Chiếc giày đỏ
(truyenngan.com.vn - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?")
"Tôi đã yêu cậu giống như tôi từng yêu anh ấy"...
***
Nắng, cái nắng dịu mở đầu một ngày đầy khó khăn nữa của Minh. Chính bản thân cô cũng không biết mình phải sống qua ngày hôm nay như thế nào. Hai ngày nay cô luôn chìm trong men rượu, cái thứ hợp chất nhiều cồn hơn nước ấy có gì mà hấp dẫn cô đến vậy? Điên thật! Cô không bỏ được rượu và cũng không thể bỏ được hình ảnh của anh. Anh ở đâu? Giờ muốn gặp anh, Minh lại phải đợi đến lúc nghĩa trang mở cửa. Vào rồi thì sao? Lại nhìn ảnh anh trên tấm bia đá lạnh lẽo, tựa đầu vào nó như khi xưa cô từng tựa đầu vào bờ vai vững chắc và ấm áp của anh. Không khóc nổi nữa, cô đã hết nước mắt để có thể khóc vì anh rồi...
22h30', đêm của 5 ngày trở về trước.
Minh đứng bên đường bên này và thấy anh đang vẫy tay ở phía đường bên kia. Cô chạy sang, giữa chừng, chiếc giày cao gót màu đỏ bên trái của cô bị rơi lại. Anh nói rằng anh sẽ đưa cô đi mua đôi khác nhưng Minh không chịu. Dù sao thì đó cũng là món quà Valentine anh tặng cô. Anh cười. Nụ cười ấy thật hiền. Anh bảo cô đợi rồi chạy ra nhặt. Một tiếng phanh xe vội vã, một ánh đèn lóa lên, một tiếng hét thất thanh... Chỉ nhớ được có thế rồi Minh lập tức khụy xuống.
- Giang... mất rồi!
Minh nằm im, mắt cô nhìn lên trần của phòng bệnh. Mất rồi! Minh mất Giang rồi! Cô sống mà như chết, không nói gì, mắt lúc nào cũng đăm chiêu nhìn và chiếc giày còn lại – chiếc giày màu đỏ bên chân phải. Đến ngày đưa tang Giang, nhìn bức ảnh anh giờ gài hoa trắng, nụ cười của anh giống như lúc anh bảo cô hãy đợi, cô khóc. Cô khóc như thể lần đầu tiên được khóc, cô khóc như để xả hết nỗi buồn đang chất đầy trong tim mình. Trong phút chốc cô hiểu ra rằng mình là người đã giết Giang. Cho dù ai có nói gì đi nữa thì đó vẫn là sự thật. Vì cô mà Giang không còn trên cõi đời này nữa!
Đã hai ngày nay Minh luôn đi lang thang trên đường phố. Cô không về nhà cũng không liên lạc với ai. Cô đi với chai rượu trên tay và với đôi giày màu đỏ đã bị hỏng chiếc bên trái. Cô đi qua tất cả các con phố Giang từng qua, vào hết các quán cà phê Giang từng tới để tìm anh. Giang vẫn hay làm vậy, vẫn hay trốn chạy để Minh đi tìm. Anh đang trốn cô, chỉ là trò trốn tìm anh hay chơi thôi. Nhưng, cô biết tìm anh ở đâu bây giờ?
Tối.
Từ lúc Giang đi, Minh không còn khái niệm về thời gian nữa! Mà cô cũng không còn khái niệm về tất cả mọi thứ xung quanh mình nữa rồi. Đôi chân cô... à không, đôi giày Giang tặng cô đưa cô đến nơi cuối cùng cô thấy nụ cười của anh. Thử lần nữa xem, Minh thử một lần nữa giả vờ như thấy anh ở bên kia, thấy anh đưa tay vẫy mình và sự thật là cô đang chạy sang, chạy đến nơi Giang từng cúi xuống nhặt chiếc giày màu đỏ của mình. Tất cả như trở về đúng thứ tự của nó, lại tiếng phanh xe, lại ánh đèn lóa lên và lại tiêng hét thất thanh đáng sợ. Nhưng lần này người bị văng ra, đập vào kính trước của xe ô tô và ngã xuống lại là Minh. Chiếc giày bên trái lại bị tuột ra khỏi chân cô và biến mất trong đám đông hỗn loạn...
Trong bệnh viện.
Đêm ngày hôm đó, Linh bồn chồn, lo lắng đi đi lại lại trước cửa phòng cấp cứu của bệnh viện. Cậu vừa gây tai nạn cho một cô gái đang đứng như người mất hồn giữa đường quốc lộ. Trong tay Linh là chiếc giày màu đỏ của cô gái. Dù có cố gắng lắm nhưng cậu không thể tìm ra chiếc giày còn lại.
