúc của Diễm và Hoàng.
Tỉnh dậy trong mơ màng, bà tinh một ngày giấc mơ ấy sẽ thành hiện thực bởi lẽ, ngày nào còn thấy lục bình tím một dòng sông là ngày ấy tình yêu vẫn còn thắm mãi.
Diệu Ngọc