Không có em, anh khóc cũng như cười!
(truyenngan.com.vn - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?")
Trên thế gian này, ngoài em ra, không ai có thể khiến anh mỉm cười một cách thật lòng!
Trên thế gian này, em chính là ánh mặt trời, ánh sáng duy nhất có thể soi sáng cuộc đời tăm tối của anh!
Trên thế gian này, ngoài em ra, không ai có thể khiến anh yêu thương... Anh yêu em; yêu một cách cuồng si, yêu đến tận xương tủy!
***
Em – cô bé hàng xóm - cô bạn thanh mai trúc mã, lớn lên bên anh. Kì thực, anh cũng chẳng biết bản thân mình quen em khi nào, chỉ chắc chắn một điều rằng, anh có nhận thức thì em đã xuất hiện trong cuộc sống của anh tự bao giờ; tự nhiên tới mức như đó là chân lí vậy. Em vô tư, dịu dàng, em hay cười, nụ cười của em lúc nào cũng xinh đẹp, nhẹ nhàng nhưng đượm buồn – nụ cười khiến anh suốt đời không quên. Tuổi thơ anh tràn ngập những kí ức về em... Em – cô nhóc hàng xóm đáng yêu – người con gái duy nhất có thể khiến anh cười nói tự nhiên, không mặc cảm. Em – cô bé hàng xóm dễ thương – Cô bé luôn dùng giọng nói ngọt ngào, dùng bàn tay nhỏ bé, vỗ vai an ủi mỗi khi anh mất cân bằng. Em – ánh mặt trời duy nhất nơi trái tim anh, là vật báu anh suốt đời muốn nâng niu, trân trọng!
Từ nhỏ, chúng ta đã lớn lên bên nhau, em kém anh một tuổi – khoảng cách tuổi tác không quá lớn khiến chúng ta trở nên cực kì thân thiết. Nhưng sự "thân thiết" ấy, có lẽ, được anh và em định nghĩa theo hai cách hoàn toàn khác nhau... Trong mắt em, Anh là một người bạn thân, một người anh trai luôn thương yêu em gái – một người mà theo như em nói, là "rất quan trọng" đối với em; em đâu biết rằng, cái vị trí "rất quan trọng" mà em luôn đặt anh vào đó, lại không phải là điều mà anh mong muốn...
Còn anh? Ngay cả bản thân anh cũng chưa hiểu được thứ tình cảm mình dành cho em là "tình yêu" cho đến mãi những năm cuối cấp ba; đồng thời, anh cũng hiểu được, thứ tình yêu đó đã lớn đến mức nào. Nhưng đáng tiếc, lúc ấy em đã có người gọi là "bạn trai" đưa đón, yêu thương, che chở. Em nói:" em rất hạnh phúc với mối tình đầu của mình!". Em cười, một nụ cười ngập tràn thứ được gọi là "hạnh phúc" kia; như bao bạn bè thân thiết, em kể anh nghe mọi chuyện về hai người; thậm chí cả việc nụ hôn đầu em trao cho người đó ở nơi có phong cảnh đẹp thế nào, cảm xúc lạ lẫm ấy ra sao... Anh buộc bản thân mình phải mỉm cười, phải đón nhận nó như một người bạn thân của em khi trong lòng anh, sự ghen tuông đang gặm nuốt trái tim mình...!
Người ta nói không sai, trong tình yêu, ghen tuông luôn là hạn chế lớn nhất. Nhưng anh lại chẳng thể kiềm chế nổi cảm xúc đáng ghét ấy khi ở cạnh em, nghe em nói về người con trai khác với vẻ trìu mến, anh thực sự phát điên! Đau! Một cảm giác không thể diễn tả bằng lời! Giây phút ấy, anh muốn ôm em thật chặt, hét lên rằng: "Anh yêu em, yêu em hơn bất cứ thằng đàn ông nào yêu em trên đời này! Anh có thể làm tất cả vì em, chỉ cần em hạnh phúc!" để cả thế giới này đều biết Trần Minh Tường này yêu em. Nhưng... anh sợ...
...Nỗi sợ thường trực của bao kẻ yêu đơn phương! Phải! Anh sợ em sẽ không chấp nhận tình cảm quá đỗi lớn lao của anh. Biết đâu, vào cái lúc anh thổ lộ lại chính là khi tình bạn của chúng ta kết thúc mà thứ hướng tới lại chẳng phải tình yêu? Biết đâu, sau những lời thổ lộ của anh; đáp trả lại chỉ là sự lảng tránh và khó xử nơi em? Biết đâu... Có quá nhiều "biết đâu", đủ để anh nhụt chí, đủ khiến anh không có can đảm bày tỏ tình cảm với em. Từ bỏ em? Anh càng không thể, tình yêu anh trao em lớn đến mức đối với anh, nó đã trở thành bản năng. Anh yêu em trước khi biết tình yêu có ý nghĩa gì, cho nên, làm sao có thể từ bỏ đây? Cho nên, anh vẫn sẽ chấp là người bạn thân nhất của em, vẫn sẽ là người che chở, yêu thương em hết mức có thể trong âm thầm; cho nên, trong trái tim anh, dù là bất cứ ai, cũng sẽ không thay thế được vị trí của em...!
Ở bên em, anh đã phải chống chọi với cảm giác ghen tị nhiều đến nhường nào mới có đủ dũng khí nghe em kể chuyện hai người? Anh đã phải kiềm chế nỗi đau nhiều thế nào mới có đủ khả năng mỉm cười trước câu chuyện tình yêu lãng mạn, trong đó, người mình yêu là nữ chính, cơ mà nam chính lại là thằng đàn ông khác? Anh đã phải đau đớn nhiều thế nào khi chỉ có thể nhìn em sóng vai hạnh phúc, đi bên cạnh người con trai khác; chỉ có thể đứng sau nhìn bóng lưng em ngày càng xa dần? Nhưng không sao, tất cả những thứ ấy, đều không quan trọng bằng em, chỉ cần em vui, em hạnh phúc là anh yên tâm!
Thế rồi, "bạn trai" em đã bỏ rơi em, đi du học ở nơi cách đất nước này nửa vòng trái đất; cậu ta nói câu chia tay, chẳng may may để ý đến gương mặt tái nhợt cố nén bi thương của em phía sau mà quyết tâm bước đi. Em đau khổ, em dằn vặt nhưng tuyệt nhiên không rơi một giọt nước mắt! Anh biết, em luôn là người con gái vô cùng mạnh mẽ, ẩn sau vẻ mặt dịu dàng kia là một ý chí phi thường! Anh cũng biết, trái tim em đau đớn ra sao... Có trời mới biết anh muốn giết cậu ta thế nào! Nếu không phải cậu ta đi du học, anh thề, anh sẽ khiến hắn phải hối hận vì đã bỏ rơi em!
***
Thời gian vẫn cứ thế trôi đi; tình cảm em dành cho cậu ta cũng phai nhạt dần; đôi khi nhắc lại, em nói: "Mẹ từng dạy em; đau khổ vì những con người nhỏ nhen là một nhục mạ chính mình! Mà em lại rất tôn trọng bản thân mình, cho nên, em sẽ không bao giờ nhớ đến con người ấy nữa!". Rồi em cười – nụ cười không hề thay đổi theo năm tháng. Anh nhìn nụ cười ấy đến ngây người, rồi chợt nhận ra: Em rất xinh đẹp! Không chỉ đẹp ở ngoại hình, mà còn ở cả tâm hồn trong sáng nhưng mạnh mẽ, dịu dàng nhưng dứt khoát, nhẹ nhàng nhưng kiên định... Sự cuốn hút tự nhiên không chút giả tạo ấy càng khiến tình cảm anh dành cho em ngày một nhiều hơn; nhiều tới mức bản thân anh nghĩ rằng mình có thể chết thay em, chịu đựng đau khổ thay em trong bất cứ hoàn cảnh nào! Khoảng thời gian hai năm này, em một mình, anh cũng một mình, cứ thế bên nhau; không ai có người yêu, không ai giấu ai điều gì; giống ngày xưa, duy trì một mối quan hệ đặc biệt: Vượt xa tình bạn nhưng lại chẳng thể vươn tới tình yêu! Với anh, ngần ấy là quá đủ! Thậm chí, anh đã mong ước, một điều ước vô cùng bình dị: Chỉ cần bên em thế này là tốt rồi, không cần em yêu anh, không cần phải tỏ tình. Ngày ngày được nhìn em, nói chuyện cùng em, thấy em cười; tâm hồn anh bình thản biết bao...
Thế nhưng bản chất của con người luôn là thế, có được điều mình cần rồi, lại mong muốn có nhiều hơn nữa. Anh không phải là ngoại lệ; vào một ngày, anh nhận ra, hành động, tình cảm của bản thân đã vượt lên trên sự kiểm soát của chính mình. Anh bắt đầu ích kỉ, chỉ muốn em là của riêng anh; bắt đầu sợ một ngày em sẽ yêu người đàn ông khác, sợ một ngày em không còn ở bên anh cười đùa vui vẻ...
Anh từng nghĩ đến chuyện mang tình cảm của chúng ta tiến xa hơn một bước, bởi đã có lần, em dựa vào vai anh, hỏi: "Anh có yêu em không? Minh Tường, nếu chúng ta yêu nhau thì sẽ ra sao nhỉ?". Anh ngạc nhiên! Anh không tin nổi! Anh vui mừng... Lẽ nào...? Lúc ấy, anh chỉ muốn ngay lập tức trả lời: "Có, anh yêu em, yêu từ rất lâu rồi, nếu mình yêu nhau, anh sẽ trân trọng em hơn tất cả mọi thứ trên đời!". Nhưng sự bối rối, xúc động khiến anh nhất thời im lặng, không nói được gì. Lát sau, vào thời điểm anh sắp xếp từ ngữ xong xuôi, dự định bộc lộ mọi thứ trong lòng, em ngẩng đầu, cười: "Em chỉ đùa thôi mà, anh không cần căng thẳng thế đâu! Chúng ta mà yêu nhau thì thiếu thú vị lắm; thứ gì của đối phương cũng biết hết rồi, nói xấu nhau suốt ngày cho xem. Với lại em lười như thế, sao anh yêu được chứ? Hì hì" – lời nói sắp ra tới đầu môi lại bị anh chặn lại. Lúc đó, anh không hề biết rằng, sự im lặng trong giây lát ấy của bản thân, đã mang đến một hậu quả vô cùng nghiêm trọng; mà nhiều năm về sau, khi nghĩ về nó, anh vẫn hối hận không thôi.
Như một lẽ tất nhiên, câu hỏi của em làm anh tỉnh ngộ; lỡ như em cũng có tình cảm với anh? Lỡ như em đang chờ sự theo đuổi của anh? Câu nói của em, khiến hi vọng cùng tự tin trong anh tăng lên gấp bội lần. Vì vậy, anh quyết định sẽ bảy tỏ tình cảm mà mình giấu kín suốt bao nhiêu năm với em, để tình cảm của anh có một bến đỗ sau bao năm tháng giữ gìn, để sinh nhật thứ 20 của em trở thành ngày kỉ niệm yêu nhau của chúng ta. Sự chờ đợi của anh, cuối cùng sẽ có một kết cục viên mãn? Chờ đợi gần 20 năm, có phải đã đủ? Anh cho là vậy và tin là vậy!
Ngày sinh nhật em, tuyết rơi rất nhiều; anh mua bánh kem, hẹn gặp em; chuẩn bị mọi thứ tươm tất, đợi em với niềm hi vọng tràn trề. Anh bất chấp cái lạnh cắt da cắt thịt, khoác trên người bộ đồ em nói thích anh mặc! Anh bất chấp đường xá xa xôi, đi hết quãng đường 100km dưới thời tiết âm hai độ để mua tặng em món quà em yêu thích! Bạn bè anh cười, nói anh ngu ngốc; đâu có ai hiểu được, anh có thể vì em, mà bất chấp cả tính mạng này thì mấy việc cỏn con kia có là gì?
Nhưng thói đời luôn thế, tạo hóa luôn thích trêu ngươi con người, vào đúng lúc anh hi vọng nhiều nhất, đúng lúc anh quyết tâm bộc lộ tình cảm của mình thì anh phát hiện mình đã sai, sai trầm trọng, một sai lầm phải trả giá quá đắt... Nụ cười trên môi anh đông cứng lại; cái lạnh âm hai độ ngoài trời lúc ấy không thể so sánh nổi với sự lạnh lẽo trong lòng anh khi nhìn thấy em nắm tay, ôm ấp người đàn ông khác, mỉm cười giới thiệu với anh: "Đây là người yêu của em, là người em quyết định sẽ lấy sau này..." . Hành động ấy như nhát dao chí mạng, cắm thẳng vào con tim vốn đã không hề lành lặn của anh. Anh không còn nghe thấy gì, chẳng cảm nhận được gì nữa... Mọi hi vọng, hạnh phúc, tình yêu với anh mà nói, chưa kịp chớm nở đã chỉ còn là một con số 0 tròn trĩnh. Anh không còn giữ nổi bình tĩnh, dứt khoát quay người chạy trốn... chạy trốn khỏi em, chạy trốn khỏi tình cảm nực cười của bản thân!
***
Đêm đã về khuya lắm, chỉ còn mình anh trong mớ cảm xúc hỗn độn, anh không thể ngủ... Chẳng nhớ mình đã về nhà như thế nào. Dường như bên tai là tiếng bước chân nhẹ nhàng trên hành lang mỗi lần sang rủ anh đi học của em, là giọng nói ngọt ngào, là hành động dịu dàng, là cử chỉ đáng yêu của em. Tim anh đau! Thực sự rất đau! Đau đến tâm can liệt phế, đau đến mức chết đi được! Cảm giác còn khó chịu hơn cái chết! Tại sao? Tại sao anh lại ngu ngốc tin vào cái hi vọng hão huyền do mình tự vẽ nên để phải ra nông nỗi này? Tại sao thượng đế lại bất công với anh, với tình yêu của anh như thế? Tại sao vào lúc anh hi vọng nhất lại mang đến cho anh nỗi tuyệt vọng không gì sánh nổi?
Chiếc đồng hồ em tặng anh vẫn chậm chạp nhích từng giây một, trong đêm tối tĩnh mịch, tiếng kim giây đồng hồ "tích tích" vang lên rõ ràng; như quả bom nổ chậm, đếm ngược từng giây trước khi trái tim anh tan vỡ. Thiếp đi trong cơn mệt mỏi cực độ, dưới ánh đèn nhợt nhạt của chiếc đèn ngủ, trên tay vẫn ôm chiếc đồng hồ... Khi anh tỉnh dậy, trời đã sáng rõ; trên đường phố, mọi người bước đi vội vã, hòa vào nhịp sống đông đúc nơi đây; ai cũng có cuộc sống của riêng mình, em cũng không ngoại lệ. Có lẽ giờ này, em đang hạnh phúc bên người con trai ấy. Còn anh? Đêm qua, anh đã mơ về em, về những kỉ niệm ngày xưa, anh và em, bên nhau, yên bình, tốt đẹp... Đã bao lần anh tự an ủi bản thân rồi mọi chuyện sẽ ổn, nhưng cớ sao nỗi đau vẫn sắc bén nhường ấy? Rõ ràng như từng mũi dao đâm vào da thịt. Cớ sao dù đau đớn như muốn ngất đi, anh vẫn chẳng thể quên em? Không thể ngăn cản trái tim tan vỡ của mình hướng về em. Anh vô dụng hay là bởi tình yêu trao em quá lớn? Hạnh phúc nơi em, giờ chẳng phải do anh mang đến, hoặc là tình cảm đơn phương này của anh, đối với em mà nói là thừa thãi... Thứ anh được phép mang đến cho em bây giờ chỉ là lời chúc phúc, chỉ là tình yêu âm thầm dù trải qua bao thăng trầm vẫn không hề suy chuyển! Em... nhất định phải vui vẻ, phải hạnh phúc, hạnh phúc thay cả phần của anh...
***
Tạo hóa lại một lần nữa trớ trêu. Lại một lần nữa, khi mà anh quyết định buông tay, để tình của em được trọn vẹn, anh quyết định bỏ cuộc, chôn vùi tình yêu sâu nặng cùng trái tim đầy rẫy vết thương, toàn tâm toàn ý chúc phúc cho em, thì sự cố lại xảy ra... Ngày đó, em chạy đến, ôm chặt anh, khóc nấc lên trong cơn hoảng loạn; đầu tóc rối bù, trên mặt, trên tay, thân thể, khắp chỗ là những dấu bầm tím do bị bạo lực. Là ai? Ai đã khiến cô bé luôn kiên cường, nở nụ cười như em trở thành thế này? Nhìn những vết thương nơi em, mà lòng anh quặn đau!... Nhìn dáng vẻ đau đớn, bất lực, nhìn những giọt nước mắt không ngừng rơi nơi em, anh biết được kẻ bạo lực đó là ai... Hắn đánh em! Dám đánh em?
Từ nhỏ đến lớn, em cực kì ít khóc, có lần anh hỏi lí do, em đã trả lời: "Mỗi con người đều có lòng tự trọng của riêng mình, mẹ nói, vì những thứ không xứng đáng với mình mà khóc là vô dụng, yếu đuối. Khóc, tức là thừa nhận bản thân thua cuộc, thừa nhận buông xuôi tất cả; thừa nhận bản thân chấp nhận số phận, cho nên; trong bất cứ hoàn cảnh nào con cũng phải kiên cường! Phải khiến những kẻ làm con đau lòng không đạt được mục đích của chúng!" Vậy nên, em sẽ không chấp nhận số phận, sẽ không khóc, sẽ luôn mỉm cười." – Nụ cười tự tin của em lúc ấy xinh đẹp biết bao, rạng rỡ biết bao, khiến anh rung động biết bao. Thế mà đến hôm nay, em đã khóc, đã rơi lệ, đã chấp nhận buông xuôi số phận. Thằng khốn nạn ấy, không xứng đáng với em chút nào!
Trong lòng anh vô cùng giận dữ và đau lòng. Tên kia... nhất định phải trả giá! Anh nhẹ nhàng an ủi em, kéo em ngồi xuống ghế, lau nước mắt, nói:"Em đợi anh một lát!" rồi chạy ngay đến chỗ tên kia. Vì hắn mà em mới đau khổ, suy sụp thế này, vì hắn mà người anh yêu thương, nâng niu phải chịu đau đớn về cả thể xác lẫn tinh thần.
....Tâm trạng anh lúc này ngoài phẫn nộ cũng chỉ còn có phẫn nộ. Anh không hề do dự, vừa giáng cho hắn từng đấm, vừa gầm lên:
- Mày...! Thằng chó chết, mày nghĩ mày là ai mà có thể làm thế với cô ấy? Mày là đồ cặn bã, hèn hạ; đến cả phụ nữ mà cũng đánh! Mày có còn là đàn ông không hả? Thằng khốn nạn này, tao buông tay cô ấy không phải để mày hành hạ cô ấy. Hiểu chưa?
- Mày không có quyển ngăn cản chuyện giữa hai bọn tao, Tường Vi là người yêu tao, đánh đấm hay hành hạ gì là quyền của tao, mày là cái thá gì mà đòi xen vào quan hệ giữa bọn tao? Mày chẳng qua cũng chỉ là một thằng hèn hạ không dám bày tỏ tình cảm của mình. Bây giờ, tao chơi chán cô ta rồi, nếu muốn, mày có thể lấy lại. Haha. Trần Minh Tường, mày mãi mãi là đồ thua cuộc, là kẻ đến sau mà thôi! – Hắn nhếch mép, đáp lại lời anh, nhưng lại không dùng hành động để phản kháng, khiến anh càng điên cuồng hơn; túm chặt lấy hắn, đánh tới tấp đến mức gần như đánh mất lí trí...
Nếu không có sự ngăn cản của em, chắc chắn anh sẽ giết hắn! Em vội đẩy anh ra khỏi người hắn, tát anh, mắng anh:
- Anh điên rồi, đấy là người em yêu, anh có quyền gì mà đánh anh ấy? Có quyền gì mà làm tổn thương anh ấy chứ? Anh đi đi cho em! - Không gì có thể ngăn cản sự tức giận trong anh lúc này; hắn đánh em, làm tổn thương em, vậy mà em bảo vệ hắn? Em đánh anh, chỉ để bảo vệ hắn. Anh nắm chặt vai em, hét lớn:
- Em có còn lí trí không hả? Nhìn xem bây giờ em thành cái dạng gì rồi? Thằng khốn nạn, chó má ấy đối xử với em thế nào mà em vẫn bảo vệ hắn? Em đã bao giờ nghĩ đến cảm nhận của anh chưa? Đã bao giờ nghĩ xem tình cảm của anh đối với em là gì chưa? Anh yêu em, yêu em hơn mọi thứ trên đời, em là người anh trân trọng nhất, vì em, cho dù giết thằng khốn này rồi đi tù, anh cũng không hối hận, em hiểu chưa? Với anh, em mãi mãi là người quan trọng nhất, anh không cho phép bất kì ai làm tổn thương em, Mộng Tường. – Anh đã từng tưởng tưởng tới muôn vàn hoàn cảnh và thời gian khác nhau của cái khoảnh khắc bày tỏ tình cảm với em, lại không ngờ tới mình sẽ thốt ra những lời ấy trong khi tuyệt vọng khôn cùng thế này. Anh yêu em, yêu em nhưng lại chẳng thể làm gì cho em, chẳng thể bảo vệ em, anh là đồ vô dụng!
Nước mắt em vương đầy trên mặt nhưng những giọt nước mắt vẫn không ngừng rơi, em lại tát anh, một cái tát thật mạnh, giọng nói nghẹn ngào theo dòng nước mắt mặn chát:
- Tại sao? Tại sao cho tới bây giờ anh mới nói điều ấy? Em...cũng yêu anh. Bao nhiêu lần em cho anh cơ hội nhưng tại sao, anh đều bỏ qua? Tất cả đã quá muộn rồi, không gì có thể cứu vãn được nữa... Em... đã là người của anh ấy! – Giây phút ấy, anh chết lặng! Trái tim anh một lần nữa lại vỡ vụn. Hết rồi! Tất cả hết thật rồi! Tất cả đều do anh, đều vì anh quá ngu ngốc, để vuột mất cơ hội, tất cả là tại anh chậm trễ nên mới có ngày hôm nay! Còn có thể trách ai được nữa đây?
Anh vô cùng hoảng loạn, lao đến ôm em, thật chặt, chỉ sợ rằng nếu buông tay, em sẽ lập tức tan biến, anh sẽ không bao giờ có thể gặp lại em. Em khóc nấc lên, từng giọt nước mắt rơi trên áo anh như từng mũi kim chích trên da thịt anh. Qua hồi lâu, em nói:
- Minh Tường, người con gái như em, bây giờ không còn xứng đáng để anh yêu, không xứng đáng được anh quan tâm, nâng niu như ngày xưa nữa rồi. Anh là người tốt, chắc chắn sẽ tìm được người phù hợp với mình hơn em, thông minh hơn em. Hãy quên em đi, đừng nhớ gì, đừng quan tâm đến em. Từ nay về sau, chúng ta coi như không quen biết!
Lòng anh đau như dao cắt, anh hiểu tâm trạng em lúc này. Sự thật tàn nhẫn này khiến anh đau lòng, khiến anh khó chấp nhận, nhưng anh yêu em...
"Bảo anh làm sao không nghe? Làm sao không nhìn? Làm sao không nhớ? Làm sao để quên? Làm sao để nhẹ nhõm, làm sao để mỉm cười?
Anh đau đến sắp phát điên rồi!
Không muốn nghe điều gì, không muốn ngắm nhìn, chẳng muốn nhớ nhung
Nếu thế anh có thể sống tốt
Không có em, anh khóc cũng như cười! "
Anh không nghe lời em, lặng lẽ siết chặt lấy thân hình bé nhỏ trong lòng, thì thầm vào tai em:
- Tường Vi, anh biết, anh biết tất cả những điều em đang lo sợ. Anh cũng biết những khổ sở, đau đớn mà em đã phải chịu đựng trong thời gian qua. Anh lại càng biết hơn tình cảm của mình đối với em sâu nặng thế nào. Phải, anh có thể buông tay để em được hạnh phúc; nhưng không thể đứng nhìn em chịu đau khổ. Anh có thể buông tay để em hạnh phúc với người đàn ông khác, nhưng không thể chịu đựng được việc hắn hành hạ em. Người anh yêu, từ xưa đến nay, chỉ có mình em, duy nhất mình em. Nếu em cũng có tình cảm với anh thì xin đừng rời xa anh, đừng bắt anh phải rời bỏ em, anh không làm được... Hãy để anh mang niềm vui đến cho em, hãy để anh san sẻ nỗi buồn cùng em, hãy để anh gánh vác thay em những giông tố trong cuộc đời. Điều anh cần, là nụ cười vui vẻ của em, là hạnh phúc của em, là cuộc sống em được yên ổn. Anh đã từng buông xuôi, để kẻ khác có cơ hội làm điều ấy, nhưng những người đó không hề biết quý trọng em, không hề biết em cần gì và mong muốn gì... Vậy thì, hãy để anh, để anh mang lại những thứ ấy cho em. Không cần mặc cảm hay tự ti vì bất cứ điều gì, bởi trong anh, Tường Vi của anh vẫn luôn là cô gái xinh đẹp nhất, mạnh mẽ, dịu dàng nhất và là người duy nhất anh yêu. Chờ đợi gần hai mươi năm, câu trả lời anh muốn nhận được không phải là cái lắc đầu hay sự tự ti, xua đuổi. Mọi đau đớn, khó khăn trong quá khứ chỉ còn là quá khứ và đó, mới là cái mà chúng ta cần lãng quên. Mộng Tường, hãy quên những điều tồi tệ ấy đi, hãy vứt bỏ quá khứ đau khổ... Hãy để ta yêu nhau, một lần nữa và mãi mãi về sau, được không em? Chỉ cần em nói em đồng ý, em yêu anh, anh sẽ ở bên cạnh em, bảo vệ em, quyết không chia lìa.
Anh cảm nhận được bờ vai em khẽ run rẩy, nước mắt em rơi ngày càng nhiều, anh đợi câu trả lời của em... hai mươi phút...ba mươi phút... Em buông tay anh, lùi lại phía sau, ngẩng đôi mắt đã sưng đỏ vì khóc quá nhiều, nhìn anh chăm chú. Cất giọng hơi khàn vì vừa khóc hỏi anh:
- Tại sao? Tại sao anh lại làm thế? Tại sao lại hi sinh nhiều thứ vì một đứa con gái ích kỉ như em? Em thật sự không xứng... - Anh không muốn em tiếp tục nói ra những điều tự hạ thấp bản thân nữa, cũng không biết phải bày tỏ tình cảm chân thành của mình như thế nào. Trong lúc bối rối, chân tay đã "đi trước" suy nghĩ, kéo em vào lòng, đặt lên môi em một nụ hôn dịu dàng nhưng không kém phần mãnh liệt, để em hiểu được, tất cả những thứ em e sợ, anh đều không quan tâm, trong trái tim anh, em mãi mãi là cô bé hàng xóm đáng yêu, mãi mãi là ánh mặt trời duy nhất trong trái tim anh! Lát lâu sau, anh mới buông em ra, nói thật rõ ràng, rành mạch:
- Bởi vì, anh yêu em, đồ ngốc ạ! Vì yêu em, nên tất cả những thứ kia đều không quan trọng. Đừng lo lắng, hãy giao tất cả cho anh, được không?
Em đỏ bừng mặt – thật đáng yêu. Qua một lúc, Tường Vi của anh mới ngẩng đầu lên, nhìn anh, gật đầu thật mạnh:
- Em đồng ý, hãy ở bên cạnh em, chăm sóc em, em cần anh hơn ai hết. Tình cảm của em với anh, có lẽ chẳng đáng là bao so với tình cảm của anh dành cho em, nhưng em vẫn muốn nói: Minh Tường, em cũng đã yêu anh từ rất lâu rồi! À, còn nữa, trong hai chúng ta, rõ ràng là anh ngốc hơn mà! – Cuối cùng em cũng nở nụ cười – nụ cười không hề thay đổi theo năm tháng, nụ cười anh yêu thương suốt gần hai mươi năm.
Anh cũng bật cười, vui vẻ nắm tay em, cũng nhau bước về nhà dưới làn tuyết rơi. Đang là giữa mùa đông, mà trái tim anh ấm áp lạ thường, không còn lạnh lẽo, cô đơn như trước kia... Bởi vì, bên cạnh anh đã có em – ánh mặt trời của anh. Mọi chuyện đau khổ này, rồi sẽ qua hết, thời gian sẽ xóa nhòa nhưng tổn thương, thứ còn lại, chỉ còn hạnh phúc mà thôi! Vì vậy, sau này, cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, anh sẽ luôn luôn bảo vệ em! Sau này, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, ta sẽ luôn bên nhau!
Michyo