Gửi bài:

Tháng tư, nắng và hoa loa kèn

(truyenngan.com.vn - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau đi")

Ai cũng từng trải qua tuổi mới lớn mưa nắng thất thường, ẩm ẩm ương ương, giống như tiết giao mùa tháng tư nóng nóng lạnh lạnh...

***

Tháng tư về. Tháng tư ngọt ngào và dịu dàng. Nắng đẹp, ấm áp và êm ái chứ không nóng bức như những ngày tháng năm, tháng sáu. Cái nắng ấy trong veo, ngọt lịm, hương nắng thoảng thoảng trong đất trời. Mây nhiều lắm... Những cụm mây trắng xốp, bồng bềnh, bồng bềnh. Và lá xanh, chao ôi là xanh, xanh mỡ màng, xanh ngút, cái thứ xanh đậm đà, mát mẻ chứ không nõn như thứ xanh của lộc xuân. Màu lá tháng tư là đẹp nhất. Hân yêu tháng tư. Nó mong đến tháng tư như người ta một năm mong tết.

thang-tu-hoa-loa-ken

"Này, Phong." Hân thì thầm với chàng trai có đôi vai vững chắc mà nó đang tựa vào. "Cậu có nhớ chúng mình gặp nhau như thế nào không?"

"Ồ." Phong bật cười. "Tháng tư?"

"Bingo." Hân tít mắt.

Tháng tư của vài năm về trước, Hân gặp Phong vào một chiều lộng gió, nắng nhàn nhạt mơ màng. Đó là buổi học đầu tiên từ khi Hân chuyển về trường mới, lúc ấy hai đứa cùng học lớp sáu. Hân ngày hôm đó vẫn còn ngây thơ lắm, nó thấy Phong rất đẹp trai, và nó chạy ngay lại làm quen với cậu ấy. Phong ngỡ ngàng. Hình như cậu ngại. Suốt năm lớp sáu, Phong không dám trò chuyện gì với Hân cả, Hân vô tư cũng mặc kệ đi... Cuối lớp bảy, Phong chuyển đi nơi khác, lúc ấy Hân mới tiếc mình chưa nói chuyện nhiều với cậu... Nó xin phép cô giáo ra khỏi lớp, chạy vội chạy vàng ra phố, mua tặng cậu một bông hoa loa kèn ngày chia tay. Mà lạ thật, ngày Phong chuyển đi cũng lại vào tháng tư.

"Hồi đấy cậu nhát lắm." Hân tủm tỉm cười.

Tháng tư của năm ngoái, Hân gặp lại Phong rất tình cờ trên đường phố Hà Nội. Nó nhận ra cậu ấy ngay trong đám đông người đi lại tấp nập. Phong mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần jeans đơn giản. Cậu đút hai tay vào túi, bước đi thong dong. Hân lại gần thêm một chút. Cô nhìn kĩ Phong hơn. Vẫn sống mũi dọc dừa thanh tú ấy. Vẫn đôi mắt màu xám tro đặc biệt, loang loáng như tráng bạc, rất sâu và rất bí ẩn ấy. Vẫn mái tóc nâu xoăn nhẹ ấy. Phong chẳng thay đổi chút nào... Có chăng, thì cậu cao hơn, trông trưởng thành hơn và già dặn hơn thôi. Phong rất đẹp, đẹp theo cách riêng của cậu. Cậu thanh tú và hình như mong manh... Hân không thể rời mắt mình khỏi cậu.

Điều đặc biệt nhất mà Hân để ý thấy là Phong đang chọn mua hoa loa kèn. Tháng tư, đường phố Hà Nội đầy những hàng hoa loa kèn bán rong. Những bông hoa trắng tinh khôi, mà cái màu trắng ấy đặt cạnh màu lá xanh sẫm tươi trẻ trông mới thật đẹp làm sao. Trên cánh hoa và trên những phiến lá, những giọt sương sớm long lanh. Phong chọn mua một bông nhỏ.

Hân cũng đến mua hoa để lấy cớ nói chuyện với Phong.

- Ơ... Phong? Phải cậu không? - Hân cố tỏ ra sửng sốt hết mức có thể. Nó nghĩ rằng nó thật ngốc nghếch... Nhưng Phong thật đẹp, và ngay từ khi mới nhìn thấy cậu ấy, nó đã hơi xao xuyến rồi. Cái xao xuyến ngốc nghếch, ngốc nghếch lắm, của một con bé học sinh vốn quậy phá và tinh nghịch. Con gái mà, nhìn thấy một anh đẹp trai thì kiểu gì cũng xao xuyến.

- ... Hân? - Phong hình như rất ngạc nhiên. Cậu bối rối giấu bông hoa trên tay ra sau lưng, cũng chẳng hiểu vì lý do gì...

- Ừ, đúng rồi, hóa ra Phong vẫn còn nhớ tớ... ­- Hân mỉm cười.

- Nhớ chứ... - Phong cũng mỉm cười đáp lại. - Cậu dạo này thế nào?

- Cũng bình thường... Cậu mua hoa loa kèn à? Lạ nha...

Phong đưa tay lên gãi đầu. Hân bật cười vì hành động trẻ con ấy. Nó cũng chọn lấy một bông.

- Sao chỉ mua một bông? - Phong hỏi.

- Cậu cũng mua một bông đấy thôi...

Hân trả tiền, đưa bông hoa loa kèn lên má, để hương hoa thoang thoảng quanh mình và cánh hoa áp vào má mình mát lẹm. Những giọt sương như tan vào làn da...

- Tớ mua cho tớ thôi. - Phong đưa bông hoa của mình lên ngắm nghía. - Tớ thích hoa loa kèn lắm.

- Lạ nhỉ. Tớ cũng thế...

- Cậu có nhớ cậu đã tặng tớ hoa loa kèn hôm tớ chuyển đi không?

- Nhớ chứ...

- Vì thế đấy. Chưa từng có đứa con gái nào tặng tớ hoa cả... Vì thế mà tớ thích hoa loa kèn.

Hân cười. Nó cảm thấy bản thân quan trọng hơn một chút với thế giới, với những người xung quanh. Nhiều khi chỉ một câu nói nho nhỏ thôi cũng đủ làm người ta thấy vui vui.

Hai đứa sánh vai rảo bước trên đường phố. Chao ôi, biết bao nhiêu chuyện cũ... Hân tưởng như chúng đã xa xôi lắm... Những năm lớp sáu, lớp bảy ấy. Mà mới có mấy năm. Những kí ức đẫm hương nắng, có cái nắng nhợt đầu xuân, có cái nắng nhàn nhạt mơ màng tháng tư, có cái nắng tinh nghịch tháng năm, và cái nắng gay gắt của tháng sáu, tháng bảy... Những kí ức học trò tươi mới và nguyên sơ. Hân nhớ lại tất cả. Thật tuyệt... Có cái gì dậy lên trong lòng cô. Tại sao đã xa đến thế, những ngày chơi chọi gà bằng hoa phượng, chơi nhảy dây, chơi ô ăn quan, trồng nụ trồng hoa, trốn tìm; những ngày lũ con trai choai choai chỉ thích ghẹo cho con gái khóc...? Những ngày vô tư và hồn nhiên, những ngày còn chưa biết đến mấy vấn đề linh tinh giữa bạn bè với nhau, chỉ cho nhau cái kẹo là đã thành rất thân rồi? Nhưng Hân có hơi buồn, vì trong những mảnh kí ức kia thật hiếm có mảnh nào xuất hiện cả Hân và Phong.

- Hình như chúng mình chơi với nhau ít quá nhỉ... - Hân thốt lên.

- Ừ. Chắc chỉ có cái lần cậu đến làm quen, và, và khen tớ... đẹp trai, đấy là lần duy nhất nói chuyện với nhau đấy... - Phong hơi cúi đầu.

Nắng tháng tư êm như ru... Nắng chao nghiêng cùng với gió. Ấm áp quá. Hân quay sang nhìn Phong. Cậu như gần như xa... Đôi mắt xám tro đầy tâm trạng. Hẳn cậu cũng đang giống như nó, nghĩ về một miền dĩ vãng đẹp vẹn nguyên và tinh khôi. Một cảm giác gì đó bỗng chớm trong trái tim Hân, mà hình như không phải chút xao xuyến đơn thuần của một con bé mới lớn nữa. Những con bé mới lớn thường cảm thấy tim đập nhanh hơn trước một cậu điển trai. Nhưng con bé Hân bây giờ lại cảm thấy tim đập nhanh hơn trước một tâm hồn.

- Bây giờ cậu học ở đâu? - Hân hỏi.

- Tớ không đi học nữa... chỉ học hết cấp hai thôi. - Phong đáp lại, mắt hơi cụp xuống. Hân ngạc nhiên không để đâu cho hết.

- Hồi ấy cậu học giỏi lắm mà... sao thế?

- Tớ thích nhảy nhót. Mà cái đấy thì cần gì học hành nhỉ... Tớ đang học để làm vũ công.

- Ừm. Thế thì vẫn là đi học chứ.

Hân ngước mắt nhìn lên bầu trời xanh trong. Năm sau cô phải thi đại học rồi. Cô sẽ thi gì nhỉ... Mai sau, cô sẽ làm gì nhỉ...

- Tớ không nghĩ là cậu lại thích nhảy đâu...

- Đùa chứ, tớ nhảy đẹp lắm đấy!

Phong cười giòn giã. Hân cũng cười.

*

Tim Hân đập thình thịch. Phong ngồi đối diện cô, hình như chẳng để tâm gì cả... Cậu rất bình tĩnh.

Hân đã thích Phong từ bao giờ không biết... Nó thích Phong rất chân thành. Tình cảm này trong nó chớm nở và cứ lớn dần, lớn dần, qua những hôm hai đứa hẹn nhau đi dạo phố, đi uống nước, hoặc những hôm nó đi xem cậu ấy học nhảy... Thỉnh thoảng hai đứa đi xem ca nhạc hoặc xem phim cùng nhau. Phong rất dễ gần, cậu hay cười, tính tình trẻ con nhưng rất phóng khoáng. Thỉnh thoảng cậu lại trầm ngâm và điềm đạm... Con bạn thân của Hân bảo đấy chỉ là cảm nắng thôi. Hân không nói gì, chỉ gật đầu. Ừ thì cũng có thể chỉ là cảm nắng thật...

- Nắng đẹp nhỉ?

- Ừ.

...

Hôm ấy trời mưa. Mưa tầm tã. Hân không mang theo ô. Từ trường nó về nhà cũng không phải xa lắm... Nó nhắm tịt mắt, băng qua màn mưa, chạy về. Mưa táp vào mặt, vào da nó, mưa ướt sũng quần áo, tóc tai. Hân bất chợt nghĩ về Phong. Nó thầm ước giá như Phong tình cờ gặp nó ở đây, và cho nó đi chung ô như trong mấy phim Hàn Quốc... Rồi nó mỉm cười, thầm bảo mình hoang tưởng. Những đứa con gái mới lớn thường mơ mộng về những phút lãng mạn sến sẩm như thế. Mà Hân cũng là con gái mới lớn...

- Không có ô à?

Hân giật mình. Là giọng Phong mà... Chẳng lẽ cậu ở đây thật?

Nó ngạc nhiên quay đầu lại.

- Phong à?

Nhưng Phong không có ô như trong tưởng tượng của Hân. Cậu cũng đang dầm mưa.

- Ừ. - Cậu cười. Cái cười tuyệt đẹp... Hân thấy tim mình đập lỗi đi một nhịp. Tính ra, nó và cậu ấy gặp lại nhau và thân thiết với nhau cũng được ba tháng rồi đấy.

- Cậu cũng không có ô à? - Hân hỏi.

- Không có. Ai biết hôm nay lại mưa...

Hân vui không để đâu cho hết. Nó với Phong vẫn gặp nhau thường xuyên, nhưng lần nào nó cũng vẫn vui và hồi hộp như thể đấy là buổi hẹn hò đầu vậy... Phong đang ở bên cạnh nó, và cậu tỏa sáng hơn bất cứ ai.

- Này... Hôm nay tớ với cậu đừng về vội, nhé? - Phong lên tiếng. - Đã thế này rồi... tắm mưa luôn đi. Tớ với cậu đi đâu đấy chơi.

- Đồng ý. - Hân gật đầu.

Nó trợn tròn mắt khi Phong đưa tay nắm lấy tay nó. Con bé mười bảy tuổi rưỡi chưa bao giờ biết thích một ai là Hân bây giờ đang được một đứa con trai cầm tay. Nó ngạc nhiên, và cũng vui lắm... Cảm giác thật tuyệt vời.

Hân và Phong cùng nhau chạy ngược chiều cơn mưa, mặc cho nước táp vào cơ thể rát buốt, lạnh lẽo. Hai đứa vừa chạy vừa cười khanh khách. Hân có cảm giác như nó và cậu ấy đang bù đắp lại quãng thời gian thơ bé không chơi với nhau...

Hai đứa đi ăn kem.

- Có ai lại đi ăn kem giữa trời mưa rào thế này không? - Hân hét to thích thú.

- Có tớ với cậu. - Phong cười khanh khách.

Kem ngọt lịm...

Hai đứa đi thuê truyện tranh đọc.

Hân chẳng chú tâm đọc được dòng nào...

Cho đến tận khi tối mịt, Hân mới lết xác về nhà được. Phong đưa nó đến tận cổng. Đôi mắt xám tro xoáy vào đôi mắt Hân, hình như ám ảnh... Đôi mắt ấy vẫn sâu và đẹp như thế, luôn luôn như thế.

- Về nhé... - Cậu mỉm cười.

- Chờ tí đã... Phong! - Hân gọi giật Phong lại.

Chính Hân còn chẳng biết bản thân nó đang làm gì... Khi nó kịp nhận ra, môi nó đang yên vị trên má Phong rồi. Một cảm giác ngọt ngào tràn vào óc nó...

Nó đỏ lựng mặt. Phong cũng đỏ lựng mặt. Cậu trố mắt.

- Tớ thích cậu.

Cuối cùng thì Hân cũng nói ra điều ấy rồi. Mặc dù chính nó cũng chưa xác định được nó có thích Phong thật không hay chỉ là cảm nắng.

Hân mong rằng Phong sẽ đáp lại nó...

Nhưng kìa. Phong không nói gì cả. Cậu đứng sững ở đấy một hồi. Rồi cậu lắc đầu, quày quả bỏ đi, như trốn tránh... Cậu bước rất nhanh, được một đoạn, và sau đó cậu chạy. Cậu cắm đầu cắm cổ mà chạy. Thật xa... thật xa...

Hân không thể ngờ được cách phản ứng của Phong lại là chạy trốn.

Hân thấy một giọt nước mắt nóng hổi trào ra từ khóe mi. Nó ngơ ngác và buồn bã đứng nhìn dáng Phong dần xa... Bờ vai Phong chìm vào đêm tối tĩnh mịch. Hân thấy Phong như trở thành một ngôi sao xa xôi lắm, mà nó sẽ không bao giờ với đến được. Tình cảm đầu đời của nó vỡ òa thành vô vàn giọt nước mắt.

Sau hôm ấy, Hân có mấy lần thoáng thấy Phong trên phố, nhưng cậu chỉ lảng tránh nó. Nó cũng không có can đảm bắt chuyện với cậu nữa.

Hân càng buồn. Nhưng nó đã chẳng thể làm được gì nữa.

"Không thể tưởng tượng được nhỉ..." Hân cắt ngang dòng hồi tưởng, ngước mắt lên nhìn Phong.

"Hồi đó tớ đã từ chối cậu đấy." Phong nhún vai. "Có nên làm thế lần nữa không nhỉ?... Có vẻ rất thú vị, từ chối cậu ấy..."

"Thử xem."

Tháng tư. Hân khẽ khàng chạm tay lên mu bàn tay Phong.

*

Một ngày nào đó không có nắng, Hân quyết định đến "khu nhà bí mật" mà Phong đã từng kể - nơi cậu tập nhảy một mình. Đó là một khu nhà bỏ hoang, rộng rãi, tối tăm. Phong có đi học nhảy ở trung tâm, nhưng vì nhà không đủ rộng nên cậu đến đây để tự tập mỗi khi có thời gian rảnh rỗi.

Hân giấu mình sau một tấm bạt màu xanh bạc. Nó xem Phong tập nhảy suốt hai tiếng đồng hồ, và tự nhủ cậu trông thật say mê. Hân không chắc có điều gì đó làm nó say mê được như Phong say mê nhảy. Mắt cậu sáng lên, đôi môi mỉm cười đầy thích thú, những động tác mạnh mẽ, dứt khoát.

Rồi Phong đi ra, Hân cũng đi theo đằng sau.

Đến một đoạn đường vắng, Phong bị chặn lại bởi một bọn đầu trâu mặt ngựa. Hình như cậu có quen biết với chúng.

- Vẫn nhớ lời hứa phải không? – Một tên nhếch mép.

- Ồ, anh chàng vũ công tương lai. – Tên khác tiếp lời. – Làm sao quên được, nhỉ?

- Dạo này sao rồi?

- Khỏe chứ?

Phong lùi mấy bước ra đằng sau, môi mím chặt, không nói câu gì.

- Được rồi, cứ đi đi, bọn tao chỉ hỏi thăm một chút thôi. – Chúng nó cười khanh khách. – Khỏe mạnh nhé, để, ừ, còn trả nợ chứ. Nhỉ? Vũ công?

- Tớ sẽ trả cho các cậu. Sớm thôi.

Phong hét lên như thế và quay đầu chạy thẳng. Hân cũng chạy theo. Được một lúc, khi đã chắc chắn không còn nhìn thấy đám con trai kia nữa, Phong mới dừng lại, thở hồng hộc.

Hân nhẹ nhàng tiến đến.

- Đấy là Hải lớp mình đúng không? – Nó lên tiếng. Có lẽ nó đã làm Phong giật mình.

- ... Hân. – Phong ngỡ ngàng.

- Hải, đúng không?

- Cậu nhìn thấy hết rồi à?

Hân khẽ khàng gật đầu. Đó là Hải, đứa nhà giàu nhất lớp nó hồi cấp 2. Chúng nó vẫn thường bảo nhau rằng tiền của nhà thằng Hải có thể xếp chật ních cái phòng học.

- Cậu mượn tiền của Hải à?

- Chẳng có cách nào khác. – Phong vẫn thở hổn hển, nhưng cậu đã đứng thẳng người lên. – Có lẽ chẳng bố mẹ nào muốn con mình đi học nhảy thay vì học đại học. Tớ đã học nhảy lén. Tiền đấy để nộp học.

- Hải là một thằng không tử tế gì. – Hân lại gần, chạm tay vào vai Phong. Nhưng tay nó bị Phong gạt mạnh ra. – Và các cậu còn chưa được 18 tuổi. Những cái như là vay nợ... chưa được, chưa thể được. Chẳng có gì đảm bảo.

- Chỉ là nó đưa tiền, và tớ cầm thôi. – Phong nói. – Chẳng có cam kết gì cả, chẳng dính dáng gì đến pháp luật.

- Nhưng không thể...

- Cậu đã nhìn thấy hết rồi đấy. – Phong bất ngờ nghiến chặt răng. – Tớ là đứa như thế. Người mà cậu thích, ừ, người mà cậu thích, là đứa như thế. Không được sống đúng với mơ ước của mình, phải lén lút như thế, phải vay tiền của một thằng đểu giả, tỏ ra hèn nhát trước mặt nó. Như thế đấy.

- Phong...

- Đủ chưa? Đừng làm tớ thảm hại thêm nữa.

Phong đi lướt qua Hân nhanh như một cơn gió.

- Phong! – Nó cố gọi, nhưng cậu không ngoảnh lại.

Hân nhìn Phong đi xa dần, cảm thấy mệt mỏi và không đành lòng, nó lại hét to lên một lần nữa, hét to một câu không hề liên quan.

- Phong! Tớ bảo này, cậu nhảy đẹp lắm! Thực sự đấy!

Bất chợt, Phong đứng khựng lại.

*

Tháng tư năm nay, nắng vẫn nhàn nhạt vương khắp nơi. Hân sắp thi đại học. Mỗi ngày, nó thường xin mẹ một chút tiền lẻ ra phố mua một bông hoa loa kèn. Nó chỉ cầm bông hoa và ngắm... Và nó nhớ đến Phong. Phong thoáng qua cuộc đời học sinh thơ trẻ của nó như một cơn gió, hay như một làn nắng tháng tư, nhàn nhạt... Đến nhanh, đi cũng nhanh, nhưng ấn tượng để lại thật sâu đậm. Màu mắt xám tro của Phong ám ảnh nó không khác gì màu nắng tháng tư, luôn trở đi trở lại trong trái tim... Hân tự nhủ rằng nó có lẽ không còn thích Phong nữa. Bởi nó đã đỡ buồn.

Không biết Phong đã giải quyết được chuyện với Hải chưa? Nó tự hỏi mình như vậy.

Tình cảm ngây thơ của Hân với Phong đã giúp cho Hân trưởng thành hơn. Và mỗi khi nhớ lại, nó thường mỉm cười, thầm cảm ơn Phong vì đã cho nó cơ hội trải nghiệm thế nào là tình yêu học trò. Cũng có vui, có buồn, có những nụ cười và có cả những giọt nước mắt. Cũng chua chua, ngọt ngọt, cay cay. Thú vị lắm, cái gọi là tâm tư của một đứa con gái mới lớn...

Hôm nay là một ngày cuối tháng tư. Mùa hoa loa kèn cũng đã sắp hết. Hân cầm một bông hoa trắng muốt đứng trước cửa nhà Phong, nhưng không gõ cửa. Chút nữa thôi, nó sẽ đi. Nó chỉ muốn đứng đây vài phút thôi, để nhớ lại một chút chuyện cũ. Ồ, hôm nay nắng nhàn nhạt... Hân đưa tay ra.

Khi nó định bỏ đi, bất chợt một giọng nói vang lên bên tai nó.

- Hân? – Hân ngẩng phắt đầu lên, thấy Phong đang đứng trước cửa nhà.

- À, à... Phong. – Hân lúng túng không biết nói gì, bông hoa loa kèn trên tay run run lên, nó vội giấu sau lưng bông hoa đó. – Tớ không định... ừm, tớ chỉ đi ngang qua đây thôi, cậu đừng để ý.

- Vào nhà chơi xíu không? – Phong bất chợt mỉm cười. Lần đầu tiên kể từ khi Hân tỏ tình, cậu không trốn tránh nó nữa.

Hân thở hắt ra, đặt tay lên ngực, rồi rụt rè bước vào nhà. Nó với Phong cùng ngồi nhâm nhi cà phê.

- Hôm đó... - Phong bất chợt nói. - ... Phong thực ra có mang ô.

- Hử? – Hân trợn mắt. – Hôm đó... à, ý cậu là hôm đó... hôm đó?

- Ừ. Nhưng tớ giấu ô đi để thử một lần dầm mưa cùng Hân.

- A?

Hân ngạc nhiên đến mức suýt đánh rơi tách cà phê trên tay.

- Ai mà nghĩ được Hân lại tỏ tình hôm đấy chứ, nhỉ.

Phong xoay xoay tách cà phê trong tay. Cậu im lặng một lúc, đôi mắt xám tro cụp xuống trông có vẻ rất buồn.

- Phong cũng thích Hân. – Một lúc, cậu lên tiếng khiến tim Hân đập thình thịch.

- Thế...?

- Nghĩ lại, hồi ấy tớ dở hơi thật. – Phong bất chợt ngẩng lên, bật cười. – Tớ thấy... tự ti. Hân xinh xắn, học giỏi, rồi cậu sẽ đỗ vào một trường đại học nào đó và có tương lai rộng mở. Còn tớ bỏ học cấp 3, đi học làm vũ công, cũng chẳng giỏi giang gì, chẳng biết cuộc sống sau này sẽ ra sao, đi đâu về đâu, có kiếm được việc mà làm không...

Hân im lặng nhìn Phong.

- ... Nên tớ không dám đồng ý.

- Thế... - Nó ngước mắt lên. - ... chuyện với Hải?

- ... Sau khi cậu khen rằng tớ nhảy đẹp, tớ đã suy nghĩ rất nhiều. Tớ tự hỏi tại sao mình lại phải làm thế này? Có lẽ mình nên thử thuyết phục bố mẹ lần nữa? Rồi không muốn tiếp diễn chuyện với thằng Hải, tớ lấy cắp tiền của bố mẹ để trả. – Phong thở dài.

- Hả?

- Và tớ bị phát hiện. Tớ đã khóc, nói rằng tất cả là vì bố mẹ ngăn cản tớ học cái tớ thích. Tớ trút tất cả mọi thứ trong lòng ra. Khi tớ thấy ổn hơn rồi thì đến lượt bố mẹ tớ ngỡ ngàng. Họ bảo hóa ra tớ nghĩ về họ như vậy.

Hân không nói gì, bởi nó nhìn thấy vai Phong đang khẽ run lên.

- Tớ đến nhà bà ngoại ở một thời gian. Rồi tớ lại quay về, lấy hết can đảm cố thuyết phục bố mẹ một lần cuối. Tớ đã định nếu lần này không được đồng ý, tớ sẽ buông xuôi. Nhưng họ đã đồng ý cho tớ học nhảy, còn cho tớ tiền trả Hải nữa.

- ... Tốt quá nhỉ. – Hân mỉm cười.

- Câu nói khen tớ nhảy đẹp của cậu động viên tớ rất nhiều đấy. Bây giờ, - Phong khẽ khàng đặt tách cà phê xuống. Cậu đưa tay ra chạm vào tay Hân. – tớ nghĩ lại rồi.

Hân vẫn tủm tỉm cười. Nó cũng đặt tách cà phê xuống. Đôi mắt nó đảo qua đảo lại, cốt để giữ cho chút nước mắt tủi thân không trào ra khỏi khóe mi.

- ... Hân còn thích tớ không?

Hân không biết nên trả lời như thế nào. Trong đầu nó hiện lên cảnh nó ngồi khóc một mình trong bóng tối của căn phòng, chửi mắng Phong vì không hiểu lòng nó. Tình cảm nó dành cho Phong, theo thời gian và theo nỗi buồn, đã ít nhiều phai nhạt đi, đến mức nó đã nghĩ rằng có lẽ nó không còn thích Phong nữa.

Nhưng bây giờ, khi gặp lại cậu, nhìn thấy đôi mắt xám tro sâu thẳm ngay trước mặt mình, bỗng nhiên nó lại thấy tim mình đập mạnh như ngày nào.

- Bây giờ, tớ đã tự tin hơn rồi. Tớ nghĩ rằng tớ không cần phải tự so mình với Hân nữa... Cậu còn thích tớ không?

Nó lắc đầu. Rồi lại gật đầu.

- Chẳng biết nữa. Hồi đó bị từ chối tớ khóc nhiều lắm. Buồn lắm. Rồi quên lúc nào không biết, rồi lại nhớ lại... rồi lại quên...

- Không biết cũng không sao. – Phong rạng rỡ cười. – Cứ thử đi, nhỉ?

- Ồ...

- Dựa vào vai tớ nhé?

...

*

Đã mấy tháng tư trôi qua. Đã mấy mùa hoa loa kèn trôi qua... Mấy hôm nữa nhỉ, Hân sẽ thành người lớn... Hân ngồi bên cạnh người nó thích, tự nhủ, bờ vai cậu ấy ấm áp quá.

"Ngày hôm đó ấy." Phong thì thầm bên tai Hân. "Ngày cậu cầm hoa đứng trước cửa nhà tớ."

"Ừ."

"Lúc ấy, không phải ngẫu nhiên mà tớ lại chạy ra mở cửa đâu."

"Sao?" Hân nhún vai. "Cậu nhìn thấy tớ từ cửa sổ chắc?... Chỉ muộn một tí nữa thôi là tớ đi khỏi mất rồi đấy."

"Không phải." Phong cười, nụ cười rạng rỡ hệt như ngày hôm đó. "Đó cũng chính là hôm tớ từ nhà bà ngoại về và nói chuyện với bố mẹ thành công. Tớ đã rất mừng, và đột nhiên tớ nghĩ đến cậu."

"Thế à?"

"Ừ. Thế nên lúc đấy, tớ đang định ra ngoài mua hoa loa kèn. Rồi sau đó, đến nhà cậu."

"... Trùng hợp nhỉ?"

Ừ, tình yêu rất cần sự tự tin, và cần cả một chút trùng hợp.

Mi Chi

Ngày đăng: 24/04/2014
Người đăng: Phương Vũ
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

  • Anh muốn cưới một con đĩ Anh muốn cưới một con đĩ (truyenngan.com.vn - Tham gia viết bài cho tập truyện "Những thiên thần ngồi trên cán chổi") Em đã nhận lời yêu anh và chúng mình sẽ cưới nhau. Anh...
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên
sunshine
 

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage