Là bao điều anh mong nhớ
Có những người mới hôm qua còn vui vẻ là thế, ngọt ngào là thế nhưng chỉ một giây phút, người đó vụt biến mất vào trong đám đông. Vậy là chấm hết những cuộc tình, chấm hết những tin nhắn, chấm dứt những cuộc hẹn.
***
Em và anh đã lạc nhau năm năm, giữa muôn trùng dấu chân bao người ngược xuôi qua lại, những tiếng nói cười, những guồng công việc hối hả và cả những chuyến xe đi về hai thành phố. Anh biết em ở đó, dẫu chỉ cách những vòng xe lăn bánh mà đã xa nghìn trùng. Anh nghĩ với những sự hiểu lầm, giận dỗi như vậy mình sẽ không còn liên lạc gì với nhau.
Nhưng bất chợt em nhắn tin cho anh. Lạ kỳ chưa, con thuyền sau một thời gian dài lênh đênh trên trên biển, những tưởng đã vào được bờ thì bất chợt những con sóng lại khiến nó chao đảo. Buổi tối đó em lên mạng, giữa lúc anh đang chau mày vì chút rắc rối nhỏ trong công việc thì nick chat của em bỗng vụt sáng, em bảo em muốn nói chuyện với anh.
Anh nghĩ có lẽ mình không còn liên lạc gì với nhau nữa bởi những tin nhắn từ điện thoại anh gửi đi cho em đều không được hồi đáp, màn hình di động đen ngòm như trêu ngươi anh, im lìm nằm đó. Những dòng tin nhắn facebook em không trả lời dẫu em đã xem. Có lẽ nhược điểm lớn nhất của Facebook chính- những người thất tình nghĩ vậy- là tính năng hiển thị tin nhắn đã xem, tin nhắn đó đã được người ta xem rồi nhưng không có một câu trả lời đáp lại, và rồi từng dấu tích ở hộp thoại khiến anh đau nhói. Em vẫn im lìm, em rời xa anh bằng sự yên lặng.
Dẫu cho giữa thời buổi khoa học công nghệ này, những chiếc điện thoại từng ngày chạy theo xu thế mới, tích hợp những tính năng thông minh vừa được sáng chế hay mạng xã hội kết nối triệu triệu con người với nhau do cái ông Mark Zuckerberg lập ra cũng không khiến con người ta vui hơn là mấy, bởi ở đó có những dòng tin nhắn gửi đi nhưng không có những dòng cảm xúc trở về. Chỉ với một cú click chuột, em đã hủy kết bạn với anh, đưa anh vào danh sách chặn.
Vậy mà giờ đây, em lại liên lạc với anh. Trong danh sách kết bạn của anh, có nhiều người là bạn nhưng không bao giờ anh biết họ là ai, những ai muốn kết bạn với anh, anh đều add họ cả, thành thử cái nick Dautay kia anh không biết là của em. Nếu biết, liệu anh có add em vào không nhỉ?
Ôi mới đó mà đã bao nhiêu là ngày tháng. Anh làm sao quên được có một thời gian dài, anh đều trò chuyện với em vào mỗi tối. Cả ngày dài anh và em đều bị cuốn vào học hành, công việc khiến ta lơ đãng quên mất nhau, và rồi chỉ khi đêm xuống, em chat với anh, mình mới thật sự gặp nhau. Em kể cho anh nghe những chuyện trường lớp trong ngày em đi học, cô giáo hôm đó đã kiểm tra slide của em thế nào, mấy đứa bạn cùng nhóm với em lười biếng, để hết mọi bài tập cho em làm một mình ra sao, có khi em lại kể chuyện bánh xe giẫm phải đinh, thế là em dắt bộ giữa trưa nắng, vừa lau mồ hôi vừa nghĩ tới anh. Vậy đó, tất tần tật mọi chuyện xảy đến với em đều được em líu lo tâm sự với anh. Anh thì chỉ biết nghe và mỉm cười, lâu lâu đưa ra cho em vài nhận xét hay mấy điều khuyên bảo. Anh hỏi:
- Bộ em không thấy chán khi nói chuyện với anh sao.
Em nhắn lại cái mặt cười bảo:Ở anh em tìm được niềm tâm sự. Anh đặc biệt ở chỗ là chẳng bao giờ ngắt lời em cả. Những người khác chỉ cần nghe em nói vài điều là đã lảng sang câu chuyện của họ ngay, mà như vậy thì em không thích. Nhiều khi em hỏi lai:"Bộ anh không có chuyện gì kể cho em nghe sao?". Anh bảo anh không có nhiều tâm sự, anh chỉ cần nghe em kể chuyện của em là đủ rồi.
Mình quan tâm nhau bằng những tin nhắn. Lắm khi anh đang bận vẽ đồ án, nick em khẽ sáng lên:"Anh, em đau bụng". Vậy là anh lại có nguyên một giờ đồng hồ dặn dò em uống thuốc, nhắc em đi ngủ sớm, không ăn những thứ quà vặt bán đầy ngoài đường để rồi em cười hì hì:"Anh, em giỡn. ". Vậy đó, những chuyện đâu đâu cứ kéo mình xích lại gần hơn để rồi chỉ một đêm không chat với nhau là thấy nhớ, thấy thiếu thiếu điều gì đó. Giống như một người nghiện thuốc lá bần thần khi thiếu thuốc, thấy mồm miệng nhạt thếch cả ra.
