Em sẽ bất chấp tất cả để được yêu anh thêm lần nữa
(truyenngan.com.vn - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau đi")
Hai đường thẳng cắt nhau liệu có cắt nhau thêm một lần nữa. Tình yêu nó là một phép màu biến cái không thể thành có thể.
***
Đường Bạch Đằng, chiều thứ bảy
Áng mây chiều bồng bềnh trôi một cách trễ nãi, nhàn nhã như muốn níu lấy khoảng thời gian cuối cùng của một ngày. Những cánh hoa mong manh mơn trớn với cơn gió nhẹ. Nước sông Hàn không một gợn sóng, lững lờ trôi.
Một vài tốp người đi bộ nhanh, nói cười ríu rít.
Chiều thứ bảy, chiều của những đôi lứa yêu nhau. Và tất nhiên, trên con đường được xem là nơi dạo bộ lí tưởng của thành phố này, thì không thể thiếu những bàn tay đan vào nhau.
Châu Sa tựa mình vào lan can, quay lưng về phía sông, không hiểu từ bao giờ cô lại có cái thói quen ngắm nhìn những cặp đôi đi bên nhau. Phải chăng đó là sự ganh tị, hay là sự khao khát thứ mình không có được. Đằng kia, cách chỗ Châu Sa không xa lắm là một đôi tình nhân đang đùa nhau trên ghế đá. Không hiểu người con trai nói gì mà cô gái lại đấm anh con trai thùm thụp. "Dễ thương thật. Hình như hai đứa kia còn trẻ trâu lắm "- Châu Sa thầm nghĩ rồi bật cười một mình. Một đôi tình nhân tay trong tay đi qua trước mặt cô,vẻ hạnh phúc không giấu diếm. Họ đi bên nhau, cùng mặc áo phông trắng, cùng quần lửng, cả hai đứng cạnh nhau, hài hòa cân xứng. Châu Sa quay lưng, đưa mắt nhìn dòng sông. Một vài đôi tình nhân khác cũng đứng dựa lưng vào lan can trò chuyện. Họ nói gì thế : có phải họ đang nói về ngôi nhà có những đứa trẻ, về công việc, về những dự định, những ước mơ hay họ đang trao nhau những lời yêu thắm thiết....
Sông, mênh mông, sâu thẳm.
Ngày ấy, cũng ngay tại nơi đây, người ấy đứng cạnh Châu Sa. Người ấy thủ thỉ cùng cô những ước mơ, dự định về tương lai, sự nghiệp. Đôi lúc người ấy cũng nói với Châu Sa về những khó khăn. Cái giọng trầm ấm, nhẹ nhàng ấy vẫn còn nguyên vẹn trong tâm trí cô, không lẫn vào đâu được. Trong muôn vàn vết thương, rốt cuộc vết thương gây ra bởi tình yêu vẫn là vết thương khó lành nhất. Người ta nói đúng đau lòng nhất thường không phải vì tình yêu đã kết thúc. Mà bởi vì khi mọi thứ đã kết thúc rồi mà vẫn còn yêu. Đã năm năm...
***
Năm năm trước
Cũng trên con đường này, một buổi chiều đầu hạ an bình. Hoàng hôn buồn. Cả bầu trời, mặt sông nhốm một màu hồng nhàn nhạt. Những đôi tình nhân vẫn tay trong tay dạo bước.
Cô gái nhí nhảnh vừa cười vừa nói đi trước, một chàng trai bước theo sau. Đôi lúc, cô gái quay lưng đi giật lùi, cái đầu hết nghiêng bên này lại nghiêng sang bên khác. Mái tóc buộc cao tung tăng theo bước chân cô gái. Anh chàng lững thững bước phía sau, tay đút vào túi quần, đôi lúc trên gương mặt nghiêm nghị kia lại thoáng một nụ cười. Một nụ cười rất nhẹ nhưng đó là nụ cười hạnh phúc.
Họ dừng lại chỗ một chiếc ghế đá. Chàng trai ngồi xuống ghế, đưa mắt ra dòng sông. Cô gái vẫn luyên thuyên không ngớt. Cô đứng tựa vào lan can, hai tay nắm vào thành lan can đưa người qua lại. Bất chợt, cô gái ngồi xuống cạnh chàng trai. Hình như họ đang tâm sự điều gì đó. Họ lặng lẽ ngồi bên nhau như thế. Cho đến khi cô gái đưa mắt nhìn sang bờ đông. Ánh điện rực rỡ bên kia cho cô biết là đã tối. Cả hai cùng cười, nhìn nhau không nói. Tận sâu trong mắt chàng trai, anh biết đây là người con gái định mệnh của cuộc đời anh. Người có thể lắng nghe anh nói hàng giờ về những dự định, những ước mơ mà người khác cho là viễn vông, không tưởng. Cô gái không bao giờ phản đối, không bao giờ thắc mắc. Chỉ lặng yên ngồi nghe. Và đôi khi chen vào một câu nói :
- Sa luôn tin anh sẽ làm được. Chắc chắn sẽ làm được.
Mỗi lần mệt mỏi, anh lại đến bên cô và cô lại lắng nghe anh nói. Những câu động viên luôn là động lực khiến anh bám trụ với khó khăn dù bất cứ giá nào. Vì anh biết mình phải mang lại hạnh phúc cho mẹ và người con gái này.
Lúc này, họ đã ngồi sát nhau. Mùi hương ngọt ngào như mùi sữa từ thân thể người con gái khiến chàng trai muốn ôm lấy. Dù trái tim này đã bị cô ấy đánh cắp từ rất lâu nhưng lần này nó lại loạn nhịp. Đôi môi anh chỉ cách đôi má kia vài cm. Bất ngờ, anh đặt lên đôi má người con gái một nụ hôn nhẹ. "Anh yêu em". Chàng trai nhẹ nhàng nói khi nụ hôn dứt.
Một giây thẫn thờ cho cả hai. Bất ngờ cô gái đứng dậy
- Tối rồi, mình về thôi anh, tối nay em phải làm nốt chương hai của cái luận văn.
- Sa, anh
- Về thui, em đói rồi, hi
Cô gái cúi đầu bước trước, chàng trai vội vã theo sau.
Lần nào cũng vậy, khi anh định nói ra câu nói ấy, người con gái luôn tìm cách lảng tránh. Bây giờ cũng vậy. Lẽ nào cô không yêu anh. Không, không thể nào. Người con gái đã tựa đầu vào vai anh mà khóc. Đã ôm anh chặt không buông mỗi lúc có chuyện buồn. Người con gái ấy đã từng nói với anh "Nếu em rời khỏi thành phố này, anh là người em yêu lưu luyến nhất". Lẽ nào...
Châu Sa không biết tình cảm của cô đối với Thành Đạt, liệu có phải là tình yêu? Xa thì nhớ, gặp thì vui. Ngồi bên anh, nghe anh nói về những mơ ước, những dự định xa xăm hàng giờ cô vẫn không chán. Những lúc bắt gặp trong đôi mắt anh một chút mệt mỏi, một chút nản lòng, cô chỉ muốn đến bên anh, muốn anh tựa vào đôi vai mỏng manh của mình. Muốn sớt chia cùng anh những khó khăn, nhọc nhằng. Những lúc mệt mỏi nhất, hình ảnh người đàn ông ấy xuất hiện phá tan đi cảm giác lo âu, sợ sệt. Chỉ cần gặp một chút bất trắc gì, cô lại gọi ngay cho anh. Nghe giọng của anh thôi, mọi sợ hãi dường như tan biến hết. Nhưng kì lạ thay, bất cứ cô gái nào xuất hiện bên cạnh anh, cũng không khiến cô cảm thấy ghen tuôn hay bực tức, bởi trong cô luôn có một niềm tin mãnh liệt rằng: Dù bất kì cô gái nào xuất hiện trong cuộc đời anh chăng nữa, cô vẫn chiếm một vị trí không ai thay thế được.
Không xác định được tình cảm của mình nhưng có một điều Châu Sa hoàn toàn xác định được là cô sẽ không chọn anh. Cô là dân tỉnh lẻ lên thành phố học. Mới bước chân tới đây đã khiến cô khao khát được trở thành người thành phố. Bốn năm, cần mẫn trên giảng đường, miệt mài trong thư viện. Những ngày học quên ăn, quên ngủ chỉ muốn kiếm tấm bằng giỏi để trụ lại nơi đây. Giờ đây tấm bằng giỏi đã là chắc chắn thì việc tiếp theo cô phải làm là kiếm "hộ khẩu thành phố". Bởi cô biết, cuộc sống này không đơn giản. Tấm bằng loại ưu đâu phải là nhất. Hiện tại, giáo viên ra trường thất nghiệp xếp hàng dài. Muốn trụ lại ở đây, để an toàn phải có hộ khẩu ở đây.
Cô xuất thân trong một gia đình không mấy khá giả. Thương bố mẹ vất vả, cô gắng học hành để sau này có công việc ổn định phụ giúp ba mẹ chăm lo cho các em. Hai em cô đều chăm ngoan, học giỏi. Mong ước lớn nhất của cô là có một công việc với một mức lương ổn định rồi thuê một căn nhà nhỏ để mấy đứa em sau này ra đây học. Ba chị em sẽ sống vui vẻ bên nhau. Cả ba chị em đều thành đạt, để người khác không xem thường gia đình cô.
Bây giờ, năm cuối đại học, mọi đường đi nước bước đều cẩn trọng. Nếu sai một li, sẽ khiến công sức cố gắng bao lâu tan thành mây khói.
Thành Đạt nghèo, nói chính xác là gia đình anh còn khó khăn hơn gia đình cô. Cùng là dân tỉnh lẻ, cũng như cô, anh là một người có ý chí mạnh mẽ, muốn nỗ lực hết mình để thành công. Ra trường được một năm, anh đi làm cho các công ty tư nhân, lương ba cọc ba đồng. Anh chi tiêu ki cót, nhặt nhạnh gửi về cho mẹ. Mẹ anh đau ốm quanh năm. Anh nói với cô "sau này nhất định anh sẽ thành công, bây giờ anh chỉ đi làm thế này tạm thời để học hỏi kinh nghiệm, nhất định anh sẽ có một công ty cho riêng mình". Dù thực sự tin tưởng ở anh, nhưng cô không thể đặt cược số phận của mình, còn đó những đứa em, còn đó ba mẹ. Đợi đến ngày anh thành công, biết đến bao giờ.
Trong khi ấy, Đăng Dương đã ngỏ lời yêu cô. Một chàng hoàng tử đúng nghĩa mà cô vẫn thường mơ ngày bé. Tốt nghiệp thạc sĩ ở Anh. Nắm giữ trung tâm tiếng anh hàng đầu thành phố với ba chi nhánh. Một người đàn ông thành đạt, mạnh mẽ, là mẫu đàn ông ao ước của bất kì cô gái nào. Đi với anh, cô lúc nào cũng được diện những chiếc váy xinh xắn do chính tay anh chọn. Được ăn trong những quán ăn sang trọng. Được ngồi trong xe hơi có máy lạnh. Đi chơi với Thành Đạt, cô thậm chí không dám ghé vào một quán ăn lề đường, vì sợ trong túi anh thậm chí không đủ tiền cho hai tô phở. Và quan trọng hơn, ba Đăng Dương là hiệu trưởng của một trường trung học hàng đầu thành phố thì việc xin việc sau này của cô không còn là vấn đề.
***
Sinh nhật 22 tuổi. Châu Sa đón cùng Đăng Dương ở biệt thự của anh. Đây là lần đầu tiên Đăng Dương tự tay tổ chức sinh nhật cho một người con gái. Hai người ngồi bên nhau hát bài chúc mừng sinh nhật dưới ánh nến lung linh cạnh hồ bơi. Người con trai có gương mặt lạnh kia hôm nay lại toát lên một vẻ ấm áp lạ kì. Bỗng lạ thay hình ảnh Thành Đạt lại hiện lên rõ ràng trong tâm trí Châu Sa. Bất giác, một ý nghĩ thoáng qua trong cô "Giá Đăng Dương xuất hiện sớm hơn Thành Đạt thì có lẽ".
Đăng Dương bất ngờ ôm lấy cô. Anh đặt lên môi cô một nụ hôn. Trong tâm trí Châu Sa lúc này, hình ảnh Thành Đạt hiện lên rõ rệt. Một nụ hôn dài, sâu. Bàn tay Đăng Dương bắt đầu lần tìm những vùng nhạy cảm trên thân thể con gái. Ý thức được chuyện gì sắp xảy ra. Châu Sa vùng vẫy, rồi đẩy mạnh Đăng Dương ra.
Cô cười gượng: "Khuya rồi, anh đưa em về nhé"
Dù thực sự không muốn nhưng Đăng Dương vẫn phải đứng dây, khoác áo. Đúng, anh yêu và trân trọng người con giái trước mặt anh. Một cô gái luôn biết giữ gìn, sống chừng mực. Dù biết tình cảm của cô đối với anh còn hời hợt, nhưng anh tin rồi anh sẽ làm trái tim ấy thuộc về anh. Cô gái có đôi mắt bồ câu, luôn lắng nghe người khác nhiều hơn nói, biết mê hoặc người khác bằng cách chăm sóc tận tâm và những món ăn tự tay nấu. Ngay từ bữa ăn đầu tiên cô nấu cho anh, anh đã không thể dứt ra được rồi. Dù anh biết mùi vị ấy không thuộc về mình.
Chiếc xe hơi dừng lại, cô gái khẽ bước xuống xe. Chàng trai vội vàng xuống theo, chạy đến bên, nắm lấy tay cô gái.
- Anh xin lỗi chuyện hôm nay.
- Không sao. Anh về đi, khuya rồi.
- Ừ, nhưng em hứa là bỏ qua rồi đấy nhé!
- Em hứa mà
Chàng trai khẽ hôn lên tóc cô gái. Mái tóc thoảng mùi hương khiến lòng anh không muốn rời.
- Anh về đi.
- Em vào nhà đi, em vào đi rồi anh đi
- Em muốn được nhìn thấy anh đi, anh đi đi, đừng bướng thế
Cảm giác hạnh phúc nhẹ nhàng len lỏi. Chàng trai ngoan ngoãn lái xe đi. Đàn ông, dù mạnh mẽ đến bao nhiêu, đĩnh đạt đến bao nhiêu khi đứng trước người con gái mình yêu vẫn muốn được quan tâm như một đứa trẻ.
Bầu trời đêm nhiều sao lấp lánh. Những ngôi sao toe toắt cười. Châu Sa chưa muốn vào nhà, cô cảm nhận cái ẩm ướt của đêm. Châu Sa thở dài. Thì ra điều thật sự buồn thảm nhất chính là khi đã tìm được người tình bấy lâu mình mong ước nhưng để tới cuối cùng mới phát hiện ra rằng người đó lại không có duyên phận với mình. Người đàn ông trong mơ đâu phải là người đàn ông mình yêu thương nhất. Tình yêu vốn dĩ nó chẳng đi theo bất kì một công thức nào.
Một làn gió rít qua làm Châu Sa thấy lạnh. Cô khẽ rùng mình. Một tấm áo khoác đặt hờ lên vai cô. Cô không hề giật mình bởi một cảm giác thân thương lan tỏa khắp cơ thể. Cô quay đầu lại. Đúng, cho dù có bao nhiêu bước chân giẫm phía sau lưng cô. Cô cũng sẽ nhận ra được bước chân của một người. Bởi những bước chân kia chỉ đang dẫm lên mặt đường còn bước chân của người ấy lại đang dẫm vào trái tim cô.
- Anh
- Lần cuối cùng anh khoác tấm áo này lên vai em. Anh chúc em hạnh phúc. Nói rồi, Thành Đạt bước đi trong nước mắt. Bao nhiêu lần vờ đoán. Nhưng rốt cuộc, điều đúng như dự đoán lại khiến anh đau thế này.
"Em không chọn tôi, đơn giản vì tôi nghèo. Tôi biết. Hận em, tôi không có quyền."
Châu Sa chết lặng. Mọi chuyện cuối cùng cũng có một hồi kết. Muốn đuổi theo để giữ người ấy lại, nói với người ấy rằng "em muốn bất chấp tất cả, bỏ hết tất cả để được ở cạnh anh thôi". Nhưng chân cô không cất nỗi, đôi chân quá mỏi rồi. Cô cố níu lấy bờ tường để đứng vững. Những giọt nước mắt đắng cay, xen lẫn tủi khổ cứ liên hồi rơi không dứt.
Đây là cái kết cô lựa chọn cách đây vài giờ trước. Nhưng không phải là cái kết cô lựa chọn từ khi bước chân ra khỏi xe Đăng Dương. Nụ hôn của Đăng Dương khiến cô hiểu ra rằng cô không thể làm tổn thương hai người và càng không thể làm tổn thương mình hơn được nữa. Vì chỉ được sống một lần trên đời, nên cô phải chọn cách sống bên cạnh người cô yêu thương thật sự. Muốn nắm chặt tay anh, muốn ôm anh. Muốn cùng anh đón một sinh nhật không hoa, không quà nhưng ngập tràn hạnh phúc.
"Anh.
Trước kia, em muốn giữa chúng ta là một tình cảm mập mờ.
Bởi em thích anh nhưng lí trí mách bảo em rằng em không thể chọn anh. Em tham lam giữ anh cho riêng em theo cách tạo ra cho nó một tình cảm mập mờ. Vì như vậy chúng ta có thể quan tâm nhau, lo lắng cho nhau nhưng không có quyền xâm phạm quá sâu vào cuộc sống của nhau. Em có thể chạy đến bên anh mỗi khi thấy nhớ, ngồi tâm sự cùng anh mỗi lúc em buồn. Và một mối quan hệ mập mờ có thể giữ anh ở bên cạnh em.
Nhưng bây giờ khi em hiểu rằng em cần ở anh một bàn tay nắm chặt lấy tay em không buông, một cái ôm chặt mỗi lúc em chạy đến bên anh vì nhớ, một lời yêu chặt mà em đã từng muốn vứt bỏ, một hạnh phúc chặt mà em biết chỉ có anh mới mang lại cho em, một mối quan hệ chặt không phải là lập lờ...Là em muốn có anh.
Thế những, thế giới này đâu phải vận hành theo những gì em tính toán. Khi em đem tình cảm ra cân, đo, đong, đếm thì cũng là lúc em đã làm cho ai đó tổn thương rất nhiều. Quay lại lúc ban đầu ư, liệu rằng có thể."
***
Phố đã lên đèn. Đôi bờ dòng sông, ánh điện lấp lánh khiến phố phường thêm lung linh mờ ảo. Nơi đây, năm năm rồi vẫn chẳng thay đổi gì nhiều. Chiều thứ bảy, người ta vẫn chứng kiến một cô gái tóc dài đen đứng soi bóng mình xuống dòng sông. Mắt buồn nhìn sang phía bờ đông.
- Khóc, cô mà cũng biết khóc à! Một người đàn ông đến đứng bên cạnh cô lên tiếng.
Lặng lẽ lau vội dòng nước mắt. Cô quay sang.
......Anh.... Đôi lông mày đen rậm ấy, đôi mắt sâu hun hút ấy, bờ môi hồng như môi con gái....Lẫn lộn làm sao được.
Bần thần một lát, cô tự trấn an mình, lặng lẽ...
- Không, tôi đâu khóc, chỉ là hạt bụi rơi vào mắt. Lâu ngày không gặp. Anh bây giờ nhìn phong độ hơn xưa rồi đấy.
- Tất nhiên, tôi cũng không nghỉ là cô khóc. Đăng Dương yêu cô như vậy, sống trong giàu sang, cô thiếu gì mà khóc chứ
- Đúng, tôi thiếu gì, tôi rất hạnh phúc. Đăng Dương yêu tôi, tôi có địa vị xã hội, tôi có tiền đúng thứ mình thích. Tôi rất sung sướng. Nhưng mà anh quan tâm làm gì nhỉ.-Nói rồi Châu Sa vừa quay lưng bước đi, đứng thêm một giây nữa thôi, cô sẽ không kìm được lòng mình.
Câu nói của Châu Sa khiến tim Thành Đạt đau nhói. Cuối cùng, rốt cuộc anh cũng đâu thể quên được cô. Người con trai, dù đi qua bao cuộc tình, vẫn nguyên vẹn hình ảnh người con gái mình thương yêu nhất. Cũng chỉ có một người con gái đủ sức khiến mình đau. Trọn đời, cái hình ảnh ấy vẫn không thể nào mờ nhòe được.
Phải chăng họ đã lặng lẽ bước qua cuộc đời nhau. Hai đường thẳng cắt nhau liệu có cắt nhau thêm một lần nữa. Tình yêu nó là một phép màu biến cái không thể thành có thể.
***
- Mai ba Đạt đi họp phụ huynh cho bé Nhi nhé!
- Sao vậy, mai hai người bận à!
- Ừ, mai cả nhà tớ định đi Bãi Bụt chơi, cậu chịu khó đi họp phụ huynh giúp nhé ! Ba đỡ đầu thì cũng như ba nó còn gì.
Thành Đạt chỉ biết à lên một tiếng. Ai đời họp phụ huynh cho con mà bỏ đi du lịch để ông bố nuôi đi họp. Ý định đã rõ. Mạnh Quân lâu nay vẫn muốn gán ghép cô giáo bé Nhi cho anh. Đã mấy lần có gợi ý qua lại mà vẫn thấy Thành Đạt dửng dưng nên bây giờ họ quyết tâm làm tới. Thôi mà kệ, coi như đi xem mặt một lần, thiệt gì đâu, coi như không phụ lòng thằng bạn đã có ý nghĩ cho mình- Thành Đạt thầm nghĩ.
- Ơ, nhưng mà tôi cũng đễn nỗi nào đâu mà mấy người giới thiệu cho một cô gái quá lữa lỡ thì thế này. Con gái, 27 tuổi mà chưa có người yêu rõ ràng là có vấn đề. Một là cực xấu, hai tính tình cực quái.
- Ơ, thì ông cũng quá lứa còn gì. Mạnh Quân nở một nụ cười đầy ẩn ý
- Xin lỗi nhé! Đây con gái xếp hàng dài chờ, chẳng qua là...
- Xếp hàng dài chờ. Tôi biết chứ. Nếu ông chọn đại lấy một cô trong số đó cho thằng bạn này được uống rựu mừng thì tôi đâu có lo. Còn trẻ trâu nữa đâu mà không tính chuyện trăm năm cho rồi. Nhưng mà tôi nhờ ông đi họp phụ huynh cơ mà. Ông nghĩ cái gì thế. Hahaha...
Chơi với bạn gần mười năm, Mạnh Quân hiểu liều thuốc nào là cần cho Thành Đạt lúc bấy giờ. Nhìn thằng bạn sự nghiệp thì cứ lên như diều gặp gió, trong khi vẫn một bóng lặng lẽ đi về, vội vã với những cuộc tình chóng vánh, Mạnh Quân xót xa hơn là mừng. Anh thầm nghĩ hãy để họ gặp lại nhau một lần, rồi định mệnh sẽ chỉ lối cho họ bước đi.
***
Đồng hồ báo thức réo inh ỏi. Thành Đạt với tay tắt, miệng lầm bầm.
Tìm đến phòng 203, anh bước vào phòng khi cuộc họp đã bắt đầu được 30 phút. Anh lặng lẽ chui vào ngồi ở hàng ghế phía sau. Ngước lên bục giảng, anh ngỡ ngàng.
Cô gíao, 27 tuổi, chưa có người yêu...
Dù cố quên nhưng Thành Đạt vẫn không thể nào dứt bỏ hình ảnh người con gái ấy ra khỏi cuộc sống của anh.
Rõ ràng vứt bỏ anh để có một cuộc sống giàu sang, hạnh phúc, sao lại thế này. Nhưng phải thừa nhận rằng trong lòng anh cũng có một chút vui mừng khi biết cô vẫn chưa có người yêu.
***
Sinh nhật 28 tuổi, Châu Sa lặng lẽ trong căn phòng, một mình. Căn nhà này đã từng là tổ ấm của ba chị em. Năm năm qua, sinh nhật nào cũng hai đứa nhóc bên cạnh phần nào cũng khỏa lấp đi nỗi cô đơn. Nhưng bây giờ đứa nào cũng đã có cuộc sống riêng. Một đứa đã lập gia đình, cuộc sống ổn định. Một đứa đi du học, tương lai cũng rạng rỡ. Cô đã làm tròn bổn phận của một người chị. Khi mà chúng đủ lông đủ cánh để bay đi rồi thì có nhớ người chị này không. Sinh nhật, chúng vẫn tíu tít gọi điện về chúc mừng. Nhưng trong lòng vẫn cô đơn. Cái cô đơn của người con gái 27 tuổi chưa gia đình.
Rút điện thoại ra, cô định gọi cho vài đứa bạn thân nhưng nghĩ lại chúng bận lo cho gia đình, vậy thôi.
Cô rót rượu, ngồi một mình gặm nhấm nổi cô đơn. Tiếng chuông cửa vang lên.
"Ai lại đến vào giờ này, ai lại nhớ đến sinh nhật mình"-Cô thầm nghĩ trong lòng thoáng chút vui.
Cánh cửa hé mở, gương mặt thân quen hiện ra.
-Anh
-Tôi vào nhà được chứ. Không ngại người ta đàm tiếu chứ. Cô giáo độc thân. Anh nói rồi tự cho mình cái quyền được bước vào phòng mà không cần mời.
- Anh đến đây làm gì?
- Để nhìn thấy sự đơn độc, khổ sở của em. Để nhìn thấy cái giá em phải trả sau tất cả.
- Để được hả hê. Nếu vậy thì anh đã đạt được mục đích của mình rồi đấy. Anh có thể đi. Châu Sa chua xót. Trong lòng cô giờ đây, hàng ngàn mũi kim đang xâu xé trái tim bé nhỏ. Người đàn ông trước kia đã từng nâng niu cô như một đóa hoa, không dám nói nửa lời làm cô giận. Vậy mà giờ đây đã dùng những lời nói cay độc để miệt thị cô.
- Anh giờ đây đã thành đạt, hạnh phúc bên vợ bên con thì còn nhớ chuyện ngày xưa làm gì. Tôi bây giờ chẳng phải cũng đã nhận lấy hậu quả những gì mình làm rồi sao.
- Đúng. Cô nói đúng. Nhưng tôi còn muốn cô đau khổ hơn thế nữa.Nhìn dòng nước mắt chảy dài trên gương mặt thanh tú kia. Tim anh buốt lại. Người ta rốt cuộc vẫn không hiểu được rằng khiến người mình yêu đau còn đau khổ hơn gấp trăm ngàn lần chính mình đau.
Anh muốn ôm cô vào lòng. Muốn thứ tha tất cả nhưng hành động của anh thì ngược lại.
Bất ngờ cô chạy đến, ôm lấy anh từ phía sau.
- Anh cứ đứng yên như vậy nhé! Cho em ôm anh một chút thôi. Đừng đẩy em ra. Là em sai, là em có lỗi. Nhưng em đã chịu lấy hậu quả rồi còn gì. Anh có biết ngay giây phút anh quay lưng đi em đã chịu sự trừng phạt đớn đau nhất rồi không.
Anh bất ngờ quay lưng lại. Môi anh tìm lấy môi cô như dằng xé, ngấu nghiến. Nụ hôn dài, sâu như nổi nhớ, như sự giận hờn, như tất cả tình yêu không hề vơi đi sau năm năm xa cách.
- Anh à
- Gì vậy em?
- Từ khi gặp lại anh lần đầu tiên sau 5 năm xa cách. Anh có biết em nghĩ gì không.
- Em nghĩ gì?
- Em nghĩ bởi định mệnh đã ưu ái cho em được gặp lại anh một lần nữa nên em sẽ bất chấp tất cả: lòng tự trọng, địa vị, vợ con anh, gia đình, thậm chí là lời dèm pha của xã hội, bất chấp rằng anh có còn một chút tình cảm nào dành cho em không, để yêu anh. Bất chấp tất cả để được sống trọn vẹn trong tình yêu ấy một lần rồi sau này có như thế nào chăng nữa em cũng sẽ chấp nhận....
- Vậy thì em hãy làm như vậy đi
- Được không anh. Thế còn vợ và con anh. Tình yêu ích kỉ của em sẽ làm họ đau.
- Em đã nói bất chấp hết tất cả còn gì.-Anh lại khóa môi cô bằng một nụ hôn. Lần này là một nụ hôn ngọt ngào.- Vậy thì em hãy bất chấp tất cả đi, bất chấp tất cả để yêu anh một lần nữa nhé, bé con!
.............................................................................................................
Uống hết ly cà phê đắng, bạn nhìn thấy dưới đáy li còn đọng những hạt đường ngọt ngào. Đôi khi, trong tình yêu, đi qua hết những đắng cay, sẽ có điều ngọt ngào đang chờ đón. Quan trọng là tình yêu dành cho nhau có đủ lớn và người ta có đủ dũng cảm bất chấp tất cả để đón lấy cái điều ngọt ngào đó không?
Trương Thị Sa