Gửi bài:

Lời thú tội giữa kí ức 17

Mối tình đầu của tôi là những yêu thương đơn phương mà chắc có lẽ, Duy sẽ chẳng bao giờ biết được...

***

Gửi tặng Smile - chàng trai có chiếc răng khểnh! ^^

Hà Nội một ngày mưa.

Góc quán cà phê Lặng.

Tôi ngồi bên chiếc laptop, nhâm nhi tách cà phê capuchino ấm nóng, thơm nồng, tua đi tua lại cái gương mặt trắng trẻo với nụ cười để lộ chiếc răng khểnh trong clip ngoại khóa năm lớp 11. Đó là Duy - mối tình đầu của tôi. Tôi thích gọi Duy là Smile đơn giản vì cậu ấy có nụ cười thật đẹp, đẹp như một thiên thần vậy.

loi-thu-toi-giua-ki-uc-17

Lần đầu tiên tôi gặp Duy là vào một buổi chiều tháng chín năm tôi học lớp 11. Hôm ấy, trường tổ chức ngoại khóa để giao lưu văn nghệ giữa các ban trong khối. Tôi học ban chuyên Văn, còn Duy học ban chuyên Toán. Khoảnh khắc Duy bước lên sân khấu với cây đàn guitar trong tay, cậu nở nụ cười thật tươi chào khán giả, tôi đã có cảm giác trái tim mình rung lên một cách lạ thường. Tôi không biết định nghĩa cảm xúc lúc đó là gì nhưng kể từ sau hôm ấy, ánh mắt tôi luôn hướng về Duy.

Tôi đem kể về những cảm giác lạ gần đây của mình cho hai đứa bạn thân nghe. Một đứa nghe xong bảo: "Nhất định mày đã bị trúng tiếng sét ái tình rồi, thế mới có chuyện nhìn thấy một phát là thích ngay chứ", đứa còn lại thì khăng khăng khẳng định: "Tao nghĩ mày mới chỉ cảm nắng người ta thôi. Nhưng mà cứ thoải mái mà say trong men tình đi, việc gì phải thoát ra vội. Khoa học đã chứng minh nếu sau bốn tháng mà mày vẫn cảm nắng người ta như thế thì bắt đầu chuyển sang giai đoạn yêu say đắm được rồi đấy". Nó nói xong, cả ba đứa tôi đều bật cười ha hả. Nhờ có hai "quân sư quạt giấy" là hai đứa bạn thân mà chỉ ngày hôm sau, tôi đã có tất tần tật mọi thông tin về Duy, từ sơ yếu lý lịch, Facebook, số điện thoại cho đến địa chỉ nhà. Hai đứa bạn lên kế hoạch cho tôi hết sức tỉ mỉ, gửi vô số những "bí kíp tiếp cận chàng" rồi "1001 cách con gái cầm cưa",..blah..blah..Tôi thì chỉ muốn được nhìn thấy nụ cười của Duy mỗi ngày, giờ ra chơi được ngắm cậu ấy đá cầu với đám bạn dưới sân trường, được âm thầm quan tâm cậu ấy theo cách riêng của mình, vậy là đủ.

Kể từ hôm có được Facebook của Duy, tối nào tôi cũng cố gắng học xong thật sớm để có thời gian lên mạng. Nhớ lúc tìm Facebook của Duy để add friends, tôi đã hồi hộp và lo lắng thế nào, sợ cậu ấy không chấp nhận lời mời kết bạn, tôi sẽ nghĩ "con trai gì mà chảnh" rồi không biết chừng quay sang ghét cậu ấy cũng nên. May là tối hôm đó, cậu ấy đã chấp nhận. Tôi sung sướng cứ như thể được G-Dragon follow trên Twitter không bằng. Mỗi buổi tan học, tôi đều lặng lẽ đạp xe sau Duy – dù nhà tôi và nhà Duy ở hai hướng ngược lại và cách nhau khá xa. Nhìn bóng lưng Duy phía trước mình, đôi lúc thấy cậu ấy ngâm nga vài giai điệu tươi vui, tôi thấy lòng mình cũng vui một cách lạ thường. Thì ra đó chính là cảm giác chỉ cần người mình thích vui vẻ thì bản thân mình cũng vui theo.

Duy đặc biệt thích ăn xôi gà nên mỗi sáng trước khi đi học, tôi đều ghé qua hàng xôi gần cổng trường mua hai suất, một cho Duy, một cho tôi.Vốn dĩ tôi không thích ăn xôi nhưng cái cảm giác được cùng người mình thích ăn một loại đồ ăn giống nhau, có lẽ sẽ rất tuyệt vời. Tôi thường đến trường thật sớm khi chỉ có lác đác vài bóng người, tôi sẽ lên lớp Duy, cẩn thận nhét hộp xôi gà thơm lừng, nóng hổi vào ngăn bàn của cậu ấy với tờ giấy nhắn: "Ngày mới tốt lành với cái bụng thật no nhé! ^^".

Cứ thế, ngày nào cũng như ngày nào, ngăn bàn của Duy khi thì sẽ là ổ bánh mì với chai nước, khi thì hộp bánh Donut mua ở tiệm bánh gần nhà tôi, nhưng đa phần sẽ là xôi gà. Dường như, việc chuẩn bị đồ ăn sáng cho Duy đã trở thành một thói quen của tôi lúc đó. Thậm chí có những hôm được nghỉ học, tôi cũng tất bật dậy sớm đạp xe đi mua đồ ăn, đạp được một đoạn mới sực nhớ hôm nay được nghỉ, lại tự vỗ vào trán mình vài cái rồi cười xòa. Đứa bạn thân là gián điệp của tôi bên lớp Duy báo cáo lại rằng: mới đầu, Duy cũng có vẻ ngạc nhiên vì có người để đồ ăn sáng dưới ngăn bàn cho mình, nhưng tuyệt nhiên cậu ấy cũng chẳng tò mò người đó là ai, chỉ thấy đọc xong mảnh giấy là gập lại nhét vào túi quần rồi ung dung ngồi ăn hết đồ ăn một cách ngon lành.

Tôi nghe xong mà sướng đến mức ôm chầm lấy đứa bạn. Chẳng cần cậu ấy phải quan tâm tôi là ai, chỉ cần cậu ấy vui vẻ ăn những thứ mà tôi chuẩn bị, thế là tôi mãn nguyện lắm rồi. Những ngày cuối tháng 12, Hà Nội chìm trong cái lạnh đến cắt da, cắt thịt, tôi đan tặng Duy một chiếc khăn quàng cổ màu đen, gói cẩn thận trong chiếc hộp xinh xắn kèm theo tấm thiệp ghi bằng bút đỏ: "Trời lạnh lắm, nhớ mặc ấm vào nhé!". Tôi biết Duy đã nhận được quà trong ngăn bàn vì sáng hôm sau, tôi đã thấy cậu ấy quàng chiếc khăn tôi tặng đến trường. Cả ngày hôm ấy, tôi lâng lâng trong cảm giác vui sướng, không ít lần bị lũ bạn sờ trán vì thi thoảng thấy tôi cười một mình. Ừ thì khi yêu, con người ta đều trở nên dở hơi như thế đấy, có sao đâu.

Tôi đã miệt mài dành sự quan tâm đặc biệt cho Duy suốt hơn bốn tháng trời. Duy vẫn hàng ngày ăn những món ăn tôi chuẩn bị, nhận những món quà tôi tặng và dùng nó. Như lời đứa bạn tôi phân tích thì dù Duy không biết tôi là ai hoặc có thể cậu ấy biết – tìm hiểu một đứa con gái chuyên để đồ ăn sáng cho mình có gì là khó, nhưng cái cách Duy thể hiện ít nhiều chứng tỏ cậu ấy cũng có thiện cảm với tôi, cậu ấy trân trọng những món quà mà tôi tặng. Điều đó càng khiến tôi thích Duy nhiều hơn, rất rất nhiều. Mà không, tôi đã thích Duy hơn bốn tháng rồi mà, đã có thể gọi là yêu chưa? Thật sự chưa bao giờ tôi quan tâm đến việc Duy có tò mò tôi là ai không, cũng chưa có ý định để cậu ấy biết, cho đến một tối, Duy cập nhật trạng thái trên Facebook: "Chào bạn Đồ Ăn Sáng. Cảm ơn bạn vì những đồ ăn sáng. Đồ ăn rất ngon :)". "bạn Đồ Ăn Sáng" – tôi lẩm bẩm lại cái tên mà Duy gọi tôi rồi bật cười. Cách diễn đạt của cậu ấy cũng thật là...Đúng là con trai chuyên Toán.

Duy có ngoại hình không quá nổi bật, tuy chưa được xếp vào hạng "hot boy" nhưng cậu ấy học siêu giỏi, hát hay và chơi guitar rất cừ. Đặc biệt Duy có nụ cười với chiếc răng khểnh duyên không thể chịu được. Có lẽ, đó chính là thứ "vũ khí" lợi hại đốn tim các nữ sinh trong trường của cậu ấy, trong đó có cả tôi. Bởi vậy mà xung quanh Duy có rất nhiều "vệ tinh". Còn tôi chỉ là một đứa con gái hết sức bình thường, không xinh cũng chẳng có gì nổi bật, học hành bình thường và chả có tí tài lẻ nào. Tôi luôn cảm thấy tự ti về bản thân mình trước Duy. Tôi sợ rằng nếu Duy biết được người hay gửi đồ ăn cho cậu ấy là một đứa con gái bình thường như tôi, cậu ấy sẽ thất vọng, sẽ không ăn những món ăn mà tôi chuẩn bị, không nhận những món quà mà tôi tặng như trước nữa. Vì lẽ đó, tôi đã tự tạo ra một khoảng cách giữa mình và Duy, đặt ra một cái ranh giới mà tôi chỉ có thể đứng đó nhìn cậu ấy chứ không thể vượt qua. Tôi cứ cố gắng che giấu bản thân mình để không bị cậu ấy phát hiện, cứ lần lữa trong những suy nghĩ thiếu tự tin để rồi một ngày, tôi đã đánh mất đi cơ hội được nói cho cậu ấy biết tôi là ai.

Tôi đã định tỏ tình với Duy sau buổi bế giảng cuối năm lớp 11. Tôi đã định cho cậu ấy biết "bạn Đồ Ăn Sáng" ấy là tôi, dù kết quả có như thế nào, tôi vẫn muốn nói hết tất cả với Duy. Nhưng buổi lễ hôm ấy, Duy đã không tham gia cùng lớp. Bố cậu ấy phải chuyển công tác nên Duy phải hoàn thành chương trình học ở đây sớm hơn để chuyển vào Nam theo gia đình. Tôi vẫn còn nhớ rõ, ngày Duy đi, tôi đã khóc rất nhiều. Khóc vì hối tiếc đã chưa thể nói cho Duy biết tôi thích cậu ấy nhiều thế nào, khóc vì khoảng cách giữa tôi và Duy giờ đây đã là 1730 km. Khoảng cách ấy...sao mà xa quá!

******

Đã ba năm kể từ ngày Duy chuyển vào Nam sống, tôi vẫn thường xuyên cập nhật tình hình của cậu ấy qua Facebook. Duy giờ đang ở Mỹ, du học sinh đại học Maryland. Còn tôi vẫn ở đây, cách cậu ấy cả nửa vòng Trái Đất, mệt mỏi bon chen với cuộc sống, sáng đi học, chiều lại chạy đến tiệm bánh làm thêm đến tối mịt. Giữa bộn bề cuộc sống, tình cảm của tôi dành cho Duy năm ấy trong sáng, nhẹ nhàng tựa cơn gió mùa thu – mùa tôi gặp Duy lần đầu tiên.

Tôi nhấp một ngụm cà phê, vị ngọt đắng hòa quyện chảy xuống cổ họng, tôi đăng nhập Facebook, gõ trên thanh tìm kiếm "Maryland Confessions". Có lẽ thật trẻ con, cũng không chắc Duy có thể đọc được nhưng tôi vẫn viết một lời thú tội cực ngắn bằng Tiếng Việt kèm link của bài hát "If You And Me":

" Gửi Smile – chàng trai có chiếc răng khểnh!

Nghe nhạc vui vẻ nhé!

- Đồ Ăn Sáng- "

******

"Here I am standing close to you

And yet still so far away

So many times I tried to say

But my heart was afraid

Look at you is all that I can do

Like a silly girl I stare

Cause you might leave

Me when I reveal

What my heart is really felling"

("Em vẫn ngay bên cạnh anh đây thôi

Mà sao dường như là quá xa

Đã rất nhiều lần em cố nói ra

Nhưng con tim em thực sự quá sợ hãi anh ạ

Nhìn anh từ đằng xa là tất cả những gì em có thể làm

Có một kẻ ngốc chỉ biết đứng nhìn

Bởi vì anh có thể sẽ xa em

Nếu em thổ lộ những gì con tim em thật sự cảm nhận...")

Nhấp chuột vào bài hát gửi tặng Duy, giai điệu của "If You And Me" như dội thẳng vào tâm trí tôi những thanh âm da diết, nồng nàn. Tôi bỗng nghe tim mình hẫng đi những nhịp thật thà. Ba năm trước, tôi cũng giống như cô gái trong bài hát - một kẻ ngốc nghếch chỉ biết đứng từ xa ngắm nhìn người mình yêu thương qua ngày tháng. Ba năm sau, dù bằng cái cách vẫn mang một chút ngần ngại, nhưng cuối cùng tôi cũng đã có đủ can đảm để thú tội với cậu ấy. Can đảm để yêu là một điều tốt nhưng can đảm để thổ lộ với người mình yêu thương vẫn quan trọng hơn cả. Vì dù có như thế nào, ta cũng đã thành thật với trái tim mình.

************

Ai bảo mối tình đầu là phải xuất phát từ hai phía, phải có những yêu thương hờn giận, phải có những cái siết tay thật chặt giữa những ngày mùa đông lạnh giá hay cái nhìn trìu mến dành cho nhau. Mối tình đầu của tôi là những yêu thương đơn phương mà chắc có lẽ, Duy sẽ chẳng bao giờ biết được. Nhưng có một điều tôi vẫn muốn Duy biết: món xôi gà mà cậu ấy thích giờ đã trở thành món khoái khẩu của tôi mất rồi...

 

Ngày đăng: 28/08/2014
Người đăng: Thanh Hiền
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín
Remote life
 

Giá như cuộc sống là một chiếc điều khiển từ xa....

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage