Hãy xem như một giấc mơ
"Bên ngoài trời vàng ruộm mật ong, nhưng anh cứ ngắm nhìn tro bụi vòng vèo quanh đọt nắng từ ngoài chui tõm qua khe cửa hẹp, hay đó là cuộc đời anh?"
"Nhưng em sẽ không khóc hai lần cho một tình yêu, em hứa, thật đó!"
Lần nữa, tôi đã đặt chân về miền quá khứ, nhưng không có nghĩa miền xưa cũ còn nhớ và nhận ra tôi (buộc tôi phải tự sự lại, tất cả).
Anh đến với thế giới này không phải là điều hoàn hảo nhưng anh sẽ làm điều hoàn hảo nhất dành cho em. Và điều "hoàn hảo" đã đến vào một buổi sáng.
***
Tám giờ sáng, nhà sách Lê Lai chỉ thưa thớt một vài khách mua hàng và một số nhân viên ca sáng.
"Cậu trực đây", người quản lí nói. "Mình quản lí phòng game. Không để xãy ra mất trật tự và lưu ý người chơi dùng xu giả".
"Vâng, tôi biết rồi."
Một gian phòng game đầy ắp ánh sáng điện lập lòe xanh đỏ cộng với những âm thanh vui tai phát ra từ các máy game, khiến bao đứa trẻ đều thích ngay khi một lần ghé qua.
TĐM thẩn thờ. Bao kí ức lúc bé ùa về.TDM muốn mình nhỏ thật bé lại để tận hưởng những giây phút náo nhiệt này.
Ồh, mình đã sống hơn ¼ thế kỉ rồi. Dáng một cô gái xuất hiện bên quầy thu ngân.(nhà sách Lê Lai sắp đóng cửa vì ế ẩm...gặp nhau lúc này chẳng biết điềm chi???)
"Hôm qua ai trực bên đây vậy chị?"TĐM hỏi thay lời chào.
"Không có ai hết", cô gái đáp. "Anh mới làm ở đây hả?"
"Ừm", Phòng game này mới mở hả chị?"
"Dạ, anh làm vệ sĩ lâu chưa?"
"Mới làm từ lúc hè thôi!"
"Cũng là sinh viên hả, Đại học Đà Lạt luôn?"
"Ừm, bạn cũng vậy hả?"
Cô gái đưa chân bước đi để lại sau lưng vệt nắng dềnh dàng? Ôh quá tuyệt vời(ngay cả dáng đi...).
Hai đứa trẻ nhìn dáo dát, như muốn tìm điều gì.
"Chú ơi, ai bán xu vậy?"
"Mua hết tờ này luôn hả? hai con trốn ba mẹ đi chơi game phải không?"
"Dạ không, hai chị em con mới đạt giải thi học sinh giỏi nên bố thưởng được đi chơi game thoải thích hôm nay!"
Cầm tờ năm mươi ngàn đồng của bọn trẻ, TĐM tiến thẳng đến sau lưng người ấy. Tiếng nhạc quá to đã làm cô gái giật mình khi bốn ngón tay TĐM khẽ chạm bờ vai mình.
"Bán xu"
Người ấy trố mắt nhìn TĐM với ánh mắt dò hỏi. Nhanh chóng cô gái phát hiện hai đứa trẻ đang đưa mắt về phía anh chàng vệ sĩ và mình.
"Của hai đứa nhỏ"
"Ừm"
Sao mình lại như vậy?. TĐM thẩn thờ! (Và rồi điều ít chờ đợi đã đến trong lúc đợi chờ...)
"Trực ở đây buồn không?", Cô gái nhẹ nhàng. TĐM chưa kịp ngoảnh đầu lại thì tim đã rung lên bần bật.
"Ờ, buồn hơn chỗ khác". Mà chỗ khác TĐM cũng chưa tìm ra chỗ nào mà rộn ràng, vui hơn chỗ này được.
"Làm ở đây được lâu chưa?", TĐM nhẹ nhàng.
"Cũng được 2 tháng nhưng sắp nghĩ rồi!"
"Sao vậy?"
"Em chỉ làm tạm thời thôi, hết tháng ni là nghĩ về quê một thời gian và chuẩn bị vô học."
"Hay là về lấy chồng? nghi quá!"
"Ơ, chính xác luôn đó!", cô gái mỉm cười gật đầu làm những lọn tóc rối dập duềnh xuống trán.
Bỗng dưng TĐM buộc miệng:
"Người đi một nửa hồn tôi mất, một nửa hồn tôi bỗng dại khờ"
"Thơ thẩn hay nhỉ", cô gái nói."Còn chi nữa không?"
"Nơi ta ở chỉ là nơi đất ở, nơi ta đi đất bỗng hóa tâm hồn, tình yêu làm đất lạ hóa quê hương"
"Đúng vậy", cô gái nói. "Chỉ có tình yêu thật sự mới biến một nơi xa lạ thành quê hương thứ hai của mình và níu chân một ai đó".
"Bữa ni cũng cuối tháng rồi! Vậy chỉ làm ở đây một ngày nữa là nghĩ luôn hả?". Cô gái khẽ gục đầu.
"Ô! có bánh ăn rồi". Cô gái chạy đi lấy bánh mang lại chỗ TĐM đang ngồi.
"Hôm nay có người chia tay với nhà sách nên mình được ăn bánh, sướng thật!".
"Anh lấy màu gì? Mỗi người chỉ được một cái thôi. Chọn rồi không được chọn lại đâu đấy nháaa...!"
"Màu gì cũng được, của e...e...m cho là anh rất thích". Tự dưng TĐM thấy thanh quản mình như bị đè nén nên phát âm không được chuẩn lắm, Bỗng dưng thấy ngượng ngượng khi gọi người ấy bằng em. Nghe sao thân mật quá!.Chắc gì mình lớn hơn? . Cả hai luồng sáng bắt gặp nhau. TĐM thấy tai mình bừng bừng, ran rát. Cô gái ngượng ngùng quay mặt nhìn đăm đăm đĩa bánh cầm trên tay. Hình như má nàng càng ửng đỏ hơn lúc nãy.
"Bánh ngon quá", TĐM cố tỏ vẻ thản nhiên. "Cho người ta ăn thì phải cho uống nước đấy nhé". Lần này TĐM phát âm rất mạch lạc và chuẩn xác không có chút giọng Quảng mô ở đây luôn. Cô gái mỉm cười, mỉm cười không phải vì giọng nói TĐM dễ nghe hơn ban nãy mà vì cái bánh TĐM chỉ xé ra chứ chưa ném qua.(đã cầm cây kẹo và ăn luôn ^_* )
"Chỉ cho ăn thôi", cô gái tinh ngịch. "Không cho uống đâu".
"Có cách để có nước uống rồi", TĐM cười cười...
"Không tin", cô gái bướng bỉnh.
"Tặng nè, xem như đổi lấy một li nước nhé".
"Ơ, hình trái tim bằng vàng, anh cho em thật hả?"
"Không phải là vàng thật đâu, đó là tiền thân của một đồng tiền cổ bằng đồng phải ngồi mài nửa ngày nửa đêm mới ra hình thù như vậy đó. Nó đã luôn đi chung bên cạnh, giờ thì xa rồi, đẹp không?"
"Nếu quan trọng với anh như vậy thì anh giữ đi, em không dám nhận đâu!"
"Không có chi đâu, nói đùa vậy thôi, chứ đổi lấy một li nước là lãi ròng đấy. Vật bất li thân đêm tặng hên lắm, vả lại vật này mang giá trị lịch sử của đất nước đó".
"Vậy à, về lịch sử thì em không hiểu lắm, nhưng em cảm ơn nhiều nháaa!".
Câu chuyện thế là bị ngắt quảng khi có khách đến tính tiền tại quầy thu ngân. Cô gái đưa chân bước đi để lại phía sau một cái nhìn chấp chới.
*****
Ba giờ chiều phòng game đã bắt đầu náo nhiệt. Thôi tập trung chuyên môn thôi. TĐM tự động viên bản thân.
Một giờ trôi qua thật nhanh. TDM ngẩng đầu lại quầy thu ngân thì đã xuất hiện một cô nhân viên khác. Chắc hết ca đầu rồi, sao lúc nãy không xin địa chỉ liên lạc nhỉ! Mình quả ngốc thật. Nhưng ...! TĐM tự an ủi mình.
Thời gian đi nhanh hơn những đợt suy nghĩ của TĐM. Thoáng chốc đã gần 10h đêm. Tan ca, dong thẳng xe về phòng trọ. Hôm nay là một đêm TĐM thấy mình sống trong vui, buồn lẫn lộn khó tả...
Đã một ngày trôi qua,TĐM không trực bên nhà sách Lê Lai nữa mà chuyển sang trực bên khách sạn Da Lat palace. Khách sạn năm sao được bình chọn đẹp nhất Đông Nam Á. Nhưng nó chủ yếu dành cho các đôi tình nhân. Tự dưng TĐM thấy ghét cái khung cảnh khách sạn này vô cùng. Tối nay lại là một đêm nữa TĐM cảm thấy cảm giác nhớ người ấy luôn vây bủa tâm trí.(Em luôn ở trong tâm trí anh - tưởng ca sĩ bôi trơn cho bài hát bóng...nhưng bây giờ mới biết là có thật. Và đêm định mệnh đó đã đến).
Đà Lạt hay có những giọt mưa đêm và đêm nay cũng không ngoại lệ. TDM thấy áo quần mình ướt đẫm, TĐM cố chạy thật nhanh vào một mái hiên bên đường để tránh những cơn mưa lạnh buốt.
" Cũng trớ mưa hả?", TĐM ngạc nhiên. " Mà đi đâu trong đêm khuya khoắt đến nỗi bị ướt thế này?". Thân hình ướt đẫm, run run từ từ quay lại. TĐM bước lại gần, cố nhìn rõ hơn nét mặt người con gái trong ánh đèn đường chập chờn. Ơ nhớ ra rồi, đây là khuôn mặt đã làm cho mình đẫn đờ trong mấy ngày qua. Cô gái không một lần nhìn TDM. Cô gái vội vàng rẽ mưa đi trong gió lạnh. TĐM cố gọi nhưng không nhớ tên...Quay lại, quay lại, a..n..h..e..m...!. Cô gái cứ đi, cứ đi xa dần. TĐM như muốn điên lên, người nóng bừng bừng, cổ họng nghẹn cứng. TĐM dùng hết sức cố gọi to: Châu Sa hay Angela đại khái gì đó...! Âm thanh vang lên từ dãy trọ rồi vỡ tan ra như bọt bong bóng giữa bóng đêm chìm nghỉm. TĐM tự đặt tên Châu Sa cho cô gái, hay chăng vì người ta quá xinh đẹp, quá beauty như một angela.... Hay tự trong vô thức TĐM đã cảm nhận được những giọt nước mắt thiên thần đang dần lăn về phía mình nhưng rất xa để chạm đến...
TĐM thấy trán mình nóng hực, áo ướt đẫm mồ hôi. Bên ngoài gió giật mái tôn rần rật, mưa vẫn bay bay. Đã hơn 12h đêm. TDM trở mình thở dài rồi mở cửa phòng, xỏ dép cuốc bộ một cách vô định hướng về ngã năm – Đại học. (bây giờ nghĩ lại không biết lúc đó hành động như vậy là đúng hay không nữa...chắc là ổn...và điều gì đến cũng đã xuất hiện).
"Bạn ơi!" Khuôn mặt trắng bệt từ từ ngẩng lên. Hai dòng lệ trên hai con mắt đỏ hoe chực tuôn.
"Làm chi ở đây vậy?Không biết lạnh,không biết sợ, muốn bị cảm hả, đầu óc có vấn đề rồi phải không?"
"Ừm", cô gái lạnh lùng. "Không sợ, đang muốn bị trúng gió đấy!"
Bốn mắt nhìn nhau, TĐM thấy lòng mình chợt xao xuyến, xốn xang.
"Bực mình quá đi, chứ ra đây làm chi nói mau đi?"
"Sao lại chửi người ta, tự hỏi mình đi đã". Có muốn đánh không người ta để cho đánh luôn nè". Cô gái nhìn chằm chằm vào TĐM. "Đánh đi, đánh đi, đánh chết luôn thì càng tốt".
TĐM thấy mắt mình cay cay, sống mũi cũng ran rát.
"Không chịu nói thật phải không?"
Cô gái im lặng đưa mắt nhìn TĐM như hờn dỗi đôi lúc như van lơn một điều gì đó.
"Muốn đánh muốn chửi thì cứ nhanh đi, đã hơn một ngày nay người ta cũng khổ lắm rồi!"
"Ai ăn hiếp hả?"
"Ờ"
"Ai vậy"
"Đang ở phía trước"
"Không thấy, hắn đi đường nào rồi?"
"Không đi đâu hết!"
"Thôi đừng đùa nữa mà. Mau nói thật đi!"
"..."
Đêm vẫn lạnh, gió vẫn thổi, những giọt nước mắt vẫn chực tuôn. Làm cho đôi mắt ai đó đã nhòe dưới màng sương nặng trĩu.
"Lúc chiều hôm trước tan ca họ cứ chờ mãi mà người ta chẳng thèm lên tiếng", cô gái ngậm ngùi. "Chẳng biết người ta làm bằng gì?".
"Có chuyện chi hả?", TĐM vội vàng. "Mất mác chi hả?".
"Không", cô gái hờn dỗi. "Ờ, mà có đấy. Rồi họ về nhà, không muốn ăn, không buồn làm chi hết. Đêm xuống chẳng sao có thể nhắm mắt ngủ được. Vì hình ảnh người bảo vệ cứ cuốn mãi trong tâm trí người ta. Rồi cái câu: người đâu gặp gỡ làm chi/ trăm năm biết có duyên gì hay không, như âm thanh muốn phá tan những ngày tháng yên bình của người ta.
"..."
"Nói đi làm sao mà ngủ được, làm sao mà đầu óc bình thường được chứ?"
TĐM chỉ biết ngồi đối diện như một pho tượng.
"Người ta đâu biết anh sống ở đâu, chỉ nghe vỏn vẹn ở ngã năm – Đại học thôi. Sao mà lại nhẫn tâm vậy, cũng không thèm xin người ta số điện thoại hay địa chỉ liên lạc luôn, biết người ta rất muốn cho mà!"
"Tại vì...",TĐM ngập ngợ.
"Vì sao?"
- "sợ..."
"Sợ người yêu hả"
"Chưa có", TĐM thẩn thờ. "Anh sợ nhất...mà điều anh sợ cuối cùng đã đến".
TĐM muốn nói đến những dự định tương lai, muốn thổ lộ hoàn cảnh hiện tại của đời sinh viên phải xa mái tranh không có tiếng nói đàn ông đã phải lòng một người con gái nhưng bỗng khựng lại. (Quả thật lúc đó TĐM có những dự định kì dị cứng đầu lắm...).
"Vội Vàng! Hãy xem như một giấc mơ ...", giọng nói TĐM trở nên bủn rủn, hụt hơi. TĐM ngoái nhìn sang bên cố tránh ánh mắt đăm đăm của cô gái. TĐM cố nhắm nghiền đôi mắt rồi lại mở toang ra, thở dài. "Nếu chúng ta gặp nhau trễ hơn, một năm sau chẳng hạn, thế thì tốt biết mâý. Em ạ! Đôi lúc cuộc đời không do ta quyết định"
"Em không hiểu anh nói gì cả?", Cô gái hờn dỗi, những giọt nước mát lăn tràn khắp khuôn mặt. "Cuộc đời của anh, anh muốn ai ra quyết định? Nếu anh gặp khó khăn thì hãy nói cho em biết với đi, em cũng là sinh viên, nhưng quan trọng là em đã trót..."
"Có những chuyện em không thể hiểu hết đâu!" TĐM ngắt ngang lời cô gái, chàng không muốn bị tình cảm xoáy sâu và cũng không muốn đón nhận những tâm sự thầm kín của người con gái đang tuổi thiên thanh mà không được đáp lại. Hay đó cũng là sự tự trọng cố chấp của người con trai không muốn nhắc đến hoàn cảnh hiện tại.
"Giá như...", TĐM nhẹ nhàng. "Giá như cuộc đời này anh không tồn tại".( giá như lúc đó mà được như bây giờ thì chẳng biết tiếp diễn như thế nào?)
"Làm sao em gặp được anh?"
"Anh xin lỗi em vì những ngày qua anh đã phá vỡ giây phút yên bình của em,bây giờ anh sẽ trả lại... rồi có một người sẽ cho em hạnh phúc"
" Em xin anh, đừng nói nữa, sao anh toàn nói những lời làm em tuyệt vọng,sao anh cứ làm em khóc mãi vậy?" Cô gái cụp bờ mi bọng nước, những dòng lệ nối nhau tuôn rơi .
" Đừng nhắc đến chuyện này nữa được không!"
"Em đã dặn lòng...nhưng thật sự em không thể"
"Thời gian em gặp anh chỉ mới hơn 24h nhưng anh thấy em đã hao quá nhiều nước mắt rồi đấy, rồi em sẽ khổ"
"Nhưng em tự nguyện"
"Anh không xứng đáng nhận lấy nụ cười của em, thật đó. Cả cái bánh kia."
"Chỉ là anh giấu đi thôi...!"
"Anh xin lỗi! xin em đừng làm anh khó xử"
"Anh đã nghe câu tháng năm không ở lại..."
"..."
Ánh đèn đường mỗi lúc một hắc hiu, Gió mỗi lúc một lạnh thêm. TDM cỡi áo lạnh khoác lên thân hình mãnh dẻ, khuôn mặt trái xoan(baby) đã nhạt nhòa từ bao giờ.
"Có thể cho họ mượn cái vai được không?"
"..."
TĐM ngồi xuống cạnh cô gái, dang tay choàng lấy thân hình bé nhỏ. Cô gái tựa đầu vào vai TĐM. Lần đầu tiên trong đời con gái tựa vào vai TĐM thấy xuất hiện một cảm giác hồi hộp, hơi thở nóng ran, chân tay cứ sao sao... Không ai trao cho nhau một điều gì thêm. Chỉ nghe thông vi vu trên những ngọn đồi xa xăm và những tiếng ràn rạt của lá quạt gió...
"Cảm ơn đã ở bên và mang đến một giấc ngủ", Cô gái nói trong sự thăm dò. "Nếu trái đất này tròn...nếu có dịp...mình lại..."
"Làm bạn tốt của nhau", TDM ngắt lời cô gái. "Sẽ ở bên nhau khi cần"
"Ờ", giọng cô gái yếu ớt. "Mãi là như vậy!"
"Nhà ở đâu để đưa về?"
"Thôi không dám làm phiền nữa!", cô gái từ chối. "Thôi về trước đi!"
"Ừ, đi trước đi"
"Đếm một đến hai thì cùng bước", cô gái lạnh lùng. "Không được ngoảnh lại"
"..."
"Hay là ta đang mơ vậy thôi...!", cô gái lẩm nhẩm.
TĐM cố rảo thật nhanh về căn trọ. Được một đoạn, bỗng TĐM nhớ nếu con gái da hay dị ứng và mang mệnh thủy thì không được đeo kim loại đồng trên người. Vì đồng thuộc hỏa và là nguyên nhân gây dị ứng. Rồi TĐM nghe ở đâu văng vẳng đưa lại những vần thơ:
Sáng nay tình đã chết? anh đã chôn nó rồi/ anh khóc vì chôn nó/là chôn cả cuộc đời.!
TDM như sực nhớ ra điều gì, chạy thục mạng về ngã năm. Đến nơi, một chiếc xe khách đề dòng chữ Đalat - kontum chạy vụt qua. TĐM thoáng thấy hình dáng người ấy trên xe. Không cần biết có phải như vậy không, TĐM như nghe thấy tiếng thét roi thúc giục từ con tim, Cố dùng hết sức đuổi theo chiếc xe chở người hành khách đặc biệt đó.
Những giọt nước mắt đã tí tách trên cốc sữa đang bay màu khói. Người ấy vẫn còn ngồi trong tiệm bánh mì 24H vì phải ngồi suốt một đêm nên chân tê cứng không đi được. Cô gái lặng nhìn TĐM đuổi theo chiếc xe màu hồng đến khuất tầm nhìn trong nước mắt nhạt nhòa. Tình yêu xuất phát từ con tim nhưng đôi lúc lại bị trói buộc bởi sợi dây lí trí. Cả hai cứ đấu tranh, giằng co đan xen lẫn nhau, nhưng cái duyên chữ nợ lần nữa đã thử thách tình yêu của TĐM và cô gái.
Đoàn Ngọc Tâm