Đời vẫn đẹp, chỉ cần ta chịu ngước nhìn
(truyenngan.com.vn - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?")
Có phải bàn tay ấm áp này vừa dẫn cô bước qua bóng tối của buồn đau, sợ hãi, cho cô ánh sáng để thấy rõ quanh đây vẫn luôn còn nhiều điều đẹp đẽ, chỉ cần ta ngước mắt lên nhìn.....
***
Bước xuống xe đúng giờ tan tầm chen chúc, hỗn loạn, cô bơ vơ sợ hãi như chú gà con đi lạc. Mọi thứ của Sài Gòn làm cô nghẹn thở vì choáng ngợp .Sự đợi chờ dài ra, như càng dài thêm nữa cô khi mỏi mắt tìm một chấm nhỏ thân quen giữa cả biển mênh mông những chấm đen xa lạ. Chị Hai hẹn 6 giờ mà. Cô nhìn ngã tư ken đặc xe cộ phía trước, thở dài chán ngán.
Vậy là bắt đầu cuộc sống sinh viên. Cô quen dần với trường mới, lớp mới, những người bạn mới. Quen dần với những con đường khói bụi ồn ào. Cũng quen dần với căn phòng trọ chật chội nóng bức trong dãy phòng trọ công nhân lúc nào cũng ầm ĩ tiếng nói cười, la hét, cãi cọ. Nhưng cô lại không tài nào quen được sự ngột ngạt trong những bữa cơm đơn giản qua loa, không khí lặng lẽ, khô khốc giữa ba con người chỉ gặp nhau vào buổi tối, sau một ngày hai người thì vào ca làm, một người thì đến trường rồi trở về phòng trọ lại đóng chặt cửa, lầm lũi một mình. Chị và anh rể cưới nhau chưa lâu. Họ chỉ là những công nhân bình thường, sống riêng cho mình còn chật vật, thiếu thốn. Bao đêm cô nằm trằn trọc nghe tiếng chị Hai thở dài lẫn vào tiếng rè rẹt khô khốc của cái máy quạt cũ cháy đã sửa đi sửa lại mấy lần. Nỗi bức bối nghẹn trong lồng ngực lặng lẽ vỡ tung thành những dòng nước mắt. Cô lao vào tìm việc làm thêm, đội nắng đến từng shop quần áo hỏi xin chân phụ bán hàng, có lần còn bị lừa đâm đầu vào một công ty bán hàng đa cấp, may mà không mất gì vì thực ra lúc đó cô cũng chẳng còn một xu dính túi. Rồi để đêm về lại nằm nghe tiếng thở dài...
Chị Hai xanh xao, mệt mỏi. Bụng chị càng ngày càng to. Một tối ngồi học bài trong phòng, cô nghe chị hàng xóm hỏi chị Hai:
- N., có em bé rồi phải không?
- Bốn tháng rồi chị.
- Vậy có đi siêu âm, tiêm phòng gì chưa?
- Tiền ăn còn thiếu, tiền phòng còn nợ, đi đâu hả chị...?
Những dòng chữ nhòe nhoẹt tán loạn trước mặt cô.
Một chiều cô trở về phòng trọ, lặng lẽ gói ghém. Lẽ ra cũng nhanh lắm, vì tất cả những gì cô có chỉ vừa đầy một chiếc valy nhỏ mẹ mua cho lúc chuẩn bị đi Sài Gòn nhập học. Nhưng cô quyết định cố ngồi đợi đến giờ tan ca chị về, để nói một lời cho chị yên tâm. Leo lên yên sau chiếc xe đạp của cậu bạn học, nước mắt cô mới bắt đầu rơi. Chắc chị cô cũng đang khóc trong căn phòng trọ đang tối dần.
Cậu bạn tốt bụng chở cô đến nhà trọ hai đứa mới tìm được lúc buổi trưa. Cô lúng túng hoang mang khi chị chủ nhà dáng người phốp pháp, trên mép có nốt ruồi to đen cất giọng chua chua hỏi tiền đặt cọc phòng. Nhìn cô từ đầu tới chân, rồi liếc sang cái gia tài gọn lỏn cô xách trong tay, chị chủ nhà chép miệng: "Thôi, cho em nợ".
Cô vào bán hàng tại quầy hàng lưu niệm trong một trung tâm thương mại lớn. Ngày ngày tối tối đứng nhìn xung quanh mình những thứ đẹp đẽ, lộng lẫy, đắt đỏ đến không tin được, chứng kiến những con người sang trọng vung tiền mua chúng như mua vài cái kẹo rẻ tiền, cô thấy như mình đang đứng từ một thế giớ này nhìn sang một thết giớ khác. Hai thế giới thật khác nhau, mà sự rực rỡ của thế giới bên kia như khiến cô càng muốn co mình sâu hơn vào bóng tối thăm thẳm của thế giới bên này. Cứ thế, ngày làm 8 tiếng, sáng học đến trưa rồi hộc tốc chạy đến chỗ làm, tối lê lết đi bộ về nhà. Rồi cô kiệt sức, ngã bệnh, rồi bị mất việc. Trong cơn nóng sốt, cô hé mắt nhìn tờ lịch trên tường nhắc cô sắp tới ngày đóng tiền phòng, rồi nhìn xuống mấy gói mì cuối cùng nằm chỏng chơ, những gói mì mà cô đã mua để thay cơm từ khi chủ quầy hàng lưu niệm gọi báo cho cô nghỉ việc. Nước mắt cô rơi lã chã xuống gối.
Một tối thật khuya, bà chị chung phòng đi làm về lục cục cởi guốc, thay váy rồi ngồi xuống nhìn cô hỏi:
- Em có muốn đi làm với chị không?".
Cô chớp mắt nhìn mớ váy ngắn lòe loẹt mắc dọc tường phòng, nhìn khuôn mặt chưa rửa hết phấn son của chị.
Chị nhíu mày nhìn cô rồi thở dài:
- Để mai chị xin phép quản lý, rồi hôm sau em cứ theo xem chị thử. Nếu em không muốn làm, không ai ép em được. Đừng có nghĩ vớ vẩn rồi sợ lung tung, được không?
Cô nhẹ gật đầu lí nhí:
- Cảm ơn chị.
Đó là một nhà hàng chuyên ẩm thực Hongkong. Anh quản lý mặt hiền hiền hỏi cô vài câu qua loa em tên gì, bao nhiêu tuổi, quê ở đâu, lúc trước làm gì, còn đi học không...rồi đưa cô quyển sổ ghi order, nói gọn:
- Em thử việc một buổi xem.
Cô lóng ngóng đi theo chị đến khu trực, ngơ ngác nhìn từ khách khứa đang cụng ly đến mấy nhân viên đang tất bật chạy ra chạy vào. Chị nắm nhẹ tay cô rồi nói nhỏ:
- Không sao đâu, có gì không biết chị chỉ em được mà!
Thấy mắt cô ánh lên một nỗi lo ngại khác, chị phì cười:
- Em nhìn kỹ xem. Nhân viên nữ có 2 loại đồng phục khác nhau đúng không. Mình cũng mặc váy, nhưng váy dài đến gối, có tay, có cổ, như mấy nhỏ đang đứng trực bàn đó. Em thấy mấy nhỏ đẹp đẹp đang ngồi không, váy tụi nó ngắn hơn, hở tay, hở cổ, đó mới là mấy đứa chuyên ngồi tiếp khách, dám chiều khách tới bến. Còn chị em mình chỉ lo đồ ăn thức uống cho khách, váy vóc chỉ là thêm khoảng...trưng bày cho vừa mắt khách thôi, vì khách ở đây toàn đàn ông, mà còn toàn ông "bự" nữa, nên nhà hàng phải ra chiêu này để kéo khách thôi, em biết chưa? Hết sợ chưa?".
Cô thở ra nhẹ nhõm rồi tự cười sự ngốc nghếch cả nghĩ của mình. Một người đàn ông bước vào khu cô trực. Chị kéo cô theo, dặn nhỏ:
- Khu chị chưa có khách, để chị trực bàn này dùm cho. Em nhìn theo chị mà làm nghe.
Anh chàng khách mới nhìn cô từ đầu đến chân, chị nhanh miệng đỡ lời:
- Hôm nay em nó mới thử việc ngày đầu tiên nên chưa có đồng phục anh ơi. Um...thực đơn đây, mời anh chọn món".
Gã khách bỗng nhếch cười nham hiểm:
- Vậy sao được, em phải để người mới học việc tự làm thì mới nhanh quen việc được chứ. Quay sang cô, anh chàng khủng khỉnh cười: - Anh rất vui sướng được là người đầu tiên của em....ơ...ừm....ý anh là người khách đầu tiên của em.
Cô mím môi, má nóng bừng.
Anh thành khách quen hay ngồi khu cô trực, dù vẫn hay chê cô cái này không được, cái kia không ổn với giọng hài hước tưng tửng như ngày đầu tiên. Anh thích ăn món nướng, nhưng không chịu để nhà bếp chế biến sẵn rồi mang ra, anh cứ bảo mang lò nướng ra để tự nướng, nhưng anh có thèm nướng đâu. Anh bắt cô đứng đó, nướng cho anh hết cái nọ đến cái kia. Cô nướng bò thì anh chê nướng chín quá nên thịt dai đến nổi làm anh nhai trẹo hết quai hàm. Cô nướng bắp thì anh kêu cô nướng còn sống nhăn, anh ăn vào sôi ruột rồi "thả bom" chắc cả con phố phải bỏ chạy. Cô nướng tôm thì anh kêu hình như cô mang nhầm ra món tôm khô rồi, chứ tôm tươi gì mà lại vừa khô vừa cứng đến mức làm anh suýt mẻ răng. Cô vừa ấm ức lại vừa buồn cười, đôi lần cô rủa thầm sao anh không như mấy ông khách khác, kéo một em váy ngắn ngồi cùng rồi tha hồ mà được phục vụ tận răng thay vì ở đây khăng khăng hành một kẻ chiều khách nghiệp dư. Nhà hàng nhiều cô váy ngắn xinh đến mức làm cô phát ngượng khi đứng gần, chẳng lẽ anh không vừa mắt nổi một cô? Đúng là gã quái tính.
Một tối chị off về quê giỗ mẹ, cô đi làm một mình rồi đi bộ về một mình. Con đường rợp bóng me xanh vừa vắng vẻ vừa mát mẻ lúc 11h đêm, bình thường luôn làm cô thấy thảnh thơi, vui vẻ khi về cùng chị. Hôm nay một mình trên con đường khuya đã hơi thưa người, cô chợt thấy bất an. Vừa đi vừa ngoái trước nhìn sau, tim cô chợt thót lại vì sợ: hình như có ai đó đi theo cô nãy giờ. Đi chậm lại, rồi lại đi nhanh lên, cô loay hoay với những ý nghĩ khác nhau: làm sao đây? Đột nhiên, cô cúi xuống cởi đôi giày 7 phân đang mang rồi ù té chạy, lẩm nhẩm trong đầu: "A: chân không thì chạy nhanh hơn, hắn sẽ không đuổi kịp mình – B: còn nếu hắn đuổi kịp, mình sẽ nện hắn bằng chiếc guốc 7 phân này, xem hắn có chấn thương sọ não không!" Tiếng chân thình thịch phía sau cô càng lúc càng to. Hắn đuổi kịp cô rồi. Cô chưa kịp thực hành phương án B với vũ khí nguy hiểm trong tay thì đã nghe vang lên một giọng nói quen thuộc kèm theo tiếng thở hổn hển gấp gáp:
- Em...làm gì tự nhiên chạy thục mạng vậy....Em...chạy...đi đâu vậy???
