Gửi bài:

Hết hạn rồi, tạm biệt!

(truyenngan.com.vn - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau đi")

Hóa ra, đến một lúc nào đó, chúng ta cũng phải học cách chấp nhận tình yêu cũng có hạn sử dụng của nó. Đôi khi một người hết yêu bạn, chẳng phải vì bạn xấu xí đi, cũng không phải vì anh ta đã đem lòng thương một người mới, mà bởi trên đời vốn chẳng có gì mãi mãi nữa là yêu. Em có thể bất chấp mọi thứ để yêu anh, nhưng cuối cùng, duyên phận hết hạn rồi, chỉ đành nói tạm biệt.

***

het-han-roi-chia-tay-thoi

"Điều tiếc nuối duy nhất vào ngày chia tay anh ấy

Là tôi đã không ngăn lại được những giọt nước mắt tuôn rơi

Nếu được quay trở về, tôi sẽ không khóc

Để anh ấy biết rằng tôi vẫn có thể sống tốt"

(Ca khúc Tôi yêu anh ấy)

Điều đáng tiếc nhất trong đoạn tình cảm này là khi anh yêu tôi thì tôi không yêu anh, đến khi tôi thương anh thì anh lại quên mất cách yêu tôi. Là thời gian khiến cho tình yêu tàn phai hay là vì giữa chúng tôi vốn chỉ có duyên mà không có phận. Ừ thì mỗi khi mất nhau người ta vẫn thường đổ thừa cho chữ duyên, duyên ngắn thì tình mỏng, duyên cạn thì tình hết. Có ai nỡ trách lòng người sao vội vã đổi thay.

***

Tôi khoác áo và bước ra ban công. Những bông hoa dã yên thảo hình phễu, sẫm màu trong đêm tối, gió thổi qua cất tiếng kêu sàn sạt. Nếu là ban ngày, hẳn bụi dã yên thảo sẽ ánh lên rất nhiều màu sắc rực rỡ: đỏ tía, hoa cà, trắng ngần, vàng tươi,...Khi chạm vào cuống hoa, đầu ngón tay còn dấp dính hơi sương và thoang thoảng mùi benzene. T đang ngủ, đầu vùi xuống gối, hai tay dang sang hai bên chiếm hết một phần hai chiếc giường, cả thân người úp sấp như con nhái bén. Ba tiếng trước, tôi mới đón T ở sân bay Nội Bài. Anh mặc một cái áo gió mỏng như cánh ve, chẳng mang theo vali hành lí, gương mặt hốc hác, cằm lún phún râu, quầng mắt xanh xao như một viền lá úa. T cười ngơ ngác như một con mèo nhỏ đi lạc và bao giờ hành động ấy cũng khiến lòng tôi lăn tăn một niềm thương xót vô hạn."Cảm ơn em đã đến!" – T nói khi tôi đang ra sức rút tay mình ra khỏi bàn tay to dầy và chai sạn của anh. "Đây là lần cuối cùng!" – Tôi quay đầu, không thèm nhìn T, nặng nề cất bước, chẳng mấy chốc đã hòa mình vào dòng người tới và đi vội vã. T vẫn theo sát tôi, cách nhau không hơn không kém một bước chân, trước đây tôi từng nghĩ rằng, nếu có một người nguyện ý suốt đời đi sau mình, dẵm lên bước chân của mình và cùng nhau tiến về phía trước hẳn sẽ hạnh phúc biết bao nhiêu. Nhưng hóa ra, cái mà tôi có được chỉ là một trò chơi đuổi hình bắt bóng. Lúc mới đầu là T không ngừng đuổi theo tôi, đến bây giờ là tôi không ngừng đuổi theo anh. Ngỡ là gần nhau trong gang tấc, chỉ một bước chân là chạm tới đối phương nhưng lại không hề hay biết khoảng cách càng ngắn, đích đến càng xa, cứ thế dần lạc mất nhau tựa lúc nào.