Thật ra thì anh ít khi gặp em, đơn giản vì em không thich như vậy. Em bảo:"gặp nhau ở ngoài anh vụng về lắm, không có hài hước như khi nói chuyện với em". Ấy vậy mà anh vẫn đến tìm em khi rảnh rỗi. Em ở nhà trọ sinh viên, em sống trong một gia đình êm ấm, em dùng điện thoại cục gạch, đi chiếc xe máy của ông chú đã cày nát bao năm để lại, và em hồn nhiên phóng xe ra phố phường, hòa mình vào đám đông đang hẹn hò trên phố kia. Thỉnh thoảng em rủ anh đi ăn chè, em bảo em ăn chè để bà bán chè kịp về nhà kẻo tối. Chính em đã khiến anh có thể ăn hết một ly chè, món ăn mà anh cực kì ghét. Em cười như gió tan vào phố:"Anh dại quá". Em và anh đều ngủ trễ, đương nhiên ngủ trễ nên dậy cũng trễ. Buổi trưa chính là buổi sáng của cả anh và em, em biết một quán bún chả cá chuyên mở cửa cho sinh viên ngủ dậy muộn. Cứ khi nào không thấy em ở nhà là anh biết em đang ở quán. Một ông văn sĩ đã từng nói:"khi yêu người ta hay đói bụng". Những cuộc hẹn của mình gắn liền với quán xá, chẳng có gì hơn. Thực ra đi ăn chỉ là cái cớ để anh nhìn em, để ngắm em hồn nhiên, để nghe em cười như lá rơi trên từng nóc phố. Em bảo em bình thường. nhưng anh lại thích sự bình thường như vậy.
Cứ tối đến mình gặp nhau, em ăn cơm, tắm rửa rồi lên mạng. Em vẫn nói với anh:"Mười một giờ em sẽ mở máy". Có khi giờ đó anh còn lê la ngoài phố với bạn bè, cũng có khi giờ đó anh đã ngủ sớm vì mệt mỏi, nhưng mười một giờ em vẫn mở máy.
Mình hay trò chuyện trong đêm khuya như vậy. Lắm khi anh đã tắt máy nhưng em vẫn còn thức, đó là khi sáng dậy anh đã thấy tin nhắn em gửi đến:"Chúc anh ngủ ngon", và đúng là anh ngủ ngon thật. Anh còn có tính xấu là hễ uống say lại lấy điện thoại ra nhắn tin cho em, là nhắn tin chứ không gọi điện thoại, bởi em nghe cái giọng lè nhè và sến sẩm là sẽ biết anh say mất. Vậy mà cũng không giấu được em, sáng ngủ dậy đã thấy em nhắn tin:"Hồi đêm anh uống nhiều không?", "Có mấy chai thôi", "Mấy chai mà say bét nhè", "Sao em biết?", "Thấy anh nhắn tin nói mấy chuyện gì đâu là em biết liền". Anh cười vu vơ khi buổi sang ngồi quán cà phê, câu hát cứ vang đi vang lại:
Tôi vẫn nhìn thấy em
Giữa đám đông xa lạ
Vì em mang trong mắt
Nỗi yêu đời thiết tha
Anh đã quen em trong đám đông kia, và rồi cũng lạc em trong đám đông kia, nhưng anh biết mình sẽ tìm thấy em nếu anh đi tìm, nhưng em không muốn anh tìm thấy em. Gặp nhau, anh hay chở em đi xe đạp thay vì xe máy, để chầm chậm gặp nhau, chầm chậm phố xá. Huế rất nhỏ, không mênh mông như Sài Gòn, không ồn ào như Đà nẵng, cũng không dùng dình như Hà Nội. Vì vậy phải đi thật chậm nếu không sẽ hết ngày mất. Mình tung tăng qua bao con phố, đến bao quán xá, đền đài. Nhưng cũng chính những cuộc gặp gỡ ấy đã khiến những giận hờn từ đâu ùa về như gió chướng, những sự hiểu lầm cứ lớn dần thêm khiến mình xa nhau. Anh rời Huế vào một ngày mùa đông, và rồi chuyện của chúng mình cũng như những cành cây đang vào mùa đông, rơi rụng hết lá. Từ đó, anh lạc mất em.
***
- Anh ơi, tối mình nói chuyện với nhau nhé.
Dòng chữ lặng lẽ ấy nằm im lìm đang chờ ở anh một câu trả lời. Anh phải nói những gì với em sau mấy năm không liên lạc nhỉ. Cảm giác của sự gặp lại khiến con người ta bận lòng về nhau nhiều hơn.
- Cuối tháng này em vào Đà Nẵng. Anh có ở đó không?
- Anh vẫn ở đây suốt mấy năm qua mà.
- Mình gặp nhau nhé.
Đôi khi chỉ cần vài dòng tin nhắn là lòng reo lên như thể đang ở trong cơn nắng hạn, bỗng gặp một cơn mưa vùi. Là hẹn hò, là gặp gỡ.
Anh vẽ ra cảnh mình gặp nhau, sẽ như thế nào đây nhỉ. Huế đối với mình là những kỷ niệm trong khi Đà Nẵng là nơi em chưa từng đặt chân đến dẫu hai thành phố chỉ cách nhau hai giờ đồng hồ xe chạy. Anh thấy rõ sự háo hức trong em, đối với em đây chỉ là một cuộc dạo chơi hay là sự mở lối. Nếu em sẽ đến, có lẽ anh phải bước lại thật nhanh, bởi một khi dấu chân mình bước chậm là đã xa nghìn trùng.
Nhưng thôi. Những cuộc hẹn cứ để nó hồn nhiên xảy đến như em đi, giống như cơn mưa, hễ cứ rơi là làm ướt đất. Đã 11 giờ đêm rồi, em vẫn mở máy. Câu trả lời của anh vẫn để ngỏ. Anh sẽ chat với em:
- Em vẫn sẽ tô màu son anh tặng chứ?
Câu hỏi thật buồn cười em nhỉ, nhưng nó là bao điều anh mong nhớ.
Nguyễn Nhật Hoàng