- Là anh hả? – Cô cũng sắp đứt hơi. Anh đi theo em làm cái gì vậy? Nãy anh làm em phát đau tim vì sợ, bây giờ thì phát đau tim vì mệt, biết không hả!!?
Cô ngồi bệt xuống gốc me bên đường, vừa ôm ngực thở vừa nhìn anh bằng ánh mắt hình viên đạn.
- Anh làm em sợ hả? Anh xin lỗi. Tại anh thấy em đi về khuya một mình, anh không yên tâm nên....Mà em đứng dậy đi, mới chạy mệt đừng có ngồi xuống, ép tim chết bây giờ!
Anh cúi xuống kéo cô dậy, nắm tay cô mà cứ tự nhiên như...nắm tay mình vậy. Tay cả hai đều ướt mồ hôi, nhưng tay anh thì ấm nóng còn tay cô lại lạnh toát vì sợ. Anh mân mê nhẹ bàn tay cô trong tay anh rồi lại giở điệu cười nham nhở quen thuộc:
- Coi em kìa, sợ tới lạnh toát cả người. Nhìn em hung dữ mà sao nhát gan quá vậy!
Cô vùng vằng rút tay ra khỏi tay anh rồi lầm bầm:
- Thì tại ai, tự nhiên đi theo hù dọa người ta.
Nhưng tay anh vẫn nắm chặt không để rời tay cô. Mặt anh nghiêm trang trở lại, còn hơi có vẻ căng thẳng:
- Làm sao tự nhiên được. Anh nói rồi mà. Anh không yên tâm để em về một mình.
- Có gì mà không yên tâm, em đâu phải con nít. Mà em có về một mình hay mấy mình gì cũng đâu mắc mớ gì anh.
- Thì...anh nói rồi mà...tại...anh không yên tâm.
- Mà mắc gì anh không yên tâm?
- Ờ thì...tại....em về có một mình.
- Trời ơi, có phải anh không vậy! Bình thường cái gì anh cũng nói được mà, giờ mắc gì vòng vo có mấy câu nhai đi nhai lại vậy. Không hiểu nổi! Mà thôi kệ anh. Em đi về đây. Anh làm em về trễ rồi nè.
Cô rút tay ra, tiếp tục chân trần xách giày lững thững trên đường – dù sao chân cô cũng lấm lem rồi.
- Được rồi. Đứng lại nghe anh nói nè. Tại vì anh yêu em. Anh – yêu – em !!!
Cô quay lại tròn mắt nhìn anh. Anh từ từ đi về phía cô. Cô vẫn tròn mắt nhìn anh.
- Anh điên rồi hả?
- Ừ, chắc anh phát điên thật. Lúc trước thì phát điên vì không biết làm sao để nói với em. Bây giờ anh thì phát điên vì vui, cuối cùng anh cũng đã có cơ hội nói với em là anh....
- Tóm lại là anh điên rồi. Anh làm ơn coi lại đi. Em là ai? Còn anh là ai?
- Anh không cần biết. Anh chỉ biết là anh....
- Nhưng em thì lúc nào cũng cần phải biết. Em không muốn đóng vai Lọ Lem của anh đâu. Mà em cũng không có nhu cầu tuyển người yêu hoàng tử. Tóm lại là chúng ta không thể là....
- Đừng em. Đừng nói gì bây giờ hết. Em cho anh thời gian chứng minh, cũng coi như là tự cho mình thời gian suy nghĩ được không. Cứ để thời gian trả lời, được không?
Anh cầm lấy đôi giày trong tay cô, quỳ một chân xuống mặt đường rồi ngước lên nhìn cô đang ngơ ngác:
- Em mang vào đi. Đừng đi chân không, dẫm phải đá nhọn thì đau lắm đó.
Cô cúi nhìn rồi ngoan ngoãn xỏ chân vào giày. Anh tỉ mỉ cài dây giày cho cô, tay anh như khẽ ve vuốt những ngón chân nhỏ nhỏ xinh xinh. Anh đứng dậy, cười nhẹ:
- Em về đi, trễ rồi. Anh sẽ đi theo phía sau em. Anh không bắt em phải nói gì với anh bây giờ đâu. Được không?
Anh đứng nhìn cô mở cổng vào nhà rồi mới từ từ bước đi. Vừa cúi xuống cởi giày trước cửa phòng, cô chợt há hốc: "Anh ấy vừa mới mang giày vào chân cho mình...mình... vừa nhận lời làm Lọ Lem của anh ấy rồi sao?" Gã dị hợm này láu cá ghê thật! Cô đứng ngẩn ra, rồi cười một mình.
Cô vẫn cố giữ thái độ lễ độ, chu đáo với anh như một người khách bình thường, và chỉ có thế. Cô đã trốn quá lâu vào nỗi mặc cảm riêng mình, đến nỗi nó thành một phần quen thuộc trong cuộc đời cô sống. Cô vừa chờ đợi anh đến bên cô, lại vừa không muốn để anh tiến đến gần hơn nữa. Cô luôn sợ hãi, mặc dù tự mình cũng không biết chắc chắn mình sợ hãi cái gì. Thỉnh thoảng anh nhìn cô, thở dài như bất lực. Cô thật đáng yêu, nhưng cũng thật không dễ yêu, vừa gần gũi lại vừa xa cách, khó hiểu. Hai người cứ như đang chơi trốn tìm...
Sinh nhật cô, một ngày bình thường như mọi ngày. Hết giờ làm, hai chị em lững thững ra về. Một chiếc xe màu trắng trờ tới, cửa kính hạ xuống, hiện ra anh với nụ cười:
- Lọ Lem, anh xin lỗi, anh không kiếm ra xe ngựa để rước em.
- Anh làm trò gì vậy? Cô vùng vằng bỏ đi.
Chị kéo tay cô lại, mỉm cười nhìn sâu vào mắt cô rồi khẽ bảo:
- Em có nghe người ta nói câu này không? "Trên đời này có hai điều không thể giấu: 1 – là đang say, 2 – là đang yêu". Em có thành thật với lòng mình không?
Anh đứng giữ cửa xe nhìn cô chờ đợi:
- Nhanh lên Lọ Lem, anh phải đưa em về tới nhà trước khi chiếc xe này biến thành một bầy chuột cống...!
Cô bước đến, ngồi vào xe anh.
- Anh đừng chạy. Em chỉ muốn nói câu này: Em không phải Lọ Lem. Em không muốn bắt ai phải gánh vác cuộc đời và hạnh phúc của mình. Em và anh quá khác nhau, em sẽ trở thành gánh nặng của anh. Em sợ cái cảm giác phải bám víu vào người khác. Vừa chông chênh, vừa bất lực, vừa đau đớn. Anh không hiểu đâu.
- Anh xin lỗi. Có lẽ anh chưa hiểu rõ thật. Nhưng sao em không cho anh cơ hội để hiểu em hơn?
- ......
- Thôi, vui lên đi cô bé. Quà sinh nhật của em nè.
Cô xuống xe, trong tay là chiếc móc khóa gắn một chiếc hài pha lê nhỏ trong suốt, lấp lánh. Điện thoại cô rung lên tin nhắn: "Vì em không phải Lọ Lem, anh sẽ không đi tìm em và bắt em phải xỏ chân vào chiếc hài của anh. Anh sẽ để em tự đi tìm chiếc hài còn lại và tự mình xỏ chân vào đôi hài của mình. P/s: Anh đang giữ chiếc hài còn lại. Waiting for you...!"
Một buổi tối, nhà hàng xảy ra chuyện. Mấy tay anh chị lời qua tiếng lại trên bàn nhậu, rồi xảy ra ẩu đả. Sau vài cú điện thoại của họ, cả lũ giang hồ mặt mày bặm trợn, tay lăm lăm đủ thứ vũ khí xông vào nhà hàng. Hai tay bảo vệ quá hoảng sợ chỉ biết tháo chạy đi báo công an sau khi yếu ớt cản trở. Nhân viên nhà hàng bỏ chạy tán loạn tìm chỗ trốn. Bàn ghế, ly chén phút chốc đều đổ nhào, mảnh vỡ tung tóe khắp nơi. Đám giang hồ chia thành mấy phe, đánh chém nhau loạn xạ. Cô hoảng loạn nhìn quanh, người cứng đờ chân nhũn ra vì sợ. Bỗng một chiếc ly lởm chởm mảnh thủy tinh vỡ văng thẳng về phía cô. Cô hét lên, co rúm người lại trước khi nhận ra có ai đó lao đến ôm lấy mình. Vài giọt âm ấm rơi xuống má cô. Cô ngước nhìn lên. Vai áo sơ mi của anh đầm đìa máu. Anh mím môi, kéo cô vào một góc khuất an toàn. Vẫn ôm chặt cô, anh thì thầm: "Em đừng sợ".
Đâu đó tiếng pha lê rơi lanh canh trong vắt. Những ngọn đèn lung linh màu sắc xung quanh cô chợt tắt ngấm. Cô ngơ ngác nhìn sâu vào bóng tối xung quanh. Rồi cô chạy, chạy thật lâu đến khi tim kiệt sức, chân rã rời, rồi ngã nhào vào trong bóng tối thăm thẳm. Cô giãy giụa, la hét, cố với tay như muốn bám víu lấy thứ anh sáng hào nhoáng vừa chợt sáng, chợt tắt phía trên đầu. Tiếng xe cộ ầm ù, tiếng còi inh ỏi chát tai ở cái ngã tư kẹt xe ngày đầu cô đến Sài Gòn, tiếng cãi cọ chửi rủa thô tục của đám công nhân trong khu trọ oi bức ngột ngạt, tiếng chị Hai thở dài giữa đêm, tiếng nói cao sang nhưng đầy vẻ khinh khỉnh dành cho cô của những vị khách lắm tiền, tất cả như sắp xoắn lấy cô nuốt chửng, trước khi một bàn tay kéo giật cô ra khỏi giấc mơ. Cô mở mắt nhìn anh. Khuôn mặt anh xanh xao vì mất máu, nhưng đang mỉm cười với cô. Cô thở ra nhẹ nhõm, rồi nhìn xuống bàn tay đang nắm tay cô, hằn đầy những dấu móng tay đỏ tấy.
- Em mơ gì mà cấu anh khủng khiếp vậy? Sợ anh chết à? Anh lại cười nhăn nhở như mọi khi dù đang còn nằm dài trên giường bệnh.
Cô không nói gì, cúi xuống nhặt chiếc hài pha lê nhỏ xíu vừa rơi khỏi gối anh khi nãy. Anh đưa tay ra đón lấy:
- Cảm ơn em.
Cô khẽ cười, cất nó vào túi áo.
- Nó là của em mà!
Anh siết chặt lấy tay cô, mỉm cười hạnh phúc.
Để yên tay mình trong tay anh, cô lặng lẽ nhìn ra cửa sổ. Sài Gòn sáng lung linh vô số sắc đèn. Sao trước nay cô không bao giờ biết, Sài Gòn đẹp lạ lùng. Có phải bàn tay ấm áp này vừa dẫn cô bước qua bóng tối của buồn đau, sợ hãi, cho cô ánh sáng để thấy rõ quanh đây vẫn luôn còn nhiều điều đẹp đẽ, chỉ cần ta ngước mắt lên nhìn.....
Võ Thị Ánh Tuyết