Chỉ là về một lời tỏ tình
(truyenngan.com.vn - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau đi")
Cám ơn thời tuổi trẻ nông nổi, đã cho tôi một tình yêu đẹp đẽ thế, mà cũng đau đớn thế.
***
08/09/2013 – 00:53 AM
"Chào Huy,
Hay nên gọi cậu là Keith nhỉ?
À, được rồi, Huy hay Keith đều không quan trọng, dù sao cậu vẫn là cậu thôi, còn – tôi là ai? Cậu đang thắc mắc điều đó đúng không?
Tôi tên là Nguyễn Thị Kiều An, 21 tuổi, người Việt Nam, không có bất kỳ mối liên hệ trực tiếp nào với cậu, ngoài việc – tôi "thầm mến" cậu đã lâu!
Khoan đã, cậu có thể kiên nhẫn đọc tiếp những gì tôi sắp viết trước khi quăng lá thư này vào hòm spam giữa hằng hà sa số những lá thư từ người lạ khác không?
Vì tôi... đã thầm mến cậu từ rất, rất lâu rồi.
Vậy nhưng đến giờ tôi mới đủ can đảm viết bức thư này, thực ra là có hai lý do:
Thứ nhất, theo tôi được biết thì ba tháng trước, cậu đã kết thúc mối quan hệ với Linda? (Xin lỗi, tôi không cố ý theo dõi cậu, chỉ là tôi... dõi theo cậu mà thôi. Vả lại đây hình như cũng không phải là chuyện tối mật gì, chính cậu đã công khai nó mà). Tôi không có hứng thú, cũng không có khả năng "đánh chủ giật hoa", hoặc là "đánh hoa giật chủ" gì đó, nên chỉ có thể đợi, đợi cho đến khi cậu "alone and available" (dù tôi không chắc lắm rằng bây giờ cậu có "available" hay không) mới dám bộc bạch những lời từ đáy lòng này.
Thứ hai, và cũng là lý do quan trọng nhất: tôi chỉ còn vài tháng nữa là tốt nghiệp. Đoạn tình cảm bảy năm này, tốt đẹp cũng được, bi thương cũng thế, tôi muốn nó có được một cái kết hoàn chỉnh. Tuổi trẻ nào rồi cũng trôi qua, không còn tuổi học trò mơ mộng, không còn thời sinh viên hăng say, tôi không đủ dũng khí và niềm tin để duy trì nó nữa rồi.
Cho nên Keith, Trần Minh Huy, xin cậu, xem như thương xót cho trái tim cố chấp của tôi đi, lần tới khi về Việt Nam, cậu có thể gặp tôi một lần không? Chỉ một lần thôi, tôi hứa!
Đoạn tình cảm lâu nay của tôi, xin cậu, hãy cho nó một kết thúc!
À, còn chuyện này, tôi biết mình không có quyền, cũng không có tư cách yêu cầu cậu bất cứ việc gì, nhưng nếu như cậu đồng ý gặp tôi, vậy... cậu có thể duy trì tình trạng hiện tại đến lúc đó hay không? Ý tôi là, tôi thực sự không có cách nào bày tỏ với một người đang có bạn gái, điều đó quả thực quá sức chịu đựng của tôi.
Được rồi, dù sao cũng rất cảm ơn cậu đã đọc thư. Bất kể cậu có đồng ý hay không, tôi vẫn mong nhận được reply của cậu. Ít ra cũng gửi một icon báo cho tôi biết là cậu đã đọc thư rồi được chứ?
Cảm ơn và chào cậu nhé,
Mong gặp cậu!"
Tôi đã viết những dòng ấy trong một tâm trạng hỗn loạn thực sự. Tôi không biết mình mong muốn gì, chờ đợi gì. Chỉ là khi đọc được bảng kế hoạch học tập và tốt nghiệp của mình năm nay, tôi bất chợt cảm thấy như mình đã để vuột mất một điều gì đó. Tôi mơ hồ nhìn thấy đón chờ tôi phía trước là một khoảng trống rỗng, chẳng có bất cứ điều gì cho tôi bấu víu. Chỉ mới hôm qua thôi, chính chiếc áo khoác xám và cái ba lô lệch vai ấy, nụ cười ấy, ánh mắt ấy đã khiến tôi sững sờ, quyến luyến. Để rồi thoắt một cái nhìn lại, thế mà đã bảy năm trôi qua. Tôi từng tự hỏi lòng hàng trăm hàng nghìn lần, vì đâu, do đâu mà tôi lại cố chấp với tình cảm này đến thế? Cậu ấy đâu có biết tôi, tôi tội gì phải hành hạ mình như vậy?
Hôm nay nhìn lại tôi đột nhiên rõ ràng tất cả. Vì sao ư? Vì bảy năm qua tôi luôn là một nữ sinh! Một cô nữ sinh với những mộng mơ đầu đời dịu ngọt, cô nữ sinh với mối tình vô vọng mê đắm, cô nữ sinh xốc nổi, hăng say, căng tràn nhựa sống và tình yêu, dám yêu, cũng dám kiên trì dù chẳng đi được đến đâu. Cám ơn thời tuổi trẻ nông nổi, đã cho tôi một tình yêu đẹp đẽ thế, mà cũng đau đớn thế.
Nhưng chẳng phải thời sinh viên của tôi cũng sắp hết rồi sao? Sẽ không còn nữa, vĩnh viễn sẽ không còn nữa cô nữ sinh tung tăng ngày ấy. Không còn những bồng bột cố chấp, tôi lấy gì để duy trì tình yêu này?
Chẳng có gì!
Nếu đã không thể, xin hãy cho nó được kết thúc, để tôi có thể an ủi mối tình đầu của mình, cũng là dứt khoát đoạn tuyệt nó!
***
11/09/2013 – 20:33 PM
"."
Ha! Tôi bảo cậu ấy gửi một icon cho mình, cậu ấy lại tiết kiệm đến mức một icon cũng không muốn cho tôi. Thay vào đó, là một dấu chấm. Chấm? Nghĩa là gì? Cậu đã đọc thư rồi đúng không? Cậu đã hiểu nỗi lòng của tôi phải không? Và... liệu tôi có thể tự huyễn hoặc mình rằng, dấu chấm ấy là cách cậu trả lời "Được." hay không?
Huy, cậu ác lắm. Vì sao lại giày vò tôi như thế? Lần trước cũng vậy, lần này cũng thế, sao cậu có thể nhẫn tâm nhường ấy?
Vậy mà sau tất cả, vì sao tôi lại thấy vui thế này? Chỉ một dấu chấm, một dấu chấm mà thôi!
***
Tháng 12, trời Sài Gòn dạo này hình như cũng chẳng buồn nắng nữa, đêm xuống còn học đòi miền Bắc cho thêm chút se sắt diệu kỳ. Tôi cuốn mình trong chăn, tự tưởng tượng như đang ở nhà, một chút gió, một chút lạnh, một chút khô hanh. Vẫn nằm co ro, tôi để quạt máy quay mòng mòng, rồi tự cười mình ngu ngốc, trong đầu không biết có bao nhiêu suy nghĩ hỗn loạn.
Là cô đơn sao? Hay là sợ hãi? Hay có lẽ là nỗi chênh vênh khi đứng giữa bờ vực của khát khao và nhu nhược?
Ngày mai cậu ấy về nước.
Cậu ấy không báo cho tôi, mà thực ra cậu ấy cũng chẳng có lý do gì để làm vậy (sự mong ngóng của tôi đâu thể là lý do với cậu ấy phải không?). Tôi biết được tin này là vì cậu ấy vừa đăng status "bố cáo" trên facebook. Tin vừa ra, bao nhiêu người hỏi han, ai cũng hân hoan chờ đón cậu ấy trở về. Còn tôi, vui hay buồn đây?
Đơn phương là vậy sao? Vừa mong mau chóng cắt đứt để giải thoát chính mình, vừa hi vọng có thể dùng dằng thật lâu, tình nguyện trói buộc mình, dẫu chẳng có gì để trói buộc người ta. Sao nghe vĩ đại quá, mà cũng ngốc nghếch quá. Tôi đã quyết định rồi cơ mà? Đã định sẽ chấm dứt, thì hãy chấm dứt thật hào hùng nào!
Trần Minh Huy! Lần này cho dù cậu có đồng ý gặp tôi hay không, tôi cũng nhất quyết phải gặp cậu!
Nhưng không ngờ cậu ấy đã đồng ý!
***
16/12/2013 – 22:23 PM
"22/12, từ 5 đến 9 giờ tối, địa điểm tùy cậu"
Chỉ có vài chữ thôi mà tôi đọc đi đọc lại đến mấy chục lần. Là thật sao? Đây đúng là sự thật chứ? Cậu ấy đồng ý gặp tôi rồi ư? Tôi không nằm mơ phải không?
Chưa bao giờ tôi lại có tâm trạng rối loạn đến thế, lần gặp mặt chính thức đầu tiên giữa tôi và cậu ấy, tôi bối rối đến phát điên lên được. Nhưng sâu thẳm trong thâm tâm mình, tôi cũng đang run rẩy né tránh. Bởi đây, là lần đầu tiên, và cũng là lần cuối cùng!
Sau khi đã cân nhắc cả đêm, sáng hôm sau tôi gửi tin nhắn báo thời gian và địa điểm cho cậu ấy: 6 giờ tối ở cầu Ánh Sao. Vì sao lại chọn nơi đó? Vì cầu Ánh Sao rất đẹp, ít nhất thì đó cũng là một trong những nơi vừa đẹp vừa lãng mạn ở Sài Gòn mà tôi biết. Tôi tuy sống ở Sài Gòn đã ba năm, nhưng quả thực mọi thứ cứ như một giấc mộng, mới hôm nào tôi vừa đặt chân lên mảnh đất này, vậy mà vụt một cái đã ba năm trôi qua, tôi vẫn chẳng biết về Sài Gòn được bao nhiêu. May mắn tôi từng đi qua cầu Ánh Sao, một chút lấp lánh, một chút nên thơ cho lời tỏ tình đầu tiên, cho một kết thúc đẹp đẽ đủ để tôi suốt đời ghi nhớ (và mỉm cười, nếu có thể). Vậy là đủ rồi.
***
Từng ngày vừa lặng lẽ vừa vùn vụt trôi qua (tôi không chắc là mình cảm thấy thời gian trôi nhanh hay chậm nữa). Hôm nay chính là ngày hẹn.
Lâu lắm rồi tôi mới lại mặc váy, cảm giác không thực sự thoải mái, nhưng nhờ nó mà tôi thấy mình xinh đẹp (ít nhất là hơn mọi khi) nên tôi cũng tự tin thêm đôi chút. Có điều chút cải thiện về ngoại hình này vẫn không đủ để lấn át tâm trạng lo lắng, nỗi bất an và đau khổ trong lòng tôi. Hôm nay, tôi phải nói lời chia tay với mối tình đầu của mình. Tôi phải tự mình kết liễu nó thật ư?
Năm rưỡi, còn nửa tiếng nữa, nhưng tôi đã đứng đây một lúc rồi. Tôi thích quang cảnh nhìn từ cầu Ánh Sao, một chút lung linh, chút dịu dàng mê hoặc, một khung cảnh lãng mạn khó tìm. Nhưng thực sự thì tôi không mấy thân thuộc với nó. Tôi chỉ mới đi ngang đây một lần, chưa đủ để nhìn, chưa đủ để cảm, sao nó có thể cho tôi tự tin? Thế nên tôi phải đến sớm một chút, mỉm cười với nó, hòa mình vào nó, như vậy có lẽ cầu Ánh Sao này sẽ xem tôi như một người bạn, tiếp thêm cho tôi chút dũng khí chăng?
Tôi hít thật căng bầu không khí buổi chiều muộn, chút gió mát tháng mười hai Sài Gòn mang hương thơm của cỏ hoa và thành thị. Trong lòng liên tục tự cổ vũ mình, cố lên, cố lên, qua hôm nay mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Tôi nghe thấy tiếng bước chân tiến về phía mình, từng bước nhịp nhàng, chậm rãi. Cùng lúc ấy, tôi cũng nghe thấy trái tim mình đập thình thịch trong lồng ngực. Lại hít thật sâu thêm một lần nữa, tôi quay người đối mặt với cậu ấy.
Gương mặt tuấn tú, miệng mỉm cười thật nhẹ, và đôi mắt đen vẫn sáng ngời như thế, bảy năm trước là thế, những năm qua là thế, và bây giờ vẫn là như thế. Đôi mắt ấy chăm chú nhìn tôi, thản nhiên, khích lệ. Tôi chẳng còn biết gì nữa, âm thanh, cảnh sắc, mùi hương, tất cả đều bị đôi mắt ấy làm nhạt nhòa.
Cho đến lúc cậu ấy lịch sự cất tiếng, tôi mới hoàn hồn.
- Xin chào! – Đó là lời đầu tiên cậu ấy nói với tôi.
- Tôi là Kiều An!
Không biết dũng khí ở đâu ra, tôi bỗng dưng nói năng vô cùng rành mạch, thậm chí nghiêm túc đến lạnh lùng. Thời khắc ấy, tôi ngạc nhiên phát hiện hóa ra mọi chuyện cũng không khó khăn như thế. Chỉ là nói vài lời rồi đi, có gì khó đâu? Khô khan mà nói ra là được thôi, đúng không?
- Chào An, tôi là Huy, Trần Minh Huy, hoặc Keith, hoặc bất cứ cái tên nào mà cậu muốn gọi.
Lúc nói những lời này, tôi rõ ràng thấy cậu ấy cười nhẹ. Trời ạ! Xin cậu, đừng có cười như thế được không? Ruột gan tôi đang nóng như lửa đốt đây, thời giờ đâu mà đùa với cậu.
Vậy là tôi nói luôn, không dây dưa, có vẻ hơi nhát gừng:
- Được! Huy, tôi nói cho cậu biết, tôi thích cậu, rất thích cậu, từ năm lớp chín đến giờ, tôi vẫn luôn thích cậu! Cho dù chỉ gặp mặt vài lần, cho dù cậu không biết tôi, cho dù cậu học khác trường hay đi du học, thậm chí dù cậu có bạn gái đi nữa, tôi vẫn cứ thích cậu!
Tôi nói liền một hơi, đến cả thở cũng không cần. Từng lời từng chữ rõ ràng dứt khoát đến chính tôi cũng phải ngạc nhiên.
Ô! Hóa ra tôi thích người ta như thế, vô vọng như thế, ngốc nghếch như thế. Vậy mà vẫn có thể hét to không ngại ngần. Tôi... dũng cảm thật đấy.
Nhưng không hiểu sao sau khi dũng cảm xong, tôi chợt cảm thấy kiệt sức. Nhẹ nhõm? Đúng! Nhưng thực sự kiệt sức. Và yếu đuối. Tình yêu thầm kín bao lâu nay của tôi vừa bị chính tôi bóp chết. Tôi bây giờ chỉ muốn khóc thật to.
Nhưng không được! Còn chưa kết thúc. Tôi cắn môi ngăn nước mắt tràn ra, tay nắm chặt vạt váy, mắt trừng trừng nhìn cậu ấy chờ đợi.
Tôi chờ đợi một kết thúc.
Nhưng cậu ấy không nói gì cả, chỉ yên lặng nhìn tôi, cái nhìn thăm thẳm đến mức tôi chẳng thể biết đâu là bến bờ.
Tôi sợ hãi, và tức giận. Còn im lặng mãi làm gì chứ? Nói một chữ thôi mà khó đến vậy sao?
Khi sự chờ đợi vượt quá sức kiên nhẫn của tôi, tôi buộc phải tự mình lên tiếng:
- Nói đi! – Tôi bảo cậu ấy.
- Nói... gì? – Trời ạ, cậu ấy còn nhìn tôi bằng ánh mắt vô tội như thế?
Tôi lạnh lùng, khô khốc:
- Nói TỪ CHỐI! Lạnh lùng quyết tuyệt mà từ chối. Tôi không cần thông cảm, cũng không thiết dịu dàng, chỉ xin cậu nói một câu rõ ràng dứt khoát cho tôi chết tâm, tôi sắp không chịu nổi nữa...
Câu nói của tôi càng lúc càng nhỏ dần, nhỏ đến chính tôi cũng không nghe thấy. A! Hóa ra cảm giác bị từ chối là như thế này, mặc dù đã sẵn sàng, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng sao khi thực sự phải trải nghiệm lại vẫn đau đớn đến thế. Hình như nước mắt cũng không chịu nghe lời tôi nữa rồi. Tôi đang lung lay phải không? Sắp không đứng vững nữa? Có phải khi cậu ấy nói xong câu kia, tôi sẽ lăn ngay ra đất? Sau những giọt nước mắt rất không biết nghe lời chủ, tôi tự tìm niềm vui cho mình bằng những ý nghĩ kỳ quặc kia (mặc dù đa phần trong số chúng là thật).
Cậu ấy hơi mấp máy môi như sắp nói gì đó, tôi hít hơi thật sâu, nín thở chờ phán quyết cuối cùng. Thế mà cậu ấy lại đột nhiên thốt ra một câu chẳng ăn nhập:
- Cậu muốn ăn gì?
SAO?
Tôi suýt chút nữa ngã quỵ vì câu nói của cậu ấy (vốn dĩ nãy giờ tôi cũng sắp ngã đến nơi rồi), phải vịn tay vào thành cầu mới đứng vững nổi.
Trước cái nhìn trân trối của tôi, cậu ấy lặp lại, lần này chi tiết hơn một chút:
- Cậu chưa ăn tối đúng không? Muốn ăn gì?
Đầu óc tôi lúc này trống không, thử tưởng tượng bạn đã lập trình mọi chuyện sẽ như thế như thế, nhưng đến thời khắc mấu chốt, mọi thứ trật khỏi đường ray, bạn sẽ thế nào?
Tôi tức thời chẳng nghĩ được gì, máy móc đáp lại:
- Cháo!
- Vì sao là cháo? – Cậu ấy hình như thấy thú vị bởi câu trả lời của tôi, vì tôi thấy mắt cậu ấy sáng lấp lánh lên (hoặc cũng có thể là tôi hoa mắt nên tưởng tượng ra thế).
Còn vì sao nữa? Đương nhiên là vì cháo dễ nuốt rồi. Chứ trong tình cảnh này tôi còn ăn được cái gì? Tôi đã trả lời cậu ấy chính xác như thế. Đại khái là vì tôi bắt đầu cáu lên rồi. Tôi chỉ đến đây để tỏ- tình- và- bị- từ- chối, hiểu không? Ăn uống gì ở đây?
Thế nhưng tôi vẫn đi ăn cùng cậu ấy, có lẽ là vì một phần rất lớn trong trái tim tôi muốn thế, tôi chẳng thể làm trái được.
***
Cậu ấy đưa tôi đến một tiệm cháo nhỏ gần đấy, đường đi nước bước quen thuộc đến mức tôi có cảm giác ngày nào cậu ấy cũng đến đây. Ha... vậy ra ba năm tôi ở Sài Gòn vẫn không thạo đường bằng một du học sinh vừa về nước.
- Cậu cười gì vậy? – Chú ý đến nụ cười tự giễu của tôi, cậu ấy nghiêng người, chăm chú nhìn tôi – vẫn như thế từ nãy đến giờ.
Tôi theo phản xạ cúi đầu né tránh tầm mắt của cậu ấy. Đừng nhìn thế nữa được không, tôi đang thích cậu đấy! >_<
- Cậu rất thông thạo đường xá ở đây? – Tôi hỏi.
- Ừm, ngày trước chiều nào cũng ra đây chơi.
- Ra vậy.
"Ngày trước" của cậu ấy là những năm phổ thông học ở Sài Gòn, tôi biết cậu ấy đã từng sống ở đây ba năm trước khi du học.
Những năm cấp ba ư? Một dòng kí ức mờ nhạt mà tôi đã cố gắng lờ đi lại ùa về, khi ấy...
- Chúng ta... à... cậu biết tôi như thế nào? – Có vẻ cậu ấy đặt câu hỏi này rất khó khăn, vì căn bản, từ đầu đến cuối, chỉ có tôi biết cậu ấy chứ cậu ấy không hề biết tôi.
Tôi hớp một ngụm nước. Tôi biết cậu thế nào ư?
...
Cả tôi và cậu ấy đều không phải người Sài Gòn, chúng tôi lớn lên ở cùng nơi, nhưng vì học khác trường nên mãi đến những ngày cuối cấp hai, tôi mới biết cậu ấy.
Đó là ngày tôi cùng đội tuyển của trường tham gia Hội thi học sinh giỏi cấp Huyện. Hôm ấy mọi việc vốn dĩ rất bình thường, ai ai cũng nghiêm túc tập trung cho kỳ thi trước mắt, chỉ trừ cậu ấy.
Ngay từ ánh mắt đầu tiên cậu ấy đã khiến tôi bị ấn tượng khủng khiếp. Trường tôi học rất coi trọng nề nếp, tác phong trang phục của cả thầy và trò luôn luôn yêu cầu thật chuẩn mực. Một cái bảng tên đeo lệch cũng phải lập tức sửa lại cho ngay ngắn. Vậy mà trong một ngày trọng đại như hôm nay, buổi tranh tài của những học sinh xuất sắc nhất, cậu ấy lại dám không mặc đồng phục? Tôi tròn mắt nhìn cậu ấy trừng trừng. Quần Jean, cậu ấy mặc quần Jean đến trường thi? Và gì kia? Áo khoác màu xám? Áo len xanh đâu? Sao có thể mặc kiểu quần áo tùy tiện như thế cơ chứ? Cả cái cách cậu ấy đeo ba lô lệch một bên vai ấy nữa? Một học sinh vô tổ chức đến vậy sao có thể ở đây?
Phải, nghe thì có vẻ ấn tượng đầu chẳng tốt đẹp gì, nhưng không hiểu sao ngay cái chạm mắt ấy tim tôi bỗng thịch một nhịp. Và tôi biết – tôi xong rồi!
Những ngày sau dù không hiện diện nhưng cậu ấy đã thực sự bước vào cuộc sống của tôi. Có lẽ cũng vì cái sự nổi bần bật của cậu ấy ngày đó nên dù vô tình hay cố ý, thông tin về cậu ấy vẫn chạy đến tai tôi ào ạt. Lúc đầu chỉ là để ý một chút, dần dà nó lớn lên thành mối quan tâm thường trực của tôi. Luôn dỏng tai lên xem trường cậu ấy có tin gì mới, xem có người bạn nào từ trường cậu ấy qua chơi hay ngược lại. Tôi cho rằng đó chẳng qua chỉ là sự tò mò nhất thời, ai biết đâu...
Lần thứ hai chúng tôi gặp lại cũng là cuộc thi học sinh giỏi, nhưng nay là cấp Tỉnh. Tôi buồn bã nhận ra mục đích mình đến với cuộc thi lần này đã thay đổi – không phải vì danh hiệu phù phiếm kia, mà là vì cậu ấy. Vừa vào trường thi tôi đã dáo dác tìm kiếm hình ảnh cậu ấy. Và chúng tôi đã ở gần nhau đến mức tôi có thể nghe rõ cuộc trò chuyện của cậu ấy cùng bạn bè, cũng như cậu ấy có thể nghe được cuộc trò chuyện của chúng tôi. Nhưng vẫn như lần trước, tôi biết cậu ấy, còn cậu ấy chẳng biết tôi là ai.
Sau đó là kỳ thi chuyển cấp, tôi nuôi ảo vọng về một mối liên hệ gần hơn với cậu ấy và cố gắng thi vào trường phổ thông tốt nhất huyện. Nhưng ngày đầu tiên mặc áo dài trắng đi dưới những hàng phượng trụi lá, tôi mới biết thì ra cậu ấy đã chọn học một trường cấp ba dưới Sài Gòn.
Mối tình dở dang của tôi hẳn đã kết thúc ở đó nếu cậu ấy đi hẳn, đi luôn, đi mãi mãi. Đằng này cậu ấy vẫn về nhà mỗi hè mỗi tết, để tôi thấy, để tôi gặp, để tôi ảo tưởng, thỉnh thoảng còn xuất hiện trong những cuộc trò chuyện hay những giấc mơ tôi.
Rồi khi tôi quyết tâm một lần nữa, đậu vào một trường Đại học với đầu vào cao ở Sài Gòn những mong có thể đuổi kịp cậu ấy thì cậu ấy lại đi du học.
Cứ mỗi lần tôi đến gần cậu ấy một chút, cậu ấy dường như lại càng cách tôi xa hơn. Là thế đấy!
...
- Tôi vẫn cứ thắc mắc... – Cậu ấy đột nhiên lên tiếng phá vỡ dòng hồi tưởng của tôi.
- ?
- Nhiều năm như vậy, vì sao đến bây giờ cậu mới tỏ... à... gặp tôi?
Tôi đỏ mặt. Điều này tôi đã giải thích trong tin nhắn đầu tiên rồi mà. Cậu ấy còn gì chưa rõ?
Vì thế tôi im lặng.
- Ý tôi là – Cậu ấy tiếp – Tôi cảm thấy hai lý do ấy không hợp lý cho lắm.
Tôi vẫn im lặng.
- Lý do thứ hai tôi có thể hiểu. Còn lý do đầu tiên của cậu, cậu nói là vì tôi và Linda đã kết thúc nên mới quyết định gặp tôi. Nhưng sau khi đến Mỹ tôi và Linda mới biết nhau. Mà cậu, chẳng phải cậu nói cậu có bảy năm... ừm... cảm tình với tôi sao? Vậy trước đó đâu?
- Trước đó thế nào? – Tôi không hiểu ý cậu ấy.
- Trước đó... à thì... tuy là tôi thỉnh thoảng cũng qua lại với một vài người, nhưng dẫu sao vẫn có rất nhiều thời điểm "alone and available". Sao cậu không... ờ... gặp tôi?
Tôi mỉm cười. Một nụ cười chua chát. Khi ấy ư? Sao tôi lại chưa từng tìm cách gặp cậu chứ.
Tôi vẫn nhớ rõ buổi sáng hôm ấy. Sau khi tìm được địa chỉ chính xác nơi trường cậu ấy học, tôi lấy hết can đảm viết một lá thư cho cậu ấy, hăm hở mang ra bưu điện gửi. Nhưng thế thì đã sao? Một tuần, một tháng, nhiều tháng, rồi nhiều năm, tôi chưa từng được hồi âm. Liệu có ai hiểu cho nỗi lòng của kẻ vò võ đợi chờ một thứ chẳng bao giờ đến như tôi chăng? Thế mà tôi vẫn cố chấp không từ bỏ. Tôi đúng là ngu ngốc nhất trần đời.
Sau khi nghe tôi nói, có vẻ cậu ấy cũng hơi sốc vì gặp phải đứa cuồng tình như tôi nên đờ ra một lúc lâu. Cuối cùng cứ lẩm bẩm một câu:
- Tôi chưa từng nhận được.
- Sao có thể? Tôi chưa từng nhận được.
- Tôi chưa từng nhận được. Lạc ở đâu chứ?
...
Tôi không hiểu cậu ấy cứ lầm bầm lầu bầu cái kiểu ngây ngốc tiếc hận ấy là có ý gì. Nhưng với tôi bây giờ, việc này cũng chẳng còn quan trọng. Nếu hôm nay đã định là kết thúc, vậy thì tôi muốn nói cho hết lòng mình.
- Tôi đã từng có ý định sang Mỹ tìm cậu.
Ngu ngốc quá phải không? Chạy theo tình yêu, chạy đến cả nửa vòng Trái Đất.
Có lẽ cậu ấy cũng bị câu nói này của tôi làm khiếp sợ, đăm đăm nhìn tôi, ánh mắt cậu ấy phức tạp quá nên tôi không giải mã được. Vì thế nói tiếp:
- Từ khi vào Đại học tôi đã bắt đầu tính toán, trong bốn năm sẽ phải trau dồi Anh ngữ, cố gắng đến năm tư có thể xin được học bổng MBA ở Mỹ. Có thể gặp cậu.
- ... – Tôi hiểu ánh mắt cậu ấy lúc này, nó nói rằng: Vậy thì vì sao giờ chúng ta lại ngồi đây?
Tôi cười cười, tiếp tục:
- Nhưng trong mấy năm này tôi đã tìm thấy lý tưởng của mình. – Lý tưởng của tôi, tương lai của tôi, con người tôi muốn trở thành.
- Lý tưởng gì? – Cậu ấy rõ ràng vừa nuốt nước bọt, có lẽ đề tài lý tưởng này khiến cậu ấy thấy thú vị chăng.
- Tôi muốn mở hiệu sách. – Tôi cười dõng dạc.
Nói ra lý tưởng của bản thân là điều tuyệt vời nhất trên đời. Nó có thể khiến ta tỏa sáng rạng rỡ dù ta có đang ở nơi tăm tối vô vọng chăng nữa.
Có lẽ vì tôi cũng đang như vậy nên cậu ấy rõ ràng rất ngạc nhiên. Tôi như "bắt trúng đài", hừng hực khí thế nói ra hoài bão của mình. Bất chấp gương mặt kinh ngạc ngơ ngác của cậu ấy.
Tôi thích sách. Không phải "thích đọc sách", mà là "thích sách".
Nếu ai đó nói họ thích đọc sách, bạn có thể thấy họ say sưa đắm đuối với một tác phẩm đến nỗi quên ăn quên ngủ, bạn có thể thấy họ trân trọng và tôn thờ những giá trị cao quý mà một cuốn sách mang lại đến thế nào, bạn có thể nghe họ ngồi hàng giờ liền chỉ để thuyết minh về cuốn sách họ vừa đọc tối qua, và bạn có thể thân thiết gọi họ một tiếng – "mọt sách".
Nhưng tôi khác, tôi thích sách, nghĩa là ngoài làm "mọt sách", tôi còn muốn trở thành người lưu giữ, người sưu tầm, thành cầu nối đưa văn hóa đọc đến với tất cả mọi người. Tôi muốn mang thời hoàng kim của sách trở lại với nhân loại.
Đương nhiên mở một hiệu sách nho nhỏ thì chẳng là gì so với những giá trị vĩ đại mà tôi muốn vươn tới, nhưng tôi tin, có tâm huyết nhất định sẽ có thành quả.
Và vì tâm huyết ấy của mình, giấc mơ tươi đẹp thời niên thiếu, mối tình đầu của tôi, Trần Minh Huy – tôi không thể đuổi theo cậu nữa.
- Vì sao không thể? Tôi và sách của cậu đâu có xung khắc với nhau? – Sau khi nghe tôi hứng chí kể lể một hồi xong, cậu ấy bất ngờ tung ra câu này.
Tôi trợn mắt. Ý gì đây?
Cậu ấy không nói nữa, đột nhiên nở nụ cười. Tôi hoa mắt chăng? Ánh mắt cậu ấy nhìn tôi sao lại trìu mến đến thế? Tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực. Gương mặt cậu ấy rạng rỡ đến mức tôi không dám chớp mắt sợ bỏ lỡ khoảnh khắc này.
Trực giác cho tôi biết đây chính là thời điểm kết thúc. Rất đau đớn. Tôi biết thân thể mình đang run lên từng đợt.
Đừng như vậy, rồi một ngày nào đó mình sẽ vượt qua thôi mà. Ngày ấy nhất định sẽ đến, phải không?
Huy à, cảm ơn cậu, đã cho tôi nụ cười này, cho tôi một hồi ức đẹp đẽ thế. Tôi sẽ mãi khắc sâu trong tim, mối tình đầu của tôi...
- Noel này cậu có kế hoạch gì chưa? – Cậu ấy bỗng dưng bật ra một câu trớt quớt làm cắt tiệt tâm trạng thất tình ủy mị của tôi. Tôi giật mình ngây ngốc:
- Hả?
- Tôi biết một chỗ rất đẹp. Có cháo. Có cả sách. Muốn đi không?
- Hả?
- Đừng hả nữa, đi thôi! – Cậu ấy cười cười kéo tôi dậy.
- Ơ? – Đi đâu?
- Tôi đưa cậu về.
- Hả?
Cậu ấy vò đầu tôi, cười lớn:
- Ngốc!
Hả? Ý gì đây?
Shill