Điện thoại của T rung bần bật, tôi nghe rõ tiếng âm thanh ma sát vào vải. Quay người trở vào, tôi đứng rất lâu trước giá treo đồ bằng gỗ, có cảm giác cả căn phòng dường như cũng đang lắc lư. Người gọi vẫn chưa bỏ cuộc. Tôi cười, dửng dưng. Nếu là vài tháng trước, nỗi đau hẳn sẽ cộm lên như một cục u nhức nhối, nước mắt sẽ xoay tròn như những viên bi rơi lộp bộp tựa mưa đá. Nhưng đến hôm nay, mọi cảm xúc đã loãng, đau đớn cơ hồ quen thuộc như một cơn sổ mũi, hắt hơi. Chỉ cần uống vài viên tiffi, chùm chăn ngủ một giấc, hôm sau lại khỏe mạnh như thường, không còn giận hờn, không còn ghen tuông. Chỉ thấy buồn cười, chính mình vì sao sau ngần ấy những đau khổ, dằn vặt vẫn không thể dứt áo lìa xa T. Cứ một lần lại một lần tha thứ cho sự phản bội của anh. Vì điều gì? Vì lẽ gì?

Hết hạn rồi, tạm biệt

Đôi khi tôi lấy làm bàng hoàng và nghi hoặc lắm, liệu những tình cảm tốt đẹp và chân thành trước kia T dành cho tôi, có bao nhiêu phần là thật tâm bao nhiêu phần là giả dối, hay tất cả đều là lừa gạt? Con người là vậy đấy, khi đã mất đi niềm tin yêu thì ngay cả những điều đẹp đẽ từng có đã qua cũng trở nên mơ hồ, đáng nghi cả. Bởi không làm cách nào trả lời được câu hỏi như vòng xoáy ốc chôn chặt trong tim: Cớ gì, sau khi cùng nhau trải qua rất nhiều sóng gió, có với nhau bao kỉ niệm đắm say, cuối cùng lại nỡ lãng quên?

***

Tôi quen T khi vừa bước qua mối tình đầu đổ vỡ trong một chiều cuối thu Hà Nội nghiêng ngả sắc vàng. Lúc ấy lững thững bước trên con đường cuối mùa và cuối ngày, chỉ thấy bóng mình hanh hao đổ dài như một dấu chấm lặng dở dang, không kìm lòng nổi mà mải miết ngước nhìn bầu trời. Người ta bảo, khi buồn hãy nhìn rất lâu vào mặt trời sẽ thấy lòng vơi bớt, nhưng tôi nhìn mãi nhìn mãi, từ khi ráng chiều vàng sậm, đến lúc nắng úa màu, chỉ thấy hai mắt tê xót và mỏi nhừ.

- Cô đang khóc đấy ư?

T hỏi và tôi sững sờ, không phải vì nhận ra mình đang ngồi cạnh một người đàn ông xa lạ, mà bởi câu hỏi quen thuộc tới mức trong một giây hốt hoảng, tôi ngỡ tưởng ngày đang trôi về phía cũ. Dạo trước, mỗi lần tôi buồn, Khang cũng thường dịu dàng hỏi tôi: "Em đang khóc đấy ư?", và tôi nói: "Là bụi đấy?". Khang sẽ cúi xuống vuốt nhẹ lên mắt tôi và thổi phù phù: "Gió đấy, gió ở vùng núi Alps, nhờ nó khu vực Trung Âu được hưởng khí hậu ấm áp. Còn mắt em đã bớt lạnh chút nào chưa?".

Tình cờ gặp gỡ đâu ai hay, duyên phận như hạt mầm nhỏ bỏ quên trong đất nảy nở, sinh sôi, rồi biết bao cái hóa ra, không ngờ ồ ạt tìm đến. Hóa ra, T là bạn thân của anh hàng xóm cạnh phòng tôi. Hóa ra hai đứa chung một người quen, hóa ra là đã từng thấy nhau thoáng qua, từng đi lướt qua nhau một đôi lần, nói với nhau một đôi lời. Rồi T yêu tôi, một tình yêu kiên trì, cố chấp và bền bỉ, bất chấp sự lạnh lùng nơi tôi làm anh tổn thương, xây xát. Tôi ở bên T, như một kẻ bộ hành đơn độc, buộc phải chấp nhận có thêm một người bạn đồng hành trên quãng đường còn xa ngái. Bởi tôi vẫn còn yêu Khang đến nghiêng trời lệch đất, như nhiều năm về trước, thậm chí có thể là hơn. Tôi nhớ Khang ngay cả khi đang nằm co ro như con mèo nhỏ trong lòng T hay khi T và tôi hôn nhau cuồng nhiệt dưới vòm trời xanh vời vợi, trong lúc những đám mây xếp thành hình chiếc khăn voan quấn quanh cổ mặt trời; khi chúng tôi chạm tay nhau xuyên qua lớp cửa kính mờ ảo, phủ đầy hơi sương của một chớm mùa đông lạnh ngắt; qua hàng rào kết kín hoa Hoàng Thảo vàng tươi, mỏng manh như những cánh bướm. Tôi thường nhìn xuyên qua T để nhớ về Khang, đôi lông mày rậm và đen nháy, nốt ruồi nhỏ ở mắt trái, thói quen nhả thuốc thành vòng tròn, thích ở trần khi đi ngủ. T giống Khang như thể hai giọt nước, nhưng T vẫn không phải là Khang. T không ôm tôi từ phía sau và nói: "Chào bình minh của anh!" vào mỗi buổi sáng. T không liếm kem vương trên khóe miệng tôi, không cùng tôi ăn ốc quế bằng thìa. T thường thấy phiền khi tôi thất thần nhìn anh đến quên cả thực tại. "Vì sao em nhìn anh?" - T hua hua tay và hỏi tôi đến ba lần. Tôi giật mình, lắc đầu: "Em không nhìn anh". T vò mái tóc ngắn ngủn và lởm chởm của tôi, cười buồn:"Lẽ ra em nên nói: "Anh không nhìn em, sao biết em nhìn anh?". Các cô gái bình thường vẫn nói thế. Em không biết à?". Tôi không biết hoặc là cố tình không để ý đến nỗi buồn như hàng phong rủ lá của T.

Lần nào tôi đau khổ, T cũng xuất hiện sau lưng tôi, bằng cách của riêng anh sưởi ấm nỗi cô đơn nơi tôi. Một chiều đông ảm đảm, khi tôi lang thang trong sân trường vắng vẻ, vô thức muốn bấm máy gọi T: "Đang làm gì? Rảnh không? Em buồn quá". "Đợi anh!" – T nói rồi cúp máy. Tôi ngồi trân trân trên băng ghế đá, nằm khuất sâu ở cuối con đường ngoằn ngòeo, trên cao những bông hoa đại trắng muốt lật mình trong gió, thoảng hoặc mùi hương như có như không. T đến, nhanh hơn cả một nhịp thở, một cái chớp mắt. Nhìn T, tôi bỗng dưng do dự, vì lẽ gì mỗi khi cô đơn lại tìm anh? Là vì yêu ư hay chỉ vì khát khao một vòng tay, một bờ vai nương tựa? T vén một sợi tóc mai rủ xuống má tôi, bảo: "Anh rất vui?". Tôi hoang mang: "Vui ư?". T gật đầu: "Vì em đã gọi cho anh mà không phải một người nào khác". Nước mắt vội vã băng qua bạt ngàn thinh lặng rồi trẫm mình vào hư không. Tôi biết mình có thể đã cả tin, nhưng khi nhìn vào mắt T, sự ấm áp tĩnh lặng đó quá đỗi xinh đẹp, nó khiến những điều giả dối cũng trở nên chân thật. Lần đầu tiên tôi không đủ can đảm đối mặt với T, muốn chạy trốn khỏi anh để bảo vệ một thứ gì đó tưởng như không cách nào xóa nhòa phai nhạt trong tim. Ba ngày sau, tôi nhắn tin cho T: "Đừng ở bên nhau nữa, được không?". T không trả lời, tôi xem như anh đã đồng ý.

Một ngày bất ngờ, tôi gặp lại Khang. Tôi nhận ra anh ngay, và anh, có lẽ cũng thế. Khang hẹn tôi tại quán cà phê quen thuộc, gọi một latte cho tôi, và một cappuccino cho anh. Hóa ra anh vẫn nhớ ư? Tôi nhìn chằm chằm vào bông cẩm chướng xanh đặt trên mặt bàn và hỏi. Tôi nghe tiếng anh run rẩy như gió bấc đáp lại: "Nhớ chứ, mọi thứ về em, vẫn còn nguyên vẹn ở đây". Khang chỉ vào tim. Góc xưa, người cũ, tôi giật mình, như chiếc lá non co ro trong gió. "Tại sao anh lại trở về? Thành phố này đâu thuộc về anh nữa". Tôi thấy mắt mình rơm rớm nước. Khang nắm lấy bàn tay trái chưa đeo nhẫn của tôi, thầm thì: "Anh chưa đi đâu cả, anh ở ngay phía bên kia thành phố, rất gần nơi em sống". Sau đó, chúng tôi đi ăn, Khang gọi rất nhiều cua, anh tỉ mẩn lột vỏ cho tôi. Trong khi tôi cắm cúi ăn thì anh ngồi uống rượu vang đỏ. Tôi không hỏi anh về cuộc sống phía bên kia thành phố, Khang cũng không hỏi tôi đã kết hôn chưa, có hạnh phúc không? Khi màn đêm rải lối, đen như màu tóc Khang, tôi nói: "Em phải về. Muộn quá rồi". Khang ôm lấy tôi từ phía sau. Bất chấp tôi vùng vẫy thoát ra. Tôi cắn mạnh vào tay Khang. Những vết răng sâu hoắm và rớm máu. Tôi nức nở. Tôi vỡ òa. Khang vuốt ve khuôn mặt tôi. Khang hôn tôi. Liếm láp nước mắt đậu trên hàng lông mi của tôi, vừa đắm say vừa dịu dàng. Khang vẫy một chiếc Goodmorning đi phượt qua. Tôi hỏi: "Đi đâu?", Khang siết lấy tôi trong lồng ngực rộng lớn phập phồng: "Đến nơi chỉ có anh và em". Chiếc taxi dừng lại tại một nhà nghỉ ven đường. K đi trước và không đợi tôi, bước chân nhanh thoăn thoắt và quen thuộc quá đỗi. Bỗng dưng tôi lại nhớ đến bóng lưng vững chãi của T. Anh không bao giờ bỏ mặc tôi một mình, luôn nắm lấy tay tôi rất chặt, kể cả khi băng qua con đường ồn ã lẫn những ngõ nhỏ quạnh hiu, lúc ngủ anh thường cầm lấy ngón tay cái của tôi mân mê giữa những vệt chai sạn.

Tôi không nhớ mình đã chậm rãi ra về hay quay lưng bỏ chạy khỏi Khang. Hình ảnh cuối cùng đọng lại trong kí ức của tôi, khi cánh cửa tháng máy dần dần khép lại, là khuôn mặt thảng thốt pha lẫn tức giận của Khang, nhưng rồi rất nhanh nó đã tan biến như một giấc mơ màu khói. Đôi khi thứ mà ta tưởng niệm thường đẹp đẽ hơn so với khuôn mặt đời thực vốn có của nó. Chúng ta còn yêu nhau bởi những điều đã từng có, hay nhờ những điều đã từng có mà còn nhớ đến nhau? Có ai đó đã từng nói rằng, cả cuộc đời ta gặp được bao nhiêu người thì sẽ mất đi bấy nhiêu người. Tôi gặp được T vì vậy sẽ phải học cách quên Khang, tiếc rằng tôi không nhận ra điều đó sớm hơn.

***

Tôi đã đứng rất lâu trước cửa nhà T, nhưng không đủ can đảm để gọi anh. Tôi cứ mong sao sẽ giống như trong phim, T bỗng nhiên mở toang cánh cửa phòng và trông thấy tôi. Anh sẽ hỏi: "Vì sao em ở đây?" và tôi sẽ vứt bỏ hết ngại ngần cùng áy náy, ùa vào lòng anh khóc nức nở. Nhưng không có. Tôi đã đứng suốt một đêm, cho đến khi những tia nắng đầu tiên ló rạng mang tiếng nói nhẹ nhàng cất lên sau lưng:

- Em đang khóc đấy ư?

Nhìn T khi ấy buồn bã như một hạt mưa đọng trên ô cửa sổ. Khoảng khắc đó tôi bỗng nhận ra rằng, hóa ra nỗi buồn của tôi chưa bao giờ đơn độc.

***

T bắt đầu thay đổi từ khi anh rời xa Hà Nội, rời xa tôi. Sài Gòn phồn hoa và náo nhiệt dường như hoàn toàn chiếm lĩnh tâm trí anh, còn tôi thì lại ở quá xa đến mức không cách nào chạm vào nỗi cô đơn của anh, không cách nào cùng anh tay nắm tay đi qua những đêm dài hoang vắng miên man. Còn nhớ không lâu trước đây, vào một buổi sáng, khi tỉnh dậy, thấy T đang nằm cạnh mình, bàn tay vẫn còn nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi. Phía sau lưng anh là ô cửa sổ mở rộng, những tia nắng hiếm hoi đầu tiên của mùa đông đang nhảy nhót trên những bông dã yên thảo tím thẫm, treo lơ lửng ngoài ban công. Khung cảnh ấy bình yên quá đỗi, không kìm lòng được khiến tôi bật thốt lên: "Anh này, em cho anh ba cơ hội làm em tổn thương. Nếu dùng hết chúng thì dù sau này anh có nói gì, làm gì em cũng không bao giờ tha thứ nữa đâu, nhé!". Bấy giờ, anh dịu dàng kéo tôi vào lòng, hôn nhẹ lên trán tôi, trịnh trọng nói: "Một cơ hội anh cũng không cần!". Khi ấy, tôi chợt hiểu ra, trong đời, đôi khi phụ nữ cần đàn ông chỉ để được nghe một lời hứa hẹn, dẫu biết rằng chẳng có gì dễ nhạt phai và khó tin hơn những điều lứa đôi thề thốt.

Mùa xuân gặp lại kể từ khi xa nhau, tôi kể cho T nghe về nhớ nhung, về nỗi trống vắng, cô đơn như một âm hồn lảng vảng khắp nơi sau khi anh ra đi. T im lặng như một hạt mầm gieo xuống đất. Năm đó lễ tình nhân trùng khít với mồng ba tết âm lịch, anh đưa tôi về thăm gia đình. Lúc ăn cơm anh uống rất nhiều rượu rồi liêu xiêu dẫn tôi lên căn phòng nhỏ của anh nằm kề gác mái, bảo: "Đây là phòng tân hôn của chúng mình". Khi T ngã xuống giường, điện thoại tuột khỏi túi áo, trong một thóang ấy tôi đã kịp nhận ra những tin nhắn yêu thương được anh gửi trao cho một số thuê bao rất đỗi lạ lẫm.

Phụ nữ là vậy, luôn muốn biết đến tận cùng mọi bí mật, sau đó lại ao ước giá như chiếc hộp Pandora vĩnh viễn đừng bao giờ mở ra. Tôi lao ra khỏi nhà, ngồi khóc rất lâu bên vệ đường ẩm ướt sương đêm. Tôi như một tấm cửa kính bị người ta vô tình ném vỡ toang, những mảnh vụn sắc nhọn rơi rụng vương vãi, có mảnh cắm lên da thịt, có mảnh ghim vào máu. Chúng tôi quen nhau chưa đầy hai năm, vậy mà anh đã lãng quên lời hứa. T tìm kiếm tôi khắp nơi, van xin tôi tha thứ, thề thốt giữa anh và "cô gái lạ" chỉ là phút nông nổi thoáng qua trong đời. Anh còn nói: "Chẳng phải em đã cho anh ba cơ hội ư?". Tôi theo anh về nhà, tha thứ cho anh, không phải vì lời hứa cho anh ba cơ hội mà bởi vì tôi vẫn còn yêu anh, nhiều đến nỗi có thể bao dung mọi sai lầm của anh. Trên thế giới này, tôi chẳng phải là ngoại lệ, tôi nghĩ thế, nhiều người đàn bà vẫn cho phép người đàn ông họ yêu thương có quyền làm mình tổn thương và luôn được tha thứ. Ngày tiễn T vào Sài Gòn, tôi đặt vào tay anh một bông Forget me not đã ép khô. Anh ôm chầm lấy tôi và bảo: "Hãy tin anh, anh sẽ không gặp lại cô ấy!". Tôi nghe tiếng giày của T xa dần xa dần, cho đến khi bóng lưng anh cũng trở nên nhòe nhoẹt, tôi đưa tay lên quyệt mắt, lạ thay tôi lại không hề khóc.

Tôi tự nhủ, T chưa hề yêu người con gái đó, nếu yêu một người chân thành sẽ chẳng thể dễ dàng nói ra câu không gặp lại, hoặc giả đó là lí do tôi nghĩ ra để bao biện thay anh, để ép mình tin rằng, những điều anh nói là sự thực. Tôi không ngừng hồi tưởng lại những năm tháng tươi đẹp chúng tôi ở bên nhau, để tìm kiếm thật nhiều điểm tựa tin tưởng anh, để tiếp tục yêu anh như chưa từng có sự chia cắt. Hồi đầu, T gọi điện cho tôi mỗi đêm, nhắn tin cho tôi bất cứ khi nào anh rảnh rỗi: lúc ngồi trên xe bus, khi đọc sách trong thư viện, trên đường xuống căng tin ăn cơm, lúc đứng đợi phát lương hàng tháng,... Tôi đã bật khóc khi nghe T nói: "Anh lao xe về hướng sân bay, buổi chiều của tất cả các ngày. Anh mang theo tên em, hơi thở em, bờ môi em- tất cả hành lí của anh khao khát trở về". Nhưng rồi những cuộc điện thoại vãng dần đến thưa thớt. Mỗi tối, tôi thường cầm chặt di động trong tay, nhìn rất lâu vào màn hình chờ đợi. Trước khi đi ngủ, tôi luôn đặt điện thoại cạnh mình, cài nhạc chuông ở mức to nhất, đợi T nhắn: "Em ngủ chưa? Nhớ anh không?". Tôi rất muốn gọi cho T, chỉ để hỏi anh có khỏe không? Đang làm gì? Vì sao rất lâu rồi không liên lạc? Nhưng tôi lại sợ, một nỗi sợ mơ hồ và khó gọi nổi thành tên.

Hết hạn rồi, tạm biệt

Sau đó, tôi phát hiện ra T lại tiếp tục lừa dối mình, hết lần này đến lần khác. Tuy cuối cùng anh vẫn trở về bên tôi, nhưng tôi luôn sống trong lo lắng và sợ hãi, không biết đến lúc nào anh lại phản bội mình. Tôi cho anh ba cơ hội làm tôi tổn thương nhưng đến khi cơ hội thứ ba mất đi tôi vẫn không nỡ lòng nói đây là lần sau cuối. Chỉ cần mỗi đêm anh nhớ ra phải gọi điện cho tôi, anh sẽ thấy tôi luôn ngồi đợi anh, từ lúc hoàng hôn thức giấc đến khi bình mình ló rạng. Tôi đã cho anh rất nhiều cơ hội, vì thế, nên có thể anh nghĩ rằng, tôi tuyệt đối không dám rời xa anh, chỉ cần anh nói xin lỗi thì lúc nào tôi cùng sẵn lòng thứ tha.

Đã từng sống nương tựa vào nhau vậy mà giờ đây lại cô đơn lưu lạc giữa biển người mênh mông, đã từng vì anh mà tin tưởng ngày mai sẽ là tương lai, ngoài vòng tay anh chỉ còn bão tố. Thế nhưng giờ đây, tình yêu của tôi cũng giống như một ngọn nến đơn độc cháy trong đêm. Tôi cố gắng duy trì nó bằng sự cố chấp - Cố chấp khi không nỡ buông lơi những điều đẹp đẽ đã từng có. Nhưng đến một lúc nào đó, khi thứ ánh sáng cuối cùng cũng vụt tắt, ngay đến sợi bấc cũng hóa thành tro bụi. Tôi buộc phải buông tay, không phải vì đã hết yêu mà vì không còn đủ sức để chờ đợi.

***

T tỉnh dậy vào trưa muộn hôm sau, tôi đang ở trong bếp, anh vòng tay ôm tôi:

- Sao em không ngủ thêm? - T hỏi.

- Anh muốn bít – tết mấy phần chín?

T liếc nhìn đồng hồ, lắc đầu:

- Không kịp ăn sáng đâu, anh ra sân bay luôn đây.

- Vào gấp thế à? Có việc?

Tôi tắt bếp và tháo tạp dề treo lên móc. T nhìn ra ngoài cửa sổ, tránh ánh mắt của tôi.

- Ừ.

- Có cần em đưa anh đi không?

T lại liếc nhìn đồng hồ và lắc đầu:

- Thôi khỏi, anh đi taxi cũng được.

- Ừ, đến nơi nhớ báo em biết.

Tôi theo T ra cửa. Trong lúc đứng đợi xe, T vuốt nhẹ tóc tôi, bảo: "Đừng nghĩ ngợi lung tung, nhé. Tin anh". Tôi chỉnh lại cổ áo cho T, rồi lùi lại ngắm anh một chút và nói rất khẽ:

- Đây là lần cuối cùng!

Nhưng hình như anh không nghe thấy hoặc là cho rằng tôi chỉ đang nói lẫy, làm mình làm mẩy thế thôi. Vì vậy, đêm ấy, khi vào đến Sài Gòn điện thoại của anh lại tiếp tục nằm ngoài vùng phủ sóng. Tôi đã rất muốn nói với T, ngày hôm đó, tôi cho anh thêm ba cơ hội: ngồi ăn sáng cùng tôi, để tôi tiễn anh và gọi điện cho tôi khi anh hạ cánh bình an, chỉ tiếc là... Trong đoạn tình cảm này tôi đã cố gắng vãn hồi đến phút cuối cùng, đã yêu T mãnh liệt đến điên cuồng để rồi thất bại đến tuyệt vọng. Sau cùng đành lựa chọn gửi mộng theo gió bay.

***

Hóa ra, đến một lúc nào đó, chúng ta cũng phải học cách chấp nhận tình yêu cũng có hạn sử dụng của nó. Đôi khi một người hết yêu bạn, chẳng phải vì bạn xấu xí đi, cũng không phải vì anh ta đã đem lòng thương một người mới, mà bởi trên đời vốn chẳng có gì mãi mãi nữa là yêu. Em có thể bất chấp mọi thứ để yêu anh, nhưng cuối cùng, duyên phận hết hạn rồi, chỉ đành nói tạm biệt.

My Việt

Ngày đăng: 29/04/2014
Người đăng: Phạm Mĩ Việt
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

  • Non Dimenticar Non Dimenticar Tôi bất lực, nhưng tôi biết cô ấy còn đau khổ hơn tôi. Vậy nên chỉ đành có thể ghì chặt lấy cô ấy, khóc thay cho cô ấy. *** 1. Tôi và Phùng...
  • Vì anh không đủ tốt
Gia vị người Thái Tây Bắc
Henry Ford - studying and soul quote
 

Bất kỳ ai dừng học tập đều già, dù anh ta ở tuổi hai mươi hay tám mươi. Bất kỳ ai đang học tập đều trẻ. Điều vĩ đại nhất trong cuộc sống là giữ tâm hồn bạn trẻ trung

by Henry Ford

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage