New York - chuyện tình những ngày đông
"Nếu một ngày em không ở bên anh nữa, anh sẽ nhớ em chứ?"
***
1. Ngày nắng về trên bão giá
Thoáng giật mình, tôi nhớ đến lời em thoang thoảng bên tai, trong một ngày đầy nắng và cỏ may vướng quanh mái tóc nhung mềm màu đỏ của em, em ôm chặt cánh tay tôi, nhìn mắt tinh nghịch cười nụ cười mà dường như bóp chặt lấy tim tôi mỗi khi nhớ đến cô bé nhỏ với chiếc váy maxi hoa dài phủ qua đầu gối, một chiều nước Mỹ im chìm trong không gian của màu vàng hoàng hôn tràn qua khung kính, tôi đã ngủ quên, không biết bao lâu, chỉ biết tôi ôm chặt tấm hình em rồi ngủ quên trong những giọt nước mắt tràn qua mi.
Tôi chỉ nhớ gặp em vô tình trong thư viện, giữa trưa, mà tôi ngỡ chỉ có mình tôi giữa cái thư viện lạnh tanh tràn mùi sách và mũi gỗ sộc vào mũi, tôi gục đầu lên bàn, siết chặt chiếc điện thoại trong tay, những lời nói cắt lòng của một cô gái tôi từng rất yêu, giữ trọn lời hứa sau khi tốt nghiệp, tôi sẽ về nước và tổ chức ngay hôn lễ. Nhưng, rồi tình yêu không có nghĩa lý gì với khoảng cách địa lý, với những sự chăm sóc khác dành cho cô gái ấy mỗi ngày, với những ấm áp mà cách xa nửa vòng thế giới, gần ba mươi giờ bay mới gặp được nhau không thể mang lại. Cô ấy bước đi, muốn chấm dứt để công khai một mối quan hệ khác. Tôi còn nhớ em đứng đó, đọc vội một quyển sách nghiên cứu nào đó về Vật lý, chiếc váy nhung đỏ kết hợp với áo sơ mi kín cổ màu trắng, em như bật hẳn khỏi màu nâu cũ kỹ của những kệ đựng sách. Em khều nhẹ vai tôi, thì thầm như kiểu bí mật: " Are you ok?". Lúc ấy tôi không hề ngước lên, chỉ đưa cánh tay phẫy: " Leave me alone!" Quyển sách dày trên tay em rơi bộp xuống đất, em khẽ lầm bầm: " Làm gì mà dữ vậy?". Một giọng thân quen mà nếu như bạn đang học ở trường của Mỹ, giữa hàng nghìn người tóc vàng mỗi ngày, nghe một tiếng Việt thấy thân quen quá đỗi. Tôi vội đứng lên phân bua bằng một câu tiếng Việt, rồi cùng em xuống căn tin mua cho em một chai trà lạnh, em cười tươi đón chai trà, rồi không hiểu từ lúc nào, ánh mắt nụ cười em, khiến tôi mở lòng ra để ngồi cùng em trên chiếc xích đu trắng, kể hết chuyện lòng. Em vừa uống chai trà, chân đung đưa chiếc xích đu nhỏ, vỗ vai tôi như an ủi, chỉ tay lên trời:
- Yêu thương là chuyện của người, nhưng bên nhau là chuyện của trời.
Em nghiên cứu Vật lý, còn tôi, lại học chuyên về nghiên cứu tác phẩm văn học, dãy em học cách chỗ tôi một dãy nhà, thế mà mỗi ngày em đều qua lớp tôi, chỉ để đưa vội một chai trà lạnh, kèm theo câu an ủi nào đó mà mỗi ngày em đều viết, lúc đầu, tôi cũng không bận tâm lắm. Nhưng một hôm đến siêu thị, chợt tôi dừng lại bên quầy bán những lọ thủy tinh, không hiểu sao, tôi chọn lấy một cái với giá khá cao, rồi chỉ để trên kệ sách, không biết làm gì, chợt nghĩ, " hay là mình cất những tờ giấy mà em gửi?" Thế là, mỗi ngày một đầy, còn tôi nghiện món trà lạnh từ lúc nào mà tôi cũng chẳng biết. Mỗi khi em ốm nghỉ học, thì tôi ngồi hoài ở hành lang chờ tiếng chân quen thuộc, chờ mái tóc đỏ đưa vội chai trà.
" Anh ở đâu, qua phòng học em được không. Thật sự em chỉ biết nhờ anh thôi. "
Tôi vội vã xin thầy ra khỏi lớp, chạy ngay đến dãy phòng thực hành vật lý, trong lớp học em, mọi thứ hỗn độn, mọi người xì xồ bàn tán gì đó rất khó nghe, tôi chỉ biết đưa mắt tìm em, em ngồi đó, đôi chân nhỏ bé bị chảy máu và mọi người chỉ biết sợ hãi đứng nhìn, khi cô giáo đang đưa tay với lấy chiếc điện thoại để gọi phòng y tế. Thật sự tôi không suy nghĩ nhiều, đưa tay kéo xốc em dậy, choàng người cõng em lên lưng chạy vội đến phòng y tế, sợ em đau, tôi đưa tay đè chặt vết thương ngăn chảy máu, luôn miệng hỏi em: " Đau lắm không?" Em chỉ khẽ lắc đầu, mím chặt môi và hơi thở khó nhọc trên lưng tôi. Lớp em làm một thí nghiệm lớn về con lắc chuyển động vĩnh cửu, không hiểu sao giá đỡ lại ngã và chiếc ghim giữ quả tạ cắm phập vào chân em. Em nằm đó suốt đến gần tám giờ tối, và tôi ngồi ngoài thấp thỏm chờ, đến lúc em vừa khỏe lại, tôi lại nói khẽ chỉ đủ em nghe:
- Anh có thể cõng em về.
Giữa New York ban đêm đông như ngày hội lớn, những biển quảng cáo sáng rực ánh đèn, tôi với em cứ đi như vậy, em không nói gì, tôi cũng không nói gì, chỉ biết nín lặng cõng em, cố tình bước những bước thật ngắn để em cứ ở đó, mãi trên lưng tôi, để tôi cõng em, được gánh thế giới trên lưng, cảm giác thật tuyệt làm sao.
- Mệt không anh? Hay để em hát anh nghe nhé.
- À, được đó. Em hát đi.
"You make me cry, make me smile,make me feel that love is true,you always stand by my side, I don't want to say goodbye... "
Âm thanh bài hát cứ vang lên trong tiếng trong trẻo của em, tôi chân cứ như được chấp thêm cánh, những mệt nhọc đè trên đầu gối tự dưng biến tan, những lời bài hát cứ như xoáy vào tim, cứ như em dành cho riêng tôi, cứ như giữa New York nghìn triệu dân này, chỉ có tôi và em giữa con phố nhập nhòe ánh đèn mà thôi.
- Em thích khung cảnh như thế nào?
- Vintage. Phải, một nơi thật cổ kính nhưng lãng mạn, em sẽ được say trong điệu valse trong chiếc hôn vội vàng cùng người con trai nào đó.
- À, thật ra anh không biết điệu valse là như thế nào.
Em ngồi trên chiếc xích đu đơn màu trắng ở công viên, còn tôi đứng sau lưng em để đẩy em mỗi khi hết nhịp, chiều nắng xuyên qua mái tóc em màu đỏ ánh lên trên màu trời, em cười hồn nhiên như trẻ thơ khi chiếc xích đu đưa lên cao, chúng tôi cứ cười thật thoải mái, trò chuyện suốt, mặc kệ xung quanh có bao nhiêu người, tôi chỉ biết nụ cười em làm tôi thấy quên hết bộn bề, quên hết những đau thương từng trải qua. " Như là liều thuốc tiên vậy. "
2. New York-tình yêu diệu kỳ
Tôi đưa em trên chiếc xe đạp cũ, những ngày lập đông chớm lạnh lên cái tiết trời khắc nghiệt của Mỹ. Em còn hí hoáy vài chiếc khăn len cho người cô ruột đã luống tuổi, chiều nay, tôi đưa em đi dạo giữa thành phố nhộn nhịp, không biết tôi đưa em qua biết bao nhiêu con đường, nói biết bao nhiêu câu chuyện, chiếc nón len màu trắng với cái áo len màu đỏ đậm choàng lên mái tóc cũng màu đỏ bay lên trong gió, em khẽ xoa tay do cái lạnh đóng băng các cơ lại. Tiếng cười em khúc khích sau lưng, giữa ngày lập đông sắp rơi tuyết, tôi cứ ngỡ như mùa xuân đang về khắp nơi, ánh chiều hoàng hôn buông hẳn, tôi cũng thấm mệt, chúng tôi quyết định xuống xe và thả bộ dọc những con đường chiều chủ nhật đông đúc. Thánh đường St. Patrick huy hoàng trước mắt, một cô gái kéo chiếc váy trắng phết đất tung cánh chim bồ câu lên trời, nhẹ nhàng trao nụ hôn cho chàng trai bên cạnh, rồi mọi người xung quanh hồi hộp chờ cô gái tung bó hoa cưới lên cao. Bó hoa màu đỏ được tung lên trời, vài chú chim bồ câu đang đậu quanh đó giật mình bay tung lên trời, bó hoa rơi xuống tay một chàng trai mặc vest trắng gần chúng tôi, rồi cậu trai ấy galang nhường lại bó hoa cho một cô bé mắt xanh biếc bên cạnh, họ nhìn nhau trao ánh mắt cười, cứ như mối tình này vừa kết thúc trên chiếc nhẫn cưới, thì mối tình khác tiếp nối, họ yêu nhau, kết hôn, rồi cùng nhau sống một cuộc sống vì đối phương. Đôi mắt em lung linh như biết cười giữa chiều hoàng hôn, màu nắng còn sót lại ánh lên mái tóc em một màu đỏ, nhìn sâu vào đôi mắt em, nóc giáo đường cùng bó hoa cưới phủ voan trắng còn ánh lên trong màu nhung huyền đôi mắt kì diệu.
Về đến trước cửa nhà em đã hơn chín giờ tối, em loay hoay mở cổng, còn tôi đứng nhìn suốt theo em. Tôi phủ vội chiếc nón liền áo sau lên đầu giữ ấm, một cánh hoa rơi ra, màu đỏ thắm, em cúi xuống nhặt vội, ánh lên niềm vui trên khuôn mặt tròn dễ mến:
- A, cánh hoa này anh. Chắc nó rơi ra khi bó hoa cưới rơi xuống.
- Chắc vậy.
- Cho em nhé!
- Em thích hoa à? Mai anh mua cho nhé.
- Không, chỉ có hoa cưới thôi. Người ta bảo, nó rất may mắn, cho em nhé.
- Ừ, em cứ lấy đi. Của em mà.
- Anh về đi, trễ rồi. Goodnight.
- Ừ... Goodnight...
Khi em quay bước vào nhà như đứa trẻ nhận được quà quý, tôi mới khó nhọc thốt lên trong miệng như đủ để mình tôi nghe: " Ngủ ngon, em yêu... "
Trên suốt dọc đường về nhà, New York như đưa bàn tay xoa dịu trái tim đập tâng lên trong lồng ngực và cảm nhận từng hơi nóng trong tim bằng con gió lạnh cứng các cơ mặt lại, tôi còn cảm nhận mùi hoa lavender thoảng lại trên chiếc ghế sau xe đạp, mùi nước hoa quen thuộc của em, mà chỉ cần em đứng cách tôi cả cây số, chỉ cần gió thoảng nó qua mũi, tôi có thể biết đó là em, cô gái tóc đỏ của lòng tôi.
- Tèn ten! Anh xem nè! Em phải mất cả tuần để ướp nó tươi mãi đấy!
- Ơ, em thích hoa thì anh mua cho. Cần gì tốn công.
- Nhưng nó là hoa cưới vô tình rớt lại vô mũ anh mà.
Em mân mê cái hộp thủy tinh nhỏ xíu đựng cánh hoa hồng mà em mất khá nhiều thời gian để giữ nó tươi mãi trong chiếc hộp hình vuông màu trong tinh khiết. Tôi cười khẽ khi nhìn em ngắm mãi nó không thôi, cánh hoa có chút rách ở đầu cánh cho rụng ra từ bó lớn, nhưng qua bàn tay em, nó trở nên đẹp lạ kì, được em trân quý như món quà vô giá.
- Em định giữ nó cả đời sao?
- Giữ đến khi nào em không giữ được nữa.
- Thật hả?
- Chứ sao.
Tay em vẫn thoăn thoắt đan chiếc khăn len bằng hai cây đan to. Không hiểu sao tôi thích nhìn em ngồi đan một cách điềm tĩnh như thế, những khoanh đan xong tròn, bông xù, trông thật ấm áp. Mùa đông đến phủ lên những cành cây hơi lạnh khiến nó cũng co quắp lại, và chúng tôi ngồi yên trong góc công viên, điềm nhiên nói chuyện và uống tách café nóng hổi, mặc kệ những người đi qua phố thật nhanh để tìm nơi trú ẩn cho ngày đông gần kề. Nhiều khi em xuýt xoa đôi bàn tay vì lạnh đóng băng lại những khớp xương, tôi muốn luồn tay mình vào tay em, để sưởi ấm cho em, nhưng tôi ngại những ngón tay cứng của tôi làm đau đôi tay mềm mại của em, tôi sợ cái ngại ngùng rụt tay khẽ của em làm trái tim thổn thức. Cho nên, em chà hai bàn tay lại với nhau, tôi thắt tim ngồi nhìn, chỉ nhìn vậy thôi, và trách mình quá nhút nhát.
- Em đưa anh giữ thật sao?
- Anh cầm hộ em đi, mấy hôm nay nhà em có cháu đến chơi, nó nghịch lắm, lỡ nó làm vỡ chắc chết mất.
- Và thế là đưa anh giữ? Trả công ra sao?
- Chai trà lạnh?
- Mùa đông, em tính giết anh sao?
- Ly café.
- Bucksstar coffee?
- Rồi, bucksstar. Giữ giùm mà đòi hỏi quá.
Tôi nhét vội cái hộp thủy tin hem gửi vào balo, em còn dặn luôn lời là để chỗ nào kín, khó rơi, vì rơi sẽ hư ngay. Tôi " ừ, ừ, rồi, biết rồi. " cho qua chuyện.
3. Brooklyn-cây cầu nối những chặng đường yêu.
Mùa đông rơi tuyết hẳn ngập những con đường, chúng tôi chuẩn bị bước vào kì nghỉ đông kéo dài gần tháng, em chuẩn bị thật nhiều len tròn đủ màu sắc cho đứa cháu đầu tiên ra đời vào một ngày đầu xuân mà cái lạnh chưa tắt hẳn, còn tôi, hẳn phải dành thời gian thật nhiều để đọc những quyển sách rất dày đã mượn ở thư viện qua hết kì nghỉ kéo dài. Chúng tôi dành những ngày đi học cuối cùng để ngồi bên nhau dưới gốc cây cao mà những cành lá nhỏ trơ xương đóng thành từng cây băng lớn nhỏ, chúng thi nhau cọ vào thân tiếng vu vu như sáo diều, tôi thích gỡ từng bông tuyết dính vào mái tóc em, vừa khiến chúng tôi gần lại, vừa để tôi được quan tâm em nhẹ nhàng, không sợ ánh mắt chối từ ái ngại từ em, em vẫn đều tay đan những chiếc áo bé tý cho trẻ con. Chỉ ít ngày thôi, có thể chúng tôi ít gặp nhau lại. Vì ở Mỹ, mùa đông tuyết rơi kín khắp nơi, ngay cả đường không còn thấy khi ngập trong tuyết, tôi chỉ có chiếc xe đạp cũ kĩ, chúng tôi tạm xa nhau một tháng ròng, chờ mùa xuân tươi đẹp tưới về khắp đường phố New York.
Ngày cuối cùng, giáo viên chúc chúng tôi có mùa nghỉ đông yên lành, tôi xếp cặp chạy thật nhanh xuống cầu thang, dưới gốc cây đã trơ những cành xương tuyết, em đút tay vào túi, khẽ thở làn khói nhẹ từ đôi môi nhỏ xíu, tim tôi nhẹ nhàng hẳn, tôi bước chậm rãi đến em, chúng tôi chỉ cùng đi một đoạn đường ngắn rồi rẽ đôi đi về, đôi boots nhung màu đỏ của em lún xuống trong lớp tuyết mềm, vài bông tuyết khẽ vương trên chiếc nơ nhỏ, đôi chân ấy cứ đi xa dần, còn tôi khẽ đứng nhìn theo cái dáng nhỏ xíu khuất dần trong những nhộn nhịp bộn bề ngày đầu đông... " Anh sẽ nhớ em lắm. "
Tôi đang xỏ nhiều chiếc áo len hình tuần lộc màu nâu mà người bạn thân tặng cho, quấn tròn trong lớp chăn mềm thật mềm, nằm sát cửa sổ gối tay ra sau đọc một quyển tiểu thuyết dày, lớp tuyết đóng lên cửa kính kéo dài một đường hơi mờ. Tôi đặt úp quyển sách xuống giường, chạm tay khẽ vào kính, lạnh cóng, bâng quơ viết tên em lên lớp mờ hơi sương. Ngoài kia, đèn đỏ bật sáng, chói một góc thành phố mùa đông ảm đạm chỉ có vài chiếc xe dọn tuyết chạy rì rì thật chậm qua, vài đứa trẻ tranh thủ mặc đồ đông xuống phố trượt băng. " Em đang làm gì, liệu có nhớ đến anh như anh đang nhớ?" một câu hỏi không cần câu trả lời, tôi xoay người vào gối, ngắm những tấm hình em trong điện thoại, mái tóc đỏ ánh lên trong nắng, nụ cười tươi trên chiếc xích đu ở công viên ngày nào...
" Anh. Cầu Brooklyn. Em chờ. Mang theo chiếc hộp hoa hồng nhé. "
Tin nhắn em nhập nhòa trên điện thoại, tôi dụi mắt, em đã gọi tôi nhưng tôi ngủ quên, vội choàng thêm áo khoác dày bên ngoài, loay hoay tìm cái hộp tôi cất. Nhưng tôi muốn lục tung căn phòng lên mà nó bặt vô âm tín. Tôi đã rất hoảng, chạy ngay xuống bếp hỏi chị gái:
- Cái hộp có cánh hoa của em đâu?
- À, lần trước con của bạn chị đến chơi làm vỡ nó rồi.
- Trời ơi! Chị biết nó quan trọng ra sao không?
Tôi vừa xem đồng hồ vừa chạy thật nhanh đến cầu Brooklyn, tôi sợ em đợi, sợ em lạnh, sợ em giận, mà cũng không biết nói làm sao với em về chiếc hộp. Cầu Brooklyn ngày đông đóng lên những dây văng màu trắng xóa, em đứng ở trên đường đi bộ, vẫn đôi môi, mái tóc đỏ, chiếc áo len màu trắng cùng đôi giày cao cổ màu đen, em đội chiếc nón len phủ kín tai, đôi mắt mông lung nhìn ra xa, nơi mọi thứ đóng băng gần hết.
- Em...
- A, Anh. Anh đến trễ quá.
- À, anh xin lỗi.
- Còn chiếc hộp đâu?
- Em nè, nghe anh giải thích, nó bị... vỡ rồi. Anh xin lỗi. Anh không muốn điều đó xảy ra, nhưng... em có thể trách anh.
- Không, không có gì đâu.
- Anh có lỗi, em có thể trách anh.
Em thở dài, một làn khói trắng hơi sương tuôn ra từ đôi môi nhỏ bé, như thổi vào tim tôi luồn băng cực lạnh đến đóng tim cứng lại như tảng băng. Tôi đang chờ đợi những lời trách móc của em, rồi những lần tránh mặt, rồi em sẽ rời xa tôi.
- Em thật sự rất buồn về chiếc hộp.
- Anh xin lỗi...
- Nhưng, anh quan trọng hơn chiếc hộp đó. Trách anh vì chiếc hộp đó thật là không đúng, vì bên anh, em có thể nhặt ngàn cánh hoa, tạo ra ngàn cái hộp khác, em rất tiếc về chiếc hộp em làm, nhưng điều làm em tiếc hơn là em trách anh. Thật ra...
- Anh đang nghe.
- Em chỉ kêu anh mang chiếc hộp đến để em... được gặp anh. Anh thấy, khung gian xung quanh đây có vintage không? Dù anh không biết điệu valse, dù anh không nắm tay em dìu nhảy điệu valse như em mơ, nhưng có anh được rồi, dù không có điệu valse, nhưng đây là khung cảnh em muốn, và, anh là người em cần...
- Anh... có thể...
- Từ chối hay đồng ý?
- Anh có thể ôm em một cái, được không?
Em chạy xô vào lòng tôi, choàng tay tôi một cái ôm thật tròn giữa những con đường dài phủ đầy tuyết, tôi cũng nhẹ nhàng đưa tay siết em vào lòng, thì thầm những điều vô nghĩa bên tai em. Có lẽ em không hiểu, nhưng miễn em vẫn còn ở trong vòng tay tôi, hiểu hay không, chỉ cần em ở đây là đủ.
Giữa cây cầu Brooklyn nối hai thành phố bị chia cắt bởi sông East, nay cũng nối tình cảm chúng tôi lại thành một đường dài tình yêu, nối những ngày dang dở cả hai cùng thổn thức thành một, ai ngỏ lời trước, không quan trọng, quan trọng là chúng tôi yêu nhau, cần nhau, và chỉ như thế, một cái ôm nhẹ khiến mùa đông New York tan chảy thành những dòng chảy yêu thương tràn qua mạch đập đôi tim.
4. Những dài ngày cuối cùng
Những ngày giữa đông thời tiết khắc nghiệt hơn hẳn, em vẫn mải mê chiếc áo len bé con dành cho cháu, tôi và em hẹn gặp nhau ngày chủ nhật sau khi đi lễ thì cùng ngồi lại trong một quán café ở cuối đường. Những ly café đắng ngoét tràn qua môi, khiến tôi khẽ kêu lên vì mùi vị đậm đặc, còn em lại rất thích thú với ly trà thơm nguậy mà ông chủ đã quảng cáo rất nhiều. Nhiều lần em cảm thấy mệt, tôi lại vội vã đưa em về nhà, đắp vội chiếc khăn nóng rồi cũng về nhà, nghĩ em bị cảm qua loa. Những ngày đông kéo dài lê thê, tôi thường qua nhà em để cùng em đan một chiếc áo, nấu một bữa ăn rồi ngồi chê nhau dở chỗ này chỗ khác, cùng em thắt một đoạn dây nơ trên những con gấu bằng len để cho những đứa trẻ cơ nhỡ... Dù chỉ là nhẹ nhàng bên nhau, nhưng có em bên cạnh cuộc sống tôi trở nên thi vị đến lạ, mùa đông năm nay không còn những cơn lạnh triền miên...
Một ngày, em đòi tôi đưa ra công viên nơi tôi đung đưa cùng em ngày trước, tôi cảnh báo công viên đã đóng băng mọi thứ, nhưng em nhất quyết đòi đi cho bằng được. Suốt đoạn đường, tay em nắm lấy tay tôi, như sợ lạc, sợ mất đi, tôi cảm thấy nỗi sợ tràn qua bàn tay nhỏ bé của em.
- Em sao vậy?
- À, không. Em thấy lạnh.
- Hay mình về?
- Thôi, em muốn đi công viên.
Một màu trắng phủ đầy công viên, chiếc xích đu với những móc xích đóng băng thành một sợi dây tuyết cứng lạnh lẽo. Em chạy tung tăng, đôi mắt tinh nghịch của em nhìn vào tôi, như giữ trọn khoảnh khắc này bên tôi mãi mãi. Tôi không hiểu sao, hôm nay em cư xử rất lạ. Tôi đứng yên, nhìn em chạy đùa dưới tuyết, đôi tay nhỏ bé của em vẽ lên nền trời trắng một màu dịu hiền đến khó tả.
- Nếu một ngày em không ở bên anh nữa, anh sẽ nhớ em chứ?
- Em đang nói gì vậy?
- Anh có nhớ em không? Anh nói đi.
- Dĩ nhiên có. Đừng suy nghĩ ngốc thế, về thôi. Trời lạnh lắm rồi.
- Anh... cõng em nhé. Như ngày đầu anh cõng em về nhà, nhé.
- Ừ.
Đôi tay em choàng qua cổ tôi, em nhẹ hẫng, đôi môi em kề tai hát lên những lời hát quen thuộc:
"You make me cry, make me smile. Make me feel the joy of love. Oh, kissing you. Thank you for all the love you always give to me. Oh, I love you. "
Em trao tôi nụ hôn mỏng manh khi vào đến nhà, nụ hôn vừa chạm môi, em quay vào nhà thật nhanh, vẫy tay:
- Em sẽ nhớ anh lắm!
- Ngốc! Ngủ ngon, em yêu.
- Goodnight.
Tôi đâu biết sau những lời nói đó, ngày hôm sau khi tỉnh giấc, mùa đông khắc nghiệt tung hoành hơn trên đất New York, và em cũng tự dưng bặt vô âm tín. Tôi hối hả chạy qua nhà em, chỉ nhận được câu trả lời cụt lủn của cô em: " Nó về Việt Nam thăm gia đình. " Nếu về, tại sao em không nói với tôi, tôi và em có thể cùng về mà. Tôi thử gọi số điện thoại cho em, vô vọng. Tôi gặp tất cả những người bạn ở đại học, kể cả bạn thân em cách tôi cả một thành phố, đều nhận được cái lắc đầu. Tôi ngồi suốt trên những tàu điện ngầm, chạy khắp nơi để hỏi về em, nhưng không ai biết điều gì. Tôi lo sợ đánh mất em như đánh mất một người trước đây, tôi yêu em, tôi không muốn mất em như thế. Thế nên, dù tuyết có rơi đến đâu, tôi vẫn lang thang khắp nơi, hỏi về em, như kẻ ngốc giữa ngày đông đi tìm ngọn lửa giữ sống bản thân.
Một tuần, hai tuần trôi đi. Tôi vẫn chạy qua nhà em hằng ngày để coi em về chưa, nhưng, ánh đèn phòng em vẫn im bặt, tôi lặng dựa người vào một gốc cột đèn, châm điếu thuốc rồi hút tàn, nhìn lên căn phòng nhỏ của em, tàn thuốc, tôi dụi nó vào tuyết và đi thẳng về nhà, tạt qua quán mua vài lon bia. Hầu như đêm nào cũng vậy.
Hôm nay, tôi gửi đoạn tin nhắn đến em, như hằng ngày tôi vẫn hay làm để nói về cuộc sống: " Gần hết nghỉ, em mau về nhé. " Rồi tắt điện thoại, nằm thổn thức. Tôi biết tin nhắn chỉ gửi đi, không bao giờ nhận được hồi âm. Tôi đóng cửa phòng, trượt ra ngoài tuyết châm vài điếu thuốc, nhìn bọn trẻ thi nhau trượt băng trên đường.
Tôi với tay chụp lấy điện thoại, nhắn cho em dòng tin chúc ngủ ngon. Không tin vào mắt mình, một tin nhắn trả lời từ em. " Em về Mỹ rồi ư?" Nhưng kèm theo tin nhắn em chỉ là một đỉa chỉ loằng ngoằng, tôi đóng vội cửa, khoác thêm áo và không quên mang thêm chiếc áo nữa phòng hờ khi em lạnh, chạy vội đến địa chỉ em nhắn tin.
Đó là một bệnh viện.
Đúng, một bệnh viện. Tôi đi lần theo số dãy số phòng em gửi, đôi tay run run gõ nhẹ cánh cửa. Em nằm trên cái giường dài của bệnh viện phủ màu trắng xóa, người em gầy guộc, đôi môi tái xanh mà vẫn cố gắng gượng nở một nụ cười. Tôi chết lặng nửa người, muốn trách em, muốn ôm em, lại vừa muốn khóc. Tôi lau vội nước mắt khô khan, đến bên giường em khẽ chào người thân em. Họ nhìn nhau, rồi cùng đi ra ngoài. Căn phòng chỉ có tôi và em, em bâng quơ nhìn qua cửa sổ:
- Mùa đông chưa hết, anh nhỉ.
- Ừ... Em...
- Anh còn bên em vài ngày nữa. Bác sĩ nói em không qua khỏi tuần này.
- Sao em không nói cho anh biết sớm hơn? Sao em bỏ anh đi?
- Anh có hối tiếc điều gì khi yêu em không? Nếu em biết mạng sống em còn đếm được từng ngày, hôm ấy, em không đến cầu Brooklyn.
- Có. Anh rất hối hận...
- ...
- Hối hận là không gặp em sớm hơn, yêu em sớm hơn, để thời gian bên em nhiều hơn. Em có hối hận khi anh không biết điệu valse?
- Có. Em rất hối hận khi yêu một chàng trai không biết điệu valse, mà chỉ biết hút thuốc dưới nhà em, chạy đi tìm em khắp nơi... Em xin lỗi...
- Anh yêu em. Nếu em không đến cầu Brooklyn, thì anh vẫn mãi là người nhìn em lạnh không dám siết bàn tay, nhìn em đi không dám choàng cái ôm, nhìn em khóc chỉ dám để vội chiếc khăn tay rồi đi. Mãi mãi anh chỉ sẽ ngồi trên bậc thang chờ em chạy đến đưa một tờ giấy và chai trà lạnh.
- Em có thể hôn anh chứ?
Ngoài trời New York như cuồng lốc đóng băng mọi thứ nó quét qua, chỉ có căn phòng nhỏ này, tôi siết em trong vòng tay, mà nước mắt tuôn ra khỏi mi, em cũng thế. Chúng tôi còn có thể bên nhau bao lâu?Dường như em và tôi không cần nghĩ đến, chỉ biết, những ngày đi qua và những ngày hiện tại, chúng tôi đã rất yêu nhau, đã cùng đi qua cung bậc hạnh phúc nhất trong cuộc sống.
5. Giáo đường-ngày chủ nhật cuối đông
Chiếc vest đen kín cổ tôi khoác, một màu trắng xóa những ngày cuối cùng của mùa kéo về thành phố tráng lệ, ở một góc nào đó của giáo đường, những cánh chim bồ câu mỏi lạnh vì đông không hề chạm cánh bay, chỉ bảo nhau vài tiếng gù gù rồi rúc hẳn ở đâu đó ấm áp. Tôi nhìn em, nụ cười nhợt nhạt, đặt vô bàn tay em một đóa hoa đỏ thẫm, phủ chiếc khăn voan màu trắng như bó hoa ngày chúng tôi đi qua góc giáo đường, cô dâu ấy đã tung lên. Nhưng lần này, trọn vẹn là của em, một đóa hoa cho em. Em vẫn nằm yên, đôi mắt nhắm nghiền nhưng đôi môi như nở nụ cười nhẹ thắp sáng khung cảnh u ám tràn màu đen xung quanh. Họ đến đưa em, đặt một bông hồng trắng dưới đất, như tiễn từng bước em, còn tôi đến với em, đặt cho em đóa hoa đỏ, như em còn ở mãi trong chính trái tim mình. Giáo đường rơi những bông hoa tím li ti, tôi nghe thoảng mùi hương lavender đi ngang đâu đây, những cơn mây đen tản ra, một màu sáng đến chiếu rọi xung quanh. Tôi cúi người, đặt lên môi em nụ hôn cuối, rồi khẽ ngồi xuống ghế nơi giáo đường, nhìn họ đưa em xa khuất. Mùi lavender còn thoảng lại bên cánh mũi, như em đang quanh đây, đang ôm tôi, đang cố lau từng giọt nước mắt tôi chảy xuống. Tôi tháo cánh hoa cài trên áo mình xuống đặt trên bệ cầu nguyện. Mùi nước hoa oải hương thấp thoáng, ngày chủ nhật cuối đông tàn hẳn những màu u ám phủ kín bầu trời.
Một cơn mưa tuyết rơi qua.
Một cơn mưa tuyết với những bông tuyết thật mềm và tròn.
Tôi đứng ở ngoài hiên giáo đường, nhập nhòe trong màu trắng của tuyết, tôi thấy em, tôi nghe mùi hương lavender chạy vào mũi, đôi giày màu đỏ của em cùng chiếc váy maxi dài, em đang níu từng bông tuyết để leo lên, chân em đạp lên từng bông tuyết xốp mềm, em bước lên thật cao, tôi thấy rõ đó là em, hương hoa của em, tất cả là cô gái tóc đỏ của tôi. Em vẫy tay.
Tôi cũng vẫy tay. Thì thầm khẽ như đủ mình tôi nghe: " Anh yêu em. "
Những ngày chủ nhật cuối đông thật dài, và lòng tôi thật bình thản. Em có đi xa tôi, có thể tôi sẽ không được thấy em cười nói trước mắt, nhưng trong tim, trong những khi một mình giữa thành phố không ngủ-New York này, một cô gái tóc đỏ trên lưng tôi vẫn hát bài hát ngọt ngào.
Tình yêu đôi khi không hiện diện đối phương ở trước mặt, nhưng, tình yêu không hề tàn lụi đi trong trái tim, trừ khi nó không làm công việc hằng ngày của nó, nghĩa là, chỉ khi nào trái tim không còn đập nữa.
" Gửi em
Chắc ở trên thiên đường lúc này em rất bỡ ngỡ.
Nhưng không sao, hãy nghĩ anh đang ở đó cùng em. Hãy nghĩ là anh đang còn gỡ những bông tuyết trên tóc em. Các thiên thần có thân thiện với em không? Có yêu mến em chứ? Và nếu em còn nhìn thấy anh, thì em thấy đấy, mỗi ngày anh nhớ về em. Nhớ em, yêu em, là động lực cho anh sống thật tốt, anh mới được nhận học bổng của trường. Em đừng lo, anh ổn em à. Nhiều khi, anh muốn nghe lại câu nói lần đầu em tìm thấy anh trong thư viện: " Are you ok?" mỗi khi anh yếu lòng, nhưng nhìn em tươi cười trong ngày thu còn nắng ngợp thành phố, anh đã quên béng mình vấp ngã ở đâu, vội đứng dậy chỉ sợ em buồn vì anh. Em về thăm anh trong giấc mơ, thì ở lại với anh lâu hơn nhé. Nhiều khi chỉ vừa níu tay ôm em, thì em đã đi mất. Em biết không, thành phố New York sắp vào xuân rồi, anh cũng vừa đến cầu Brooklyn, nó đã tan băng, khung cảnh thật vintage như em thích. Anh xin lỗi, đến giờ anh vẫn chưa học được điệu valse em muốn, nhưng anh hứa, khi chúng ta gặp nhau, anh sẽ nhảy điệu valse cùng em. Em yêu, mỗi tối anh đều gửi đến số điện thoại em chúc ngủ ngon, em nhận được chứ?
Anh luôn nhớ đến em. Yêu em. "