Người đàn bà trong anh
(truyenngan.com.vn - tham gia viết bài cho tập truyện ngắn: "Những thiên thần ngồi trên cán chổi")
Trong một cuộc tình tay ba, kết cục bao giờ cũng phải có một người bị tổn thương.
***
Khả Vân chưa bao giờ nói với Thu Yến về chuyện này, nhưng cô thật sự đang rất rối trí. "Cả Lục Dương và Đan Phong đều quan trọng với tôi. Bọn tôi dường như không thể tách rời nhau".
Thu Yến tỏ bộ dạng ghen tị: "Vậy ở họ có điểm gì khiến cậu khó quyết định đến thế hả Khả Vân ?". Khả Vân không thể dùng một hai từ mà nói chính xác được về họ. Lục Dương mạnh mẽ, hơi ngang tàng và tình cảm của chàng luôn thể hiện một cách quyết liệt. Đan Phong nhẹ nhàng, biết quan tâm và luôn thể hiện tình cảm một cách sâu lắng nhất. "Hai người bọn họ một như ánh mặt trời chiếu sáng lúc bình minh, một như mặt trăng dịu nhẹ làm buổi đêm trong mát. Đôi lúc tôi ước gì, họ là một, hoặc chỉ một người xuất hiện trong đời tôi". "Cậu tham lam quá đỗi". Thu Yến khẽ lắc đầu, không hiểu vì sao khi chỉ có một đồng xu người ta vui vẻ nhặt nó lên và thấy nó là báu vật, còn khi đứng trước hai viên ngọc họ lại đắn đo lựa chọn.
"Cậu biết không, nếu như họ tỏ ra quyết liệt tranh giành và một người chiến thắng sẽ được chiến lợi phẩm, như vậy chẳng phải tôi không cần phải lựa chọn nữa sao? Nhưng có vẻ như họ sẵn sàng rút lui nếu người kia muốn".
Khả Vân lại nói. Thu Yến cảm thấy rất kỳ lạ. Với cô, tình yêu là một thứ vốn chỉ được chia sẻ giữa hai người yêu nhau, không thể chia sẻ với một người thứ 3. Chẳng phải có rất nhiều bi kịch khi xuất hiện thêm một người đó sao?
"Khả Vân, cậu hãy chọn người nào tỏ tình với cậu trước, như vậy dễ dàng hơn ". "Chưa ai trong số họ tỏ tình với tôi". "Vậy làm sao cậu biết họ cùng yêu cậu ?". Câu hỏi của Thu Yến thật sự rất dễ trả lời. Khả Vân nghĩ đến ánh mắt nồng nàn như ngọn lửa của Lục Dương khi nhìn cô và cái nắm tay rụt rè của Đan Phong trong một đêm trăng trên bờ biển...cô cảm nhận được tình yêu của họ từ trong trái tim cô, khó có thể nói ra được..
Câu chuyện của Lục Dương và Đan Phong
Lục Dương cần phải giải quyết với Đan Phong một chuyện. Chàng cảm thấy rất khó nói ra, nhưng lại thấy bế tắc nếu im lặng. Cuối cùng Lục Dương cũng hỏi: "Cậu với Khả Vân đi đến đâu rồi ?". Đan Phong hiểu bạn mình muốn nói tới chuyện gì. Có thể đêm nay sẽ là một đêm quyết đấu, một trong số họ ai là người ra đi, ai là người ở lại và độc chiếm trái tim của Khả Vân. "Chúng tôi đã hôn nhau. Còn cậu và cô ấy, đã đi đến đâu ?". Đan Phong trả lời và truy vấn lại Lục Dương. "Hôm qua, cô ấy gọi điện và nói cô ấy nhớ tôi". Đan Phong bỗng thấy buồn, bởi cho dù chàng và Khả Vân đã hôn nhau, nhưng cô chưa bao giờ nói một lời yêu thương nhung nhớ. Đôi khi một lời nói từ trái tim còn hơn ngàn vạn lần những cái va chạm mạnh mẽ.
Ngoài kia biển mênh mông sâu thẳm và lặng gió, biết đâu dưới lòng biển sâu là những cơn sóng ngầm và chứa đựng cả một quần thể phức tạp. Tất cả đều không như vẻ bề ngoài của nó.
"Giờ chúng ta sẽ thế nào". Lục Dương lại hỏi. "Chờ quyết định của cô ấy". Đan Phong thở dài. Dù Khả Vân có lựa chọn thế nào thì một trong hai người bọn họ sẽ trở thành kẻ độc bước trên đường tình. "Có bao giờ cậu nghĩ, ba chúng ta có thể là một gia đình". Lục Dương lại nói, cảm giác ngây ngô như con còng gió lạc loài trên cát. "Ý cậu là kiểu chung sống bầy đàn cổ xưa, tự do và hoang dã ?". Sau câu nói của Đan Phong cả hai cùng bật cười. Họ hiểu rõ về nhau và đôi lúc họ nghĩ họ có thể chia sẻ với nhau tất cả, kể cả một người tình.
Theo gợi ý của Khả Vân, cả ba người sẽ có một chuyến đi biển vào dịp hè. Nơi họ đến là một hòn đảo nhỏ cách đất liền không xa, một nơi hoang dã chỉ có dân du lịch bụi sẵn sàng đến đó để được nếm trải cảm giác gần gũi của thiên nhiên. Bọn họ cùng 12 người khác thuê một chiếc thuyền nhỏ đi ra đảo hoang để vui đêm lửa trại. Lục Dương luôn ở sát bên Khả Vân như thể anh sợ cô bị lạc mất giữa hoang vu cỏ dại, còn Đan Phong thì nhìn theo cô mọi nơi mọi lúc như đảm bảo rằng cô không gặp sự cố gì trong suốt cuộc vui. Trái tim Khả Vân luôn run lên từng hồi vì cái nắm chặt tay mạnh mẽ của Lục Dương và cũng run lên với cái nhìn trìu mến của Đan Phong. Liệu cô có phải là người hạnh phúc nhất trên đời khi có được hai người đàn ông mà cô yêu thương? đôi lúc cô nghĩ đó chính là bi kịch, bởi con sóng nào mà chẳng muốn tới được bờ, còn cô là con sóng đứng dùng dằng ở giữa ..
Hai đêm trên đảo, cuối cùng bọn họ cũng chuẩn bị lên thuyền trở về đất liền. Rời đảo được một lúc thì bỗng một cơn bão biển ập tới, chiếc thuyền bỗng gặp sự cố lật úp xuống. Trong cơn hoảng loạn, chỉ có Lục Dương là giữ được bình tĩnh, chàng tìm được một chiếc phao và vội vã tìm Khả Vân và Đan Phong. Hai người họ đều không biết bơi. Khả Vân đang chới với và bị sóng đánh xa khỏi con thuyền lật úp, Đan Phong nhô lên ngụp xuống cố gắng giữ cho khỏi chìm. Lục Dương nhẩm tính chỉ có thể cứu được một người mà thôi. Chàng quyết định bơi về phía Khả Vân. Chàng đặt cô lên chiếc phao, cảm thấy khá kiệt sức vì bỗng nhiên sóng biển dâng cao, những giọt mưa lớn rơi xuống mặt biển tạo nên một khung cảm trắng xóa mịt mùng. "Đan Phong ở đâu ?". Khả Vân thều thào hỏi. Lục Dương không thở được do kiệt sức, chàng cũng không nói được. "Hãy cứu anh ấy, xin anh...". Tiếng của Khả Vân như cầu xin, nước mắt cô hòa lẫn vào nước mưa và muối biển, đôi môi tái nhợt đi. Ánh mắt của Khả Vân khiến Lục Dương cảm thấy đau nhói. Lẽ nào cô đang van xin chàng đổi mạng cho Đan Phong, cô thừa biết nếu cứu được Đan Phong thì nhất định Lục Dương sẽ kiệt sức mà chết. Rõ ràng ánh mắt của Khả Vân nói lên tình yêu của cô, đó là điều làm đau nhói trái tim chàng, nhưng dù không có ánh mắt ấy, chàng cũng sẵn sàng đổi mạng để cứu Đan Phong.
Lục Dương lấy hết sức vừa bơi vừa kéo chiếc phao có Khả Vân tới chỗ Đan Phong, chàng bơi nhanh nhất có thể và tự nhủ, sẽ không bỏ rơi ai trong cuộc đời chàng. "Em ở đây, giữ vững nhé". Chàng dặn Khả Vân rồi rời phao, bơi về phía Đan Phong, lặn xuống và ôm được Đan Phong trở lên mặt nước. "Cố lên, đừng bỏ tôi". Lục Dương muốn nói với Đan Phong câu nói ấy nhưng chàng không thể thốt lên được nữa. Chàng đẩy Đan Phong về phía Khả Vân, thấy sức lực tan biến. Chàng buông lơi vòng tay, thả mình trôi vào vô định..
Chàng thấy những dải san hô lấp lánh vẫn nằm yên mình dưới đáy biển như thế những cơn bão chẳng hề chạm tới. Những chú cá nhỏ vẫn quấn quýt vờn nhau dưới nước rồi lại tự tình dưới đám rong rêu mềm mại...
"Cậu nói gì với tôi đi chứ, Lục Dương". Tiếng của Đan Phong gào thét như con thú bị thương. "Tôi nghe thấy rồi". Lục Dương nghĩ thầm, nhưng chàng không thể nói với Đan Phong điều đó. Chàng đang cố hết sức để nói cho bạn mình biết. Chàng thấy tiếng khóc nức nở của Khả Vân, thấy lời trách móc của Đan Phong và thấy môi Đan Phong rất lạnh đang đặt lên môi chàng, hết lần này đến lần khác với những nỗ lực hô hấp nhân tạo mong cứu lấy Lục Dương từ tay tử thần...
"Anh ấy tỉnh lại rồi". Có tiếng ai đó nói, Lục Dương mở choàng mắt và ngồi bật dậy, nôn ra một bụng nước. Chàng chưa kịp định thần lại thì thấy Khả Vân lao ập vào mình, tiếp theo là Đan Phong. Họ ôm chặt lấy nhau, bật khóc. Cuối cùng chàng đã ở đây bên họ, chàng không chết và không ai phải chết. Tất cả đã được cứu lên một chiếc tầu bảo vệ bờ biển.
Câu chuyện của Khả Vân và Thu Yến
"Qua tai nạn vừa rồi, tôi đã hiểu rõ lòng mình. Tôi cảm thấy thật tệ khi năn nỉ Lục Dương cứu Đan Phong, dù biết anh ấy có thể sẽ chết vì đuối sức, nhưng lúc ấy, tôi chỉ nghĩ dến Đan Phong, nếu anh ấy chết, tôi không còn muốn sống nữa". "Vậy là cậu đã nhận ra mình yêu ai khi sắp mất đi người ấy". Thu Yến nói thế, bản thân cô cũng đã từng trải qua một điều tương tự, nên cô hiểu sự lựa chọn của Khả Vân.
"Tôi không muốn chờ đợi anh ấy tỏ tình với mình nữa, tôi sẽ đi nói với anh ấy rằng, tôi suốt đời này sẽ chỉ yêu anh ấy mà thôi". "Cậu không sợ Lục Dương sẽ tổn thương ư ? anh ấy đã cứu mạng cả hai người, lẽ nào chỉ để nhận lấy đắng cay này ?". "Không, anh ấy sẽ chúc phúc cho chúng tôi". Thu Yến bỗng thở dài buông một lời vu vơ: "Ừ, có thể họ đều yêu cậu, nhưng chắc chắn một điều là không nhiều như họ yêu nhau, nếu không họ sẽ chẳng bao giờ chia sẻ".
Khả Vân nhìn Thu Yến, cảm thấy ngỡ ngàng, lẽ nào tình yêu lại có những điều hiển nhiên mà bản thân cô lại cho là nghịch lý ?
Chuyện của Lục Dương và Đan Phong
Khi ấy, trên bờ biển, cơn giông đã đi qua...
Lục Dương nói: "Cậu có buồn không khi tôi chọn cứu Khả Vân trước mà không phải là cậu ?". "Cô ấy xứng đáng được sống tiếp hơn tôi, nếu phải lựa chọn". Mái tóc dài lãng tử của Đan Phong giờ đang đang xõa xuống bờ cát khi chàng nằm ngả xuống. Lục Dương thấy cảnh đêm hôm ấy giống như một bức tranh vẽ đôi tình nhân đang tự tình trên bờ cát ẩm.
"Cậu biết không, tôi cứu cô ấy vì cậu cần cô ấy, chứ không phải tôi". "Cậu đang nói chuyện rắc rối gì thế ?". Đan Phong nhìn Lục Dương, thấy hình dáng vạm vỡ của chàng in trên nền cát sừng sững, giống như một sự chở che hoàn hảo và ấm áp.
"Khi đó tôi chợt nhận ra, người làm trái tim tôi đau đớn nhất không phải là Khả Vân mà chính là cậu. Trong lúc tôi chìm xuống đáy biển, tôi đã cố nói rằng, tôi yêu cậu, rất nhiều". Lục Dương lại nói, ánh mắt như có lửa của chàng nhìn ra phía trước, nơi có con sóng bạc đầu ngập ngừng phía xa rồi như thể sóng nhận ra được mình phải về đâu nên vội vã lao nhanh đến bờ.
"Cậu yêu tôi ư ? chúng ta chẳng phải ...". Đan Phong khẽ run lên, cho đến lúc này chàng còn chưa dám thừa nhận rằng bấy lâu chàng cố lừa dối bản thân mình.
"Đúng thế, và tôi biết cậu cũng yêu tôi. Chúng ta hãy thừa nhận tình cảm này và thôi không lừa dối Khả Vân nữa, cô ấy cần có một tình yêu đúng nghĩa hơn. Có thể chúng ta cùng yêu cô ấy, nhưng không nhiều bằng ta yêu nhau...".
Âm thanh của sóng biển như nuốt lấy từng lời của Lục Dương rồi hắt vọng lại từ khơi xa. Chàng lần tìm bàn tay Đan Phong để trên cát, nắm lấy: "Xem này, bàn tay cậu thật mềm mại, yếu đuối. Nó làm tôi luôn muốn nắm chặt..". Chàng cúi xuống, đặt một nụ hôn lên trán Đan Phong, cảm thấy trái tim mình ngừng lặng. Biển ngoài kia đang hát lên như nhắn nhủ rằng hai người họ không đơn độc trên đường tình. Ai đó đã nói, nếu không dữ dội sẽ không còn là biển, tình nếu bình yên cũng chẳng thể là yêu.
Chuyện của ba người
Khả Vân chạy đi tìm Đan Phong để nói với chàng tình yêu của cô. Nhưng những điều Thu Yến nói đang xảy ra ngay trước mắt cô. Lục Dương và Đan Phong như quên đi cả thế giới, chỉ còn hai người thổ lộ tình yêu với nhau trên bờ cát, dưới ánh trăng và biển đêm lặng sóng. Khả Vân bỗng chốc nhớ lại câu chuyện tình đồng tính của thần Apollo và hoàng tử Hyacinthus. Khi Hyacinthus chết đi, Apollo không muốn linh hồn chàng bị chiếm mất nên đã biến chàng thành một loài hoa thơm ngát mang tên Hyacinth- hoa Dạ Lan Hương.
Trong một cuộc tình tay ba, kết cục bao giờ cũng phải có một người bị tổn thương. Nhưng Khả Vân chấp nhận điều đó một cách dễ dàng, bởi Lục Dương và Đan Phong là những người cô yêu. Dù tình yêu của họ không dễ dàng được chấp nhận, nhưng đó là thứ tình yêu đẹp nhất mà cô từng chứng kiến.
Phạm Bảo Thoa