Gửi bài:

Trước khi là quá muộn...

(truyenngan.com.vn - Tham gia viết bài cho tập truyện "Những thiên thần ngồi trên cán chổi")

Cảm ơn cậu. Tớ nhận ra thực sự không cần cảm giác rạo rực tình yêu như tớ nghĩ. Cảm giác yên bình bên một người cũng là yêu. Tớ sẽ không để cô ấy rời xa tớ thêm lần nào nữa...

***

Tôi 27 và độc thân. Trong khi gần hết bạn bè tôi đã có chồng và có đứa đã có tới đứa con thứ 2, tôi vẫn chọn cho mình cách sống một mình. Không phải tôi không có người yêu, tôi vẫn có anh – người mà tôi muốn lấy làm chồng và chúng tôi vẫn yêu nhau thắm thiết, chỉ là cả hai, mà nhiều hơn là phần tôi – vẫn còn chưa sẵn sàng cho hôn nhân. Anh hiểu và vẫn chấp nhận, chúng tôi sẽ kết hôn, nhưng chưa phải hôm nay, chưa phải lúc này. Tôi thường thắc mắc, không biết từ đâu, nhiều người chúng ta thường mặc định con gái nên kết hôn trước khi bước qua những năm tuổi 30, nếu không sẽ già, mất giá, ít sự lựa chọn... và đủ thứ ngớ ngẩn khác. Tôi thì không tin vào điều đó, bởi lẽ hôn nhân đâu quan trọng thời gian và cần chi tuổi tác, tôi có thể chờ tới cả những năm 40 tuổi, chỉ để gặp được người thật sự dành cho mình. Không sớm một khắc, không muộn một khắc, đúng thời điểm thích hợp, người thích hợp dành cho tôi sẽ xuất hiện trong cuộc đời. Giống như nếu tôi nghe lời giục bố mẹ mà gật đại một anh ở tuổi 24,25 để lấy làm chồng cho kịp bè kịp bạn, thì làm sao tôi gặp được anh vào lúc này, con người tuyệt vời và yêu tôi, tôi yêu hơn cả chính bản thân mình - ở những năm tuổi 27 hôm nay.

truoc-khi-la-qua-muon

Nhưng mấy đứa bạn tôi cứ suốt ngày trêu: "Con gái qua tuổi 25 chưa lấy chồng như một cái quạt điện vào giữa mùa đông. Để đâu cũng không thấy hợp. Đến bố mẹ còn thấy chiếm chỗ trong nhà" .

Bố mẹ tôi, đặc biệt là mẹ tôi vẫn thường hay than vãn kêu tôi mau lấy chồng cho mẹ bế cháu. Về quê nghỉ hè nghỉ tết đều được hỏi: "Bao giờ lấy chồng", "đã có người yêu chưa", "Lấy chồng muộn thế có con làm sao", "Có cần cô mai mối cho không"... vân vân và hàng nghìn câu hỏi đau đầu khác.

Anh – người yêu tôi thì khi nghe ai nhắc đều phải lắc đầu cười: " Em cũng chịu, biết làm sao được. Cô ấy muốn thế cơ mà". Tôi yêu anh cũng vì thế, dù anh không hiểu nhưng anh vẫn luôn yêu và tôn trọng ý kiến của tôi. Người duy nhất hiểu và đồng tư tưởng ấy với tôi chỉ có Thúy - cô bạn gái cùng phòng của tôi – cũng 27 tuổi.

Chúng tôi quen nhau từ năm nhất đại học, và chỉ cần ít lần nói chuyện đã phát hiện ra chính là bạn tâm giao, chúng tôi lập tức thân thiết và như một cặp bài trùng. Giống nhau khá nhiều về sở thích và gần như trùng lắp về mặt tư tưởng, chúng tôi luôn cảm thấy thật thoải mái và luôn là mình khi ở bên cạnh nhau . Sau năm nhất đại học, cô ấy và tôi chuyển đến ở cùng phòng và ở cho tới tận bây giờ, những năm gần tuổi 30 – vẫn cùng nhau như thế.

Tuy cùng tư tưởng không cần thiết phải kết hôn vội giống nhau, nhưng chuyện tình của cô ấy lại là một góc trời hoàn toàn khác, chẳng giống tôi, và cũng chẳng giống rất nhiều người.

Thúy có một vị khách thường lui tới phòng tôi chơi , đó là Hùng. Tới nhiều tới nỗi tôi cũng chẳng còn coi Hùng là khách nữa, cũng chẳng bao giờ phàn nàn hay khó chịu. Tôi và Thúy có thói quen tôn trọng cuộc sống riêng của nhau, và học cách chấp nhận chúng. Hai người đó là hai con người kì lạ mà tôi từng gặp trên đời. Thân thiết với nhau một cách lạ thường, dường như chẳng có chuyện gì trên đời không kể cho nhau nghe, chia sẽ với nhau gần như hết cả cuộc đời, thế mà lại không hẳn là bạn , và cũng một mực chối rằng không phải người yêu..

Giá mà là người yêu thì tốt... Thúy thường hay tặc lưỡi nói cùng tôi như thế. Thúy yêu Hùng, tôi biết... Còn Hùng thì không,.. à mà thật ra tôi cũng không rõ nữa. Dù tôi cũng thân thiết với Hùng, nhưng chẳng bao giờ hiểu nỗi trong đôi mắt Hùng đang nghĩ điều gì. Hoặc cũng có thể tôi chỉ có thể hiểu anh - người yêu của tôi, nên chẳng còn tâm trí đâu để hiểu thêm về Hùng nữa.

Mỗi người chúng ta đều có những người thích hợp dành riêng cho mình, những người sinh ra để hiểu mình hơn cả bản thân, quan tâm mình hơn chính họ. Như cách Thúy sinh ra dành cho Hùng. Đáng tiếc, Hùng chẳng bao giờ nhận ra điều đó hoặc nhận ra nhưng lại vô tình quên đi...

Hùng cũng là bạn đại học của chúng tôi, lại ở cùng quê với Thúy.. Họ thân nhau từ những năm cuối đại học. Hùng bước vào cuộc đời Thúy và mặc nhiên trở thành mối tình đầu và kéo dài cho tới tận bây giờ. Đáng tiếc chỉ là một mối tình đơn phương...

Ngày đầu tiên nghe Thúy tâm sự về chuyện tình với Hùng, tôi đã không tin.

Tôi không tin trên đời con người ta có thể chờ đợi nhau lâu đến thế. Tình yêu với tôi, vốn dĩ phải từ hai phía.Yêu đơn phương không phải là sai, người thứ 3 không phải là sai. Bởi tình yêu chân thành, mặc nhiên luôn đúng. Thế nhưng những mối tình như thế, chỉ như những vết dao cứa vào tim, ngay cả khi nở nụ cười cũng làm lòng nhức nhối. Và thường khi đủ tỉnh táo, đủ mệt mỏi để dừng lại, chúng ta đã chẳng còn là mình. Cuộc tình không được đáp trả mãi sẽ làm ta mang những vết thương một đời không lành sẹo và nhói lên thi thoảng - trong cả những phút hạnh phúc sau này của cuộc đời. Thế nên nếu là yêu đơn phương tôi sẽ dừng lại, và nếu là người thứ 3, tôi sẽ từ bỏ...

Thúy thì nghĩ hoàn toàn khác. Cô ấy yêu Hùng, nên sẵn sàng chờ đợi. Tôi hỏi Thúy chờ đợi điều gì, chờ đợi lời đáp trả sao... Thúy thường trầm tư. Không hẳn là chờ đợi một lời đáp trả hay chờ đợi người đó quay lại bên mình, Thúy bảo rằng cô ấy chỉ chờ cho đến khi lòng hết xao xuyến, hết chông chênh, và cũng là lúc trái tim hết yêu, hết nhớ... Rồi sẽ nhẹ nhàng an lòng mà từ bỏ. Tôi chỉ biết lắc đầu.. lúc đó rồi sẽ là bao giờ, bao lâu...

Hùng là một con người tốt,theo con mắt của Thúy và cả của tôi. Ở tuổi 27, chúng tôi đã chẳng còn xao động vì những chàng trai đẹp trai phong độ, galang hay tương tự thế... Chúng tôi cũng chẳng đổ mình chạy theo những tình yêu cuồng nhiệt, những lời yêu có cánh ngọt ngào như những năm ngốc nghếch tuổi 19,20. Khi những suy nghĩ đã già dặn đi cùng năm tháng, thì đôi mắt khi nhìn một người con trai cũng thay đổi dần. Lần đầu gặp Hùng, tôi hiểu vì sao Thúy lại yêu Hùng lâu đến thế. Anh không phải quá đẹp trai, ăn nói cũng không hẳn có duyên hay hài hước, chỉ là ở anh toát ra một vẻ chín chắn và hấp dẫn lạ lùng. Mọi thứ ở anh đều nằm ở mức bình thường, thế nhưng chẳng hiểu sao khi nhìn lại có cảm giác anh luôn đặc biệt.

Hùng biết Thúy yêu anh. Thúy cũng từng nói với anh điều đó nhiều lần, Hùng cũng nhiều lần từ chối. Những câu chuyện như thế, thường kết thúc bằng cách cả hai bước ra khỏi cuộc đời nhau, rồi quên nhau, rồi yêu người khác... Thế mà họ thì không. Anh quen với một Thúy yêu anh, Thúy quen với một anh cùng những lời từ chối. Khi biết chẳng thể bước cùng nhau tiếp, và cùng không thể dừng lại, thì họ cứ để mặc cho mọi chuyện diễn ra theo cách mà nó muốn. Rồi mọi chuyện sẽ ổn, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng. Ngày tháng qua, Hùng và Thúy vẫn cứ tiếp tục kể cho nhau nghe về mọi thứ trong đời, coi nhau như những người bạn tâm tình, quan tâm nhau rất nhiều, vui buồn cùng nhau – dù không là yêu.

Tôi từng hỏi Hùng, vì sao không yêu Thúy? . Anh cười. Anh bảo rằng anh đã có lần thử cố, mà chẳng có cảm giác rạo rực tình yêu khi bên cạnh Thúy, chỉ là cảm giác thân thuộc và muốn sẻ chia cùng nhau những chuyện mỗi ngày. Anh cũng chưa bao giờ có cảm giác mong mỏi hay nhớ nhung, vì Thúy luôn cứ ở bên anh như thế, như một lẽ dĩ nhiên trong đời. Tôi lại hỏi Hùng, thế vì sao không rời xa Thúy, anh lại trầm ngâm. Anh bảo rằng anh cũng không biết nữa, anh cứ luôn có cảm giác chỉ Thúy mới có thể hiểu nổi mình, và chỉ Thúy mới cho anh cảm giác yên bình – dù không là yêu. Tôi và ngay cả chính anh, đều nghĩ rằng anh ích kỷ, duy mỗi Thúy là không bao giờ nghĩ thế...

Bên Thúy, có bao nhiêu những kẻ si tình. Thế nhưng đôi mắt Thúy chẳng bao giờ nhìn lấy một lần, mà chỉ chăm chăm hướng về anh, mối tình đơn phương. Tôi không gọi nó là yêu, tôi gọi nó là khờ dại.

Còn Hùng thì khác, từ ngày quen Thúy, anh đã đi qua bao nhiêu mối tình. Anh tốt, anh hiền lành, anh chín chắn, nhưng anh lại dễ yêu. Điều duy nhất làm tôi không chấp nhận được ở anh, chính là tính cách đa tình. Không giống như người yêu của tôi- một kẻ nhiều lúc cục mịch và chỉ biết đến một người, Hùng dễ bước vào tình yêu với những người con gái khác - bởi anh là một kẻ Nhân Mã quá điển hình. Và những lần Hùng yêu một ai đó, dù Thúy chẳng nói ra, nhưng tôi biết cô ấy rất buồn.

Chúng tôi thường kéo nhau đi ăn đủ thứ trên đời những lần như thế. Hà Nội có những quán cóc nào ngon, tôi và Thúy đều không bỏ sót. Thất tình thực ra không đáng buồn. Thất tình và thiếu tiền mới đáng buồn. Chúng tôi đã 27, đã có công việc ổn định cho chính mình, đã có thể kiếm tiền để thoải mái ăn uống, mua sắm và chăm sóc bố mẹ.
Càng lớn càng không thể phủ nhận giá trị của đồng tiền. Dù tiền không thể mua được tất cả mọi thứ, như tình yêu, nhưng ít nhất nó có thể mua được nhiều thứ khác để chúng tôi quên đi nỗi buồn của mình, quên đi nỗi buồn bị thất tình và bị bỏ rơi.. Có tiền và tiêu chúng là cách tốt nhất để làm vui chính mình, khi những kẻ khác bỏ chúng ta mà đi, khi mà tình yêu cũng chẳng còn thiết tha với mình thêm nữa..

Hùng và Thúy đều đã là những người trưởng thành, tuy nhiên tôi luôn thấy họ như những người con nít mang thân hình người lớn. Ở ngoài chín chắn bao nhiêu, thì khi bên cạnh nhau họ lại trẻ con bấy nhiêu. Thúy thì tôi còn có thể hiểu, nhưng nếu nhìn vào Hùng, chẳng bao giờ tôi có thể nghĩ một người như anh, có những lúc trẻ con đến vậy. Cả hai vẫn cãi nhau xoành xoạch cả ngày như cơm bữa, có khi vì những lý do không đâu vào đâu.

" Cậu bảo đưa tôi đi coi phim cơ mà. Ngồi ở nhà gặm ngô luộc là coi phim à. Ngồi ở nhà nói chuyện với cậu là coi phim à" - Tiếng Thúy lanh lảnh, tôi ngồi giặt đồ trong nhà tắm cũng thấy buồn cười

" Mắt mũi có bị làm sao không, không thấy mưa bão đó à. Xem phim gì trời này hả"

" Mưa thế chứ bão cũng phải đi xem. Cậu mà hứa với mấy em người yêu của cậu thì cậu có thất hứa như với tôi đâu"

" Thế mà cũng so sánh cho được. Người yêu tôi có thất hứa cũng chẳng rú ầm ĩ lên như bà"

" Về, Về luôn. Khỏi phim ảnh. Tôi với cái Nhung tự đi xem được – Thúy nói với vào với tôi, tay đẩy Hùng ra cửa, hai người chỉ còn thiếu nước đập nhau dập đầu ra đấy.–Từ nay bà còn thấy tôi tiếp người này nữa thì bà giết tôi luôn đi"

Tôi mà giết Thúy theo kiểu Thúy bảo ấy chắc cũng được cả trăm lần. Ngày nào cũng ầm ĩ, thế mà ngày hôm sau lại như chưa có chuyện gì. Đúng là hai kẻ kỳ quặc, thế cho nên họ mới hợp nhau – có lẽ thế. Thúy vẫn là người cùng Hùng đi chơi thường xuyên, lâu lâu lại đi mua cả đồ cho cô người yêu của Hùng nữa. Hùng cứ yêu những cô bé ít tuổi hơn, đều trẻ con và ngây ngô. Tôi không thể nói Hùng không thật lòng. Với mỗi mối tình, anh luôn có những rung động thật và yêu là thật. Nhưng rồi cứ chia tay, có thể là hiểu nhầm, có thể là chán nản... những mối tình cứ đến rồi cứ vội vã ra đi. Hùng nhiều khi cũng không thể tin mình đã từng yêu nhiều đến thế. Sau mỗi mối tình qua tháng năm, Hùng cứ trầm lặng hơn, còn Thúy thì có nhiều vết thương lòng hơn nữa. Cái cảm giác nghe tin Hùng có người yêu mới không còn bàng hoàng đớn đau như trước, mà chỉ là cảm giác bình tĩnh và chấp nhận trong lặng lẽ. Con người ta khi qua đi những năm ngô nghê đầu tuổi 20, cách đón nhận niềm vui và nỗi buồn đều khác. Tuổi 27, nỗi buồn thường chẳng còn biểu hiện nhiều qua những giọt nước mắt, mà thường ở những phút trầm mặc suy tư. Ta học cách quen với chúng, chấp nhận chúng và sống cùng với chúng, giấu thật sâu trong tâm khảm chẳng để chúng một lần hiện hữu ra ngoài..

Tôi thì chẳng sâu sắc hay có thể chịu đựng được nhiều như Thúy,thế nên tôi tin rằng nó là kẻ dở hơi. Trước khi yêu ai đó, thì tốt nhất nên yêu chính mình trước đã. Tôi và Thúy vẫn hay nói chuyện thẳng ruột ngựa với nhau:

- Mày không có lòng tự trọng hả. Đi với cái thằng đã có người yêu, thay người yêu suốt như nó mà không thấy tủi thân hả. Là tao thì tao đã bỏ từ lâu lắm rồi. Đồ dở hơi!

- Anh ấy trừ việc đa tình thì cũng tốt mà. Mà tao có theo đuổi ảnh nữa đâu, giờ là chuyển sang giai đoạn " kệ nó" rồi - Thúy nói, mặt vẫn hớn hở, không có chút buồn nào. Như tôi nói đó, nó đã sang thời kì quá quen với nỗi buồn thường trực đó

- Đồ dở hơi – Tôi lắc đầu

- Cũng chẳng dở hơi bằng mày. Yêu nhau gần chết ra đấy còn không chịu cưới. Không giữ anh yêu cho chặt mà cưới luôn đi ,cẩn thận tao cua mất bây giờ

- Đấy, nhường đấy. Vẫn còn nguyên tem nguyên kiện, tao chưa làm xây xước tí gì đâu. Mày mà bỏ được hắn ta mà yêu anh yêu của tao thì đã tốt

- Ừ, công nhận. Chẳng hiểu sao mãi không bỏ được.haizz

Thôi thôi, thế là tôi cũng chịu, chẳng thể cải tạo thêm cái não mờ mịt mù quáng của Thúy thêm được nữa, đành kệ nó. Cái tội cũng là để người ta biết mình yêu họ quá nhiều, nên họ lại thờ ơ. Đời vẫn thế đấy. Hùng chắc cũng vậy. Con người vẫn thường vô tâm với những người yêu họ, bởi họ nghĩ rằng người đó chắc chẳng bao giờ bỏ họ mà đi....

Năm tháng cứ qua dần, thế mà Thúy vẫn yêu Hùng như thế, có vẻ như chẳng thay đổi đi chút nào, có thay đổi cũng là sâu sắc thêm. Hùng vẫn thân Thúy, nhưng luôn chỉ dừng lại là bạn bè. Tôi chưa bao giờ một lần thấy Thúy nhắc tới một người con trai nào khác, trừ Hùng, cho tới sáng cuối tuần hôm đó.

Tôi đang ngồi làm việc, còn Hùng tới chơi - đang ngồi cắt vỏ bí cho Thúy nấu ăn , thì Thúy có điện thoại. Là của một chàng trai nào đó. Lần đầu tiên nghe giọng Thúy nói chuyện nhẹ nhàng và ngọt ngào phát sợ, tôi và Hùng đều giật mình. Nói chuyện với nhau tầm 20 phút rồi mới tắt, quay lại thì Thúy chỉ có thể thấy đôi mắt hình dấu chẩm hỏi to đùng của tôi và Hùng đang nhìn Thúy rồi quay sang nhìn nhau, bàng hoàng. Tôi dừng máy tính, Hùng dừng sự tập trung từ quả bí, cả hai thảng thốt đồng thanh.

" Ai đấy"– 4 con mắt đầy đa nghi nhìn nhau. Lần đầu tiên tôi thấy tôi và Hùng có những phút cùng tư tưởng với nhau đến thế

"Ai đâu, anh bạn ở công ty thôi. Làm gì dữ vậy" Thúy ấp úng chối.

Thế nhưng trước khi bắt đầu nói, Thúy hẳn cũng tự hiểu được nó sẽ chẳng bao giờ giấu được gì khi đứng trước Hùng và tôi. Mỗi người vài câu, câu chuyện dần dà trở nên hết bề chối cãi. Suy luận từ những giả thiết cho để ra kết quả thì thật khó, nhưng khi đã cho kết quả, thì việc ngẫm lại chứng cứ lại thật là việc đơn giản biết bao. Những câu chuyện chẳng đâu vào đâu, bỗng đều trở thành những mối nối liên kết với nhau chặt chẽ. Tôi và Hùng như những chiếc máy, liên tục đưa ra lí lẽ, chẳng kịp để Thúy nói lời nào

- Chả trách cả tuần nay thấy đêm nào cũng nhắn tin, rồi nằm cười rúc rích ( thật ra tôi cũng không chắc là Thúy có cười không, nhưng mà cứ nói thế)

- Mấy hôm trước tớ rủ đi xem phim thì chối đây đẩy, trước giờ thì đòi đi suốt ngày. Nhắn tin nhiều lúc lại còn không trả lời mới sợ - Hùng bồi thêm

- Mấy hôm nay đi làm ăn bận đẹp dữ dội, hóa ra có anh nào để ý ở công ty. Nó vừa mới mua mấy thỏi son mới đấy, ra là thế... - Tôi lại tiếp

- Đấy. Nó đi với tớ với cậu thì có bao giờ nó thèm trang điểm gì đâu. Cầm điện thoại lên thì nói như tát nước, thế mà hôm nay nói chuyện dịu dàng thấy ớn... - Hùng lại bắt đầu

Thúy càng chối, câu chuyện lại càng được dẫn lên tới đỉnh điểm của nghi ngờ. Chính trị một lúc không được, chỉ khi tôi chuyển sang biện pháp vũ trang chọc lét thì Thúy mới chịu khai ra sự thật.

Đó là một chàng trai mới chuyển từ Huế ra công tác được vài tuần và sẽ ở lại đây thêm một tháng nữa khi dự án xong xuôi. Theo lời Thúy kể, anh ta cũng khá bảnh trai và tốt tính, nói chuyện rất có duyên.Thúy cho tôi xem ảnh trên facebook, thì không phải là khá bảnh trai, mà là rất bảnh trai. Khuôn mặt rất hiền, lại có chút gì rất uyên bác. Ngồi làm việc ngay bên cạnh Thúy, và anh ta đã ngỏ lời mời Thúy đi công viên trò chơi vào chủ nhật tuần này.

" Thế đã đồng ý chưa" - Hùng hỏi, đúng ngay điều tôi đang nghĩ. Thúy từ trước tới giờ cũng nhận được bao nhiều lời mời, nhưng chưa một lần tôi thấy Thúy đồng ý đi chơi cùng ai. Mọi mối quan hệ đều dừng lại ở bạn bè và đồng nghiệp, chỉ vì mối tình đơn phương khờ dại.

" Rồi. Tớ lỡ đồng ý rồi" – Thúy lại ấp úng.

Tôi và Hùng té ngửa. Chẳng biết là thật hay đùa. Nhưng tôi cũng mừng, cuối cùng Thúy đã để cho một người bắt đầu bước vào trái tim mình. Mối tình ngốc ngếch một phía đó, cũng đã đến lúc nên dừng lại đi thôi. Chỉ một giây thôi, chẳng biết có phải tôi quá nhạy cảm hay không, tôi thấy một sự thất vọng hiện lên trong đôi mắt Hùng. Nhưng chỉ một thoáng rất nhỏ, Hùng lại như chẳng hề quan tâm, tay lại bắt đầu tập trung vào quả bí đang gọt dở.

Tôi nghe Hùng lẩm bẩm : " Biết người ta thế nào mà đã nhận đi chơi cùng. Công viên trò chơi có gì hay đâu chứ, mời đi hẹn hò mà đi công viên trò chơi" .

Thúy lườm sang: " Không phải hẹn hò, anh ấy không có ý gì đâu. Mà Ít ra cũng còn hay hơn mấy cái công viên không có trò chơi, toàn ngồi xem chó đi dạo mà ông hay dẫn tôi đi cả tỷ lần"

" Vâng, chưa gì đã bênh chằm chặp. Anh ấy thì tốt rồi" – Hùng nói bâng quơ, còn Thúy thì giơ bàn tay lên dọa nạt. Và lại ầm ĩ, lại cãi nhau.

Hùng về một lúc, trời bỗng đổ cơn mưa. Hà Nội mùa này vẫn thế, những cơn mưa cứ bất chợt vào những lúc tối trời, và dai dẳng cho tới tận sáng mai. Tôi đã xong công việc và lên giường nằm, Thúy thì đã nằm từ một lúc lâu mà chưa ngủ. Cả hai chúng tôi có rất nhiều sở thích giống nhau, như việc nằm im và nghe cơm mưa vỗ tí tách ngoài hè. Khi nghe tiếng mưa, lòng thường dâng lên những cảm xúc kì lạ. Chúng tôi bật một bài hát về mưa, và im nghe lòng mình sóng sánh chao đảo theo từng lời bài hát...

" Ngày nắng về trên lối xưa, phố yêu anh chờ

Chuyện tình yêu, ngỡ như không cách xa bao giờ

Ngày gió tàn theo nỗi thương nhớ, mưa rơi cứ rơi hoài..

Cho lòng ai buồn, chợt xa cách xa mây ngàn...."

Tôi và Thúy thích bài hát ấy, bởi nó thường cho chúng tôi những cảm xúc thật khó nói thành lời. Không hiểu vì sao, tôi luôn thấy lời bài hát ấy buồn và da diết đến kì lạ. Mỗi lần nghe bài hát đó, tôi thường nghĩ về anh. Đêm nay khi ca khúc ấy hòa trong tiếng mưa, tôi thấy lòng chợt cô đơn chênh vênh đến vô cùng.Tôi nhớ anh, nhớ những mùa mưa qua ướt nụ cười anh. Bỗng nhiên sợ một ngày cách xa anh, một ngày tình yêu không còn nữa. Cái giá của Hạnh phúc chính là sự ràng buộc. Cái giá của tự do chính là cô đơn. Có lẽ nào đã đến lúc tôi chán chường sự tự do một mình ấy, muốn được ràng buộc cuộc đời cùng anh, trong cái gọi là Hạnh phúc...

Thúy cũng lặng lẽ. Chắc đang nghĩ về Hùng. Những đêm mưa buồn như thế, con người ta thường tự làm mình nhói lòng bằng cách đào bới những tâm sự, những kỉ niệm và những nỗi đau từ sâu con tim tưởng đã phải quên đi. Có những mối nhân duyên chẳng thể lại gần cũng chẳng thể rời xa, chẳng thể nắm giữ mà không sao buông bỏ. Nó cứ nằm ở đấy, ở sâu trong tâm hồn. Và chỉ cần một phút yếu lòng thôi, nó lại cào xé ruột gan và làm trái tim ứa máu...

Thúy quay sang tôi:

- Này. có khi nào tao nên rời xa Hùng không nhỉ ?

- Dở hơi. Mày nên hỏi câu này từ vài năm trước mới phải.

- Không, ý tao là rời xa Hùng để xem anh ấy có yêu tao không thôi. Thật ra lúc chiều tao nói dối mày, tao chưa đồng ý đi chơi cùng anh ở công ty ấy. Thử nói thế xem Hùng có biểu hiện gì không, nhưng lại chẳng thấy gì. Tao định thử một lần. Nếu Hùng nhận ra anh ấy yêu tao thì tốt quá, còn không thì..

- Còn không thì làm sao??

- Còn không thì tao sẽ từ bỏ. Tao từng tin là mình có thể đợi suốt đời, nhưng chắc là tao chẳng thể làm điều đó...

Tôi trầm ngâm. Ừ , có lẽ nên thế một lần. Những mối quan hệ không rõ ràng, rồi cũng đến lúc nên từ bỏ và quên đi. " Mày cứ làm đi, nhưng nói được thì làm được đấy" - Tôi bảo Thúy, rồi lại nhắm mắt, nghe tiếng mưa đêm. Cơn mưa thêm nặng hạt, lòng tôi và Thúy cũng càng thêm quay quắt

Những ngày sau đó, Thúy bắt đầu thực hiện kế hoạch, với tôi là đồng phạm. Những lần hẹn với Hùng đều thưa dần rồi vắng hẳn, Thúy bận rộn với việc đi làm và những lần đi chơi cùng chàng trai Huế mới quen. Thật ra cùng anh chàng đó đi chơi cũng chỉ một đôi lần, nhưng những lần chỉ cần bước ra khỏi nhà và đi đâu đó, khi Hùng gọi hỏi, đều nhận được câu trả lời là đang cùng chàng trai kia. Xem phim, rồi rạp xiếc, rồi công viên... đủ những nơi Thúy nói, đều là những nơi hai người trước kia từng tới. Chỉ là Hùng chẳng bao giờ để ý, còn Thúy thì lại chẳng bao giờ quên. Có những hôm chúng tôi cùng nhau đi dạo trong công viên, khi mà Thúy vẫn nói dối Hùng rằng đang đi cùng người đó, tôi thấy mắt Thúy đều ướt nước. Những ngày không gặp, chẳng tin nhắn mỗi đêm, chẳng có những cuộc điện thoại chỉ để kể những điều vụn vặt, tôi biết trái tim Thúy như tan vỡ. Tôi thương Thúy, và cũng tự cảm thấy bản thân mình thật hạnh phúc khi bên cạnh mình vẫn còn có anh. Anh vẫn ở đó, chia sẻ cùng tôi bao niềm vui, và những lần nước mắt rơi, anh chẳng bao giờ để tôi phải một mình.

Những ngày này, nhiều lúc nhắn tin cho Thúy mà chẳng thấy hồi âm, Hùng thường liên lạc với tôi. Hùng chẳng dám hỏi thẳng rằng Thúy đang làm gì, với ai, như thế nào... mà chỉ hỏi bâng quơ vài câu về tôi, về những chuyện vụn vặt trong phòng. Tôi biết anh muốn hỏi về Thúy, nên kể cho anh. Trong lời kể, vẫn có yếu tố bịa đặt nằm trong kế hoạch, về những cuộc đi chơi của Thúy và hàng ngàn điều khác để có thể khiến anh ghen. Anh im lặng mỗi lúc như thế, tôi cũng chẳng hiểu trong anh đang suy nghĩ điều gì. Khi gọi điện nghe Thúy kể về anh chàng mới, anh cũng thường chúc mừng, và còn nhiệt tình chỉ thêm những chỗ mới để đi chơi. Cả hai đều cười, nhưng nụ cười chẳng còn tươi như trước nữa... Anh và Thúy như có bức tường vô hình ngăn giữa, chẳng ai muốn bước thêm một bước , và rồi đều chọn cách lặng im...

Sau hai tuần, công ty Thúy có một đợt cử nhân viên vào Huế để làm dự án, dự án kéo dài tầm một năm. Thúy nói với tôi rằng, cô ấy muốn đi.

" Vậy còn kế hoạch thì sao" – tôi hỏi

Thúy cười buồn. " Chúng mình thật ngốc, từ đầu vốn đã không nên bắt đầu kế hoạch đó. Bởi dù bắt đầu hay không, kết quả vẫn không có gì thay đổi. Với anh ấy, mình chỉ vẫn là một người bạn không thể nào hơn" . Đôi mắt Thúy long lanh, một hạt nước mắt rơi ròng trên má. Đã lâu lắm rồi, tôi mới thấy một giọt nước mắt chẳng bị giữ trong hàng mi long lanh nữa, mà cứ để mặc rơi...

Chẳng hiểu vì sao, ngay lúc đó, tôi lại muốn níu thêm chút hi vọng cho mối tình ngốc ngếch khờ dại đó. Một lần cuối cùng nữa, thêm một lần này nữa, nếu Hùng vẫn thế, thì dừng lại thôi.

Quán cà phê chiều chủ nhật, tôi và Hùng đang ngồi, chờ Thúy và chàng trai mới. Hôm nay, sau khi kể hết cho anh chàng kia về kế hoạch bao lâu nay, cậu ta đã đồng ý cùng Thúy tới đây, diễn nốt màn kịch đang dang dở này. Hi vọng sẽ là một kết thúc không thê thảm như tôi và Thúy vẫn lo sợ trong đầu.

Nhưng thôi, dù kết thúc là gì, thử một lần vẫn còn hơn để cả đời nuối tiếc

Thế mà, dù có hi vọng bao nhiêu, mọi điều vẫn thế. Thúy và cậu ta dù có ngồi cười nói bao nhiêu, kể bao nhiêu chuyện, Hùng vẫn nhiệt tình hưởng ứng. Nụ cười vẫn thường trực trên môi anh, chỉ có lòng tôi và Thúy là tiu nghỉu. Thế là hết hi vọng, anh còn chẳng buồn ghen nữa, anh mừng cho hạnh phúc của Thúy, nghĩa là lòng cũng chẳng hề yêu. Người ta nói khi yêu, ta hạnh phúc khi nhìn thấy người mình yêu hạnh phúc. Tôi thì thấy rằng điều đó mãi chỉ là lý thuyết suông. Người ta chỉ hạnh phúc khi thấy người mình yêu hạnh phúc bên mình.

Đến khi sắp ra về, Thúy nói rằng sắp vào Huế công tác một năm, đôi mắt Hùng mới thảng thốt.

" Một năm à"

"Ừ, một năm". Chàng trai kia đáp thay lời Thúy

Hùng im lặng, từ đó cho tới lúc ra về chẳng thêm một lời nào . Hùng chở tôi về, còn Thúy và người đó phải đến công ty có việc. Trên đoạn đường về, không khí thật nặng nề. Lần đầu tiên tôi thấy Hùng buồn đến thế. Khi về, tôi nhắn tin cho Hùng: " Đừng để tới khi để người đó ra đi, thì mới biết họ quan trọng với mình đến thế nào. Nếu Thúy là người quan trọng với Hùng, thì hãy giữ cô ấy lại"

Rất lâu sau, tôi thấy Hùng trả lời: " Nếu cô ấy đã có nơi hạnh phúc hơn khi ở bên cạnh tớ, thì tớ nên để cô ấy ra đi. Vì ngay cả tớ cũng chẳng hiểu tình cảm trong mình là gì... "

Thôi, thế là những nỗ lực cuối cùng cũng đã chẳng còn ý nghĩa, Hùng vẫn chẳng hề đổi ý. Tôi chán nản nhắn lại cho Hùng : " Cậu sẽ không hối hận chứ" , nhưng Hùng chẳng trả lời..

Một lúc lâu sau, tôi thấy Facebook của Hùng cập nhật một dòng trạng thái:

" Chúng ta không sợ bóng đêm mà chỉ sợ những gì ẩn sâu trong chúng. Chúng ta không sợ độ cao mà chỉ sợ ngã đau.
Cũng như thế, chúng ta không sợ yêu, mà chị sợ những gì mất đi khi tình yêu ấy không còn nữa"

Tôi không hiểu...

Thúy trở về phòng một lúc lâu sau với khuôn mặt buồn rười rượi. Quyết định buông bỏ mối tình đã ôm ấp bao năm, chẳng phải là điều dễ dàng gì. Tôi cũng im lặng, chẳng biết lựa lời nào để động viên hay an ủi thêm nữa. Có nhiều lúc cứ phải để buồn thôi. Chẳng buồn ăn uống gì, Thúy lên giường và nhắm mắt đi ngủ. Nhưng chẳng thể ngủ, hai hàng nước mắt cứ rơi ào ạt sang hai bên ướt nhòe mái tóc. Không thành tiếng, không nức nở. Thúy mím chặt môi, để những dòng nước mặn vội vã kéo đi bao nỗi buồn chua chát trong lòng. Khóc thành tiếng sẽ làm nỗi buồn ta vơi đi, còn khóc trong câm lặng sẽ làm nỗi buồn càng in hằn vết sâu thêm nữa.

Sáng hôm sau, tôi và Thúy đều xin nghỉ làm một ngày, và lang thang cùng nhau hết mấy quán kem, quán chè trên phố. Ngày mai, Thúy sẽ đi công tác ở Huế. Thay đổi không khí ít ngày cũng tốt. Tạm thời rời xa nơi có quá nhiều kỉ niệm buồn, tâm hồn sẽ thoải mái hơn. Tôi và Thúy ngồi kể lại những chuyện trong suốt bao năm, nhưng tuyệt nhiên không nhắc đến Hùng... Có một mảng kí ức, đã đến lúc để lùi dần vào quá khứ..

Trước khi đi, Thúy chia sẽ một dòng trạng thái . " Rồi sẽ đến lúc ta nhận ra, người có thể đi cùng ta suốt cuộc đời không phải là người ta yêu nhất hoặc người yêu ta nhất. Đó là người xuất hiện đúng lúc nhất khi ta cần họ trong đời. I QUIT"...

Tôi đau lòng cho Thúy. Chắc là lời cuối cho một tâm hồn mệt mỏi và bắt đầu từ bỏ thay vì bước tiếp..

Chuyến bay cất cánh lúc 4h chiều. Tôi nhắn tin cho Hùng, lòng sao nuôi chút hi vọng cuối cùng Hùng có thể níu giữ Thúy ở lại, dù biết rằng vô vọng. 5h, Hùng xuất hiện trước cửa nhà tôi.

Thấy Hùng gọi cửa, lòng tôi tràn thất vọng. Giờ này Hùng còn ở đây thì thế là hết rồi.

Thế mà......... bạn có tin vào những điều kì diệu không?

Tôi tin là tôi đã thấy điều kì diệu, khi Hùng đứng trước tôi, và giơ lên một chiếc vé máy bay. Chuyến 6h sáng mai tới Huế và nở một nụ cười. Tôi tin, con người ta sẽ bị cảm hóa bởi những yêu thương thật lòng. Tôi tin, con người ta có thể nhận ra người mà họ cần nhất trong cuộc đời và giữ lấy họ cho mình khi chưa quá muộn. Tôi tin, rằng những hi vọng và yêu thương khi trao về ai đó bằng cả tấm lòng mình, sẽ được đền đáp một cách xứng đáng... Họ đã làm tôi tin

Hùng nhìn tôi, nở nụ cười : "Cảm ơn cậu. Tớ nhận ra thực sự không cần cảm giác rạo rực tình yêu như tớ nghĩ. Cảm giác yên bình bên một người cũng là yêu. Tớ sẽ không để cô ấy rời xa tớ thêm lần nào nữa..."

Hùng vẫy tay chào tôi, và rồi cậu ấy lại cười. Tôi có thể tưởng tượng được nụ cười hạnh phúc của Thúy, khi gặp lại Hùng trong đó. Hình như Hùng vẫn nghĩ là Thúy sẽ công tác một năm ở Huế, chứ không phải là một tháng như kế hoạch mới được nhận mới đây. Chẳng biết khi nhận ra điều đó, Hùng và Thúy lại có lại ầm ĩ tiếp không. Hai kẻ suốt ngày cãi nhau như thế, cuối cùng lại chẳng thể rời nhau nửa bước. Thật may, Hùng đã nắm kịp bàn tay ấy, trước khi quá muộn trong đời.

Còn tôi, và anh. Chắc cũng đã đến lúc bắt đầu một trang mới của cuộc đời. Kết hôn, buộc đời anh vào đời tôi, và chấm dứt những tháng ngày tự do. Hay nói đúng hơn là chấm dứt những tháng ngày tự do một mình để cùng tự do bên nhau. Bắt đầu nhé anh... Tôi thích những cái kết có hậu, trước khi mọi chuyện là quá muộn... J

Bỗng lại nhớ bài thơ Thúy vẫn thường ghi trong cuốn sổ...

"Hết tháng Tư rồi anh biết không

Trời vẫn nắng vẫn xanh với những hoàng hôn hồng nhỏ xuống

Vậy là cuối cùng em đã tìm thấy anh – điều em muốn

Giữ anh bên em trước khi quá muộn trong đời"

Nhung Nhái

 

Ngày đăng: 28/06/2014
Người đăng: Nhung Nhái
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên
mái nhà
 

Đôi khi, người ta cũng cần được nhắc nhở về một mái nhà, để biết rằng mình còn một nơi để quay về, khi mọi niềm vui chợt tan vỡ…

Điều dịu dàng cuối cùng – Đỗ Quyên

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage