Ở một nơi chỉ có mùa hè
Trong lớp học, mình là người mờ nhạt nhất. Còn cậu lại quá nổi tiếng như một vì sao trên trời. Làm sao cậu lại thích mình? Ngốc quá đi thôi.
***
"Tặng cậu – Nắng hè ngọt ngào cho những ngày mưa u ám"
Bàn tay cậu nắm lấy tay mình, khẽ cười. Nụ cười đó long lanh như nắng hè. Mình ngỡ ngàng, không thốt lên được lời nào. Cậu thích mình sao? Mình chưa từng và chưa bao giờ nghĩ đến điều đó. Đứng cạnh cậu, tim mình đập nhanh. Mình cứ thắc mắc trong lòng, mình chẳng có gì nổi bật sao cậu lại để ý mình chứ. Niềm vui lan tỏa, chưa được bao lâu, tay cậu buông lơi, dần tuột khỏi tay mình. Mình hoảng sợ, sợ cậu sẽ bỏ đi. Vì thế mình níu thật chặt nhưng cuối cùng cậu vẫn phải đi. Bóng cậu khuất dần, hòa trong muôn ngàn tia nắng tinh khôi.
"Đừng đi, xin cậu hãy ở lại..."
Mình tỉnh giấc. Xung quanh mình không có ai. Gió vẫn rì rào. Lá vẫn xào xạc. Thì ra những hình ảnh vừa rồi chỉ là cơn mộng. Tự nhiên lại thấy buồn cười. Trong lớp học, mình là người mờ nhạt nhất. Còn cậu lại quá nổi tiếng như một vì sao trên trời. Làm sao cậu lại thích mình? Ngốc quá đi thôi.
Mình gập quyển truyện tranh lại, duỗi thẳng hai chân. Mình đang ngồi dưới góc phượng và đang nghĩ về cậu đấy. Nơi đây chỉ có mình cùng sắc phượng đỏ thắm. Vì muốn quên đi nên mình đã về quê của anh Xì Dầu. Nói là quê cũng không hẳn là đúng. Một thành phố yên ả. Không ồn ào như Sài Gòn cũng không qua tĩnh lặng như Hà Nội nhưng nó đủ khiến mình suy tư nhiều khi ngồi dưới góc phượng này.
Mùa hè đến rồi và cậu cũng xa mình rồi. Cậu – người mà mình từng xem là cả thế giới giờ phải biết tin tức về người ta qua facebook của nhỏ bạn thân. Cậu và mình biết nhau trong ba mùa hè, với tất cả ký ức đẹp đẽ và giờ đây - tháng bảy nhiều nắng, chúng mình chính thức tạm biệt nhau. Cậu rẽ sang một con đường tươi sáng và một tương lai phơi phới đang đón chờ cậu ở phía trước – du học. Còn mình, trong khi đợi kết quả đại học, mình về quê của anh Xì Dầu để hồi tưởng lại những tháng năm đã qua cũng là để xóa đi bóng hình cậu ở nơi Sài Gòn khói bụi và nhộn nhịp.
Mình ngồi dưới gốc cây này suốt cả buổi sáng, vừa đọc truyện rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Cậu thấy đấy, dù là trong giấc mơ mình vẫn mơ thấy cậu, chứng tỏ cậu luôn hiện hữu trong cuộc sống của mình. Cách đây năm phút, mình quyết định sẽ "ẩn cư" ở tại thành phố biển này cho đến khi kỳ nghỉ hè trôi qua, mình sẽ trở lại Sài Gòn bộn bề với việc học và việc làm thêm. Nhưng từ đây cho đến kết thúc mùa hè, mình hy vọng cậu sẽ thôi "làm phiền" trái tim mình nữa. Nhé!
Chú chó Hachi từ trong nhà chạy xộc ra tới chỗ mình ngồi, Hachi dùng chiếc mũi đen thui hít hít như xem thử xung quanh mình có thứ gì đó để ăn được không. Dường như không tìm được gì cả, Hachi nhảy vào lòng mình, nằm cuộn tròn ở đó, mắt lim dim. Đó là chú chó cưng của anh Xì Dầu. Từ lúc mình đến, Hachi luôn tỏ ra thân thiết và suốt ngày cứ quấn lấy mình. Ngoài thời gian phụ mẹ anh Xì Dầu bán quần áo ở shop, những khi rảnh rỗi mình thường ẵm Hachi ra ngồi dưới tán phượng, vuốt ve bộ lông mềm mại và trắng tinh của nó rồi kể cho nó nghe những chuyện mà mình đã trải qua trong ngày hôm đó. Thường thì, Hachi dỏng tai lên, nhìn mình chăm chăm, có khi nó còn cọ mũi vào tay mình. Mình biết Hachi chẳng hiểu những gì mình nói đâu nhưng có một con thú cưng bầu bạn nhất là trong lúc ta đang "sầu đời" cũng thấy thú vị lắm.
Hachi là chú chó rất thông minh. Một lần, cả nhà đi vắng hết. Đáng lẽ ra mình ở nhà "nghiền ngẫm" Cuốn theo chiều gió của Margaret Mitchell nhưng cô gọi điện bảo mình ra phụ một tay vì có hàng mới về. Mình uể oải nhấc tấm lưng lên khỏi chiếc giường êm ái. Khóa hết các cửa, ra đến cổng mình mới phát hiện Hachi đã đứng bên hông cánh cổng đợi mình từ bao giờ. Không đành lòng nên mình bèn dắt nó đến cửa hàng luôn.
Anh Xì Dầu từ sân tập bóng về. Mấy hôm nay anh tập dữ lắm, chắc là để chuẩn bị cho giải đấu bóng rổ U20 sắp tới. Anh quên mang chìa khóa, nhắn tin cho mình. Mình thì đang bận rộn, giới thiệu sản phẩm cho mấy vị khách tuổi teen nhưng cực khó tính. Mình bèn nghĩ ra một cách, giao chìa khóa cho Hachi và hy vọng rằng nó làm cái nhiệm vụ cao cả này một cách suôn sẻ. Hachi dùng miệng ngậm chìa khóa, chạy một mạch từ shop về nhà.Anh Xì Dầu trố mắt kinh ngạc nhìn xâu chìa khóa trong miệng Hachi.
Buổi tối đó, Hachi được thưởng một cái đùi gà bự chảng. Anh Xì Dầu mắng mình, nếu lỡ Hachi đi mất hoặc bị bọn săn chó bắt thì sao. Mình cười toe. Quả nhiên Hachi đã không làm mình thất vọng. Nếu không còn chuyện gì để kể, cả nhà đem Hachi ra "bình phẩm". Bố của anh Xì Dầu còn đùa rằng kiếm một "cô vợ" cho Hachi nữa. Ai cũng bật cười. Gia đình anh Xì Dầu lúc nào cũng vui vẻ, rộn rã tiếng cười. Không giống như gia đình mình.
Cách đây vài ngày, mình có gọi điện về nhà. Chị hai bắt máy. Mình có nghe loáng thoáng trong máy tiếng của mẹ. Mẹ nói sẽ li dị bố. Đầu óc mình trống rỗng, mình vội dập máy trước khi nghe chị hai cằn nhằn dạo này gia đình xảy ra nhiều chuyện lộn xộn khiến chị bực bội. Mình cũng biết, bố mẹ chẳng bao giờ tìm được tiếng nói chung nhưng không nghĩ là mọi chuyện lại đi đến mức này.
Mình không muốn gia đình phải chia hai. Yêu thương duy nhất mình trao cho cậu bạn chung lớp. Lời còn chưa ngỏ mà cậu đã vội đi xa. Thật sự mình không muốn tình thương của bố mẹ cũng sẽ ra đi giống như thế.
Bài hát phát ra từ Ipad êm dịu khiếm mình muốn khóc.
Khi cơn mưa bắt đầu rơi xuống. Cậu ở đây cùng tớ. Xuyên qua màn đêm cậu là tất cả những gì tớ nhìn thấy. Nhưng khi tớ lại gần. Cậu biến mất. Thế là tớ biết cậu chưa thật sự ở đây.
Hôm nay là chủ nhật. Mình lang thang trên xe buýt. Anh Xì Dầu bảo mình đến sân bóng rổ để anh giới thiệu mình với mấy chiến hữu của anh nhưng mình không đồng ý. Mình không thích bóng rổ. Mình thích âm nhạc vì cậu cũng thích âm nhạc. Mình đã từng được nghe cậu hát vào các dịp văn nghệ. Và lần nào cậu cũng đoạt giải.
Gió mùa hè mát rượi, thổi luồn qua khung cửa kính làm mái tóc mình bay bay. Xe buýt trống trơn. Mình ngồi băng ghế cuối cùng, bỏ mặc cho cảm xúc phiêu du đến nơi ấy. Cậu đang làm gì, có nhớ mình không? Tự hỏi rồi tự trả lời, buồn cười quá, cậu có nhớ mình bao giờ đâu. Mình hẳn là rất mờ mịt trong tâm trí cậu, đúng không? Mùa này chắc hoa anh đào tàn hết rồi nhỉ?
Cậu biết không, mình đã từng ước được cùng cậu ngắm hoa anh đào ở Osaka, thả bộ trên những bãi cỏ xanh mướt trong công viên Yoyogi, lên tháp Tokyo vừa ngắm thành phố về đêm vừa ăn bánh Ajisai hay còn gọi là bánh hoa tú cầu... Tiếc thay, giấc mơ chỉ là giấc mơ thôi nhưng giấc mơ du học của cậu đã thành hiện thực. Mình nên chúc mừng cậu nhỉ.
Những dòng suy tưởng về cậu làm mình ngủ thiếp đi đến khi tỉnh dậy thì xe đã đi qua mất một đoạn khá xa. Mình đành xuống bến kế tiếp vậy, rồi sau đó mình bắt một chiếc xe buýt khác trở về nhà. Anh Xì Dầu hỏi vì sao mình về trễ. Mình cúi đầu, không nói gì, lẳng lặng vào phòng, bỏ qua ánh mắt khó hiểu của anh.
Mình mở máy tính, gõ tên facebook cậu vào ô hình chữ nhật. Không phải mình có ý tự làm đau chính mình đâu, chỉ là mình muốn biết xem gần đây cậu sống thế nào, có tốt không. Hình nền bầu trời hoa anh đào hiện ra với những cánh hoa rơi lả tả tựa như hàng ngàn ngôi sao rớt xuống trần gian vậy. Cậu đã thay đổi hình đại diện. Khuôn mặt cười rực rỡ, cánh tay cậu giơ lên thành hình chữ V. Nhìn ảnh cậu, mình biết hiện giờ cuộc sống của cậu đang ổn, phải không?
Mình click chuột vào album ảnh mà cậu chụp mới đây nhất, có một bức ảnh cũ. Đó là bức mà cậu chụp chung với Hiên – cô nàng lớp trưởng lớp kế bên. Cậu thích Hiên rất rất lâu rồi. Qua cử chỉ, ánh mắt, hành động của cậu, mình biết được điều đó. Cuối năm lớp 12, cậu tỏ tình với Hiên bằng cách kết những bông tú cầu thành hình trái tim. Hiên xúc động đến nỗi bật khóc ngon lành giữa hành làng cũng với những tràng pháo tay của lũ bạn. Mình không cười cũng không vỗ tay mà lặng lẽ quay đi, che giấu nỗi buồn hiện ra rõ mồn một trên gương mặt.
Hiên học ở Hà Nội. Cậu và cô ấy vẫn liên lạc với nhau qua facebook. Mình đọc những tin nhắn cậu viết cho Hiên mà nghe nghẹn cứng ở cổ. Nhưng mình thấy vui vì cậu đang sống hạnh phúc và vui vẻ. Mình không còn gì để hối tiếc.
Bố mẹ anh Xì Dầu tổ chức tiệc tùng mừng cho việc anh vừa giành giải quán quân trong trận đấu bóng rổ tuần trước. Bạn bè anh cùng họ hàng kéo tới rất đông. Căn nhà khi xưa luôn tràn ngập tiếng cười giờ đây lại càng náo nhiệt hơn.
Mình ngồi ở sofa, cảm nhận sự cô đơn bủa vây. Thật ra mình không thích chỗ đông người cho lắm. Bọn họ cụng ly, nâng cốc, hét hò làm ầm ĩ cả một góc nhà. Chị hai gọi điện đến nói rằng bố mẹ đã li dị. Chị nói bằng giọng vô cùng giận dữ và cúp máy cái rụp. Kỳ lạ thay, tâm trạng mình bình thản khi nghe tin sốc này.
Nhớ lại hôm qua cùng anh Xì Dầu tâm sự.
"Dù thế nào thì cuộc đời cũng phải trải nghiệm, phải trải qua những lúc tồi tệ, những lúc buồn khổ, những lúc tốt đẹp và những lúc hạnh phúc. Hỷ, nộ, ái, ố là những chất xúc tác làm giàu thêm cho cuộc sống. Nếu em đã trải qua những cung bậc đó rồi thì không việc gì phải buồn nữa. U sầu thế đủ rồi nhóc, nghĩ lại đi còn có rất nhiều việc khiến em quan tâm hơn chuyện tình cảm. Hãy cứ sống tốt, làm đúng bổn phận của mình. Bố mẹ em li dị nhưng họ vẫn ở chung trong một thành phố. Em có thể đến thăm họ nếu em muốn. Gia đình dù rạn vỡ nhưng yêu thương thì vẫn còn đó. Tin anh đi rồi em sẽ lại cười thôi."
Một buổi sáng trong lành, mình ẵm Hachi ra ngồi dưới góc phượng, ngước mắt về bầu trời phương ấy.
"P. à, mình sẽ cất cậu ở một nơi, một nơi chỉ có mùa hè và những hồi ức của riêng mình thôi. Con đường này, mình nên bước tiếp hay dừng lại? Hạnh phúc này, mình nên giữ lấy hay buông tay? Giờ thì mình đã có câu trả lời."
Môi khẽ cười, mình đưa tay hứng lấy giọt nắng sớm mai. Một ngày mới bắt đầu.