Viết tiếp yêu thương
(truyenngan.com.vn - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?")
"Chúng ta rồi sẽ gặp được hai người: Một người đến khiến thời gian trở nên đẹp đẽ, một người ở lại xoa dịu đi năm tháng"...
***
1.
Tháng chín về, mùa thu hanh hao, thời tiết bỗng trở thành cô nàng đỏng đảnh. Lúc se lạnh, lúc thì thầm những cơn mưa phùn, lúc lại hanh vàng gắt gao... Cô không thích mùa thu. Bởi vì nó quá dỗi ích kỉ và đỏng đảnh, mỗi khi nhớ lại khoảnh khắc ấy. Cô thấy dường như mùa thu chưa bao giờ dành cho mình.
Cô có thói quen dậy sớm. Việc đầu tiên là đi đến khung cửa sổ màu xanh lam cũ kĩ. Vén bức màn che chắn thế giới của cô và thế giới bên ngoài kia ra. Sau đó chọn một bộ quần áo thoải mái nhất, xinh xắn nhất, phù hợp nhất. Kiêu hãnh bước ra ngoài.
Hôm nay trời nắng đẹp.
Cái ánh nắng ấm áp bình dị khiến tim cô nhói lại một nhịp. Lâu lắm rồi mới thấy mùa thu bình yên như thế, dường như nó đã chán ghét việc khiêu chiến với cô mỗi ngày. Thở nhè nhẹ một hơi, cô đi vào trong phòng tắm. Buông rũ mái tóc đen dày ngang vai xuống làn nước ấm, cảm giác vô cùng dễ chịu. Cô thích cái nắng sớm ngọt ngào của mùa thu. Ấm áp, nhẹ nhàng và tinh khôi. Khoảnh khắc đó dễ làm cho cô trở nên lười biếng. Chỉ muốn ngồi một mình yên lặng bên khung cửa sổ cũ kĩ, bỏ quên thời gian đang trôi đi, bỏ quên mình cần phải làm gì... Khoảnh khắc mà cô đã kiếm tìm suốt mấy mùa thu trôi qua đằng đẵng.
- Sao lại ngồi đây?
Anh vừa ngọt ngào hỏi cô vừa trách móc. Chẳng biết anh đã cầm trên tay chiếc khăn khô từ bao giờ, bàn tay vuốt nhẹ mái tóc đang ướt sũng lấm tấm cả một bờ vai áo. Anh "hừ" nhẹ một tiếng trong cổ họng, yên lặng lau tóc cho cô. Cô cũng lặng yên ngã vào lòng anh, tìm một tư thế thoải mái nhất, thản nhiên cho anh lau tóc. Mùi trà mộc thoảng thoảng trên người anh lẫn trong vị gió chớm thu khiến cô khoan khoái. Bỗng nhiên vô thức mỉm cười.
- Em cười cái gì? Máy sấy để ở đâu?
- Trong ngăn bàn đằng kia - Cô vừa nói vừa chỉ tay về phía chiếc bàn trong góc phòng mình.
Anh không nói gì, xoay người đến bên chiếc bàn kia, nhẹ nhàng mở ngăn kéo.
Mọi người đều nói ngăn kéo và tủ là thế giới riêng của mỗi người phụ nữ, nó chứa đựng những điều kín kẽ thuộc về thế giới riêng của mỗi cô gái mà không ai có thể chạm vào. Và cô cũng không ngoại lệ. Trong ngăn tủ đầy ắp những món đồ linh tinh tiểu tiết được cô sắp xếp gọn gàng. Cô là người rất cẩn thận tỉ mỉ, thích sạch sẽ. Không phải cư nhiên cô cho phép anh chạm vào đồ của mình, hẳn là đã có một sự tin tưởng. Khi bàn tay chạm vào chiếc máy sấy, bỗng nhiên anh đảo mắt, chú ý tới chiếc hộp vuông vắn màu đỏ mận đặt ngay bên cạnh. Sự tò mò xâm chiếm ý thức, anh đặt chiếc máy sấy xuống. Dịch chuyển bàn tay sang chiếc hộp màu đỏ kia, không ngăn nổi sự tò mò mà lén lút mở ra.
Đó là một chiếc đồng hồ nam, màu bạc. Trông rất sang trọng.
Anh biết nó không phải là thứ dành cho mình.
Cô đứng bên cạnh anh từ bao giờ, đôi môi mềm mại đỏ mọng mang theo nụ cười bỗng nhiên tắt ngấm. Ánh mắt hiện lên một tia giận dữ, rồi bỗng nhiên trùng xuống, run rẩy. Thấy cô không vui, bàn tay anh nhanh chóng đặt chiếc hộp về chỗ cũ, lấy chiếc máy sấy ra rồi khóa ngăn kéo lại. Anh biết ở đâu đó trong ngóc ngách của trái tim cô, có một nơi nào đó đang thương tổn. Đó không phải là vết thương dễ bị xóa nhòa theo thời gian. Càng không phải thứ nói buông bỏ là buông bỏ được. Chỉ có thế cố gắng không chạm tới, và chờ đợi. Giống như anh đã chờ đợi rất lâu rất lâu để cô chấp nhận anh, để anh từ từ len lỏi vào cuộc sống của cô. Rồi giờ lại chờ đợi một ngày nào đó cô đủ can đảm bỏ qua mọi vướng bận trong lòng mình, nhẹ lòng cất kí ức đó vào ngăn tủ được khóa kỹ. Cho bản thân một cơ hội yêu thêm lần nữa.
Năm phút trôi qua như dài cả thế kỷ. Cô vẫn ngồi trước khung cửa sổ, ánh nắng chiếu sáng len lỏi qua ngập cả gian phòng, có tiếng máy sấy kêu rì rì bên tai cô. Cảm giác rất an lòng. Từ lúc nào mà cô đã cho rằng có anh bên cạnh là điều hiển nhiên như vậy? Anh cứ lặng lẽ đi bên cạnh cô. Đau đớn chịu đựng những đớn đau của cô. Quan tâm cô, chờ đợi cô một cách nhẫn nại.
Khi tiếng máy sấy ngừng kêu, trả không gian trở về nơi yên lặng. Chỉ có tiếng thở đều đều của anh và của cô. Dường như hành động của anh nào cũng trở nên thừa thãi, câu nói nào cũng trở thành gượng gạo. Bỗng nhiên cô ngập ngừng lên tiếng:
- Anh ấy từng là ước mơ của em!
2.
Dòng thời gian quay ngược về khoảng thời gian đó. Mùa thu năm ấy, cô 18 tuổi. Trở thành cô sinh viên năm nhất khoa tiếng Pháp. Cái tuổi mà người con gái nào cũng xinh đẹp nhất, ngây thơ nhất, đáng yêu và đáng được yêu nhất. Cô cũng cho là vậy. Anh là người Pháp lai Việt, anh có đôi mắt màu nâu cương nghị sâu thăm thẳm. Dáng người từng trải cao lớn đến mức khiến cô nghĩ rằng chỉ cần tựa vào vai anh, mọi khó khăn trên đời này đều trở thành bé xíu. Cô không còn nhớ cô và anh đã quen nhau như thế nào, nhưng cô luôn nhớ khoảnh khắc mà tim mình bị đập loạn một nhịp khi anh nói với cô rằng "anh yêu Việt Nam, yêu thành phố này, và em". giọng nói thâm trầm ấm áp của anh từng chút, từng chút một đi thẳng vào trái tim cô, không cho cô cơ hội cự tuyệt. Thế là cô yêu anh. Yêu một chàng trai ở nửa vòng tròn quả đất kia, qua vài lần gặp gỡ, vài cuộc nói chuyện. Tình cảm của hai con người vốn từng sống cách xa nhau hàng vạn ki-lô-mét bỗng nhiên cứ thế mà xích gần lại.
Cô gọi anh là Mắt Nâu.
Bởi vì Mắt Nâu có đôi mắt rất đẹp. Cô có thói quen tìm hiểu một người thông qua đôi mắt. Bởi cô từng học qua môn tâm lý học. Khi muốn biết chính xác những gì đối phương nghĩ, thái độ mà đối phương không muốn thể hiện, hãy nhìn kỹ đôi mắt của họ. Tuy nhiên cô chưa bao giờ đoán được ý nghĩ của Mắt Nâu trong đôi mắt anh một lần nào cả, hoặc có lẽ cô chưa có đủ khả năng đó. Đôi mắt của anh lúc nào cũng điềm tĩnh, cứng rắn và ấm áp. Dần dần cô phát hiện ra bản thân mình luôn khao khát được tìm hiểu anh, quan tâm anh, theo dõi anh. Cô thích cách anh cười, cách anh nhíu mày, cách anh mặc một chiếc áo sơ mi rồi bảo cô cho chọn tùy ý một chiếc cà-vạt, thích cách anh quát cô rằng :"em ngủ sớm đi". Cô thích... Có lẽ khi thật sự yêu thương một người nào đó, mọi thứ xung quanh họ đều trở nên đẹp đẽ đến lạ lùng.
Thế rồi mùa nối mùa cứ thế qua đi, lại một mùa thu nữa bước đến gõ cửa.
Tháng tám, bầu trời trở nên trong xanh lạ lùng. Mùa thu nồng nàn vỗ nhẹ vào vai cô, có tia nắng sớm len lỏi qua khung cửa sổ. Hôm đó là ngày 14 tháng 8, cô mặc chiếc váy voan màu đỏ cam, mái tóc xoăn dày xõa nhẹ qua đôi vai gầy. Giống như một bông hoa hướng dương rực rỡ dưới nắng thu ngọt ngào. Có một vòng tay ấm khe khẽ ôm cô từ phía sau, hơi thở thâm trầm phả vào gáy, vô cùng ấm áp. Cô quay mặt lại, hai tay ôm lấy anh gắt gao, cọ cọ mũi mình vào lồng ngực vững chãi của anh. Chờ đợi câu trách móc kèm theo cái nhăn mặt đáng yêu của anh như mọi ngày: "sao em dậy sớm thế?", "không được gội đầu buổi sáng"... Những lúc như thế, cô thường chun chun mũi, làm nũng với anh, rồi hai người thường kể những câu chuyện ngớ ngẩn không đầu không đuôi, nói với nhau bằng thứ tiếng nửa Anh, nửa Pháp, nửa Việt. Đôi khi cả cô lẫn anh đều không hiểu rõ đối phương muốn nói gì, nhưng cứ nhìn vào mắt nhau rồi cả hai cùng phá lên cười.
- Anh yêu em, Lam - Có giọng nói ấm áp bằng tiếng Việt của ai đó còn ấm hơn cả nắng thu của ngày hôm ấy vang lên.
Cô bất ngờ, sửng sốt, hạnh phúc, rồi khóc lên. Giây phút chàng trai mà bạn yêu thương nói yêu bạn bằng cách mà bạn đã luôn ao ước. Giống như nàng Công Chúa chờ đợi chàng Hoàng Tử chạy đến bên, nắm lấy tay nàng, trao cho nàng tình yêu mà nàng hằng ao ước. Cách mà một chàng trai sống ở bên kia vòng tròn của trái đất nói yêu bạn bằng-thứ-ngôn-ngữ mà bạn nghe hằng ngày từ bất kì ai, bất cứ nơi đâu cũng có, nhưng với anh ấy thì không. Cô đã nghe Mắt Nâu nói cả trăm lần bằng thứ tiếng Pháp tròn trịa của anh rằng: "Je t' aime, Lam". Và cả ngàn lần cô hỏi anh từ đấy tiếng Việt nói thế nào. Anh đều lắc đầu bảo từ đấy nghĩa Việt Nam trang trọng hơn nhiều, không thể tùy tiện nói. Lúc đó, cô thường nhìn chằm chằm vào mắt anh, đoán xem anh đang nghĩ gì, nhưng lần nào cũng đều thất bại.
3.
Giữa tháng chín, thời tiết bắt đầu se se lạnh, nhất là càng về đêm. Bên ngoài, mùi hoa sữa thơm nồng nàn đuổi theo sau lưng cô trên con phố nhỏ. Cô nắm lấy chiếc hộp vuông vắn màu đỏ mận trên tay, không giấu nổi niềm vui trong lòng. Cô mua cho anh một chiếc đồng hồ. Bởi cô để ý rằng chiếc đồng hồ trên tay anh đã cũ kỹ, mặt đồng hồ chi chít những vết xước mờ nhạt, không còn nhìn rõ nữa. Cầm trên tay chiếc đồng hồ vừa mới mua, cô tự hỏi rằng anh có thích nó không? Rồi tưởng tượng anh sẽ thế nào khi nhìn thấy nó. Niềm vui cứ miên man theo cô tận giấc ngủ, không gian cứ lạnh căm căm, mà lòng cô lại ấm áp vô cùng.
Lần đầu tiên cô cảm nhận tình yêu đẹp đẽ đến thế, mong chờ đến thế. Khiến cô bất chấp tất cả, rằng anh là ai, làm gì, đến từ nơi đâu, cô không còn quan tâm nữa. Chỉ cần yêu thôi, là đủ. Nhưng cô biết rằng, ngay từ giây phút đánh cược với yêu thương thì cô đã chấp nhận rằng sẽ có một ngày mình là người thua cuộc. Đó là khi tay cô nắm chặt chiếc túi xách màu nâu, bên trong đựng chiếc hộp vuông màu đỏ mận kia, lắng nghe Mắt Nâu kể về nửa vòng tròn bên kia của anh. Ở đó anh có gia đình của mình, có bạn bè, người thân... Và có một người đang chờ anh. Ở nơi ấy - Anh có một cuộc sống đẹp đẽ, một nơi anh thật sự thuộc về...
Và rồi cô khóc, ôm lấy anh gắt gao, níu lấy tay anh. Cô biết sẽ có một ngày như thế, một ngày anh sẽ bất lình thình rời xa cô, bỏ quên cô. Nhưng tình yêu có thể ích kỷ hơn được không, khi ta muốn níu giữ người mình yêu thương ở lại?
- Tại sao? - Cô ngước mắt lên hỏi anh.
...
Anh không trả lời. Anh đang do dự, ánh mắt anh nói lên điều đó. Cô bông muốn níu kéo, bỗng muốn tham lam, cô nắm chặt gấu tay áo anh, có biết bao lời nói trong tâm trí cô muốn phát ra để kéo anh ở lại. Nhưng mọi thứ trở nên câm lặng khi cô nhìn kỹ chiếc đồng hồ trên tay anh, chiếc đồng hồ cũ kỹ, dường như anh chưa tháo ra bao giờ.
- Của chị ấy tặng phải không?
Cô thôi khóc, bởi có một sự thật còn đau đớn hơn, không còn lí do nào khiến người bỏ ta đi khiến ta đau khổ hơn nữa. Mắt nâu bối rối nhìn cô, rồi anh nói: "Anh xin lỗi". Một câu nói bằng tiếng Việt, tròn trịa, rõ ràng. Cứ như đối phương đã luyện tập từ rất lâu rồi.
- Anh xin lỗi, anh...
- Không cần nói nữa, em hiểu.
Cô hiểu rằng anh yêu cô, rằng chuyện của chúng ta là một chuyện tình. Nhưng đó là một câu chuyện có quá nhiều chữ "nhưng" xen kẽ. Đó không phải tình yêu mà anh có thể cho riêng một mình cô. Rằng cô chỉ là người anh thương trong thành phố này, chỉ riêng thành phố này thôi. Đi đến nơi khác, tình yêu ấy vốn dĩ không tồn tại...
Thế rồi anh rời bỏ cô.
Tình yêu rời bỏ cô.
Mùa thu xinh đẹp cũng rời bỏ cô.
Chỉ còn lại mùa lạnh giá với những màn đêm đơn độc. Trong nhà, nỗi nhớ có mặt ở khắp nơi, trên bàn, trong bếp, bên cửa sổ... Cô đem tất cả những yêu thương gói gọn lại trong một ngăn kéo, gói cả chiếc đồng hồ đang nằm lạnh lẽo trong túi xách kia.
Tình yêu, cơ bản là rất phức tạp. Chỉ cần một ánh mắt, một cử chỉ yêu thương, hay đơn giản là một lời nói đã khiến ta rung động cả đời không quên. Nhắm mắt lại, cứ ngỡ rằng đó là điểm dừng duy nhất của chính mình, nhưng mở mắt ra thì mọi thứ đã quay về điểm bắt đầu. Anh không phải chàng Hoàng Tử, cô cũng không phải là nàng Công Chúa. Anh và cô chỉ là cùng nhau bước trên một đoạn đường, cuối cùng thì anh cũng rẽ ngang, còn cô vẫn phải đi tiếp, chỉ là bước tiếp một mình. Thế rồi cô lao đầu vào học, lao đầu vào làm việc, làm bất cứ thứ gì có thể khiến cô bận rộn hơn, bận rộn tới mức chỉ thở thôi cũng trở nên keo kiệt...
4.
"Chúng ta rồi sẽ gặp được hai người: Một người đến khiến thời gian trở nên đẹp đẽ, một người ở lại xoa dịu đi năm tháng" - Cô đã đọc ở đâu đó như vậy.
Có không biết bao nhiêu lần cô đã từng tự hỏi mình rằng không biết bao lâu thì cô mới quên được Mắt Nâu, đến bao lâu thì nỗi nhớ mới thôi không day dứt, đến bao lâu thì bầu trời mới trở lại trong xanh, đến bao lâu thì nước mắt thôi chảy dài sau những cơn mơ giữa đêm tối, đến bao lâu thì nụ cười mới có thể trở lại trên môi?
Thế rồi một ngày Khang đến, giống như chiếc dù che chắn cho cô khỏi những ngày xám xịt u ám. Anh không phải là chàng trai lãng mạn, không có đôi mắt nâu lãng tử, không có bờ vai cao lớn thâm trầm giống như một người dày dặn từng trải, nhưng anh là người ở bên cạnh cô khi cô mệt mỏi nhất, khó khăn nhất, yếu đuối nhất. Khiến cô an yên.
Cô vẫn tự hỏi rằng có phải cô yêu anh không?
Thật buồn cười khi cô phát hiện ra rằng dường như cô thật sự không biết "yêu" là gì. Bởi cảm xúc cô dành cho Khang rất đặc biệt. Yêu, mà cũng không phải. Có cái gì đó rất khó gọi tên mà chính cô cũng không lý giải nổi. Khang nhẹ nhàng bước vào cuộc sống của cô, kéo cô ra khỏi sự rơi tự do ấy, cứu rỗi linh hồn đang mỏi mệt trong cuồng quay cuộc đời. Cô biết những gì anh làm cho mình nhưng lại không biết phải làm gì cho anh. Cô không cự tuyệt anh, cũng không hẳn là chấp nhận anh, anh cũng chẳng ép buộc cô. Có lúc cô sợ chính mình, cô sợ tổn thương của mình sẽ làm thương tổn người khác. Cô sợ mình lại vấp ngã một lần nữa, rồi những nỗi đau vốn âm ỉ sâu bên trong bỗng nhiên bùng lên mạnh mẽ, mạnh mẽ tới mức chính cô cũng không thể dập tắt được. Nhưng chàng trai ấy lúc nào cũng ở bên cạnh cô, ôn tồn bảo với cô rằng:"Anh sẽ ở lại cùng em!". Thế là cô ích kỷ dằn lòng mình rằng:"Hay là chúng mình cứ thế này đi"
Chúng mình cứ thế này đi, không phải tình yêu, chẳng phải tình bạn.
Lừng chừng anh, lưng chừng em, lưng chừng hạnh phúc.
Có đôi lúc, bằng cách này hay cách khác, vô tình hay cố ý thì bạn cũng sẽ có sự so sánh giữa người cũ và người của hiện tại. Điều đó rất đáng sợ. Vì nó luôn khiến bạn bị rối trí, luẩn quẩn, chần chừ... Cô cũng như vậy. Khi nghĩ về mối quan hệ giữa cô và Khang - Mối quan hệ không tên ấy - Cô lại nghĩ đến Mắt Nâu. Nghĩ đến tình yêu của chính mình, nghĩ về sự sợ hãi, về những khoảng trống... Chỉ thế thôi cũng đủ để cô dừng chân lại không dám bước tiếp. Cho dù cô thừa hiểu Khanh và Mắt Nâu vốn chẳng liên quan đến nhau, tình yêu của họ dành cho cô cũng chẳng giống nhau. Nhưng cô vẫn lo sợ, ngờ vực. Bởi cô biết cảm giác bị bỏ rơi rất khó chịu, vô cùng có khó chịu...
Rồi có một đêm, Cô nằm mơ thấy Mắt Nâu. Cô và anh đang ở cùng một thành phố, anh đứng bên kia đường, vẫy vẫy tay gọi cô. Bóng dáng anh vẫn cao lớn thâm trầm khiến cô không bao giờ quên được, nụ cười anh vẫn ngọt ngào như vậy. Cô và anh đứng ở khoảng cách rất gần, rất gần... Cô chạy nhanh về phía anh, giơ bàn tay hạnh phúc ra chầu chực nắm lấy tay anh, nhưng dù có chạy nhanh và xa như thế nào đi chăng nữa. Cô vĩnh viễn không bao giờ bắt kịp anh, chạm vào anh. Có những thứ tưởng chừng như sắp có được, hóa ra cả đời này cũng không thể có được. Thế rồi cô quay đầu lại, phía bên kia đường, Khang vẫn đứng yên ở đấy đợi cô, một cách yên lặng và chậm rãi. Khang lúc nào cũng như thế, trầm tĩnh và ổn định. Chỉ một khoảnh khắc thôi, cô bỗng nhiên thấy ấm lòng.
Và lúc đó cô biết mình thật sự phải làm gì.
5.
Lúc cô mơ màng tỉnh dậy, ánh nắng đã chiếu sáng ngập cả căn phòng. Bầu trời có vẻ đã trong xanh hơn. Hoặc có lẽ nó luôn trong xanh như thế, chỉ là cô chưa bao giờ muốn thừa nhận. Cô thích nằm dưới nắng sớm hòa với màu trời thu biêc biếc ấy. Rồi yên lặng sắp xếp lại mọi thứ ngổn ngang trong lòng. Có lẽ cũng đã đến lúc cô nên thành thật với Khang, với chính mình. Chỉ là cô luôn không biết bắt đầu như thế nào.
Thế rồi Khang nhìn thấy chiếc đồng hồ kia, thứ mà đã có lúc cô đã quên rằng nó còn tồn tại. Mỗi lần nhìn thấy nó, cô đều giận dữ mà nhắc nhở bản thân rằng vị trí của mình nằm trong lòng Mắt Nâu là gì, rằng:"Chiếc đồng hồ cũ kỹ kia luôn ở bên anh cùng năm tháng, còn chiếc đồng hồ này thì luôn nằm lạnh lẽo một mình trong ngăn kéo kia". Nhưng đó là khoảng thời gian trước kia. Dần dần, cô đã quên, quên đi sự tồn tại của nó trong phòng mình như thế nào, quên cả nỗi đau mà mình đã chịu đựng có hình hài ra sao...
Cô kể cho Khang nghe về mối tình của cô, về Mắt Nâu, về những khoảng thời gian ấy, về những ước mơ mà một thời cô từng khát khao... Và về cả chính mình. Khang không nói gì, anh chỉ em lặng chăm chú lắng nghe. Có lẽ những khúc mắc trong lòng cô là gì anh đều biết, chỉ là anh luôn chờ đợi chính cô nói ra những điều ấy mà thôi.
- Những chuyện đã qua, em thật sự đã buông bỏ hết rồi - Cô thành thật nói.
- Anh biết.
- Anh biết?
- Ừ, bởi vì anh tin em.
Anh tin cô, một cách vô điều kiện, chẳng vì gì cả. Anh chẳng quan tâm cô đã từng đi cùng một đoạn đường này cùng ai, bởi đó chỉ là một phần hoài niệm trong quãng đời của cô. Kí ức dù đẹp đẽ hay không, một khi nó xảy ra thì chúng ta chỉ có cách chấp nhận và vượt qua nó, cô có lãng quên nó không đối với anh không quan trọng, ai đã đi cùng cô không không quan trọng, điều quan trọng là anh mới là người ở lại. Tại nơi đây, là cô và anh, chứ không phải là cô và ai khác...
Cô vẫn ngồi trầm ngâm bên khung cửa, mặt trời đã lên cao tận đỉnh đồi, cô ngồi đó với khuân mặt rối bời, hai má hơi ửng hồng. Lâu lắm rồi anh mới thấy cô đáng yêu như thế, dịu dàng như thế. Một ý nghĩ táo bảo thoảng hiện qua trong đầu, anh nắm lấy tay cô rồi yêu thương nói:
- Anh cũng thấy tay mình thiếu thiếu cái gì, nhưng không phải là đồng hồ đâu. Đi, chúng mình đi mua!
Bên ngoài, bầu trời trong xanh đến lạ lùng. Mùa thu luôn đẹp như vậy, tình yêu cũng vậy. Nhất là khi có người thương dịu dàng nắm tay mình và nói: "Đi theo anh". Nhắm mắt lại, anh luôn hiện lên trong ý nghĩ của cô. Mở mắt ra, anh vẫn ở bên cạnh. Khoảnh khắc đó khiến cô quên đi nỗi sợ hãi, thôi không thắc mắc và ngờ vực về sự kết thúc của tình yêu, bởi vốn dĩ yêu thương chưa bao giờ ngừng chuyển động. Cô chỉ muốn biết rằng, anh và cô, giữa mùa thu, mọi thứ đều yên ổn.
Rồi cô và anh nắm tay nhau bước ra ngoài kia, phía trời có nắng.
Mỹ Hạnh