Ngã rẽ nào sẽ lại thấy anh
Đâu phải tôi rời xa anh là không còn yêu anh nữa, đâu phải tôi không gặp anh là đã quên anh, đâu phải chia tay anh mà tôi không khóc. Chỉ là tôi cần một sự đau khổ làm cho tâm hồn thêm nhẹ nhàng và thanh cao.
***
Chiếc xe ô tô bon bon trên chặng đường quốc lộ, lướt qua những dòng người đông đúc rồi chìm dần vào bóng chiều tà đang sà xuống. Tôi chọn ô ghế đơn cuối cùng vốn dành để xếp hàng hóa vì đơn giản tôi không muốn ngồi trước, không muốn ngồi cùng hay ngang hàng với cô ấy.
Cô ấy và tôi vốn là chị em tốt chơi với nhau từ bé, học cùng trường cấp 3 và ở với nhau thời đại học. Những gì cô ấy có, cô luôn cho tôi và những gì cô không có, tôi luôn tìm về cho cô ấy. Chúng tôi có khá nhiều điểm chung, cùng sở thích và rất hợp cạ đến nỗi cùng thích một người con trai. Có điều chàng trai lẽ ra chỉ nên thuộc về một nhưng chẳng hiểu anh ta tham lam hay tôi ích kỷ mà để anh ấy yêu cả hai.
Xét một cách công bằng mà nói thì tôi quen anh ấy trước nhưng anh lại yêu cô trước. Tình yêu của anh đối với cô như pháo hoa rực rỡ một lần rồi tắt, còn tình yêu của tôi đối với anh thì như ngọn lửa trong gió. Khi pháo hoa tắt, có cơn gió lạc về thổi tắt ngọn lửa nhỏ nhưng làm thổi bùng lên ngọn lửa lớn.
Ngày cô phát hiện ra bí mật giữa tôi và anh, tôi ước, cô ấy mắng tôi không thương tiếc, cô đánh tôi không nương tay, tôi sẽ cắn răng chịu đựng vì so với nỗi đau về thể xác thì cảm nhận về sự phản bội của một người cô yêu là anh và một người cô tin tưởng là tôi, chẳng thấm tháp gì. Và khi giọt nước mắt đầu tiên của cô rơi, tôi sẽ xót thay cho cô ấy, giọt nước mắt thứ hai rơi, tôi tự hận tôi thay cho cô ấy và giọt nước mắt thứ ba rơi, tôi sẽ tuyên bố:
- Lật bài ngửa đi, cậu ghét mình cũng được nhưng mình không từ bỏ anh ấy.
Bởi tình yêu vốn không có sai hoặc đúng, chỉ đơn giản là cảm nhận của con tim. Nếu anh yêu tôi và tôi cũng yêu anh vậy tại sao tôi phải nhường anh cho cô chứ cho dù tôi có thể mang tiếng là kẻ thứ ba, kẻ lật lọng, hớt lõng tay trên, phản bội bạn bè.
Tôi gặp anh lần đầu tiên trong đội sinh viên tình nguyện của trường. Tôi là một cô gái vui vẻ, xinh xắn và năng động. Có rất nhiều vệ tinh xung quanh tôi và anh cũng không là không ngoại lệ. Nhưng có trời mới biết, đất mới biết, anh ta khi đó tiếp xúc với tôi chỉ là vì cô ấy. Xét một cách toàn diện mà nói, cái gì cô cũng không bằng tôi, chân ngắn, óc ngắn lại còn đanh đá, đối lập với tôi- chân dài, dáng chuẩn, học giỏi hát hay lại còn là bí thư chi hội đoàn nữa. Thế nhưng người con gái giản dị đến mức tầm thường ấy lại đốn ngã chàng trai trong mộng của tôi. Tôi cay đắng, xót xa và nhục nhã. Có lẽ sự tự kiêu của một người con gái đẹp đánh thức bản chất hồ ly trong tôi. Tôi quyết định quyến rũ anh ta.
Một người đang yêu có hai trạng thái hoặc là không nghi ngờ gì hết, hai là nghi ngờ tất cả. Anh thuộc thể loại thứ hai và tôi áp dụng triệt để phương thức: kẻ nói vô tình người nghe hữu ý.
- Đêm qua, lại không về. Tôi kéo cô ấy lại, cố tình nói to khi anh ấy đang ở ngay phía ngoài. Không về ý là không về đề đóm, tôi dụ dỗ cô ta và thằng Khương Anh học khóa dưới đánh đề chiều qua.
- Tại Anh ấy.
Ý cô ta là thằng Khương Anh ấy, nhưng cô ta lười biếng chỉ gọi nó là Anh vì gọi Khương Anh thật líu lưỡi. Và dĩ nhiên, kẻ đa tình gặp người vô tình. Anh có lẽ thích cô ta bởi sự hồn nhiên nhưng chính sự vô tư ấy lại giết chết tình yêu của anh. Có một sự hiểu lầm không hề nhỏ, tôi đắc chí làm ngư ông đắc lợi.
Một người con trai đang ghen nhưng anh ta không bao giờ thể hiện điều đó. Một người con gái tự dưng bị bạn trai quát vô căn cứ trước mặt bạn bè mình, cô ta cũng không bao giờ chịu đựng điều đó. Anh như giận cá chém thớt buông một câu động chạm sâu sắc đến nhược điểm của cô:
- Sao em đã không được xinh gì cho kham mà chẳng được cái nết gì vậy. Con gái con đứa dáng đi như vịt bầu.
Với bản chất hồn nhiên, cô tự ái khóc một cách ngon lành, nước mắt nước mũi chảy ra. Và nếu tôi nhớ không nhầm thì anh vốn yêu cô bởi cái tính thích cười là cười, thích khóc là khóc như vậy. Thế nhưng, ngôn ngữ tình yêu vốn nằm trong đôi mắt. Tôi cầm khăn nhẹ nhàng lau mặt cho cô, đồng thời nguýt anh một cái nghiêng nước nghiêng thành, rất xuất thần, rất hiệu quả.
- Anh thật là... Thôi cậu đừng khóc nữa, cho cậu nghỉ để đấy, tớ làm nốt.
Cô nũng nịu dậm tay, dậm chân bỏ vào trong nhà còn tôi lắc đầu khẽ mỉm cười nhìn anh. Một bức tranh tương phản tuyệt vời, tôi tin lòng anh đang chới với.
Tình yêu vốn là sự rung cảm của một tâm hồn khi gặp một tâm hồn đồng điệu, là sự kết hợp của một trái tim đang đập đúng nhịp của trái tim khác.
Tối hôm đó, tôi nhắn tin cho anh
- Sao? Định nhắn tin cho em nhưng mà ngại hả.
- Ừ, sao em biết
- Vì em cũng muốn thế...
Tôi trả lời lại rất nhanh kèm theo dấu 3 chấm nửa vời. Dấu ba chấm có 2 ý nghĩa, một là ý chỉ điều khó nói, hai là ý chỉ điều đang định nói.
Tôi không biết anh đang nghĩ gì nhưng có lẽ anh đang theo đúng hướng mà tôi đã vạch, anh nhắn lại ba dấu hỏi chấm. Tôi liền tắt máy đi ngủ và ở đầu dây bên kia chắc chắn có kẻ đang thất thần.
Và đúng vậy thật, sáng hôm sau, tôi mở máy nhìn thấy một loạt cuộc gọi nhỡ từ anh, tôi ung dung gõ gõ trên bàn phím
- Haizz, hôm qua máy hết pin lúc nào không biết, có chuyện gì vậy anh?
Sau đó, tôi mặt tỉnh bơ như không có gì xảy ra. Đúng kiểu ngây thơ mà anh thích nhé,. Đến lớp, cô ấy thì vẫn giận dỗi lướt qua anh như cơn gió thoảng, anh cũng bâng quơ rời đi bởi có lẽ trái tim anh đang rạo rực vì lý do khác.
Có câu nói thế này: A men losses his sense of direction after four drinks, a woman loses hers after four kisses, nghĩa là: Đàn ông mất phương hướng sau 4 ly rượu, đàn bà mất phương hướng sau 4 nụ hôn. Vậy khi cả 2 điều đó xảy ra thì chuyện sẽ thế nào.
Hôm sinh nhật anh, tôi mượn men say mà thổ lộ với anh điều nồng thắm. Sau đó, tôi khóc, khóc như chưa từng được khóc. Khóc là kế hoạch nhưng nước mắt chảy ra là sự thật. Tôi cay đắng nhận ra tôi không quyến rũ anh vì sự tự kiêu của một người con gái đẹp bởi căn bản tôi đã yêu anh thật rồi. Tôi sợ hãi vùng bỏ chạy. Hà Nội về đêm, đèn điện rực sáng một góc trời, tôi đứng giữa ngã tư mà không biết lối rẽ nào sẽ dành cho tôi. Có tiếng hét thất thanh, tôi vừa lúc quay lại cũng là lúc ngã xuống.
Trời tờ mờ sáng, tôi mở mắt, đầu đau như búa bổ. Có ai đó đang gục vào tay tôi nóng ran và bị siết chặt, tôi cựa quậy rút ra, người con trai giật mình ngẩng mặt. Là anh, là anh, tôi căng vỏ não sắp xếp lại ký ức.
À hình như tối qua, tôi như điên dại lao ra giữa đường, có chiếc xe ô tô lao tới nhưng kịp thắng phanh, tôi giật mình ngất xỉu, trong lúc mê man hình như có thấy tiếng gọi tên tôi và ai đó ôm tôi vào lòng. Có lẽ nào là anh, tôi nhắm tịt mắt nhằm phủ nhận. Anh bỗng đặt lên trán tôi một nụ hôn.
- Anh xin lỗi, anh yêu em.
Hạnh phúc lớn nhất trên đời là được nghe lời yêu thương từ người mình yêu. Mắt tôi vẫn nhắm nhưng nước mắt tôi cứ trào mà không cách nào ngăn nổi, cũng như việc ở bên anh và được anh yêu, tôi không tài nào kềm giữ. Và tôi chọn cách đánh mất người chị em tốt của mình bởi đơn giản người sau cùng sống với tôi không phải là cô ấy...
Cuộc sống là bộ phim dài tập và điều khác biệt là diễn viên không bao giờ biết trước được kịch bản. La hét khi tức giận nhưng lại im lặng khi nỗi đau quá lớn. Câu nói này, tôi đã đọc ở đâu đấy rồi nhưng nay nó tái hiện trước mắt tôi một cách chân thực hơn bao giờ hết.
Ngày cô phát hiện ra bí mật giữa anh và tôi. À không, ngày anh tuyên bố, người anh yêu thực sự là tôi, tôi vốn tưởng cô ấy như hóa rồ. Oh, no! Cô ấy mỉm cười và mất tích. Tôi áy náy ra mặt nhưng anh kiên quyết ba không: không tìm, không gọi điện, không nhắc tên.
Tôi... cứ tưởng mình là con hồ ly con nhưng có lẽ tôi là con hổ con mất rồi. Tôi khiến anh yêu tôi nhưng đến phũ phàng với người yêu cũ như thế thì tôi thực sự thấy choáng.
- Anh tự nguyện sập bẫy của em rồi thì em đừng hòng để anh thoát. Anh ôm tôi vào lòng và nói những lời ma mị. Tôi không hiểu, ngàn lần không hiểu ý anh là gì sau câu nói ấy.
Cô ấy mất tích một tháng rồi quay trở lại. Tôi mừng rỡ đến gặp với bao tâm trạng phiền phức. Thế nhưng, ngạc nhiên chưa, cô ta tươi cười khoác vai một con nghé. Ý tôi là cưa sừng làm nghé. Cô và Khương Anh tuyên bố là một cặp. Tôi không hiểu vạn lần không hiểu, cô ta nghĩ gì trong đầu. Tôi đem chuyện đó kể với anh, anh cau mày gạt phắt và lôi tôi đến một bữa tiệc.
Anh ta là một công tử, tôi biết điều đó nhưng là thiếu gia con nhà đại gia thì tôi hơi bất ngờ. Đó là bữa tiệc của các cậu ấm cô chiêu con nhà quyền thế, ai cũng đi có đôi có cặp. Các cô gái vô cùng lộng lẫy, các chàng trai cũng vô cùng khôi ngô. Và tôi- nhan sắc lẫy lừng khiến anh càng nổi bật. Anh có vẻ hãnh diện về điều đó, tôi cũng vui, cũng cười nhưng có cái gì đó gượng ép.
Một khi bạn đã làm chuyện xấu thì bạn rất hay giật mình. Tôi cũng không ngoại lệ.
Trong bữa tiệc, người ta hỏi về hoàn cảnh, về gia thế của tôi. Bố mẹ tôi chỉ là công nhân nghèo, tôi không muốn nói điều đó nhưng khi anh nói nói dối thay tôi rằng bố mẹ tôi đang ở nước ngoài thì tôi vô cùng khó chịu. Rồi cho dù tôi có xinh đẹp nhưng khi tham gia những bữa tiệc giàu có với khung cảnh lãng mạn, bản nhạc không lời nhẹ nhàng và những điệu khiêu vũ quyến rũ, tôi không làm được. Bạn bè anh cười đùa trêu trọc tôi, anh cũng cười, nụ cười mê hồn làm trái tim tôi tan nát ... vì đau. Có lẽ nào, anh nghĩ tôi bỉ ổi, tôi tiếp cận anh vì anh ta lắm tiền, vậy cho nên cái gì mà: anh tự nguyện sập bẫy của tôi chứ... Nghĩ thế mà hai hàng nước mắt tôi vô thức ứa ra. Có lẽ, tôi đang bị anh đùa cợt.
Rồi shock càng thêm shock. Một đòn chí mạng đánh gục tôi khi tôi phát hiện bạn tôi, người chị em cùng lớn lên ấy đang phải uống thuốc trị bệnh. Người con gái đanh đá này, chua ngoa này, kiên cường, mạnh mẽ đến nỗi khi bố mất, một giọt nước mắt cũng không rơi thế nhưng vì tên khốn như anh, vì kẻ tệ bạc như tôi mà mắc bệnh trầm cảm.
Tôi như sét đánh ngang tai, tôi đau đớn bỏ chạy, đôi chân tôi như một khối bánh răng bị trật khớp. Tôi nghe các chi tiết trong cơ thể mình rụng rời. Dựa vào thành nhà vệ sinh ký túc, tôi từ từ sụp xuống. Tôi đóng chặt cửa khóc nấc lên từng cơn. Có tiếng nói cười râm ran đi vào, người ta đang bàn tán chỉ trỏ, tôi là kẻ tội đồ bị bạn bè khinh miệt.
.........
........
.......
Thời gian thấm thoắt trôi qua đã đến kỳ cuối phải đi thực tập. Tôi mượn thời gian đó để dứt tình với anh và tuyệt giao với cô ấy.
Có vẻ, cậu bé Khương Anh yêu cô ấy thật lòng, cô ấy cũng cảm động mà đáp lại. Và cũng đôi lần cô gặp tôi thì nói câu bâng quơ:
- Anh ấy yêu cậu thật lòng đấy.
Tôi chẳng biết cô có ý gì khi nói câu ấy, cô mỉa mai hay cô thật lòng? Nhưng tình cảm như bát nước đã hắt đi rồi thì khó có thể lấy lại. Anh cho dù dùng đủ mọi cách để tôi quay về từ dịu dàng đến dọa nạt nhưng không, tôi nhất định không.
Đâu phải tôi rời xa anh là không còn yêu anh nữa, đâu phải tôi không gặp anh là đã quên anh, đâu phải chia tay anh mà tôi không khóc. Chỉ là tôi cần một sự đau khổ làm cho tâm hồn thêm nhẹ nhàng và thanh cao.
Một hôm có cơn mưa đầu hạ ào ào như trút nước. Anh bỗng từ đâu đẩy cửa xông vào phòng ôm tôi đến ngạt thở. Rồi anh khóc, tiếng khóc to hơn tiếng mưa rơi, tôi cũng khóc, khóc đến mềm yếu muốn đưa tay níu anh chặt hơn nữa.
Thế nhưng, bàn tay mới đưa lên giữa chừng thì tôi lại dằn mình, khẽ lên tiếng:
- Em xin lỗi, em yêu anh.
Sau đó tôi rời đi và anh cũng không còn tìm tôi nữa.
Tôi nhớ tôi đến với anh sau câu nói: Anh xin lỗi, anh yêu em. Tôi đã từng đôi lần nghĩ tại sao anh không nói anh yêu em, anh xin lỗi bởi như thế nó có vẻ logic hơn. Thế nhưng khi mà tôi bất giác thốt lên em xin lỗi, em yêu anh, lúc đó tôi mới hiểu ra rằng cho dù sau tất cả những gì xảy ra, điều sau cuối tôi muốn nói vẫn là: em yêu anh.
Chiếc xe ô tô bon bon trên chặng đường quốc lộ, lướt qua những dòng người đông đúc rồi chìm dần vào bóng chiều tà đang sà xuống. Tôi chọn ô ghế đơn cuối cùng vốn dành để xếp hàng hóa vì đơn giản tôi không muốn ngồi trước, không muốn ngồi cùng hay ngang hàng với cô ấy.
Tôi và cô ấy lại làm cùng một công ty và hôm nay lại cùng đi công tác. Cô ấy đã kết hôn với cậu em dưới một khóa năm đó. Gái một con trông mòn con mắt nhưng tôi cũng chẳng khấm khá gì hơn đâu, tôi như bông hoa lục bình lạc giữa dòng nước lạ.
Hà Nội không vội được đâu. Chiếc xe ô tô tắc đường ngay giữa đỉnh cầu Vượt. Tôi kéo rèm xe ngó xuống. Con phố đông đúc, kẻ rẽ hướng, người đi thẳng, không biết ở ngã rẽ nào sẽ lại thấy anh.
Rose Hill