Người tình trong bóng tối
(truyenngan.com.vn - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?")
Những ngày xa anh, tôi dần trở nên im lặng, im lặng với cả chính bản thân mình. Lặng lẽ đến câm lặng. Tôi còn biết nói gì, khi yêu thương của mình không còn bên mình nữa...
****
1.
Dạo gần đây, Long hay lặng im mỗi khi đi bên tôi. Có những lúc, thấy đôi mắt anh chẳng còn hướng về tôi nữa, dù chúng tôi vẫn giữ thói quen đi chơi cùng nhau mỗi dịp cuối tuần. Một lần gần nhất, khi vừa đi ăn xong, chúng tôi gặp bạn anh, anh nở một nụ cười tươi chào đôi bạn trẻ, mà bàn tay đang nắm tay tôi chợt buông ra. Anh giới thiệu, tôi là em gái cùng chỗ làm. Khi bóng hai người đã đi khuất, tôi tự dưng cũng thấy không biết phải nói gì, chỉ thấy có cái gì trống hoác đến hoang hoải trong tim. Anh giải thích, rằng chưa đến lúc công khai chuyện tình cảm của chúng tôi.
- Phải chăng em chưa đủ để anh có một lý do chính thức?
- Chỉ là anh cần thêm thời gian!
- 2 năm 4 tháng, chưa đủ lý do sao? Hay anh vẫn còn nhớ chị ấy? Tôi nghe mình nói, giọng lạc đi. Lần này anh im lặng, tôi cũng không thể tiếp tục, tôi chạy như bay về cuối phố. Tôi hiểu từ nay, chẳng còn muốn bước về phía ấy lần nào nữa. Không có bất cứ liên lạc nào từ phía anh, không một cánh tay níu lấy, những yêu thương giờ chỉ mình tôi cảm nhận. Có lẽ, ngay từ đầu, đã là do tôi quá ảo tưởng về một hạnh phúc vốn dĩ rất mỏng manh.
Những ngày xa anh, tôi dần trở nên im lặng, im lặng với cả chính bản thân mình. Lặng lẽ đến câm lặng. Tôi còn biết nói gì, khi yêu thương của mình không còn bên mình nữa. Anh, có khi nào anh biết tới cảm nhận của người con gái đang yêu anh tới thắt lòng? Tôi vẫn đi làm, ôm đồm tất cả các kế hoạch, miễn là không còn thời gian để nhớ về anh. Dần dần, tôi không còn những buổi tối dạo quanh thành phố, không còn cả những ngày chủ nhật thảnh thơi, tôi chỉ còn mớ công việc và máy tính làm bạn. Công việc giải quyết những con số, các kế hoạch sắp tới của công ty, nên thành ra, những giao tiếp cần thiết cũng chỉ qua email hoặc vài câu cảm ơn khô khốc. Đôi lúc, khi tan làm muộn, tôi ngước nhìn tòa nhà cao tốc mình vừa bước ra, chỉ thấy một bóng tối âm thầm, cô độc. Tôi thấy mệt mỏi và trống rỗng, khi không biết mọi thứ trôi về đâu. Một lần, tôi phát hiện ra hiệu sách nhỏ gần nhà trọ mình, tôi rẽ vào, điều đặc biệt hơn là trong ngách cuối cùng của gian sách, có 2 chiếc bàn bé, ghế trắng tinh, chị chủ quán sắp xếp cho những khách muốn ngồi lại đó đọc. Vậy là, tôi có thêm một nơi để giấu những nỗi buồn. Tôi cố nặn một nụ cười tươi chào chị, rồi lại lặng lẽ bên trang sách. Có như vậy, sẽ không còn ai quan tâm tại sao tôi trở nên ít nói như vậy, là vì tôi đang đọc sách!!!! Tôi sợ những lời hỏi han và quan tâm, dù gì cũng lại quay về việc tại sao lâu rồi không thấy chúng tôi đi cạnh nhau, rồi chốt lại là vì sao chia tay nhau.
Từ đó, tôi chăm ghé vào hiệu sách, thường xuyên. Đôi khi chỉ lặng lẽ khóc một mình, bởi tôi nghĩ những chồng sách cao ngất sẽ không ai thấy tôi đang khóc, hoặc có nhìn thấy cũng chỉ nghĩ tôi đang khóc cho nhân vật trong truyện mà thôi. Ra về, tôi đưa chị chủ quán nhỏ một hộp bánh lớn, nói rằng vì tới đây thường xuyên mà ít mua sách, nên tôi mong chị có thể nhận. Chị cười hiền nói không nhất thiết như vậy, vì có tôi, hai cái bàn nhỏ cũng trở nên hữu dụng hơn. Đó cũng là niềm vui cho chị. Tôi cũng cười theo cách nghĩ của chị. Đã mấy cái chủ nhật nữa trôi qua, tôi làm bạn với quán nhỏ này mỗi khi tan làm, hoặc có những lúc, đi lặng lẽ dọc kệ sách, mong tìm lại một điều gì đó.
Hôm nay, tôi chọn cuốn "Buồn như thể muốn tan ra". Đôi lúc, những trang viết làm tôi nhớ lại những ngày xưa bên Long, đã có lúc, nụ cười ấy dành cho mình, ánh mắt ấy cũng chỉ hướng về mình.....
- Tôi có thể ngồi đây được chứ? Một giọng nói lạ cất lên. Tôi ngước đôi mắt ừng ựng chỉ trực trào ra, rồi gật đầu. Cảm xúc trong tôi còn đang hỗn loạn không đủ sức để nói vài lý do rằng anh ta không nên ngồi đây. Tôi và người đối diện ngồi bên trang sách rất lâu. Cho tới khi tôi đứng dậy, người kia cũng không hề nói thêm một câu nào nữa. Đôi lúc, tôi có ngước nhìn anh ta, cái vẻ trầm ngâm, lãng đãng khiến người khác không thể không chú ý. Bước ra ngoài, trời đã về đêm tĩnh mịch vô cùng. Tôi khẽ thu mình trong cái áo khoác mỏng, rồi bước về phía phòng trọ. Có tiếng bước chân theo sau, là anh ta.
- Cùng đường đó cô. Anh ta lên tiếng trước.
Tôi gật đầu, chẳng buồn nói thêm lời nào nữa. Rồi khi tôi rẽ vào khu nhà trọ của mình, thì hẳn anh cũng đã vào nhà từ cách đó mấy ngõ nhỏ.
2.
Tôi vẫn tiếp tục với chuỗi ngày làm việc trên công ty, và tối tối rẽ vào hiệu sách nhỏ ấy. Dạo gần đây, chị chủ quán nói có thêm dịch vụ nước uống và bánh ngọt. Tôi không rõ chị thu được bao nhiêu từ hiệu sách bé tí tẹo này, nhưng cũng thấy vui vui nhè nhẹ, vì nó gần như là một hiệu sách trong mơ vậy. Nếu là trước kia, hẳn tôi sẽ rủ Long đi cùng. Tôi lắc đầu, xóa đi cái ý nghĩ liên quan tới Long, tiếp tục trang sách của mình. Có một mẩu giấy từ bàn bên cạnh: "Tôi sang ngồi bên đó được chứ?". Lại là người hôm trước, đang ngồi ở chiếc bàn bên kia. Tôi định bụng sẽ không trả lời, không hiểu từ đâu, lại lấy giấy ra viết lại: "Chỉ cần im lặng", ý là anh ta có thể sang ngồi, miễn là im lặng với quyển sách của mình. Vậy mà anh ta tuyệt nhiên không nói thêm lời nào thật. Cuối buổi, một mẩu giấy nữa chuyển tới: "Tôi là Khang- mình đọc sách chung bàn nhé. Tất nhiên sẽ im lặng" kèm theo 1 icon mặt cười. Bất giác tôi cũng cười theo, có lẽ lâu rồi, tôi chưa được cười một cách thoải mái vậy. Từ đó, bàn tôi đọc luôn có một người đối diện, chỉ lặng im, không nói gì.
Chủ nhật tuần trước, Khang chuyển mẩu giấy tới, mời tôi đi dạo công viên gần đó sau khi đọc sách, câu cuối vẫn là dòng chữ: "Sẽ im lặng". Không hiểu sao, tôi cảm nhận được sự tin cậy chân thành từ nơi anh, nhất là câu hứa ấy. Không dưng, có một người mời bạn đi chơi cùng, chỉ để im lặng đúng không. Và tôi đồng ý, Khang cũng lặng lẽ đi bên tôi, tuyệt nhiên chỉ lặng yên. Và quả là kỳ lạ, tự dưng, tôi muốn nói ra những điều đã từ rất lâu chẳng thể chia sẻ cùng ai, với người lạ này.
- Có một khoảng trống rất khó lấp đầy, sau khi một người rời xa Tú. Khang thoảng chút bất ngời, rồi quay lại nơi tôi.
- Có thể ban đầu sẽ rất khó khăn...
- Trống trải, và hoang hoải lắm!
- Nhưng rồi sẽ qua cả thôi. Nhà phải mở cửa, người nên mở lòng, Tú ạ! Khang chỉ nói có thế, nhưng tôi thấy ấm áp và nhẹ nhõm biết nhường nào. Nếu có một người đi bên cạnh mình, và chỉ để lặng lẽ cùng mình với những nỗi buồn, quả thật không dễ dàng. Chúng tôi đã nói chuyện với nhau như thế, đó là lần đầu tiên. Những lần sau này, dù tôi không còn nói nhiều như trước nữa, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ấm áp từ phía người đang im lặng ở đối diện. Tôi rút bớt mớ công việc trên công ty, cũng nói chuyện với đồng nghiệp nhiều hơn, không khí làm việc đã dãn ra, tươi vui nhè nhẹ. Tan làm, tôi vẫn ghé qua hiệu sách nhỏ, giờ đây, luôn có một phần bánh ngọt và ly trà trên bàn chỗ tôi ngồi. Người đối diện nở một nụ cười thay lời chào, và tôi cũng thế. Tôi lựa chọn nhiều đầu sách khác nhau để đọc hơn, chứ không chăm chăm tìm nguyên tên của tác giả mình thích nữa. Những trang sách mở ra nhiều niềm vui hơn, hay niềm vui tới từ người lặng im phía bên kia trên chiếc bàn nhỏ.
Hôm nay, trên đường đi ăn trưa, tôi bất chợt gặp lại Long, anh đi cùng người lạ quen thuộc- là chị ấy. Nhìn hai người chung lối đi, ánh nhìn dịu dàng ấy, tôi lại bị trôi tuột về những ký ức đớn đau. Ngay từ đầu, tại tôi tự nguyện làm chỗ trống những ngày anh chị xa nhau. Dù thời gian ấy cũng khá dài, đủ để một người con gái chấp nhận tự vẽ ra một cái kết êm đẹp, nhưng người ta đã nói: những gì không thuộc về mình, vốn dĩ cố gắng cũng là điều không thể. Dẫu biết là vậy, nhưng suốt buổi hôm đó, tôi vẫn không sao nở nổi một nụ cười. Dẫu sao, khoảng thời gian hai năm dài, tôi cũng đã dành cho anh rất nhiều, có thể, cũng đã quên đi bản thân mình với ngần ấy yêu thương đến từ một phía. Từ khoảnh khắc ấy, tôi thực lòng không muốn sống ở thành phố này thêm bất kỳ phút giây nào nữa. Làm sao có thể quên một người, khi mà người ta cùng sống với những niềm nhớ nức nở, dưới cùng một bầu trời, trong cùng những con phố nhỏ xíu chật nêm những ký ức. Long, là anh hay tại tôi đã quá mơ hồ? Hà Nội đông đúc là thế, mà sao, hoài chạm vào những điều thân quen, đau nhói tới tê lòng. Một mình ôm nhớ thương về người cũ đau đớn biết bao.
- Em buồn chuyện chi? Mẩu giấy được chuyển tới lúc tôi và Khang ngồi đối hiện nhau trong hiệu sách. Có thể, ánh nhìn của tôi đã tố rõ bản thân chông chênh, chới với tới mức nào. Khang quay sang nhìn thật sâu vào mắt tôi. Đôi bàn tay anh nắm nhẹ lấy tay tôi, nhẹ nhàng, nhưng đủ sức kéo tôi khỏi mớ hỗn độn vừa rồi. Lần này, Khang không ngồi đối diện với tôi nữa, mà kéo ghế để tôi ngồi gần lại bên cạnh anh. Chúng tôi không nói gì, lại lặng im. Tôi cứ thế gục đầu vào Khang mà khóc, bao nức nở cứ tuôn ra. Cảm giác khóc được một cách ngon lành cũng thật là tốt. Ít ra không phải cố tỏ ra mạnh mẽ quá chừng.
- Anh có thể bên em được chứ? Dù chỉ im lặng thôi cũng được. Khang lên tiếng. Giây phút ấy, tôi hiểu rằng mình được chở che và bao bọc, bởi đôi bàn tay ấm áp không ngừng vỗ về bên vai. Bình yên, đôi lúc chỉ đơn giản có thế. Ai cũng phải đi tìm một nửa của mình rất lâu cho tới khi tìm đúng người ấy, chỉ mình người ấy mà thôi. Hẳn là vậy, và cũng nên cảm ơn Long, để tôi nhận ra, mình nên đi tìm một đôi vòng tay khác, một ánh mắt khác, một nhịp đập khác thực sự thuộc về mình. Giờ đây, tôi chỉ muốn như thế, ngồi lặng yên bên Khang, có thể hai đứa không nói gì cả, nhưng đơn giản để thấy tim mình bình tâm lại. Chuyện của tôi và Long, tự mình tôi đã vẽ ra những ảo ảnh, giờ có lẽ, cũng nên kết thúc những tình cảm mù mờ ấy. Khang nói, dù thế nào, thì tôi cũng nên để bản thân bình tâm thêm một khoảng thời gian nữa, khi đã thấy thực sự ổn hơn, sẽ có những điều khác nên được bắt đầu. Anh nói, khi đó anh sẽ chờ tôi, bên những niềm vui mới. Khang rời thành phố ít lâu sau đó, còn tôi cũng không tới nhà sách, đúng, tôi cần có một khoảng thời gian thực sự chỉ nghe tiếng trái tim mình muốn gì.
3.
- Anh về Hà Nội rồi Tú ơi!
Tiếng Khang làm tôi trở về với thực tại. Gian sách nhỏ bừng sáng những niềm vui. Tôi bước về phía ấy nơi có một người thực sự dành cho mình. Chúng tôi nhìn thấy nhau, và lại im lặng không nói gì sau ngần ấy thời gian. Chỉ lặng im. Cho tới khi, Khang kéo tôi vào lòng, siết nhẹ:
- Anh sẽ không về thành phố này nữa.
Tôi ngước nhìn Khang. Vẫn đôi mắt sâu ấy, lại một lần nữa, muốn rời xa thành phố này, như trước kia đã từng. Khoảnh khắc ấy giúp tôi nhận ra, thực lòng, Khang đã in một phần sâu đậm trong trái tim từng ôm tổn thương nơi tôi.
Tôi không nói gì, nước mắt chảy dọc hàng mi.
Lại một cái ôm chặt nữa.
- Tú đi cùng anh nhé. Những ngày tháng vừa rồi, anh hiểu, anh không muốn chờ đợi và lo lắng mãi cho một người ở xa.
Tôi nhìn lại bản thân mình, đúng là những ngày vừa rồi, tôi chỉ muốn chạy đi tìm Khang, tìm người im lặng ân cần ấy. Người đã lặng lẽ đi bên tôi suốt chiều dài tôi ôm những nỗi buồn không ngừng hiện hữu. Người cho tôi thấu niềm vui của sự bình yên trong tận sâu thẳm tâm hồn. Người cho tôi thấy nhớ thương thực sự sau rất nhiều thời gian. Hiệu sách nhỏ chào đón chúng tôi lần cuối. Hai người đối diện nhìn nhau, ánh mắt cười không dứt. Sẽ là những ngày tháng mới, rất mới. Chị chủ quán tặng chúng tôi hai cái thiệp nhỏ, dặn sau này rời khỏi đây hãy mở ra đọc. Tôi cười, ôm chị thay lời tạm biệt. Chị chúc tôi và Khang hạnh phúc, tôi hơi bất ngờ, vì chị thuộc tên của cả hai. Khang chỉ mỉm cười.
Trên chuyến tàu rời Hà Nội
Thành phố này, sẽ không còn là tháng năm chờ đợi nữa. Chúng ta sẽ cùng nhau đi đến thật nhiều miền đất khác. Ở nơi ấy, chỉ có những niềm vui của cả hai. Cũng có thể trong một quán cafe phố núi nào đó, có hai người lặng lẽ ngắm nhìn phố xá, hoặc chăng trên những triền đồi cao, ở những nơi phố biển mặn mòi, nơi chúng tôi sẽ đến sau này không có nhiều lời tâm sự thở than, nhưng tôi biết, sẽ có một người sẵn sàng lặng im dõi theo mình, mãi mãi. Nghĩ đến đó thôi, tim cũng đủ ấm rồi. Dựa vào vai Khang, tôi thầm cám ơn cuộc sống, đã mang anh đến bên tôi - người tình lặng lẽ, dịu êm không ngờ!
Từ một thành phố khác, gửi lại Hà Nội những nức nở không tên. Gửi lại hiệu sách nhỏ lời chào tạm biệt. Khang lặng lẽ bước sau cô gái nhỏ nhắn thương yêu của mình và nhớ về ngày xưa. Những lúc tan làm, anh hay rẽ qua hiệu sách nhỏ- tình yêu lớn nhất đời của chị gái họ của mình. Chị bảo, đó là hạnh phúc vô bờ bến của chị, dù nó chẳng mang lại lợi ích kinh tế nhiều như bố mẹ và bạn bè chị vẫn mong. Và đúng thế thật, nhưng cũng từ đó, anh bắt gặp ánh nhìn buồn bã của em bên trang sách. Tôi chú ý tới em, ngay cả khi em đã bước ra bên ngoài cửa hiệu nhỏ. Từ phía em, tôi thấy sự lặng lẽ với chính bản thân mình, mà quên cả thế giới xung quanh, không màng tới có người dõi theo em từng ngày. Chị bảo, em thường xuyên như thế, cô đơn và lặng lẽ. Tôi đã không thể dừng sự chú ý và cả tình cảm quan tâm của mình cho em. Tôi mong được bên em, dù chỉ lặng im thôi cũng được. Để bên cạnh, chở che, quan tâm em, đó cũng là hạnh phúc lớn lao. Quả thật, cũng nhờ hiệu sách ấy, tôi đã được bên em. Giờ đây, tôi có thể chắc chắn, quyết định mở hiệu sách với việc dành cả tình yêu cho chúng nơi chị gái mình là đúng đắn.
Từ phía xa, Tú lí lắc cười, chạy lại níu lấy tay anh.
- Em đọc tấm thiệp rồi. Ngay từ đầu, chị ấy đã là thần Cupid của em. Ánh nắng chiều trải dài trên bóng hai người. Hoàng hôn mang về những thảm sáng dịu ngọt, và ngày mai bình minh sẽ vô cùng rực rỡ.
Đinh Thanh Tú