Hơn ba tiếng đồng hồ trôi qua, cánh cửa phòng cấp cứu bật mở, Minh được sắp xếp vào một phòng hồi sức. Vì không có bất kì giấy tờ nào của Minh nên Linh không liên lạc được cho người nhà của cô và phải ở lại để chăm sóc Minh. Lúc này Linh mới nhìn rõ khuôn mặt của Minh. Cô có đôi mắt to, làn da trắng mịn, khuôn mặt cô mỏng manh như pha lê, e rằng chỉ chạm nhẹ cũng khiến nó vỡ vụn. Cô đẹp, nét đẹp tựa thiên sứ nhưng từng đường nét của cô đều u buồn, đau khổ. Đây là con người sao? Có thật đây chỉ là một cô gái bình thường không? Thật sự trông Minh như một làn sương mờ ảo hơn là một cô gái đẹp thông thường. Linh như bị hút vào vẻ đẹp ấy, cậu thấy mình may mắn khi gặp được Minh. Vô tình cậu quên rằng, lúc đâm phải Minh là lúc cô đang cười trong nước mắt.
Từng giọt nước chảy chậm chạp qua ống dây truyền vào tay Minh. Mắt cô nhè nhẹ mở ra, trước mắt cô là khuôn mặt một người con trai, khá mờ, cô chưa thể nhìn rõ mọi vật. Là Giang ư? Không, không phải! Nhưng nếu không phải Giang thì là ai? Ai đang ở bên Minh lúc cô không biết mình còn sống hay đã chết này?
- Chị...
Một giọng nói lạ gọi Minh là "Chị", vậy không phải là Giang. Minh cố mở to đôi mắt của mình, hình như cô đã có thể thấy rõ hơn khuôn mặt người con trai ấy. Minh nhìn cậu ta không chút cảm xúc vì Minh biết, đó không phải là Giang.
- Chị, em xin lỗi, thật sự, chuyện này...
Linh nhìn Minh với vẻ mặt đầy lo lắng.
- Tại sao cậu không để cho tôi chết đi?
Câu hỏi trầm buồn của Minh khiếnLinh im lặng. Cậu nhìn cô gái ấy mà không biết phải nói gì hơn.
Một ngày, hai ngày, rồi ba ngày. Minh vẫn nằm im trên giường bệnh như thế. Tạm thời chân cô vẫn không thể đi lại bình thường được. Mà dù cho nó có gãy hẳn thì Minh cũng không còn quan tâm nữa, điều duy nhất Minh mong muốn lúc này là mình được bỏ mặc cho tới chết.
Linh vẫn đều đặn đến chăm sóc Minh. Giờ đây công việc ấy đối với cậu không còn là nghĩa vụ nữa mà là do trái tim cậu muốn thế. Thật ngốc nghếch khi tin vào cái gọi là "yêu từ cái nhìn đầu tiên" nhưng cứ như Linh thế này thì ai cũng sẽ trở thành một người ngốc nghếch. Trái tim cậu rộn ràng nhảy tango mỗi lúc ở bên Minh cho dù đó chỉ là một người vô hồn. Có sao đâu khi ít nhất trong lúc này cậu xác định rằng mình sống là vì Minh.
Chậu cúc Linh mang đến sáng nay bắt đầu nở hoa, những bông hoa chỉ bé bằng ngón tay, vàng ươm trông thật lạ mắt. Cứ mỗi lần Minh đưa mắt nhìn là dường như lại có vài ba bông trong số hàng trăm bông bung ra, nở bật ra trước mắt Minh. Màu vàng nhẹ, Minh ghét màu vàng và thích màu đỏ. Ghét màu vàng yếu đuối của những bông hoa nhỏ xíu kia. Màu đỏ, màu của trái tim Minh, màu của đôi giày anh mua và là màu của máu. Một màu đỏ thẫm phủ lấy tầm nhìn của Minh, nó khiến màu vàng của những bông cúc trở nên thật mờ nhạt và đáng ghét. Thật vô tình như một sự ngẫu nhiên, Giang thích màu vàng.
Tiếng gõ cửa, Linh bước vào, Minh khẽ khép mi mắt mình xuống, mệt mỏi, không lúc nào Minh không cảm thấy mệt mỏi. Linh mỉm cười, nụ cười mà chưa một lần Minh nhìn vào. Lại gần Minh, cậu nhẹ nhàng đưa tay lên trán cô rồi lại mỉm cười. Cậu đi đến bên cửa sổ, khẽ cúi người xuống bên chậu hoa, lại cười khi ánh nắng hắt và làm sáng bừng cả chậu cúc. Ngắt một bông, Linh đặt bên gối của Minh:
- Chị biết không? Chị giống bông hoa này lắm, mỏng manh và cần được che chở.
Trước khi bước ra khỏi cửa, Linh để lại một hộp quà thắt nơ đỏ lên bàn với tấm thiệp cũng màu đỏ và tay Minh: "Dậy đi chị, dậy đi để còn cùng nó đi đến những nơi chị muốn." . Bên trong chiếc hộp là một đôi giày cao gót – đôi giày màu đỏ.
"I stand alone in the darkness, the winter of my life came so fast...
I'm the wind in the trees. Would you wait for me, forever?"
Tiếng hát của Linh lại vang lên trong căn phòng bệnh của Minh, mỗi lần như thế tim cô lại se lại. Bài hát Giang thích nhất, bài hát anh hay hát cô nghe, câu hỏi anh luôn hỏi cô: "Em có thể chờ anh không? Mãi mãi". Mãi mãi, mãi mãi Minh không bao giờ chờ được anh nữa.
Người đang hát là Linh nhưng cô chỉ nhớ đến Giang mà không để ý đến câu hát của cậu. Không cần sự đồng ý của Minh nhưng Linh vẫn cứ chờ đợi, chờ một ngày cậu trở thành một đôi giày đỏ trong trái tim cô.
Một chiếc xe lăn được đưa đến phòng bệnh của Minh, có lẽ Linh muốn cô ra ngoài hít thở không khí và ngắm nhìn thế giới mà hai tuần nay cô chưa được thấy. Khác thật, cái không khí dễ thở này khác với sự ngột ngạt và từ túng trong căn phòng toàn màu trắng tràn ngập mùi thuốc sát trùng kia.
Hôm nay Linh không đến, xung quanh Minh chợt trở nên vắng lặng. Cô vẫn mong Linh đừng đến nữa, vẫn mong cậu ta bỏ mặc mình kia mà, cái cảm giác bứt rứt này là gì vậy? Tự lăn xe đến gần chiếc ghế đá, chỉ vậy thôi cũng làm Minh mệt bở hơi tai, cơ thể cô sắp trở thành đồ trang trí hết rồi. Trên chiếc ghế đá là một bao thuốc với một chiếc bật lửa. Ngày xưa Minh cũng từng hút thuốc, ngày chưa yêu Giang, cái ngày đó hình như xa vời quá rồi thì phải. Cầm bao thuốc lên, tay Minh hơi run khi châm lửa. Một bàn tay từ phía sau rút điếu thuốc ra, cô ngước mắt lên nhìn, cái nhìn yếu ớt:
- Bệnh nhân không được hút thuốc đâu! – Nói rồi Linh đưa điếu thuốc lên hút.
- Cho tôi một điếu thôi mà! – Câu nói thứ hai sau khi gặp Linh lại là xin cậu một điếu thuốc thật yếu ớt như vậy đấy.
- "Sao cậu không để tôi chết đi?" "Cho tôi một điếu thôi mà", chị không thể nói được gì khác với em sao?
Nhìn, cô lại nhìn Linh, cái nhìn thật tội nghiệp, nhìn cô như sắp khóc vậy. Linh phá lên cười:
- Thôi được rồi – Cậu đưa điếu thuốc vào môi Minh rồi lại lập tức rút ra: - Chị, từ mai em sẽ làm những gì em muốn mà không hỏi ý kiến chị đâu.
Sáng sớm, khi Minh chưa kịp nhìn thấy những tia nắng đầu tiên của ngày thì Linh đã đến, cậu bế cô lên xe lăn, đưa cô đến khu tập của những người bị liệt chân. Không để cho Minh kịp phản ứng, cậu đặt hai tay cô lên hai thanh kim loại, ôm ngang eo cô, đặt hai chân Minh lên chân mình và bắt đầu những bước đi chậm chạp nhất. Minh khụy xuống, toàn bộ sức lực trên cơ thể cô không còn nữa và chính cô cũng không muốn làm những việc này. Linh lại xốc cô lên, lại bắt đầu quá trình vừa rồi thêm rất nhiều lần nữa.
Ngày thứ hai, Linh đến và nói:
- Hôm nay sẽ khó khăn lắm đấy.
Nói rồi cậu đưa Minh đến căn phòng với vô số thiết bị lớn. Người ta đặt cô nằm lên một chiếc giường và khóa lại. Minh đau đến tận xương tủy khi chiếc giường cứ dần dần được nâng dựng hẳn lên. Cô khóc nức nở, cái cảm giác ấy khiến cô chỉ muốn rơi xuống, chỉ muốn bật ra khỏi chiếc giường khủng khiếp này. Linh đứng bên cạnh Minh, cậu biết việc này tốt cho cô, biết cậu đã phải đắn đo mãi mới để cô làm việc này nhưng cậu đau lắm, thật sự chỉ muốn làm bung đống vòng kia ra, kéo cô lại phía mình mà vỗ về.
Khi đưa Minh về phòng bệnh, Linh vẫn không thể rời cô nửa bước. Hình như việc này đã quá sức cô, hình như cậu hơi vội vàng khi muốn cô có thể đi lại bình thường và đeo đôi giày cậu tặng. Minh ngủ rồi, khuôn mặt lúc ngủ của cô thật khiến người khác không thể bỏ đi. Linh tự cho phép mình được cúi đầu xuống hôn nhẹ lên trán Minh. Trán cô nóng, cô đang sốt, cứ thế, Linh lại cả đêm để chăm sóc Minh, để ngắm nhìn khuôn mặt cô và để lúc mệt quá cậu có thể thiếp đi một lúc bên cạnh cô ấy.
Tình yêu.
Minh tình dậy, đây đã là ngày thứ năm cô rời bỏ chiếc giường của mình đến với những khu tập. Năm ngày không lúc nào Linh không ở bên cô, thật ngại khi cô phải để cho cậu làm những việc nhỏ nhặt nhất, những việc hơi khó nói. Cô nhìn Linh phơi quần áo của mình, khẽ nói:
- Cậu cứ ở bên tôi thế này, nếu người yêu cậu biết thì sao?
- Không đâu... - Vừa nói cậu vừa cười: - Cô ấy không quan tâm đến em đâu.
- Tại sao vậy? – Vẻ mặt của Minh thật ngô nghê, nó khiến Linh bật cười.
- Vì cô ấy ngốc, cô ấy nghĩ tình cảm em dành cho cô ấy chỉ là một sự ban ơn.
Minh nhìn Linh với vẻ mặt rất khó hiểu, có lẽ chính cô cũng thấy người con gái đó thật ngốc, ngốc như cô, nếu trong trái tim cô không là hình bóng của anh thì chắc chắn người cô chọn sẽ là cậu. Thật đáng tiếc Linh nhỉ?
Thời gian cứ thế trôi qua cho đến một ngày, một người bạn quen biết của Giang vào bệnh viện và tình cờ gặp Minh đang cười đùa với Linh. Người đó gọi lớn:
- Chị Minh! Phải Minh không???
Minh quay người lại, Linh nhìn theo ánh mắt của cô tới nơi phát ra tiếng gọi.
- Ngọc?
- Đúng rồi, là em, tại sao chị lại ở đây? Chị bị sao vậy? Đây là...
Linh khẽ chào Ngọc rồi cúi xuống nói với Minh điều gì đó và đi mất. Minh cười với Ngọc:
- Em theo chị.
Vào đến phòng bệnh của Minh, nghe hết câu chuyện của cô, Ngọc ôm chầm lấy cô:
- Chúng em không nghĩ rằng chị đã phải chịu đau khổ như thế, thật sự sau khi chị biến mất, ai cũng đôn đáo đi tìm nhưng không thấy, mọi người đều nghĩ rằng chị đã bỏ đi đâu đó... Em xin lỗi..
- Không sao đâu, cũng vì có những chuyện như thế nên chị mới hiểu được giá trị bản thân mình. Chị đã từng nghĩ rằng chết là hết, chết là khi sang thế giới bên kia chị sẽ gặp được anh ấy... Chị đã nhầm, cái sự nhầm lẫn trầm trọng nhất trong cuộc đời chị. Cậu ấy cứu chị, luôn ở bên chị và...
- Chị yêu cậu ta?
- Có thể nói như thế không nhỉ? Haha, đùa thôi, chị và cậu ấy không thuộc về nhau.
Ngọc ra về, đi đến tiền sảnh cô gặp Linh, họ đứng lại nói chuyện với nhau:
- Cảm ơn cậu đã cứu và chăm sóc chị ấy bao lâu nay, tôi sẽ liên lac cho người nhà Minh, họ sẽ đến đón chị ấy và trả ơn cậu xứng đáng
- Không, tôi làm việc ấy không phải để nhận sự trả ơn, nếu muốn cảm ơn thì tôi xin chị hãy im lặng.
- Cậu...
- Minh giờ đã là một người khác, là người mà tôi đã cứu sống và cũng là người mà tôi sẽ chăm sóc và bảo vệ suốt quãng đời còn lại
- Nhưng chị ấy lớn tuổi hơn cậu, hơn nữa chị ấy còn nói cậu và chị ấy không thuộc về nhau.
- Thì sao chứ? Tôi yêu người con gái ấy. chỉ bấy nhiêu thôi là quá đủ rồi.
Ngọc chào và quay đi, nhưng rồi đột nhiên cô quay lại nói:
- Chị ấy đã đau khổ rất nhiều vì tình yêu nên xin cậu...
- Không đâu, tôi sẽ yêu cô ấy cho đến khi tôi chết...
Linh quay lại phòng của Minh, cô đang ngồi nghịch những sợi dây trên cây đàn guitar của cậu. Có thể không? Linh tự hỏi mình về những điều cậu vừa nói với Ngọc, có thể chứ, chắc chắn, cậu có niềm tin rằng mình sẽ yêu người con gái kia đến hết cuộc đời. Cậu bước vào bên cạnh Minh, đỡ lấy cây đàn từ tay cô, Minh cười, nụ cười của một thiên sứ:
- Em hát cho chị nghe nhé! "Forever" của Stratorious được không? – Cô nhẹ nhàng nói với Linh, cô quen rồi, quen nghe ca khúc anh hay hát nhưng người hát là Linh.
- Không, em chán nó lắm rồi! – Vừa nói đôi tay cậu vừa lướt nhẹ trên những phím đàn: - "Đôi giày", chị nghe bao giờ chưa?
- Chị không nghe những loại nhạc như vậy. Sao không hát "Forever"?
"Nhận ra em không yêu người dấu? Trong làn mưa ấy em vẫn mong anh nhận ra, em đặc biệt hơn những cô gái vây xung quanh anh. Em ngắm nhìn anh, em chờ anh quay lại, chờ anh cười với em. Em khác những cô gái luôn ở bên anh, em trang điểm và đi đôi giày cao gót màu đỏ - chờ anh."
Lời bài hát khiến Minh im lặng, cô nhìn Linh, Linh biết cô đau, đau đến từng thớ thịt. Nước mắt cô rơi xuống như muốn hỏi: "Tại sao?"
- Yêu tôi nhé! – Linh cầm lấy bàn tay Minh và nói thật nhẹ nhàng.
- Linh... - Minh vô cùng ngạc nhiên, cô mở to đôi mắt sáng và long lanh ngấn nước của mình nhìn Linh.
- Đúng, tôi là Linh, không phải anh ấy, tôi là người con trai yêu Minh, là người muốn Minh gọi là "người yêu", à không, muốn Minh giới thiệu với mọi người rằng: "đây là người đàn ông của tôi".
Minh vẫn nhìn Linh, không phải cô không biết tình cảm đặc biệt mà cậu dành cho mình nhưng cô không nghĩ đó là tình yêu. Thật vội vàng, thật nhanh, nhanh quá, chính Minh còn chưa xác định rõ thứ tình cảm mà mình dành cho Linh là gì. Có Linh, cô vơi dần đi nỗi nhớ Giang, vơi đi sự đau khổ khi mất anh nhưng không phải là cô hết yêu anh. Chưa hết yêu anh vây tại sao khi không có Linh cô lại thấy trống trải như vậy? Minh không thể hiểu chính bản thân mình nữa rồi.
Đưa tay quệt ngang dòng nước mắt của Minh, Linh khẽ nói:
- Làm người yêu tôi nhé, làm người để tôi có thể bảo vệ và chăm sóc nhé!
- Tôi xin lỗi...
- Tôi đâu bắt Minh phải trả lời ngay? Hãy trả lời tôi khi Minh nhận ra rằng tình cảm mình dành cho tôi là tình yêu. Hãy nhớ một điều rằng khi Minh có thể đi lại bình thường thì người luôn bên cạnh Minh là tôi, đôi giày Minh đeo cũng là của tôi và tôi không phải là người ấy.
Minh yên lặng, chỉ có hàng nước mắt cô là không lặng câm, nó trào ra, trào ra và trào ra chua chát.
Chua chát vì Minh biết trái tim mình không chỉ còn thuộc về riêng anh nữa. Linh đi rồi. Lại mình Linh với sự câm lặng mình cô. Phải làm sao đây? Trái tim cô nói nó cũng rung cảm trước cậu con trai kém mình hai tuổi kia nhưng nó cũng nói nó chưa quên anh. Quên anh, quên Linh, Minh muốn quên tất cả.
02h23' sáng.
Cửa phòng Minh khẽ mở, mất vài phút để cô có thể ra khỏi đó cùng túi đồ trên phương tiện là chiếc xa lăn. Không gian yên tĩnh và tối tăm trong bệnh viện lúc nửa đêm khiến Minh rợn gai ốc, mặc dù nó là đồng minh tốt cho Minh chạy trốn khỏi đây. Bất chợt một ánh đèn pin lướt qua, ai? Chắc là y tá trực đêm, Minh khẽ lăn xe nấp vào sau cánh cửa phòng gần đó, tiếng bước chân ngày càng lớn, ngày càng gần. Tiếng tim cô đập nhanh và rõ mồn một, cô hít một hơi thật sâu và không dám thở. Lạy trời đừng ai phát hiện ra cô, cô muốn trốn thoát, cô muốn bỏ lại phía sau tất cả, cả Giang và Linh, chạy trốn...
Cánh cửa bật mở, ánh đèn pin chiếu thẳng vào mặt Minh, cô nghiêng mặt và nhắm chặt hai mắt vì chói. Chưa kịp định thần thì một câu nói đã cất lên:
- Không bao giờ Minh trốn chạy khỏi tôi đâu. Tôi có thể biết mọi suy nghĩ và hành động của Minh. Đừng trốn chạy tôi.
Ánh đèn được chiếu sang phía khác, Linh nhìn thẳng vào người con trai trước mặt mình:
- Linh...
- Tại sao lại chạy trốn khỏi tôi? Tại sao lại làm vậy? Khinh tôi? Khinh bỉ tình yêu tôi dành cho Minh? – Ánh mắt Linh lộ rõ vẻ tức giận. Cậu chấp nhận việc Minh chưa quên hình bóng Giang, chấp nhận cậu chỉ là ân nhân, một cậu em trai trong mắt cô nhưng cậu không chấp nhận cô coi thường và khinh ghét tình yêu của cậu.
- Không, Linh - Minh với lấy tay của Linh – Không phải vậy, chỉ là...
- Chỉ là??? – Linh khẽ nhíu mày.
- ... Là tôi không thể quên anh ấy, là tôi không thể làm tổn thương Linh, là tôi không thể để tình yêu của tôi dành cho Linh quá nhiều, tôi sợ nếu mình không đi, nếu không rời xa cậu thì một lúc nào đó tôi sẽ yêu cậu mất, sẽ yêu cậu mà trong tim vẫn còn hình bóng của anh ấy, không thể trở thành một kẻ xấu xa như thế...
Khóc, tiếng khóc của Minh âm vang trong khoảng không gian vắng lặng của bệnh viện, một vòng tay ôm chặc lấy cô, một vòng tay ấm. Lần đầu tiên Linh ôm cô chặt đến thế, cậu cũng sợ nhưng là sợ nếu không ôm chặt lấy thì Minh sẽ biến mất, sẽ tuột khỏi vòng tay của cậu, sẽ tan như một giấc mơ:
- Đừng, đừng sợ. Đừng ép mình làm cái điều mình biết rõ là không thể, đừng làm cái điều mà chỉ mình mình thấy rằng nó là xấu xa.
- Nhưng... - Minh nức nở.
- Tôi đã tổn thương rồi, trái tim tôi đã bị thương, đã không còn nguyên vẹn từ lúc Minh xuất hiện, khiến cho tôi phải yêu Minh, thế là Minh đã xấu xa lắm rồi nhưng... đừng quên anh ấy, hãy yêu tôi mà trong trái tim Minh còn dành một phần nào đó cho người con trai không phải tôi. Nếu quên đi anh ấy thì anh ấy sẽ "đi" thật đấy...
Những giọt nước mắt trên má Minh chảy chậm lại, nhẹ nhàng. Cô quàng tay ôm lấy Linh, ôm thật chặt, gục khuôn mặt mỏng manh đẫm nước mắt mình vào vai cậu, khóc trên vai người con trai cô yêu...
Bình yên, lâu lắm rồi trái tim Minh mới cảm thấy sự bình yên.
"Bình yên lặng nghe, lặng nghe tình vỗ lên tim mình, lặng nghe tình lung linh."
Bình yên trong tiếng hát của Linh:
"I'm still there everywhere
I'm the dush in the wind
I'm the star in the notherm sky
... Would you wait for you, forever?"
"Forever" của Linh, bây giờ Minh mới nhận ra nó thật khác với của anh. Nó khác bởi giờ đây nghe nó cô chợt nhận ra, khi anh hát, nó như một cơn gió, nhẹ nhàng đến và cũng nhẹ nhàng đi để lại trong cô một sự nuối tiếc không nguôi nhưng khi Linh hát thì nó thật ấm áp... nó khiến Minh cảm thấy thật bình yên.
Linh luôn ở bênMinh, chăm sóc cô và luyện tập những bước đi khó khăn cùng cô. Liệu người ta có thể gọi nó là hạnh phúc không nhỉ? Hạnh phúc là khi họ ở bên nhau, là khi họ nhận ra rằng họ yêu nhau, vượt qua mọi suy nghĩ của bản thân để đến với nhau và họ sống vì nhau.
Với Minh, Giang từng là cuộc đời của cô nhưng Linh lại là người làm sống lại cái cuộc đời ấy. Cô đang thực sự hạnh phúc.
Sự thật.
Ngọc đến, sau vài ba tuần lễ không đến thăm Minh, giờ cô đến cùng một người bạn nữa. Minh mời họ vào phòng ngồi:
- Lâu quá đấy nhé, chị không nghĩ là phải lâu như thế em mới đến thăm chị! – Minh tỏ ý trách móc.
- Không phải vậy đâu, em có chút việc thôi mà, chị ổn chứ?
- Tất nhiên rồi, rất ổn, đây là...?
- Đây là bạn em, Hưng. Cậu Linh đó...
Minh cười, nụ cười thể hiện rất rõ sự hạnh phúc:
- Cậu ấy về nhà, sẽ quay trở lại sau giờ nghỉ trưa thôi.
Ngọc nhìn sang Hưng với con mắt ái ngại. Nhìn nét mặt của Minh là cô biết Minh đã yêu cậu ta. Hưng quay sang nhìn Minh khẽ lắc đầu. Thái độ kì lạ của họ khiến Minh thắc mắc:
- Có chuyện gì thế? Chị có được quyền biết không?
Ngọc cầm lấy tay Minh:
- Minh à, chị sẽ giữ được bình tĩnh chứ?
- Gì thế? – Nụ cười trên môi Minh vụt tắt, nó trở nên thật gượng gạo khi cô nhận ra có điều gì chẳng lành mà hai vị khách này mang tới.
- Minh à...
Ngọc và Hưng về rồi, trước khi về họ không quên dặn đi dặn lại Minh không được nghĩ quẩn và không được tiếp xúc với người ấy quá nhiều, đặc biệt là phải cẩn thận... Cẩn thận? Đúng, phải cẩn thận với Linh. Tại sao chứ? Đó là người đã cứu Minh, là người đã tạo ra cuộc sống tươi đẹp này cho cô và là người cô yêu. Vậy tại sao lại phải cẩn thận? Vì cô không được yêu người kém tuổi mình, vì thời gian và những điều Minh biết về cậu không đủ nhiều? Hay là... là vì Linh là người đã giết Giang???
Ngọc đến, mang theo kết quả điều tra mà cô đã cất công làm để điều tra về Linh. Người đi cùng Ngọc đến không phải là một người bạn bình thường mà là người chứng kiến tận mắt sự có mặt của Linh trong cả hai vụ tai nạn của Minh và Giang. Bắt đầu từ vụ tai nạn của Giang, chiếc xe màu đen đó đã đỗ rất lâu trước khi Minh rời khỏi quán cà phê bên đường và chỉ khi Giang chạy lại nhặt chiếc giày của cô thì nó mới rời đến với tốc độ khá lớn. Sau khi gây ra tai nạn, Hưng là người đã chạy ra xem chiếc xe không còn người lái ấy, quay quanh như để tìm kiếm, anh nhận ra một cậu con trai đứng nép vào bờ tường, quay lại phía tai nạn như kiểu để xem thành quả của mình. Thật may khi Hưng kịp nhận ra tay Linh bị chảy máu, đem mẫu máu còn vương lại trong xe đi xét nghiệm với vài sợi tóc Ngọc lấy được của Linh trong lần đi thăm Minh trước, họ có một kết quả đáng phải sửng sốt: Nó là của một người.
Tiếp theo là vị tại nạn của Minh, thật tình cờ khi Hưng cùng một vài người bạn ngồi cùng quán cà phê Minh đến để tìm hình bóng của Giang, Minh nhận ra người con gái đã gào đến khản cổ khi người yêu mình bị tai nạn ngay trước cửa nhà anh, nhận ra người con gái chỉ đeo một chiếc giày cao gót màu đỏ và chiếc còn lại trong tay người con trai bị tai nạn. Nhờ việc con đường Minh đi là con đường trở về nhà của Hưng nên anh không khó gì để nhận ra chiếc xe màu đen cũng đi rất chậm và không bao giờ lại gần Minh mặc dù cô có cản trở đường đi của chiếc xe đó. Và rồi việc gì đến cũng đến, Minh bị tai nạn khi Hưng mải nghe điện thoại. Khi anh chạy lại phía Minh thì đã có người bế Minh lên trên chính chiếc xe vừa gây ra tai nạn để đưa đến bệnh viện, người đó khiến Hưng không khỏi giật mình: Linh.
Hưng lấy việc đó làm lạ và quyết định đi điều tra. May sao anh gặp được Ngọc trong một club. Khi nghe Ngọc kể về một người bạn của cô biến mất không dấu vết sau đám tang người yêu, Hưng được cô cho xem bức ảnh của Minh và anh nói cho Ngọc biết đến bệnh viện mà Minh đang chữa trị rồi cùng hợp tác điều tra.
Cùng một hãng xe, cùng một người lái, cùng là cậu con trai đã quay lại tìm chiếc giày còn lại của Minh sau khi đã gây ra tai nạn cho cô. Tìm thấy, không khó để Linh tìm thấy chiếc giày đó nhưng ngay lập tức cậu ném nó vào thùng rác với một nụ cười khinh khỉnh.
Lại một lần nữa nước mắt lăn dài trên khuôn mặt thủy tinh của Minh. Cô đã làm cái gì thế này? Cô sống lại trong vòng tay của kẻ đã giết anh, cô đã yêu kẻ đó, yêu thật lòng. Biết làm gì đây ngoài việc chỉ ngồi một chỗ trách mình quá ngu ngốc. Sắp đến giờ Linh đến. Sao đây? Nói cho cậu ta biết mình đã biết hết tất cả mọi chuyện ư? Không, Minh biết mình không thể làm thế. Cô biết vì sao Linh làm vậy. Trái tim cô hiểu rõ là vì cô, vì yêu cô. Bỗng nhiên Minh thấy mình thật giống một con ma nữ đã cướp đi mạng sống của người mình yêu và nhân tính của người yêu mình.
14h16'.
Linh cho xe vào bãi, một chiếc xe đen. Cậu vui vẻ huýt sáo cầm theo một hộp quà vào thăm Gain. Một hộp nhạc cậu đã ghi âm bài "Đôi giày" do chính cậu hát tặng cho Minh – người con gái thích đi giày cao gót...
14h16'.
Minh mở hộp giày mà Linh tặng cô trước đây, lấy nó ra. Đôi giày cao gót. Đã lâu Minh không được xỏ chân vào những đôi giày cao gót, nhất là đôi giày màu đỏ ưa thích. Đôi giày Linh tặng giống hệt của Giang. Dối trá. Minh đã nghĩ Linh làm vậy là để muốn chứng tỏ rằng Gain là của cậu ta, tất cả, cả những sở thích của Minh cũng là của cậu ta, cậu ta muốn xóa bỏ Giang khỏi cuộc đời cô. Vậy cậu ta muốn chứng tỏ với ai kia chứ? Với chính cô hay với anh ấy ở trên thiên đường?
Thật khó khan để xỏ đổi giày cai gót đó vào bàn chân chưa lành của mình. Nó khiến cô đau, các cơ bàn chân như đứt ra thành từng đoạn, đau buốt. Nước mắt Minh thôi chảy, cô nuốt nó vào tim để nó trở thành một vết thương hằn sâu và ứa máu.
Kết thúc.
Tiếng mở cửa, Linh bước vào. Nhìn thấy Minh, cậu vội chạy lại định tháo đôi giày đó ra nhưng cô ngăn lại:
- Tại sao lại làm vậy? Nó khiến Minh đau đấy.
- Không...
- Sao vậy? Đã có chuyện gì vậy? Minh khóc ư? – Linh lo lắng, Minh đã rất yêu cái nét mặt lo lắng cho mình của cậu.
Minh cười cay đắng:
- Linh, cậu... yêu tôi chứ?
- Tất nhiên rồi nhưng đã có chuyện gì vậy? – Linh tính mách bảo Linh chuyện chẳng lành
- Thật lòng chứ? Thật sự yêu tôi sao? Vậy có thể cùng tôi đến những nơi tôi sẽ đến không?
- Bất cứ nơi nào – Linh trả lời một cách chắc chắn như để khẳng định tình yêu của mình dành cho Minh.
- Tốt rồi. Vậy... tôi đi nhé. – Minh nói thật khẽ.
- Minh đang nói gì vậy? Nói cho tôi biết đi, làm ơn, Minh định đi đâu??? – Linh vừa hỏi vừa lấy hai tay ghìm chặt hai tay cô.
- Hôm nay đã có người đến đây...
Linh buông thõng hai tay khi nghe Minh nói về cuộc gặp gỡ giữa cô với Hưng và Ngọc. Cậu hỏi như người mất hồn:
- Minh đã biết hết rồi sao?
- Ừm. Biết hết, hết tất cả nên tôi sẽ quyết định rời xa cậu, rời xa kẻ đã giết anh ấy. Tôi sẽ quên tất cả, quên đi cậu, quên cả cảm giác sợ hãi khi biết về con người thật của cậu...
Bất giác Linh quay người lại khiến Minh hơi giật mình vì trên tay cậu là một con dao sắc:
- Đúng vậy, tôi là kẻ giết người, tôi đã giết một mạng người để có được người con gái tôi yêu. Sợ tôi ư? Khi biết về tôi ai cũng sẽ nói vậy cả thôi. Cả cô. Tôi yêu cô mà cô lại nói cô sợ tôi ư? Tôi yêu cô trước cả khi cô gặp tên đó, chỉ là do tôi nhỏ tuổi hơn cô, nhút nhát không dám làm quen để rồi chống mắt nhìn cô đi yêu kẻ khác. Tôi phải có được những gì tôi muốn. Cô sợ tôi tức là cô chưa từng yêu tôi. Tôi sẽ phải giữ cô lại bên mình, không thể để cô đi, dù có phải giết cô, tôi cũng sẽ giết cô trong vòng tay tôi.
Minh không thể hiện bất cứ cảm xúc nào. Cô nhìn thẳng vào mắt Linh, cô biết cậu ra dám làm việc mà cậu ta nói. Cái nhìn vô cảm cùng với sự im lặng của cô khiến Linh bực bội. Cô đang tỏ ra khinh cậu ta, khinh cái thứ tình yêu mà cậu ta nói – Linh nghĩ thế. Không giữ nổi bình tĩnh, Linh lao lại phía Minh, dí mũi dao vào bụng cô nhưng chợt hốt hoảng khi máu từ miệng Minh chảy ra. Đánh rơi con dao cậu ta vội vàng lấy tay quệt máu trên miệng Minh, cô ngã đổ xuống, ngã trong vòng tay Linh, trong túi áo bệnh nhân của cô lăn ra một lọ thuốc màu trắng
- Minh à, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi sẽ không làm gì cả, đừng như vậy mà, Minh... - Linh nói trong nước mắt.
Minh cười nhẹ, nụ cười thật mệt mỏi:
- Không sao đâu... tôi đã nói rằng... rằng mình sẽ... đi phải không? ...Tôi... đi... đi đến chỗ anh ấy, anh ấy... đang đợi tôi...
- Không, đừng đi, van cô, đừng đi đâu cả, ở lại đây, đừng rời xa tôi, căm ghét tôi, khinh miệt tôi, sợ hãi tôi cũng được nhưng van cô đừng rời xa tôi, van cô... - Linh ôm chặt Minh trong vòng tay, nức nở.
Minh lại cười, cô đưa bàn tay đang lạnh dần của mình lên khuôn mặt Linh, khẽ lắc đầu:
- Tôi... tôi đã yêu cậu... giống như tôi... từng yêu anh ấy...
Cánh tay Minh rơi xuống nhẹ nhàng...
Một tiếng hét lớn khi người ta đến phòng bệnh của Minh, một cậu con trai ngồi gục đầu xuống thi thể của cô gái mà cậu ta đang ôm chặt lấy, máu từ bụng cậu ta chảy ra, nhuộm đỏ bộ quần áo bệnh nhân của cô gái. Bên cạnh họ, con dao đẫm máu rơi trên đôi giày cao gót, hộp nhạc văng ra, bật nắp, tiếng nhạc buồn như để đưa tiễn linh hồn một tình yêu...
"Nhận ra em không người yêu dấu? Trong làn mưa ấy em vẫn mong anh nhận ra, em đặc biệt hơn những cô gái vây xung quanh anh. Em ngắm nhìn anh, em chờ anh quay lại, chờ anh cười với em. Em khác những cô gái luôn ở bên anh, em trang điểm và đi đôi giày cao gót màu đỏ - chờ anh."
Uyên Nguyễn