Gửi bài:

Hai sắc hoa tigon

(truyenngan.com.vn - Tham gia viết bài cho tập truyện "Những thiên thần ngồi trên cán chổi")

Người ấy thường hay vuốt tóc tôi
Thở dài trong lúc thấy tôi vui
Rồi bảo: "hoa dáng như tim vỡ
Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi..."

***

1. Giàn tigon trước ngôi nhà gỗ

Nguyên đẩy cửa, bước vào nhà. Tiếng chuông cửa kêu leng keng cũng không đánh thức được ai đó đang ngủ gục bên giá vẽ. Bước đến thu dọn những cây bút lông vương vãi trên mặt bàn, Nguyên dừng lại vài giây ngắm nhìn gương mặt nhỏ nhắn nghiêng nghiêng gục trên cánh tay vẫn còn nắm chặt cây bút lông, những lọn tóc ngắn ngủn xòa tung, che lấp gần hết gò má xanh xao. Nín thở, anh khẽ khàng đưa tay vén những sợi tóc vương trên mặt cô gọn lại. Chợt Vy khẽ cựa mình. Nguyên hốt hoảng rụt tay lại trước khi đôi mắt nâu sẫm bật mở.

- Nguyên về rồi hả? Tớ nấu cơm rồi, chờ cậu về ăn thôi. À, vụ order lần này sao rồi?

- Không tệ, khoảng bốn trăm chiếc cốc gốm theo mẫu cậu vẽ, để làm quà kỉ niệm thành lập cho nhân viên công ty, tớ đã liên hệ bên xưởng rồi...

Vừa nói Nguyên vừa đẩy cửa sổ. Theo cơn gió, những cánh tigon hồng tươi lả tả bay vào phòng. Bàn tay đang dọn cơm của Vy chợt dừng lại. Có gì đó theo gió từng đợt nhói lên trong tim. Đau điếng.

Nguyên giơ tay hứng những cánh hoa vỡ vụn, nhếch môi cười lặng lẽ. Vy vẫn chưa quên, chưa từng quên, cả sắc hoa tigon này và cả người con trai ấy...

hai-sac-hoa-tigon

2. Cô dâu không cười trong ngày cưới

Vy, như thường lệ, mở cửa quán từ khi còn rất sớm. Đem giá vẽ ra dưới dàn tigon, cô lặng lẽ hít căng lồng ngực làn không khí trong lành của buổi sớm mai. Trên ghế salon, Nguyên đang chìm trong giấc ngủ, đôi tay còn dính vệt đất sét đã kịp khô lại, bên cạnh, trên chiếc bàn xoay, chiếc cốc đang thành hình dở dang. Đã ba năm nay, Vy cùng Nguyên mở xưởng đồ thủ công này, hai đứa sống cùng một mái nhà, ai cũng mặc định chẳng chóng thì chầy cả hai cũng sẽ phát thiệp hồng cho bạn bè hai đứa, nhưng Vy biết, cái ngày ấy, có lẽ sẽ chẳng bao giờ đến. Cũng bởi Vy quá ngốc nghếch, Vy quá tàn nhẫn với Nguyên...

- Này em, em có bán hoa tigon?

Tiếng nói trong veo của một người con gái cất lên trong gió sớm. Vy ngẩng đầu khỏi giá vẽ, trên bức tranh dang dở, những mảnh trái tim hồng tươi đã bay ngập cả trang A4.

- Em bán tất cả những thứ mang đến cho em tiền.

Vy mỉm cười với người con gái có đôi má xanh xao và đôi mắt đen láy trước mặt. Người con gái ấy có đôi mắt như thâu tóm cả màn đêm.

- Vậy sáng mai phiền em mang đến địa chỉ này cho chị một giỏ lớn hoa. Nhận hoa xong chị sẽ thanh toán tiền, được chứ?

Vy đón mảnh giấy nhắn màu xanh. Địa chỉ là khu "phố biệt thự". Cô mỉm cười:

- Tầm mấy giờ chị muốn nhận hàng?

- Tầm lúc này có sớm quá không em?

Vy lắc đầu. Bóng người con gái khuất xa vào những hàng cây xào xạc gió. Những cánh hoa rơi lả tả quanh chân. Vy thấy mắt mình ươn ướt.

Sáng hôm sau, khi Vy mang giỏ hoa tigon đến tòa biệt thự xây theo phong cách gothic màu trắng ẩn dưới những tua muồng biển tim tím, cô mới nhận ra nơi đây đang tất bật chuẩn bị cho một hôn lễ. Vy được một bé gái có đôi mắt bồ câu đen láy dẫn thẳng vào phòng trang điểm của cô dâu. Người con gái hôm trước ngồi im lặng trong phòng. Váy cô dâu trắng muốt, mái tóc đen buông lơi, đôi mắt vẫn sâu thăm thẳm. Chị đón giỏ hoa từ tay Vy, những ngón tay thon dài mảnh dẻ run lên nhè nhẹ.

- Chúc mừng em. Hôm nay em đẹp lắm!

Một người con trai xuất hiện bên khung cửa. Bộ vest tuxedo đen tôn lên dáng người dong dỏng cao và đôi mắt biết cười. Vy thoáng thấy bàn tay xanh xao của cô gái nắm chặt quai giỏ hoa. Rồi cô mỉm cười. Nụ cười yêu kiều và ngọt ngào nhất mà một cô gái có thể ban tặng cho người đối diện:

- Phù rể đáng lẽ giờ này phải ở bên nhà trai chứ?

Chàng trai không trả lời mà tựa vào cánh cửa. Chợt anh liếc thấy giỏ hoa cô gái đang ôm trong lòng.

- Em vẫn còn thích hoa tigon à? Vậy món quà cưới này của anh chắc sẽ hợp ý em.

Đặt chiếc hộp màu xanh nhung xuống bàn, chàng trai bước nhanh đi như người chạy trốn. Cô gái mở hộp. Sợi dây chuyền có mặt là một nhành tigon bằng bạch kim lấp lánh trên lớp vải nhung xanh mềm mại.

- Em biết không, chị thích anh ấy từ năm mười lăm tuổi, mới đó mà đã mười bốn năm rồi... lần đầu tiên anh ấy tặng hoa cho chị là những bông tigon hái từ giàn hoa trước cổng nhà anh ấy. Chị đã yêu tigon từ ngày ấy, cho đến tận bây giờ...

Bàn tay cô gái nắm chặt sợ dây chuyền đến ửng đỏ, rồi đột ngột, cô quẳng nó ra xa. Sợi dây văng vào bức tường rồi rơi xuống nền nhà. Những cánh hoa bạch kim bắt nắng sáng lên lấp lánh...

- Chị đang làm gì cơ chứ? Chị đợi người ấy yêu mình những mười bốn năm, rồi cuối cùng nhận lời lấy bạn thân nhất của người ấy làm gì? Người ta đã không yêu chị thì cũng sẽ chẳng vì chị mà đau khổ hay bận tâm đâu... Chị đúng là con ngốc!

Vy đứng lặng nhìn những giọt nước mắt trong veo rơi như mưa xuống những cánh hoa hồng tươi... Những cánh hoa như những mảnh tim vỡ ướt đẫm. Giống như máu và nước mắt...

Vy quay người chạy như bay xuống khỏi cầu thang, giải thoát mình khỏi những tiếng nấc nghẹn ngào của một người con gái xinh đẹp trong bộ váy cưới trắng đẹp đẽ đắt tiền, khỏi những cánh hoa hồng tươi như nhuốm máu, khỏi những giọt nước mắt thánh thót tuôn rơi...

Vy đạp xe như bay trên con đường tím ngắt bằng lăng, kể cả khi những giọt mưa tới tấp đáp xuống cơ thể... Nước mưa chảy dài trên mặt. Nước mưa đắng nghét và mặn chát...

Mười tuổi, cô bé Mai Vy theo mẹ sang Ý, mang theo một vết thương rớm máu về một gia đình không trọn vẹn. Mẹ lấy dượng – một người Ý, và định cư bên ấy. Từ đó Mai Vy đã không còn là Mai Vy mà trở thành Juliana – một cô nàng lập dị với tóc dày thắt bím lệch bên, thời trang theo phong cách bohemieng, học chuyên ngành thiết kế, suốt ngày lang thang trên những đại lộ thành Rome cổ kính với giá vẽ, máy ảnh và bộ bài taro. Vy tự dựng lên quanh mình một bức tường vô hình. Phải. Nếu không ai lại gần được trái tim cô, thì cũng sẽ chẳng ai làm tổn thương được nó – trái tim đã sớm lên sẹo bởi những vết rạn nứt trong cuộc hôn nhân của cha mẹ năm nào.

Nhưng rồi Phong bước ngang qua cuộc đời Vy vào một ngày mùa đông nắng đẹp, và rồi, ngay từ giây thứ năm mươi ba sau khi Vy bất ngờ nhìn sâu vào đáy đôi mắt nâu đến nao lòng như màu của một ly cappucino đặc biệt, Vy đã yêu anh!

Chắc là tình yêu sét đánh! Chắc là Phong chính là định mệnh đời Vy. Vy đã tin là như thế.

Phong gắn với tất cả những thứ mang tên "đầu tiên" của Vy. Lần đầu tiên yêu, lần đầu tiên nắm tay, nụ hôn đầu tiên, lần cãi nhau đầu tiên, lần đầu tiên khóc vì một người con trai không phải là ruột rà huyết thống, lần đầu tiên trốn nhà đi chơi... Vy đã yêu anh bằng tất cả trái tim đã phong kín yêu thương suốt hai mươi hai năm trời! Vậy mà...

Anh về Việt Nam, Vy nghỉ việc thiết kế ở công ty dượng về Việt Nam. Anh chia tay Vy, Vy im lặng chờ ngày anh quay lại, chờ đến tận khi anh kết hôn cùng một người con gái khác – một cô gái xinh đẹp, dịu dàng...

Vy đạp xe như bay trong cơn mưa rào, khóc cùng cơn mưa mùa hạ... Nỗi đau ngày nhìn anh cùng người con gái đó trao nhẫn cưới vẫn y nguyên...

3. Những cánh hoa dáng như tim vỡ

Nguyên cầm cốc sữa đã làm ấm đến bên sofa. Vy đang lọt thỏm giữa một đống gối, mắt nhắm nghiền, làn da vốn đã xanh xao giờ càng tái mét. Ba năm nay, cô gái này cùng anh sống dưới cùng một mái nhà, hít thở cùng một bầu không khí, vậy mà, tại sao cô vẫn xa vời với anh như thế, vẫn khép mình lại giữa nỗi đau như thế?

Ấn tượng đầu tiên của Nguyên về Vy là một cô nàng lạ lùng. Rõ ràng là người Việt Nam chính cống, vậy mà đường nét chẳng khác gì con lai: mắt to, da trắng sứ, sống mũi cao, chưa kể phong cách ăn mặc của cô lại đạm chất bohemieng với áo lệch vai, tóc dày tết bím lệch bên. Rõ ràng cô gái ấy toát lên một chất gì đó khiến người ta liên tưởng tới thành Rome cổ kính và tráng lệ... Và cái cô nàng đặc biệt ấy suốt ngày lẽo đẽo theo sau Phong – anh trai anh. Anh giới thiệu cô là bạn gái, nhưng Nguyên thấy cô giống một con thú cưng hơn, chính xác là một chú cún con trung thành và ngốc nghếch.

Rồi Phong bất ngờ chia tay Vy – chia tay mối tình đầu để cưới một người con gái khác. Nguyên chứng kiến cô gái đơn thuần ấy đau khổ, và rồi như biến thành người khác. Vy cắt phăng mái tóc dài và dày vẫn tết thành một bím lệch bên và vắt qua vai ngày nào, Vy xếp hết những bộ đồ bohemieng vào đáy tủ, bắt đầu mặc quần hộp, áo pull con trai, đi giày thể thao... Giống như Mai Vy ngày nào đã chết...

Nguyên đã từng phải chạy vào bar lôi Vy ra khi người cô nồng nặc mùi rượu mạnh, chạy theo cô dưới cơn mưa vì sợ cô gặp tai nạn, rồi hôm sau lại mang cháo, sữa, thuốc đến cho cô nàng đang liệt giường vì sốt cao... Nhưng Vy vẫn không hề nhìn Nguyên...

Tấm chăn mỏng khẽ động đậy. Vy trở mình, mở mắt.

- Uống sữa đi này, tớ vừa làm ấm cho cậu.

Vy chớp mắt, đôi mắt ráo hoảnh, sâu không thấy đáy, nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ, nơi những cánh tigon đang lả tả rụng giữa cơn mưa.

- Vì một người con trai không còn yêu cậu, có đáng không?

Vy ngước nhìn Nguyên. Đôi mắt nâu sẫm giống hệt Phong, nhưng ấm áp hơn bao lần, vậy mà trái tim đã lên sẹo của cô vẫn giá lạnh. Càng ngày càng giá lạnh.

- Vậy vì một cô gái đang lợi dụng cậu, có đáng không?

Nguyên theo ánh mắt Vy nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh biết tại sao Vy không từ chối sự chăm sóc của mình, tại sao Vy muốn hai đứa hợp tác mở cửa hàng này, tại sao muốn hai đứa cùng sống dưới một mái nhà... Vy muốn khiến người con trai bỏ rơi mình phải ngạc nhiên, phải dằn vặt, muốn em trai người đó cũng phải đau khổ, và hơn hết, phải chăng Vy vẫn muốn tìm một chút hình bóng Phong qua em trai của anh?

- Cậu không thể thực lòng chấp nhận tớ sao, Vy? Sau tất cả những gì chúng ta đã trải qua?

Im lặng. Ngoài cửa hoa tigon vẫn lả tả rơi, theo gió bay vào căn phòng. Vy đưa tay hứng một cánh hoa bay lạc:

- Cậu có chờ được không, cho đến khi tớ quên đi anh trai cậu?

Vy nhắm mắt, thổi bay cánh hoa trên tay. Cánh hoa giống hệt một mảnh tím vỡ nhuốm máu hồng chầm chậm bay xa, chao đảo trong cơn gió vừa lướt qua căn phòng bé nhỏ.

Tiêu Dao.

Ngày đăng: 14/06/2014
Người đăng: Hoàng Nguyên Nguyễn
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín
Stevejobs nói về cuộc sống
 

Không ai muốn chết cả. Ngay cả những người muốn lên thiên đường cũng không muốn chết để được ở đó.

Cái chết là đích đến mà tất cả chúng ta đều phải trải qua. Chưa ai thoát được nó. Nhưng tự cái chết nó là như thế, bởi cái chết đơn giản là phát minh tuyệt vời nhất của 'Sự sống'. Nó là chất xúc tác thay đổi cuộc sống. Nó loại bỏ người già để tạo đường cho lớp trẻ. Bây giờ bạn có thể còn trẻ, nhưng ngày nào đó không lâu, tự bạn sẽ trở thành người già và bị loại bỏ.

Thật tiếc khi phải nói ra điều trớ trêu đó nhưng đó là sự thật".

Steve Jobs - Đại học Stanford, tháng 6 năm 2005

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage