Gửi bài:

Rồi bàn tay lại đan lấy bàn tay

Người ta có thể yêu xa không? Đủ tình yêu thì có thể!

Người ta có thể bỏ tất cả vì tình yêu không? Vài người có thể, vài người thì không!

***

Gem làm rớt túi xách khi thấy nụ cười của Jay.

- Sao anh cứng đầu và ngốc nghếch thế.

Jay cười.

- Anh cũng không biết.

- Lại còn không biết nữa à. Anh ra đây làm gì?

- Gặp em

- Anh về đi

- Không về

Gem không thể kiềm chế được. Gem gần như gào lên.

- Định tiếp tục thế này đến bao giờ hả?

Jay ôm chặt lấy Gem, đáp.

- Nhưng hôm nay anh nhớ em

............

Gem ra sức đẩy Jay ra, nhưng cũng chỉ 5 giây sau đó, cả cơ thể Gem mềm nhũn. Rõ ràng lí trí chẳng bao giờ thắng nổi trái tim.

roi-ban-tay-lai-dan-lay-ban-tay

***

Vai Gem nặng dần, bên cạnh, Jay tựa vai Gem ngủ ngon lành. Mái tóc mầu khói của Jay rủ xuống, vài lọn tóc bám chặt vào sống mũi cao. Gem nhẹ nhàng gỡ tóc Jay, những ngón tay thon dài của Gem lướt nhẹ trên sống mũi người bên cạnh. Gem nhẹ nhàng, rất nhẹ nhàng, Gem chạm vào mi mắt Jay, gò má của Jay, làn môi hơi mím.

- Em nhớ anh lắm đúng không Gem? - Jay mỉm cười, mắt vẫn nhắm.

Bàn tay Gem vẫn không rời khuôn mặt của Jay, Gem cười chua xót.

- Không.

- Nói rằng em nhớ anh đi.

Gem thở dài.

- Có quên đâu mà cần phải nhớ?

Jay mỉm cười, mắt vẫn nhắm nghiền. Giấc ngủ chập chờn.

Hễ cứ lên tàu là Jay ngủ. Tàu dần lăn bánh, Sapa một ngày đầu tháng 7.

***

Cũng vào một ngày đầu tháng 7 thế này, ba năm về trước, lần đầu tiên Gem gặp Jay. Chuyện bắt đầu khi Gem vô tình làm đổ cốc café lên chiếc áo sơ mi của Jay trong lúc Gem hớt hải chạy tới trường khi đã quá giờ.

Nhìn vệt café đậm mầu loang lổ trên chiếc áo trắng người đối diện, nét mặt Gem tái mét. Trong đầu Gem nghĩ ra một loạt những hậu quả có thể xảy ra : Có lẽ Gem sẽ ăn trọn một trận la hét, có thể phải đền người đối diện một chiếc áo mới, thậm chí ăn trọn một cú đấm cũng nên.

Người đối diện Gem cúi xuống nhìn vệt café, sau liếc lên nhìn Gem, cười cười.

- Không sao. Bây giờ đang có mốt áo loang!

Gem gần như bất động sau nụ cười ấy.

Rồi Gem gặp lại Jay khi tham gia một câu lạc bộ ghita, gặp lại Jay khi vào một hiệu sách, khi chiều thứ 7 hàng tuần tới công viên, khi cùng thích mèo, cùng tham gia một chiến dịch trồng cây xanh ở thành phố. Gem tinh nghịch và láu cá. Jay điềm tĩnh và hiền khô.

***

Gem khẽ giật mình khi Jay vòng tay ôm Gem. Gem quay đầu lại hỏi.

- Anh tỉnh rồi sao?

Ánh mắt Jay dịu dàng.

- Sắp tới Sapa rồi.

Gem hướng tầm mắt qua ô cửa, Gem kéo cao tấm mành che cửa. Gió từ ngoài thổi vào hất tung mái tóc Gem.

Vòng tay của Jay siết chặt hơn nữa, Jay gối cằm tên vai Gem, suýt soa.

- Gió lạnh quá.

- Để em kéo mành xuống.

- Anh đùa đấy. Lấy cớ ôm em thôi.

Gem lắc đầu.

- Lớn rồi mà như con nít.

Jay không đáp, đôi mắt mầu tro nhắm nghiền. Tuần trước Jay gần như không ngủ.

***

Một năm sau ngày đầu gặp mặt, Jay nói lời yêu Gem.

Tình yêu của Gem nhen nhóm như vậy, yêu Jay, Gem cảm thấy bản thân như lấy đi mọi sự may mắn trên thế giới này.

Jay là một chàng trai hoàn hảo. Hoàn hảo theo đúng nghĩa. Jay rất cao, Gem dù có đi giầy cao gót cũng chỉ tới vai Jay. Tóc Jay rất dày và mềm mại, khác hẳn với mái tóc cứng ngắc của Gem. Mắt Jay rất sáng, hàng lông mày thẳng tắp, sống mũi cao, làn môi cong rất quyễn rũ. Jay có thể đánh bại sự tự tin của bất kì cô gái nào ngay từ cái nhìn đầu tiên, trừ Gem.

Đó là giáng sinh đầu tiên Gem ở cùng Jay. Hôm đó, Jay dẫn Gem tới nhà thờ, Gem đã chắp tay cầu nguyện. Khi mi mắt Gem vừa hạ xuống, Jay bất thình hôn trộm vào má Gem. Gem khi ấy khá bực, nhìn nụ cười của Jay, Gem hỏi một câu chẳng liên quan.

- Jay à. Sao nhìn anh giống con gái vậy?

Jay vừa khó hiểu, vừa buồn cười.

- Nhưng nhìn anh quyến rũ đúng không?

Gem lừ mắt.

- Vì anh quyến rũ nên anh có quyền hôn trộm người khác à?

Jay gãi đầu.

- Chỉ là....

Gem giận dỗi bỏ về.

Gem vẫn trẻ con như thế, Gem giận luôn Jay cả tuần trời chỉ vì việc Jay hôn trộm Gem, một nụ hôn trên má, thoáng qua, 3 giây!

***

Gần trưa, tàu dừng bánh.

Jay nắm chặt tay Gem, dẫn Gem đi vòng quanh bản Tả Van. Đây là lần thứ hai Gem lên bản Tả Van cùng Jay. Lần đầu tiên cũng như lần này, Gem tình cờ gặp Jay ở nhà Ga, cùng một vé cạnh nhau, cùng một chuyến tàu, cùng tới Sapa.

Nhưng lần này, Gem thấy đau lòng quá.

- Jay, sao anh để mình gầy đi nhiều thế?

Jay đung đưa chiếc đu quay, mắt vẫn không dời bàn tay của Gem.

- Tay anh vẫn lớn hơn tay em. Gem, em nhìn này.

Bàn tay Jay ôm trọn lấy bàn tay nhỏ bé của Gem, Jay hươ hươ trước mặt Gem. Gem không giấu nổi những gọt nước mắt, từng hạt dài nóng hổi lăn dài trên má. Jay kéo Gem vào lòng, giọng Jay như lạc đi.

- Em đừng khóc.

***

Gia đình Jay ở một thành phố khác, Jay học xa nhà và gặp Gem. Rồi khi Jay tốt nghiệp Đại học, ba Jay kêu về làm việc cho công ty của nhà Jay. Jay không về. Jay muốn ở lại thành phố này cùng Gem.

Gem nói lời chia tay.

Lời chia tay ấy cách đây cũng hơn năm rồi...

Hơn năm ấy, Jay vẫn ngồi máy bay nhiều tiếng đồng hồ để tới gặp Gem. Tới để nghe Gem hờn dỗi, trách móc. Tới để tiếp tục một tình yêu. Nhiều lần chia tay, nhiều lần buông bỏ, nhiều lần bế tắc. Rồi cũng chẳng thể bỏ nhau. Rõ ràng Gem biết không thể yêu Jay, nhưng rõ ràng Gem vẫn không thể quên Jay. Tiếp tục cũng không được. Dừng lại càng không thể. Tình yêu của cả hai cứ lưng chừng như thế.

Lần tới Sapa này, Gem không nói cho Jay biết. Nhưng rồi lại gặp Jay ở nhà Ga. Mọi chuyện cứ như là định mệnh.

***

- Jay.

- Uhm.

- Anh đừng gặp em nữa. Nếu chúng mình cứ gặp nhau thế này thì làm sao có thể chia tay được?

- Vậy mình đừng chia tay nữa.

- Anh thừa biết chuyện đó là không thể. Đúng không?

- Vậy vẫn giữ phương án cũ "Khi nào em có bạn trai thì chúng mình chia tay".

Bàn tay Jay siết chặt tay Gem. Đến bao giờ thì Gem mới có bạn trai đây?

____________

"Nếu không đến được với nhau, thì nên chấp nhận buông bỏ?

Người ta có thể yêu xa không? Đủ tình yêu thì có thể!

Người ta có thể bỏ tất cả vì tình yêu không? Vài người có thể, vài người thì không!".

.....Và có thể, truyện ngắn này sẽ chẳng bao giờ có hồi kết!

- Kio - 

 

Ngày đăng: 07/06/2014
Người đăng: Kio ❤
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Nấm Linh Chi khô Điện Biên
Leo Buscaglia about risk
 

Cười thì sợ giống người điên.
Khóc thì bị kêu mềm yếu.
Đưa tay kết bạn thì rủi ro khi quan hệ.
Chia sẻ tâm tư thì như phơi bày trần trọi bản thân.
Đem ý tưởng, giấc mộng của mình trình cho đám đông mang rủi ro bị gọi là ngây thơ.
Yêu lỡ không được đền đáp.
Sống thì chịu rủi ro về cái chết.
Hy vọng mang rủi ro tuyệt vọng.
Cố gắng thì bị rủi ro vì thất bại.
Nhưng các rủi ro phải được chấp nhận và vượt qua vì cái nguy hiểm nhất cho đời người là không dám làm gì rủi ro.
Người không dám rủi điều gì là người không làm được điều gì, không có gì, và trở thành vô nghĩa.
Người ấy có thể tránh được những đau đớn và buồn bã, nhưng bạn đó sẽ không học gì, cảm nhận gì, thay đổi gì, phát triển gì hay yêu ai và sống thế nào.
Trói buộc vào nỗi sợ, người ấy biến thành nô lệ và từ bỏ tự do cho mình.
Chỉ những ai dám nhận rủi ro, người ấy mới thực sự tự do.

Leo Buscaglia

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage