Hạnh phúc không muộn màng
Anh trở về căn nhà. Căn nhà tối om. Chị đâu? Anh thầm hỏi. Không ai trả lời anh. Chính anh cũng không thể trả lời vì hơn ai hết anh biết rất rõ rằng ở cái thành phố ồn ào và náo nhiệt này chị không có bà con thân thích hay họ hàng gì cả.
***
Căn phòng không có chị khác lạ vô cùng. Yên tĩnh đến ngột ngạt, chỉ có ánh sáng mờ mờ của chiếc đèn ngủ. Trên bàn mâm cơm đã dọn sẵn, pin cà phê đã cạn và một phong thư.
"Anh yêu! Có lẽ anh đã đúng. Em đã quá ích kỉ khi ép anh- một con người của nghệ thuật phải lựa chọn. Em đồng ý với anh rằng một người làm nghệ thuật bao giờ cũng cần có một khung trời riêng của họ. Anh cũng vậy, anh cũng có một khung trời của riêng anh và dù cố gắng đến thế nào đi chăng nữa em cũng không thể bước vào đó. Ý nghĩ đó làm em phát điên lên vì ghen tị với cái "nghệ thuật" vô hình mà em không thể thắng được. Vì thế em quyết định ra đi. Xin anh đừng hiểu lầm rằng đây là một hành động giận dỗi và xin anh cũng đừng tìm em làm gì. Em yêu anh, em không muốn anh phải khó xử vì phải lựa chọn. Em ra đi cũng để giữ cho mình một anh chỉ của riêng em, không của bất kì ai. Từ nay, em trả anh lại với công chúng, với bao người hâm mộ anh, trả anh lại cho cô gái phù hợp với anh nhất "Phương Linh". Em nấu cho anh bữa cơm cuối cùng. Có lẽ lúc anh về nó đã nguội lạnh rồi phải không? Anh hãy uống nốt cốc cà phê này thôi và đừng bao giờ uống cà phê đen không đường nữa anh nhé.
Vĩnh biệt anh. Người con gái trọn đời chỉ yêu mình anh"
Anh buông rơi lá thư trên tay, ngồi bệt xuống sàn nhà. Dường như có ai đó đang bóp chặt mũi anh. Anh ngột ngạt. Anh không thở được. Anh đau. Đau lắm. Ở khoé mắt, một giọt lệ chực trào ra.
Anh ngửa người ra giường, chẳng còn đủ sức để làm bất cứ một việc gì kể cả việc gọi tên chị. Trong đầu anh lại vang lên lời nói của chị đêm qua:
- Anh ơi! Chúng mình cưới nhau đi!
Anh ôm lấy chị vào lòng. - Anh xin lỗi! Hãy chờ anh thêm một thời gian nữa. Nếu bây giờ anh dừng lại thì anh sẽ chỉ đứng trên vạch xuất phát mà thôi. Chị khẽ gật đầu trên vai anh. Thế mà giờ đây, chị đã ra đi, xa anh thật rồi.
Anh nhớ lại cái ngày định mệnh đã khiến hai người gặp nhau. Lúc đó anh là một chàng ca sĩ nổi tiếng, hào hoa, phong nhã, đầy bản lĩnh. Mỗi khi anh bước lên sân khấu, trái tim của bao cô gái phải đập loạn nhịp, trong đó có chị. Chị biết rất rõ về anh, tên tuổi, địa chỉ, sở thích, năng khiếu, bạn bè. Chị thuộc làu làu mọi câu nói, mọi câu trả lời phỏng vấn của anh. Chị có cả một bộ sưu tập các đĩa hát của anh. Đối với chị thế là quá đủ. Nhưng ông trời vẫn muốn cho chị một ân huệ nữa.
Hôm đó, anh Hải – nhóm trưởng thông báo sẽ có một ca sĩ cùng tham gia vào chuyến đi thăm và tặng quà cho các em nhỏ ở trại trẻ mồ côi của câu lạc bộ. Chị gần như chẳng quan tâm đến chuyện đó. Trong lòng chị lúc bấy giờ tràn ngập niềm hạnh phúc- hạnh phúc khi sắp được làm một điều có ích. Thế nhưng, khi trông thấy anh bước xuống từ xe taxi, chị tưởng như mình sắp ngất đi vậy. Đúng là anh, với chiếc áo sơ mi hồng mang nét lãng mạn, cặp kính gọng đen tạo cho khuôn mặt một nét rất trí thức và đặc biệt là nụ cười, nụ cười rạng rỡ, hiền hoà. Nụ cười đã khiến trái tim chị đập loạn nhịp mỗi khi bắt gặp.
Thế nhưng, chị chỉ dám đứng từ xa nhìn anh, lén lút theo dõi từng cử chỉ, hành động, lắng nghe từng câu nói của anh và mỉm cười hạnh phúc khi nhìn anh chơi đùa hăng say cùng lũ trẻ. Chỉ một việc rất đơn giản là lại gần anh, nở một nụ cười và nói : "Chào anh, em là một fan hâm mộ cuồng nhiệt của anh" thì chị vẫn không làm được. Chị không đủ tự tin.
Chị mặc cảm. Đối với chị, anh giống như một ngôi sao sáng lung linh trên trời, còn chị chỉ như một hạt cát trên bãi biển, chìm nghỉm giữa bao nhiêu hạt cát khác. Thế nhưng, đối với chị, đó đúng là một ngày hạnh phúc tuyệt vời. Hạnh phúc bởi chị đã có những giờ phút vui chơi thật thoải mái bên cạnh các em, cùng chúng chơi đá bóng, chơi thả diều, kéo co, trốn tìm, được nấu cho chúng những món ăn thật ngon, được nhìn thấy những đôi mắt thích thú khi cầm trên tay những món quà, được nhìn thấy những giọt nước mắt lúc chia tay. Chúng thật ngây thơ, hồn nhiên và cả đáng thương nữa. Chị thầm nhủ nếu sau này chị có con dù hoàn cảnh khắc nghiệt đến mấy, chắc chắn chị cũng sẽ nuôi nó, không bao giờ bỏ rơi nó như mọi người đã bỏ rơi chúng.
Nhưng có lẽ điều hạnh phúc nhất chính là chị được làm những việc đó cùng anh... Họ chia tay, chị vẫn chưa xin được chữ kí của anh, chưa chụp ảnh cùng anh, chưa giới thiệu về mình với anh, chưa cho anh biết chị đã ngưỡng mộ anh đến thế nào. Rất nhiều thứ chưa làm... Cho đến một ngày kia, như một giấc mơ, chị gặp anh lần thứ hai khi cả hai đang dạo bước trên con đường dọc bờ sông Hàn. Chị tưởng trái tim mình như vỡ ra vậy. Chị đứng sững lại, như một tượng đá bất động cho đến khi một cánh tay nào đó kéo chị. Chị lao đao suýt ngã. Chiếc xe đạp vụt qua người chị. Chị loay hoay, lúi húi, và bất chợt đôi mắt chị chạm thẳng vào mắt anh. Cái cảm giác như bị ai đó thôi miên vậy.
- Em có sao không? - Dạ! Em không sao. Chị trả lời một cách vô thức. - Chân em... Chị đưa mắt nhìn xuống, ngón chân cái của chị đỏ lên vì máu. Mặt chị trắng bệch ra, chị nhắm tịt mắt lại, rùng mình. Anh dịu dàng dìu chị đến ghế đá, băng ngón chân cái của chị bằng chiếc khăn mùi xoa của anh- chiếc khăn sau này chị dùng để buộc tóc. - Em cảm ơn anh! Chị nhẹ nhàng. - Không có gì đâu! Em đi dạo à?...À! Lâu nay em có đến thăm các em không? Đáp lại câu hỏi của anh là đôi mắt đầy ngạc nhiên của chị. Anh cười: - Em quên rồi sao? Chúng ta đã gặp nhau trong buổi thăm các em ở trại trẻ mồ côi ấy?
Anh vừa hỏi gì? Quên? Anh hỏi chị có quên cái ngày hạnh phúc nhất trong đời mình không? Nhưng như thế có nghĩa là anh vẫn còn nhớ. Anh vẫn còn nhớ chị. Niềm vui như vỡ òa trong chị, đầy vẻ ngạc nhiên, chị hỏi: - Anh còn nhớ em à? Anh lại cười. Hình như, anh không nhận ra được sức hấp dẫn trong nụ cười của mình nên anh cứ dùng nó để "nả đạn" vào trái tim vốn không có thành luỹ bảo vệ của chị khiến nó nhảy múa loạn xạ trong lồng ngực. Không lẽ chị lại yêu anh. Từ trước giờ, chị không hề nghĩ như vậy.
Đối với chị, tình cảm chị dành cho anh chỉ là sự ngưỡng mộ, sự ngưỡng mộ dành cho thần tượng mà thôi. Nhưng nếu đó không phải là tình yêu thì biết lấy từ gì để giải thích cho tâm trạng của chị bây giờ. - Nhớ chứ sao không? Hôm đó, anh đã thấy em chơi đùa rất vui cùng bọn nhỏ. À! và cả cái cách em khóc nức nở lúc chia tay nữa chứ. Chị khẽ cười vì xấu hổ lẫn hạnh phúc. Anh vẫn tiếp tục: - Hôm đó, anh cũng đã rất vui. Bọn trẻ thật dễ thương và cũng thật tội nghiệp. Nhìn chúng anh thầm nghĩ rằng nếu sau này anh có con, nhất định anh sẽ hết mực yêu thương, chăm sóc chúng. Không bao giờ anh bỏ rơi nó đâu. Chị lại tròn xoe đôi mắt nhìn anh khiến anh cũng thấy ngượng: - Sao lại nhìn thấy em như thế? Người cha nào mà chẳng thế? - À! Không... không.... à... mà đúng vậy! Chị lúng túng thấy rõ. Anh lại cười. - Chắc là gia đình anh rất hạnh phúc? Anh lại cười- Anh đúng là người biết khai thác điểm mạnh ở bản thân mình. Rồi anh kể cho chị nghe về gia đình mình. Kể cho chị nghe ba anh đã phản đối như thế nào khi anh quyết định đi theo con đường ca hát, những gian truân trong nghề mà có lúc anh tưởng chừng như đã đánh mất chính mình. Chị chia sẻ nỗi niềm cùng anh theo cái cách rất riêng nhưng cũng rất hiệu quả - yên lặng lắng nghe. Dòng sông Hàn lung linh huyền ảo dưới bao ánh đèn. Từng cơn gió nhè nhẹ, man mác lòng người. Hai người cứ thế nói chuyện với nhau.
Đến bây giờ anh vẫn không hiểu vì sao anh lại có thể chia sẻ với chị mọi nỗi niềm như vậy. Có lẽ bởi cái nét "chân chất đậm nét nông thôn" toát ra từ chị. Anh chị chia tay nhau trước cổng nhà chị khi chuông đồng hồ điểm 11 giờ. Họ cho nhau địa chỉ, số điện thoại, những nụ cười, những cái nhìn đượm vẻ lưu luyến. Họ thường xuyên viết thư cho nhau, chia sẻ cùng nhau mọi điều vui buồn trong cuộc sống. Những lá thư như chiếc cầu Ô thước khiến họ ngày một gần nhau hơn. Cũng từ dạo đó anh hay về hát ở Đà Nẵng hơn, nhưng không ai nhìn thấy anh đi với bất kì cô gái nào dù họ vẫn gặp nhau.
Một buổi sáng rực rỡ; chuông cửa căn hộ anh reo lên. Anh mở cửa. Trước mặt anh là một cô gái da ngăm đen, thân hình mập mạp, mái tóc dài được buộc ngang bởi chiếc khăn mùi xoa. Hạnh phúc quá bất ngờ, anh ôm chầm lấy chị. Trên vai anh, chị thì thầm: - Em không cần gì cả, không cần danh phận, không cần sự nổi tiếng. Em chỉ muốn hằng ngày được nấu cho anh bữa cơm, pha cho anh tách cà phê và ngồi đợi anh về. Thế thôi! Thế là đủ rồi. Anh cho phép em nhé. Anh càng xiết chặt chị trong vòng tay của mình, nghẹn ngào không nói nên lời.
Thế là từ đó anh chị sống cùng nhau, không ai biết kể cả bố mẹ hay bạn bè thân thích của anh vì anh không muốn tạo scandand trong lúc con đường ca hát đang đi lên như diều gặp gió. Cuộc sống cứ thế trôi đi, dần dần anh quen với việc trở về nhà có mâm cơm dọn sẵn, cốc cà phê đen không đường và đặc biệt có bóng chị vẫn thức tận hai, ba giờ sáng đợi anh. Anh xem nó như một hiện thực hiển nhiên mà anh quên mất là anh chưa cho chị một điều gì cả- thậm chí là một danh phận làm vợ bình thường như bao người phụ nữ khác.
"Đúng là anh đã quá ích kỉ. Anh đã quá vô tâm." Anh đã không nhìn thấy khuôn mặt đầy tự ái của chị khi đứng trước gương cùng anh, anh không thấy sự ghen tuôn bùng lên trong mắt chị khi anh thao thao kể về Phương Linh- cô gái hát đôi cùng anh. Và đặc biệt anh đã không nhận ra đôi mắt đỏ hoe của chị sau khi xem những chương trình của anh – anh đã không chút lưỡng lự khi nói rằng: "Hiện giờ mình vẫn đi hát một mình và về nhà một mình" Giọt nước mắt chảy dài trên má anh- giọt nước mắt của sự hối hận muộn màng.
Anh chợt nhớ lại câu nói của chị : "Anh có thấy chúng ta là một đôi đũa lệch không thể so bằng không?" Nói xong chị mỉm cười. Trời ơi! Lẽ ra anh phải nhận ra sự tự ti trong câu nói đó chứ. Anh thét lên một tiếng trong cơn cuồng nộ chính bản thân mình, rồi ngã vật ra giường. "Tha thứ cho anh. Cầu mong em tìm được hạnh phúc đích thực của mình. Trời sẽ trừng phạt anh". Anh nghẹn ngào câu nói đầy đau khổ nhưng lại chứa đựng một sự lựa chọn - sự lựa chọn đầy cay đắng. Giọt nước mắt anh lăn..lăn...dài trên má.
***
Năm năm. Thế là đã 5 năm kể từ lần gặp gỡ định mệnh ấy. Số phận đã tạo ra anh- một con người của đam mê và tham vọng, số phận mang chị đến bên anh để anh được sống trong thiên đàng của hạnh phúc, nhưng rồi cũng chính số phận lại buộc anh phải lựa chọn. Sự lựa chọn đã chôn anh trong nước mắt, trong nỗi nhớ mong dằn vặt, trong cảm giác của một kẻ phản bội suốt 5 năm trời ròng rã. Giờ đây khi đã đạt được đỉnh cao của danh vọng, nhìn lại anh vẫn thấy mình chẳng có gì cả...chẳng có gì cả. Tất cả chỉ là hư vô.
Phải mất 5 năm anh mới có đủ can đảm để về lại chốn xưa, lại lặng bước trên con đường dọc bờ sông Hàn và ngồi vào chiếc ghế đá xưa. Thế nhưng tất cả đã thay đổi, đường phố rộng hơn, đông đúc hơn, ồn ào và nhộn nhịp hơn nhưng lòng anh thì mãi trống trải. Không biết đến bao giờ anh mới gặp lại chị. Chiều nào cũng vậy, anh thong dong trên các con đường với hi vọng nhìn thấy bóng dáng xưa trong dòng người tấp nập. Nhưng anh lại không dám đên nhà chị để hỏi vì anh sợ. Anh sợ phải thất vọng. Thà cứ để anh nuôi chút hi vọng mỏng manh còn hơn là nó tắt hẳn. Nỗi nhớ nhung, ân hận và cả nỗi sợ hãi cứ thi nhau giằng xé lòng anh. Dòng sông Hàn in bóng bao hàng cây, in cả ánh trăng tròn vằng vặc. Hôm nay là rằm tháng 11- sinh nhật chị và cũng là ngày anh chị gặp nhau lần đầu tiên.
- Mẹ ơi! Mẹ sao thế! Sao lại đứng lại?
Tiếng trẻ thơ hồn nhiên vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của anh. Anh ngoảnh mặt lại. Bốn mắt chạm nhau. Không khí đặc quánh. Thời gian ngừng trôi. Là chị- người vợ yêu dấu của anh. Chị đang đứng đó nhìn anh với khuôn mặt đầy vẻ thảng thốt, đôi mắt mở tròn. Đôi chân run run anh cố đứng dậy bước từng bước nặng nề về phía chị. Chị vẫn như ngày xưa, vẫn mái tóc dài buộc ngang bởi chiếc khăn mùi xoa, làn da ngăm đen nhưng trông gầy gò hơn trước. Đặc biệt là đôi mắt, đôi mắt buồn như chứa đựng cả biển trời đau khổ, bao sóng gió của cuộc đời.
- E..e..m....
Cuối cùng anh cũng thốt nên lời. Đứa bé khẽ lay tay chị: - Mẹ! Hình như chú gọi mẹ kìa!
Đứa bé vừa gọi chị là mẹ, là mẹ. Anh khóc thầm trong lòng. Vậy là chị đã tìm thấy hạnh phúc của đời mình. Cả đất trời như sụp đổ dưới chân anh. Nghe tiếng con gọi, chị như thoát khỏi cơn mê. Chị khẽ mỉm cười với anh (không biết cái nhếch miệng đó có được gọi là cười không nữa). Chị khóc nhọc thốt ra từng tiếng: - Bất ngờ quá! - Uh! Bất...ngờ...quá! Rồi không gian lại chìm trong yên lặng, không ai nói gì cả. Không hiểu sao trước mặt chị lúc này, anh không thể thốt lên được tiếng nào, kể cả tiếng xin lỗi bao đêm anh vẫn thầm nói một mình. Trong đầu anh lại lởn vởn biết bao câu hỏi: "Em có hạnh phúc không?" "Trong em có còn chút gì của đôi ta không?" "Anh ta có tốt với em không?" - Em...? Anh đưa mắt nhìn đứa bé thay cho câu hỏi không nói nên lời. Thằng bé thật dễ thương, khuôn mặt bầu bĩnh, làn da hồng hào, chiếc mũi cao, đôi mắt đen láy lộ rõ nét khôi tú. Anh như thấy lại mình trên khuôn mặt nó. Nhưng hỡi ôi! Anh bằng lòng đánh đổi tất cả để điều ấy trở thành sự thật.
Chị mỉm cưòi: - Nó là con..em! Chào... ch.. ú đi con! - Cháu chào chú ạ! Đứa bé nhanh nhảu Anh mỉm cười. Anh muốn cúi xuống ôm chầm lấy nó, hôn lên đôi má bầu bĩnh không cần biết nó là con của ai. Nhưng một lần nữa, anh lại để cho lí trí thắng. Thời gian lặng lẽ trôi qua. Từng giây, từng giây chậm rãi và nặng nề. - Em đi đây! Chị khẽ nói rồi dắt tay đứa bé đi ngang qua trước mặt anh. Bước chân chị nhẹ nhàng. Trong cái khoảnh khắc ấy- cái phút giây chị sắp vụt qua khỏi tầm mắt anh, anh cảm thấy như mọi thứ của anh sắp biến mất. Anh hiểu, anh sắp mất chị vĩnh viễn, nỗi khát khao, nhớ nhung và tình yêu trong anh trỗi dậy. Anh rướn người chụp lấy bàn tay nhỏ bé của chị. Tay chị lạnh ngắt. - Buông... - Anh nhớ em. Anh thật sự rất nhớ em. Anh nói vội vàng như sợ chị sẽ giật mất cánh tay ấy và chạy biến vào dòng người tấp nập trên đường. - Anh...anh...Anh yêu em. Anh yêu em. Môi chị khẽ run lên. Giọt lệ tràn mi.
Chị nấc lên từng tiếng ngẹn ngào. Họ ôm chầm lấy nhau và khóc...khóc... Khóc cho thoả những ngày nhớ mong, xa cách, khóc cho bao nỗi niềm không thốt nên lời. Nước mắt họ ướt đẫm trên bờ vai của nhau. Có ai đó giật áo chị. Cúi xuống nhìn con, chị lau giọt nước mắt trên má thằng bé. Thằng bé vụng về đưa đôi tay nhỏ bé lau giọt nước mắt trên má chị. - Mẹ đừng khóc mà. Mẹ đã hứa là sẽ không khóc nữa mà. Thằng bé vừa khóc vừa nói. Nhìn cảnh đó anh cảm động xiết bao.
Chị kéo nhẹ anh ngồi xuống: - Nó chính là "anh của riêng em đấy" Rồi chị quay sang đứa bé: - Là bố con đấy. Con không thấy bố giống trong ảnh sao? Từng lời của chị vang lên làm tim anh xốn xang. Sao anh lại có được niềm hạnh phúc ngọt ngào này chứ! Anh ôm chầm lấy thằng bé: - Con ! Con ơi! - Bố ! Bố! Thằng bé tức tưởi trên vai anh.
Căn nhà ở cuối phố rộn ràng, ấm áp hẳn lên. Căn nhà nhỏ trước đây, một cô gái trẻ mang cái bụng bầu vào thuê. Cô sống một mình, xung quanh bao lời dè bỉu của thiên hạ về cái việc không chồng mà có con. Rồi đứa bé sinh ra, tuấn tú lạ thường. Thương mẹ, bé mau ăn chóng lớn. Ngày ngày, hai mẹ con chở nhau trên chiếc xe đạp, con đến nhà trẻ, mẹ đến trường. Thỉnh thoảng, vào những đêm trăng sáng, hai mẹ con cùng nhau dạo bước trên con đường dọc bờ sông Hàn. Nhưng giờ đây, nó đã trở thành một căn biệt thự xinh đẹp. Bởi chồng cô – một nhà sản xuất âm nhạc trẻ đầy năng lực đã về. Cô sinh thêm cho chàng một nàng công chúa. Gia đình họ sống hạnh phúc mãi mãi bên nhau.