Gửi bài:

Anh không là người thay thế đâu

(truyenngan.com.vn - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau đi...")

"Có muộn không anh khi em nhận ra rằng, mỗi người có một cách yêu khác nhau, và anh chính là tình yêu của em. Không phải vì anh giống Vũ mà bởi vì em đã yêu cái giọng ngọt ngào và ấm áp của anh vào mỗi tối..."

***

Anh bước vào cuộc đời tôi một cách chóng vánh sau khi tôi đăng lên facebook stattut trơ ba chữ "chia tay rồi!"

Anh nói "cuối cùng ngày này cũng tới, hẹn hò với anh nhé, thích em cũng 2 năm 6 tháng rồi còn gì..."

Tôi đang khóc mà cũng phải bật cười... Giọng điệu này sao mà giống Vũ thế. Vũ của tôi cách đây hai ngày cũng thường nói thẳng thừng những gì anh ý nghĩ trong lòng không chút ngại ngùng.

Vũ của tôi? Cách đây hai ngày điều đó không sai nhưng giờ sao nghe xa lạ quá, giờ tôi không thể gọi như vậy nữa rồi. Đang lạc lõng trong những suy nghĩ bộn bề, bỗng "túc" tiếng tin nhắn trên facebook làm tôi giật mình...

"Alo alo... đại bàng gọi gấu nghe rõ trả lời, có hẹn hò với anh không thì bảo"

"Có, tối mai nhé!"

anh-khong-la-nguoi-thay-the-dau

Tối hôm sau, ăn cơm xong tôi chạy vội lên phòng rất nhanh để chuẩn bị..., chắc tại vì thói quen. Hầu như ngày nào cũng vậy, Vũ gọi tôi vào lúc 7h tối để đi chơi. Như một thói quen ăn sâu vào tiềm thức, hôm nay không có Vũ, tôi vẫn chạy vội lên phòng. Đang chạy đến giữa cầu thang tôi bất giác nhớ rằng hôm nay đâu có ai rủ mình đi chơi... và cứ mỗi lần như thế tôi lại nhớ đến Vũ.

Tôi nằm bẹp trên giường mặc cho "nỗi nhớ" cào cấu con tim, nước mắt rơi trong vô thức. Vũ là người nói lời chia tay, lí do thật đơn giản " chúng ta không hợp."

Lí do chính đáng mà bao đời nay những người đòi chia tay vẫn thường dùng. Tôi đã tự hứa sẽ quên Vũ thật nhanh dù cho bất cứ chuyện gì xảy ra. Nói xong, tôi thấy có cái gì đó vô hình đâm vào tim đau nhói. Lí trí thì thông minh sáng suốt là thế, còn con tim lại lại khù khờ đến ngây dại.

Bảy rưỡi, chuông điện thoại reo " ình ính ong..." là anh. Tôi vừa bắt máy chưa kịp nói gì thì đầu giây bên kia cất giọng trầm hóm hỉnh...

- Này cô bé, nhớ đúng tám giờ nhé. Đến trễ là anh phạt à nghe...

- Đến trễ một phút cũng không được à ? Sao khó tính thế ?

- Haha...

Anh ấy vẫn thế, giọng nói ấm áp và có chút gì đó hóm hỉnh. Trước kia, lúc quen anh, tôi 16 tuổi, còn anh 18. Anh chàng với ánh mắt trìu mến làm tôi phải bối rối...
Cách đây hơn hai năm, khi anh nói lời yêu, tôi đã từ chối anh một lí do thẳng thừng " em có người yêu rồi." Anh ngập ngừng nói : " giá như anh đến sớm hơn một chút..." Tôi bối rối không nói gì. Vài ngày sau anh nhắn tin " anh sẽ chờ cho tới khi nào em chia tay". Tôi không quan tâm. Và giờ điều anh chờ cũng đã đến. Vì ông trời cho anh một cơ hội hay tại tình yêu của tôi với Vũ không đủ lớn? Lúc xa nhau thì nhớ nhung, lúc gần nhau trong gang tấc thì giận hờn vu vơ... Chúng tôi yêu nhau như lấp đầy khoảng trống, như thói quen...

Tôi đủng đỉnh bước lên phòng quơ đại một bộ đồ rồi trùng tu lại nhan sắc của mình. Hình như mấy ngày hôm nay không có Vũ tôi tiều tụy nhiều...

8h5', tôi có mặt nơi anh hẹn. Kì lạ. Anh hẹn tôi đi ăn. Tôi chưa thấy chàng trai nào lần đầu tiên hẹn hò lại mời đi ăn cháo mà lại cháo lươn nữa. Cứ tưởng ở những quán cafe, quán nước, quán kem lãng mạn chứ. Nhớ khi xưa hẹn hò với Vũ chúng tôi thường tới quán kem lãng mạn với bản nhạc du dương khiến tôi không thể nào quên. Vũ làm tôi mê mẩn.

- Em trễ 5'- nhớ về kí ức tôi giật mình khi giọng nói anh vang lên...

- Em trễ, xin lỗi anh,

- Phạt...

- anh tinh quái!

Anh cười khanh khách, hai mắt híp lại. Má lún đồng tiền...Chợt tôi lại nghĩ đến Vũ, lúc Vũ cười cũng giống anh bây giờ.Ngồi với anh mà tôi cứ ngỡ là Vũ, cảm giác thân thuộc lại ùa về...Tôi thoáng buồn, nhìn xa xa qua ô cửa sổ. Anh không cười nữa mà nhìn tôi chăm chú. Tôi bối rối, chưa kịp làm sao thì anh ý gọi to...

- Chị... còn ớt không ạ ?

- Còn em...

- Tốt quá, cho em một lọ

Chị phục vụ đưa tới cho anh, anh cười gian rồi quay sang bảo:

- Em chịu phạt chứ nhỉ. Anh không muốn thành khỉ đột leo cây à, nhất là với người... anh thích.
Anh đổ nguyên lọ ớt vào tô cháo to ơi là to, từ tô cháo trắng giờ là một màu đỏ. Từng thìa, từng thìa một, cổ họng tôi cay xé, toàn thân nóng bừng. Vừa ăn vừa hít hà. Bỗng anh ghé sát, ba từ "anh thích em" văng vẳng ong ong bên tai. Tôi sặc cháo. Anh cười như bác nông dân được mùa vậy " môi em đỏ kìa."Tôi cười theo anh và nhìn đôi má đồng tiền. Thù này em nhất định sẽ trả lại anh.

Tối khuya, sau khi về nhà được một lúc, " ình ính ong..." lại tiếng chuông đó

- Alo

- Chúc em ngủ ngon nha cô bé !

Ấm áp quá, ngọt ngào quá, lời nói anh nhẹ nhàng còn vương hơi thở. Anh làm tôi nhớ đến Vũ. Khác với anh, Vũ thường thức tôi dậy vào mỗi sáng, nhưng giọng nói, sự quan tâm như một, hai người như hòa làm một. Có lúc tôi đi cùng anh nhưng lại nhầm lẫn với Vũ.Lại một lần nữa tôi lạc lõng vào dòng cảm xúc thì anh:

- Em... không chúc anh ngủ ngon à ?

- Anh ngủ ngon nhé! Tôi cúp máy... và nhớ ra rằng mình vừa chúc anh giống như bao ngày tôi chúc Vũ ngủ ngon vậy.

Vài ngày sau, anh gọi tôi, nói muốn cùng tôi đi dạo. Tôi đồng ý không do dự, ai bảo anh thú vị thế. Còn tôi đang rất cần người lấp đầy khoảng trống để quên người cũ.

Haha, hôm nay anh là người trễ hẹn. Và tôi không quên chuyện lần trước. Hôm nay cho anh tới bến luôn – Tôi nghĩ thầm.

- Xin lỗi cô bé... anh lại cười, hai lúm đồng tiền lộ ra.

- Anh trễ 15'. Có qua có lại, anh chịu phạt đi...

- Ờ... ừ...anh...thì tại... Vừa nói anh vừa gãi đầu.Chưa kịp nói lí do tôi đã chen ngang một cách cố ý:

- Anh chạy bộ một vòng qua quán kem bên đường Lê Lợi mua kem cho em ăn đi...

Tôi nhìn anh cười tươi như nắng mùa xuân. Không còn cách nào khác anh chạy một mạch.
5', 10', rồi 15' sau, trước mặt tôi là bốn cây kem Merino ngon tuyệt đang tan chảy. Tôi cầm và ngấu nghiến ngon lành. Anh ngồi một bên mồ hôi nhễ nhãi. Giữa cái nắng tháng sáu của miền trung hình phạt này rất tốt cho sức khỏe. Không biết lần trước, khi phạt tôi anh có mủi lòng không, nhưng lần này tôi nhìn anh xót quá.

- Kem của anh này.

Tôi đưa một cách lạnh lùng. Anh cười toe toét ngấu nghiến hơn cả tôi. Một cây, hai cây, ba cây, lúc anh với tay sang lấy cây kem thứ tư thì nó chỉ trơ nguyên cái que vì tôi đã ăn hết. Anh cười vô tư như chả biết gì xảy ra. Mang tiếng là đi mua kem cho tôi mà anh ăn hết. Nhưng tôi vui vì được thấy anh cười, đã lâu rồi tôi không thấy được nụ cười đó.
Một lát sau chúng tôi đi dạo, lang thang từ quảng trường tới công viên... Anh im lặng, tôi cũng im lặng, cả hai im lặng. Đi dạo với anh tôi thấy lòng bình yên biết bao. Chốc chốc anh lại nhìn tôi và cười, tôi không nhịn được nét mặt anh lúc đó nên cũng cười theo.
Bỗng nhìn dọc , nhìn ngang, tôi xoay người, không thấy anh đâu. Mặt tôi biến sắc, đôi mắt đưa khắp nơi tìm anh. Lúc đó cảm giác tôi giống như lúc mất Vũ: hụt hẫng, thất vọng, lạc lõng...

- Tặng em...

Trước mắt tôi là một bó hoa dại đủ màu hồng, vàng, đỏ nhạt... Tôi không quan tâm... tôi bước thêm nửa bàn chân ôm chầm lấy anh, giữa chặt anh không buông. Tôi sợ mất cảm giác an toàn mà anh mang lại cho tôi, cái cảm giác mà trước đây tôi đã từng có,sợ lắm. Tôi ôm anh và nghĩ giá như lúc trước tôi cũng làm như vậy với Vũ thì mọi chuyện đã không tồi tệ như lúc này. Tôi khóc. Anh xuýt xoa tôi bằng cách vỗ nhẹ vào lưng như vỗ về một đứa trẻ vậy.

- Nín đi cô bé... anh thương...

Khi nghe anh bảo "...anh thương", anh dỗ tôi như thế sao tôi nhịn được cười. đang nấc mà tôi cười phá lên không ra thứ âm thanh gì cả. Anh cũng cười.
Nụ cười khiến tôi mê mẩn bao ngày qua, sao tôi thấy xao động trước nụ cười của anh đến thế...

- Anh cười đẹp lắm, lúm đồng tiền đẹp mê...

- Em có muốn độc quyền " hai lúm" của anh không ?

- Có...

- Vậy thì làm người yêu anh đi...

Tôi và anh yêu nhau từ ngày đó. Một tình yêu chóng vánh. Bạn bè cũng mừng vì tôi có người yêu mới để quên đi người cũ. Có người hỏi mày thật sự quên Vũ rồi sao ? Tôi chỉ cười và trả lời cho qua chuyện. Quên hay còn nhớ chỉ có tôi là người hiểu rõ nhất. Anh yêu tôi thật lòng. Tối nào anh cũng gọi điện chúc tôi ngủ ngon bằng giọng ngọt ngào,ấm áp của một gã si tình. Anh vẫn ân cần chăm sóc tôi, vô tư bày trò tinh quái làm cho tôi vui. Kể từ khi yêu tôi anh không một lần đòi hỏi tôi làm cái này cái kia cho anh. Tôi thấy mình là đứa tàn nhẫn vì đã xem anh như một người thế chỗ. Tôi hài lòng vì anh có quá nhiều điểm chung giống Vũ.

Đôi khi tôi vào facebook của Vũ chỉ để ngắm hình anh ấy cho thỏa nỗi nhớ mong. Khi tôi nhìn anh cười một phần nào đó Vũ đang bên cạnh tôi. Anh không biết rằng tôi vẫn còn quan tâm Vũ nhiều lắm, anh vẫn dành trọn vẹn trái tim cho tôi.
Vài tháng sau tôi nhận được một tin nhắn từ số lạ " anh còn yêu em nhiều lắm, xa em anh mới nhận ra rằng cuộc sống của anh không thể thiếu em..." Mối tình đầu của tôi là Vũ, chỉ có Vũ nhắn tin thôi. Như một đứa trẻ tôi vỡ òa... lao trong mưa. Tôi quên cả cái hẹn với anh. Tới nơi hẹn với Vũ tôi đợi, đợi mãi... Tôi không biết mình vừa đánh mất thứ gì, không biết hiện tại tôi là ai...
Tôi ngồi ở quán từ ba giờ chiều với 5 ly café..., ngó lên đồng hồ đã điểm 7h tối. Có một bàn tay ôm xiết cổ tôi từ phía sau.

- Là Vũ đúng không ? tôi mừng rỡ nắm lấy tay đứng dậy...
Là anh, người bên tôi bao tháng qua. Anh nhìn tôi mỉm cười...

- Em nắm tay anh nhiều rồi sao em không nhận ra đó là anh ?

- Sao anh lại tới đây ?

Anh im lặng, khẽ gạt tay tôi đi. Anh nhìn tôi với khuôn mặt buồn, đôi mắt ướt át mà tôi chưa bao giờ thấy.

- Anh đã nhắn tin cho em, không phải là ai khác

- Anh làm trò gì vậy ?

- Chỉ để biết anh là ai trong trái tim em. Và giờ anh biết anh không là gì cả. Đơn giản chỉ là người thay thế phải không em ?

Câu hỏi của anh làm tôi nhói đâu đó trong tim...

- Có lúc em nhìn anh như đang nhìn một ai khác không phải là anh. Em tìm kiếm ai đó ở anh, phải không em ?

Tôi không dám phủ nhận vì đó là sự thật. Anh quay mặt bước đi, vai anh trĩu nặng... Tôi xấu hổ với tình yêu của anh.

Trong lúc tôi phán xét mình, anh nhắn tin "Mỗi người có một tình yêu khác nhau. Có những điều người trước không thể làm được, đó là yêu em không ngừng nghỉ."

Khi đọc tin nhắn tôi chợt nhận ra rằng, mình cũng đau khi anh rời xa, cảm giác quoặn thắt nơi con tim làm tôi khó chịu... Tôi nhận ra Vũ chỉ giống như mùi hương làm tôi quyến luyến, thiếu hương con tim tôi vẫn sống. Nhưng anh là nhịp đập của trái tim, thiếu nhịp đập sao tim tôi có thể sống. Quên tất cả tôi lao đi tìm anh, tìm trong màn mưa trắng xóa. Liệu có thể thấy anh một lần nữa, ngươi đã mang lại cho tôi cảm giác yêu thương kể từ ngày ấy. Tôi vội gửi lại một tin " Có muộn không anh khi em nhận ra rằng, mỗi người có một cách yêu khác nhau, và anh chính là tình yêu của em. Không phải anh giống Vũ mà bởi vì em đã yêu cái giọng ngọt ngào và ấm áp của anh vào mỗi tối."

An Thái

Ngày đăng: 23/04/2014
Người đăng: Phương Vũ
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

  • Chị Chị Sài gòn vào ngày đầu đông, nắng nhạt dần, những cơn mưa bất chợt len lỏi từng góc phố, có chút gió phảng phất đâu đây, vương qua đôi mắt...
  • Nắng mùa đông
Gia vị người Thái Tây Bắc
Oscar Wild - live and life quote
 

“Sống” và “Tồn tại” là thái cực khác nhau, con người ta thường biết cách “tồn tại” hơn là biết “Sống”

By Oscar Wild

 
 

Truyện mới cùng mục

Fanpage